Biển Thủ

Chương 133: Ôm mặt trời ấm áp

Tựa hồ là tùy ý chọn một ngày, nhưng Nhiếp Trinh lại chờ qua mười mấy năm từng ngày đêm.

Anh áp chế kiên nhẫn, lại không kịp chờ đến lúc bụi bặm thật sự lắng xuống.

Anh khẩn cấp muốn nhìn biểu tình của Triệu Thiên Trạch.

Có phải cũng giống như năm đó anh còn trẻ, ông nội già nua, muôn vàn đau khổ bất đắc dĩ đều xé nát nuốt xuống.

Những ngày khuất nhục như vậy, những lời đồn đãi đè nặng trên người, anh trải qua đủ lâu cũng đủ lâu.

Sau khi nhiệm vụ gìn giữ hòa bình kết thúc, Nhiếp Trinh thuận lợi tiến vào hỏa tiễn quân, anh đã là lữ đoàn trưởng lữ đoàn đặc chiến nào đó.

Mà trung ương đã thành lập tổ điều tra chuyên môn, Triệu Ân Vũ trước mắt chứng cứ phạm tội xác thực, không có tin tức gì.

Triệu Thiên Trạch cũng bị dẫn đi nói chuyện, tuy rằng còn chưa cách chức, nhưng mấy lần họp quan trọng gần đây hắn đều không lộ diện.

Buổi sáng bóng râm kéo dài đến chiều, sau khi ánh nắng chói chang ngắn ngủi giữa trưa, tầng mây cuồn cuộn mà đến, so với lúc sáng sớm càng dày hơn một chút, mang theo độ ẩm xám xịt đè xuống.

Nhiếp Trinh mang theo toàn bộ đạn thật. Anh biết là quá phép, nhưng căn bản không coi trọng.

Quý Thanh Lâm đứng cạnh anh: "Chiều hôm qua tập đoàn Hoài Dư nhà họ Triệu xin thôi.” Nhiếp Trinh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại cười nói: "Hạng mục trong tay hắn đều bị anh ăn vào sao?"

Quý Thanh Lâm cũng cười: "Triệu Ân Vũ ở phía Nam bước đi quá lớn, hai năm nay bọn họ vẫn không xoay chuyển được, đầu năm lấy dự án bảo vệ môi trường kia, tháng trước bắt đầu nôn ra, nuốt xuống cũng chỉ có thể chống đỡ chính mình, Triệu Thiên Trạch ngược lại sẽ xem xét thời thế, cũng có quyết đoán gãy cổ tay cầu sinh, chỉ là..."

Nhiếp Trinh cúi đầu đá đá nhỏ trước chân, bay cao, lại nhảy nhót hai cái mới rơi xuống mấy chục mét theo thế núi lăn xuống.

Anh nheo mắt lại và nhìn: "Chỉ là chúng ta nhanh hơn ông ta." 

Hơi nước ngưng kết thành giọt nước, nặng nề rơi xuống vài giọt.

Công nhân ngửa đầu nhìn, do dự hỏi: "Sợ trời sẽ mưa, cái này?" 

Nhiếp Trinh chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của mẹ trên bia, một người ôn nhu như vậy, tấm bia đá lạnh lẽo cứng rắn cũng bị bà dung hòa vài phần.

Anh không quan tâm có mưa hay không, cũng không quan tâm đến việc dời phần nào gây chú ý.

Giơ tay lên, ngữ điệu bình thản: "Bắt đầu đi.”

Gạch đá nặng nề hợp lực nâng lên, mộ huyệt không tính là sâu, Nhiếp Trinh không cần tới gần liền nhìn thấy tấm vải đỏ kia.

Cách đó không xa vang lên tiếng xe gầm rú, Quý Thanh Lâm nghiêng đầu nhìn xuống, một đường bụi bặm, cơ hồ nối liền thành đường.

Nhiếp Trinh cũng không trở về, bọn họ đều dự liệu được, Triệu Thiên Trạch rất nhanh sẽ nhận được tin tức.

Anb tiến lên vài bước, khom lưng nhẹ nhàng ôm cái hộp bọc vải đỏ ra, lại cẩn thận cắt góc dưới, đem nếp gấp san phẳng.

Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy Triệu Thiên Trạch lảo đảo bò lên.

Hắn gập lưng, tựa hồ cũng già đi rất nhiều, khi nhìn thấy màu đỏ trong tay Nhiếp Trinh liền không dời ánh mắt nữa.

Tham lam, tình yêu, niềm vui, nỗi buồn.

Hai má hắn da thịt run rẩy, kéo ra một biểu tình giống như khóc nhưng cười: "Tiểu Trinh à..."

Khi mắt nâng lên nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp Trinh cực kỳ giống cố nhân đã đi, hắn lại nhanh chóng hạ mắt, không dám nhìn nữa.

Lẩm bẩm: "Tiểu Trinh à, việc này phải chọn ngày hoàng đạo lành, chú ý…”

Trên người không còn hăng hái như nhiều năm trước nữa, ở trên đỉnh núi lạnh lẽo xâm nhập người này, mất đi khí lực toàn thân.

Ánh mắt hắn ngưng tụ trên hộp tro cốt trong tay Nhiếp Trinh, cho dù được vải đỏ bao bọc kín mít, tựa hồ hắn cũng có thể cách năm tháng nhìn thấy hình bóng ôn nhu.

Nhiếp Trinh nghiêng người, anh rõ ràng nhìn thấy hình miệng Triệu Thiên Trạch đang niệm "Hoài Du".

Anh không muốn để Triệu Thiên Trạch dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm hộp tro cốt của mẹ, càng không muốn đối mặt với thần thái hoài niệm mẹ của Triệu Thiên Trạch, quay đầu lại nhìn nhóm đặc chủng mũi nhọn mang đến, mười mấy người đồng thời đứng thẳng giơ súng, tiếng giày quân đội va chạm ở đỉnh núi yên tĩnh này thập phần vang dội.

Nhiếp Trinh đang định đi.

Triệu Thiên Trạch rốt cục thu hồi bộ dáng vừa mới thất hồn lạc phách, lại là hình tượng trưởng bối tao nhã.

"Đi đi, mẹ con một mình ở đây cũng cô đơn."

Nhiếp Trinh đi ngang qua hắn, hắn lại cười bổ sung một câu: "Tiểu Trinh, khi nào rảnh rỗi đến chỗ chú ngồi một chút, con đối với ta có chút hiểu lầm vẫn là phải nói rõ ràng cho con nghe.”

Nhiếp Trinh từ đầu đến cuối, giống như là không coi người này tồn tại, một ánh mắt dư thừa, một câu đáp lại cũng không cho.

Có gì đó sai lầm, nhưng ông không nghĩ rằng mẹ anh sẽ ở trên máy bay đó.

Hắn bỏ qua lời đồn đãi, bất chấp trường hợp biểu đạt tình yêu đối với mẹ, lại càng nhiều lần muốn nhận anh làm con trai.

Biết rõ mọi người nghi kỵ, nhất định phải khuấy nước đục càng đục.

Bởi vì hắn cầu mà không được để cho nhà mình tan cửa nát.

Hắn có lẽ coi như là vì quốc gia làm một ít cống hiến, nhưng tình cảm của hắn cực đoan, ích kỷ tự lợi, tâm ngoan thủ lạt, muốn khó lấp đầy.

Nhiếp Trinh mắt rưng rưng nước mắt.

Anh đã phải chịu đựng rất nhiều và cuối cùng đã vượt qua.

Chờ nguyệt đào xong, anh còn có rất nhiều việc trọng yếu phải làm.

Không lâu nữa, anh có thể nói lời tạm biệt với đoạn quá khứ đè nén khiến anh không thở nổi này.

Sau đó, ôm lấy mặt trời ấm áp của mình.

Sự viên mãn của cô, do anh đưa ra.

Chương kế tiếp