Bữa tối hôm nay là thịt

Chương 5
Tôi cho chị xem ảnh của bố mẹ.

Chị nghẹn ngào nói: "Trên mặt ba nhiều nếp nhăn quá đi, mẹ cũng già đi rất nhiều rồi, rõ ràng trước đây mẹ thích ăn diện nhất mà, nếu như không phải tại chị…."

"Bây giờ chúng ta đều bị mắc kẹt ở đây, ba mẹ bên đó sẽ lo biết chừng nào."

Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này rồi, trong lòng lo lắng không thôi.

Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây hay không.

"Dao Dao, Nặc Nặc, hiện tại đã 11 giờ rồi đấy, các con phải đi ngủ đi."

Giọng của mẹ vang lên ngoài cửa.

Chị tôi vâng một tiếng rồi mở cửa ra.

Mẹ đang đứng ngoài cửa mỉm cười với chúng tôi.

Tôi nhìn thấy mấy miếng thịt vụn còn dính trên hàm răng sắc nhọn của bà ta.

Mà ánh mắt đó vẫn luôn nhìn thẳng vào tôi.

Tôi biết bà ta vẫn còn chưa hết nghi ngờ.

"Mẹ, vậy con đi về phòng trước đây."

Lúc tôi định đi ngang qua thì “mẹ” tôi đột nhiên lại nắm chặt lấy tay tôi.

Mũi của bà ấy nhích lại gần cổ tôi nói : "Dao Dao, sao mẹ cảm thấy trên người con có mùi của con người thế?"

Vẻ mặt của tôi và chị lập tức thay đổi.

Tôi buộc bản thân phải giả bộ bình tĩnh, nhìn thẳng vào bà ấy.

“Mẹ” yên lặng nhìn tôi.

3 giây sau.

“Mẹ” nhếch miệng cười.

"Dao Dao, mẹ giỡn chút thôi, sao mà biểu cảm của con trông căng thẳng thế?"

"Mẹ này, con đương nhiên biết là mẹ đang đùa rồi."

Tôi miễn cưỡng cười.

Trước khi tôi đi vào phòng mình, nhìn thấy mẹ và chị gái đang cùng nhau thì thầm nói cái gì đó.

----------

Tôi đi tới căn phòng của mình.

Cách bố trí trong phòng này giống hệt với phòng ở hiện tại của tôi.

Khung ảnh được đặt trên bàn, trên giường còn có một con gấu bông nữa.

Nhưng tôi lại không hề có một chút cảm giác quen thuộc với nơi này.

Đêm nay tôi trằn trọc khó ngủ mãi.

Trong lúc mơ mơ màng màng ngủ, tôi luôn cảm giác như có người đang nhìn trộm tôi xuyên qua khe cửa vậy.

Tôi thức dậy mà mồ hôi chảy đầm đìa cả người.

Tôi phát hiện cửa đã đóng kĩ càng rồi, không hở ở chỗ nào cả.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm đầy mãnh liệt đó.

Tôi trèo ra khỏi giường.

Không có ánh sáng nào làm cho tôi hoảng sợ.

Tim tôi đập rất nhanh.

Tôi chầm chậm nằm sấp xuống mặt đất.

Tôi thấy hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi qua khe cửa.

Tôi nghe thấy giọng nói của “chị” ngoài cửa.

"Mẹ, nó phát hiện ra chúng ta rồi, chúng ta phải ăn nó như thế nào mới được đây?"

Tôi giật mình tỉnh lại, mồ hôi ướt hết lưng.

Thì ra đó là một giấc mơ mà thôi.

Chương kế tiếp