Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 39:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Baozi
Cảnh Vương đã nhớ tên cá
chép tinh, nghĩ rằng họ Lý còn rất hợp để làm họ của cá. Bình thường hắn hay
gọi cậu là cá nhỏ, vậy mà cũng không sai.
Nhưng yêu trong thoại
bản ít thì mấy trăm tuổi, nhiều thì hơn nghìn tuổi. Yêu mới mười tám tuổi, tuổi
này đối với con người cũng đã lớn, nhưng đối với yêu thì quá non nớt.
Cũng có thể tuổi cá chép
tinh nói cho hắn là giả… Nhưng điều này không cản được việc Cảnh Vương suy
đoán. Hắn đã sớm cảm thấy tu vi của cá chép tinh hẳn là không quá cao, dù sao
cũng chỉ là một yêu biến hình được có một canh giờ.
Về việc tại sao tới đây,
cá chép tinh giữ bí mật với hắn, Cảnh Vương cũng không hỏi vội, tránh làm cá
nhỏ sợ tới mức chạy mất.
Cảnh Vương viết tiếp,
tại sao lại giúp ta.
Lý Ngư: ???
Lý Ngư hoàn toàn không
để tâm việc “rửa mắt” giúp Cảnh Vương trước đó, đối với cậu việc đó quá đơn
giản.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui,
cho rằng Cảnh Vương đang dò hỏi việc ở phủ Thừa Ân công, cố gắng nói ngắn gọn:
“Ta trùng hợp biết âm mưu của Nhị Hoàng tử nên muốn báo cho Diệp Thế tử một
tiếng, để Thế tử nâng cao cảnh giác. Ta chỉ viết một lá thư mà thôi, sau đó đều
dựa vào sự tính toán của Điện hạ và Diệp Thế tử, cũng không tính là ta giúp
Điện hạ.”
Cảnh Vương ngẩn người
với việc hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo, nhưng cũng không sửa lại. Việc lớn
như giúp Diệp Thanh Hoan cá nhỏ cũng không kể công, việc rửa mắt giúp hắn hẳn
là càng không để ý.
Lòng Cảnh Vương ngày
càng hài lòng với con cá này.
Cảnh Vương lại viết: Bây
giờ ngươi ở đâu?
Lý Ngư nghĩ, bây giờ
chẳng phải cậu ở Cảnh Vương phủ, sớm chiều ngày nào cũng bên Cảnh Vương à?
Nhưng nói như vậy chắc
chắn Cảnh Vương sẽ nghi ngờ, vì vậy Lý Ngư lại nói dối: “Ta… không có nơi ở cố
định, phiêu bạt khắp nơi…”
Cảnh vương:
"..."
Cảnh Vương rất muốn vạch
trần con cá này, nhưng lúc này bên ngoài phòng sưởi còn có một đống người Hoàng
đế phi tử đang chờ, không thể lột tẩy vào lúc nguy cấp như thế này được.
Hắn không chỉ không thể
vạch trần, còn phải nghĩ mọi cách để bảo vệ, tốt nhất là đem hình người của cá
nhỏ thích nói dối này về Cảnh Vương phủ, ấn con dấu của hắn lên. Cứ trực tiếp
xuất hiện trong Hoàng cung như này quá rêu rao cũng quá nguy hiểm.
Không có chỗ ở thì đến
phủ Cảnh Vương, bút Cảnh Vương viết không ngừng.
Lý Ngư: "..."
Lý Ngư không dám tin,
Cảnh Vương đây là… đồng ý cho người không rõ thân phận như cậu một chỗ dung
thân?
“Ngài, ngài muốn thu
ta?” Lý Ngư muốn xác nhận lần nữa, “Nhưng tại sao? Ta mới chỉ gặp ngài vài
lần.”
Cảnh Vương nghiêm túc
viết, ngươi đã cứu ta, cứu phủ Thừa Ân công, ta tin ngươi.
Lý Ngư: "..."
Vấn đề thân phận quấy
nhiễu cậu bấy lâu giải quyết dễ như vậy?
“Nhưng nếu ta vào phủ
Cảnh Vương… ta, rất bận, chỉ sợ không có thời gian làm việc giúp ngài.”
Lý Ngư tỏ vẻ khó xử, quả
thực đeo danh nghĩa phủ Cảnh Vương vào người rất tốt, về sau cậu có thể đi lại
trong Vương phủ. Nhưng nếu như vậy, cậu phải nghiêm túc làm việc giúp Cảnh
Vương, không thể ở suông trong Vương phủ. Nhưng với việc một ngày cậu chỉ có
thể biến thành người một canh giờ, nhiều nhất là quét được cái sân, chắc phủ
Cảnh Vương không thiếu người làm việc này đúng không?
Không ai hiểu rõ mỗi
ngày của con cá này hơn Cảnh Vương. Ngày nào cũng ăn ăn uống uống, đôi khi cùng
đọc sách cùng vẽ vời, phần lớn thời gian đều phun bong bóng, bơi qua bơi lại,
không thì lại đắp chăn tảo mà ngủ.
Gần đây đến cả hút tinh
khí cá chép tinh cũng ít làm, cũng không biết là lười hay đang giả bận, Cảnh
Vương có điều trách móc.
Nhưng dù sao cũng không
thể để cá quét sân. Cảnh Vương viết, không cần để ý gì nhiều, ngươi chỉ cần làm
một chuyện thật tốt là có thể ở lại Vương phủ.
"... Chuyện
gì?" Lý Ngư mong đợi hỏi.
Cảnh Vương: Ta có một
con cá, lúc ta đi vắng thì nuôi cá hộ ta.
Lý Ngư: !!!
Hình như Cảnh Vương sợ
cậu không hiểu, duỗi tay chỉ về phía bình thuỷ tinh. Lúc hai người vừa ngồi
xuống, Lý Ngư cố gắng dùng người mình che chỗ bình thuỷ tinh, tránh Cảnh Vương
phát hiện việc cá trong bình biến mất.
Vậy mà Cảnh Vương có vẻ
không phát hiện thật, nếu không cũng sẽ không cố tình chỉ cho cậu nhìn.
Thì ra Cảnh Vương muốn
cậu nuôi cá?
Lý Ngư vội vàng gật đầu
phối hợp. Chuyện tốt cỡ này đương nhiên đồng ý, cái khác cậu không biết, nhưng
mình nuôi mình thì vô cùng lành nghề!
Lý Ngư vui vẻ nói: “Được
đó, cái này ta làm được, ta có thể giúp Điện hạ nuôi cá!”
Hai người đang nói
chuyện, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng sưởi. Cảnh Vương liếc Lý
Ngư một cái, Lý Ngư vội che miệng mình.
Bên ngoài Vương Hỉ nói:
“Điện hạ, Hoàng thượng hỏi tới ngài.”
Cảnh Vương lấy cớ thay y
phục ở trong phòng sưởi Thiên điện, cũng không thể ở lại tới một hai canh giờ.
Cảnh Vương liếc Lý Ngư lần nữa, cuối cùng viết: Ngươi trông cá hộ ta, phòng
sưởi được bảo vệ, ngươi yên tâm.
Cảnh Vương vỗ nhẹ vai Lý
Ngư.
"Điện hạ..."
Lòng Lý Ngư đột nhiên
thấy ấm áp, cảm động tới mức khịt mũi. Mấy vấn đề cậu lo nhất Cảnh Vương đều
cho cậu lời giải, không chỉ vậy còn khiến cậu yên tâm.
Vì đây là lời cam kết
của Cảnh Vương, cậu vô cùng tin tưởng.
Chẳng trách lúc biết
Cảnh Vương bằng lòng thu cậu thì cậu lại vui như vậy, vì ở lại bên người bạo
quân khiến cậu an tâm nhất.
Một mình Cảnh Vương ra
khỏi phòng sưởi, lệnh Vương Hỉ tiếp tục bảo vệ thay hắn, không cho bất cứ ai ra
vào.
Dù Vương Hỉ chẳng hiểu
gì nhưng vẫn làm theo.
Hoàng đế lệnh thái y
kiểm tra vết thương trên cánh tay Cừu thị lần thứ hai, vẫn chẳng nhìn ra điều
gì. Hoàng đế cũng tự nghĩ lại xem có phải mình nghĩ quá nhiều nên hiểu lầm Cừu
thị, vẻ mặt đối với Cừu thị cũng hơi tốt hơn chút.
Các phi tần vẫn đang ở
đây, Cừu thị không thể cứ nằm trong phòng ngủ, không lâu sau đi ra theo Hoàng
đế, gặp các phi tử.
Tiền Phi thấy nàng dù
đang mang bệnh vẫn trang điểm tinh xảo như trước, mặc áo cộc có vẻ đơn bạc,
trong lòng thầm mắng Cừu thị là con cáo lẳng lơ, nhưng Tiền thị cũng sẽ không
gây khó dễ với Cừu thị trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế vẫn chưa phạt Cừu thị, Tiền
phi nối gót Hoàng đế, dừng sự nghi ngờ đối với Cừu thị rất đúng lúc, thân thiết
với Cừu thị như tỷ muội.
Lúc Cừu thị vẫn là Quý
phi cũng không ưa Tiền Phi dung nhan không hơn mấy, bây giờ lại cũng đón ý nói
hùa cười nói với Tiền Phi, tựa như hai người rất thân thiết.
Vốn Cảnh Vương mang một
bộ áo choàng đen, lúc này đi ra đổi thành xanh ngọc viền bạc. Hoàng đế hiếm khi
thấy hắn không mang theo bình thuỷ tinh bên người, chế nhạo: “Bị ướt thêm mấy
lần cũng biết buông xuống rồi.”
Vương Hỉ phụ trách bảo
vệ phòng sưởi, không thể đi theo Cảnh Vương. Cảnh Vương muốn tìm một cái cớ qua
loa lấy lệ, còn muốn khiến Hoàng đế hiểu rõ suy nghĩ của hắn giờ hơi phiền
phức, cứ thế im lặng, để Hoàng đế hiểu nhầm.
Cừu thị đang nói chuyện
phiếm với Tiền Phi. Cảnh Vương liếc Cừu thị từ xa, dù hắn đã âm thầm phái người
đưa tin cho Tam Hoàng tử nhưng có vẻ Tam Hoàng tử thực hiện không thuận lợi
lắm.
Tiền Phi có chút tâm cơ,
mấy lần định dìu Cừu thị. Cừu thị cũng rất cảnh giác, luôn có tâm phúc che chở
bên người, đúng lúc tách Tiền Phi ra. Tiền Phi không tới gần được, nhớ tới việc
con trai dặn thì hơi nóng nảy nhưng không được để Cừu thị nhìn ra.
Tam Hoàng tử cũng rất
khó xử. Tuy hắn có tin tức nhưng nửa tin nửa ngờ. Người của hắn đi ngự hoa viên
tìm cung nhân đổi hoa kia. Hắn không thể đề nghị kiểm tra lại vết thương của
Cừu thị lần nữa khi mọi chuyện chưa rõ ràng, dù sao bên ngoài Cừu thị cũng là
mẹ khác của hắn.
Lục Hoàng tử cũng có suy
nghĩ giống hắn, ám chỉ hắn tiếp tục chờ tin. Tam Hoàng tử chỉ có thể luẩn quẩn
cố hỏi thăm thương thế Cừu thị. Hoàng đế cũng hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn
chằm chằm Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử sợ cố quá mà phản khiến Hoàng đế bất mãn,
không lâu sau cũng tự yên lại.
Cừu thị đoán khổ nhục kế
của nàng có tác dụng, quỳ xuống cầu khẩn: “Hoàng thượng, Chiêu nhi thật sự biết
sai rồi. Lần này nô tì bị thương, nó rất để ý vết thương của nô tì. Nó tự xuất
cung, nô tì còn chưa từng gặp nó, có thể xin tha với Hoàng thượng được không?
Xin hãy cho Chiêu nhi vào cung cùng nô tì, nô tì vô cùng cảm kích.”
Mục Thiên Chiêu dám tính
kế phủ Thừa Ân công, Cừu thị biết gã gây hoạ lớn, không dám trực tiếp xin Hoàng
đế đặc xá, chỉ xin bỏ lệnh cấm An Hầu trước, chỉ cần người có thể vào cung là
có thể từ từ mưu tính. Dù Nhị Hoàng tử đã bị Hoàng đế vội vàng phong Hầu nhưng
theo sự hiểu biết của Cừu thị về Hoàng đế, chỉ cần lần này Hoàng đế mềm lòng,
về sau nàng sẽ chầm chậm, từng chút từng chút dỗ dành, không chừng có thể làm
Hoàng đế hồi tâm chuyển ý, lại phong An Hầu thành vương...
Ngay cả người câm như
Ngũ Hoàng tử cũng có thể được phong Vương, Cừu thị kia sao có thể cam chịu,
Chiêu nhi của nàng còn là Hoàng tử lớn nhất!
Cừu thị vốn đoán tâm tư
Hoàng đế rất chuẩn, nhưng trước đó Hoàng đế đã xem qua chiết tử của An Hầu, Cừu
thị ở đây lại xin một việc y chang, trong lòng Hoàng đế hơi kiêng kỵ. Cừu thị
bị thương trong đám cháy, chẳng lẽ lại thành người có công, tại sao cứ nhất
quyết phải xin ông ban ân?
Hoàng đế lạnh nhạt nói:
“Cứ dưỡng thương trước đã, không cần nhắc lại.”
Hoàng đế vậy mà kiên
trì, Cừu thị kinh ngạc, cho dù có nhiều lời muốn nói cũng không dám xin nữa.
Hoàng đế cũng không muốn
bàn lại chuyện An Hầu, có ý định đổi chủ đề: “Đúng rồi, cá của Cảnh Vương,
trước kia ngươi chưa thấy à?”
... Cá??
Cừu thị vừa nghe thấy
chữ này, ký ức xấu hổ như thuỷ triều dâng lên. Nàng quên gì thì cũng sẽ không
quên bóng ma này, nỗi sợ bị cá làm mất mặt khiến nàng suýt nữa cắn rách môi,
thất kinh nói: “Tại sao tự nhiên Hoàng thượng lại nhắc đến cá?”
Hoàng đế cười nói: “Con
cá này không giống những con cá khác, bây giờ lại mọc vảy vàng. Trẫm cảm thấy đó
là một dấu hiệu tốt. Ngươi cũng nên nhìn một lần đi.”
Chung Tuý cung cháy,
chung quy cũng không phải chuyện tốt. Hoàng đế coi cá của Cảnh Vương là điềm
lành, nhớ rằng Cừu thị hình như không quá muốn nhìn thấy con cá này, tất nhiên
mong Cừu thị có thể dừng việc để ý mấy chuyện vụn vặt, mượn cơ hội này hoà giải
với Cảnh Vương, còn hơn nâng đỡ An Hầu lớn mạnh đúng không? Tiện thể xoá chút
khí xui xẻo trên người Cừu thị.
Cừu thị: A??
Cừu thị còn chưa đuổi
kịp suy nghĩ của Hoàng đế, Hoàng đế đã cười với Cảnh Vương, lệnh Cảnh Vương
mang cá chép nhỏ tới.
Lòng Cảnh Vương căng
thẳng, chưa tới một canh giờ, không biết cá nhỏ biến trở về chưa.
Bây giờ Cảnh Vương không
thể tới phòng sưởi mang cá nhỏ về, vẫn phải nghĩ ra một kế để kéo dài thời
gian. Vì không có Vương Hỉ bên người, Cảnh Vương thỉnh La Thuỵ Sinh chuẩn bị
giấy bút, tự mình chậm rãi viết chữ, kéo chút thời gian.
Hoàng đế vừa thấy chữ
viết rồng bay phượng múa của Cảnh Vương là vui vẻ. Ý Cảnh Vương chính là, lúc
thay y phục tại phòng sưởi Thiên điện, hắn tiện tay cho cá ăn, cá ăn no rồi,
đang nghỉ ngơi.
Hoàng đế:
"..."
Hoàng đế vô cùng lúng
túng. Ông biết Cảnh Vương rất thương con cá này, mà bây giờ cá còn mọc vảy
vàng, Hoàng đế cho rằng đây là điềm lành, ít nhiều sẽ không giống những con cá
khác, phải vô cùng bao dung mới được.
Hoàng đế cười nói:
"Nếu thế thì phạt Cảnh Vương đánh mấy ván cờ cùng trẫm, tạm thời chờ chút
vậy.”
Cảnh Vương gật đầu đáp
lại, La Thuỵ Sinh lập tức vội vàng đi lấy bàn cờ…
Hoàng đế chưa từng thua
cờ ai, vậy mà lại thua Cảnh Vương tận hai ván, nhưng dù sao ván nào Cảnh Vương
cũng chỉ thắng hiểm. Hoàng đế cười mắng trong lòng: Đúng là nhóc thối! Nhưng
tuy thua, Hoàng đế vẫn thoải mái thuận theo.
Lúc này Tam Hoàng tử
cũng sang xem cờ, muốn góp vui, nhưng đáng tiếc tài đánh cờ của Tam Hoàng tử
lại kém nhất trong đám Hoàng tử, xem cũng chẳng hiểu gì, đôi khi mở miệng lại
khiến Hoàng đế thấy hắn chướng mắt, lệnh Tam Hoàng tử đứng sang một bên.
Tam Hoàng tử lại nhìn
Cảnh Vương, trong mắt đầy ao ước và ghen tị, trước đây phần lớn là muốn lôi
kéo, giờ lại hơi đề phòng.
Lục Hoàng tử cười duỗi
tay kéo hắn: “Tam Hoàng huynh, đừng nói tới xem cờ, chơi cờ đệ đệ cũng không
biết rõ, hoàng huynh vẫn nên chờ bên cạnh cùng ta đi.”
Vì Lục Hoàng tử vây giải
thay Tam Hoàng tử đúng lúc, Hoàng đế lại liếc mắt một cái, bất ngờ đánh giá cao
đứa con chẳng khác gì người vô hình này của mình.
Cảnh Vương áng chừng đã
gần một canh giờ mới tới phòng sưởi tìm cá.
Vương Hỉ vẫn luôn tận
tụy canh giữ trước phòng sưởi. Cảnh Vương nói không cho là không cho, nội thị
muốn vào phòng sưởi đều bị ngăn lại.
Đối đáp ngoài ngự tiền
đều cần cẩn thận đề phòng từng câu từng chữ, như bước trên băng mỏng. Lý Ngư bị
giấu trong phòng sưởi thì rất nhẹ nhàng, không buồn không lo.
Cảnh Vương đi mất, để
hộp ngọc nuôi cá lại, bên trong là thức ăn cho cá, bánh ngọt nhỏ không thiếu gì
cả, đều là món cá thích.
Lý Ngư trực tiếp ôm hộp
ngọc, vừa ăn vừa chờ. Bên ngoài có Cảnh Vương, lòng cậu vô cùng bình tĩnh, cảm
thấy thời gian cũng như nhanh hơn. Hệ thống đếm ngược đã bắt đầu, cậu đậy kín
hộp ngọc, ngoan ngoãn chờ cạnh bình cá.
Lý Ngư vừa nhảy về bình
thuỷ tinh, Cảnh Vương đã trở lại.
Áu, chủ nhân, cá đã tự
ăn rất ngoan! Lý Ngư quẫy đuôi không ngừng.
Cá chép nhỏ vốn còn lo
rằng hình ngời “biến mất” Cảnh Vương sẽ đi tìm, nhưng Cảnh Vương lại không tìm,
trực tiếp đi tới, mang cả cá và bình thuỷ tinh đi.
“Điện hạ, người mới nãy
trong phòng sưởi…”
Vương Hỉ muốn hỏi tung
tích vị nam thiếp, sao có thể đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất,
thoắt ẩn thoắt hiện được.
Cảnh Vương liếc ông một
cái: Đi rồi.
Vương Hỉ: ???
Vương công công thật sự
không tìm được dấu vết, cá chép nhỏ bị Cảnh Vương mang bên người cũng yên tâm.
Chắc là vì trước đây cậu hay biến mất không thấy tăm hơi đâu, Cảnh Vương cũng
quen rồi.
Lý Ngư được Cảnh Vương
đưa tới trước mặt Hoàng đế. Cá chép nhỏ vừa thấy Cừu thị cũng khá giật mình,
tại sao Quý phi nhàm chán này vẫn còn đây, không ai vả mặt nàng à?
Hay là nội dung đoạn này
trong sách không giống với những gì cậu biết?
Hoàng đế lệnh Cảnh Vương
đưa cá lại gần, đồng thời cũng để Cừu thị tới. Cả người Cừu thị cứng đờ, ngượng
nghịu nhìn chằm chằm con cá trong bình thuỷ tinh, con ngươi sắp rơi ra đến nơi.
Tuy rằng bụng cá và đuôi
cá đều mọc vảy vàng, nàng vô cùng khẳng định đây là con cá trước đây đã đánh
vào mặt nàng, cho dù nó hoá thành tro nàng cũng nhận ra con cá đáng ghét đó.
Hoàng đế muốn nàng nhìn
con cá này thật kỹ, Cừu thị càng không vui, nhưng lại không thể trái lại ý
Hoàng đế, đặc biệt là khi nàng đã nhận ra sự coi trọng trong từng câu nói của
Hoàng đế đối với con cá này.
Cừu thị ép mình tới gần,
môi run run khó khăn nở nụ cười, muốn nói vài câu khen cá. Nàng đã lén mắng con
cá này không dưới vạn lần, bây giờ đột nhiên lại muốn nàng khen nó, Cừu thị
nghẹn cả cổ!
Lý Ngư bị nụ cười cứng
ngắc của Cừu thị dọa tới mức run một cái, sau đó, cá ngửi thấy mùi bách.
Ồ, không phải Quý phi
nhàm chán vẫn dùng chiêu cũ à, sao Lục Hoàng tử và Tam Hoàng tử vẫn chưa có
động tĩnh gì?
Lý Ngư lại lén lút liếc
Tam Hoàng tử một cái. Hàng này mang cái vẻ vô cùng thù hận, chỉ muốn nhào tới
trước mặt cá. Lý Ngư bỗng hiểu, chẳng nhẽ Tam Hoàng tử không dùng được nữa,
chưa tìm được cơ hội vạch trần?
Này không được, Lý Ngư
nghĩ thầm, có khi cậu và Quý phi nhàm chán thật sự có duyên, lần này đến lượt
cậu vạch!
Lật bụng cũng không phải
ý gì mới, Lý Ngư nghịch ngợm cười, lần này cậu sẽ không làm vậy.
Cừu thị nhìn cá không
chớp mắt, đột nhiên nàng có một dự cảm quỷ dị, có phải con cá này lại định làm
chuyện xấu gì ——
Cá không ngừng vẫy đuôi
với nàng, để lộ đuôi cá đen có chút ánh vàng, vừa diêm dúa vừa đẹp. Cừu thị
nhìn một lúc, hơi thất thần. Bỗng nhiên, cả người con cá này run lên, “bõm” một
tiếng phun ra một chuỗi bong bóng dài, dừng một lúc, lại run lên, lại phun một
chuỗi bong bóng dài thứ hai.
Cừu thị:
"......"
Lúc cá phun chuỗi bong
bóng thứ nhất, Hoàng đế và Cảnh Vương đứng gần lập tức nhận ra.
Hoàng đế kinh ngạc nói:
"Thiên Trì, cá sao vậy?"
Cảnh Vương biết cá chép
tinh lại nảy ý xấu, sao có thể không cổ vũ cá, cố ý trầm mặt nhìn Vương Hỉ.
Vương công công lập tức
nói tiếng lòng thay Điện hạ: “Hoàng thượng, con cá này có một thói quen, mỗi
khi ngửi thấy mùi gay mũi thì sẽ không thoải mái, đây là đang hắt xì thôi.”
Lý Ngư: "..."
Được rồi Vương công
công, lần này ngươi bảo cá hắt xì ta không tức giận đâu!