Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 46.1
Edit: Dưahami
Beta: L
Lý Ngư kiểm tra nhiệm vụ
chi nhánh cá Koi, lúc trước nhắc nhở là muốn làm được cá Koi thì trước tiên
phải biết rõ tính chất đặc biệt của một cá Koi, bây giờ thì đã đổi thành, muốn
làm được cá Koi thì trước tiên phải trải nghiệm cảm giác làm cá Koi.
Lý Ngư: ? ? ?
Lý Ngư hỏi hệ thống: Tại
sao nhắc nhở lại thay đổi?
Nếu như cậu nhớ không
lầm thì chính là lúc cậu quậy phá Càng Thanh Cung, nhắc nhở đã thay đổi.
Hệ thống nhẫn nại giải
thích: "Khi mà ký chủ có được tấm lòng muốn bảo vệ người khác, chính là
lúc cậu có thể vì bạo quân mà chiến đấu quên mình, đó chính là thời điểm mà cậu
đã nắm giữ tính chất đặc biệt của một cá Koi”.
Lý Ngư bỗng nhiên tỉnh
ngộ: Thì ra ... Tính chất đặc biệt của một cá Koi là bảo vệ.
Vậy mà cậu cứ tưởng tính
chất này là vận may.
Thật ra ngẫm lại thấy
cũng có lý, mọi người đều hy vọng cá Koi mang lại may mắn cho họ, không phải
cuối cùng cũng là hy vọng may mắn có thể bảo vệ bọn họ sao?
Vì mấy cái hành động vô
tâm của cậu mà đã làm cho chi nhánh cá Koi đổi mới.
Nhưng mà đây cũng không
phải là hoàn thành, vẫn phải tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lý Ngư có hơi chán nản:
Trải nghiệm cảm giác làm cá Koi là cái gì vậy?
Hệ thống: "Chính là
—— kí chủ, cậu chuẩn bị xong chưa?"
Lý Ngư: Hả?
Lý Ngư còn chưa kịp phản
ứng, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Ban đầu bên trong hệ
thống là một không gian hỗn độn, bây giờ biến thành một bầu trời đầy sao.
Hệ thống trịnh trọng
nói: "Mời ký chủ chọn lựa một nhân vật mục tiêu, trải nghiệm cảm giác làm
cá Koi”.
Lý Ngư: ? ? ?
Khoan đã, muốn cậu lựa
người, cậu còn chưa chuẩn bị gì hết mà.
Lý Ngư hoàn toàn không
hiểu ý của hệ thống, trước mặt lại hiện ra nhiều con đường đều dẫn tới một nơi
nào đó xa xăm có vẻ khá là u ám.
Lý Ngư vẫn đang ở trong
hình dạng một con cá, cẩn thận tiến tới một chút, thật không ngờ là dù không có
nước cậu cũng có thể di chuyển được trên con đường này, ở ngoài thực tế thì
chắc chắn không được rồi, Lý Ngư quyết định, cậu không đi, cậu sẽ đứng tại
không gian này.
Hệ thống giục: "Xin
ký chủ cứ yên tâm mà tiến hành nhiệm vụ”.
Lý Ngư: "..."
Mỗi lần mà hệ thống nói
như vậy đều sẽ có bẫy.
Lý Ngư cảnh giác suy
nghĩ hay là trước tiên cứ dời lại, cậu còn chưa chuẩn bị gì hết, chỉ tiến vào
liếc mắt nhìn một cái thôi mà, với lại Cảnh Vương còn đang ở bên ngoài, lỡ như
làm nhiệm vụ thất bại, không thể biến thành cá Koi được thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà lúc trước thì
cậu có thể dễ dàng lùi lại, bây giờ lại không được.
Hệ thống đã bắt đầu chơi
xấu, không cho cậu lùi lại, tạm thời nhốt cậu trong không gian.
Xem ra muốn đi ra ngoài
thì phải nghe lời hệ thống, đi trải nghiệm cảm giác làm cá Koi rồi.
Bởi vì lần trước khi cậu
thay vảy đã gặp phải một đống sự cố, làm cho sự tích cực của Lý Ngư khi làm cá
Koi bị ảnh hưởng một chút, nhưng mà bây giờ là cá thiệt thì...
Lý Ngư bơi dọc theo con
đường trước mặt, không biết bơi bao lâu, đằng trước xuất hiện ánh sáng, khung
cảnh xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu phát hiện, nơi này
là trong hoàng cung, bởi vì có mái ngói vàng đặc biệt của cung điện.
Bởi vì cậu vẫn có thể tự
do bơi qua lại, chứng minh cậu vẫn chưa rời khỏi không gian —— tất cả mọi
thứ ở đây đều là ảo ảnh.
Hệ thống không có bất kỳ
âm thanh nhắc nhở nào, nghĩa là cậu lại phải tự tìm tòi, cậu cũng quen rồi.
Nhưng, chọn đối tượng là
sao, cậu chưa nhìn thấy ai hết.
Giống như để trả lời
nghi hoặc của cậu, ở xa xa truyền tới tiếng người. Lý Ngư lập tức bơi qua đó,
nhìn thấy có hai đứa trẻ đang đánh nhau trong bụi cỏ.
Hai đứa trẻ này, một đứa
thì cao ốm, trông cũng lớn tuổi hơn một chút, còn đứa kia thì lùn lùn có hai má
phính phính, thân mình tròn vo mập mạp cute phô mai que.
Đứa lớn chắc khoảng bảy,
tám tuổi, đứa nhỏ tầm hai, ba tuổi, không biết tại sao mà chúng nó lại đánh
nhau.
Đứa lớn rất là xảo
quyệt, vừa đấm vừa véo đứa nhỏ, còn đạp một cái vào bụng người ta, nếu mà là
những đứa trẻ khác chắc đã khóc rồi, nhưng mà đứa bé này không khóc, cắn răng
nhào tới mặt đánh bầm mắt đứa lớn.
Lý Ngư đứng ở bên cạnh,
hai đứa trẻ hình như cũng không nhìn thấy cậu, cậu thử đi tách hai đứa trẻ ra,
nhưng mà không chạm được vào chúng nó.
Đúng là ảo giác, chỉ có
thể nhìn mà thôi, Lý Ngư nghĩ thầm, chẳng lẽ hệ thống nói chọn người là chọn
một trong hai đứa trẻ này?
Trận này rất nhanh là
kết thúc, đứa nhỏ cắn cánh tay đứa lớn một cái rất mạnh mẽ.
Đứa lớn che tay lại gào
khóc nói: “Ngươi chờ đấy, ta sẽ đi mách lại với Phụ Hoàng!”
Đứa lớn gào khóc, chạy
nhanh rời đi.
Đứa nhỏ mập mạp lạnh
lùng nhìn theo bóng lưng của đứa lớn, cúi đầu nhặt lên con diều đã bị hư hỏng,
tự mình sửa lại.
Nghe được chữ “Phụ
hoàng”, Ly Ngư đoán ra thân phận của hai đứa trẻ này có lẽ là Hoàng tử.
Mà dựa theo tuổi tác thì
chắc không phải là Thất hoàng tử và Bát hoàng tử, hai đứa nhỏ Thất hoàng tử và
Bát hoàng tử rất thân với nhau, trong sách cũng không nhắc tới chuyện hai đứa
nó sẽ đánh nhau.
Vậy đứa bé béo ú này là
ai?
Lý Ngư tiếp tục xem
tiếp.
Một người hầu vội vàng
chạy tới, ôm lấy đứa bé mập mạp nói: “Điện hạ, sao người lại đánh nhau với Nhị
điện hạ chứ… Người có đánh thắng ngài ấy không?”
Lý Ngư "Phụt"
cười một tiếng, cái người hầu này nói chuyện có hơi thú vị nha.
Đôi mắt đen láy của đứa
bé mập sáng lấp lánh, gật gật đầu.
Người hầu phải lau mặt
cho đứa nhỏ, dẫn đứa nhỏ quay người lại, lúc này Lý Ngư cũng nhìn thấy rõ mặt
của người hầu, cậu cực kỳ ngạc nhiên.
Người này có gương mặt
gần như giống hệt Vương Hỉ, chỉ là trẻ hơn một chút thôi.
Lý Ngư sựng lại một
chút: Người này, chẳng lẽ là người thân trong truyền thuyết của Vương công
công?
Lý Ngư cảm thấy hứng thú
với hai người này, người giống Vương Hỉ dẫn theo đứa bé mập mạp đi ở phía
trước, cậu cũng lặng lẽ đi theo ở phía sau, phát hiện hai người này quẹo vào
một chỗ trong cung điện, Lý Ngư nhìn xung quanh một chút, cảm thấy nơi này có
hơi quen mắt, ngẩng đầu lên, thấy tấm bảng khắc ba chữ “Điện Thái Cảnh”..
Lý Ngư lập tức ngây
người.
Theo như cậu biết, điện
Thái Cảnh chỉ có một vị hoàng tử ở mà thôi, mà người hầu bên cạnh lại có khuôn
mặt giống Vương Hỉ đến vậy…
Đột nhiên phát hiện ra
sự thật làm cho Lý Ngư suýt nữa hét lên: Không thể nào??
Thảo nào đứa bé mập mạp
bị đánh cũng không kêu một tiếng, thảo nào người hầu này lại có gương mặt giống
Vương Hỉ đến thế, bởi vì đứa trẻ khi lớn lên, ngoại hình sẽ thay đổi rất nhiều
so với lúc nhỏ làm cho cậu nhất thời không thể nhận ra đứa bé mập này, nhưng
người lớn hơn một chút thì ngoại hình không khác nhiều lắm, người mà ở trong
điện Thái Cảnh trầm mặc ít nói và có người hầu nhìn giống như Vương Hỉ khi còn
trẻ, cái này còn không phải là —— Cảnh Vương và Vương Hỉ hay sao?
Cậu biết hệ thống rất
thích hại cá, trước đây toàn giở trò trẻ con với cậu, bây giờ không cho cậu
thoát ra thì thôi đi, lại còn bắt cậu đi vào ảo cảnh mười mấy năm về trước sao?
Ha, thì ra khi còn bé
Cảnh Vương là một đứa bé mập nha.
Lý Ngư cảm thấy sách cậu
cũng xuyên qua rồi, đi vào ảo cảnh cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đột
nhiên nhận ra cậu đã đi tới lúc Cảnh Vương khi còn nhỏ, Lý Ngư có hơi hứng thú.
Cậu quẫy đuôi điên
cuồng, đuổi theo sau lưng đứa bé mập, Cảnh Vương khi còn nhỏ và Vương Hỉ vẫn
không phát hiện ra cậu.
Lý Ngư nghênh ngang bơi
trước mặt họ, nhảy vào sân quen thuộc của mình.
Vương Hỉ lau mặt sạch
cho Cảnh Vương, hình như ông ta muốn đi lấy cái gì, để lại Cảnh Vương ở lại
trong sân, dặn người không được đi lung tung.
Cảnh Vương béo ú rất
nghe lời, ngoan ngoãn ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Lý Ngư bơi tới phía sau
tấm lưng tròn vo của đứa bé mập, chóp đuôi cọ cọ lưng nó, nhưng mà đứa bé hoàn
toàn không có phản ứng gì cả.
Hà hà, quả nhiên đứa bé
mập này không cảm nhận được sự tồn tại của cậu. Vậy thì “Trải nghiệm cảm giác
làm cá Koi” phải làm sao đây?
Lý Ngư đã biết đứa bé
mập này chính là Cảnh Vương, vậy người cậu chọn nhất định chính là Cảnh Vương rồi.
Cậu đang nghiêng đầu cá
suy nghĩ thì vị Hoàng tử mà Cảnh Vương vừa đánh đi lúc nãy lại tới nữa.
Lý Ngư nhớ Vương Hỉ gọi
người này là Nhị điện hạ, vậy thì người này chắc là Nhị Hoàng tử khi còn nhỏ
rồi.
Nhị Hoàng tử chạy tới,
Cảnh Vương cau mặt trừng hắn.