Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 41
Edit: l
Beta: Thanh
Cảnh Vương chờ bên hồ nước mãi không thấy bé cá
ham chơi nhà mình về, hắn đột nhiên ý thức được mình tặng món quà này có hơi
ngốc, biết đâu cá chép tinh chơi vui đến quên cả trời đất, ở luôn trong hồ
không muốn về bên hắn nữa?
Rốt cuộc trong mắt cá, hắn còn không bằng một
miếng đồ ăn, chắc càng không bằng một bể cá mới đúng không?
Cảnh Vương chần chờ một lúc, quyết định xuống
nước tìm cá chép tinh không lương tâm, đúng lúc này trên mặt nước hiện lên từng
vòng sóng nước, ở giữa ngoi lên đầu cá chép, cá chép nhỏ vội vàng bơi đến.
….Xem như cá vẫn còn có lương tâm.
Cảnh Vương hết giận, cá chép nhỏ vui vẻ quay
vòng dưới chân hắn, Cảnh Vương cong môi cúi người xuống, vuốt ve sống lưng cá,
cá chép nhỏ bỗng nhiên cuộn tròn người lại, chui vào trong tay hắn.
...Xảy ra chuyện gì vậy?
Cảnh Vương vớt cá lên, nhanh chóng kiểm tra qua
một lần, sợ hồ cá xây quá vội, chỗ cần điêu khắc kỹ càng tỉ mỉ còn chưa đủ tiêu
chuẩn, làm cá bị thương.
Nhưng mà nhìn qua cá rất tốt, khỏe như trâu,
cũng không có vết thương.
Cảnh Vương suy nghĩ một lúc, thả cá về bình thủy
tinh trước, cá chép tinh rất ngoan, không hề vì vừa từ bể cá to ra mà ghét bỏ
bình thủy tinh.
Cảnh Vương lại đưa cá về phòng, thả cá về bể cá
trong phòng, cá chép tinh cũng không giãy dụa, Cảnh Vương cảm thấy cá vẫn muốn
ở cùng chính mình, chút thất vọng vừa nãy đều biến thành mừng thầm.
Cứ cho là cá chép tinh khi đang ở nguyên hình
không thể nói, không có cách nào thể hiện lòng biết ơn. Thế nhưng Cảnh Vương
cũng không phải vì lời cảm ơn của cá chép tinh mới làm vậy, đối phương nguyện ý
bên mình là đủ rồi.
Tiểu Ngư mệt mỏi cả ngày, Cảnh Vương dự đoán cá
sẽ ngủ liền luôn.
Vậy mà hắn thả cá xong, Tiểu Ngư vẫn dán trên
vách bể cá, "nhắm mắt theo đuôi" bơi lội theo hắn không
bỏ.
( 亦步亦趋:có ý là ví bản thân không có chủ đích riêng một
lòng theo người, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều theo họ.)
Ngủ đi.
Cảnh Vương nhẹ nhàng gõ đầu cá, cá bình thường
rất ngoan giờ lại bám tay hắn không chịu buông.
Đa số thời gian Cảnh Vương đều hiểu ý cá chép
tinh muốn gì, nhưng đôi khi cũng sẽ có lúc không hiểu nổi cá muốn làm gì.
Một lúc sau, cá tự buông ra, bơi lên trên đá
trắng.
Cảnh Vương đã thấm mệt, nằm lên giường và ngủ
thiếp đi sau đó. Cá chép nhỏ giả vờ ngủ trên giường đá trắng vẫn chú ý nghe
tiếng hít thở, bơi lên trên ngay khi hắn say giấc.
Mặc dù Cảnh Vương xây một bể cá khổng lồ nhưng
trong phòng vẫn còn để chèn trà cho cá. Lý Ngư nhảy nhót, quen cửa quen nẻo đến
trước giường Cảnh Vương.
Hôm nay được đặt bên gối là đèn hoa sen đỏ, cá
chép nhỏ cẩn thận nhảy vào.
Cậu không biết phải làm sao mới có thể bày tỏ
lòng biết ơn của mình, chủ nhân bạo quân thật sự rất tốt với cá, không chỉ báo
thù giúp cá còn làm một bể cá khổng lồ tặng cá nhưng cá không thể làm được gì
vì chủ nhân.
Lý Ngư im lặng canh giữ khuôn mặt ngủ yên của
chủ nhân một hồi, nhìn mãi tính cá lại xuất hiện, ừm… rất muốn được xoa.
Nhưng cậu cũng biết trực tiếp nhảy lên sẽ bắn
hết nước lên mặt người mất, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Hay là như chó mèo đi, cá chép nhỏ chu môi, cậu
chỉ hơi dụi mặt chủ nhân là được rồi.
Cũng không phải chưa từng làm, Cảnh Vương yên
tĩnh nằm, Lý Ngư chọn chỗ đẹp trai nhất trên sườn mặt, muốn nhào lên.
Cảnh Vương bỗng nhiên cử động, Lý Ngư nhanh
chóng né ra, Cảnh Vương xoay người về phía cậu, chỗ đẹp trai nhất bị đè bên
dưới
Cá chép nhỏ mất đi mục tiêu: “...”
Lý Ngư nở nụ cười gian xảo, nếu bị đè mất rồi,
đành phải chọn mũi thay vậy.
Cá chép nhỏ há mồm, làm vài động tác tỏ vẻ hung
dữ, mà cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, cuối cùng cậu trìu mến chạm mũi Cảnh
Vương, lưu lại trên chóp mũi một lát.
Hì hì hì, chạm được rồi, Lý Ngư tâm trạng thoải
mái, vui vẻ như ăn được mấy miếng bánh hoa đào.
Lần chạm mũi này thật ra là một hành động lớn,
khó hơn cả xoa mặt, Lý Ngư nằm lên gối ngọc, dùng sức nghiêng thân cá mới có
thể chạm mũi chủ nhân, một khi trượt phát là sẽ ngã.
Cậu khẳng định mình cẩn thận lắm rồi,
nhưng vây cá trơn trượt, gối ngọc cũng vậy, muốn giữ trong thời gian dài
là không thể, Lý Ngư vừa chạm xong, vây cá trượt, thân cá không khống chế nổi
đập hướng mặt Cảnh Vương.
Aaa chuyện tốt sắp biến bi thảm!
Lý Ngư không níu được, sốt ruột dùng cái đuôi
bằng sức từ khi uống sữa mẹ đến giờ, thân cá đột nhiên dừng lại đúng lúc còn
cách mặt Cảnh Vương có một tấc.
(một tấc bằng 40cm)
Nói một cách chính xác, đuôi cá cứng lại giống
như sàn xe vững chắc chống đỡ thân cá.
...gì?
Cá chép nhỏ tò mò nhìn đuôi mình, khoảnh khắc
mấu chốt đuôi cá thế mà biến thành cứng như sắt. Cái này chắc là do đổi vảy cá
mới, nghe bảo vảy mới rất chắc chắn, cậu chưa có cơ hội thử, không ngờ rằng cái
đuôi lại có thể chống đỡ thân cá.
Lý Ngư được cứu, đang định nhảy về bể cá, Cảnh
Vương vốn cách xa cậu một tấc mơ ngủ khẽ chuyển động gần sát cậu.
Lý Ngư chưa nhận ra được có nguy cơ gì thì thân
cá trơn bóng đã bị một vật mềm mại nóng bỏng dán chặt.
Lý Ngư: “...”
Cậu xác định mình không
đụng trúng Cảnh Vương, nhưng đôi môi của Cảnh Vương đang in trên người cá.
Nếu đối phương không phải trong trạng thái nhắm
mắt, cánh môi nóng bỏng ấy thật giống như là đang hôn bụng cá, vây cá, còn có…
Cái đuôi cứng như sắt của Lý Ngư tựa như bị
bỏng, ngay lập tức mềm xuống, thân cá hơi run rẩy nhảy ra ngoài.
Cá quá hoảng loạn, không thấy rõ vị trí của chén
trà, ngoài ý muốn không nhảy vào chén mà rơi xuống mặt đất , cá chép nhỏ liều
mạng lăn lộn mới về được.
Lý Ngư chui đầu vào chăn cỏ nước, cả người cá đều
sắp bốc khói!
Bình tĩnh nào, chỉ là chủ nhân ngủ mơ thôi,
không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu! Cá chép nhỏ không ngừng nói với chính mình.
Người trên giường vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh
của cá, chờ cá chép tinh vào bể cá thủy tinh không thấy tiếng gì nữa, Cảnh
Vương mới duỗi tay sờ lên khóe môi.
Ai bảo bé cá này không chịu hút kim tử tế, thật
ra thì khi Tiểu Ngư nhảy lên giường hắn cũng tỉnh, đợi mãi không đợi nổi, đành
phải tự mình chủ động một chút.
Nhưng cá không biết cố gắng, chưa gì đã trốn thoát!
Cảnh Vương nhớ lại
xúc cảm bất tận thân cá để lại cho mình, chậm rãi mỉm cười.
Ngày hôm sau, một người một cá đều mang ý xấu có
chút chột dạ. Không biết vì sao cơ thể cá vẫn là cá chép nhỏ mềm như bông, chưa
kịp tìm được thời cơ biến người, trong phủ Cảnh Vương đã nghênh đón một vị
khách không mời mà đến.
Thế tự Thừa Ân công phủ để ý bể cá mới của Cảnh
Vương từ lâu, biết bể cá mới làm xong, Diệp thế tử là người đầu tiên muốn đến
xem, trời vừa mới sáng thì dắt Hùng Phong qua thăm ngay, đặt chân vào phủ liền
bị hồ cá khổng lồ trong phủ Cảnh Vương làm cho vô cùng ngạc nhiên sửng sốt.
Lúc trước Diệp Thanh Hoan đi vòng quanh mấy mảnh
đất trong phủ Cảnh Vương dự đoán Cảnh Vương chắc là đào mấy hồ nước dự phòng,
chỉ thế đã vượt qua sức tưởng tượng của Diệp Thanh Hoan, không ngờ Cảnh Vương
sử dụng toàn bộ phủ của mình sửa thành hồ vì cá.
Diệp Thế tử phục sát đất, mà cảm thấy Cảnh Vương
có hơi ngốc.
Diệp Thanh Hoan muốn trò chuyện riêng với Cảnh
Vương, buông dây xích Hùng Phong ra.
Hùng Phong chưa từng thấy hồ nước lớn như vậy,
chạy như điên dọc theo bờ thì thấy cá chép nhỏ bơi lội vui vẻ trong hồ.
Lý Ngư cũng chú ý tới Hùng Phong, nhớ mình chưa
gặp Hùng Phong từ sau lần đổi vảy, sợ Hùng Phong không nhận ra, vậy mà Hùng
Phong không sủa loạn khi gặp cậu, như mọi khi tò mò nhìn cá, cố gắng vươn đầu
đụng mũi đẩy cá.
Lý Ngư: “...”
Lý Ngư nhớ vảy cá của mình rất mạnh mẽ, chống
lại sợ hãi nhô đầu ra khỏi mặt nước, để Hùng Phong nhẹ nhàng đụng một cái.
Hùng Phong cuối cùng cũng đụng đến cá: !!!
Hùng Phong thích thú vẩy đuôi, chạy xung quanh
cả hồ một vòng, chó dựa vào mùi mà nhận biết ai với ai, đương nhiên nhận ra cá
chép nhỏ bạn mình, chỉ chạy quanh bờ là chưa đủ vui hết mình, Hùng Phong nhảy
xuống nước bõm tiếng, bơi chó đến bên cá.
Lý Ngư hất nước vào mũi nó: Xuống bơi thì được
nhưng không được làm hỏng phòng chủ nhân xây cho tôi!
May mắn thay Hùng Phong rất nghe lời, chỉ chơi
với cá chứ không có ý định lặn xuống đáy nước. Hùng Phong muốn thi bơi với cá
nhưng cá chép nhỏ tất nhiên bơi nhanh hơn nó nhiều, nhanh chóng bỏ xa Hùng
Phong ở phía sau.
Diệp thế tử và Cảnh Vương đều thấy cảnh tượng
này.
Diệp thế tử liên tiếp tặc lưỡi vài tiếng, sắc
mặt Cảnh Vương hới sa sầm, cảm giác chó của Diệp thế tử rất ngứa mắt, định để
Vương Hỉ xách cả Diệp Thanh Hoan lẫn chó ra ngoài hết.
Diệp Thanh Hoan không hề hay biết trêu chọc ẩn
cánh tay Cảnh Vương, đôi mắt nhìn chăm chú hồ cũng phản chiếu sóng nước lấp
lánh.
“Sửa lớn thế này, không sợ không tìm thấy sao?”
Cảnh Vương giật mình, câu hỏi của Diệp Thanh
Hoan đến quá đột ngột, một lát sau Cánh Vương mới nhận ra Diệp thế tử đang hỏi
gì, cong môi lắc đầu.
Có lẽ nếu là trước đây còn lo lắng nhưng bây giờ
hắn biết Tiểu Ngư sẽ không bao giờ làm như thế.
Cá và chó chơi vui vẻ trong hồ, Cảnh Vương bước
tới, vốn không biết nhảy đâu mất tiêu cá lập tức tự xuất hiện, bơi nhanh đến
chân Cảnh Vương, thân thiết quẫy đuôi với chủ nhân, đúng là nịnh nọt cực kì.
Diệp Thanh Hoan: “...”
Diệp Thanh Hoan không phục, lén lút mong đợi
cũng đến chỗ Hùng Phong nhưng Hùng Phong nhà y đang soi gương dưới mặt nước,
không có thời gian để ý đến y.
Diệp thế tử: Thôi đủ rồi! So nữa quần cũng không
còn!
Tới xem bể cá thế mà lại bị chói mù mắt Diệp thế
tử giận dỗi dắt Hùng Phong bỏ đi.
Diệp Thanh Hoan vừa đi thì Tam Hoàng tử Mục
Thiên Minh bước vào cửa ngay sau.
Mục Thiên Minh tùy có ý định mượn sức Cảnh Vương
nhưng không đến phủ Cảnh Vương nhiều, Cảnh Vương đối người khác cũng rất lạnh
lùng. Lần trước đến là vì Hoàng Đế lệnh Cảnh Vương mở tiệc, lấy lý do này nhét
cái định Sở Yến Vũ cho Cảnh Vương, sợ bị từ chối không dám vào tận cửa.
Lần này đến đây, Mục Thiên Minh vẫn như cũ có
mục đích khác. Chuyện Cảnh Vương nuôi cá, trước kia Mục Thiên Minh chỉ xem là
thú vui, chỉ là không ngờ cá này có thể mọc ra vảy vàng, được Hoàng Đế chính
miệng khen là điềm lành khiến Tam Hoàng tử chú ý. Hơn nữa Tam Hoàng tử có thể
nắm thóp nhược điểm của Cừu thị con cá này có công lao không nhỏ, Mục Thiên
Minh nguyện ý tin sự xuất hiện của nó chính là điềm lành.
Trong lòng Mục Thiên Minh rất muốn được lập Thái
tử nên tự nhiên nổi lên ý muốn chiếm điềm lành làm của riêng, tiến tới lấy lòng
Hoàng Đế.
Bây giờ đằng trước hắn không còn trở ngại lớn
nhất là Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử lại cùng một phe, sẽ không tranh giành với
hắn, sớm muộn gì ngôi vị Hoàng Đế cũng nằm trong bàn tay hắn. Nay đã khác xưa,
sự trợ giúp của Cảnh Vương và phủ Thừa Ân Công không quá quan trọng với Tam
Hoàng tử nữa. Ngược lại Mục Thiên Minh lại có tâm phòng với Cảnh Vương.
Hắn đã có ý đoạt cá nhưng cũng không cố ý chạy
đến phủ Cảnh Vương làm ra chuyện lưu lại nhược điểm, mà quyết định “tiên lễ hậu
binh”, chỉ là một con cá thôi, Cảnh Vương không đến mức trực tiếp dẫm mặt mũi
hắn chứ?
(Tiên lễ hậu binh: Khi phát động chiến tranh
cũng phải coi trọng lễ nghĩa, hiểu theo nghĩa ngày nay là trước khi gây chiến
phải có hành động ngoại giao.)
Vương Hỉ nhận được mệnh lệnh của Cảnh Vương, mời
Tam Hoàng tử đến nơi tiếp khách của Cảnh vương phủ Ngưng Huy đường, Mục Thiên
Minh mang theo khá nhiều tùy tùng, những người đấy nâng từng rương hòm đều đặt
trong Ngừng Huy đường, Mục Thiên Minh ra lệnh một tiếng, tất cả cùng mở ra,
toàn bộ chất đầy vàng kim bạc trắng.
Lý Ngư có bể cá khổng lồ mà vẫn thích được Cảnh
Vương mang đi mang lại trong bình thủy tinh, nghe nói Tam Hoàng tử đến , Lý Ngư
sao có thể bỏ lỡ hóng kịch, sớm nhảy vào bình thủy tinh quẫy đuôi. Cảnh Vương
chiều cá, dù sao trong vương phủ Tam Hoàng tử cũng không dám làm gì.
Chính là khi Tam Hoàng tử ném ra từng rương vàng
bạc, cá chép nhỏ không kiềm được trầm xuống đáy bình.
Lý Ngư thề, cậu chưa từng thấy qua nhiều vàng
bạc như vậy, Tam Hoàng tử đây là muốn làm gì?
Mục Thiên Minh đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngũ
hoàng đệ, lần này ta tới là muốn giao dịch với đệ.”
“Cá của đệ không tồi, ta rất thích, không biết
đệ có thể bỏ thứ yêu thích không?
Mục Thiên Minh cười chỉ rương hòm trên mặt đất:
“Những vàng bạc ở đây nếu chưa đủ còn có thể thêm nữa, thêm đến khi đệ vừa lòng
thì thôi, thế nào?”
Lý Ngư:!!!
Móa, Mục Thiên Minh muốn mua cậu từ chỗ chủ nhân
bạo quân?
Ngàn lần vạn lần đừng mà, Lý Ngư âm thầm khẩn
cầu, tuy cậu thích vàng bạc nhưng không thích bán đừng chính mình đâu, Cảnh
Vương đối xử với cậu rất tốt, cậu không muốn rời xa Cảnh Vương.
Cá chép nhỏ vội vàng để ý phản ứng của Cảnh
Vương.
Gân xanh trên thái dương Cảnh Vương cuồn cuộn
nổi lên, Lý Ngư biết bạo quân sắp nổi giận.
Cá chép nhỏ căng thẳng một lát lập tức thả lỏng,
xem chủ nhân từ chối Tam Hoàng tử không biết xấu hổ kia như thế nào.
Lại nói trước kia Tam Hoàng tử còn không thèm
nhìn cậu, tại sao đột nhiên tung ta tung tăng đến muốn mua mình?
Chắc chắn là bởi Hoàng Đế nói cậu là điềm lành,
nên Tam Hoàng tử muốn nuôi mình, cá chép nhỏ ghét nhất “mã hậu pháo”.
(Mã hậu pháo: Xuất phát từ cờ tướng , Xe
Mã Pháo là 3 quân chủ chốt để bảo vệ tướng, nếu mất một quân bàn cờ sẽ chênh
vênh ngay, bản chất nước đi này là xây dựng thế cờ chiếu tướng khiến đối phương
rơi vào thế bí.)
Tam Hoàng tử đưa ra yêu cầu, Cảnh Vương sắc mặt
lạnh lùng liếc Vương Hỉ.
Vương Hỉ mặc kệ Tam Hoàng tử hay Nhị Hoàng tử,
ông chỉ nhận Cảnh Vương làm chủ tử, Cảnh Vương không thích, Vương công công lập
tức lớn tiếng nói: “ Tam điện hạ đừng tốn công vô ích, điện hạ nhà ta sẽ không
bán cá.”
Mục Thiên Minh giật mình: “Hay Ngũ hoàng đệ chê
ta ra giá không đủ, vậy vạn lượng hoàng kim, mười vạn bạc trắng được không?”
Thực ra Mục Thiên Minh cũng hơi do dự, chi là
một con cá, cho dù là điềm lành cũng đắt quá.
Nhưng nếu có thể giúp hắn mau được phong Thái
tử, đắt thì đắt.
Lý Ngư: “...”
Lý Ngư không ngờ rằng mình còn rất quý giá, tuy
ghét Tam Hoàng tử vẫn nhịn không được tự hào uốn éo thân cá.
Nếu ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng lúc
này Tam Hoàng tử đã chết ngàn vạn lần.
Vương Hỉ nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Cảnh Vương
nói: “Không phải là vấn đề đủ hay không, con cá này là tâm can bảo bối nhà điện
hạ, cho dù ngài cầm trăm vạn hoàng kim ngàn vạn bạc trắng tới điện hạ cũng
không bán.”
Lý Ngư: !!!
Lý Ngư rất cảm động, hóa
ra trong lòng chủ nhân bạo quân ngay cả trăm vạn hoàng kim đều không đổi được
cậu.
Cá chép nhỏ chớp mắt
hiểu hàm nghĩa của “Cá Cưng trăm vạn”.
Kẻ nào có ý cạy góc
tường Cảnh Vương khẳng định không được Cảnh Vương cho nhìn sắc mặt tốt, lệnh
Vương Hỉ tiễn Tam Hoàng tử lẫn vàng bạc của Tam Hoàng tử đi hết, Mục Thiên mình
không ngờ Cảnh Vương thật sự đối xử với bản thân như vậy, rời đi với khuôn mặt
hung ác nham hiểm.
Tam Hoàng tử đáng ghét đi rồi!
Lý Ngư vui vẻ vẫy đuôi hướng chủ nhân, muốn Cảnh
Vương thả mình xuống hồ to đi chơi, vậy mà Cảnh Vương cố ý quay đầu không nhìn
cậu.
Lý Ngư: “...”
Cá chép nhỏ chịu không biết chủ nhân hờn dỗi cái
gì, vì sao bỗng nhiên tức giận, đành phải lấy lòng lắc đuôi.
Cảnh Vương vốn muốn ý chí sắt đá một lúc, không
chịu nổi cá chép nhỏ đáng yêu quá biết làm nũng, cuối cùng Cảnh Vương không
chịu nổi bắt con cá thích làm nũng lại vuốt ve đến mức thân cá run rẩy.
Vừa nãy cá chép tinh nhìn thấy vàng bạc của Tam
Hoàng tử quên cả bơi thật sự quá đáng giận!
Cảnh Vương tức giận lệnh thợ thủ công thay tất
cả đá trắng cá chép thường ngủ thành đá bạc mài tròn trịa, cỏ nước đối thành
khăn cỏ nước dệt bằng tơ vàng.
Cá chép nhỏ đột nhiên phát hiện giường và chăn
mình trong một đêm biến thành rực rỡ lấp lánh: !!!
Aaa, chủ nhân, cá yêu ngài chết đi được!
Cá chép tinh gào rống trong lòng, ôm chăn không
chịu buông tay, lăn qua lăn lại trên giường