Biển Thủ

Chương 135

Cho dù vẫn khô khốc căng thẳng anh vẫn chen vào.

Hạ Nhất Dung kêu lên một tiếng đau đớn, cổ ngửa ra sau, cắn môi vượt qua một trận khó chịu kia.

Đi vào một cái đầu, anh liền chôn ở bên trong không lộn xộn nữa.

Ôm Hạ Nhất Dung vào trong ngực xoa xoa lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, Hạ Nhất Dung bị kích động cổ co rụt lại, trốn về phía trước trong ngực anh.

Bên tai nghe anh nói "bảo bối" "ngoan ngoãn".

Còn có thể rút ra tâm tư suy nghĩ, anh thoạt nhìn một người lạnh lùng như vậy, vừa đến lúc này liền nói đần độn một đống.

Nhưng cũng không khỏi nóng lòng, hành lang chật chội hơi mở ra một chút, Nhiếp Trinh giống như được cho phép, mạnh mẽ tiến thẳng vào.

Hạ Nhất Dung khẽ kêu cắn lên vai anh, bên trong bị hất văng ra, cô cắn thịt không nhả ra.

Nhiếp Trinh cũng không thèm để ý, ưỡn thắt lưng hơi động tác về phía trước, thấy sóng sữa trước ngực cô lắc lư, khẽ cười rộ lên.

"Anh biết rồi, nhất định là không làm nơi này tốt."

Nói xong liền cúi đầu cách vải vóc gặm sữa thịt trước ngực cô, biết coi không mặc nội y, núm vú đã nâng lên quần áo, một điểm nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu.

Anh vừa gặm vừa cắn, đem một đoàn thịt vùi vào lòng bàn tay, chen lên một cái ổ ở giữa, há miệng ngậm, dùng đầu lưỡi ướt đẫm.

Nhiệt khí trong miệng cách khe hở rất nhỏ giữa vải tranh nhau đi vào, Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy trái tim đều bị nóng lên.

Anh lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cách sương mù ướt sũng nặng nề nhìn qua, vẻ mặt ý cười.

"Tiểu Dung được rồi."

Lời còn chưa dứt đã va chạm mạnh.

Hạ Nhất Dung không chống đỡ được, nằm trên bàn.

Anh đẩy lung tung, cũng không biết cái gì rơi trên mặt đất.

Trong lúc rút ra không còn khó chịu nữa, lúc này mới cảm giác được phía dưới đã trơn trượt như mùa xuân, tràn ngập không ngừng. 

Đúng là tốt rồi.

Cọ qua nếp gấp bên ngoài, cả người tê dại.

Chân cô đặt trên mép bàn, giống như hai củ cải dài và trắng, mịn màng và thẳng.

Mũi chân chống xuống sàn nhà, theo va chạm một chút vô lực lắc lư, nhẹ nhàng, lại là tiết tấu mập mờ nhất.

Nhiếp Trinh nắm lấy thịt đùi cô, cúi đầu nhìn thấy ngón chân cô có chút màu đỏ.

Đột nhiên dừng động tác, mang theo chất nhầy dâm mỹ rút dương vật ra.

Nâng cao chân Hạ Nhất Dung, lại đặt chân cô lên vai mình.

Lại dời mông cô về vị trí, lơ lửng trên bàn.

Hạ Nhất Dung đang bởi vì không có điểm cố gắng mà kinh hoảng, xô đẩy cự tuyệt.

Anh giữ chặt cánh tay cô.

Chân khoác vai, giữ chặt khuỷu tay cô, mang theo động tác.

Mông hơi nâng lên, chỉ thấy dương vật màu tím hồng thẫm nhét vào, lúc rút ra chỗ thịt đỏ lên ở mép tiểu huyệt, huyệt khẩu vắt ra chất nhầy màu trắng liên miên.

Có lẽ là bởi vì thân thể khẩn trương, Hạ Nhất Dung lại mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Huyệt nhục mềm mại lại hữu lực, giống như mọc vô số cái miệng nhỏ nhắn, gắt gao hút ăn không buông lỏng.

Phải tốn một phen khí lực mới có thể rút ra, lúc rút ra lại cọ qua vách tường bên trong, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cỗ khoái cảm kia, lại bị ma sát liên tiếp mà đến làm cho thắt chặt ngón tay ngón chân.

Cô không chỉ dùng sức bụng, ngay cả giữa hai chân cũng muốn kẹp chặt lấy cái gì đó.

Chân đặt trên vai Nhiếp Trinh không tự chủ được siết chặt, kẹp cổ anh.

Tay cũng thay đổi phương hướng, cùng ann túm lấy nhau.

Kéo lên, va chạm.

Rơi xuống, rút ra.

Luật động hợp thành một chỗ, mồ hôi thích dịch giao hòa một chỗ.

Cô muốn mở rộng chân ra đón anh vào, ăn anh sâu hơn.

Lại muốn kẹp chặt lấy, khoái cảm càng sâu.

Nihếp Trinh dần dần tăng tốc.

Hạ Nhất Dung kêu ra tiếng, rên rỉ uyển chuyển. Động tác như trống trận kích thích ann.

Nhiếp Trinh ôm lấy cô, thân thể dần dần tiến về phía trước.

Hạ Nhất Dung cơ hồ ngồi đặt người lên.

Tay ôm cổ anh, chân đặt trên vai anh.

Chỉ có hai chân hướng lên trên, nghênh đón anh chạy nước rút.

Anh dần dần đè xuống, tìm một góc độ thuận tiện nhất lại kích thích nhất.

Bởi vì nguyên nhân tư thế, nơi đó mở ra thật lớn, cúi đầu liền có thể nhìn thấy hoa huyệt sưng đỏ, theo động tác trương đóng.

Hạ Nhất Dung kêu lên: "Chân mỏi rồi..." Thanh âm tự khóc: "Chân cũng tê rồi.”

Nhưng lại gắt gao bóp chặt cánh tay anh, hy vọng anh mãnh liệt hơn một chút, nhanh chóng cho mình một hồi thoải mái.

Nhiếp Trinh bình tĩnh thanh âm, nhiều hơn không giống anh gợi cảm.

"Nhanh lên, nhanh lên."

Quả nhiên động nhanh hơn.

Hạ Nhất Dung lặng lẽ nâng mông lên, bị anh phát hiện.

Một cái tát vỗ lên: “Cái này nhịn không được?”

Nhút nhát đều ném sang một bên, cô chỉ muốn thoải mái.

Chủ động ưỡn người, nghênh đón động tác của anh.

Giống như bị bóp cổ họng, há to miệng lại không phát ra một chút âm thanh nào.

Mái tóc dài theo cổ cô ngửa ra sau, giống như thác nước rải rác phía sau, khi rơi trên mặt bàn để lại một đoạn cong ôn nhu.

Nhiếp Trinh nâng mặt cô lên, đầu lưỡi trực tiếp nhét vào miệng cô quấy rầy lung tung.

Miệng cô bọc chặt lưỡi anh.

Hạ thể bọc chặt lấy sự cứng rắn của anh.

Cùng một giây, bất thình lẳng buông ra.

Hạ thân run rẩy không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn thở hổn hển liên tục.

Chương kế tiếp