Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 15.1:Cá phải leo giường

Edit: Hạ Y
Beta: Dẹo

Lý Ngư phân tích nhiệm vụ mình cần làm một chút, nhiệm vụ của hệ thống chuyên hại cá bình thường đều có liên quan đến tiêu đề, nếu có thể nhìn ra phương hướng từ đó thì muốn hoàn thành cũng không phải việc khó. Quan trọng là phải rẽ mây thấy mặt trời, thấy được bản chất của nhiệm vụ.

Ví dụ như tương tác, ở chung, suy cho cùng là muốn cậu tiếp xúc với Cảnh Vương trong cuộc sống hàng ngày. Nhiệm vụ “Dạ minh châu” tuy quá trình có hơi gian nan nhưng bản thân nhiệm vụ quả thực cũng không yêu cầu rõ ràng, chỉ cần chạm vào nó là được, chỉ là do cậu xui xẻo, trung gian xảy ra không biết bao nhiêu việc.

Cứ suy nghĩ theo hướng này, không khó đoán được là muốn đồng sàng cộng chẩm, chỉ cần cùng lên giường với Cảnh Vương, nằm cùng một cái gối thì chắc có thể tính là thành công. Thậm chí hệ thống còn không yêu cầu phải đắp chung chăn, cũng không nói cần phải ngủ một giấc, đường sống thật ra cũng rộng lắm.

Lý Ngư suy tư một hồi, cảm thấy chỉ là tiêu đề có hơi “bệnh” một chút nhưng vẫn có thể cứu vãn.

Càng khiến cậu nắm chắc hơn là cậu đã nói hết những suy luận của mình với hệ thống rồi, hệ thống chỉ nói: “Ký chủ có thể hoàn thành được nhiệm vụ.”

Lý Ngư: tốt lắm, không phủ nhận thì chính là thừa nhận.

Tiếp theo chỉ cần tìm cách để lên giường với Cảnh Vương là được, dùng chung một cái gối nữa là xong.

... Ui, đó không phải là lúc Cảnh Vương ngủ hả?

Nhưng mà cá lại không thể ra khỏi nước được, dù ngẫu nhiên cậu có thể không cần trong chốc lát nhưng vẫn phải có chút ẩm ướt, một con cá ướt nhẹp làm sao có thể đồng sàng cộng chẩm với Cảnh Vương được?

Hiển nhiên là không thể.

Dù cậu có miễn cưỡng là được thì Cảnh Vương cũng sẽ không buông tha cho cậu, làm ướt giường của chủ nhân có khi còn đáng sợ hơn việc ăn đậu hũ của chủ nhân nữa đó.

Trừ khi cậu có thể thừa dịp Cảnh Vương ngủ, hoàn thành nhiệm vụ mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Vì thế nhiệm vụ này biến thành "Làm sao có thể tranh thủ lúc Cảnh Vương ngủ mà chạy đến giường hắn cọ gối đầu"?

Lý Ngư: “......”

Vại cá thủy tinh cách giường rất xa, chỉ nhảy qua đó thì miễn cưỡng cũng có thể. Cọ gối xong còn phải nhảy về vại cá thì không chỉ có một chút khó đâu.

Làm xong nhiệm vụ lần trước rồi mà cậu vẫn còn sợ hãi đây nè. Cũng may lần này không có thời hạn, cậu có thể luyện tập nhiều một chút, chuẩn bị cho chu đáo.

Lý Ngư thừa dịp không có ai ở đây, âm thầm luyện nhảy từ vại cá thủy tinh đến giường.

Cậu nghĩ nếu bị rơi xuống đất chắc chắn sẽ rất đau, nhưng lại không thể không làm được. Lý Ngư nhớ tới phần thưởng của nhiệm vụ “Ở chung”, khiến tinh thần của cá mạnh mẽ lên nhiều.

Nếu có rớt mà thấy không đau thì thử thêm vài lần nữa...

Mà khoan đã, tại sao nhất định phải nhảy ngay tới mục tiêu, không nhất định phải vậy mà, cậu có thể nhảy ba lần...

Lý Ngư hướng mục tiêu về phía giường Cảnh Vương, nhảy vọt qua đó, từng bước đến gần.

Nhảy liên tục cũng không khó như vậy, cá chép nhỏ vui vẻ nghĩ.

Nhưng mà nhảy đến trước giường của Cảnh Vương rồi mà cậu lại không tiếp tục nhảy lên, cậu cảm thấy không chịu nổi nữa nên đành phải nhảy về lại.

Lúc trở lại vại cá, cậu phát hiện sàn nhà đầy vệt nước, Lý Ngư: “......”

Xem ra nhảy tới nhảy lui cũng là một vấn đề lớn, còn nữa, cậu cảm thấy âm thanh lúc vẫy đuôi có hơi lớn, nếu ngay lúc nửa đêm càng dọa người, lỡ như đánh thức Cảnh Vương thì phải làm sao?

Dựa vào thân cá thì nhiệm vụ này quá gian nan rồi. Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là người thì đã không cần khổ não như bây giờ rồi.

... Vậy nên, muốn hoàn thành nhiệm vụ này phải biến thành người hả?

Lý Ngư có hơi do dự, nói cho cùng nhiệm vụ này đối với một con cá thì khó khăn chứ với người thì không đáng là gì, vừa hay cậu lại có thuốc biến hình. Vốn ban đầu cậu muốn để dành một canh giờ thành người đó cho một chuyện ý nghĩa, chứ không phải do ép buộc, vội vội vàng vàng trèo lên...

Hệ thống chuyên hại cá nói, thuốc biến hình này chỉ có một viên, tuy rằng sau này nhiệm vụ chính có khi có thể biến thành người, nhưng cũng không biết phải chờ đến bao lâu mới được. Nếu bây giờ thật sự phải sử dụng thuốc, lỡ như sau này cần có việc phải biến thành người nữa thì sao, không có thuốc thì sao làm nhiệm vụ được?

Đắn đo dùng hay không dùng so ra còn khó hơn việc nhảy tới nhảy lui nữa, Lý Ngư quyết định vẫn là nên thử nhảy nhiều lần đã, nếu còn không nhảy nổi nữa thì sử dụng biện pháp khác vậy.

Có thể lần này ông trời cũng muốn giúp cậu, Vương Hỉ phát hiện vết nước đọng lại trên đất do cá chép nhỏ làm ra thì thấy thú vị, cười nói với Cảnh Vương.

“Điện hạ, người xem nè, vật nhỏ này thích tản bộ quá trời.”

Vì thế Cảnh Vương liền biết con cá chép này từng chạy đến đây.

Cảnh Vương còn thấy cả bộ dáng cá chép nhỏ đuổi theo dạ minh châu ở Càn Thanh cung rồi thì chuyện nó thích tản bộ cũng không tính là việc lớn gì.

Nhưng mà cái vại cá đã lớn như vậy rồi mà nó vẫn không chịu ở yên, Cảnh Vương dùng ánh mắt phức tạp nhìn cá chép nhỏ.

Lý Ngư giả ngây thơ phun bong bóng: chủ nhân, người ta hong có thích tản bộ, người ta muốn leo lên giường của ngài cơ.

Cảnh Vương vẫn rất khoan dung với cá cưng của mình, ra một mệnh lệnh khiến cá mừng như điên. Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ đặt những chung trà chứa nước trên đất, tránh cho con cá này nhảy nửa đường thì thiếu nước, cá ra ngoài tản bộ cũng không sao sao, nhưng Cảnh Vương không muốn lúc quay về thì lại thấy xác cá.

Làm chủ nhân thì chỉ cần ra lệnh một tiếng là được, thế nhưng người hầu thì lại còn phải cân nhắc suy nghĩ xem nên đặt chung trà ở đâu thì tốt, vừa phải thuận tiện cho cá chép nhỏ vừa phải tránh cho chủ nhân giẫm lên. Vương Hỉ cứ đắn đo mãi, cuối cùng vẫn phải hỏi lại ý của Cảnh Vương, đặt chung trà ở những nơi ít lui tới, mấy nơi gần vại cá là đặt nhiều nhất, trong đó còn có một chung nằm trên đường tiến về phía giường ngủ.

Cá chép nhỏ vui mừng xoay vòng xoay vòng: hạnh phúc tới nhanh quá, chủ nhân bạo quân vậy mà lại mở đường cho cậu!!

Vương Hỉ nhanh nhẹn thay một loại thảm trải hút nước trong phòng, tránh cho cá chép nhỏ nhảy tới nhảy lui làm ướt sàn.

Này thật là giúp đỡ đúng lúc mà, Lý Ngư vốn còn đang lo nhảy đi sẽ để lại dấu vết trên gối, có tấm thảm này rồi thì không lo nữa. Lý Ngư lặng lẽ trộm một tấm thảm trải sàn đi, xả nước trong tùy thân không gian vào vại cá, lót thảm trải sàn trong đó.

Như thế thì cầu có thể lót thảm bất cứ lúc nào mà không cần lo làm ướt gối đầu.

Tất cả những thứ cậu chuẩn bị đều là vì không để cho Cảnh Vương nghe được tiếng quẫy đuôi, Lý Ngư quyết định chờ Cảnh Vương ngủ sâu rồi mới hành động.

Hôm nay Cảnh Vương trở về rất muộn, Lý Ngư nghe tiếng mở cửa phòng, sau khi Cảnh Vương vào phòng rồi cũng không sai người đốt đèn mà trực tiếp trèo lên giường nằm, trên đường đi còn đá ngã mấy chung trà.

Lý Ngư cười thầm, chẳng lẽ Cảnh Vương uống rượu? Say cũng tốt, tiện cho cậu làm việc.

Lý Ngư đợi thật lâu, chờ trên giường không có chút động tĩnh nào một lúc lâu mới thành thạo nhảy tới đầu giường.

Cậu lấy cái thảm hút nước trong không gian ra đặt lên giường, nhẹ nhàng nhảy một cái lên đệm.

Cảnh Vương quay lưng về phía cậu, áo ngủ bằng gấm trùm cả đầu, vẫn không nhúc nhích, nằm lộ một nửa chiếc gối ngọc.

Lý Ngư còn ước gì được như thế, đề phòng bất trắc nên cậu dùng vây chạm vào gối ngọc để chắc chắn rằng nó sẽ không bị ướt sáng hôm sau Cảnh Vương cũng sẽ không phát hiện ra.

Những điều kiện của “đồng sàng cộng chẩm” đều đã thỏa.

Sau khi làm xong tất thảy mọi thứ, cậu chờ âm thanh xác nhận của hệ thống. Nhưng mà chờ rồi chờ, chờ mãi vẫn không nghe thấy.

Lý Ngư bắt đầu sốt ruột: ? ? ?

Xảy ra sự cố gì rồi?


Chương kế tiếp