Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 16:Cá đừng sợ

Edit: Hạ Y

Beta: Dẹo

Cảnh Vương lại vươn tay về phía cá chép nhỏ lần nữa.

Lý Ngư vẫn cứ né tránh.

Cậu thật sự sợ hãi, nỗi sợ này không hề giống nỗi sợ khi không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi biến thành một bộ xương cá, cậu đây tận mắt thấy cảnh Cảnh Vương giết chết nữ thích khách, bị tình cảnh máu thịt bay tứ tung dọa sợ chết khiếp rồi.

Kỳ thật trong lòng cậu cũng biết, Cảnh Vương ra tay giết chết nữ thích khách cũng xuất phát từ bản năng tự vệ, nữ thích khách này cho dù không bị Cảnh Vương giết thì chỉ với tội ám sát hoàng tử cũng khó tránh khỏi cái chết. Có lẽ là do lớn lên trong hoàn cảnh quá mức yên bình, chưa bao giờ chân chính chứng kiến những cảnh tượng máu me thật sự nên khi đột nhiên chứng kiến cuộc giết chóc này thì cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý, với cậu mà nói thì nó quá mức chấn động, quá mức kích thích rồi.

Cảnh Vương đứng trước mặt cậu, ở chung với cậu nhiều lúc đều rất yên lặng, thậm chí đôi khi còn lộ ra tí xíu dịu dàng. Mặc dù cậu luôn miệng gọi hắn là bạo quân, nhưng chưa bao giờ sâu sắc cảm thụ được hàm nghĩa của hai chữ đó như bây giờ, chỉ trong một khoảnh khắc đã quyết định được sự sống chết của người đối diện, lấy mạng người khác mà cũng không thèm nhăn mày lấy một cái.

Cách nghĩ của những quân vương cổ đại này hoàn toàn bất động với sự giáo dục mà cậu nhận được. Cảnh Vương lệ khí đầy người đột nhiên xuất hiện trước mắt này đối với cậu thật sự rất xa lạ.

Lý Ngư sợ Cảnh Vương như vậy, cũng là do khi nghĩ đến nếu cậu vì nhiệm vụ mà hóa thành người, có khi nào Cảnh Vương cũng sẽ một kiếm giết chết cậu như bây giờ hay không?

... Chắc chắn là như vậy rồi, cậu và nữ thích khách trong mắt Cảnh Vương thì có khác gì nhau đâu, đều là những “con kiến” tự ý xông vào lãnh địa của hắn.

Chỉ cần nghĩ tới cái chết của nữ thích khách là cậu liền không khống chế được run rẩy toàn thân.

Cảnh Vương thấy bộ dáng không ngừng run rẩy của cá chép nhỏ thì đổi hướng sờ đầu cậu. Lý Ngư biết mình là cá cưng của Cảnh Vương, không nên né tránh tiếp xúc của Cảnh Vương, nhưng bất luận cậu có ám chỉ bản thân thế nào thì vẫn sợ hãi theo bản năng như cũ, vẫn cứ mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trên người hắn, cậu không chịu nổi, càng không thể quên được.

Vài lần như vậy làm Cảnh Vương đã nhận ra, con cá này là đang kháng cự mình.

Rốt cuộc con cá này bị gì vậy?

Cảnh Vương nhất thời không nghĩ ra, nhưng cũng không thể để cá ra khỏi nước quá lâu, Cảnh Vương phát hiện vây của cá chép nhỏ bị khô mất rồi.

Cảnh Vương quay đầu liếc mắt nhìn Vương Hỉ, lại nhìn qua cá chép nhỏ, Vương công công xưa nay vốn thận trọng lập tức lên tiếng: “Điện hạ yên tâm, vật nhỏ này giao cho lão nô.”

Vương Hỉ bước nhanh về phía giường, Lý Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu không bài xích Vương Hỉ, để mặc ông nhẹ nhàng nâng mình lên, nhanh chóng thả về chậu cá thủy tinh.

Cá chép nhỏ vào nước cảm thấy thoải mái hơn hẳn, quay đầu lại liếc nhìn Cảnh Vương một cái, con người lạnh như băng của Cảnh Vương dường như đang nhìn cậu, làm cá chép nhỏ sợ tới mức giật bắn người chui vội vào trong núi giả.

Mà lúc này, Cảnh Vương cũng đã thấy được Vương Hỉ có thể đụng vào cá chép nhỏ còn mình thì không, ánh mắt không khỏi tối đi vài phần.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên con cá này né tránh hắn.

Trước đây không phải cắn thì cũng là đâm đầu vào hắn, hắn biết con cá này có điểm đặc biệt, có chút thông minh, nhưng lần này là tại sao?

Cảnh Vương nghĩ không thông thấy hơi bực, bắt đầu hồi tưởng lại xem mình và Vương Hỉ có làm gì khác nhau hay không?

Hắn nhanh chóng nghĩ tới một chuyện.

Cảnh Vương hạ mắt, dừng lại trên bội kiếm, vừa rồi hắn xử lý thích khách, chẳng lẽ... Con cá này sợ mùi máu tươi trên người hắn?

Thực tế Cảnh Vương chẳng bị vấy xíu màu nào hết, nhưng hắn vẫn cất bội kiếm, đi đến phòng tắm kỳ cọ sạch sẽ, đổi một bộ áo trắng mới, còn y phục đã bẩn trước đó thì sai nội thị đem đi đốt.

Làm xong hết thảy Cảnh Vương lại đi thăm cá chép nhỏ, Lý Ngư liên tục lùi về phía sau.

Bạo quân vì cậu mà đi thay quần áo, cậu nhìn thấy vậy cũng hơi cảm động, cũng hiểu bản thân biểu hiện khoa trương quá rồi. Thế nhưng nỗi sợ của một người không thể lập tức xóa bỏ trong khoảnh khắc, ngay cả khi Cảnh Vương có không hài lòng thì cậu cũng không khống chế được nó.

Cảnh Vương gắt gao mím môi, thong thả đi vài bước trước chậu cá, rốt cuộc cũng dừng lại, duỗi tay vào lôi con cá vừa mới vào nước không được bao lâu ra.

Lý Ngư nghĩ Cảnh Vương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với cậu, run rẩy hoảng loạn, Cảnh Vương thản nhiên nhìn từ trên xuống dưới con cá một lần, rồi đi lấy một chén trà lại đặt nó vào.

... Đây là định xử lý cậu hả?

Lý Ngư cảm thấy tuyệt vọng không thôi, nhưng hành động kế tiếp của Cảnh Vương lại không giống cậu tưởng tượng, hắn đặt cá lên đầu gối mình.

Lý Ngư: ???

Giường vẫn còn lộn xộn, vết máu trên mặt đất thì đã được lau chùi sạch sẽ không còn chút dấu vết nào, nhưng đối với Lý Ngư mà nói, không nhìn ra không có nghĩa là chưa từng phát sinh, cậu vẫn nhớ trong nháy mắt Cảnh Vương đã tỏa ra sát khí, dứt khoát đâm kiếm vào ngực thích khách.

Cậu càng sợ một ngày nào đó Cảnh Vương cũng sẽ đối xử với mình như vậy.

Cảnh Vương nhìn cậu một chốc rồi lại dùng ngón tay sờ đầu cậu, Lý Ngư sợ hãi cúi đầu, thân cá thì run rẩy. Cảnh Vương gõ nhẹ đầu cậu rồi nằm xuống bên cạnh chén trà.

Lý Ngư: “......”

Lý Ngư kinh ngạc, Cảnh Vương đây là lúc ngủ cũng muốn đặt cậu bên cạnh hả, mà đúng rồi, đây đây đây không phải là là... cùng giường à?

Lý Ngư phát hiện mình đang nằm chung giường: ! ! !

Ngay lúc này, tiến độ nhiệm vụ sắp được cứu vãn, trong lòng Lý Ngư lại rối bời, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cậu lại sợ Cảnh Vương...

Hai luồng cảm xúc không ngừng đấu tranh, cuối cùng sự hấp dẫn khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn đánh bại nỗi sợ.

Lý Ngư vươn đuôi chọt chọt gối ngọc, nằm chung giường chỉ mới là một nửa yêu cầu nhiệm vụ thôi, một nửa còn lại là phải nằm chung gối nữa. Theo như kinh nghiệm vài lần làm nhiệm vụ của mình thì chỉ cần đụng vào gối ngọc là có thể hoàn thành rồi.

Lúc này cậu đang nằm cạnh Cảnh Vương, đuôi thì đảo qua đảo lại trên gối ngọc, hệ thống tinh tường lập tức thông báo cho cậu nhiệm vụ đồng sàng cộng chẩm này đã hoàn thành.

Lý Ngư không có chút vui sướng nào khi hòa thành nhiệm vụ, giờ đây cậu đang gần sát người Cảnh Vương, ngẩng đầu một cái là đối diện ngay với tầm mắt của hắn, cá chép nhỏ ngừng thở, đuôi run lên, lập tức lui về sau, mặt cá trốn trong nước hành động một cách lưu loát.

Bạo quân phát hiện ra có khi nào giết cậu không?

Lý Ngư nhớ tới nữ thích khách lúc chết máu chảy đầy người, nội tâm nóng nảy muốn cắn người.

Miệng cắn bậy cắn bạ, đột nhiên lại cắn trúng... ngón tay Cảnh Vương.

Lại làm sai nữa rồi, Lý Ngư rơi lệ đầy mặt, làm sao cậu biết được Cảnh Vương lại duỗi ngón tay ra chứ!

Lý Ngư miệng còn đang gặm tay Cảnh Vương, mắt cá ướt sũng nhìn về phía Cảnh Vương, Cảnh Vương yên lặng nhìn lại cậu trong chốc lát, nhưng rồi lại để mặc cho cậu cắn mình.

Lý Ngư phun tay hắn ra, huhuhu, đừng có như thế, bạo quân sủng cậu như vậy, cậu lại muốn đến gần hắn rồi!

Cảnh Vương thấy cậu nhả ra cũng không trách tội, sờ sờ đầu cậu, đẩy gối ngọc lại gần cậu hơn, sau đó nhắm mắt lại, ngủ.

Lý Ngư: “......”

Cảnh Vương đang làm cái gì vậy?

Lý Ngư cuộn vây lại, muốn ngủ nhưng lại không dám, lại càng không dám tiến vào hệ thống ngay bên cạnh Cảnh Vương, chén trà thì quá nhỏ, cậu gần như là bị vây khốn trên giường, sứt đầu mẻ trán.

Trước đêm nay, chén trà nào có thể vây khốn cậu, cậu chắc chắn sẽ nhảy trở về, khi đó cậu còn ngây thơ chưa biết mình đang diễu võ giương oai trên đầu lão hổ.

Lý Ngư ngoan ngoãn nằm ngay ngắn tại chỗ, cảm nhận hơi thở của Cảnh Vương dần dần đều nhịp, hơn nửa canh giờ chẳng làm ra chút động tĩnh nào, chắc là đã ngủ rồi.

Lúc này Lý Ngư mới chuẩn bị vào hệ thống kiểm tra nhiệm vụ, bỗng nhiên Cảnh Vương trở mình, mặt xoay về phía cậu, cậu sợ Cảnh Vương đè lên, đè cậu bẹp thành cái bánh cá.

May mắn tướng ngủ của Cảnh Vương rất tốt, vẫn ngay ngắn nằm một bên của gối ngọc.

Lý Ngư thấy hắn thật sự đã ngủ rồi, cố lấy dũng khí lại gần.

Thụy nhan của Cảnh Vương phóng đại, gần trong gang tấc, lông mi dày bao trùm đôi mắt lạnh như băng, có vẻ như vô hại.

Tim của cá chép nhỏ đập loạn cả lên, cảm thấy Cảnh Vương sau khi ngủ thì không còn đáng sợ nữa.

... Đó là đương nhiên rồi, có ai ngủ mà lại mang vẻ mặt hung thần ác sát, đột nhiên liền trở mặt giết người như Cảnh Vương lúc nãy chứ?

Lý Ngư giật mình, đúng vậy, đều là Cảnh Vương cả. Cảnh Vương vô tình chém giết thích khách, Cảnh Vương dịu dàng hòa thuận với cậu đều là người trước mắt này.

Dù sao một người cũng có thể có rất nhiều khuôn mặt, Cảnh Vương cũng như vậy thôi. Tuy rằng cậu chưa bao giờ thấy mặt tàn bạo của Cảnh Vương, nhưng mà nó cũng không vì cậu chưa thấy mà không tồn tại. Hắn dịu dàng với cậu và hắn lãnh khốc vô tình với người khác đều cũng tồn tại.

Mặc kệ cậu sợ hãi cũng được, vô tri cũng tốt, Cảnh Vương vẫn là Cảnh Vương, không có gì thay đổi cả. Cậu không thể vì chuyện Cảnh Vương giết nữ thích khách mà nghi ngờ lòng tốt của Cảnh Vương với mình, thật ra cậu đã đắc tội với Cảnh Vương vô số lần, nếu Cảnh Vương muốn xử lý cậu thì đã làm từ sớm rồi, không phải sao?

Lý Ngư đâm nát màn sương mù, hiểu rõ vấn đề thì thoải mái hơn nhiều, quay đầu lại nhìn sườn mặt đang nằm trên gối ngọc ngủ của Cảnh Vương, Lý Ngư nhìn vấn đề từ một góc khác, cảm thấy trước lúc ngủ Cảnh Vương đẩy gối về phía cậu là cảm giác được cậu muốn gối ngọc nên cho cậu à?

Vô cùng có khả năng! Hắn vì cậu mà sắp xếp mấy chén trà đầy đất để cậu nhảy đi chơi, vì cậu mà tắm rửa thay đồ thanh tẩy lệ khí, ngay cả khi cậu nổi điên cắn hắn cũng không hề nổi giận.

Cảnh Vương đối xử với con cá này rất tốt, cậu không nên vì bị kinh sợ mà nghi ngờ hắn, sợ hãi hắn.

... Hay là ngày mai làm hòa với Cảnh Vương vậy.

Do bị chấn kinh quá độ nên đầu óc cá chép nhỏ mông mông lung lung, cậu chọn chỗ gần Cảnh Vương nhất trong chén trà, ngáp dài, nhanh chóng vào giấc, nhiệm vụ gì gì đó vẫn là chờ ngủ rồi tính sau đi!

Ngày hôm sau, Cảnh Vương tỉnh dậy thì thấy cá chép nhỏ đang nằm sát bên, chén trà bị ngã đổ, nước trong chén làm ướt một mảng áo trong của hắn. Cảnh Vương bắt lấy nó, cá mơ mơ màng màng cọ cọ tay hắn.

Cảnh Vương mở cờ trong bụng, hắn nào biết thái độ của con cá này đối với mình đã từ trên trời rớt xuống vực thẳm rồi lại trồi lên một lần, hắn chỉ cảm thấy để cá ở gần mình một chút quả nhiên hữu hiệu.

Thích khách đột nhập Cảnh Thái điện làm hoàng đế giận dữ, luôn miệng xác nhận bình an của Cảnh Vương, ngay cả một cọng tóc cũng không được mất. Hoàng đế ra lệnh cho ngự tiền thị vệ nghiêm tra, bất luận làm cách nào cũng phải trả lại công đạo cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương thiếu chút nữa đã gặp chuyện, hoàng đế cũng rất áy náy. Vốn Cảnh Vương ở ngoài cung, lần này vào cung một lát là do hoàng đế mượn cớ sinh nhật quý phi triệu hắn vào. Vậy mà lại khiến Cảnh Vương nhiều lần gặp phải chuyện không vui, ngoài trừ ban thưởng thêm thì hoàng đế còn lệnh cho Cảnh Vương quay về vương phủ nghỉ ngơi đàng hoàng.

Rốt cục cũng có thể rời cung rồi.

Cảnh Vương nhận lệnh, không có chút lưu luyến nào ra lệnh cho Vương Hỉ thu thập. Cảnh Vương phủ và Cảnh Thái điện đều là nơi dành cho Cảnh Vương ở, chỗ nào cũng có sẵn tôi tớ, Cảnh Vương ra vào hoàng cung vô số lần chưa từng phải đem theo thứ gì, lần này rời cung vậy mà lại đem theo một chậu cá bằng thủy tinh, hơn phân nửa hoàng cung ghé lại xem náo nhiệt. Nghe nói Cảnh Vương khó tính mới nuôi một con cá, đến cả chậu cá cũng là do hoàng đế ban cho, còn từng xuất hiện trước mặt ngự tiền, nhìn qua thì còn được sủng ái hơn cả con mèo của quý phi nương nương!

Cảnh Vương nuôi loại cá bảo bối gì vậy?

Bọn họ vừa thấy cái chậu cá thủy tinh tám người khiên, dưới đáy tràn đầy châu bảo, trên đống đó là một con cá chép đuôi xám đang phun (ngủ) bong (mơ) bóng (màng).

Cả hoàng cung ngơ ngác.


Chương kế tiếp