Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 55.2

Trái tim Cảnh Vương hơi nhói một chút, đến gần đụng đầu cá, cá không nhúc nhích.

Cảnh Vương nhẹ nhàng bế cá lên, cá vẫn không hề hay biết, dưới thân cá nhanh như chớp lăn ra một vật, Cảnh Vương nhìn thử, hóa ra là tượng ngọc của hắn.

Cảnh Vương: “...”

Cảnh Vương đoán cá chép tinh lại “Nhập định”, tránh được việc cá tiếp tục giận dỗi không chịu rời đi.

Cảnh Vương suy nghĩ, kéo vạt áo ra, bọc cá ôm vào trong ngực, bơi lên mặt nước.

“Điện hạ, điện hạ, có chuyện gì vậy?”

Vương Hỉ nhào tới, phát hiện Cảnh Vương ôm cá trong ngực. Não Vương công công choáng váng ù ù, không phải cá chủ tử đang ở bể cá thủy tinh trong nhà à, không phải điện hạ đang tìm Lý công tử sao, vì sao… tìm được cá chủ tử?

Cảnh Vương nhìn ông một cái mang ý cảnh cáo, không cho phép ông nhiều lời.

Vương Hỉ cố gắng nghĩ, thử nói: “Chẳng lẽ... là lão nô nghĩ sai rồi, chủ tử cá nhỏ ham chơi xuống ao, điện hạ vốn đi tìm chủ tử cá nhỏ, không phải Lý công tử?”

Cảnh Vương không chút tội lỗi gật đầu.

Thì ra là thế. Vương Hỉ lập tức chấp nhận, ông đã nói mà, sao Lý công tử có thể ở trong nước không ra mãi được, hóa ra là ông hiểu nhầm, điện hạ muốn tìm chủ tử cá nhỏ, còn Lý công tử thì chắc chắn đã đi từ lâu rồi.

Vương Hỉ theo sau Cảnh Vương vào phòng, Cảng Vương nhanh chóng đẩy gối ôm cá trong bể thủy tinh sang một bên, thay vào đó đặt cá chép nhỏ lên giường đá bạc.

Vương Hỉ: “...”

Giờ Vương Hỉ mới biết cá trong bể là giả, Vương công công lau mồ hôi, thầm hổ thẹn, đây hẳn là do điện hạ vì bảo vệ cá chủ tử cố ý sắp đặt lừa gạt Sở Yến Vũ, sao ông không nghĩ tới chứ?

Cá chủ tử chắc là được thả trong hồ, vậy nên điện hạ mới muốn đi tìm cá… không phải hợp lý sao?

Vương Hỉ định hầu Cảnh Vương thay quần áo, Cảnh Vương nôn nóng nhìn cá chăm chú, vẫy vẫy tay, Vương Hỉ đành phải lấy khăn vải tới. Cảnh Vương lau qua loa bọt nước trên người mình nhưng cá mãi không “thức dậy”.

Trước kia “Nhập định” chậm nhất nửa canh giờ là khôi phục, nhưng sau khi ôm cá nhỏ về đến giờ, cá vẫn nằm bất động.

Cánh Vương nhận ra sự kỳ lạ, sai nội thị giỏi nuôi cá đến xem. Lần này nội thị không nhìn ra cái gì, chỉ nói vẫn giống lúc đang ngủ trước kia.

… Nếu đã giống, vì sao mãi không tỉnh?

Cảnh Vương không tin, lại sai Vương Hỉ đi mời Từ Thái y, chỉ là tuy trong nhà Từ Thái y nuôi rất nhiều cá chép gấm nhưng bản thân ông cũng không giỏi chữa bệnh cho cá. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Cảnh Vương, ông khám cho cá một lúc lâu vẫn trả lời không vấn đề gì.

Cảnh Vương thật sự sốt ruột, chỉ hắn biết đây là cá chép tinh, mãi không “tỉnh” nổi, có khi nào là tu luyện gặp trở ngại?

Cảnh Vương quyết định đưa cá tìm Liễu Không, Vương Hỉ biết vậy cuống quýt khuyên nhủ: “ Điện hạ xin nghĩ kỹ, quan hệ giữa ngài và Liễu Không đại sư gần như không có ai biết, nếu ngài lén đưa chủ tử cá nhỏ tìm đại sư…”

Sợ là sẽ bị Hoàng đế chú ý.

Nếu Liễu Không đại sư có quan hệ với bất kì hoàng tử nào, Hoàng đế chắn chắn sẽ không tin tưởng Liễu Không nữa, những lời lợi dụng Liễu Không nói ra khi trước cũng sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.

Trong lòng Cảnh Vương đương nhiên hiểu rõ, nhưng cứu cá quan trọng hơn, hắn đành làm vậy.

Có tay nghề y thuật, biết thân phận cá nhỏ, những người khác chỉ sợ cũng chẳng giúp được gì.

Vì vậy, cho dù có làm Hoàng đế nghi ngờ, hắn cũng không thể không đi. Lúc hắn còn nhỏ cá nhỏ từng cứu hắn, hắn có đánh cược tính mạng này vì cậu cũng là việc nên làm!

Mà lời của Vương Hỉ, còn có đường sống để suy xét.

Cảnh Vương viết: “Giúp ta đưa chiết tử vào cung, cá bệnh rồi, ta tự mang cá đến tìm Liễu Không.”

Ánh mắt Vương Hỉ sáng lên, nếu như có thể được Hoàng đế đồng ý trước thì không cần lo lắng.

Vương Hỉ vội bảo hạ nhân đến, sửa sang hành trang vào cung cho Cảnh Vương. Cảnh Vương tự tay đưa cá nhỏ vào bình thuỷ tinh, nâng tay áo viết tấu chương, giờ đã là đêm khuya, Cảnh Vương muốn vào cung cũng phải sai người gửi thư vào.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi nguời đều bận rộn, tiếng động này cuối cùng cũng đánh thức Lý Ngư… nói thật thì Lý Ngư đã cảm giác được mấy lần, nhưng cậu làm cách nào cũng không tỉnh lại được.

Lần này cậu dồn hết sức toàn thân mới miễng cưỡng mở hai mắt ra, phát hiện mình đang ở trong bình thủy tinh.

Người rất đau, Lý Ngư không biết mình bị làm sao, muốn vung đuôi mà không vung nổi.

Lý Ngư nghĩ chắc hẳn hệ thống biết tình huống bây giờ của mình, thử gọi hệ thống.

Lần trước cãi hệ thống, không biết hệ thống có phản ứng nữa không, nhưng trạng thái của cậu rõ ràng không ổn.

Hệ thống lập tức nói: “Xin chào ký chủ, ngài bị bệnh rồi.”

Lý Ngư: ???

Lý Ngư mới phản ứng, hóa ra đau đớn với mất sức là vì bệnh rồi, cá bị bệnh không khác người mấy nhỉ?

Hệ thống sửa lại cho đúng: “Bệnh của ngài là do hình người ở trong nước quá lâu, cảm lạnh.”

Lý Ngư: “...”

Vậy nên làm sao giờ? Khi bệnh rồi… hệ thống có quản việc chữa không!

Hệ thống nghiêm túc nói: “Hệ thống thú cưng đáng yêu chỉ lo nhiệm vụ, không quản chữa bệnh. Tình huống của ký chủ rất nguy hiểm, nếu cần hãy mau biến thành người cầu cứu.”

Lý Ngư: “...”

Lý Ngư cũng nhận thấy được tính nghiêm trọng, hệ thống hố cá chưa bao giờ chủ động bảo mình biến người, chẳng lẽ lần này cậu bệnh rất nặng?

Thật ra không tỉnh nổi mấy lần như vậy, người còn mềm như bông, cậu cũng đoán được sương sương.

Hơn nữa hệ thống bảo mình biến người, Lý Ngư hơi giật mình, đã sang ngày tiếp theo rồi sao?

Lý Ngư nhìn bốn phía xung quanh, Cảnh Vương vào cung cần thay quần áo, Vương công công vội vàng chạy theo hầu hạ, trong phòng tạm thời không có ai, nắp bình thủy tinh chưa đóng, đây đúng là cơ hội tốt!

Lý Ngư cắn môi, bơi tới miệng bình thủy tinh, gian nan lật người lăn ra.

Cậu không còn cảm giác được đau đớn nữa, vây cá yếu ớt nhấn biến thân.

Giờ biến thành hình người, cảm giác còn khó chịu hơn hình cá nhiều, người cậu rét run, hàm răng không ngừng run.

Hình cá dường như có thể cản bớt sự khó chịu do bệnh của cậu mang đến nhưng không thể chữa khỏi bệnh cho cậu, sau khi biến thành người cảm giác khó chịu đều ùa hết về, chỉ có biến thành người mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Lý Ngư dùng hết chút sức lực cuối cùng lấy quần áo từ trong không gian ra khoác tạm lên người, cậu cần người giúp, nhưng nhờ ai bây giờ?

Bên Cảnh Vương đã thay xong quần áo, chiết tử xin vào cung cũng viết xong, Cảnh Vương tính chờ Hoàng đế gật đầu một cái là lập tức từ hoàng cung đến chùa Hộ Quốc, mặc kệ đây là đêm khuya.

Hắn đẩy cửa vào định lấy bình thủy tinh, lại nhìn thấy có người ngã trên đất, cả người ướt sũng.

Đó là… cá nhỏ!!!

Cảnh Vương nhận ra Lý Ngư, chạy nhanh đến ôm Lý Ngư lên, vô tình chạm vào cánh tay Lý Ngư, phát hiện người đối phương cực kì nóng.

Lý Ngư dựa vào ngực Cảnh Vương, cậu vẫn luôn giận Cảnh Vương, không muốn thấy người này, nhưng lúc cậu chưa tỉnh lại đã nghe thấy Vương công công khuyên Cảnh Vương mấy lần, nội thị và thái y đều nói cậu không sao, chỉ mình Cảnh Vương kiên trì bảo cậu không ổn, thậm chí còn muốn dẫn cậu đi tìm Liễu Không.

Cậu biết hết, cả việc Cảnh Vương xuống nước tìm mình, ôm cậu trong lòng mang ra ngoài. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định từ nơi lồng ngực mình dựa vào, dù cậu chưa từng tỉnh lại nhưng trong giấc mơ, nó vẫn luôn ở bên, khiến cá cảm thấy an tâm.

“Điện hạ, ta, thật sự rất khó chịu…”

Lý Ngư khản giọng nức nở nói, ấm ức mấy ngày nay cộng thêm bệnh tật làm cậu chẳng muốn để ý gì nữa.

Cảnh Vương nghe vậy, đau lòng vội vàng ôm cậu trong lòng, tung chân đá mở cửa.

Hắn biết cá nhỏ đang sốt, nóng lòng muốn gọi người nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể khụ ra tiếng. Cảnh Vương lo đến mức mồ hôi nhễ nhại.

“Điện hạ!” Rốt cuộc Vương Hỉ cũng nghe tiếng chạy tới.

Cá nhỏ đã biến thành người, thái y có thể xem bệnh chữa trị. Cảnh Vương ra hiệu cho Vương Hỉ dẫn đường, tự ôm cá nhỏ đi tìm thái y.

Chương kế tiếp