Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 10: Tán tỉnh người đàn ông khác
“Còn muốn tôi dạy cậu cách làm trợ lý như thế nào sao?”

Đoàn Cẩn Du nói xong liền đi vào, không cho hắn thời gian phản bác. Lạc Tầm hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân mình được bình tĩnh, dù sao nguyên tắc làm việc của con người là: Ông chủ là người trả tiền, nên nhất định phải nghe theo lời ông chủ nói.

Lạc Tầm theo vào sau, đóng cửa lại, Đoàn Cẩn Du đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ còn lại lớp áo mỏng bên trong.

Lạc Tầm vừa mới bước vào cửa đã bị cảnh tượng “mỹ nam thay đồ” làm cho hốt hoảng một phen.

Bên hông Đoàn Cẩn Du chỉ có một cái thắt lưng lỏng lẻo ôm lấy vòng eo rắn chắc. Lớp áo trong bó sát lấy người anh, không hề che giấu để lộ dáng người vai rộng chân dài, bờ vai rộng, eo lưng thẳng tắp, cả khí chất lẫn dáng người đều không chê vào đâu được.

Giới giải trí có vô số người ra ra vào vào, cũng chẳng thiếu người có gương mặt đẹp, cũng không thiếu người rất nỗ lực, nhưng những người như Đoàn Cẩn Du về khoản ăn uống điều độ thì có rất ít, cũng có thể là người duy nhất, chẳng có gì lạ khi ở trong giới danh tiếng anh chỉ cao hơn chứ không bao giờ thụt lùi.

“Mang quần áo tới đây.”

Giọng Đoàn Cẩn Du trầm thấp, một tiếng này đã kéo suy nghĩ của Lạc Tầm đang ở chân trời quay về, hắn chậm chạp lên tiếng. Nhìn quanh phòng, sau đó phát hiện những bộ trang phục đang được treo ở trên giá.

Lần này vẫn là một bộ áo giáp.

Bộ áo giáp này đặt ở một góc, được đỡ bằng một chiếc mắc áo cao ngang với đầu người, áo giáp tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt, nhìn từ xa thì rất uy nghiêm soái khí, nhưng nhìn gần mới phát hiện ra nó được chế tạo vô cùng nghiêm ngặt. Bộ áo giáp này được chia thành nhiều phần để dễ mặc, Lạc Tầm bước lên cởi bộ phận ở cánh tay phải ra trước. Trọng lượng cùng với kết cấu của nó khiến hắn mất thăng bằng, suýt chút nữa thì đánh rơi xuống đất.

Tại sao lại nặng như vậy?

Lạc Tầm không dám nói nhiều, hắn ngoan ngoãn lắp từng bộ phận của trang phục lên người Đoàn Cẩn Du, trong quá trình ấy, hắn ước chừng cả bộ giáp này nặng ít nhất cũng phải bốn mươi cân. Cầm một cái cũng đủ làm hắn mệt, thế mà tất cả đều mặc lên người Đoàn Cẩn Du.

Hơn nữa bây giờ đang là giữa hè, anh phải mặc bộ giáp này quay phim dưới cái nóng nực của ánh nắng mặt trời, thậm chí còn có cả cảnh quay võ thuật.

Lạc Tầm lặng lẽ liếc nhìn Đoàn Cẩn Du một cái, ánh mắt đối phương lại đang nhìn ra cửa sổ bên ngoài, con ngươi đen như mực không thay đổi dưới ánh nắng mặt trời, sâu thẳm chẳng thấy đáy, giống như băng tuyết vĩnh viễn không tan, cũng chẳng khác gì đêm đen không bao giờ thấy ánh sáng.

Lạc Tầm ngẩn người, ánh mắt hắn dời xuống, dọc theo sống mũi trơn nhẵn đi xuống, dừng lại ở đôi môi đang mím lại thành một đường mỏng, rồi nhìn tới quai hàm tinh tế của anh.

Ở đó có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Da đầu Lạc Tầm tê rần, hắn nhớ rõ, ở chỗ cằm người nào đó cũng có nốt nốt ruồi đen nho nhỏ như thế này.

“Có cần tôi tìm người dạy cho cậu làm thế nào để không thất thần không?”

Lạc Tầm hoảng sợ ngẩng đầu lên, Đoàn Cẩn Du cao hơn hắn nửa cái đầu, đứng đối diện cụp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt dài hẹp có chút không vui, do dù là ngày nắng hè rực rỡ cũng không có ánh sáng nào trong đôi mắt âm u đó.

Lạc Tầm bị dọa chẳng nói được lời nào, cúi đầu tiếp tục mặc bộ trang phục rườm rà này cho anh. Tới khi gần mặc xong, hắn khom người xuống, vòng tay qua eo Đoàn Cẩn Du, thắt đai lưng lên cho anh.

Lỗ tai của Lạc Tầm dán lên lồng ngực Đoàn Cẩn Du, khoảng cách của hai người rất gần, làm Lạc Tầm nhớ tới cảnh vừa nãy đụng vào anh ở trên xe, trên mặt cũng nóng lên.

Hắn ngẩng mặt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Đoàn Cẩn Du đang nhìn xuống, đôi đồng tử đen láy của đối phương phản chiếu gương mặt hắn.

Trái tim Lạc Tầm run lên, trong khoảnh khắc ấy hắn đã bị người đàn ông mê hoặc.

Đoàn Cẩn Du lau khóe miệng, nhưng giọng nói lại cực kỳ kiêu căng lạnh nhạt: “Cậu căn bản chẳng có đủ tư cách để làm trợ lý cho tôi, xem ra tôi phải tìm người đến huấn luyện riêng cho cậu?”

Lạc Tầm lập tức lùi lại một bước, cách anh một khoảng: “Không cần đâu, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Đoàn Cẩn Du hừ lạnh: “Tốt nhất là nên như thế.”

--------------------------

Quay phim ngoài trời nắng là một loại cực hình.

Lạc Tầm ngồi trong trường quay uống trà sữa mát lạnh, nhìn nhân viên và diễn viên ở trong trường quay, nghĩ bụng.

Hắn hài lòng hút ngụm trân châu cuối cùng, đang định ném vào trong thùng rác nhưng không muốn phần trà sữa sót lại bắn ra ngoài. Đúng lúc còn đang bận ngẩn người, một bàn tay bên cạnh vươn ra, cầm theomột gói khăn giấy.

Lạc Tầm ngẩng đầu lên, đối phương mặc trang phục cổ trang, khuôn mặt thanh tú, là một tiểu soái ca, đang mỉm cười với hắn. Người này trông rất quen, Lạc Tần suy nghĩ một lát, mới nhớ ra người này là diễn viên nhỏ đã nhìn chằm chằm hắn lúc thay trang phục.

Lạc Tầm cầm lấy khăn giấy: “Cảm ơn.”

Diễn viên nhỏ kia thừa dịp ngồi xuống cạnh hắn, trưng khuôn mặt đẹp trai hiền lành ra nói chuyện: “Tôi nhớ rõ anh là diễn viên đóng thế của anh Trình Húc mà, tại sao lại trở thành trợ lý của anh Du vậy?”

Lạc Tầm ngượng ngùng cười, tùy tiện tìm một cái cớ để lừa gạt cậu ta. Không biết đối phương có nghe ra lời nói dối của hắn hay không nhưng cậu ta cũng đủ thông minh không vạch trần nó: “Vậy tôi có thể biết tên của cậu không?”

Cậu ta có gương mặt đẹp, cộng thêm tính cách dễ làm quen với người khác, Lạc Tầm cũng chẳng nỡ từ chối: “Tôi tên là Lạc Tầm, cậu tên là gì?”

Đối phương sửng sốt, lúc này Lạc Tầm mới giật mình, vội vàng giải thích: “Tại vì tôi không để tâm tới giới giải trí cho lắm, chứ không phải…”

Không phải nói cậu không nổi đâu.

“Không sao, tôi cũng không có nổi tiếng.” Đối phương xấu hổ, một lúc sau mới bật cười ha ha, “Tôi tên là Mục Diệu, là một vai phụ nhỏ trong bộ phim này.”

EQ của Mục Diệu rất cao, trong mắt Lạc Tầm thì cậu là người giỏi tán gẫu, cho dù là đề tài gì cũng nói chuyện rất thoải mái, khiến Lạc Tầm bật cười thành tiếng.

Cứ mỗi một khoảng thời gian Đoàn Cẩn Du đóng phim, chuyên viên trang điểm sẽ tới chỉnh trang lại, đôi mắt của anh nặng nề, rơi vào bóng dáng đang ngồi trong trường quay. Lạc Tầm đang nói chuyện với mọi người xung quanh, cực kỳ vui vẻ, trong mắt ngập tràn ý cười.

Ánh mắt của Đoàn Cẩn Du nhìn vào những người đang nói chuyện với Lạc Tầm, đôi mắt dài hẹp híp lại, để lộ ra một hơi thở nguy hiểm.

Lá gan của Lạc Tầm… lớn thật.

Rõ ràng còn đang là tình nhân của Đoàn Cẩn Du, lại dám tán tỉnh người đàn ông khác?
Chương kế tiếp