Bức Thư tình của bác sĩ Cố

Chương 3
11.

Tôi rất hạnh phúc trong ngày hôm nay, suy cho cùng thì một ngày đặc biệt sẽ trở nên ý nghĩa hơn khi cả hai cùng quan tâm đến nó.

Tôi đã từng mong chờ thế giới hai người với anh ấy.

Chưa bao giờ tôi nghĩ Cố Minh Ngữ sẽ dành thời gian để chuẩn bị những điều bất ngờ thế này trong ngày hôm nay, chỉ cần trong tim anh ấy có tôi.

Nhưng khi trở thành thực tập sinh, anh luôn nói rất bận.

Sau đó, từng bước thăng tiến, ngày càng bận rộn.

Tay Cố Minh Ngữ run lên vì cái nhìn của tôi.

"Phì!" Nhìn thấy đôi mắt nhỏ sợ hãi của anh, tôi bật cười thành tiếng,

"Anh làm gì vậy? Bị dọa sao?"

Cố Minh Ngữ gấp rút: "Anh có quên gì không?"

"Không có, như mọi ngày thôi, anh về ngủ sớm đi, không phải ngày mai còn hai ca phẫu thuật sao? Cần để dành sức, đi nhanh đi."

"Sao em biết? Em theo dõi anh à?” Anh nhướng mày.

"Sai, là Minh Châu nói với em."

"Em ấy còn nói, trong ba tháng chia tay anh đã có nhiều ca phẫu thuật, lần xuất hiện ở bệnh viện đó là do em ấy nhất quyết kéo anh đến để kiểm tra, có phải không? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi vẫn nhớ những gì đã nghe về anh.

"Sao con bé lại kể hết cho em vậy chứ?"

Cố Minh Ngữ cau mày, hít một hơi thật sâu:

“Thời gian đó ngày nào anh cũng có ca phẫu thuật, nhiều lúc không cách nào để về nhà được, ăn hay ở đều là bệnh viện, vừa nhắm mắt được một chút, mở mắt ra là lại tiếp tục làm phẫu thuật, cho dù là giữa đêm thì cũng có thể bị gọi dậy.”

Kể từ khi Cố Minh Ngữ trở thành trưởng khoa, công việc thực sự ngày càng trở nên bận hơn.

“Mấy hôm trước kiệt sức, đơn vị buộc anh phải nghỉ một thời gian, mấy ngày nay bị gọi về vì thiếu người.”

Anh thành thật thú nhận.

Không còn dáng vẻ của Cố Minh Ngữ độc địa và kiêu ngạo lúc trước.

Tôi đẩy Cố Minh Ngữ ra: “Hiểu rồi, mai anh không cần dậy sớm nấu bữa sáng cho em, Minh Châu sẽ mang bữa sáng đến cho chúng ta, ngày mai em ấy được nghỉ, bọn em sẽ đi mua sắm.”

Nhìn bóng lưng anh tôi thấy hơi đau lòng.
Có phải là tôi đã quá đáng rồi không?
Nghĩ lại lúc trước không hiểu chuyện, giận dỗi với anh.



Sau đó, Cố Minh Châu bất ngờ hẹn tôi, cô ấy nói rằng muốn trò chuyện thêm với tôi.

Bây giờ tôi đang mang thai sáu tháng, để sinh nở thuận lợi cần phải tập thể dục nhiều hơn nên tôi đã đồng ý lời mời của Cố Minh Châu.

Mua sắm là bài tập tốt nhất!

"Chị dâu, theo chị thì tặng quà cho người khác thì nên dựa theo sở thích của đối phương hay là chọn theo ý muốn của bản thân?” Cố Minh Châu hỏi tôi.

Tôi một tay nắm lấy tay Cố Minh Châu, tay còn lại đỡ lấy eo.

"Tùy trường hợp, nếu biết sở thích của người nhận, có thể dựa theo sở thích mà mua, nếu không biết thì có thể mua theo ý mình. Quan trọng là ở tấm lòng."

Cô ấy gật đầu suy tư.

Trong lúc tôi chọn đồ cho em bé, đã lén gửi tin nhắn cho ai đó, hành động rất bí ẩn.

"Chị dâu, chúng ta đi xem… túi?"

Cố Minh Châu liếc nhìn điện thoại trước, sau đó mới quyết định địa điểm tiếp theo.

Tôi đồng ý ngay, tôi rất thích túi xách, bởi vì túi có thể chữa được mọi loại bệnh!
Sau khi xem một hồi, cả hai chúng tôi đều không ai mua.

Vì quá đắt, tôi phải dành dụm một thời gian mới mua được, hiện tại chỉ có thể chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.

Tôi thấy Cố Minh Châu chụp ảnh chiếc túi mà tôi thích: “Chị không ngờ sở thích của chúng ta lại giống nhau như vậy, hay là chị em mình sẽ cùng nhau để dành, sau đó đi mua chung?"

Cố Minh Châu cười cười một cách thần bí: "Chị dâu, em nghĩ chị sẽ có chiếc túi này nhanh thôi."

12.

Chớp mắt đã trôi qua hai tháng.

Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi lén liếc nhìn Cố Minh Ngữ đang gọt táo bên cạnh: "Bây giờ bụng em càng ngày càng to, đi lại rất bất tiện, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ."

Cố Minh Ngữ đau lòng nhìn tôi: “Anh xin lỗi, chúng ta chỉ sinh một lần này thôi.”

Tôi xua tay: “Anh đỡ em về phòng đi, tối nay em muốn ngủ sớm."

"Chưa đến mười giờ, em có chắc là muốn ngủ bây giờ không?"

Cố Minh Ngữ rõ ràng là rất ngạc nhiên, nhưng anh ấy vẫn đỡ tôi trở lại phòng và đắp chăn cho tôi: "Ngủ đi, anh đọc truyện cho em bé"

Khoảng thời gian có thai hơn bốn tháng, Cố Minh Ngữ đã mua một đống sách cổ tích, tôi không biết anh ấy đang dỗ tôi hay là đứa bé ngủ nữa.

Vì vậy, tôi đã quen với việc có anh ấy bên cạnh trước khi đi ngủ.

"Xin hỏi hôm nay bác sĩ Cố sẽ kể chuyện gì?"

"Tối nay không có"

Tôi nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra lại nhìn anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, tim lỡ nhịp một cách khó hiểu, vội quay đi.

"Tại sao không có?"

"Có một bộ phim nước ngoài em luôn muốn xem, nhưng do không tìm thấy nguồn mà chưa coi được." Cố Minh Ngữ vừa nói, vừa đứng dậy chuẩn bị máy chiếu.

Tôi đột nhiên trở nên hăng hái hơn, mắt dõi theo Cố Minh Ngữ : "Anh tìm thấy ở đâu!"

Cố Minh Ngữ gật đầu: "Nhờ một vài người bạn."

Sau này mới biết, thực ra là Cố Minh Ngữ lên mạng, tìm diễn đàn, đăng bài, lại hỏi thăm vài chuyên gia, cuối cùng cũng tìm được nguồn phim.

Khi bộ phim bắt đầu, Cố Minh Ngữ vốn là ngồi ở trên giường, từ từ đi đến bên cạnh tôi.

"Cho em một tấm đệm thịt."

"Vậy thì cảm ơn bác sĩ Cố!"

"Anh không muốn cảm ơn bằng lời."

Tôi liếc mắt nhìn anh, hóa ra muốn được nước làm tới à?

Cố Minh Ngữ tỏ vẻ vô tội: "Anh chỉ muốn chạm vào em bé."

Sờ đi sờ đi.

Sự chú ý của tôi dần dần bị bộ phim hấp dẫn, tôi nắm lấy bàn tay to của anh, đặt lên bụng bầu của mình: "Chậm thôi, đừng quấy rầy em xem phim."

Qua một lớp quần áo mỏng, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh, hơi nóng như thiêu đốt từ lòng bàn tay.

Làm tôi không tập trung được.

Anh rất giống một đứa trẻ tò mò, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bụng, sau đó úp mặt vào: "Bé cưng à, con đang ở trong bụng mẹ, con có ngoan không?"

"Phải ngoan ngoãn, không được nổi nóng."

"Chờ con chào đời, bố sẽ đưa con đi đá bóng."

13.

"Xem phim xong thì ngủ đi."

Tôi tiếp tục xem phim, trong đầu nghĩ xem hết sẽ đi ngủ, nhưng thực ra chỉ cần anh ở bên cạnh tôi thế này là đủ.

Không ngờ, đồng hồ báo thức lúc mười hai giờ bỗng reo lên.

Tôi nghi ngờ quay sang nhìn Cố Minh Ngữ, chỉ thấy anh đang đứng bên giường, ôm một chiếc hộp vuông lớn.

Anh ấy nói: "Miêu Miêu, sinh nhật vui vẻ."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp anh ấy đang cầm, đó là trò chơi ghép hình yêu thích của tôi!

Hốc mắt tôi ươn ướt: "Thì ra anh vẫn nhớ."

Trước đây trò ghép hình cùng nhau của các cặp đôi rất phổ biến, được cho là tượng trưng cho tương lai của hai người sẽ dần được ghép lại với nhau, vì vậy tôi đã nói chuyện này với Cố Minh Ngữ.

Lúc đó anh đang đọc sách nên chỉ nhẹ nhàng trả lời một tiếng “uhm”.

"Thích không?"

"Thích, thích lắm..."

Tôi nghẹn ngào lau nước mắt.

Cố Minh Ngữ vội đặt món quà xuống, lau nước mắt cho tôi: "Đồ ngốc, đừng khóc nữa, nếu không em bé sẽ nghĩ rằng bố đang bắt nạt mẹ."

Nhìn vào khuôn mặt điển trai trước mặt, không nhịn được, tôi cười trong nước mắt.

Anh ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
"Bây giờ chúng ta đi ghép hình."

"Không được, cho em thức đến mười hai giờ đã là giới hạn của anh."

Cố Minh Ngữ lắc đầu, đỡ tôi nằm xuống: “hôm nay là sinh nhật của em nên được ngoại lệ. Ngày mai anh về, chúng ta cùng nhau chơi. "

Tôi bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, tôi không nhịn được vươn tay nắm lấy góc áo, có chút ngượng ngùng nói: "Trong tủ vẫn còn bộ đồ ngủ của anh."

Cố Minh Ngữ hơi ngạc nhiên: "Được, anh đi lấy ngay."

Người này, là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy?

Cố Minh Ngữ đột nhiên bừng tỉnh, cầm bộ đồ ngủ đi đến, không tin nhìn tôi chằm chằm: "Miêu Miêu, ý của em là anh có thể ở lại? Phải không"

Tôi cố tình làm bộ nghiêm mặt: "Nếu anh không muốn thì... tạm biệt!"

"Ở, anh chọn ở lại!"

Cố Minh Ngữ thực sự đang ở trước mặt tôi thay đồ ngủ!

Dáng người của anh ấy thực sự không đùa được, thuộc loại ‘mặc thì gầy, cởi có da thịt!’

Bị tôi nhìn chằm chằm như thế này, Cố Minh Ngữ xấu hổ đỏ mặt.

"Em có chắc là muốn tiếp tục nhìn anh như vậy..."

"Ngủ đi."

Tôi trực tiếp nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy môi mình nóng ran.

Cố Minh Ngữ nhân cơ hội "tấn công" tôi!

Tôi vội vàng mở mắt ra——

Kết quả!

Khá lắm, còn có một bất ngờ khác đang chờ tôi!

14.

Hóa ra là Cố Minh Ngữ đã chuẩn bị cho tôi món quà thứ hai!

Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, tâm trạng trở nên hưng phấn: "Có phải chiếc túi phiên bản giới hạn mà em rất thích không?”

Cố Minh Ngữ hơi không vui mở hộp.

Anh véo vào mặt tôi: “Em đoán được rồi, chắc chắn là bị Cố Minh Châu nhanh miệng đúng không?”

Tôi vô cùng bất ngờ ôm lấy chiếc túi yêu thích của mình.

"Cố Minh Ngữ, chiếc túi này thực sự rất đẹp, có thể phối hợp với nhiều loại trang phục của em, thật đó! Em thực sự thích nó, cảm ơn anh!"

Sau đó Cố Minh Ngữ nằm xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

Tôi không thể nhìn thấy ánh sáng nhảy múa trong mắt anh, nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thổi vào tai, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh.

"Sinh nhật bất ngờ kết thúc tại đây."

"Đến giờ đi ngủ rồi."

Bây giờ giọng điệu của Cố Minh Ngữ rất, rất giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tôi nghĩ anh ấy đang bắt đầu chuyển sang chế độ làm cha.

"Minh Ngữ, cảm ơn anh."

Tôi tựa vào người anh ấy và chân thành cảm ơn: "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã làm cho sinh nhật của em rất ý nghĩa và hạnh phúc.."

Sau khi được tôi khen ngợi, giọng nói của Cố Minh Ngữ rõ ràng trở nên đắc ý.

"Sinh nhật lần sau sẽ có bất ngờ nhân đôi."

"Thật sao?"

"Tất nhiên rồi!"

"Nếu vậy, sinh nhật năm sau của anh, em sẽ cần suy nghĩ nhiều hơn, phải thể hiện nhiều hơn anh."

"Anh sẽ hơn."

"Vậy thì chúng ta cùng nhau so!"

"Được, mỗi năm chúng ta cùng nhau thi!"

Cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như cuộc cãi vã của học sinh tiểu học, tuy hơi trẻ con nhưng chúng tôi đều chân thành mong đối phương hạnh phúc.

Lại là một ngày cuối tuần nữa.

Hôm nay là ngày tôi đi khám thai lần cuối.

Sau thời gian này là lúc chuẩn bị lâm bồn.

Khi ra ngoài, Cố Minh Ngữ đã chờ tôi ở cửa từ sớm, cầm lấy đồ trên tay tôi, rất thân mật đỡ tôi: “Đi thôi, anh đi với em.”

Trước đây Cố Minh Ngữ hoặc là rất bận, hoặc là không thể đi lâu, cho nên anh ấy luôn nhờ Cố Minh Châu đi khám thai với tôi.

Tôi nhướng mày: "Anh chắc chứ? Nửa đường đừng chạy về gặp bác sĩ khoa"

"Tuyệt đối không, hôm nay anh nghỉ thật."

"Vậy thì đợi lúc bác sĩ hỏi anh là ai, anh trả lời như thế nào? Lần nào anh cũng không đến.” Tôi vẫn cảm thấy hơi bực bội về chuyện đó.

"Anh là chồng em."

Thật bất ngờ, Cố Minh Ngữ vừa trả lời vừa nắm lấy tay tôi. Những ngón tay siết chặt.

15.

Tôi buồn cười trước câu trả lời của Cố Minh Ngữ, muốn thoát khỏi tay anh, lại bị nắm chặt hơn: "Anh là chồng em khi nào?"

"Nhanh thôi."

Cố Minh Ngữ nói rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn.

Tuy nhiên, tôi không hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào mà chỉ chờ và quan sát xem bác sĩ Cố của tôi sẽ làm gì?

Cố Minh Ngữ đã đi cùng tôi trong suốt quá trình khám thai và hỏi nhiều câu hỏi nghiệp vụ.

Mặc dù tôi không hiểu, nhưng thấy nữ bác sĩ thường xuyên gật đầu với anh ấy, cô ấy lại nhìn tôi cười nói: “Thì ra là bà Cố, bác sĩ Cố ở bệnh viện của chúng ta tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại kết hôn sớm như vậy."

Anh chàng này đã khẳng định vị trí nhanh như vậy.

“Đúng vậy, gặp được người mình thích, không chờ nổi.” Cố Minh Ngữ trả lời một cách tự nhiên và đỡ tôi dậy.

Anh ấy khẽ thì thầm với tôi: "Đi thôi, anh đã đặt bàn ở nhà hàng yêu thích của em."

Mắt tôi sáng lên liền.

Kể từ khi bị Cố Minh Ngữ làm cho kén cá chọn canh, rất ít nhà hàng có thể làm tôi hài lòng.

"Cần phải đặt trước vài tháng!"

"Cho nên anh đã đặt từ rất sớm."

Cố Minh Ngữ lịch sự kéo ghế ra, để tôi ngồi xuống trước: "Em xem thực đơn trước đi, anh đi nhà vệ sinh."

Tôi gật đầu và nhìn xung quanh, trang trí trong cửa hàng rất sang trọng và lãng mạn.

Tuy nhiên, xung quanh chỉ có một vòng bóng bay màu hồng, thậm chí có cả những bó hoa baby xung quanh làm nền, điều này khiến tôi nghi ngờ.
......

Lúc này, trong quán vang lên bài hát "Nothing's Gonna Change My Love For You" rất lãng mạn và sôi động, đây cũng là một trong những bài hát mà tôi yêu thích.

Cố Minh Ngữ trở về, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Có người cầu hôn."
Cái nết nhiều chuyện của tôi lập tức nổi lên, ngẩng đầu: "Đâu?"

"Đây."

Cố Minh Ngữ đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, chăm chú nhìn tôi: "Miêu Miêu, em sẽ lấy anh chứ?”

“Anh muốn trở thành chồng hợp pháp của em.”

Mắt tôi cay cay, mới đầu tôi cảm động muốn rơi nước mắt, nhưng lại thấy buồn cười: “Người nào lúc nãy anh đã danh chính ngôn thuận tự thừa nhận vậy?”

Cố Minh Ngữ một cầm tay tôi, tay kia cầm chiếc nhẫn.

"Tống Miêu Miêu, lấy anh nhé?!"

m lượng tăng lên một vài độ.

Mọi người xung quanh đang cổ vũ cho chúng tôi: "Kết hôn, kết hôn!"

Tôi nhìn anh thật sâu, nghẹn ngào gật đầu: "Được, Cố Minh Ngữ, em đồng ý!"

16.

Sau khi cầu hôn thành công, Cố Minh Ngữ chỉ đơn giản sống chung lại với tôi, anh ấy xách túi dọn đến một cách công khai: "cảm giác về nhà thật tuyệt."

C h ế t cười với anh ấy.

Tại sao trước đây lại không phát hiện ra năng khiếu chọc cười này của anh?

Xem ra, thay đổi ngày càng lớn.

Tôi thật sự rất thích sự thay đổi này: "Qua đây nhanh, em không biết cần chuẩn bị những đồ gì cho lúc đi sinh"

"Yên tâm, mọi thứ anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho em hết rồi."

Như có phép màu, Cố Minh Ngữ đặt chiếc vali mà anh ấy kéo đến trước mặt tôi: "Trong đây có tất cả những thứ mà em và em bé cần."

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, tôi đột nhiên cảm thấy anh trở nên rất đáng tin cậy và mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối.

"Minh Ngữ, lại đây ngồi đi."

"Sao vậy? Em không thoải mái sao?"

Cố Minh Ngữ vội vàng ngồi xuống: "Anh đã gọi điện chào hỏi trước với bảo vệ rồi, tầng dưới trong tuần này sẽ không có xe đậu, xe cấp cứu có thể đến nhanh nhất khi em vỡ ối.”

"Không phải đâu, vẫn còn một tuần nữa mới chuyển dạ."

Tôi nhìn anh ấy cẩn thận: "Em chỉ cảm thấy anh đột nhiên trở nên rất chu đáo."

Cố Minh Ngữ nắm lấy tay tôi, đôi mắt trong veo xinh đẹp cong lên, chân thành và nóng bỏng: “Có lẽ là sau khi mất đi mới biết trân trọng.”

"Miêu Miêu, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để thay đổi."

"Anh thề, anh sẽ không để mất em một lần nữa."

Có thứ gì đang tan chảy trong tim tôi, ngay cả hốc mắt cũng hơi xót: "Được, em tin anh."

Một tuần sau, đứa trẻ của chúng tôi đã bình an vô sự chào đời.

Trong thời gian ở cữ Cố Minh Ngữ luôn chăm sóc tôi, cũng không để bố mẹ tôi phải đi xa, anh có thể chăm sóc tôi thật tốt.

Nhưng tôi hơi lo lắng: "Minh Ngữ, bên anh đã đủ bận rồi, để mẹ em qua đi."

"Anh đã nộp đơn xin chuyển bộ phận từ lâu rồi, sẽ không bận như trước nữa.” Cố Minh Ngữ ngồi bên cạnh tôi, dùng khăn nóng lau mặt và tay cho tôi,

"Trong mắt anh bây giờ không có gì quan trọng hơn em và con."

Tôi vừa định nói, nhưng bé con bắt đầu khóc.

"Mới bú xong, lại đói rồi sao?"

"À không, em bé cần thay tã."

Cố Minh Ngữ bế đứa bé lên, khéo léo thay tã: "Nào, để anh dạy em cách phân biệt tiếng khóc của em bé... Không, em nên nghỉ ngơi thật tốt."

“Từ giờ chỉ cần có anh bên cạnh mẹ con em là đủ rồi.”

Tôi mỉm cười và gật đầu: "Một lời đã định!"

Sau khi ra khỏi trung tâm ở cữ, bố mẹ tôi và bố mẹ Cố Minh Ngữ đã đợi ở cửa đón người.

Tôi chưa có thời gian để gặp cha mẹ của anh trước đây.

Bà Cố vội vàng chạy đến nắm lấy tay tôi: "Miêu Miêu phải không, con trai mẹ nói là hôm nay chúng ta gặp nhau sẽ tốt hơn. Miêu Miêu thật đáng yêu."

“Miêu Miêu, con có biết lúc trước thằng bé đến làm việc trong quán trà sữa vì biết con thích trà sữa không!”

“Mẹ!” Cố Minh Ngữ há hốc miệng.

"Làm sao? Dám làm không dám nhận à"

Mẹ anh cầm trên tay một phong bì to màu đỏ: "Cái này cho cháu trai."

Rồi lấy ra vòng tay: "Đây là chiếc vòng tay gia đình chúng ta truyền cho con dâu từ đời này sang đời khác!"

"Miêu Miêu, con vất vả rồi, sau này mẹ sẽ cố gắng."

Mẹ anh ấy quá nhiệt tình, tôi cũng không nỡ từ chối.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng điều kiện gia đình của Cố Minh Ngữ không tốt lắm nên anh đã đi làm thêm.

Bây giờ nghĩ lại, hình như lúc đó anh chỉ muốn gặp tôi!

Tối nay về nhất định phải ‘trò chuyện thật tốt’ với anh ấy mới được!

Thật tuyệt khi có Cố Minh Ngữ bên cạnh.

(Hoàn toàn văn)