Biển Thủ

Chương 138

Hạ Nhất Dung kinh ngạc gật đầu, lại giương mắt nhìn thấy một người quen thuộc.

Cô đưa tay kéo Giang Thần đến trước người, thân thể co lại, làm xong một loạt động tác này chợt cảm thấy không đúng.

Nghe được có người chưa kịp cười.

"Tiểu Thần." Chào hỏi từ xa.

Đúng rồi, trốn sau Giang Thần có ích lợi gì đâu.

Tiếng son đang kỳ quái, phía sau Giang Thần lộ ra nửa thân hình, thoạt nhìn cao như em chồng trong nhà.

Gương mặt từ phía sau Giang Thần chậm rãi dời ra, mím môi cười, nhìn cô liền cúi đầu.

Đây không phải là Hạ Nhất Dung mà là ai.

Cô ấy vừa mừng vừa sợ, dựng thẳng ngón tay, còn chưa gọi ra tên nhớ tới chuyện gì xảy ra.

Chợt lại trầm sắc mặt, làm ra bộ dáng trưởng bối, đứng ở đó dừng lại không nói lời nào.

Lúc này Giang Thần mới quay đầu lại: "Thế nào? Cậu làm sai gì sao?”

Hạ Nhất Dung túm lấy ống tay áo của cô ấy, vừa xấu hổ lại nhìn thấy gương mặt thay đổi biểu tình của chị dâu, thanh âm khiếp sợ, lấy lòng: "Chị dâu.”

Từ phía sau Giang Thần đi ra, cúi đầu, tay đan xen đặt ở trước người, bất an quặn đầu ngón tay.

Chu Thanh Ân lắc lắc cánh tay một chút, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể không nghiêm túc vẻ mặt lạnh lùng thanh âm: "Ba vừa mới gọi điện thoại, ngàn lần dặn dò hai người đừng trở về.”

Hạ Nhất Dung mặt đỏ tai nóng, lại sợ chị dâu nói đến chỗ ba, nhất thời hoảng hốt.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn khéo léo trong mắt người nhà, thoạt nghe bị bắt nhầm, không biết phản ứng như thế nào, lại lo lắng mọi người sẽ nhìn cô như thế nào, có phải như vậy liền cảm thấy cô không nghe lời không hiểu chuyện.

Hạ Nhất Dung nóng nảy, tiến lên hai bước giữ chặt tay Chu Thanh Ân hơi lắc lư.

Lại đem hình dáng tiểu nữ nhi trước mặt Nhiếp Trinh mới có hiện ra: "Chị dâu~" kéo dài thanh âm, thấy Thanh Ân cố ý quay đầu đi, mặt lại đuổi theo.

"Chị dâu, Nhiếp Trinh mới trở về..."

Thanh âm đều thật đáng thương: "Chị giúp em đừng nói cho ba biết.”

Thấy Thanh Ân còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nhất Dung cũng nóng nảy: "Hồi trung học chuyện của em và Nhiếp Trinh chi cũng đã giúp em giấu nó!”

Chu Thanh Ân  nhịn không được nở nụ cười, nghe một chút, đây là như thế nào rất không nói lý mà là vô lý gây sự.

Cô cũng chỉ là dọa nó một cái, lại không nghĩ tới em chồng lại không sợ hãi như vậy.

Vừa hận vừa tức vừa buồn cười, ngón tay chọc vào ót cô: "Cô gái lớn lên không trúng! Quay lại và nói với ba là kết hôn sớm đi!”

Hạ Nhất Dung trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cô ít thân cận hơn với người khác, cho tới nay cùng Chu Thanh Ân cũng là khách khí, biết rõ chị dâu là người tốt, anh trai cũng thật lòng chiếu cố chị.

Luôn luôn nhớ những khác biệt, như thể chỉ có cô ấy.

Người khác móc ra một trái tim thật lòng đối với cô ấy, cô lại còn muốn đánh giá phía sau một câu có ý tứ gì không, quan sát phía sau biểu tình có không hài lòng hay không.

Bị ngón tay của Chu Thanh Ân chọc vào, cô vừa cảm động vừa xấu hổ.

Giang Thần ở một bên nhìn, hiểu được đại khái là bởi vì gần đây tình huống có chút loạn, người Hạ gia không cho Hạ Nhất Dung trở về, người nhà cô cũng dặn dò cô nhiều lần ở bên ngoài ít gây chuyện.

Lại nhìn bộ dáng Hạ Nhất Dung xấu hổ đến mức không tìm được hang động, cũng giúp cô nói chuyện.

"Chị dâu, chị thương hại cô ấy đi". Cười ôm cánh tay Hạ Nhất Dung, tay kia lại bẻ ngón tay đếm: "Chuyện này xa cách hơn hai năm, chị không biết trước kia cô ấy và Nhiếp Trinh như hình với bóng, chúng ta sau lưng đều nói cô ấy là con rắm.”

Chu Thanh An lại hận sắt không thành thép chọc vào ngực Hạ Nhất Dung.

"Hòa hảo?"

Hạ Nhất Dung sắp vùi đầu xuống đất.

Chu Thanh Ân lắc đầu, nhìn về phía Giang Thần: "Tiểu Thần, em cũng đừng học hai câu dỗ dành, không mất mặt chúng ta là được rồi.”

Cô ấy giơ ngón tay lên, hai tay nắm chặt với nhau: "Đối với đàn ông, phải nắm bắt.”

Nhiếp Trinh gửi tin nhắn cho Hạ Nhất Dung nhưng thật lâu không nhận được phản hồi.

Anh suy đoán là cùng Giang Thần ăn cơm tối, vì thế chụp ảnh đồ trước mặt mình gửi qua: "Em ăn cái này."

Bữa cơm hộp đơn giản.

Quý Thanh Lâm đối diện thở dài nói: "Không hiểu được đôi tình nhân nhỏ của các người."

Cơm hộp có gì để chụp.

Cúi đầu cũng gửi tin nhắn cho vợ: "Mua đồ chơi mới, về nhà thử." 

Nhiếp Trinh bận rộn xong lại đợi nửa ngày, Hạ Nhất Dung vẫn không trả lời.

Điện thoại di động gõ hai cái trên vô lăng, gọi điện thoại đi ra ngoài, đã gần mười giờ, anh không vội trở về cũng phải trở về.

Chỉ là hỏi một chút, cũng không tính là thúc giục cô chứ?

Lại không nghĩ tới "phốc" sau đó bị cúp máy.

Nhiếp Trinh nhướng mày, đèn bầu không khí màu lam trong xe anh có chút u ám đang định quay lại thì Hạ Nhất Dung nhảy ra.

"Người đang làm gì vậy? Đừng quấy rầy ta."

Chương kế tiếp