Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 52.1
Edit: Dưa Hấu
Beta: Minh Tiên
Lý Ngư không chịu ăn đồ ăn, Cảnh Vương cũng rất bối rối. Đổi thành
Vương Hỉ cho ăn, cá chép nhỏ trước đây nếu giận Cảnh Vương thì vẫn để Vương Hỉ
cho ăn, nhưng bây giờ cũng không thèm nể mặt Vương công công.
Khốn nạn, các ngươi đều cùng một giuộc, cá cũng đâu có ngốc!
Lý Ngư rất cứng đầu nhịn đói hai ngày, cảm giác cả người cá đều
thon thả hơn, hơi không chú ý chút là tự nổi lên.
Cảnh Vương không giỏi dỗ dành cá đang giận, lại còn không hiểu sao
cá nhỏ lại cáu tức, lập tức tìm Vương Hỉ để thương nghị đối sách. Vì hắn vẫn
chưa bảo Vương Hỉ về thân phận thật của cá nhỏ, chỉ có thể nói người riêng cá
riêng. Vương công công mơ hồ, cho rằng Điện hạ gặp hai vụ việc khó giải quyết.
Lý công tử giận Điện hạ không rõ tung tích, bên kia thì cá chủ nhân không chịu
ăn cơm.
Trước đây cá chủ nhân là điều tốt nhất trong lòng Điện hạ, nhưng từ
khi Lý công tử đến phủ, Điện hạ cũng rất chiều Lý công tử. Vương Hỉ cảm thấy
việc gì cũng phải cẩn thận suy nghĩ.
Đầu tiên ông nghe lý do Lý công tử giận dỗi. Vì hôm đó Cảnh Vương
đều điều người đi rất xa, vậy nên không ai hiểu rõ. Vương Hỉ đành phải đi hỏi
Cảnh Vương, Cảnh Vương lập tức ra hiệu bằng mắt, viết linh tinh mấy chữ, phản
ứng của Vương Hỉ lại là cả kinh không thể nói thành lời.
Đây không phải là Lý công tử từ chối Điện hạ thị tẩm?
Nếu là người khác, chắc chắn Vương Hỉ sẽ xử trí theo quy định trong
phủ. Nhưng đây là Lý công tử, Điện hạ cũng không có ý trách cứ, Vương Hỉ lập
tức đặt quy định sang một bên, nói với Cảnh Vương: “Điện hạ, việc cần làm nhất
hiện tại vẫn là đi tìm người ta.”
Cảnh Vương nghe vậy thì hơi chán nản. Cá nhỏ không chịu biến hình,
chắc chắn là không muốn gặp lại, hắn phải “tìm” cá nhỏ thế nào đây.
Vương Hỉ nhìn vẻ mặt Cảnh Vương. Hành tung Lý công tử thường không
cố định, chắc là cũng không hề dễ tìm.
Vương Hỉ nói: “Tại sao công tử lại vội vàng rời đi, Điện hạ biết
nguyên nhân không?
Cảnh vương lắc đầu.
Vương Hỉ: "..."
Vương Hỉ chỉ là người hầu, dù từng trải qua không ít sóng to gió
lớn, về mặt tình cảm thật ra cũng chẳng biết làm sao, chỉ nghe Cảnh Vương ra
hiệu như vậy thì cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
Nhưng Vương Hỉ luôn muốn giúp đỡ chủ nhân, uyển chuyển nói: “Việc
Lý công tử, hay là Điện hạ hỏi Thế tử Thừa Ân công một câu?”
Cảnh Vương ngơ ngác, đây cũng đúng là một cách. Rất nhanh, Diệp
Thanh Hoan được thỉnh đến phủ.
“Thiên Trì, huynh rốt cục yêu cầu ta làm gì?”
Diệp Thanh Hoan được Cảnh Vương nhờ một lần, vui tới nỗi cười sắp
rách miệng.
Cảnh Vương trầm mặt, Vương công công nói rõ ràng mọi chuyện với
Diệp Thế tử. Sợ Lý công tử ngại ngùng, chưa hề đề cập tí nào tới ba chữ Lý công
tử, theo ánh mắt ra hiệu của Cảnh Vương mà đổi tên người trong lòng của Điện hạ.
Diệp Thanh Hoan nghe câu chuyện không đầu không đuôi, gãi cằm nói:
“Hiếm khi huynh xin ta chuyện gì, ta cũng muốn giúp huynh, nhưng huynh biết ta
đó…”
Diệp Thanh Hoan ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta sắp kết hôn với Công
chúa, bản thân cũng chưa biết phải làm sao, e rằng không thể giúp ngươi một tay
được.”
Cảnh vương: "..."
“Dù sao thì mẹ ta muốn ta đối xử thật tốt với Công chúa. Nếu có
thị thiếp động phòng đều phải phân phát đi, sau khi kết hôn chỉ có mình Công
chúa. Nếu ta thích nàng, thì cũng phải để nàng biết sớm. Chuyện đó của vợ chồng
không thể qua đêm trong ghen tuông được…”
Phu thê Thừa Ân công vẫn giữ tình cảm chân thành mấy chục năm. Phu
nhân Thừa Ân công bảo nhi tử không ít, đều là nói theo kinh nghiệm. Diệp Thanh
Hoan thuộc như lòng bàn tay.
“Dù thân phận huynh và ta không giống, nhưng ta thấy đạo lý thì
vẫn như nhau. Nếu huynh thật sự để ý tới y, thì cũng phải bày tỏ tâm ý trước.
Trực tiếp muốn y thị tẩm, có phải huynh quá nóng lòng không?”
Cảnh vương nghe tới nỗi thất thần.
Hắn quá gấp à?
Đúng là có một chút. Có thể vì chưa có ai từng nói với y chuyện
này nên cá nhỏ mới tức giận?
Đúng là hắn phải nói rõ ràng với cá nhỏ, cũng phải để cá nhỏ biết
được tâm ý của hắn. Nhưng có khi cá nhỏ không chịu biến hình nữa, cũng không
chịu gặp hắn, vậy phải làm gì để sửa lại đây?
Cảnh Vương trầm tư, miệng Diệp Thanh Hoan vẫn không ngừng lèm bèm,
hưng phấn nói tới những chi tiết nhỏ phủ Thừa Ân công chuẩn bị cho lễ cưới,
nhưng Cảnh Vương cũng không nghe nữa.
Vấn đề vẫn phải chia làm đôi. Chắc chắn phải giải thích với hình
người của cá nhỏ, đồng thời cũng phải nhường cá nhỏ tuyệt thực một tí.
Vương Hỉ không thể đoán được lòng Lý công tử, đành phải chờ bên
ngoài bể của cá chủ nhân. Cá không chịu ăn, không thể cứng rắn banh miệng cá ra
nhét vào rồi cho ăn nhiều chút. Vương Hỉ đề nghị Cảnh Vương đặt tất cả đồ ăn cá
yêu thích ở hòn non bộ trước sơn động, có khi một lúc sau là cá ra ăn.
Nhưng để đồ ăn lâu trong nước thì dễ bị bẩn. Vương Hỉ ôn hoà
thương lượng cẩn thận với nội thị nuôi cá, mỗi ngày đều phải dọn đồ ăn cho cá
một lần, hôm sau lại thả cái mới.
Cảnh Vương cảm thấy rất được. Để cá nhỏ vui, bày tất cả đồ ăn ngon
ra. Có vẻ cá rất thèm, nhưng vẫn không ăn. Mỗi lần hạ nhân tới dọn đồ ăn, chính
là lúc cá mâu thuẫn nhất.
Đồ ăn ngon như vậy lại phải lãng phí.
Lý Ngư kiên trì hai ngày. Chỉ nhìn cũng thấy con cá ủ rũ rất
nhanh, cả vảy cá cũng mất đi ánh sáng lộng lẫy.
Nhìn Cảnh Vương sốt ruột làm cậu vui lòng, gọi không ít người tới
chăm sóc cậu, cậu cũng có chút không đành lòng. Cảnh Vương không hề biết Lý Ngư
là cá cưng của hắn, có lẽ chỉ thấy cá cưng bị bệnh, không chịu ăn. Nhưng nghĩ
lại những chuyện Cảnh Vương đã làm với cậu, cá lập tức không có cách nào để hết
giận.
Tuyệt thực có thể khiến tính trả thù trong cậu được thoả mãn một
tí, nhưng nếu cá bị đói lâu thì sẽ chết đói trước…
Không đúng, Lý Ngư mang cái bụng xẹp lép bơi tới bơi lui mà nghĩ,
đây không phải lỗi của cậu, tại sao cậu phải bỏ đói bản thân mình?
Lẽ nào nếu cá đói bụng thì Cảnh Vương có thể nhận ra cá giận gì
được à?
Hình như là không.
Lý Ngư đột nhiên nghĩ thông. Cậu không thể dằn vặt chính mình vì
tức giận được. Cậu đã đói đến mức chỉ còn một lớp da, đồ ăn được đặt cách cậu
không xa, một chút lòng tự trọng cuối cùng trong người Lý Ngư phát tác, vẫn
muốn chọn lúc không có Cảnh Vương, yếu ớt bơi qua, muốn nhanh chóng ăn một tí,
chỉ ăn một tí là được rồi.
Cá chép nhỏ mãi mới bơi được tới trước sơn động, ngửi thấy mùi đồ ăn lâu rồi không thấy khiến cậu cảm động tới mức muốn khóc, nhưng cậu còn chưa kịp cắn một miếng, bỗng nhiên lại có một hạ nhân đến, thấy đồ ăn của cá không chút thay đổi thì thở dài, lấy hết thức ăn thả cho cá cả một ngày đi.