Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

chương 62.2

Lý Ngư nhớ lúc ở hiện đại đã từng nghe ai đó nói, trong cuộc đời này, nếu có thể gặp được một người thích bạn, đồng thời bạn cũng thích người đó thì thật may mắn.

Cậu chỉ là một thiếu niên mới biết yêu, đây là người đầu tiên cậu thích. Muốn cậu từ bỏ tình cảm của mình ngay khi cậu mới nhận ra tình cảm, mới tận hưởng tình yêu thì thật sự cậu không làm được.

"Lý công tử, Lý công tử!"

Lý Ngư đã biến thân một lúc lâu, Vương Hỉ làm theo dặn dò của Cảnh Vương, sau một tuần trà mới tới giúp Lý Ngư.

Nhưng rất hiển nhiên, Lý công tử không thể trả lời.

Vương Hỉ vén rèm xe lên, chỉ thấy bình thuỷ tinh được đặt ngay ngắn trên bàn trong xe ngựa, bên cạnh bình thuỷ tinh có một lá thư.

Vương Hỉ cầm lên nhìn: “Lý công tử đi rồi à?”

Mỗi lần Lý Ngư biến thân xong đều phủi mông “rời đi”, sợ đi lâu sẽ bị nghi ngờ, lần này trước khi đi cậu cố ý chuẩn bị giấy xin nghỉ.

Đại ý là cậu có việc gấp phải đi trước một bước.

Vương Hỉ không cảm thấy ngạc nhiên. Thư Lý công tử viết cũng phải giao cho Điện hạ. Vương Hỉ cất thư đứng dậy, ôm lấy bình thuỷ tinh, cười ha ha nói với cá chép nhỏ trong bình: “Chủ ngư nhỏ, chỉ còn mỗi lão nô thôi, lão nô đây sẽ đưa ngài về.”

Xe ngựa lại chạy tiếp. Phía sau xe ngựa, chỉ cách khoảng mấy trượng*, một bóng hình cao ngất giục ngựa đi, vẫn đi theo xe ngựa, lặng im bảo vệ người trong xe ngựa.

*Một trượng ~ 3,33 mét.

Sau khi về phủ, Lý Ngư lập tức vào hệ thống.

Đã rất lâu rồi cậu chưa vào hệ thống manh sủng, hệ thống vẫn còn dừng lại ở giao diện lần trước cậu xem nhiệm vụ.

Đối diện với hệ thống, tâm trạng Lý Ngư hơi phức tạp. Dù sao người từng không muốn làm nhiệm vụ là cậu, người bây giờ trở về tìm hệ thống cũng là cậu.

Hệ thống, ta phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn biến thành người? Lý Ngư hỏi.

Hệ thống lên tiếng trả lời: “Hoàn thành nhiệm vụ chính “chấn hưng”, phần thưởng chính là ký chủ có thể hoàn toàn biến về người.”

Thì ra là như vậy.

Một mặt, Lý Ngư vui vì hệ thống không hiểu tình cảm không biết lúng túng, sẽ không mặc kệ cậu, cười nhạo cậu vì cậu giận dỗi. Mặt khác, nếu như không có hệ thống manh sủng, có lẽ cậu đã sớm thành canh cá chép của Quý phi nương nương.

Bây giờ cậu đã hiểu rõ trái tim mình, không thể không thừa nhận, dù các nhiệm vụ cậu đã làm đều do hệ thống thiết kế, nhưng việc cậu thích Cảnh Vương. Cảnh Vương đối xử với cậu rất tốt là sự thật. Không thể tự mình dối mình nữa.

Lý Ngư:… Được rồi, nói chung có thể biến về người là được, ta… ta vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ chủ tuyến vậy.

Cậu thích Cảnh Vương, vậy thì các nhiệm vụ chính sẽ không có chướng ngại tâm lý nữa, lại còn có thể hoàn toàn biến về người, cớ sao không làm?

Không ngờ rằng thay đổi góc nhìn, chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt.

Hệ thống hỏi: “Vậy ký chủ cần nhận phần thưởng của Phong hoa tuyết nguyệt không?”

Lý Ngư sững sờ, lập tức nhớ tới phần thưởng của "Phong hoa tuyết nguyệt" là gối ôm cá và biết được một bí mật của Cảnh Vương.

Gối ôm cá cậu đã nhận trước rồi, còn bí mật của Cảnh Vương —— người này, còn bí mật nào cậu không biết à?

Khi cậu thay đổi tâm thái, cậu cũng không kìm được muốn biết thêm nhiều chuyện của người mình thích. 

Lý Ngư ho nhẹ một tiếng: Tóm lại là thưởng, không lĩnh cũng phải lĩnh. 

Hệ thống bật ra một giao diện trước mặt cậu. Lý Ngư nhận ra đây thật ra là một kiểu lựa chọn biến tướng, có thể cung cấp tổng cộng bốn lựa chọn bí mật, đều là dạng khối lập phương nhỏ, rốt cục không còn là màu sắc hệ thống thường dùng nữa mà là các cảnh tượng thu nhỏ không ngừng biến hoá.

Cái thứ nhất là một tòa cung điện, Lý Ngư nhìn lạ mắt, bỏ qua.

Thứ hai là một gian nhà, cái này thì Lý Ngư hơi quen.

Còn hai cái khác, một cái là vòng xoáy không ngừng xoay tròn, cái kia thì là khuôn mặt của một người.

Lý Ngư giật mình nhận ra, đó là cậu.

Bí mật của Cảnh Vương lại còn liên quan đến cậu à?

Cái đó có thể là gì nhỉ?

Lý Ngư nhớ tới một đống “phải lòng” trên tường phủ Cảnh Vương, đầu như bốc hơi, nghĩ thầm một bí mật cuối cùng đối với cậu hiện giờ đã chẳng phải bí mật gì rồi.

Lúc này cậu cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, không thể lãng phí, chọn đọc bí mật cậu hơi có chút ấn tượng thì tốt hơn nên cậu chọn cái thứ hai.

Sau khi chọn, quanh thân Lý Ngư bỗng bị một luồng khói bao phủ.

Lẽ nào lại tiến vào ảo cảnh?

Lý Ngư nhìn bốn phía, phát hiện không giống ảo cảnh chỗ bé mập. Trong ảo cảnh bé mập ở thì cậu là dạng cá, có thể bơi lội, khung cảnh rất giống hiện thực. Nhưng lần này, dù cậu muốn bơi thế nào cũng không được.

Lý Ngư hiểu ra, ở bí mật của Cảnh Vương thì cậu hoàn toàn là người đứng xem, những thứ này đều là ký ức.

Gian nhà lựa chọn số hai gần ngay trước mắt, cẩn thận phân biệt chút, Lý Ngư thất thanh, đây không phải là gian phòng Nhị Hoàng tử bị giam à?

Khó trách cậu thấy quen mắt!

Rất nhanh, cậu đã thấy Cảnh Vương mang theo bình thuỷ tinh tới.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư nhận ra, đây hẳn là lúc Cảnh Vương đưa cậu theo đi dạy dỗ Nhị Hoàng tử, lúc đó có bí mật gì cậu không biết à?

Lý Ngư lại nhìn Cảnh Vương để gối ôm cá vào trong bát canh của Nhị Hoàng tử lần nữa, nhìn thêm lần nữa cậu vẫn thấy thoải mái.

Cậu nhớ Cảnh Vương dạy dỗ Nhị Hoàng tử xong sẽ lập tức dẫn cậu đi. Lẽ nào sau đó xảy ra chuyện gì?

Lý Ngư lại nhìn xuống, cậu để ý tới bình thuỷ tinh được Cảnh Vương nâng bằng một tay, một tay khác làm một thủ thế với Vương Hỉ. Sau khi Cảnh Vương đi, người Vương Hỉ đưa theo rót không ít rượu cho Nhị Hoàng tử, thừa dịp Nhị Hoàng tử không tỉnh táo đẩy Nhị Hoàng tử vào đầm nước.

Lý Ngư: "..."

Thì ra Nhị Hoàng tử cũng không phải bất ngờ trượt chân rơi xuống nước, mà là Cảnh Vương sai người làm.

Ảo ảnh ký ức tới đây là hết, Lý Ngư lại trở về hệ thống.

Bí mật vốn dĩ là bí mật vì cậu không biết. Thật ra cậu có thể hiểu được việc Cảnh Vương ra tay với Nhị Hoàng tử, dù sao Nhị Hoàng tử cũng có nhiều thù riêng với Cảnh Vương, lại còn có ý đồ gieo họa cho phủ Thừa Ân công. Nhưng cậu chỉ là một con cá, Cảnh Vương muốn chỉnh ai thì chỉnh, tại sao phải đặc biệt để cá sang một bên. Cậu có thể hiểu rằng Cảnh Vương không muốn cá thấy được không?

Rõ ràng lúc dùng gối ôm cá để dạy dỗ Nhị Hoàng tử lại để cậu thấy.

Mà cậu, cậu ——

Không đúng!

Lý Ngư chợt nhớ, đã rất lâu rồi Cảnh Vương không làm mấy chuyện bạo quân trước mặt cá.

Cẩn thận nghĩ một lát, trước đây Cảnh Vương từng giết một nữ thích khách, dọa cá sợ. Từ đó về sau, hình như chưa từng xảy ra sự việc chém giết nữa.

Có lẽ, đây mới là hàm nghĩa thật sự của bí mật.

Cậu cho rằng tính tình Cảnh Vương tốt hơn, nhưng thật ra là chuyện này cũng không phải không xảy ra. Cảnh Vương sống ở thời cổ đại này, sẽ có nguyên tắc xử sự và thủ đoạn của riêng mình, có một số việc phải làm, nhưng vì cá sẽ sợ nên thà để tất cả diễn ra ngầm, để lại một mảnh an bình cho cá.

Lý Ngư quả thật không biết nên tức giận hay cảm động.

…Không đúng, tên vô liêm sỉ này, tại sao cậu cảm thấy hắn đối tốt với cá hơn cả với cậu?

 

 

Chương kế tiếp