Bút Ký Giải Phẫu Có Thật: Sổ Điều Tra Của Một Pháp Y Về Nguyên Nhân Tử Vong

14. Sau khi đứa bé 2 tuổi chứng kiến một vụ giết người thì đi theo hung thủ lên núi
Lý Vân Lỵ cả đời này sẽ nhớ mãi ngày đầu tiên làm quen với chàng trai đó.

Số phận của cô từ ngày đó đã bị thay đổi hoàn toàn.

Khi ấy mọi chuyện đều hiện đầy điềm báo, cô một mình đi trên con đường hoang vu ra khỏi thành phố. Hai bên đường là công trường đang đợi thi công, vừa không có xe buýt lại vừa không gọi được taxi.

Cô cảm thấy nơi giống như bản thân cô vậy, mất việc làm, không có bạn bè, "không có ai để ý".

Mùa hè tại Quảng Đông, mặt trời khi giữa trưa vô cùng nắng gắt, khiến cô sắp nghẹt thở tới nơi rồi. Hơi nóng trên mặt đất bốc lên cũng xông vào sức lực cuối cùng của cô.

Bỗng nhiên cô nhìn thấy dưới bóng cây giao lộ có chàng trai ngồi trên một chiếc xe gắn máy.

Gần như là cùng lúc đó thì đứa bé trai ấy cũng chú ý đến cô, một tiếng "Ầm" vang lên, khởi động xe gắn máy rồi chạy đến trước mặt Lý Vân Lỵ.

"Muốn quá giang xe sao?" Chàng trai nói chuyện không thành thạo.

Ngồi trên xe máy thật sự không là một sự lựa chọn đúng đắn.

Quảng Đông năm 2006, lúc ấy còn không có lệnh "tổng cấm xe máy". Vùng đất sôi nổi ở Nam Việt ngoài trừ nhóm người mưu sinh bằng nghề dùng xe máy chở khách thì còn có bọn người tác oai tác quái trên đường —— Chuyện chở khách đi nhiều vòng rồi thu tiền cắt cổ là chuyện nhỏ, bọn chạy như bay cướp sẽ trực tiếp cướp bóc, tháo tài sản trên tay người đi đường. Còn có vài bọn lưu manh lôi kéo khách nữ rồi liền kéo đến nơi vắng vẻ để thực hiện việc trái phép.

Giọng nói quê hương quen thuộc của chàng trai khiến cho Lý Vân Lỵ cảm thấy an tâm.

Lý Vân Lỵ lên chiếc xe máy để mặc cho chàng trai phi như bay về hướng nhà của anh. Xe tải lớn, chợ phiên đều không ngừng vụt qua về phía sau.

Chàng trai vặn mô tơ cần ga tên là Lâm Siêu, từ dưới quê lên Quảng Đông đã được ba năm. Bình thường nói tổng cộng chưa đến vài câu chỉ vì nó có khẩu âm địa phương.

Tài xe lái xe máy như thế này ở Quảng Đông rất nhiều, bọn họ ngoài trừ việc bị người ta hỏi giá ra thì không có nhiều chuyện để nói.

Thế hưng ngày gặp phải Lý Vân Lỵ, Lâm Siêu bỗng nhiên cảm thấy chuyện tốt đẹp nhất, ấm áp nhất đã xuất hiện rồi —— có người có thể nói chuyện cùng anh mà còn là giọng nói quê hương quen thuộc.

Hai người trò chuyện trên đường. Khi Lâm Siêu hỏi Lý Vân Lỵ vì sao một mình đến đây làm việc, có về quê không thì đối phương im lặng một lúc lâu.

Lâm Siêu bỗng nhiên cứng đờ lại.

Anh cảm nhận được tay Lý Vân Lỵ đặt lên vịn lên bả vai mình, ngay sau đó những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên đầu vai mình.

"Cô đừng khóc, cô đừng khóc. Có chuyện gì tôi sẽ giúp cô." Anh vội vàng dừng xe lại nhưng không biết làm sao để an ủi cô. Trong người ngay cả bịch khăn giấy cũng không có nên anh chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu nhìn Lý Vân Lỵ khóc sụt sịt.

Đó là lần đầu tiên bị nước mắt của một cô gái làm ướt đẫm quần áo.

Một người 19 tuổi, một người 25 tuổi, đó là độ tuổi mà cái gì cũng vừa đúng lúc. Sau đó Lâm Siêu thậm chí còn với người đó: "Tôi nhớ đến phim《 Ngọt ngào》, Lê Minh chạy xe đạp, Trương Mạn Ngọc thì ngồi phía sau."

Lý Vân Lỵ dương như đã thực hiện được ước mơ của cô.

Nếu như thời gian mãi mãi dừng lại ở ngày hôm đó thì nói không chừng Lâm Siêu và Lý Vân Lỵ có thể sẽ giống như bao cặp tình nhân khác vậy, sống cuộc sống ngọt ngào cùng nhau.

Một

Không lâu sau, vào một đêm trời đổ mưa, hai người cùng vào trong một căn phòng.

Lý Vân Lỵ bắt đầu dốc bầu tâm sự, kể rằng trước đây cô từng có một mối tình nhưng lại bị người đàn ông kia lừa dối, lại còn hãm hại khiến cô mất việc.

"Tôi muốn nói chuyện với anh ta một lần cuối cùng. Anh có thể đi cùng tôi không?" Cuối cùng, cô nước mắt đầm đìa cầu xin Lâm Siêu giúp đỡ.

Bên ngoài cửa sổ tiếng mưa không ngừng rơi, bóng đêm càng lúc càng đen kịt. Lâm Siêu đồng ý lời cầu xin này.

Hai người không hề nhận ra được con đường nhân sinh tương lai của mình vì ngồi trên chiếc xe máy không ngừng lao vùn vụt kia mà đã một chút chệch ra khỏi đường ray.

Ở ngoại ô, trên giao lộ vắng vẻ.

Lâm Siêu chạy chiếc xe máy đích thân chở Lý Vân LỴ đến địa điểm thương lượng đã giao hẹn. Ngày hôm nay Lâm Siêu vô cùng vui vẻ bởi vì Lý Vân Lý nói lần này tới là để hoàn toàn cắt đứt với "bạn trai cũ".

Cô tới thương lượng lần này là vì cô bị Đàm Bân hại mất việc làm nên muốn kêu anh ta cho cô chút tiền để mua vé về quê.

Sau khi hai người đến, Đàm Bân từ xa xa nhìn Lâm Siêu một cái rồi dẫn Lý Vân Lỵ vào khu rừng nhỏ bên đường nói chuyện.

Lâm Siêu có thể cảm nhận được thái độ thù địch của Đàm Bân nên anh cũng không dám buông lỏng cảnh giác với Đàm Bân. Anh biết người này không hề đơn giản, là người không giống như loại người cực khổ chạy xe máy kiếm tiền như anh.

Lý Vân Lỵ nói với anh, lần đầu đến Quảng Đông không có ai để dựa dẫm. Đàm Bân là chủ của cửa hàng hãng điện tử mà cô làm, quản lý bảy tám công nhân viên dây chuyền sản xuất, trong đó có cô.

Quyền lực không cao nhưng điều khiến đám cô gái như Lý Vân Lỵ lại giống như có bản lĩnh đụng trời.

Công việc dây chuyền sản xuất không cần kỹ thuật gì đặc biệt. Đối diện mỗi ngày chính là bàn điều khiển đặt giữa hai chân rồi liên tục lập lại cùng một động tác trong suốt 10 tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào đường khe hở đất cũng có thể thả lỏng được.

Có lúc một chút nghiêm khắc trừng phạt khi chủ quản mở miệng cũng có thể khiến những người nhân viên này không chịu nổi.

Mặc dù Đàm Bân đã kết hôn, hơn nữa vợ còn đang mang thai nhưng khi nhìn thấy Lý Vân Lỵ thanh tú thì anh ta vẫn không kiềm chế được sự xao xuyến trong lòng mình nên mượn cớ quan tâm đến người mới mà thường xuyên ân cần hỏi han.

Chưa đến nửa năm, nhân lúc nữ công nhân cùng nhà trọ đi làm, Đàm Bân trên danh nghĩa đưa thuốc đã sờ lên giường Lý Vân Lỵ. Sau khi Đàm Bân thành công, anh ta thỉnh thoảng lại tặng cô chút đồ ăn vặt và món trang trí nhỏ. Còn hứa hẹn với cô một đống chuyện bao gồm cả việc sẽ ly hôn với vợ của anh ta.

Nhưng hai năm trôi qua, Đàm Bân không hề có một chút đông thái thực tế nào, thậm chí ngay cả một kỳ hạn cũng không có.

Lý Vân Lỵ ra khỏi nhà máy đã gần nửa năm. Lúc mới bắt đầu Đàm Bân còn thường viện trợ một chút, mỗi tháng cho cô năm ba trăm. Lý Vân Lỵ mặc dù cảm thấy đây giống như đang ăn xin vậy nhưng dù sao cũng phải vượt qua, trước khi tìm được công việc mới thì chỉ có thể dựa dẫm vào Đàm Bân. Có điều tiền để dành của cô sắp cạn kiệt rồi.

Thu nhập hàng tháng của công việc ban đầu chỉ hơn một ngàn tệ, trừ chi phí sinh hoạt ra thì tích góp được rất ít. Hiện tại cứ không tìm được việc làm, Đàm Bân cũng cho không bao nhiêu nên những ngày tháng tiếp theo của cô lập tức sắp suy tàn rồi.

Mục đích gặp mặt chủ yếu lần này của Lý Vân Lỵ không phải là "nói chia tay" với Đàm Bân mà là muốn "phí chia tay".

Hai

Lâm Siêu ở một bên im lặng quan sát Đàm Bân. Anh cảm thấy loại mặt mũi "tiểu công đầu" này anh đã thấy nhiều rồi.

Lâm Siêu trước đây bị quản đốc hãm hại còn thảm hơn. Ba năm trước, anh từng làm vật dụng gia đình trong một nhà máy nhưng không cẩn thận bị máy cưa điện cắt trúng tay phải. Có lẽ bị tổn thương đến gân nên tay không còn linh hoạt nữa. Lâm Siêu tìm ông chủ nhà máy đồ dùng gia đình nhưng cuối cùng ngoài tiền thuốc thang ra thì chỉ cho anh mười ngàn rồi đuổi đi. Sớm hơn lúc đó, anh đã từng làm bao công việc công nhận nhưng bởi vì không biết lập mối quan hệ nên luôn bị ức hiếp.

Cha mẹ Lâm Siêu ly hôn từ lâu, người cha dẫn anh theo từ nhỏ cũng qua đời khi anh mười tuổi. Một người không thể làm công việc đồng áng như anh thì chỉ có thể ra ngoài làm việc. "Lúc Quảng Đông chưa xen lẫn tệ nạn thì có thể có cơm để ăn no, còn có thịt để ăn."

Anh ta chán nản trước những người quản đốc này đến nỗi không còn muốn làm việc trong nhà máy nữa. Chờ đến khi vết thương trên tay lành thì anh nhìn thấy xe máy chạy loạn đầy ngoài đường nên anh cũng mua một chiếc.

Làm ăn trên giao lộ đông đúc, anh luôn không giành lại được những người nói sõi tiếng Quảng Đông, những người đàn ông trung niên khi bắt gặp người ta kiền đến gần nói năng ngọt xớt. Anh chỉ biết ở trên đường ít người mà thử vận may một chút.

Những năm tháng ở đường phố dưới quê, Lâm Siêu trên chiếc xe máy đã chứng kiến quá nhiều cảnh bạo lực, Anh từng chờ một người toàn thân đầy máu me đến bệnh viện, cũng từng gặp phải cướp bóc, thậm chí tận mắt chứng kiến một đại ca xã hội đen bị hai người thanh niên đâm chết trên đường.

Đối mặt với Đàm Bân, Lâm Siêu cảm thấy không ổn. Dù sao thì tay mình bị thương nên không linh hoạt được như thế.

Trước khi tới, Lâm Siêu tiện tay cầm theo cái búa rồi bỏ vào sau cốp xe máy.

Trong khu rừng nhỏ, âm thanh về việc "nói chia tay" của Đàm Bân và Lý Vân Lỵ càng ngày càng lớn khiến Lâm Siêu bắt đầu thấy bất an.

Đột nhiên Đàm Bân vung tay tát, một cái tiếng tát vang dội đánh vào mặt Lý Vân Lỵ.

"Đánh người con gái của tao sao, đáng chết!" Lâm Siêu đi vòng ra phía sau xe máy rồi mở cốp xe lên. Anh cảm thấy vui mừng khi giữ lại được một tay.

Đối diện với Lâm Siêu, Đàm Bân không hề yếu thế mà vung tay đánh về phía anh. Lý Vân Lỵ cũng nhào tới cản lại.

Bóng ba người quấn lấy nhau không phân biệt được ai với ai, Một chiếc búa được giơ lên cao.

Một cú, hai cú, chiếc búa vụt nhanh thành hai đường cong trên không trung. Trong lúc hỗn loạn, một bóng người la lên ngã xuống.

Ba

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó mình đang ngủ trưa thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ráng sáng, tôi mới xem xong hiện trường một vụ án sau khi uống rượu thì đánh nhau dẫn đến chết người. Sau khi chịu đựng suốt đêm thì bị đánh thức, chính tôi cũng có thể cảm nhận được sự nổi nóng của mình trong điện thoại. Nhưng cảnh sát trong đội đều đã ra ngoài làm việc, pháp y như tôi cũng không thể không lên đường.

Một người nhặt rác đã tìm thấy một xác chết ở ngã ba trong một khu rừng cách Giang Tấn khoảng một cây số.

Năm đó vẫn chưa có định vị, ra hiện trường hoàn toàn dựa vào vụ án mạng từng phá trước đây và "xác định vị trí thịt người". Tôi kêu vài người nhân viên anh ninh chạy xe máy dẫn đường cho tôi.

Khung cảnh đường phố nhộn nhịp vượt qua, từ từ không nhìn thấy người đi đường nữa. Hai bên đường xuất hiện khu công nghiệp hết cái đến cái kia, đủ loại xe hàng chạy vụt qua bên người chúng tôi. Chúng tôi cách thành phố càng lúc càng xa.

Khi đến hiện trường, vài người cảnh sát chìm đã dùng dây giới hạn phạm vi rào lại quanh khu rừng nhỏ thưa thớt kia.

Vào lúc giữa trưa, ngoại trừ mấy chiếc xe hàng chạy ngang qua hạn chế tốc độ lại, tài xế tò mò từ trong buồng lái thò đầu ra nhìn chúng tôi thì cùng cũng chỉ có người vô công rỗi nghề chạy xe máy dừng ở ven đường vây xem. Nhưng rất nhanh bọn họ liền bị đội anh ninh đuổi tản ra.

Buổi trưa không có gió, cho dù đi trong rừng cũng không cảm nhận được một chút mát mẻ nào. Mồ hồi không ngừng tuôn ra khắp người, lượng nước mất đi cũng mang sức lực đi theo.

Tô xách vali điều tra thực địa đi qua dây giới hạn phạm vi. Trong một cái hố trũng rải rác với lá rụng, một xác chết đã bị phân hủy nặng, không còn xương sống đang đợi tôi.

Hàng trăm con ruồi vây bu quanh thi thể, bên trên được bao phủ dày đặc bởi con giòi được hình thành vào các thời điểm khác nhau từ đen tuyền đến nâu sẫm, gần như che kín thi thể.

Người chết là một người nam giới trưởng thành, thời gian chết đã hơn một tháng, trên người không có điện thoại di động hay bất lì tài sản, giấy tờ tùy thân nào.

Qua bước đầu xét nghiệm, ở vị trí trán của xương sọ người chết, tôi phát hiện ra hai vết gãy xương lõm xuống nhưng vị trí còn lại không bị gãy xương, cơ bản có thể loại bỏ sự cố tai nạn giao thông.

Vị trí xương sọ thì có lẽ là một vết thương điển hình của việc bị đả kích.

Đây là một buổi trưa tệ hại, tôi thông báo cho đồng nghiệp anh Thắng về hiện trường và thi thể, âm thanh bên ngoài ồn àp gần như yên lặng hai giây khi tôi đưa ra kết luận của mình ——

Lại là một vụ án mạng.

Trở lại xe thăm dò, cảnh phục trên người đã ướt đẫm. Tôi vặn máy điều hòa lên mức tối đa rồi điên cuồng uống cả chai nước suối. Suốt quãng đường di, nhìn dòng xe cộ không ngừng qua lại bên ngoài cửa sổ, tôi hai tay cố gắng xoa xoa chiếc đầu đầy mệt mỏi ——

Thời gian một tháng đã qua rồi, người chết là ai chứ? Có thân nhân báo án hay không? Mà người để lại vết thương ẩu đả trên người chết bây giờ đang ở đâu chứ?

Bốn

Quảng Đông năm 2006, thời gian vô vàn vụ án tàn nhẫn xảy ra khiến điện thoại vô tuyến không khi nào là không đổ chuông, giao lộ nào đó lại có vụ xe cướp giật vừa xảy ra. Thông thường thông báo mất tích, đồn cảnh sát hoàn toàn không rút nhân lực để đi kiểm tra.

Chỉ trong khu vực quản lý của tôi ở thì một năm lại có hơn một trăm vụ án mạng. Hơn nữa những vụ án khác cũng không phải là án mạng người chết bình thường. Tôi không ở tại hiện trường thì cũng đang trên đường đến hiện trường.

Dưới mật độ xảy ra án mạng như vậy, vụ án đã nhìn hiện trường ba lần và kiểm tra hài cốt lại hai lần như này nếu không thể nhanh chóng điều tra phá án thì chỉnh lý xong hồ sơ thì rất nhanh sẽ bị nhét vào ngăn kéo.

Hồ sơ vụ án mới sẽ được đặt chồng lên trên nó, thế là một vụ án được đè xuống.

Khi anh Thắng đẩy cửa phòng làm việc xông vào, tôi đang trên bàn họp sắp xếp lại hình thi thể —— gần một trăm bức hình hiện trường hầu như rải khắp một nửa bàn họp.

Anh Thắng gật đầu với tôi một cái. Thân nhân người chết đã tìm được rồi.

Tháng mười ở Quảng Đông vẫn nóng bức, máy điều hòa không khí trong đồn công an chạy ù ù. Thắng ca chau mày nhìn người phụ nữ ăn mặc mộc mạc đứng ở trước mặt, chậm rãi dừng lại chiếc bút đang ghi chép trong tay.

Người phụ nữ nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên bàn làm việc nắm chặt lấy khăn giấy. Bà ấy vừa lau khóe mắt vừa gật đầu khẳng định.

Người chết là chồng của người phụ nữ ấy, tên là Đàm Bân, 32 tuổi, là công nhân viên lao động nhập cư, làm chủ quản cho một phân xưởng hãng điện tử nhỏ ở địa phương.

Thi thể đã hóa thành xương có thể chắc chắn được thân phận. Đối với loại vụ án như thế này mà nói thì coi như đã tìm ra được một bước quan trọng nhất.

Nhưng những lời tiếp theo của bà ấy lại khiến sắc mặt mỗi người ở hiện trường càng trở nên khó coi.

"Đúng rồi, Đồng Đồng cũng không thấy đâu nữa. Các người có tìm thấy Đồng Đồng của tôi không?"

Khi Đàm Bân lần cuối cùng rời khỏi chỗ ở thì còn có con trai anh ta cũng đi ra khỏi nhà cùng anh ta. Là một bé trai 2 tuổi, tên Đồng Đồng.

HIện trường vụ án còn có một đứa bé ư?

Anh Thắng cảm thấy cổ họng mình khát khô, anh ấy đưa tay cầm ly nước bên cạnh một hơi uống cạn. Tôi thấy trên lưng anh ấy càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Bộ dạng người phụ nữ ngồi đối diện đã héo khô, cả người chỉ còn lại một tia sáng trong đôi mắt, tia sáng khẩn cầu, mong đợi.

Tôi và anh Thắng cũng không dám nhìn thẳng.

Nhưng gần đây trong khu vực quản lý không nhận được thông báo nào phát hiện thi thể trẻ em, cũng không có người báo án phát hiện trẻ em thất lạc, Như vậy thì hoặc là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra thi thể đứa bé, hoặc chính là đứa bé đã bị người ta dẫn đi rồi.

Cha Đàm Bân đã bị người ta sát hại hơn một tháng thì đứa trẻ tuổi này còn có hy vọng sao?

Anh Thắng nắm chặt bút trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn mẹ đứa bé: "Chúng tôi sẽ tìm được hắn ta, nhất định tìm được."

Năm

Vượt qua dữ liệu của chúng tôi chính là người nhận được cuộc điện thoại cuối cùng của Đàm Bân lại là không phải là vợ con anh ta mà lại là một cô gái tên Lý Vân Lỵ.

Thông qua điều tra, Lý Vân Lỵ, 19 tuổi, chưa lập gia đình, có quan hệ tình nhân với Đàm Bân, điện thoại tắt máy, không biết tung tích.

Không lâu sau, đội chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà cũ nát trong một khu công nghiệp.

Tôi ngạc nhiên với hình dạng xấu xí bên trong kết cấu tòa nhà này. Căn phòng vốn dĩ được chủ nhà dùng tấm vấn để ngăn chia, phân chia đều rải rác các không gian càng tối và nhỏ hơn ở bên trong.

Tôi thả túi xuống rồi đeo găng tay vào, đẩy cửa của một trong những căn phòng cho thuê —— căn phòng này chỉ vỏn vẹn 7,8 mét vuông, là chỗ ở của Lý Vân Lỵ.

Trang trí trong phòng cực kì đơn giản, trừ một tấm trải giường cũ nát ra thì cũng chỉ có một cái bàn xếp nhỏ. Một vài bức ảnh ngôi sao và một số tờ báo địa phương được dán trên tấm vách ngăn, bệ cửa sổ nơi duy nhất có ánh sáng đang phơi đồ lót phụ nữ. Trên chiếu và bàn đều phủ đầy bụi bặm.

Nhìn tình trạng thì chủ nhà đã rời đi được khoảng thời gian rất dài rồi.

Mặc dù đồ dùng hàng ngày và quần áo hầu hết đều mang đi rồi nhưng phía cuối giường vẫn còn treo hai bộ quần áo mùa đông khá mới, bên trong hộp giấy dưới gầm giường vẫn còn một đôi giày ống mới.

Theo phản ứng của chủ nhà thì người mướn căn phòng này đã một tháng rồi không trả tiền nhà mà cũng không thấy người đâu. Nếu chúng tôi đến trễ tầm hai ngày thì ông ta có thể đã vứt sách đồ đạc trong nhà để mang đi cho mướn rồi.

Đối với một cô gái đã nghỉ việc ở cửa hàng hãng điện tử gần nửa năm mà nói thì loại chỗ ở với giá thuê hàng tháng chỉ 200 tệ này là nơi rẻ nhất mà cô có thể tìm được.

Nhưng bây giờ ở chỗ chủ nhà vẫn tiền đặt cọc là 500 đồng thì Lý Vân Lỵ lại không thấy đâu. Xảy ra chuyện gì khiến cô vội vàng rời đi như vậy?

Chúng ta suy luận rằng Lý Vân Lỵ có thể có liên quan đến cái chết của Đàm Bân.

Nhanh chóng, tôi liền bị một món đồ khác nằm dưới gầm giường thu hút ánh nhìn —— một chiếc ô tô đồ chơi bằng nhựa màu xanh lăn xuống ở chỗ giữa đầu giường và vách tường.

Lý Vân Lỵ, 19 tuổi, chưa kết hôn lại càng chưa có con. Khi tôi với anh lấy chiếc xe đồ chơi thì khẩu trang cũng không che được nụ cười của tôi.

Ở bên ngoài anh Thắng đẩy nhóm nhân viên khám xét sang hai bên mà chen lấn đi vào, nhìn thấy chiếc xe đồ chơi trong tay thì ảnh mắt trong nháy mắt mở rất to.

Rất có thể là Lý Vân Ly đã dẫn Đồng Đồng đi, mà cô rất có thể đã đi ngang qua hiện trường vụ án.

Điều quan trọng hơn nữa chính là đứa bé đã đến căn phòng này, hơn nữa lúc ấy vẫn còn sống!

Chúng ta phải cành nhanh lên một chút để tìm được Lý Vân Lỵ, tìm được đứa bé.

Sáu

Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera giám sát trên đường đến nhà thuê của Lý Vân Lỵ nhưng không may, tất cả các video đều bị ghi đè do thời gian hạn chế.

Lúc này anh Thắng tra được ghi chép mua vé xe lửa của Lý Vân Lỵ. Càng may mắn hơn là ở trên hệ thống giám sát mới được lắp đặt tại nhà ga, cuối cùng chúng tôi đã phát hiện ra——

Đó là chưa đến 5 giây của đoạn phim thì Lý Vân Lỵ đi ngang qua màn hình video. Tay phải cô xách một chiếc túi du lịch, tay trái dắt theo một đứa bé trai. Cô vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn đứa bé.

Đứa bé mặt một chiếc áo màu da cam nổi bật và một chiếc quần sậm màu, khuôn mặt tròn nhỏ —— Đó chính là Đồng Đồng đã mất tích 1 tháng mà chúng tôi cực khổ tìm kiếm.

Lý Vân Lỵ rời khỏi Quảng Đông đi đến Quý Châu, cô quả thật mang đứa bé đi theo, hơn nữa đứa bé còn bình yên vô sự!

Nhân viên toàn đội đều được thông tin này cổ vũ. Anh Thắng dẫn người trong đêm đi đến Quý Châu.

Vào lúc mười giờ ban đêm, ở bên ngoài thôn nhỏ ở Quý Châu, anh Thắng tắt đèn xe rồi dừng xe ở ven đường.

Đi công tác phá án, ngoài đèn pin và một chiếc còng tay, anh Thắng và đồng nghiệp của mình còn mang theo một chiếc gậy cảnh sát có thể co dãn được, Chỉ có hai người cảnh sát địa phương là mang theo súng.

Dúi đầu thuốc lá trong tay, một nhóm bốn người anh Thắng mặc thường phục, bật đèn pin rồi đi vào trong thôn.

Đã không còn nhà ai bật đèn nữa, tiếng chó trong sân thay sủa theo bước chân của bốn người vang lên. Thần kinh anh Thắng căng thẳng tột độ.

Cảnh sát chìm gọi thôn trường dậy. Trong sân, hai nhóm người dùng giọng địa phương nhỏ tiếng nói chuyện gì đó.

Anh Thắng nghe không hiểu bọn họ nói gì, đốt một điếu thuốc lá đưa tới, thôn trưởng nhận nhưng vẫn lắc đầu.

Anh Thắng dụi thuốc lá của mình, đưa hai gói trung hoa và 200 đồng tiền mặt đã chuẩn bị trước đưa cho ông ta.

Sau một hồi từ chối. thôn trưởng để điếu thuốc của mình lên bệ cửa sổ nhà ông ta rồi kéo áo khoác trên người, mang dép đi ra ngoài sân.

Bốn người đi theo trưởng thôn đến cửa một ngôi nhà có tường xây bằng gạch nung, trưởng thôn ra hiệu cho họ tắt đèn pin.

Một lần nữa xác định chính là ngôi nhà này.

Trước tiên thôn trường nghiêng người giơ chân mở cửa sân. Anh Thắng bật đèn pin chiếu vào trong nhà,

Bảy

"Ba đâu?" Lý Vân Lỵ vĩnh viễn không quên được đứa bé nắm lấy đồ chơi, ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to đen nhánh nhìn cô hỏi.

Ngày đó Lý Vân Lỵ hẹn bạn trai cũ, chủ quản công xưởng Đàm Bân để nói về phí chia tay nhưng tuyệt đối không ngờ tới Đàm Bân lại dẫn con trai hai tuổi của mình đi theo. Khi hai người bọn họ nói chuyện trong rừng cây thì đứa bé đứng cách đó không xa vui đùa với tài xế xe ôm Lâm Siêu.

Sau khi Đàm Bân tát cho mình một cái bạt tay thi Lâm Siêu đang chọc cười đứa bé lại liền nhặt lên gậy sắt không biết từ nơi nào mà lao tới bên cạnh cô, hai phát đập vào đầu Đàm Bân.

Đàm Bân trong nháy mắt tê liệt mà té xuống đất. Lý Vân Lỵ không có ý định lại đỡ và cũng không gào thét. Cô chỉ ngơ ngác đứng ở đó, mặc đù thời gian và xe cộ qua lại đi qua cô, đầu óc cô đều trống rỗng.

Lâm Siêu nhanh chóng xác nhận, Đàm Bân đã chết.

Dưới sự chỉ huy của Lâm Siêu, Lý Vân Lỵ hỗ trợ mang thi thế đến gần một cái hố nhỏ rồi qua loa lấy một ít lá cây che lại.

Cho đến khi quay về ven đường, nhìn thấy đứa con của Đàm Bân thì Lý Vân Lỵ mới khôi phục được tinh thần, nhớ ra mình vừa tự tay chôn một cái thi thể. Cô không biết rốt cuộc đứa bé này đã nhìn thấy được bao nhiêu câu chuyện đang xảy ra nữa.

"Ba ngủ rồi, cô mang con đi chỗ khác chơi nhé." Lý Vân Lỵ ngồi xổm xuống, phủi bụi đất trên quần đứa bé mà trả lời như vậy.

Đứa bé chuyện gì cũng không biết. Nó vô tội, nó không thể chết được. Khoảnh khắc đó, trong đầu Lý Vân Lỵ chỉ có một ý niệm này.

Cô đưa tay xoa đầu đứa bé trai rồi quay đầu về hướng Lâm Siêu mà nói: "Chúng ta dẫn nó đi đi." Vì sự việc đã đi tới bước này, Lý Vân Lỵ đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Lâm Siêu mở miệng muốn nói thì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu một cái.

Chỗ ngồi phía sau xe Lâm Siêu bây giờ có thêm một đứa bé, Đứa bé ở giữa anh và Lý Vân Lỵ, ba người miễn cường ngồi chen lấn nhau.

Lý Vân Lỵ dùng cánh tay bảo vệ đứa trong lòng, sau đó nắm eo Lâm Siêu.

Nếu như người trên đường nhìn thấy nhà ba người dính chặt vào nhau thì có lẽ sẽ thấy tình cảm gia đình này tốt lắm.

Nhưng chỉ có bọn họ trong lòng biết răng, ánh mắt của người đi đường nhìn cô càng thêm một giấy thì nội tâm cô càng tiến gần thêm một bước đến sự sụp đổ.

Một cuộc chạy trốn không nhìn thấy được điểm dừng bắt đầu.

Tám

Trạm thứ nhất của bọn họ là quay về phòng trọ Lý Vân Lỵ trước. Mặc dù nó nhỏ, đổ nát, chật hẹp giống nhau thôi nhưng vẫn có cảm giác an toàn.

Vào phòng rồi đóng cửa lại, Lý Vân Lỵ ôm chặt lấy Lâm Siêu, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Cô không hiểu, chẳng qua là ầm ĩ chỉ tay thôi mà, tại sao rốt cuộc lại lấy đi một mạng người. Cô chưa từng nghĩ đến việc giết Đàm Bân, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu như không phải sắp hoàn toàn không còn tiền nữa thì cô thậm chí cũng không muốn quá đáng mà ép buộc người đàn ông bên cạnh mình suốt hai năm trời.

Nhưng Lâm Siêu không như vậy. Chiếc bị mà anh bị ma xui quỷ khiến bỏ vào trong cốp xe kia dường như chính là khắc họa chân thực nội tậm của Lý Vân Lỵ. Anh có thù hận có phòng bị nhưng anh đều cất giấu.

Nhìn thấy tên cu li nhỏ bé động tay động chân với người phụ nữ của mình, Lâm Siêu liền nóng nảy mà đánh hai phát vào óc Đàm Bân. Anh không cảm thấy hối hận.

Âm thanh đứa bé khóc nháo đòi mẹ kép hai người quay về thực tại.

Lâm Siêu có thể cảm nhận được Lý Vân Lỵ dần dần buông lỏng cánh tay đang ôm chặt mình.

Người là do anh giết, đứa bé cũng là do anh dẫn về. Hai sự lựa chọn "Đưa về" và "báo cảnh sát" đều bị Lâm Siêu bác bỏ trước nhất.

Anh giơ tay lau nước mắt cho Lý Vân Lỵ rồi đưa ra phương án của mình: "Dẫn nó về quê đi. Chúng ta sẽ nuôi nó lớn hoặc là đem cho những người không có con."

Lý Vân Lỵ không có chủ kiến, khi cô ra ngoài làm việc, cô dựa vào đồng nghiệp và khi cô vào nhà máy thì cô dựa vào Đàm Bân. Cô dường như chỉ còn lại còn đường đi cùng Lâm Siêu, chỉ còn có con đường này.

Lâm Siêu đã bán chiếc xe máy mang theo những kỷ niệm quý giá của mình với giá rẻ nhất để đổi lấy hai tấm vé về quê.

Cách một ngày, hai người ngồi trên xe buýt đi về quê hương Quý Châu của Lâm Siêu.

Cuối cùng cũng về đến nhà rồi nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Bọn họ là tội phạm giết người đang chạy trốn —— lại còn dẫn theo đứa con của người bị giết chạy thoát thân.

Chín

Điều khiến đôi tình nhân nhỏ không nghĩ đến chính là dẫn theo con nít lại phiền toái đến như vậy.

Trong trí nhớ Lý Vân Lỵ, tuổi thơ mình chỉ cần đảm bảo một ngày ba bữa có cơm ăn, có quần áo mặc trên người là tốt lắm rồi. Những thứ khác cha mẹ gần như không quan tâm.

Nhưng đứa bé hai tuổi ở ngay trước mặt kia thì không đút liền không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, ăn chưa no liền đi lật tủ khắp nơi tìm quà vặt. Sau vất vả lắm mới mua được sữa chua và quà vặt dỗ dành nó thì không lâu sau lại muốn đi nhà vệ sinh, sau khi đi xong còn phải có Lý Vân Lỵ đến lau mông cho.

Ăn uống no đủ, dày vò đủ rồi thì lại bắt đầu tìm mẹ. Bất kể là dỗ dành nó hay hung hắn thì cũng đều vô ích. Miễn cưỡng lôi đi thì sẽ chơi xấu nằm lăn lộn trên sàn nhà.

Mấy ngày nay đôi tình nhân trẻ hầu như không có thời gian suy nghĩ về chuyện người mà bọn họ vừa giết xong mà tất cả mọi thứ đều xoay quanh đứa bé này.

Ngay khi đến gần quê nhà ở Quý Châu, Lý Vân Lỵ và Lâm Siêu đã xảy ra bất đồng.

Lâm Siêu khăng khăng muốn Lý Vân Lỵ theo mình về nhà làm ruộng nhưng Lý Vân Kỵ cảm thấy về nhà sẽ rất dễ bị cảnh sát tra được. Chi bằng ở lại thị trấn bên cạnh mà mua một thẻ căn cước giả, tìm một công việc mới để bắt đầu một cuộc sống mới.

Hai người cãi nhau trong quán trọ nhỏ, hiếm khi Lâm Triều Tiên lớn tiếng với Lý Vận Linh như vậy. Đứa bé bị âm thanh cãi nhau của hai người đánh thức nên lớn tiếng khóc đòi mẹ.

Một đứa nhỏ không ngừng gào khóc thì chắc chắn không thể ở chỗ này lâu được, quá là khiến người khác chú ý.

Quả nhiên tiếng khóc đã thu hút ông chủ quán trọ. Lâm Siêu mở cửa chừa một khe kẽ nhỏ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mình, thể hiện nói rằng vợ đang dỗ con ngủ. Lý Vân Lỵ ở phía sau anh cũng phối hợp, ôm đứa bé lên.

Đối phó xong ông chủ thì đứa bé lại tiếp tục khóc. Lâm Siêu kéo đứa bé qua, hung hăng trợn mắt nhìn nó, thấp giọng quát lên: "Không được khóc nữa! Khóc nữa là tao liền giết mày đấy!"

Trong nháy mắt, Lý Vân Lỵ liền cảm thấy sợ hãi, Nhìn biểu hiện hung tợn của Lâm Siêu, cô bỗng nhiên ý thức được người bên cạnh mình mấy ngày này là hung thủ vừa mới giết người.

Cô không biết một giây tiếp theo anh sẽ làm được đến chuyện gì.

Lâm Siêu cũng không có bất kỳ kế hoạch gì, cũng không có sắp xếp gì cho cuộc sống sau này. Thậm chí ngay cả làm thế nào để trốn cảnh sát truy xét cũng không hề nghiêm túc nghĩ tới.

Nếu như có một ngày mình có chỗ nào không vừa ý anh thì anh có thể cũng sẽ dùng một búa giết chết mình hay không? Lý Vân Lỵ nghĩ như vậy thì càng cảm thấy hoảng sợ hơn.

Mà đứa trẻ thời khắc này đang ở trong tay mình đã chứng kiến toàn bộ quá trình cô giết người, tên nhóc con này rốt cuộc có ý thức được mình chính là hung thủ giết chết ba nó hay không?

Đứa trẻ ôm trong tay giống như một con dao treo trên đầu, và người đàn ông bên cạnh cô thì như một quả bom hẹn giờ. Lý Vân Lỵ hoàn toàn rối loạn, cô không dám nghĩ thêm gì nữa, cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.

Cô không thể chờ đợi ở cùng một chỗ với Lâm Siêu nữa. Cô vẫn muốn mạng sống, nhất định phải rời khỏi anh.

Nhưng vấn đề bây giờ là phải làm sao với đứa bé đây?

Mười

Đêm hôm đó, ở quán trọ nhỏ trong thị trấn, Lý Vân Lỵ đã bỏ cuộc rồi.

Khoảng thời gian hai ngày đã làm cho cô thức tỉnh được rằng mình căn bản không có năng lực để một mình nuôi dưỡng đứa bẻ, cô vẫn là "đứa trẻ" chỉ biết dựa dẫm vào người khác, cần người khác đến yêu thương.

Mà giờ đây câu hỏi lựa chọn về số phận giữa cô và đứa trẻ này dường như đã đến lúc phải chọn một trong hai.

Lâm Siêu đột nhiên đề nghị muốn giết đứa bé. "Thay vì đưa cho người khác thì chi bằng nhổ cỏ nhổ tận gốc. Dù sao đã giết một người rồi thì giết thêm một người nữa cũng chẳng sao." Lâm Siêu lạnh lùng đến nỗi khiến người khác sởn da gà.

Vào lúc Đàm Bân chết ngay trước mặt mình, Lý Vân Lỵ đã tự an ủi mình đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đêm nay, khi Lâm Siêu nói muốn giết chết đứa bé thì cô đã biết bản thân có đủ thời gian để ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện.

Cô thử thuyết phục Lâm Siêu nhưng câu hỏi làm thế nào xử lý đứa bé sau khi bị đối phương ném trả lại y như cũ thì cô lại lưỡng lự.

Đàm Bân mặc dù lừa dối mình nhưng anh ta không đáng tội chết. Mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn giết anh ta. Nhưng đến cuối cùng, Đàm Bân lại chết, còn bản thân tự trở thành đồng lõa. Mà bây giờ có một đứa bé vô tội cũng đứng trước cái chết. Quyền quyết định dường như vẫn nằm trong tay cô.

Cô vốn dĩ muốn hỏi: Tại sao lại đi tới bước này? Nhưng cuối cùng lời nói ra cũng chỉ là: "Tôi không biết, tùy anh vậy."

Cô từ bỏ đấu tranh cũng từ bỏ việc lựa chọn. Hoặc là cô cũng đã có đáp án cho chính mình: Cô phải tiếp tục sống, cho dù bằng bất cứ giá nào.

"Ra tay nhanh một chút, đừng để nó quá đau khổ." Lý Vân Lỵ thậm chí còn nói thêm một câu.

Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng thì hai người đã dẫn Đồng Đồng rời khỏi quán trọ nhỏ.

Ở cuối hành lang quán trọ, Lâm Siêu tiện tay cầm theo một sợi dây xích. Đó là sợi dây chuyền ông chủ dùng để buộc chó lại.

Trên xe buýt chạy từ thị trấn đông nghịt người ở quê đi chợ, cũng chở theo "gia đình ba người" nọ. Dọc đường chiếc xe lắc lư chao đảo đi về hướng ngọn núi.

Vào lúc cách thị trấn không tới 5 cây số thì xe dừng lại. Đứa bé nháo nhào hồi ban đêm lúc này đang tựa mình ngủ trên người Lý Vân Lỵ. Lý Vân Lỵ đưa tay bế đứa bé lên, ba người cùng nhau xuống xe.

Ánh nắng ban mai mờ nhạt, ngày thu trên núi có hơi sương mù thoang thoảng. Chiếc xe buýt trước mắt dần dần thu nhỏ lại thành một chấm đen, trên đường không một bóng người.

Ở chỗ ngã ba, một khối bê tông được dựng đứng trước mắt hai người: Ai phóng hỏa đốt núi thì người đó ngồi tù. Lâm Siêu quẹo vào một trong những con đường ở đó, chọn con đường dài nhất, nguy hiểm nhất, dẫn sâu vào nơi núi hoang vắng.

Con đường này rốt cuộc sẽ dẫn bọn họ đến nơi nào thì không một ai biết cả.

Cằm đứa bé vẫn nằm trên bả vai Lý Vân Lỵ, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, không muốn buông ra. Lý Vân Lỵ ôm đứa bé, lẳng lặng đi theo Lâm Siêu.

Đường lên núi càng ngày càng dốc, Lý Vân Lỵ cảm thấy đứa bé trong tay càng lúc càng nặng hơn. Mặc dù cô có chút không muốn thả tay nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mà đặt đứa bé xuống đất.

Đứa nhỏ mới từ trong cõi mộng tỉnh lại liền khóc nháo không muốn đi về phía trước. Lý Vân Lỵ lôi ra một cây kẹo que từ trong túi xách ta dỗ dành nó: "Mẹ đang ở trên núi chờ con đấy."

Đứa bé trên đường đi cứ khóc sướt mướt, bị Lý Vân Lỵ kéo dẫn lên núi.

Giữa sườn núi, Lâm Siêu đốt một điếu thuốc rồi quan sát xung quanh. Đây là ngọn núi hoang cao nhất gần đây. Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ những ngọn núi và cánh đồng ở phía xa xa.

Giờ phút này, trừ hành trình ba người bọn họ ra thì khắp nơi trên núi đều tĩnh lặng.

Nhìn thấy Lý Vân Lỵ vẫn còn đang dỗ đứa bé, Lâm Siêu không nhịn được lôi cây kẹo trong miệng đứa bé ra rồi ném vào bụi cỏ.

"Đã giờ phút này rồi con giả bộ làm cái gì?" Anh bế đứa trẻ đang khóc và kẹp nó dưới cánh tay của mình rồi đi tới bụi cỏ hoang ở giữa núi.

Lý Vân Lỵ đứng trên đường đất nhìn thấy tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

Cô mấy lần đưa tay muốn kéo đứa bé lại, kéo giữ Lâm Siêu nhưng rốt cuộc chỉ có cánh tay ngừng một hồi giữa không trung, cũng không buông xuống, sau đó lặng lẽ nhìn hình bóng một lớn một nhỏ biến mất đằng sau bụi cây tề nhân cao lớn.

Lấy cái chết của đứa bé để đổi lấy mạng sống của chính mình —— Lý Vân Lỵ thậm chí trong nháy mắt đã suy nghĩ liệu đây có thể là ý nghĩ thực sự trong lòng cô hay không. Cô vì sự hèn yếu và tàn nhẫn của chính mình mà cảm thấy tuyệt vọng.

Gió núi thổi qua khiến Lý Vân Lỵ cảm thấy sau lưng rùng lên cơn ớn lạnh. Cô đột nhiên ý thức được bản thân ngây thơ biết bao nhiêu.

Trên ngọn núi hoang bây giờ chỉ còn lại một mình cô. Cô trở thành người duy nhất biết chuyện này.

Cô phát hiện ra mình căn bản không hề chắc chán người đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như vậy có yêu cô hay không, sau này có thể không mãi yêu cô hay không. Chờ đến khi anh quay lại thì sẽ trở mặt, ngay cả cô cũng giết chết hay không?

Lý Vân Lỵ ngậm chặt miệng mình, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mười một

Vào ngày thứ ba sau khi anh Thắng bắt được Lý Vân Lỵ, tôi mới nhìn thấy cô ở trong phòng thẩm vấn ở trại giam địa phương.

Cô vốn dĩ có vấp dáng thấp bé, trải qua mấy ngày bôn ba và bị thẩm vấn thì trong giờ phút này đây cô đang co rụt trên chiếc ghế sắt, cúi đầu, lộ vẻ vô cùng gầy yếu.

Không biết là vì máy điều hòa quá lạnh hay vì cô sợ hãi mà cơ thể cứ run lên từng cơn.

Anh Thắng trong cái đêm nhờ sự hướng dẫn của thôn trưởng để vào trong nhàm Lý Vân Lỵ đang mờ mịt ngồi trên giường, lấy tay che ánh sáng của cây đèn pin lại.

Chỉ trong chớp mắt anh Thắng liền xác nhận đây chính là Lý Vân Lỵ

Anh ấy xông lên ấn ngã cô xuống, còng tay lại.

"Đứa bé đâu?"

Câu nói này với giọng nói khàn đặc của anh Thắng vang vọng từng hồi trong tai Lý Vân Lỵ.

Lý Vân Lỵ trong cơn hoảng loạn cuối cùng cũng phản ứng lại, là cảnh sát đã tìm thấy được mình rồi. Giờ đây cô đã an toàn rồi.

"Tôi không biết, không phải là tôi giết giường, tôi không biết, tôi không có giết người." Cô không ngừng lặp đi lặng lại câu nói.

Qua cả đêm thẩm vấn bất ngờ, Lý Vân Lỵ nhanh chóng khai báo tất cả mọi chuyện, bao gồm cả sự thật Lâm Siêu đã giết người. Ngày thứ hai, Lâm Siêu cũng đã lọt lưới.

"Tại sao phải giết con nít chứ?"

"Lâm Siêu nói thay vì đưa cho người khác thì chi vằng nhổ cỏ tận gốc. Dù sao đã giết một người rồi thì giết thêm một người nữa cũng chẳng sao." Lý Vân Lỵ chỉ biết lập lại lời của Lâm Siêu.

"Cô chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát ư?" Tôi không nhịn được mà hỏi.

Lý Vân Lỵ chợt ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tôi: " Báo cảnh sát sao? Giết người còn có thể báo cảnh sát sao?"

Tôi vô cùng hoảng sợ, hoảng sợ phản ứng của Lý Vân Lỵ. Cái suy nghĩ này dường như chưa từng xuất hiện trong đầu cô. Thế giới của cô không hề tồn tại sự lựa chọn này.

Cô thậm chí còn không biết tổ chức như viện mồ côi.

Mà khi Lâm Siêu xuất hiện, giống như xúc tác quá trình "chệch đường ray" này. Anh từng xuất hiện trong video giám sát, ngay bên cạnh Lý Vân Lỵ, chẳng qua lúc ấy chúng tôi còn chưa biết người "phụ trợ" này mới chính là hung thủ quan trọng nhất.

Lâm Siêu của phía bên kia bắt đầu nhận tội.

Anh nói, sự ấm áp mà Lý Vân Lỵ cho anh xứng đáng dùng tính mạng để đổi lấy. Anh muốn thật lòng yêu thương Lý Vân Lỵ nhưng anh chỉ biết dẫn cô đi dạo phố, ăn uống, xem phim. Anh không biết dỗ dành người khác, không biết nói những lời nào để làm cho Lý Vân Lỵ vui vẻ: "Tôi chỉ có thể liều mạng, làm những chuyện mà Lý Vân Lỵ muốn tôi làm."

"Lỵ Lỵ là người con gái duy nhất đối xử tốt với tôi. Vì cô ấy, không có gì là không xứng đáng. Cái mạng quèn như tôi thì giết người thì đền mạng, tôi sẽ bồi thương cho hắn ta." Lâm Siêu cường ngạnh trả lời.

Anh chưa từng nghĩ muốn quay về quê hương Quý Châu để làm mông. Đối với anh, vào lúc Quảng Đông tràn đầy tệ nạn đi chăng nữa thì luôn có thể ăn no, có thịt mà ăn. Nhưng sau khi gặp Lý Vân Lỵ thì anh lại muốn về nhà, yên an sống cuộc sống của bọn họ thôi.

Nhưng tất cả mọi chuyện không biết từ khi nào bắt đầu, lại không có con đường sống để quay đầu. Anh giải quyết một nỗi phiền toái thì sẽ có phiền toái khác xuất hiện.

Sau khi giết chết đứa bé, anh bước ra từ sau bụi cây, Lý Vân Lỵ vừa nhìn thấy anh thì liền điên loạn khóc lóc. Anh không biết làm sao để dỗ cô.

Khi xuống núi anh định kéo lấy tay Lý Vân Lỵ nhưng Lý Vân Lỵ cứ khăng khăng né tránh nên anh cũng không dám tới gần nữa. Cả đoạn đường hai người chỉ im lặng.

Lâm Siêu phần nào có thể cảm nhận được dọc đường đi mình và Lý Vân Lỵ bắt đầu có cãi vả bởi vì đứa bé kia. Anh vốn dĩ tưởng rằng xử lý xong đứa bé thì những sự phiền phức khác cũng sẽ ra đi theo nó, anh và Lý Vân Lỵ liền có thể an ổn sống qua ngày, Nhưng kết cuộc lại là Lý Vân Lỵ càng lẩn tránh anh xa hơn, cô không muốn cùng anh về nhà làm ruộng mà quyết định sau cùng là nhờ cậy chị họ của mình.

Nhìn Lý Vân Lỵ một mình leo lên xe buýt rời đi, Lâm Siêu bụm mặt mà khóc.

Anh cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều không xứng với đối phương.

Mười hai

Một tuần sau, tôi từ Quảng Đông lên đường đến Quý Châu, căn cứ theo lời khai của Lý Vân Lỵ và Lâm Siêu, đi dọc theo con đường bọn họ đi ngang qua sẽ tìm được ngọn núi hoang kia.

Trên đường có một tấm bia bê tông ngăn tôi đi qua, trên đó viết: Ai phòng hỏa đốt núi thì người đó ngồi tù. Càng đi về phía trước thì sẽ bắt gặp ngã ba đường.

Vượt qua dự tính của tôi, con đường này rất dài và cũng rất nguy hiểm, không hề dễ đi. Người đi trên con đường này khi đó chắc hẳn cũng không thấy thoải mái gì.

Tôi đi từ buối sáng mãi cho đến buổi chiều thì mới tìm được cái hang núi được bụi cỏ che khuất trong đám cỏ hoang rậm rạp khắp núi đồi.

Hai mảng nham thạch lớn tạo thành một đường kẽ hở chật hẹp, thi thể đứa bé nằm ngay cửa hang động, đã sớm còn lại xương, trên cổ vẫn còn sợi xích sắt đã rỉ sét quấn quanh cổ.

Trước đây tôi chỉ gặp đứa bé này trong video giám sát, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn và đầy sự ngây thơ, không ngờ khi gặp lại lại trong tình trạng này.

Tôi cẩn thận cho đứa trẻ vào trong cái túi dày, dùng băng dính quấn từng lớp từng lớp một, sau đó dán kín, cuối cùng là đặt thằng bé vào trong chiếc túi của tôi.

Tôi liên lạc trước cho bộ phận có liên quan, ghi thư giới thiệu rồi cùng dẫn đứa bé về, thuận lợi thông qua kiểm tra anh ninh rồi leo lên phi cơ.

Trên không trung cao ngàn thước, trong tay tôi là hài cốt đứa bé đang an tĩnh nằm yên trong túi.

Tôi trông coi nó, đi xong quãng đường cuối cùng để quay về nhà.

Tôi nhận lấy bộ quần áo mới do mẹ đứa trẻ chuẩn bị ở nhà tang lễ rồi để chúng nằm cùng với đứa bé.

Những khoảnh khắc không thể thay đổi đó cuối cùng đã rời bỏ nó.

Mười ba

Thời gian trôi qua quá lâu rồi, lâu đến nỗi vụ án đã không còn nằm trong tầm mắt của tôi.

Ngay vào lúc tôi sắp quên mất nó thì bỗng nhiên có một ngày, anh Thắng trong phòng làm việc nói với tôi đã có kết quả phán quyết của vụ án đó rồi.

Lâm Siêu giết hai mạng người, bị tuyên án tử hình, còn Lý Vân Lỵ người theo dõi toàn bộ quá trình, đã bị kết án chung thân.

Sau một năm kết quả như thế này, tôi không thể nói ra được cảm xúc gì. Nhưng ngay sau đó tôi liền nhớ lại câu nói của Lý Vân Lỵ: "Báo cảnh sát? Giết người rồi còn có thể báo cảnh sát sao?"

Nói thật lòng, tôi khi ấy cảm thấy hối tiếc, bây giờ vẫn thấy hối tiếc như cũ.

Nếu như vào lúc Đàm Bân bị giết, Lý Vân Lỵ lập tức tự thú, thậm chí sau khi hỗ trợ khiêng cái thi thể rồi mới đi báo cảnh sát thì đều có thể chỉ thi hành án 3-5 năm, hoặc là án treo, thậm chí là vô tội.

Nó cũng sẽ không có những câu chuyện về sau nữa.

Nhưng từ giây phút cô quyết định để Lâm Siêu dẫn đứa bé lên núi thì đời người của cô đã thật sự sụp đổ. Cô trở thành kẻ sát nhân không trực tiếp ra tay.

Giong anh Thắng trầm thấp rơi về hồi tưởng, anh ấy kể về một tình tiết trong lúc thẩm vấn ——

Trong phòng thẩm vấn rất tối, anh Thắng và Lý Vân Lỵ ngồi đối diện với nhau, hai người yên lặng một lúc lâu. Anh Thắng hỏi Lý Vân Lỵ một câu hỏi cuối cùng.

"Sau khi Lâm Siêu dẫn đứa bé vào trong núi thì cô làm gì?"

Lý Vân Lỵ nói, thời khắc đó, bản thân mở to hai mắt, hai tay che miệng, không phát ra được âm thanh nào.

Anh Thắng có thể tưởng tượng được đó là khuôn mặt với biết bao kinh hãi.

Ngay sau đó, Lý Vân Lỵ giống như sám hối mà nói ra một câu nói: "Khi ấy tôi nhìn bóng lưng Lâm Siêu và đứa bé mà chìa tay ra nhưng không giữ được bất cứ cái gì."

Giờ đây, cô ở trong tù, không thể giữ lại được điều gì nữa.