Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 61
Edit: Hạ Y
Beta: Baozi
Lý Ngư đang tập trung gặm chân dê tự dưng bị “dê”, vừa xấu hổ vừa
bực mình.
Cậu cảm thấy sách thật lừa bịp, bằng không sao Sở Yến Vũ lại là
một đóa hắc liên, còn Cảnh Vương với thiết lập bạo quân lại là tên vô liêm sỉ
thích ăn đậu hủ, ăn một bữa cũng muốn hôn cậu, còn để cho người ta sống không
vậy!
Hơn nữa còn hôn ngay trước mặt Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt,
Lý Ngư đành tự an ủi: là do mình không bắt kịp tốc độ bắt nạt của Cảnh Vương.
Công chúa Kim Tuyệt cũng đang vùi đầu ăn như cậu, không biết có nhìn thấy
không, nhưng Diệp thế tử đang trừng mắt đơ ra như bị sét đánh nhất định đã nhìn
thấy. Huhuhu, sao này cậu còn mặt mũi gặp ai nữa!
Đồ xấu xa!
Lý Ngư nâng mu bàn tay chùi đôi môi vừa bị hôn, mắt trợn tròn, lửa
giận bốc lên ngùn ngụt!
Lúc không bình tĩnh nổi cậu đã đánh đã đá và cũng từng hối hận
rồi, cậu không thể mất bình tĩnh nữa, cũng không thể tùy ý dùng vũ lực được.
Với lại, thực ra dùng vũ lực vẫn vô dụng. Cảnh Vương cao to hơn
cậu, xách cậu thì như xách gà con vậy, hức!
Cảnh Vương thấy bộ dạng muốn xù lông nhưng lại ép bản thân chịu
đựng của cậu thì không nhịn được cười nhẹ.
Có lẽ chính cá nhỏ cũng không nhận ra cậu càng ngày càng quen với
sự gần gũi của hắn.
Công chúa Kim Tuyệt và Diệp Thanh Hoan cũng chưa mấy thân quen với
Lý công tử, nên Diệp Thanh Hoan đề nghị Lý Ngư tự giới thiệu để xua bớt không
khí xấu hổ.
Khuôn mặt Lý Ngư vẫn còn một vết ửng đỏ chưa tan, cậu chỉ đơn giản
giới thiệu tên tuổi.
Sau khi Diệp Thanh Hoan biết được tên của Lý công tử có một chữ
“Ngư” thì cuối cùng cũng ngộ ra. Cảnh Vương không chỉ thích cá, si mê cá, mà
còn tìm người trong tên có chữ “cá”. Có vẻ như hắn không chỉ thắng y mà còn bỏ
xa y mười tám con phố!
Diệp Thanh Hoan ngoài mặt mỉm cười, trong nội tâm lại muốn nghiến
răng.
Công chúa Kim Tuyệt biết được bình thường Lý công tử nuôi cá thay
Cảnh Vương thì khỏi nói vui vẻ cỡ nào.
“Cá nhỏ, Lý công tử, lần sau ngươi mang con cá kia qua phủ ta chơi
nha?”
Mặc dù công chúa Kim Tuyệt không thể thuyết phục được Cảnh Vương,
nhưng công chúa nhỏ thông minh nhìn ra có thể tranh thủ ở chỗ Lý công tử!
Lý Ngư cười ngượng ngùng, kêu cậu tự dẫn mình tới phủ công chúa?
Thôi quên đi!
Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó ở phủ Cảnh Vương, Lý Ngư không
muốn đi đâu hết.
Bởi vì có thêm hai người, đồ ăn trên bàn không đủ, Diệp Thanh Hoàn
gọi thêm một đĩa thịt bò hầm củ cải*, công chúa gọi canh thịt dê viên*, quán rượu nhanh chóng làm xong rồi mang lên.
Cả hai món đều có đĩa rau mùi và hành lá xanh biếc kèm theo. Diệp
Thanh Hoan và Cảnh Vương không thích, nhưng công chúa và Lý Ngư, người thích
rau mùi, người thích hành lá, hai người không hẹn mà cùng chia nhau ăn hết hai
món rồi nhìn nhau cảm thông, nở nụ cười hiểu ý. Thân phận bạn ăn uống đã được
quyết định như thế.
Cảnh Vương bỗng nhiên cảm thấy không cầm nổi bình thuỷ tinh nữa:
“......”
Công chúa Kim Tuyệt là một người nhiệt tình, cộng thêm mối quan hệ
với Diệp Thanh Hoan nên từ lâu đã thêm Lý Ngư vào hàng ngũ người trong nhà.
Trong lúc tán gẫu, biết được Lý Ngư gặp phải gian thương, công chúa nhướn mày,
giận dữ nói: "Lẽ nào có lí đó, Kim Tuyệt bọn ta sao lại có người như vậy!"
Công chúa quát một tiếng, lập tức có hai thị vệ giả dạng người hầu
đi vào, nhận lệnh của công chúa, định cho tên gian thương đẹp mặt.
Lý Ngư thấy làm hơi quá, nhanh chóng cảm ơn ý tốt của công chúa và
kể lại những gì mình đã trêu chọc gã ta.
“Nhiêu đó thì tính làm gì, không đau không ngứa.” Diệp Thanh Hoan
cũng muốn trút giận giúp Lý Ngư: “Không phải tên gian thương thấy ngươi chỉ có
một mình nên cố ý lừa gạt à, cũng nên dạy cho gã một bài học để sau này không
làm hại người khác nữa.”
“Đúng vậy, chính là ý này.” Công chúa cười vỗ tay: “Lý công tử, cứ
để cho người của ta đi, ngươi đừng làm gì.”
Lý Ngư biết mình không khuyên nổi hai người bọn họ, đưa mắt cầu
cứu Vương Hỉ. Trong lòng Vương công công cũng rất muốn dạy dỗ tên gian thương
nhưng Lý công tử là người trong lòng Điện ha, không tiện từ chối. Ông nhanh
nhạy nói: "Lão nô đều nghe lời chủ tử."
Chủ tử của Vương Hỉ - Cảnh Vương đang ung dung uống một tách trà
nóng, hắn nghe thấy hết lời của Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt nhưng
không tỏ thái độ.
Lý Ngư có chút kinh ngạc, bình thường tay cậu bị dây xích vàng ghì
một tí Cảnh Vương đã muốn đích thân chăm sóc, sao lần này lại không có phản ứng
gì?
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư thấy hổ thẹn vì suy nghĩ đó, chẳng nhẽ cậu trúng độc của
Cảnh Vương rồi mà nghĩ rằng Cảnh Vương sẽ trút giận cho mình!
Trên thực tế, Cảnh Vương là Cảnh Vương, cậu là cậu, Cảnh Vương
không ra mặt thì cậu cũng không thể áp đặt đạo đức được.
Rõ ràng Cảnh Vương không muốn tham gia, Lý Ngư không khuyên nổi
công chúa và Diệp thế tử, đành trơ mắt nhìn thị vệ nhận lệnh.
Không bao lâu sau, thị vệ quay lại với vẻ mặt kỳ quái, mang theo
một tin tức, tên gian thương vừa nãy đã bị thương nặng được mang đi rồi. Thị vệ
hỏi thăm, nghe nói đang đi đường thì bị trùm bao tải kéo vào ngõ đánh một trận,
mặt sưng như đầu lợn, rớt hết cả răng, trật khớp hàm không nói được, sau này
chắc không hãm hại lừa gạt được nữa.
"... Chắc là do đã lừa quá nhiều người nên bị trả thù."
Diệp Thanh Hoan cảm thấy rất vui vẻ, công chúa thì có chút tiếc
hận không phải do người mình làm.
“Lần sau gặp phải kẻ như vậy, nhất định phải nói cho ta biết đấy.”
Công chúa suy nghĩ một lát rồi nói.
Diệp Thanh Hoan, Lý Ngư: “......”
Lý Ngư cảm kích trong lòng, hơi cúi đầu, nói: "Đa tạ công
chúa và thế từ."
Ánh mắt Cảnh Vương vẫn không hề rời khỏi Lý Ngư, nghe thấy lời cảm
ơn, khuôn mặt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cảnh Vương đứng dậy, kéo tay Lý Ngư đang chắp lại xuống.
Diệp Thanh Hoan quen biết Cảnh Vương từ nhỏ nên khá hiểu tính hắn,
cười nói: “Thiên Trì, đừng có nhỏ mọn như vậy.”
Cảnh Vương liếc y một cái, kéo tay muốn dắt Lý Ngư đi.
Lý Ngư ước chừng thời hạn biến hình của mình đã đến gần, còn phải
đi đường nữa, không tiện ở lâu, đành lưu luyến từ biệt công chúa và Diệp Thanh
Hoan.
Công chúa cười nói: "Lý công tử, Thanh Hoan và ta sắp kết hôn
rồi, lúc đó mời ngươi đến uống rượu mừng nhé."
Rượu mừng của công chúa Kim Tuyệt và Diệp Thanh Hoan...
Tim Lý Ngư đập thình thịch, cậu nghĩ đến cái kết của công chúa Kim
Tuyệt trong sách. Công chúa này bị Hoàng đế gả cho Lục Hoàng tử, sau đó Lục
Hoàng tử bị Cảnh Vương kết tội, công chúa Kim Tuyệt cũng bị liên lụy lưu đày
đến nơi lạnh giá, suốt đời không thể trở lại Kim Tuyệt.
Cảnh Vương vì Lục Hoàng tử nên giận chó đánh mèo, hiện tại Diệp
Thanh Hoan đang yên lành, công chúa nhỏ cũng sắp gả cho Diệp Thanh Hoan, hẳn sẽ
không chọc giận Cảnh Vương rồi bị xử lí nhỉ.
Có thể thấy, con cá xuyên sách như cậu cũng làm được không ít
chuyện tốt nha.
Không biết vì sao Cảnh Vương không nói với Diệp Thanh Hoan rằng Lý
Ngư là người viết thư lúc trước, nhưng Lý Ngư cũng không quan tâm. Cậu không
cần Diệp thế tử mang ơn, có thể nhìn thấy hai người được cậu trực tiếp hoặc
gián tiếp cứu kết hôn thì cậu tự hào lắm rồi.
“Được rồi, cảm ơn vì lời mời, ta nhất định sẽ đến.” Lý Ngư mỉm
cười, thận trọng gật đầu.
Trên đường trở về phủ Cảnh Vương, xe ngựa chạy nhanh như bay lại
bắt đầu lắc lư.
Lý Ngư không còn là con cá ngốc mới đến nữa, chỉ cần cỗ xe lắc lư,
cậu sẽ nắm chắc khe hở giữa những tấm ván gỗ, như vậy thì cho dù xe có lắc mạnh
hơn cũng không va vào người ngồi đối diện.
Cảnh Vương thấy cậu thà ôm chặt tấm ván chứ không muốn đụng vào
mình thì ánh mắt tối lại.
Có một số lời, cuối cùng vẫn phải nói ra.
Lý Ngư sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Điện hạ, ta có thể nói
chuyện với ngài không?"
Cảnh Vương cứng người, siết chặt quai hàm.
Trước khi hắn từ chối, Lý Ngư vội vàng nói: "Ta biết, lần này
ta có thể đến chợ là nhờ điện hạ đã ra lệnh cho Vương công công thu xếp."
"Ta cảm ơn công chúa và Diệp thế tử, cũng nên cảm ơn điện hạ.
Cảm ơn ngài đã dẫn ta đi chơi và luôn quan tâm đến ta. Rất nhiều chuyện, ta..."
Lý Ngư cúi đầu, cố gắng ổn định nỗi lòng, bình tĩnh nhất có thể
nói: "Ta đã tốn rất nhiều thời gian, bình tĩnh nghĩ đến chuyện ngài yêu
ta."
"Nhưng lần nào ta cũng bị ngài cắt ngang."
Lý Ngư cười khẽ, bản thân cũng cảm thấy khó tin.
"Ngài ở ngay trước mặt ta, toàn tâm toàn ý với ta, làm cho ta
vui vẻ, cũng khiến ta lo được lo mất. Trước đây rõ ràng ta không phải như thế
này..."
Lý Ngư không biết trong khoảng thời gian này mình bị gì nữa, một
chàng trai lòng dạ rộng rãi như cậu đôi khi còn nhạy cảm hơn cả con gái. Trực
giác khiến cậu cảm thấy mình chỉ là thú cưng thích chủ nhân chứ không phải yêu,
nhưng hiện tại biến thành người, được Cảnh Vương chiều chuộng mỗi ngày, cậu
bỗng không phân rõ được.
Điều đó dẫn tới việc cậu bình tĩnh mấy ngày vẫn không bình tĩnh
được nổi, có phải cậu nên bình tĩnh tiếp? Bình tĩnh nữa sẽ có kết quả ư?
Lý Ngư cảm thấy mình rất có thể sẽ trốn tránh.
Bởi vì giữa cậu và Cảnh Vương, không chỉ đơn giản là thích hay
không.
Chung quy cậu vẫn là một người hiện đại, có thể chấp nhận nam
thích nam, cũng không bài xích việc chung đụng với Cảnh Vương. Đôi khi cậu còn
thấy mình thích nhìn mỹ nam, cậu có thể là song hoặc đồng tính. Tính hướng
không phải là vấn đề, vấn đề là Cảnh Vương là nhân vật trong sách, còn cậu là
một người ở hiện thực, Cảnh Vương là bạo quân còn cậu là một con cá. Khoảng
cách giữa họ dù không liên quan gì đến tính dục thì vẫn xa tựa sông núi ngàn
trùng.
Nhưng sông núi ngàn trùng, muốn từ bỏ cũng không phải chuyện dễ
dàng.
“Điện hạ, rất xin lỗi.”
Xoắn xuýt một hồi, Lý Ngư quyết định nói ra, cũng không thể úp úp
mở mở mãi như thằng đàn ông cặn bã được.
Cậu vẫn muốn cho bản thân thêm một khoảng thời gian nữa, hy vọng
thời gian có thể buộc mình lựa chọn.
"Điện hạ đối xử với ta rất tốt, ngài có thể cho ta thêm chút
thời gian không, để ta suy nghĩ về quan hệ giữa điện hạ và ta, ta không biết,
ta..."
Cảnh Vương nhìn cậu chằm chằm, trước khi cậu rối loạn nói thêm lời
từ chối, hắn đột nhiên vồ lấy cậu.
“Ầm” một tiếng, Lý Ngư bị đẩy vào thành xe ngựa, cỗ xe rung chuyển
nặng nề nhưng Lý Ngư không hề thấy đau. Tay Cảnh Vương đỡ sau lưng cậu, chịu
hết lực va chạm thay cậu.
Con ngươi của Lý Ngư phản chiếu khuôn mặt anh tuấn càng lúc càng
gần của hắn. Cậu nuốt hết những lời chưa kịp nói xong, như thể biết đối phương
sẽ làm gì, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Nhưng đợi một lúc lâu, Cảnh Vương chỉ ôm cậu, không hề động đậy.
Lý Ngư mở mắt lần nữa, thấy Cảnh Vương đang cong môi cười.
Lý Ngư tức giận, tên khốn kiếp này dám trêu chọc cậu!
Mà cậu, cậu lại tưởng hắn định hôn mình!
Mặt Lý Ngư nóng lên, cậu muốn tránh ra theo bản năng. Cảnh Vương
ôm cậu chặt hơn, khi cậu cứ muốn quay đầu đi, một nụ hôn nhẹ nhàng trấn an rơi
xuống trán cậu.
Lý Ngư: “......”
Lý Ngư nhớ tới một câu không biết nghe từ đâu, rằng hôn trán có
nghĩa là tình yêu thuần khiết.
Cảnh Vương... hắn thích mình, tim Lý Ngư đập dữ dội.
Cảnh Vương xoay gương mặt đang đỏ bừng của cậu lại.
Hắn cách cậu gần đến thế, đôi mắt đen láy như có ma lực, khiến Lý
Ngư cảm thấy mình sẽ bị hút vào, không có cách nào thoát ra được.
Sau khi hôn trán, môi Cảnh Vương lại cọ lên mũi cậu, cuối cùng
dừng lại cách đôi môi hơn một tấc.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chiếc xe ngựa nhỏ, nghe tiếng
người kia hít thở, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim mãnh liệt của nhau.
Lý Ngư biết người kia sẽ làm gì, không phải là không tránh được.
Nhưng cậu không làm vậy, giờ đây, cậu khiếp sợ phát hiện mình vô
cùng mong chờ đối phương hôn cậu.
Cuối cùng, khi đôi môi người kia tiến đến, Lý Ngư thở dài một hơi
trong lòng.
Cảnh Vương làm ra hành động thân mật với cậu, phản ứng đầu tiên
của cậu không phải là vùng vẫy thoát ra mà là ngượng ngùng, dù có phiền muộn
cũng là do sợ bị nhìn thấy, sợ có người nói ra nói vào, sợ...
Cậu sợ rất nhiều thứ, còn rất dễ nổi giận, nhưng cậu không thực sự
giận Cảnh Vương, thậm chí còn đang mong đợi.
Làm sao bây giờ, có lẽ cậu thật sự hơi thích hắn rồi.
Lúc được hôn, trong lòng cậu như thể đang ngồi thuyền nhỏ bay qua
bay lại, cảm giác này là thích trong truyền thuyết đó ư.