Cá cưng trong lòng bàn tay của bạo quân tàn tật

Chương 10.1:Cá dậy làm mất mặt
Edit: Dưa Hấu
Beta: Dẹo
Làm sủng phi mấy năm, Cừu thị vẫn biết rằng từ trước tới nay Cảnh Vương vẫn có một vị trí trong lòng Hoàng đế. Bà ghét Cảnh Vương phần lớn là vì vậy. Nhỡ Hoàng đế phát cáu với bà vì chuyện này, làm ảnh hưởng tới chuyện làm Thái Tử của Nhị Hoàng tử sắp tới thì làm sao bây giờ!

Cừu thị không thể trơ mắt nhìn mình và Nhị Hoàng tử gặp xui, tự cho là thông minh nghĩ ra một ý!

“Chiêu nhi, lại đây, đừng nói gì, chúng ta phải... nhanh giấu con cá này đi.”

Mục Thiên Chiêu: ???

Cừu thị không muốn qua tay người khác. Càn Thanh cung không phải địa bàn của bà, Hoàng đế lại đang ngồi trên ghế rồng cách đó không xa, chỉ cần gọi bừa một tâm phúc nào đó tới xử lý, e rằng sẽ làm Hoàng đế chú ý. Chuyện cá của Cảnh Vương chết đương nhiên là càng ít người biết càng tốt.

Cừu thị và Nhị Hoàng tử cùng che bát to lại, thầm thì bàn bạc.

Ý của Cừu thị là, đầu tiên giấu việc con cá đã chết, sau đó bọn họ tỏ vẻ phát hiện không thấy cá đâu, chắc chắn Hoàng đế sẽ sai người tìm khắp nơi, khi đó bà sẽ có thời gian chuẩn bị một con cá còn sống khác, rồi đặt ở một nơi thích hợp để một người thích hợp tìm thấy, chắc chắn sẽ lừa được.

“Có thể bị phát hiện không?” Mục Thiên Chiêu hơi do dự. Gã sắp trở thành Thái Tử, không muốn sơ suất tí nào.

“Sợ cái gì.” Cừu thị cười lạnh: “Chẳng phải là giống y như con cá dùng để nấu canh à, có khi chính Cảnh Vương cũng không nhận ra.”

Cừu thị bình tĩnh như vậy, mới dám dùng kế này, nếu không, phải chờ Cảnh Vương gây khó dễ với bà à!

Cừu thị nhìn con cá ngửa cái bụng trắng trôi trên mặt nước, nếu muốn giấu cá, tuyệt đối không thể để người khác tìm thấy, vậy cũng chỉ có thể giấu trong tay áo bà là ổn nhất, không ai dám soát người Quý phi!

Cừu thị cố nén sự buồn nôn, dùng khăn bọc ngón tay bắt cá. Nhưng khi bà chuẩn bị bắt cá vào tay, đuôi cá vốn dĩ chẳng hề nhúc nhích lại quơ quơ, liều mạng vẫy.

Cừu thị, Nhị Hoàng tử: !!!

Mục Thiên Chiêu sợ ngây người: “Mẫu phi, con cá này chưa chết à!”

Làm sao cá khởi tử hoàn sinh được, quá kì quái rồi!

Cừu thị cố gắng không nghĩ nhiều, bà cũng không để ý câu nói của Nhị Hoàng tử. Mặc dù con cá này bị cuốn trong khăn lụa, vẫn cực kì trơn trượt. Bây giờ nó quẫy rất mạnh, nếu bà lỡ tay làm rơi cá xuống đất, cũng chính là rơi trước mặt Hoàng đế, ngay trong Càn Thanh cung...

Khi bước tới bước này, bà đã không thể quay đầu được rồi!

Đầu Cừu thị đầy mồ hôi. Bà là một người phụ nữ, đã quen sống trong nhung lụa một thời gian dài, lực tay không có. Lý Ngư đã quen với việc bay nhảy, lần này càng làm mạnh hơn, hơn nữa với một cái đuôi siêu mạnh, cậu tránh khỏi cái nắm cực kỳ dễ dàng.

Lúc này, chính là khi cá chép nhỏ gần Cừu thị nhất!

Lý Ngư quẫy đuôi vài lần, dù sao cũng đã có kinh nghiệm, phải thực hiện một đoạn lớn, cậu dứt khoát quẫy đuôi một cái. Vốn dĩ cậu muốn nhảy lên người Quý phi dọa bà một lần, sau đó thừa lúc bà hoảng loạn ngậm dạ minh châu xuống dưới. Đương nhiên nếu không cẩn thận thì không thể thành công lăn lên đất được. Vậy cậu vẫn nên quẫy đuôi thêm mấy lần, tranh thủ nhảy lại bát to. Bát to cách cậu rất gần, chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát. Rời khỏi nước không phải chuyện lớn, trong không gian của cậu cũng có đủ nước sạch.

Nhưng không ngờ cậu dùng sức hơi quá, quẫy một cái ra trang sử mới, nhảy luôn lên mặt Quý phi.

Lý Ngư: !!!

Cừu thị chợt thấy mặt mình mát lạnh, cá của Cảnh Vương đang nhào tới mặt của bà!

Mắt Quý phi tối sầm lại, sợ hãi kêu to: "A —— "

Lúc nàng làm vậy, Lý Ngư cũng hoảng cả lên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu dùng mình cá bò lên... mặt người khác. Đuôi cậu theo bản năng quẫy loạn, đúng lúc vả miệng Quý phi vài cái!

Nhị Hoàng tử bối rối thấy rõ, tỉnh lại sau mấy tiếng vả, hốt hoảng gọi to: “Mẫu phi, mẫu phi, người đâu tới đây mau lên, mau cứu mẫu phi của ta.”

“Nhanh, Chiêu nhi, mau lấy xuống hộ ta. Nó đang trên mặt ta, nó đang trên mặt ta!!” Mắt Cừu thị bị che mất, vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, rít gào liên tục.

Mục Thiên Chiêu muốn giúp, nhưng tay đưa được một nửa lại dừng lại. Gã sợ con cá bay lên người mình, gã cũng không đoán trước được!

Nhốn nháo hết cả lên. Lý Ngư nhân cơ hội tìm vị trí thích hợp, quẫy đuôi một cái về phía dạ minh châu. Lần này cậu khống chế lực cực kì cẩn thận, đánh một cái làm chiếc trâm cài tóc bằng vàng(1) lay động, như ước nguyện của cậu, hạt châu rơi xuống từ chiếc trâm vàng.

(1) 


Vốn dĩ Cừu Quý phi định hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế vào ban đêm, nên mới đặt tâm tư lên chiếc trâm cài đầu, dùng viên dạ minh châu vô cùng giá trị này. Chỉ có điều bây giờ, Quý phi đã sợ nứt cả gan mật, làm gì để ý tới trang sức trên đầu.

Lý Ngư cố gắng quẫy đuôi mấy lần, không thể lấy được viên dạ minh châu, dạ minh châu lại rơi xuống gạch vàng.

Có hạt châu sẽ có được thuốc khôi phục dạng người, cậu chẳng đếm xỉa tới gì nữa cả!

Lý Ngư vồ tới ngậm hạt châu.

Hoàng đế đang uống trà chờ Cảnh Vương, bỗng nghe thấy tiếng kêu to của Nhị Hoàng tử và Quý phi. Không biết đã xảy ra chuyện gì, Hoàng đế dẫn theo La tổng quản hoảng loạn lại gần, thấy hình ảnh tóc mây Quý phi rối tung, sắc mặt trắng bệch, đôi tay cào loạn bốn phía, Nhị Hoàng tử đứng cạnh cũng không biết làm sao.

Hoàng đế không thấy Lý Ngư. Cá chép nhỏ đang tìm hạt châu trên đất. Nhưng trong tình hình như vậy, điều đầu tiên Hoàng đế chú ý tới, chắc chắn là mẹ con Quý phi.

"Chuyện gì thế này!" Hoàng đế giận dữ.

Lý Ngư không ngậm được dạ minh châu. Sau khi thấy dạ minh châu rơi xuống rồi nhanh chóng lăn đi, cậu còn muốn với, nhưng mà —— chưa kịp với, phía trên cậu đã có một cái tay.

Trong lúc cậu sắp ngậm được hạt châu, cái tay này đè cậu lại, làm cậu bỏ lỡ viên dạ minh châu.

Ai đã quấy rối cậu làm nhiệm vụ?

Lý Ngư hơi giận giữ ngẩng đầu lên, đối diện với cậu chính là khuôn mặt tức giận của Cảnh Vương.

Xong, xong đời rồi, rong ruổi bay lên lại bị bạo quân sau khi thay y phục bắt chặt lại.

Lý Ngư ngây ngốc thổi bong bóng, muốn nhanh chóng trốn đi không thừa nhận, nhưng cậu đang trong lòng bàn tay Cảnh Vương, làm gì còn chỗ trốn?

Cậu vừa mới quật Cừu thị, lại còn cướp dạ minh châu. Không biết Cảnh Vương có thấy không, cậu —— trong mắt Cảnh Vương, chắc chắn là đã gây chuyện. Nhưng cậu không phải ngốc nghếch ham chơi. Chắc chắn Cừu thị sẽ cáo trạng với Hoàng đế, chỉ cần cậu trở về trong bát trước khi Hoàng đế phát hiện, Hoàng đế sẽ không tin lời Cừu thị nói. Dù sao làm gì có con cá nào có đủ khả năng để nhảy từ trong bát ra, đùa giỡn Cừu thị rồi lại nhảy trở lại?

Đúng, phải trở lại, không có nước thật khó chịu. Nhưng làm thế nào để có thể bí mật trở về trong bát từ trong tay Cảnh Vương, chuyện này còn khó hơn tính kế Cừu thị. Cảnh Vương không dễ lừa, phải thật cẩn thận...

Lý Ngư còn đang điên cuồng động não cá, Cảnh Vương không dễ lừa đã nâng cậu lên, nhẹ nhàng thả cậu về trong nước.

Lý Ngư  đột nhiên được đưa trở về bát to, được nước vây quanh: !!!

A, bạo quân đưa cậu về chỗ cũ rồi!

Lý Ngư vội vã lấy lòng uốn người xoay một cái, Cảnh Vương trừng mắt nhìn con cá. Cá chép nhỏ kinh hồn bạt vía sững sờ đọc được ý tứ nguy hiểm trong mắt bạo quân:

Lát nữa tính sổ với ngươi.

Lý Ngư: “...”

Không muốn đâu, lẽ nào lúc trước hắn không tức giận cũng là vì để tính sổ sau?

Cậu không muốn thành canh cá, càng không muốn chết, thà cho bạo quân nắm mấy lần còn hơn. Lý Ngư vô cùng nịnh bợ lấy lòng vây quanh tay Cảnh Vương, chủ động cho cầm vài cái có thể xóa nợ không?

Cảnh vương: "..."

“Hoàng thượng, mong ngài phân xử cho nô tì. Cá Cảnh Vương nuôi chẳng biết tại sao lại nhảy lên mặt nô tì...”

Cừu thị sợ hãi không thôi, khóc sướt mướt quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, trong lòng hận Cảnh Vương muốn chết. Có phải bà trúng kế của Cảnh Vương không, chắc chắn con cá khởi tử hoàn sinh là để lừa bà, làm bà mất mặt trước mặt Hoàng đế!

Trải qua một trận sợ hãi, Cừu thị đã triệt để mất bình tĩnh, nhìn gì cũng giống có âm mưu.

Hoàng đế xoa xoa thái dương, không rõ cái gì nhìn về phía Cảnh Vương. Cảnh Vương cười lạnh một tiếng,

Lúc hắn thả cá chép nhỏ về cũng đã nhắm vào lúc không ai để ý. Cừu thị vừa mua người nói xấu hắn, hắn cũng nên để Cừu thị nếm thử mùi vị một trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Cảnh Vương liếc nhìn cá chép nhỏ một cái, vậy mà cá chép nhỏ lại cực kỳ thú vị, có thể xông ra tạo cơ hội này cho hắn, cơ hội trời cho.

Hoàng đế lệnh La Thụy Sinh qua kiểm tra, thấy cá của  Cảnh Vương vẫn đang vui mừng bơi trong bát.

Lần này Hoàng đế tức giận thật: “Quý phi nói dối trắng trợn, cá của Cảnh Vương rõ ràng vẫn còn trong bát!”

Cừu thị nóng hết cả đầu xông tới, vừa tức vừa vội: “Hoàng thượng, là thật mà, con cá này vừa bay ra ngoài đó!”

Hoàng đế nhíu mày: “Ý của ngươi là, nó, một con cá, biết bay, bay ra ngoài bắt nạt ngươi, sau đó lại bay về?”

Đối với Quý phi mà nói con cá này đã là bóng ma. Cừu thị bất giác gật đầu liên tục: “Thật sự là vậy đó, Chiêu nhi cũng nhìn thấy.”

“Quý phi, có phải ngươi bị điên không?”

Hoàng đế thở dài, rõ ràng là không tin. Cừu thị vốn đang yên đang lành, đột nhiên lại làm loạn hết lên, lại còn ăn nói bừa bãi. Cá biết bay, làm sao có khả năng này được?

Nếu không phải bị điên, tại sao lại ăn nói linh tinh, lại còn làm rối hết tóc lên?

“Ngươi tự nói mê sảng còn được, chẳng lẽ còn muốn lôi kéo Thiên Chiêu nói mê sảng cùng ngươi?”

Mục Thiên Chiêu vốn định giúp đỡ Cừu thị, nghe vậy nghẹn lại. Cừu thị dùng sức nháy mắt với y, Mục Thiên Chiêu nghĩ hiện tại Hoàng đế cơ bản là không tin, nếu cứng rắn giúp Cừu thị e rằng sẽ làm Hoàng đế không thoải mái, tại sao phải đồng lõa nhất thời để khoe dũng cảm làm gì?

Mục Thiên Chiêu có thể từ bỏ bất kì cái gì vì ngôi vị Thái Tử, lập tức hiểu chuyện nói: “Phụ hoàng dạy rất đúng, nhi thần... cũng không thấy rõ gì.”

Cừu thị khó tin nổi nhìn nhi tử mình. Mục Thiên Chiêu chột dạ nhìn chỗ khác. Y là người trở thành Thái Tử, muốn tự vệ thì có gì sai?

Hoàng đế không vui nói: “Quý phi, ngay cả Thiên Chiêu cũng nói như vậy, ngươi còn muốn nói gì không.”

“Hoàng thượng, phải... là nô tì bị điên, nô tì nói lỡ, thỉnh Hoàng thượng khoan dung.”

Cừu thị ôm nỗi hận cắn môi anh đào. Con ruột cũng không giúp bà, bà còn biết nói gì đây? Là bà nhất thời hồ đồ rồi, Hoàng đế cũng không tin bà. Bà tiếp tục xoắn xuýt tố khổ cũng chẳng có tác dụng gì. Kế sách trước mặt là tạm cúi đầu, để Hoàng để hết giận trước, không đáng sứt mẻ bây giờ chỉ vì một con cá chết.

Lúc Cừu thị oan ức nhận rai, giày đăng vân của Cảnh Vương đạp phải một chiếc khăn thêu. Vương Hỉ vẫn đi theo cạnh Cảnh Vương vội vàng xông lên trước, cúi người nhặt khăn lên.

Vì không biết khăn này của ai, Vương Hỉ cố tình dò xét nhìn nó một lần, kinh ngạc “Ôi” một tiếng.

“Vương Hỉ, ngươi lại thế nào nữa?” Hoàng đế bị trận làm loạn vừa rồi làm đau cả đầu.

Vương Hỉ nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, hình như nô tài nhặt được... khăn của Quý phi nương nương, trên khăn còn có vảy cá này.”

Chương kế tiếp