Biển Thủ

Chương 9: Anh em đang ngửi thấy mùi gì đó.
Hạ Nhất Dung vào buổi tối đó chạy trối chết, ngày hôm sau cách năm thước với Nhiếp Trinh đều đỏ mặt.

Ông nội Bạch đang giúp Nhiếp gia gia uống thuốc, cau mày ngăn Hạ Nhất Dung lại, bàn tay thô ráp ấm áp che trán cô.

"Nha đầu mệt trong người sao, mặt sao lại đỏ như vậy."

Hạ Nhất Dung theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Trinh, anh đang ngửa đầu uống nước, khóe miệng méo mó.

Giữa hai người có chút bí mật nhỏ, mẫn cảm nào đó khiến Hạ Nhất Dung cảm thấy cô và Nhiếp Trinh không còn xa lạ nữa.

Giống như Nhiếp Trinh cũng không hoàn toàn là người lạnh lùng như băng trước kia.

Ở nhà cũng nghe dì Trần cùng cô lẩm bẩm vài câu: "Thằng nhóc Nhiếp gia cách vách, thật đáng tiếc, khi còn bé đã mất bố mẹ.”

Các loại tin tức nhỏ lẻ ghép đông tây lại với nhau, trong lòng Hạ Nhất Dung cấu tạo ra hình tượng một thiếu niên bởi vì ba mẹ qua đời mà tính tình thay đổi nghiêm trọng.

Cô nhớ tới con chó đi lạc khi còn bé mình nhặt được, trốn trong đống cỏ dại ở góc tường, bộ lông ướt sũng dính vào nhau, cô tới gần nó liền cong thắt lưng, hung tợn nhìn chằm chằm, tùy thời muốn tấn công.

Hạ Nhất Dung mười bốn tuổi lại một lần nữa thấy động lòng, cô hoàn toàn quên mất trên tay mình đến bây giờ cũng có một vết sẹo.

Cô cảm thấy Nhiếp Trinh đáng thương hơn cô và chó nhỏ.

Cô còn có ba, anh trai cùng cha khác mẹ, mợ thương cô.

Nhưng Nhiếp Trinh chỉ có ông bà nội già.

Cô nhìn chằm chằm Nhiếp Trinh, sắc mặt bi thương, ánh mắt nhu hòa.

Nhiếp Trinh buông ly nước xuống, đang muốn im lặng thúc giục cô ra ngoài nhanh hơn lại gặp phải ánh mắt Hạ Nhất Dung nhìn giống như đang nhìn thú cưng.

Anh cảm thấy cả người không thoải mái, trừng mắt nhìn Hạ Nhất Dung một cái liền bỏ đi. Hạ Nhất Dung nghĩ thầm, anh thật sự giống như bé chó nhỏ .

Hạ Nhất Dung luôn nghe không vào lớp toán, những công thức kia đối với cô mà nói giống như khúc thôi miên, nghe từng chút một liền buồn ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ thấy khi cô cẩn thận tới gần bị chó con hung tợn cắn tay không buông.

Cảm giác đau đớn rõ ràng, kéo cô ra khỏi giấc mơ.

Triệu Ân Vũ ngồi sau lại dùng bút chọc cô thì ra cảm giác đau đớn đến từ đây.

Cô có chút bực bội, quay đầu lại có chút không khách khí:"Làm gì?”

Triệu Ân Vũ không nghĩ tới cô sẽ có chút phản ứng, sửng sốt.

"Cậu không cần chơi với Nhiếp Trinh, tôi ghét anh ta."

Hạ Nhất Dung khó hiểu nhìn cậu ta, người này thật kỳ quái.

Triệu Ân Vũ nóng nảy: "Cậu chơi với tôi, không ai dám bắt nạt.”

Hạ Nhất Dung quay đầu lại, không để ý tới cậu ta nữa.

Triệu Ân Vũ lại ném tờ giấy tới, xiêu vẹo viết: "Tôi không thích Nhiếp Trinh, cậu chơi với anh ấy tôi cũng không thích cậu.”

Hạ Nhất Dung nghiêm túc viết: "Tôi muốn chơi với Nhiếp Trinh.”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu:"Người đó kỳ thật rất tốt.”

Triệu Ân Vũ tức giận đá bàn một cái, đụng vào lưng Hạ Nhất Dung.

Thầy giáo nghe được động tĩnh nhìn về phía này, Hạ Nhất Dung vội vàng ngồi thẳng làm bộ chăm chú nghe giảng.

Trong giờ học ồn ào ầm ĩ, Hạ Nhất Dung nằm sấp trên bàn buồn ngủ, Vu Anh Anh thấy cô như vậy chỉ có thể đi tìm người khác nói chuyện.

Có nữ sinh từ bên ngoài ầm ĩ chạy vào, chen chúc vào vòng tròn nhỏ của mình: "Trường trung học dán thông báo, Hạ Nghị Lâm muốn đại diện cho trường tham gia cuộc thi Olympic Tin học."

Có một chàng trai bên cạnh nghe thấy, nói: "Anh ấy cả ngày không đi học để chơi trò chơi, làm thế nào có thể tham gia vào những cái này chứ."

Một số người phản đối: "Tôi nghe nói rằng anh ấy có thể thực sự có thể lập trình, có vẻ như rất giỏi."

Nam sinh căn bản không tin: "Này, Hạ Nhất Dung, anh trai cậu thật sự có thể lập trình sao?”

Hạ Nhất Dung vốn đang dựng thẳng lỗ tai nghe, bị nhắc đến đương nhiên không giả bộ ngủ nữa, cô chậm rãi ngồi thẳng.

Do dự: "Đúng vậy, anh ấy đang chuẩn bị cho trò chơi mới."

Cô gái kia nâng mặt "Oa", quay mặt hắc cằm với nam sinh vừa mới khinh thường: "Tôi nói rồi anh ấy rất lợi hại.”

Hạ Nhất Dung không hiểu sao cũng có chút tự hào, cô không nghĩ tới Hạ Nghị Lâm có thể đại biểu trường tham gia cuộc thi.

Có nữ sinh to gan nhân cơ hội hỏi thăm Nhiếp Trinh với Hạ Nhất Dung, đám người dần dần vây quanh bên cạnh bàn cô.

"Hạ Nhất Dung, mỗi ngày cậu đều cùng Nhiếp Trinh đi học tan học nha."

"Ừm, bởi vì anh tớ đang chuẩn bị thi đấu, cho nên để Nhiếp Trinh chăm sóc."

Cô cố ý đem mấy chữ "Chuẩn bị thi đấu" nói nặng, trong lòng có chút vui vẻ, thì ra Hạ Nghị Lâm thật sự là có trận đấu rất trọng yếu cho nên mới ném cô đến Nhiếp gia. Nữ sinh luôn có chút hâm mộ, hảo cảm của cô đối với anh trai này lại nhiều hơn vài phần.

Nhưng mọi người hiện tại hứng thú đều ở trên người Nhiếp Trinh, căn bản không có ai hỏi thăm Hạ Nghị Lâm.

"Nhiếp Trinh lớn lên thật đẹp trai nha, lông mi của anh là thật sao? Anh ấy rất trắng, có lén lút trang điểm không ta?”

Tất cả mọi người đều lan truyền trên người Nhiếp Trinh có mùi thơm, anh là xịt nước hoa hay là thật sự hương cơ thể a?

Cả đám đều nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung, sự tò mò cùng nhiệt tình của các cô đối với Nhiếp Trinh làm cho cô kinh ngạc.

Nhiếp Trinh là người so với Hạ Nghị Lâm còn buồn bực hơn, sao lại được nữ sinh hoan nghênh như vậy.

Cô không thể trả lời, chỉ có thể nói: "Tớ không biết, tớ sẽ hỏi anh ấy."

Mọi người bảy miệng tám lưỡi, lại đưa ra vài vấn đề. Có nữ sinh trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Hạ Nhất Dung: "Nhất Dung, giao cho cậu nha, nhất định giúp chúng ta hỏi một chút!”

Hạ Nhất Dung làm sao có thể nghĩ đến, lời từ chối của cô bị các bạn cùng lớp coi là thật.

Mượn anh trai và Nhiếp Trinh rốt cục với mọi người thân thiết Hạ Nhất Dung, sợ mất đi tình bạn học khó có được này, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, cô chậm rãi gật đầu.

Nhiếp Trinh phát hiện sau khi tan học, Hạ Nhất Dung vẫn luôn muốn nói lại thôi.

Anh cho rằng tiểu nha đầu chỉ là bởi vì chuyện tối hôm qua xấu hổ nhưng anh căn bản không để ở trong lòng.

Tắm rửa xong nhớ tới trong túi quần có một cái thẻ trò chơi còn chưa lấy ra, liền ngây ngốc ở cửa phòng giặt ủi.

Hạ Nhất Dung cầm áo thun bẩn thỉu vốn để lâu ngửi.

Cô thậm chí còn nhắm mắt hít vài cái.

Cô mặc váy ngủ màu trắng, Nhiếp Trinh híp mắt nhìn, có chút phát triển, loáng thoáng đường cong.

Nhưng cô ấy mới mười bốn tuổi, đứa bé bây giờ dậy thì sớm như vậy sao?

Anh vốn tưởng rằng chuyện tối hôm qua chỉ là tiểu cô nương vô tình bắt gặp nhưng hôm nay xem ra...

Nhiếp Trinh cảm thấy cần phải ngăn chặn suy nghĩ của cô, sau đó lại giả bộ vấp ngã gõ cửa.

Hạ Nhất Dung sợ tới mức thét chói tai, mặt lúc đầu là trắng không còn miếng máu lại đỏ thành cà chua.

Áo thun bị cô ném ở chân, Nhiếp Trinh cầm nhặt lên.

"Em đang ngửi cái gì vậy?"
Chương kế tiếp