Biển Thủ

Chương 81: May mắn
Năm mới hai mươi tám tuổi, Nhiếp Trinh liền rời khỏi nhà, lúc anh đi là rạng sáng, Hạ Nhất Dung cùng trời chưa tỉnh mơ màng màng.

Nhiếp Trinh bọc gió lạnh tiến vào, lưu lại một nụ hôn lạnh lẽo trên trán cô.

Hạ Nhất Dung cũng không nhúc nhích một chút.

Anh thấy cô ngủ say, lại tức giận cô vô tâm, mình một đi ít thì một tuần, nhiều thì nửa tháng, cô lại không có một chút ý tứ lưu luyến không rời.

Đêm hôm trước Hạ Nghị Lâm tổ chức tiệc, cùng Hạ Nghị Điệp cùng nhau chơi lừa gạt kim hoa.

Hạ Nhất Dung tuy rằng không tính chơi nhưng vận khí tốt, liên tiếp thắng vài phen.

Cô vui vẻ không được, càng thêm hứng thú cao hứng, chơi thẳng đến hơn mười một giờ mới tan.

Cô cau mày tính toán: "Sáng mai anh phải đi năm giờ hơn, nhất định phải đánh thức em..."

So với chia tay, cô lo lắng chính là giấc ngủ của mình bị quấy rầy.

Cuối cùng cắn răng một cái, nhẫn tâm một cái: "Anh tự mình trở về ngủ đi, dù sao nhiều một ngày ít một ngày cũng không kém."

Lại giả bộ đáng thương: "Em coi như sớm một ngày thích ứng với mấy ngày có anh ôm ngủ.”

Ăn mặc chỉnh tề đứng trong phòng ấm áp, lưng Nhiếp Trinh có chút đổ mồ hôi.

Anh nắm chặt lòng bàn tay mình nhưng vẫn lạnh lẽo.

Rốt cục cũng không nỡ thò tay vào trong chăn náo loạn cô, đứng ở đầu giường nhìn khuôn mặt ngủ im lặng, trong nháy mắt này mình như có ảo giác tốt đẹp trên đời.

Anh đặt một túi hương ở đầu giường.

Anh không tin những thứ này nhưng thời gian nghỉ hè đi Nam Kinh, dường như mợ Hạ Nhất Dung vẫn xin cô một ít này.

Vậy anh cũng nguyện ý vì cô mà làm những việc này, hy vọng cô phúc duyên không ngừng, mỗi ngày an mộng.

Nếu thật sự có quỷ thần, nếu thật sự có số mệnh, nếu như ước nguyện được đáp ứng, anh sẵn sàng dùng sự vắng mặt của mình để đổi lấy sự viên mãn của cô.

Mùng một Tết, Hạ Tăng Kiến tuy rằng trong dịp Tết nguyên đán hiếm khi có thể ở nhà nhàn rỗi nhưng một viên quyền yêu nước như Hạ tư lệnh, sáng sớm việc đầu tiên không phải là để cho người ta đốt pháo đón năm mới, mà là mạo hiểm khí lạnh cùng màn đêm đông còn chưa vén ánh mặt trời đến Thiên An Môn xem cờ.

Hạ Nghị Điền cùng Hạ Nghị Lâm căn bản không muốn đi, Hạ Nghị Điền ánh mắt đảo qua: "Tiểu Dung nói con bé không muốn đi, hiện tại còn đang ngủ.”

Hạ Nhất Dung từ trong phòng bếp xuất hiện: "Em muốn đi, em đã dậy từ lâu rồi!”

Hạ Tăng Kiến buông đũa xuống, nghiêm mặt không tiếng động nhìn con trai thứ hai, lời giáo huấn còn chưa nói ra miệng.

Hạ Nghị Điền liền nhận ra: "Đi đi.”

Nói xong cùng Hạ Nghị Lâm trao đổi ánh mắt, không phải nói tiểu Dung không dậy nổi sao?

Hạ Nghị Lâm buông tay lên, anh ấy cũng không nghĩ tới Hạ Nhất Dung một năm bốn mùa thích nằm trên giường, hôm nay lại tích cực dậy sớm như vậy.

Vừa lái xe vào đại lộ cửa trước, liền thấy ven đường có quan binh duy trì ổn định làm nhiệm vụ.

Ánh sáng mờ làm cho đồng phục màu xanh đậm trên người bọn họ càng thêm trang nghiêm nặng nề.

Hạ Nhất Dung sợ bỏ qua một người, bám lấy cửa sổ xe, ánh mắt đều chua xót nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, căn bản không thấy rõ mặt.

Hạ Nghị Điền ngồi ở phía sau đột nhiên hỏi một câu: "Tiểu Trinh năm nay có phải bị đưa đến đây làm nhiệm vụ này hay không?”

Hạ Nghị Dương vừa lái xe vừa trả lời: "Đúng vậy, đại khái cậu ta ở ven đường, bên trong quảng trường là cảnh sát vũ trang, bọn họ ở bên ngoài duy trì ổn định, chú ý nhìn nói không chừng có thể nhìn thấy cậu ấy.”

Hạ Nghị Điền "Phốc" một tiếng: "Cũng không phải là chưa từng xem qua cậu ấy, phí chuyện kia làm gì?”

Quay đầu lại thấy Hạ Nhất Dung vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, mím môi vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc.

“Tiểu Dung, em tìm Nhiếp Trinh hả?”

Không chỉ có Hạ Nghị Dương, Hạ Tăng Kiến cũng ở trên ghế phụ quay đầu nhìn lại.

Hạ Nhất Dung ngồi thẳng người: "Không phải, lần đầu tiên em đến xem chào cờ, có chút tò mò.”

Trong lòng vừa lo lắng vừa sợ vạn nhất không khéo chỉ cần khoảng trống này liền bỏ qua Nhiếp Trinh.

Cũng may Hạ Tăng Kiến không nghĩ nhiều, gật gật đầu nói với Hạ Nhất Dung: "Trách ba, lúc trước không dẫn các con tới xem qua, con nhìn kĩ một chút, nói không chừng thật sự có thể nhìn thấy bé.”

Hạ Nhất Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, càng thêm yên tâm lớn mật nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không buông tha một cỏ một cây, một người một vật.

Chờ mong cùng mất mát cùng tồn tại, ánh mắt cô quá mạnh, dần dần có chút chua xót, hơi nước ngưng tụ ở hốc mắt.

Muốn đến bãi đậu xe nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Nhiếp Trinh.

Xe rẽ một vòng, lái vào bãi đỗ xe, Hạ Nhất Dung đang bĩu môi ủ rũ, rốt cục ngồi ở vị trí tốt không tìm kiếm nữa.

Cô bỗng thấy bóng dáng quen thuộc phía xa, mặc đồng phục, đội mũ, khí chất hoàn toàn khác với ngày thường nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Giống như một cây thông xanh, phong thái tiêu sái, khí thế hiên ngang.

Không biết từ khi nào trên người anh đã cởi bỏ khí chất thiếu niên, trở nên có khí khái cùng trầm ổn của nam nhân.

Nhiếp Trinh nhận ra chiếc xe bảy chỗ của Hạ gia, đang kinh ngạc lại nhìn thấy khuôn mặt trước mặt xẹt qua Hạ Nhất Dung.

Cách kính xe, nước mắt cô đọng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Nhiếp Trinh có chút khổ não, lúc này mới bốn ngày, như thế nào lại khóc.

“Nhà hát nhỏ”

Đáp lại câu nói "Dựa vào may mắn thắng cuối cùng cũng phải dựa vào thực lực mà chịu thua trở về."

Xác suất mà nói, trò chơi càng kéo dài, may mắn của mọi người càng có xu hướng bình đẳng.

Vận khí của Hạ Nhất Dung cũng chậm rãi hao hết.

Mà càng ngày càng sâu, miệng cắn càng ngày càng chặt.

Đến lượt cô nửa ngày không nói lời nào, tư thế kia không khác gì khi suy nghĩ về đề toán nghiêm túc.

Hạ Nghị Điền không kiên nhẫn nói: "Ai ai! Theo quy định chơi bên ngoài, vượt qua thời gian đã định sẽ có hình phạt!”

Hạ Nhất Dung thua sốt ruột, cũng không sợ anh ấy, hung hăng trừng qua một cái, Hạ Nghị Điền cười nhạo.

Hỏi Hạ Nghị Lâm: "Tiểu Dung tính tình này tăng vọt a, không quen lắm?”

Hạ Nghị Lâm cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm lá bài trong tay mình: "Dù sao cũng không phải tôi.”

Hạ Nhất Dung lại đi theo một vòng.

Nhiếp Trinh cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy lá bài trong tay cô, nếu không nhìn lầm là đúng.

"Thêm một cái liếc mắt nhìn một cái." ,ghé qua nhìn lá bài của Hạ Nhất Dung, nhưng lại đem bài của mình che trong lòng bàn tay.

Lắc đầu dường như tiếc hận buông cặp J trong tay mình xuống.

Hạ Nhất Dung che miệng lại, kinh hỉ tràn đầy hốc mắt, không thể tin nói: "Em lớn hơn anh?”

Hạ Nghị Điền cũng chủ động đoán kết quả: "Tôi đoán Tiểu Trinh nhất định là một cặp đôi lớn.”

Hạ Nghị Lâm cũng đi theo.

Hạ Nhất Dung lại thắng lớn.

Vỗ tay nói: “May mắn đã trở lại a!”
Chương kế tiếp