Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật
chương 67
Edit: I
Beta: Baozi
Hút
tinh?
Lý Ngư không hiểu lắm, chậm chạp nói nhỏ: "Điện hạ, đây là ý
gì?"
Ngày
trước Cảnh Vương viết tờ giấy này là để giải tỏa cảm xúc của mình, không ngờ
rằng sẽ bị Lý Ngư lấy mất. Thấy mọi suy nghĩ thầm kín không muốn ai biết trong
lòng mình đều lộ ra trước mặt cá chép nhỏ, hắn càng lo Lý Ngư sẽ biết hắn đã
sớm nhận ra thân phận cá chép tinh của cậu từ tờ giấy đó hơn.
Thôi, chỉ cần hắn chết cũng không thừa nhận là được.
Lý Ngư: "..."
Tay Lý Ngư nắm thành nắm đấm, đưa lên gần môi ho nhẹ: “Ý điện hạ
là, điện hạ cũng không rõ, không liên quan gì đến điện hạ sao?”
Cảnh Vương chần chờ trong nháy mắt, gật đầu thật mạnh.
Lý Ngư cười thầm, hồi trước cậu cùng Cảnh Vương đọc rất nhiều sách
truyện, hiểu rằng trong những cuốn phong hoa tuyết nguyệt kia, yêu tinh đều
phải hút tinh nghĩa là phải làm chuyện không thể miêu tả với thư sinh. Cảnh
Vương muốn… muốn làm điều đó với cậu sao?
Trong đầu toàn chuyện không thuần khiết, bị phát hiện còn chối,
không ngờ Cảnh Vương cũng có mặt ngây thơ như vậy.
Lý Ngư
vừa oán thầm Cảnh Vương đầu óc đen tối vừa cong môi lên, cố ý nói: “Thật sự
không phải điện hạ viết sao, nhưng đây rõ ràng là nét chữ của điện hạ mà.”
Cảnh Vương: "..."
Cảnh
Vương sốt ruột: Thật sự không phải ta!
“Được rồi, em biết rồi, không phải điện hạ.” Lý Ngư cố gắng không
bật cười thành tiếng, đôi mắt tinh nghịch đảo quanh tiếp tục trêu Cảnh Vương:
“Vậy điện hạ có hiểu hút tinh là gì chăng?”
Trong lòng Lý Ngư cười điên cuồng: Ai bảo trước đây ngài ăn đậu hũ
của em, giờ lại bị đậu hũ bỏng miệng!
Cảnh Vương: "......"
Cảnh Vương cầu xin khoan dung, cười lấy ra một con cá nhỏ bằng
vàng ròng từ trong tay áo, yên lặng đưa vào tay Lý Ngư.
Tiểu Ngư
thích vàng ròng bạc trắng, Cảnh Vương chuẩn bị sẵn để dỗ cá, con cá vàng nhỏ
này là do hắn tự vẽ, mới làm ra không lâu.
"Con cá này thật đáng yêu, là để tặng em sao!"
Lý Ngư
lập tức bị con cá nhỏ ánh vàng rực rỡ hấp dẫn, vui mừng cầm nó xem đi xem lại.
Bé cá vàng ngây thơ đáng yêu, đuôi cong vòng, Lý Ngư nhìn kiểu gì
cũng thấy giống bản thể của mình, trên sống lưng cá có một chỗ đặc biệt bện
thành dây đeo, dây này cũng là cỏ nước xanh biếc Lý Ngư thích.
Lý Ngư yêu thích không buông tay sờ dây buộc trên thân cá, biết rõ
còn hỏi: "Đây là để đeo ở đâu thế?"
Cảnh
Vương mỉm cười ôm cậu, đeo bé cá vàng vào dải lụa sặc sỡ quấn quanh eo cậu.
Lý Ngư sờ soạng con cá bên eo một hồi, sau đó ánh mắt sáng quắc
liếc nhìn Cảnh Vương: “Điện hạ đừng nói sang chuyện khác, mau cho em biết hút
tinh là sao đi.”
Cảnh Vương: "..."
Tiểu Ngư
hơi khó chơi, Cảnh Vương phiền não nhưng cũng yêu thích.
Lý Ngư
ép sát từng bước một, Cảnh Vương đang lo không tìm được cớ thoát thân thì Vương
Hỉ đứng bên ngoài phòng cẩn thận gõ cửa.
Thật ra
Vương công công rất không muốn đến quấy rầy đúng lúc này, dù sao chủ nhân đã
dặn rằng những lúc như vậy ngài muốn có riêng thế giới hai người với Lý công
tử, nhưng Lục Hoàng tử ngồi đợi trong Ngưng Huy Đường đã lâu. Vương Hỉ biết Lục
Hoàng tử từng hại chủ tử nhà mình, thái độ với hắn không hề tốt. Tuy nhiên, Lục
Hoàng tử nói trước khi đến phủ Cảnh Vương hắn từng qua chỗ Hoàng đế nên ông
không thể để hắn chờ lâu thêm nữa.
"Điện hạ, Lục điện hạ vừa mới từ chỗ Hoàng thượng đến, nói là
đến xin lỗi ngài."
Vương Hỉ
áy náy thưa, ông không cẩn thận quấy rầy chủ nhân với Lý công tử mất rồi.
Lần trước Lý công tử và chủ tử từng mâu thuẫn một trận lớn, Vương
Hỉ và người hầu liên quan đều rất lo lắng, sau đó may mà tình hình thay đổi,
Vương Hỉ luôn mong hai người hòa thuận.
Không biết chủ nhân và Lý công tử đã thành đôi chưa?
Theo Vương Hỉ âm thầm quan sát, chủ nhân và Lý công tử từng nằm
chung một giường, còn kéo qua kéo lại, ắt hẳn là có.
Sau đó
lại thấy Lý công tử và chủ nhân chỉ nói chuyện, đọc sách hay viết chữ, hai
người đều khá giữ lễ tiết, cảm giác không giống như đã thành.
Tiếp đấy Lý công tử vì không muốn thị tẩm nên chạy trốn, chủ nhân
ra lệnh khắc đầy chữ “Vương công công không biết nhìn” trên tường, cuối cùng Lý
công tử bằng lòng để chủ nhân thân cận, chắc là có chuyện này nhỉ?
Lần nào chủ nhân gặp Lý công tử xong cũng phải tắm, Lý công tử
không rõ nhưng Vương Hỉ là nội thị bên người vương gia lại hiểu rõ, nếu có thì
sao lại thế được?
Vì vậy, đối với quan hệ giữa chủ nhân và Lý công tử, Vương công
công đến nay vẫn một lời khó nói hết, khó mà hình
dung.
Vương Hỉ
chỉ lo phá vỡ chuyện tốt của Cảnh Vương, ấy vậy mà sau khi kiên trì thưa chuyện
xong, sao ông lại cảm thấy dường như chủ nhân thở phào nhẹ nhõm.
Vương
Hỉ: "..."
Cảnh
Vương vỗ tay Lý Ngư, định đi đuổi Lục Hoàng tử về nhưng thật ra là đang sợ Tiểu
Ngư tiếp tục hỏi. Hắn rất lúng túng, không tiện trả lời nên đành mượn chuyện
đuổi Lục Hoàng tử tránh lần nguy cơ này. Tiểu Ngư ham chơi, chắc lát nữa hắn về
cậu cũng không nhớ mà hỏi nữa.
"Điện
hạ, ngài, ngài muốn đi gặp Lục Hoàng tử? !"
Lý Ngư
vừa nghe thấy là Lục Hoàng tử, vẻ mặt trêu đùa ban đầu thoắt cái biến thành căng
thẳng, không tự giác nắm ống tay áo Cảnh Vương.
Lục Hoàng tử… là đối thủ lớn nhất của Cảnh Vương trong nguyên tác.
Sau khi Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử không còn được trọng dụng, Lục Hoàng tử
lọt vào mắt Hoàng đế. Kẻ này vẫn luôn núp sau lưng Tam Hoàng tử, quỷ kế đa
đoan, lòng dạ độc ác, Cảnh Vương chịu không ít tổn thất vì hắn. Cũng vì Sở Yến
Vũ mà Cảnh Vương suýt nữa chết dưới tay Lục Hoàng tử, mãi đến tận khi Lục Hoàng
tử hoàn toàn thất bại rút lui còn để lại một đống rắc rối cho Cảnh Vương.
Dù cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn nhưng có lẽ thiết lập tính
cách của Lục Hoàng tử cũng không khác mấy nhỉ?
Lý Ngư hiểu rõ Lục Hoàng tử ra sao nhưng không biết phải nhắc nhở
Cảnh Vương thế nào.
Trước
đây Diệp Thanh Hoan bị mưu hại, cậu nói là tình cờ có được tin tức, khó lắm mới
nói dối vẹn toàn được, may là Cảnh Vương tin cậu, không hỏi quá nhiều.
Lần này
cậu lại tình cờ nữa thì cũng quá giả trân rồi.
Lý Ngư cau mày, định nghĩ ra một lý do để Cảnh Vương đề phòng Lục
Hoàng tử.
Cảnh
Vương thấy cậu cau mày trầm tư suy nghĩ, đưa tay tới gần, đầu ngón tay hơi lạnh
vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày Lý Ngư.
"Điện hạ, nếu em muốn ngài đề phòng Lục Hoàng tử..."
Cảnh Vương dịu dàng như thế, Lý Ngư lập tức nói ngay.
Cảnh
Vương liếc cậu một cái, gật đầu, đồng ý.
Lý Ngư: "..."
"Điện hạ không hỏi tại sao à?" Lý Ngư truy hỏi.
Cảnh
Vương chỉ trên tường, cạnh bức vẽ cá là ước pháp tam chương cố tình treo lên.
Cảnh Vương sợ mình quên mất ước định của cá nhỏ với hắn, treo đó
để luôn nhắc nhở mình.
Lý Ngư hiểu ý hắn, việc này có nghĩa là dựa theo ước định, Cảnh
Vương tin cậu. Cậu không nói, hắn cũng không hỏi.
...Chẳng qua rõ ràng trong ước định chỉ yêu cầu Cảnh Vương đừng
hỏi cậu đi đâu, không ngờ Cảnh Vương lại nghĩ thành không hỏi bất cứ chuyện gì
cậu không muốn nói.
... Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?
Là rất
tốt, cực kì tốt, không gì tốt hơn thế.
Lý Ngư yên lòng, vẫn tìm lý do cảnh báo: “Điện hạ, Lục Hoàng tử
từng hại ngài, điện hạ chớ nên tin hắn.”
Thật ra Lý Ngư cũng không biết Lục Hoàng tử đến vì cớ gì nhưng cứ
cẩn thận đề phòng trước chắc chắn không sai.
Cảnh
Vương gật đầu, cười sờ mặt cậu, muốn cậu yên tâm.
Cảnh
Vương đi cùng Vương Hỉ rồi, thứ nhất Lý Ngư cũng không muốn lộ mặt trước mặt
Lục Hoàng tử, thứ hai sợ thời gian biến thân không đủ nên cậu quyết định ở
trong phòng chờ Cảnh Vương về.
Tờ giấy
Cảnh Vương viết vẫn còn đây, “chứng cứ phạm tội” chưa bị lấy đi, Lý Ngư ngồi
một mình nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó.
Đều là đàn ông, cậu có thể hiểu cảm giác của Cảnh Vương. Tuy Cảnh
Vương có ý đó với cậu nhưng vì ước pháp tam chương kia nên thực sự không làm gì
hết, cùng lắm là viết vài ba câu trên giấy cho thỏa lòng.
Điện hạ tốt thật đó.
Điện hạ đối xử với cậu tốt như vậy, sao có thể bỏ qua hắn chứ.
Lý Ngư nghĩ, khóe môi nhếch lên một cách tinh nghịch.
Lục
Hoàng tử đợi rất lâu, Cảnh Vương mới chịu ra gặp.
Mục Thiên Hiểu tiến lên muốn nói vài câu khách sáo, Cảnh Vương chỉ
liếc qua đồ hắn đưa tới rồi lạnh nhạt gật đầu, thậm chí còn không có ý định mời
hắn ngồi xuống, chẳng khác nào đuổi khách
Mục
Thiên Hiểu sờ mũi, nhỏ nhẹ nói: “Trước đây đã xúc phạm nhiều, kính xin hoàng
huynh tha thứ.”
Mục
Thiên Hiểu không nhắc tới Tam Hoàng tử một chữ nào, vốn hắn tới đây chỉ vì mình
thôi.
Lục Hoàng tử chịu nhận lỗi với Cảnh Vương, Tam Hoàng tử lại không,
nhìn biết ngay là ai cao ai thấp.
Mục Thiên Hiểu đã muốn nhanh chóng thoát khỏi Tam Hoàng tử. Từ
trước đến nay, trở ngại lớn nhất với việc leo lên ngôi hoàng đế của hắn không
phải là Nhị Hoàng tử kiêu ngạo hay Tam Hoàng tử bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn
tay.
“...Ngũ hoàng huynh, trước đây ta bị kẻ gian lừa gạt, suýt nữa
hiểu lầm Ngũ hoàng huynh và cá của huynh.” Mục Thiên Hiểu chuyển đề tài, “Nghe
nói Ngũ hoàng huynh rất cưng chiều con cá này, đi tới đâu cũng mang theo, không
biết vì sao hôm nay lại không thấy?”
Mục
Thiên Hiểu cũng cảm thấy cá của Cảnh Vương hơi kỳ quái, muốn nhân cơ hội này
thăm dò chút.
Cảnh Vương nghiêm mặt nhìn Vương Hỉ một cái, Vương công công lập
tức trả lời: “Lục Hoàng tử, cá của điện hạ yêu kiều lắm, không thích thấy
người không liên quan."
Mục
Thiên Hiều không hiểu sao bị một con cá ném mặt đi: "..."
Mục Thiên Hiểu còn muốn hỏi tiếp, Cảnh Vương không kiên nhẫn nghe
hắn dông dài nữa, nhận lỗi xong rồi, để đồ lại, người có thể biến đi được chưa?
Lục Hoàng tử đến
cả ngụm trà nóng còn chưa kịp uống, Cảnh Vương đã ra hiệu qua ánh mắt với Vương
Hỉ, trực tiếp để Vương Hỉ tiễn khách.
Mục
Thiên Hiểu: "..."
Mục
Thiên Hiểu xin ra về, khi rời khỏi Ngưng Huy Đường bước thấp bước cao sắp ra
khỏi Vương phủ, một người tóc tai bù xù lao về phía hắn.
"Điện hạ, điện hạ!"
Người này vừa gào khóc vừa đâm vào ngực Mục Thiên Hiểu.
Mục Thiên Hiểu cảnh giác đẩy người này ra, trong lòng suy đoán có
phải Cảnh Vương muốn tính kế hắn. Nhưng khi người này ngước khuôn mặt đẫm nước
mắt lên, Mục Thiên Hiểu giật nảy cả người.
"Điện
hạ không nhận ra ta sao?" Người này khóc.
"Ngươi...
Ngươi là Vũ nhi?"
Mục Thiên Hiểu không thể tin nổi rằng người mặt mày xám xịt, đôi
mắt sưng như quả hạch này là Sở Yến Vũ cao quý nhân từ ngày xưa, nếu không phải
dung mạo còn có chút giống, chắc hắn cũng không nhận ra là ai.
"Vũ
nhi, vì sao lại thành thế này?"
Trước
đấy Mục Thiên Hiểu không dễ liên hệ với Sở Yến Vũ, đưa tin đến phủ Cảnh Vương
càng lúc càng khó hơn. Sở Yến Vũ chỉ mơ hồ nhắc trong thư là mình không được
sủng ái, Mục Thiên Hiêu không nghĩ rằng sẽ đến mức này.
Sở Yến Vũ cắn môi rơi lệ, cậu ta phải làm sao để nói với Lục Hoàng
tử rằng Cảnh Vương không hề nhìn đến mình, cậu ta bỏ thuốc cho Cảnh Vương cũng
thất bại, kết quả thuốc tác dụng lên người cậu ta đây.
Không ai
làm nhục cậu ta, cậu ta bị trói không thể cử động, khóc lóc điên cuồng khi mất
trí, tìm mọi cách vặn vẹo cơ thể, làm trò hề.
Cậu ta bị trói tròn ba ngày mới dần chịu đựng được dược tính, chỉ
là thân thể cậu ta cũng bị dằn vặt không chịu nổi.
Điều làm
cậu ta khó chịu hơn nữa là dường như toàn bộ người trong Thanh Khê Uyển đều
nghe được tiếng kêu khi cậu ta mất trí, ánh mắt nhìn về phía cậu ta đầy vẻ
khinh thường và miệt thị rõ ràng!
Sở Yến Vũ tỉnh lại từ trí nhớ chật vật, quỳ gối với Lục Hoàng tử.
"Điện
hạ, ta thật sự không tiếp tục ở trong phủ Cảnh Vương được nữa, cầu xin ngài dẫn
ta đi!"
Sở Yến Vũ không muốn ở lại Thanh Khê Uyển nữa, không muốn sống
trong phủ Cảnh Vương, càng không muốn gặp lại Cảnh Vương.
Nay Lục Hoàng tử đã đến, cậu ta thích Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử
cũng thích cậu ta, cậu ta vẫn muốn về bên Lục Hoàng tử!
Người
đẹp rơi lệ cầu xin, nếu là trước đây Mục Thiên Hiểu sẽ nhẹ giọng an ủi, nhưng
đây là phủ Cảnh Vương, hắn chỉ sợ đấy là âm mưu của Cảnh Vương.
Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, cảm thấy xung quanh đầy
tai mắt. Sở Yến Vũ xuất hiện làm hắn kinh hãi, Mục Thiên Hiểu sợ Cảnh Vương cố
ý tạo cảnh hắn và Sở Yến Vũ cấu kết làm bậy. Hắn mới có hi vọng được Hoàng đế
coi trọng, tuyệt đối không thể vì Sở Yễn Vũ mà mất thanh danh, phải rũ bỏ sạch
mối quan hệ với Sở Yến Vũ ngay!
“Sở công tử, ngày trước ngươi ta chỉ từng gặp mặt mấy lần, giờ
ngươi đã vào phủ hoàng huynh, chính là người của Ngũ hoàng huynh, hà cớ nói với
ta những câu này!"
Mục
Thiên Hiểu cố ý lớn tiếng quát lớn, giả bộ tức giận đẩy Sở Yến Vũ.
"Nếu
như Sở công tử lại dám dây dưa, cẩn thận ta không khách khí!"
Lục
Hoàng tử tàn nhẫn xông lên tát vào má Sở Yến Vũ, phất tay áo bỏ đi.
Sở Yến Vũ biết Lục Hoàng tử đến vương phủ, vất vả mới trốn thoát,
chạy ra gặp Lục Hoàng tử, không ngờ Lục Hoàng tử từng thương yêu cậu ta nhất
lại ra tay đánh hắn. Một cái tát này làm Sở Yến Vũ hoàn toàn choáng váng, nghe
thấy tiếng trái tim mình tan nát.
Cảnh
Vương ẩn ở phía xa, hờ hững nhìn tất cả mọi chuyện.
"Điện
hạ, này, chuyện này..."
Vương Hỉ không dám lên tiếng, điện hạ nhà mình chưa bao giờ quan
tâm sống chết của Sở Yến Vũ, sao lần này lại ra lệnh ông âm thầm dẫn Sở Yến Vũ
tới chỗ Lục Hoàng tử?
Nhưng mà ông cũng nhận ra, dù Lục Hoàng tử đánh Sở Yến Vũ, mà nhìn
phản ứng của Sở Yến Vũ... thì sợ là hai người này từng có quan hệ!
Cảnh Vương liếc một cái, Vương Hỉ đã hiểu việc chủ nhân muốn ông
làm tiếp theo, gật đầu rồi đi làm việc.
Bởi vì chút chuyện này, Cảnh Vương ý thức được hắn đã chậm thời
gian về với cá nhỏ, vội vàng chạy vài bước.
Trong phòng tối om, hóa ra ngọn nến thắp sáng đã tắt gần hết, chỉ
còn lại một cốc đèn mờ nhạt trên đầu giường, không thấy ai bên giường hay trong
phòng cả.
Chắc là Tiểu Ngư biến về rồi, Cảnh Vương rất buồn phiền, có lẽ hắn
không nên xác định quan hệ giữa Sở Yến Vũ và Lục Hoàng tử làm gì.
Nhìn thấy Lục Hoàng tử tát Sở Yến Vũ, trong lòng Cảnh Vương tự
nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hắn
chẳng biết vì sao sẽ có cảm giác như vậy, Sở Yến Vũ bị đánh, hắn lại có cảm
giác vui vẻ mơ hồ.
Nhưng mà
bởi vậy mà không thể gặp cá nhỏ thì thật tiếc nuối, sợ là phải đợi đến mai mới
có thể gặp nhau.
Cảnh
Vương nghĩ như thế, bỗng nhiên màn gấm khép chặt trên giường được mở ra, cá nhỏ
thò đầu ra từ bên trong, còn buồn ngủ lim dim xoa mắt.
Cảnh Vương:
"..."
"Điện
hạ, sao giờ ngài mới về, em đã ngủ mất rồi." Lý Ngư cười hì hì nói.
Cảnh
Vương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Ngư.
Thiếu
niên khoác áo đứng dậy, thắp sáng lên cốc đèn nơi đầu giường, cũng thắp lên ánh
sáng ấm áp duy nhất trong lòng hắn.
"Điện hạ, ngài..."
Lý Ngư
đỏ mặt, trong sự xấu hổ lại mang chút ranh mãnh: "Ngài còn chưa nói cho em
biết hút tinh là ý gì đấy."
Cảnh
Vương: "..."