Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

Chương 18: Cá sắp biến hình

Edit: l

Beta: Hạ Y

Lý Ngư quyết định phải dùng thuốc biến hình luôn vào ngày yến hội hôm ấy.

Trước đấy thì bước “Đồng sàng cộng chẩm*” đã hoàn thành, cậu nhận được một phần thưởng rất kì lạ: một cái gối ôm gần giống bản thân mình như đúc, trông rất sống động. Bởi vì phần thưởng hồi trước không phải không gian tùy thân thì cũng là tăng mạnh các năng lực khác nhau, cậu vốn rất mong đợi, ai ngờ vất vả cực khổ bấy lâu lại chỉ đổi lấy một thứ tưởng chừng như chẳng có tác dụng gì. Lý Ngư cảm thấy cậu lại bị hệ thống lừa đảo, phần thưởng cũng không thèm nhận, giờ cậu chuẩn bị biến thành người mới thấy tác dụng của cái gối ôm này.

[*: thành ngữ “đầu gối má kề”]

Nếu như cậu biến thành người, trong bể cá sẽ trống không, nội thị đi qua đi lại dễ dàng phát hiện cậu mất tích, đến lúc đó sẽ bị lộ mất. Nhưng cái gối ôm cá này quả thật là tồn tại để giúp cậu không bị phát hiện, đặt nó trong nước không nhúc nhích, nhìn xa xa còn rất giống thật!

Hoàn thành “Đồng sàng cộng chẩm.” bước tiếp theo chính là “Cùng bạo quân tìm hiểu sâu hơn.” Lý Ngư đã quen với những nhiệm vụ kỳ quái, có thể không thay đổi sắc mặt, tim không đập nhìn tiêu đề. Hệ thống hại cá tuyên bố nhiệm vụ như bình thường xong liền giả chết. Lý Ngư đang tiến hành thử nhiều cách, nhiệm vụ  “tìm hiểu sâu sắc hơn” này so với tương tác, ở chung còn khó, làm cá không tìm được manh mối nào. Dù sao cũng không có tiến triển gì, tạm thời bỏ qua một bên cũng được.

Lý Ngư nghiêm túc lên kế hoạch. Chỉ còn một tiếng nữa là biến thành người. Yến tiệc xác định được tổ chức trong Ngưng Huy đường* của phủ Cảnh Vương, lúc đó hầu hết mọi người đều tập trung ở đấy, vì có người hầu và đầu bếp từ trong cung đến và bản thân các hoàng tử cũng mang theo người hầu cận nên Vương phủ chắc hẳn là rất náo nhiệt, người đến người đi, khuôn mặt này của cậu lẫn vào trong đám người cũng sẽ không gây chú ý.

[*: đường là chỗ gian nhà giữa, nhà chính thời xưa.]

Cậu muốn lượn một vòng phòng ăn trước, ăn chút đồ cho người, từ sau khi biến thành cá chỉ có thể gặm thức ăn cho cá, loại màu đỏ được làm từ bột mì, cậu ăn nhiều giờ nhớ muốn xỉu thức ăn bình thường, nhớ món xào nhà làm, muốn ăn đỡ thèm. Phòng ăn Vương phủ phải đãi khách, nhất định không thiếu đồ ăn, nghe Vương Hỉ từng nói, bình thường mở tiệc vì sợ khách không đủ ăn, mỗi một món đều phải chuẩn bị thừa vài phần. Lý Ngư quyết định mỗi món cậu múc một ít, thế hoàn toàn không sợ ăn hết đồ.

Ăn xong cậu đi dạo loanh quanh trong Cảnh Vương phủ, cậu chưa từng đi dạo đâu, nghe nói Hoàng đế còn sắp xếp một gánh hát trong phủ, cậu có thể đi xem ké một chút người cổ đại hát hí khúc như nào, cắn chút hạt dưa xem diễn. Thật ra cậu muốn ra ngoài phủ nữa cơ nhưng lại sợ ra thì dễ về thì khó, trước cửa Vương phủ có lính canh, thời gian của cậu lại quá ngắn…

Nếu trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu không chạy về phòng ngủ kịp đã biến về nguyên hình. Trường hợp này cậu đã nghĩ tới nên định mang theo một chén trà trong người, trong không gian cũng có đầy đủ nước trong và thức ăn cho cá, biến về thì nhảy vô chén trà, tính ra không có gì phải sợ.  

Cậu cân nhắc mọi thứ có thể nghĩ đến, nhìn qua không có sơ hở nào, vì không làm người khác phát hiện gối ôm cá và cá real không giống nhau. Khi sắp đến yến hội cậu không thường xuyên bơi lội, chủ yếu là nằm trên giường đá trắng như con cá mắm, mấy lần Cảnh Vương đến gặp Lý Ngư theo thói quen muốn nhảy lên cọ ngón tay hắn, bơi gần bỗng nhiên nhớ ra phải giữ khoảng cách, vì vậy đổi thành lắc đuôi, lạnh lùng bơi đi. 

Cảnh Vương: ? ? ?

Đến ngày mở tiệc, Vương Hỉ đã theo Cảnh Vương đi Ngưng Huy đường từ sớm, mặc dù Hoàng đế đã cho chuẩn bị tốt nhưng Cảnh Vương thân làm chủ nhân, không thể tránh khỏi việc tiếp khách. Vương Hỉ cũng phải ở bên cạnh hỗ trợ, phòng ngủ nơi Lý Ngư ở theo ý của Cảnh Vương có rất nhiều người hầu được cử đến, không cần trông coi thường xuyên tránh cho cá chép nhỏ bị dọa thế nhưng thỉnh thoảng phải xem cá một lần.

Mệnh lệnh này của Cảnh Vương cũng kỳ lạ dằn vặt người.

Lý Ngư thừa dịp Cảnh Vương rời đi, lập tức nhận thưởng gối ôm cá, kê gối cá trên giường đá trắng, bày thành tư thế nằm kiểu cá mắm, suy nghĩ một lát không yên lòng còn đắp chăn cỏ nước cho gối cá, nhìn từ xa thật như cậu đang ngủ.

Bố trí kĩ càng gối ôm, Lý Ngư nhảy sang vại cá thủy tinh gần nhất, lúc này mới nhận thưởng thuốc biến hình.

Cậu hít một hơi thật sâu, chọn xác nhận khi hệ thống hỏi lại lần hai, bình thuốc biến hình nháy mắt rơi vào trong ngực cậu.

Vốn dĩ cậu còn lo lắng một con cá làm sao mở bình thuốc được, bình thuốc dường như có linh tính biết cậu muốn dùng, nắp bình biến mất.

...Có phải lại là cái hố đào sẵn không?

Thuốc biến hình tới tay, Lý Ngư do dự một lúc, nhưng nghe tiếng nhạc truyền đến nơi xa kia, cậu biết ca múa chuẩn bị cho yến hội đã bắt đầu, tiểu kiều phi sắp xuất hiện hoặc đã xuất hiện rồi.

Cuộc gặp gỡ định mệnh cũng nên bắt đầu…

Dù sao chỉ biến một canh giờ*, cậu  ăn uống ở cách vách, không có vấn đề gì lớn.

[* một canh giờ = 2h]

Lý Ngư không do dự nữa, mang theo tâm trạng khó diễn tả bằng lời, uống thuốc một cái ngã sấp xuống.

Thuốc này… không có vị gì, cậu uống xong còn có thể thoải mái chậc lưỡi, ai biết sau đó tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Toang, cậu không ngờ rằng thuốc biến hình có tác dụng phụ đâuuu.

Cá chép nhỏ từ từ mất ý thức.

 ...

Ngưng Huy đường.

Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh đứng dậy chúc rượu Cảnh Vương mấy lần.

Mục Thiên Minh khác với Mục Thiên Chiêu, mẹ đẻ địa vị thấp hơn Cừu Quý phi, tuổi tác cũng nhỏ hơn Mục Thiên Chiêu, đi đâu làm gì cũng bị Mục Thiên Chiêu đè ép. Từ khi quyết định tranh với Nhị Hoàng tử, mọi việc Mục Thiên Minh làm đều phải đối nghịch với Mục Thiên Chiêu.

Cảnh Vương thân thể không trọn vẹn, không thể kế thừa ngai vàng, không có uy hiếp gì với Mục Thiên Minh. Nếu Mục Thiên Chiêu không thích Cảnh Vương, Mục Thiên Minh tất nhiên sẽ tỏ ra lấy lòng Cảnh Vương, Mục Thiên Chiêu mà lôi kéo Cảnh Vương, hắn càng muốn chặn giữa đường! Chỉ cần có thể làm Nhị Hoàng tử khó chịu là hắn vui rồi.

Hơn nữa, mặc dù Cảnh Vương không hữu dụng, Hoàng đế cũng không trao cho Cảnh Vương chút quyền lực thật sự nào, thế nhưng sau lưng Cảnh Vương còn có nhà mẹ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu - Thừa Ân công phủ. Nếu như có thể thông qua Cảnh Vương liên hệ Thừa Ân công phủ sẽ là một chuyện rất tốt. 

Trước đây Mục Thiên Minh tặng rất nhiều quà cho Cảnh Vương nhưng đều bị từ chối, đang lo không có lý do gì để tiếp cận thì đúng lúc mẹ Mục Thiên Chiêu là Cừu Quý phi làm chuyện ngu xuẩn, Tam Hoàng tử ngay lập tức nắm lấy cơ hội này.

Tuy nhiên Cảnh Vương rất khó chơi, khó để mà lấy lòng hắn, có đưa lễ dày đến mấy cũng không được, Mục Thiên Minh và thân tín nghĩ một đống cách. Cảnh Vương không thiếu thứ gì, chỉ có sân sau trống rỗng, Mục Thiên Minh muốn thử đưa mấy người bên gối cho Cảnh Vương, vừa lấy lòng vừa có thể xếp người thổi gió bên tai nói tốt cho hắn, một mũi tên trúng hai đích.

Hắn dẫn theo mấy vũ cơ đều thuộc dạng tuyệt sắc, trong đó có một tên nam tử múa dẫn đầu dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tô chút phấn son còn kiều diễm đẹp đẽ hơn những người phụ nữ đi cùng. Mục Thiên MInh không biết Cảnh Vương thích loại hình nào nên chuẩn bị cả nam và nữ, biết đâu sau khĩ vũ cơ múa xong sẽ có người lọt vào mắt Cảnh Vương thì sao?

Vừa bắt đầu yến tiệc, Mục Thiên Minh chúc rượu đầu tiên, Cảnh Vương hiện tại không muốn uống rượu, không tiếp.

Mục Thiên Minh lại đề nghị các vũ cơ dâng bài múa, Cảnh Vương không muốn xem, không đáp.

Mục Thiên Minh hơi lúng túng một lúc. 

Lục Hoàng tử Mục Thiên Hiểu là tùy tùng của Tam Hoàng tử, bận rộn giảm bớt xấu hổ thay Mục Thiên Minh, thậm chí còn nháy mắt với Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử. Hai nhóc con mãi mới được xuất cung chơi biết có khiêu vũ mới để xem, vui vẻ cực kỳ, Cảnh Vương mặc dù không lui tới với những hoàng tử thành niên nhưng sẽ không tính toán với trẻ con, Vương Hỉ lựa thời cơ nói thêm chút lời hay, Cảnh Vương liền đồng ý cho phép khiêu vũ.

Cuối cùng Mục Thiên Minh cũng coi như có thể cho các vũ cơ chờ đợi từ lâu xuất hiện biểu diễn.

Tam Hoàng tử phí hết tâm tư biết được Cảnh Vương dạo này nuôi cá, cố ý dâng bài Ngư Liên vũ, hầu hết vũ nữ đều mặc áo xanh giống như lá sen, múa dẫn đầu mặc đồ trắng hóa thành hoa sen thanh nhã, tự nhận muốn nổi bật.

Cảnh Vương cố mà nhìn điệu Ngư Liên vũ trong lời Tam Hoàng tử, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa thấy có bóng cá nào, chỉ thấy có một người mặc đồ trắng dung mạo xuất chúng mà ánh mắt lại mang theo vẻ tựa sầu tựa oán, dập dờn ánh nước.

Cảnh Vương có chút bực mình, nhảy một bài chẳng nhẽ phải nhận oan khuất tận trời hay sao?

Mục Thiên Chiêu thấy Cảnh Vương nhìn người múa dẫn đầu chằm chằm, trong lòng hồi hộp chỉ lo Mục Thiên Minh lôi kéo được Cảnh Vương, Nhị Hoàng tử cũng đứng dậy theo, tha thiết nói: “Ngũ hoàng đệ, vài ngày trước mẫu phi không nhiều thì ít đã xúc phạm đệ, huynh trưởng làm con thay bà nhận lỗi, mong Ngũ hoàng đệ rộng lòng bỏ qua.”

Nhị Hoàng tử vừa nói thì có nội thị nhân cơ hội đuổi vũ cơ của Tam Hoàng tử qua một bên, làm Tam Hoàng tử giận mà không dám nói gì. Tam Hoàng tử không dám cãi nhau với Nhị Hoàng tử trước mặt mọi người, đành phải nuốt giận vào bụng, yên lặng theo dõi diễn biến.

Nghe Mục Thiên Chiêu nhắc đến Cừu thị, Cảnh Vương trào phúng bật cười, Vương Hỉ ngay lập tức nói thay Cảnh Vương: “Quý phi nương nương chỉ cần nghe lời bệ hạ tự biết cảnh tỉnh bản thân là được, điện hạ tự nhiên sẽ không làm trái thánh mệnh mà truy cứu.”

Mục Thiên Chiêu: "..."

Mục Thiên Chiêu vốn định cầu Cảnh Vương tha thứ trước xong thuận thế mà cầu cho Cừu thị được tha cấm túc, nhưng sao gã cứ cảm giác, Cảnh Vương cố tình chặn hết những lời gã muốn nói?     

“Huynh trưởng vẫn còn chuyện khác muốn nhờ đệ.”

Chuyện đầu không thành, Mục Thiên Chiêu vẫn tiếp tục mặt dày nói: “Mẫu phi không cẩn thận đánh rơi một viên dạ minh châu, nghe nói là Ngũ hoàng đệ nhặt được. Mấy ngày nay cảm ơn đã giúp đỡ bảo quản, nếu Ngũ hoàng đệ tiện thì xin hãy trả lại luôn.”

Thật ra viên dạ minh châu Cừu thị làm mất mặc dù quý trọng nhưng vì sao làm mất là nỗi nhục với bà, bản thân Cừu thị cũng không bao giờ muốn thấy hạt châu này, Mục Thiên Chiêu lấy bừa ra làm lý do, chỉ cần Cảnh Vương trả dạ minh châu, ít nhất gã có thể bịa đặt lời đồn nói gã và Cảnh Vương có quan hệ, người tới ta đi giả tạo nhưng hoàng đế thích thế.

Nhị Hoàng tử muốn lấy về dạ minh châu? 

Cảnh Vương liếc mắt qua Vương Hỉ, hai người không hẹn mà nghĩ tới hạt châu chôn ở góc xó xỉnh nào đó dưới đáy bể cá.

Cảnh Vương cũng không thích hạt châu của Cừu thị, sau đấy hắn đã tặng cho cá chép nhỏ rất nhiều viên đá quý, cá chép nhỏ lâu rồi không chơi với viên dạ minh châu đó, đang định âm thầm xử lý mà Nhị Hoàng tử vừa lúc muốn thì trả lại luôn.

Cảnh Vương gật đầu với Vương Hỉ, Mục Thiên Chiêu mừng thầm, chỉ cần Cảnh Vương đưa dạ minh

châu là chuyện này xong, ai ngờ Vương công công lại nói: “Mời Nhị điện hạ theo lão nô đi lấy hạt châu.”

Mục Thiên Chiêu: ? ? ?

Bởi vì Nhị hàng tử tự cầu xin, Cảnh Vương cũng không phản đối, mấy vị hoàng tử khác đều đang nhìn, Nhị Hoàng tử không thể lùi bước, đành đi theo Vương Hỉ vòng ra sân sau.

Nhị Hoàng tử hơi lo lắng sợ Cảnh Vương muốn âm thầm ra tay với mình, may là trên đường đi gã vẫn khá an toàn.

Vương Hỉ dẫn Mục Thiên Chiêu vào một gian phòng, chỉ vào bể cá pha lê khổng lồ cười nói: “Dạ minh châu vô tình bị rơi nên chìm ở bên trong, mong Nhị điện hạ tự mình nhặt nó lên.”

Mục Thiên Chiêu: ! ! !

Vương Hỉ chính là cố ý làm khó, Nhị Hoàng tử sửng sốt, Cảnh Vương làm cái gì để dạ minh châu rơi vào trong bể cá?

Bể cá lớn như thế, nhìn thoáng qua không thể thấy nổi đáy, mà trong bể chứa đầy đá quý, làm sao gã tìm được?

Mục Thiên Chiêu căng mắt nhìn, muốn tìm được trước rồi gọi người xuống mò lên cho mình.

Chợt gã phát hiện trên phiến đá trắng trong bể có một con cá đang nằm, trên người nó đắp cỏ nước, thật là kỳ quái.

Con cá này… hình như là con cá Cảnh Vương mang đi thì phải. Nó là cá cưng của Cảnh Vương.

Mục Thiên Chiêu và Cừu thị đều từng chịu thiệt trong tay con cá này, Nhị Hoàng tử lập tức cảnh giác muốn tránh xa con cá xui xẻo này ra.

Ai biết gã mắt sắc nhận ra tướng nằm của con cá này rất kì lạ, người cứng đờ, không có một chút cử động nào.

Cá của Cảnh Vương, lại chết nữa rồi.

Nhị Hoàng tử: "..."

Chương kế tiếp