Biển Thủ

Chương 7: Phát triển câu đầu tiên và sau đó
Hạ Nhất Dung chỉ dám đối với Hạ Nghị Lâm mới lộ ra chút tâm tính của con gái tuổi này.

Tuy rằng giao tiếp ít nhưng cả kỳ nghỉ hè cùng người này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ít nhiều cũng sinh ra chút cảm giác quen thuộc.

Hạ Nhất Dung đi theo phía sau anh, giống như máy đọc lại hỏi: "Anh đang bận cái gì vậy?”

Hạ Nghị Lâm lại là một người ngày thường một gậy đánh không ra câu nói.

Không trả lời cô cũng không tức giận, cười tủm tỉm tiếp tục hỏi.

Thẳng đến khi Hạ Nghị Lâm không kiên nhẫn, ngã vào cửa tủ lạnh quay đầu nhìn chằm chằm cô, cô mới cúi đầu hé miệng, lộ ra khóe miệng nhạt nhẽo.

Hạ Nghị Dương đúng lúc trở về, Hạ Nhất Dung vội vàng lại nâng bộ dáng đứa em gái nhu thuận đáng yêu lên, an tĩnh ở một bên hạ thấp cảm giác tồn tại.

Hạ Nghị Lâm dùng tốc độ cực chậm chuyển động đầu, miệng không tiếng động há ra.

Con nhóc này biến sắc ngược lại rất nhanh, ở trước mặt anh cả ngoan ngoãn giống như tiểu bạch thỏ, lại có thể to gan lớn mật đùa bỡn anh.

Ngày hôm sau khi Hạ Nhất Dung đi học, cố ý cởi áo khoác ra, trên cánh tay bọc băng gạc thật dày rất là gây chú ý.

Triệu Ân Vũ nằm sấp trên bàn nhìn về phía trước, biết vết thương trên khuỷu tay của Hạ Nhất Dung là do hắn "Uy" hai tiếng Hạ Nhất Dung cũng không để ý tới hắn, tự mất hứng trở về vị trí ngoan ngoãn ngồi.

Nhưng cả ngày cũng không khi dễ Hạ Nhất Dung nữa.

Buổi chiều tiết thứ hai là hoạt động bóng chuyền, mọi người tự chia đội, Vu Anh Anh lôi kéo Hạ Nhất Dung làm một đội.

Nhân duyên của coi rất tốt, rất nhanh đội ngũ liền thành hình, còn có thêm một vị trí dự bị.

Mọi người vây quanh một vòng tròn, thảo luận về vị trí, một cô gái chủ động nói: "Tớ bị bà dì ghé đến, không muốn đánh để tớ làm người thay thế là tốt nhất."

Vị trí trưởng đội, phó đội rất nhanh đã được xác định, Vu Anh Anh hỏi Hạ Nhất Dung: "Tiểu Dung, cậu đánh truyền thứ hai được không?”

Hạ Nhất Dung nhút nhét cười: "Có thể nhưng tớ không biết đánh lắm.”

Có một cô gái nhỏ bé nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung, phốc xuy một tiếng cười ra: "Cậu có đánh lại ai, thật đáng yêu.”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung, cẩn thận quan sát học sinh mới trong trường này, Hạ Nhất Dung bị nhìn thấy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cười yếu ớt.

Sau khi bốc thăm, trận đấu với một đội có chiều cao cao hơn đáng kể so với đội sáu người của họ.

Vu Anh Anh nhỏ giọng nói một câu: "Xui quá.”

Hạ Nhất Dung khó hiểu, nhìn từ xa chỉ thấy một cô gái chân dài, tay dài dẫn đầu, buộc đuôi ngựa cao, không mặc đồng phục học sinh, mặc áo ngắn cũn, hơi động tác một chút liền lộ ra eo gầy gò.

Các nữ hài tử chung quanh cô đều là một bộ dáng không dễ chọc, còn có một cái bảng đèn cổ vũ, cách khoảng cách cũng thấy rõ ánh sáng đột ngột kia.

Các cô gái kia tựa hồ rất khinh thường nhìn các cô, chống thắt lưng nặng nề vỗ bóng chuyền trong tay.

Hạ Nhất Dung chưa từng thấy qua con gái nào như vậy, các cô rất phô trương, căn bản sẽ không bởi vì trở thành tiêu điểm tầm mắt của mọi người mà bất an, hình như càng nhiều người nhìn mới càng vui vẻ, nhưng lại luôn thích dùng khóe mắt nhìn người.

Cô cảm thấy mới lạ lại nhìn thêm vài lần, lại cùng một người trong đội của các cô đụng mắt, cô cười nói gì đó với người bên cạnh, hai cô gái đều nhìn về phía Hạ Nhất Dung.

Hạ Nhất Dung không sợ hãi, nhìn thẳng các cô giương lên một khuôn mặt tươi cười.

Sau khi trận đấu bắt đầu, các cô rất rõ ràng bị dẫn đầu, dần dần đối diện không còn tâm lý thắng bại, chơi giống như ném bóng tới.

Lại luôn hướng về phía Hạ Nhất Dung phía sau.

Hạ Nhất Dung miễn cưỡng liên tiếp nhận được mấy quả bóng, động tác khuỷu tay qua lại có chút đau.

Bóng lại từ trung tuyến đánh tới, Hạ Nhất Dung cùng một người truyền thứ hai khác đều chạy tới đón nhưng đều không bắt được, Hạ Nhất Dung còn quỳ một đầu gối trên mặt đất.

Phía đối diện cười rộ lên, cô gái niềng răng hét lớn: "Này, bởi vì cậu là con gái riêng nên không thừa hưởng sự dũng cảm của ông nội cậu sao? Giọng nói của cô ấy sắc nét như thọc thủng màng nhĩ.”

Ánh mắt trên sân bóng bên cạnh cũng bị hấp dẫn tới, tựa hồ trong chốc chốc tĩnh lại, bóng chuyền trên mặt đất nhảy lên một chút sau đó trở về không tiếng động.

Hạ Nhất Dung vỗ vỗ tay đứng lên, các cô gái do Vu Anh Anh cầm đầu lo lắng nhìn về phía cô.

Cô không tức giận chút nào, đi về phía trước hai bước đến, cảm xúc vững vàng, giọng điệu thản nhiên: "Mẹ tôi và ba tôi đã nhận được giấy chứng nhận chỉ là không tổ chức đám cưới, vì vậy tôi không phải là con gái riêng.”

Cô nhìn lướt qua một vòng, nhìn về phía cô gái đeo niềng răng: "Ông tôi đương nhiên anh dũng nếu không hôm nay cậu cũng sẽ không thể an ổn đọc sách ở đây.”

Cô gái kia tức giận, muốn phản bác cái gì đó lại bị trái bóng chuyền bay tới đánh vào lưng, nhào về phía trước ngã ngồi trên mặt đất.

Triệu Ân Vũ đút túi quần đi tới, vóc dáng hắn rõ ràng còn không cao bằng đám nữ sinh này, khí thế khi dễ người lại không thua chút nào.

"Tao coi là thứ gì quen biết mấy tên côn đồ không đi học coi mình là nhân vật trung tâm?"

Triệu Ân Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào nữ sinh ngã xuống đất kia, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, hung hăng đẩy một cái.

Nữ sinh kia khuỷu tay chống đất mới không chạm vào đầu. Nhiều người nhìn như vậy, cô cảm thấy nhục nhã nhất thời máu huyết sôi trào hung tợn nhìn chằm chằm Triệu Ân Vũ, còn chưa kịp nói cái gì.

Triệu Ân Vũ tát một cái.

Giang Thần vừa lên sân bóng cũng đi tới, đứng bên cạnh Hạ Nhất Dung khoanh tay nhìn, cười lạnh một tiếng.

"Thật sự là trong núi không có hổ, con chó, con mèo cũng dám xưng vương."

Đám nữ sinh này ở bên ngoài làm chị đại quen rồi, ở trường học cho tới bây giờ đều là tránh bọn đại ca trong trường, chỉ dám ở trong đám học sinh bình thường diễu võ dương oai.

Thường không mặc đồng phục học sinh, đi trên đường doạ một chút, nói chuyện lớn hơn một chút, không nghe lời giáo viên, hút thuốc uống rượu, nam nữ hỗn hợp thành một nhóm.

Đại khái là nghe nói thân phận con gái riêng của Hạ Nhất Dung lại cuồng vọng, cảm thấy Hạ Nhất Dung cũng không tính là gì.

Con gái riêng mà thôi.

Lại quên cho dù là con gái riêng, đó cũng là người trong đại viện, các cô ta cũng trêu chọc không nổi.

Lúc tan học Giang Thần muốn kéo Hạ Nhất Dung cùng đi, Hạ Nhất Dung nói:"Anh trai tôi bảo tôi ngồi xe anh Nhiếp Trinh trở về."

Giang Thần lập tức lui về phía sau hai bước:"Sao cậu dám ở cùng một chỗ với anh ấy, bây giờ anh ấy thật đáng sợ, tôi cũng không dám nói chuyện với anh ta.”

Hạ Nhất Dung lại cảm thấy Nhiếp Trinh ngoại trừ tính tình lạnh lùng một chút cũng không có gì kỳ quái.

Lúc Nhiếp Trinh tới, Hạ Nhất Dung đang luyện tập động tác đánh bóng, cô không thích cảm giác bị người ta đè ép đánh.

Nhiếp Trinh đi tới bên cạnh cô, cô cũng không phát giác, cổ tay sưng đỏ lên, hình như cô cũng không phát giác, biểu tình nghiêm túc lặp lại động tác nâng trên cổ tay.

Nhiếp Trinh ném một câu rồi rời đi.

Hạ Nhất Dung vội vàng nhặt cặp sách đi theo anh, đầu óc chậm nửa nhịp mới nhận được tin tức câu nói vừa rồi.

Anh nói: "Phát triển chiều cao trước rồi tính."
Chương kế tiếp