Bổn Miêu Không Muốn Làm Thế Thân

Chương 12: Làm nũng?
Gần đây Lạc Tầm vẫn luôn đi theo Đoàn Cẩn Du chạy lịch trình, sâu sắc hiểu được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các nghệ sĩ âm phủ, mấy ngày liên tục không ngủ, đến tối có đôi khi phải thức đến nửa đêm thậm chí suốt cả đêm.

Lạc Tầm nhìn Đoàn Cẩn Du luôn duy trì trạng thái tốt nhất dưới ống kính, không khỏi thổn thức. Thậm chí hắn còn cảm thấy Đoàn Cẩn Du không cần ngủ cũng được, chỉ cần dựa vào cỗ tiên khí quanh thân.

Chu Nhiên là người đã quen với kiểu làm việc và nghỉ ngơi cường độ cao này rồi, mỗi ngày cậu ta cũng chạy tới chạy lui theo, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ oán giận việc vì mình thức khuya mà tóc càng ngày càng thưa ra, thì chưa bao giờ thấy cậu ta mệt mỏi.

Trái lại, Lạc Tầm lê theo cơ thể mỏi mệt, ngay cả cơm cũng không thể ăn đúng giờ, hôm nay hắn đi theo quay phim, bởi vì từ đầu đến cuối trạng thái của nữ chính luôn offline, quay lại rất rất nhiều lần. Mắt thấy mặt trời đã ngả về tây, đợi sau khi bụng Lạc Tầm đã kêu gần hai tiếng đồng hồ, cơm trưa mới thong dong đến muộn.

Hắn cùng Chu Nhiên và Đoàn Cẩn Du vào phòng nghỉ ăn cơm, tối hôm qua Đoàn Cẩn Du chụp ảnh chân dung, bọn họ thức đến hai giờ sáng, buổi sáng lại vội bay về khách sạn. Chu Nhiên tranh thủ ngủ bù trên máy bay một chút, khi xuống máy bay là có thể tràn đầy sức sống cầm ipad khua môi múa mép với Đoàn Cẩn Du. Mà Đoàn Cẩn Du càng biến thái hơn, trên máy bay thì kịch bản không rời tay, xuống máy bay chỉ xối nước lạnh tắm, là có thể vội vã tiến vào đoàn phim.

Đời trước của Lạc Tầm dù sao cũng là một miêu yêu ngàn năm, một sinh vật lúc nào cũng ngủ, lần đầu tiên gặp tình trạng thiếu ngủ trầm trọng. Từ ngày hôm qua đến hôm nay đầu óc Lạc Tầm không được tỉnh táo, trên mí mắt giống như được xịt keo 502, dùng sức cũng không mở ra được.

Chu Nhiên bưng đồ ăn vào, đặt thức ăn dưới mí mắt Lạc Tầm, đối phương cũng hồn nhiên không biết.

"Không phải chứ Lạc Tầm, cậu trụ không nổi sao?" Chu Nhiên nhét cơm vào tay hắn, cung phản xạ của Lạc Tầm cuối cùng đã trở lại sau khi vòng quanh một vòng lớn: "Xem ra những sự tàn phá cậu chịu đựng vẫn quá ít, cậu nhìn tôi này, đóa hoa từng trẻ trung xinh đẹp bây giờ bị tàn phá đến mức một cái rễ cũng không còn thừa."

Lạc Tầm bĩu môi: "Tôi đã mệt đến độ cảm thấy linh hồn nhỏ bé muốn bay đi đây này."

Chu Nhiên vỗ vỗ vai hắn, an ủi một cách tượng trưng, nói: "Cậu phải biết rằng, con lừa trong đội sản xuất còn chưa mệt như chúng ta đâu."

Tư duy của Lạc Tầm đã chết lặng, máy móc lùa cơm trong bát, sau đó lại máy móc nuốt xuống. Một lúc sau, Đoàn Cẩn Du đi vào, anh thay quần áo rồi ngồi vào bàn, mở hộ đồ ăn của mình ra.

Bởi vì trong quá trình quay phim cần chú trọng quản lý vóc dáng, đồ ăn của Đoàn Cẩn Du đều là thứ được chuẩn bị riêng, đồ ăn ít chất béo, chế biến đặc biệt, sơ qua thì thấy có bông cải xanh cùng rau luộc, còn có cá hồi, không có chút dầu mỡ nào. Chu Nhiên nghiêng qua nhìn một chút, sau đó lại quay người, nhìn nửa cái chân gà đang ăn dở trong bát mình.

Trong chớp mắt, cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Lạc Tầm ăn cơm đến mức mơ mơ màng màng, bỗng một mùi thơm hấp dẫn lặng lẽ ập đến.

Hắn mở to mắt, nước mắt vì ngáp còn đọng lại ở đuôi mắt, đôi mắt ướt sũng lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, cuối cùng nhìn về phía Đoàn Cẩn Du.

Chính xác mà nói là trong hộp đựng cơm của anh.

Đoàn Cẩn Du ăn cơm rất nhã nhặn, vai hơi cong, kéo thành một vòng cung xinh đẹp, ngón tay thon dài cầm đũa, hạ xuống không tiếng động, nhai kỹ nuốt chậm. Bất luận lúc nào anh cũng đều như thế, mặc kệ bày trước mặt anh là mãn hán toàn tịch hay bữa cơm giảm béo nhạt nhẽo, vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi, không nhanh không chậm thưởng thức đồ ăn trước mặt, không có chút ghét bỏ, cũng không hề thích, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Ánh mắt Lạc Tầm lướt qua bờ vai thẳng tắp của Đoàn Cẩn Du, nhìn vào miếng sashimi cá hồi được cắt tỉa khéo léo trong hộp đựng cơm xa xa, hắn lại nhìn miếng thịt trong bát, bỗng nhiên cảm thấy ăn không ngon nữa.

Hắn nuốt nước bọt, ánh mắt liếc qua, hận không thể phát sáng.

Mèo, làm sao có thể không ăn cá chứ?

Lạc Tầm nhớ ra, từ sau khi hắn biến thành người, thì chưa từng ăn lại cá một lần nào.

Hắn buông bát đũa, giống như u linh đi qua đến trước trước mặt Đoàn Cẩn Du.

Hắn nuốt nước miếng, chớp đôi mắt ướt sũng, ánh mắt lưu luyến nhìn hộp đựng cơm.

Đoàn Cẩn Du đang ăn cơm, bỗng nhiên thấy một người nhoài đến, nắm lấy cánh tay hắn mà dụi. Cơ thể Đoàn Cẩn Du cứng đờ, rũ mắt nhìn, thiếu niên đang ôm cánh tay anh, đầu nhẹ nhàng cọ tới cọ lui. Khuôn mặt gần đây mới có chút da thịt hơi nhăn lại, đôi môi đỏ ửng như hoa đào hơi bĩu ra. Mùi thơm nhàn nhạt trên người Lạc Tầm theo từng sợi tóc nhè nhẹ truyền vào khoang mũi của Đoàn Cẩn Du, giống như mèo con yếu ớt cào một cái trong lòng anh, không tính là đau, chỉ hơi ngứa.

Loảng xoảng...

Chu Nhiên đang lùa cơm trong bát, muốn tranh thủ ăn nhanh cho xong để có thể kiểm tra quá trình tiếp theo, đầu vùi trong bát vừa mới ngẩng lên, liền phát hiện người đáng lẽ đang ngồi đối diện cậu đã biến mất, đảo mắt một cái, lại phát hiện Lạc Tầm đang cọ cánh tay Đoàn Cẩn Du làm nũng.

Đúng, không sai, là làm nũng.

Chu Nhiên sợ đến mức cầm không chắc, hộp đựng cơm trực tiếp rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Nhưng mặc cho âm thanh này vang lên cũng không làm phiền tới Lạc Tầm đã bị thịt cá mê hoặc.

Đoàn Cẩn Du nhất thời không phản ứng được, cơ thể cứng ngắc, Lạc Tầm nhân cơ hội này, được đà lấn tới, cả người cuộn tròn, lại dựa vào người Đoàn Cẩn Du.

Đoàn Cẩn Du ra mắt nhiều năm như vậy, trong giới nổi tiếng là hệ cấm dục. Người muốn loan truyền scandal với anh rất nhiều, nam nữ muốn lên giường với anh càng nhiều hơn, nhưng không có một ai có thể lọt vào mắt anh. Đoàn Cẩn Du hoàn toàn không bị giới giải trí làm ô nhiễm. Anh ra mắt nhiều năm vẫn không có scandal, thậm chí có tin đồn anh bị lãnh cảm.

Ngoại trừ quay phim, chưa bao giờ có người dám đụng vào anh như vậy.

Mùi hương thoang thoảng trên người thiếu niên tràn ngập chót mũi, hô hấp của Đoàn Cẩn Du không khỏi nặng nề, anh khàn khàn thấp giọng nói: "Lạc Tầm, cậu..."

Lạc Tầm ngẩng mặt lên, con ngươi như phủ một tầng sương mù, mông lung lại xen lẫn vẻ mị hoặc khó tả, nơi đuôi mắt có một giọt nước, phản chiếu đôi mắt ướt sũng, đúng là mê người lạ thường.

Lạc Tầm mở miệng nói, giọng nói mang theo sự nũng nịu dinh dính: "Tôi muốn ăn cá..."

Tay Đoàn Cẩn Du run lên, suýt chút nữa làm rơi đũa.

Thấy đối phương vẫn chưa có động tĩnh, trong cổ họng Lạc Tầm phát ra tiếng kêu yếu ớt, chủ động len qua khuỷu chui vào lòng Đoàn Cẩn Du, dụi dụi vào lòng anh.

"Meooo."

Đoàn Cẩn Du cứng đờ tại chỗ.

Lạc Tầm thấy vậy, nhanh tay nhanh mắt kéo hộp đựng cơm của anh lại, ngoạm một miếng cá.

Hô hấp Đoàn Cẩn Du càng ngày càng nặng nề, anh cố gắng kiềm chế cảm giác không hiểu dâng lên trong lòng, nhắm mắt lại, cảm xúc phức tạp hiện lên trong đáy mắt kia, rất nhanh đã bị che giấu, đợi khi anh mở mắt ra, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lùng.

Đoàn Cẩn Du đứng dậy, nắm lấy cổ áo Lạc Tầm, không chút lưu tình ném hắn ra ngoài.

Rầm...

Một tiếng đóng cửa, khiến cho mọi người cách vách thò đầu ra xem náo nhiệt, chỉ thấy trợ lý nhỏ thanh tú bên cạnh Đoàn ảnh đế kia, đang ngồi xổm bên ngoài cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, lại nhìn hai tay mình, bỗng nhiên phản ứng lại được



Tôi holy shit! Lúc nãy hắn đã làm cái gì rồi?

Lúc nãy hắn mơ hồ, trong tiềm thức, hắn còn tưởng rằng mình vẫn là một con mèo, nhìn thấy thứ muốn ăn nên tự nhiên xuất chiêu làm nũng đại pháp như trước giờ.

Nhưng sao hắn lại quên mình đã trở thành nhân loại rồi?

Trong đầu vẫn luôn hiện ra vẻ mặt u ám của Đoàn Cẩn Du, tim gan Lạc Tầm run lên, ngửa mặt lên trời im lặng gào thét: Trời ơi, sao hắn lại tạo nghiệt rồi?!!!!!
Chương kế tiếp