Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 14: Hiểu nhầm to


Đang yên đang lành ngồi làm bài thì đột nhiên bị làm phiền, Tô Tiểu Bảo cau mày lại tỏ ra khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt đang chắn ánh sáng của mình.

“Có chuyện gì?”

“Tớ…” cô gái được gọi là Hoàng Nhân Nhân đó ngớ người ra.

Chuyện lớp 8-7 có một học sinh mới chuyển đến rất đẹp trai chẳng cần đợi hết một buổi học thì đã được các nữ sinh lớp 8-7 lan truyền ra.

Hoàng Nhân Nhân là một người cuồng trai đẹp, hơn nữa tính cách cũng rất thoáng, trong quan điểm của cô ta thì chỉ cần đẹp trai, tán được thì cứ tán thôi.

Trong trường này, hai người đẹp trai nhất trường thì cậu Diệp đã có hoa khôi rồi, còn Tạ Dân Hiên thì cô ta không dám động vào, khó khăn lắm mới có người cùng level với hai người đó, Hoàng Nhân Nhân không cần nghĩ nhiều liền chạy thẳng qua đây.

Sau khi Hoàng Nhân Nhân nhìn thẳng vào mắt của Tô Tiểu Bảo, quả thật đã bị gục ngã trước sự đẹp trai của cậu.

Cảm giác trái tim đã rung động rồi…

“Ờm thì, tớ có thể add Wechat của cậu không?” Cô nữ sinh vốn tính cách tùy tiện không ngờ lại đi đỏ mặt.

“Không có.” Bọn họ trước đây đến điện thoại cũng không có, lấy đâu ra wechat.

Tô Tiểu Bảo trả lời thật thà.

Câu trả lời này vào tai của Hoàng Nhân Nhân thì lại thành từ chối thẳng thừng: Thời buổi này có ai mà lại không có wechat chứ, nói không có cái gì, rõ ràng là không muốn cho cô ta!

Mặt mũi của Hoàng Nhân Nhân không biết để vào đâu.

Những người ở xung quanh xem cảnh tượng này thì cũng nghĩ như thế.

Dung mạo của Hoàng Nhân Nhân vốn không tệ, bình thường đi tán tỉnh đám nam sinh thì chỉ cần tán là đổ, không ngờ tới hôm nay lại bị thất bại thảm hại khi gặp học sinh mới này.

Thú vị rồi đây.



Tạ Dân Hiên bị tiếng ồn ào trong lớp làm tỉnh ngủ, vô cùng bực mình ngóc đầu dậy nhìn.

“Chuyện gì thế hả?”

“Hê hê, anh Hiên, vừa rồi lúc anh đang ngủ nên không biết chuyện này ngoạn mục như thế nào đâu, nữ thần Nhân Nhân của Đỗ Nhất Minh vừa rồi đã đến lớp tìm Tô Tiểu Bảo đòi số wechat, kết quả là bị từ chối phũ phàng.” Lưu Khải kể lại rất sống động chuyện vừa mới xảy ra.

Lại là cậu ta! Tạ Dân Hiên chau mày lại.

Tạ Dân Hiên vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ bị thấp hơn Tô Tiểu Bảo một điểm trong phần kiểm tra hôm qua. Những kỳ kiểm tra tháng trước đây cậu làm bài qua quýt thì không nói làm gì, nhưng mà ngày hôm qua cậu đã làm rất nghiêm túc.

“Hôm nay có giờ thể dục đúng không?” Tạ Dân Hiên hỏi.

“Đúng thế, là tiết sau đấy.”

“Mang bóng theo không đấy?”

“Tất nhiên là phải mang rồi.”

“Đưa đây.”

Tạ Dân Hiên lấy quả bóng rổ từ chỗ Lưu Khải, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Tiểu Bảo, sau đó “bộp” một tiếng, Tạ Dân Hiên đặt quả bóng rổ lên mặt bàn của Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo cau mày lại nghĩ thầm: Sao cái đám này phiền phức thế, cậu chỉ muốn làm cho xong bài tập về nhà trước khi đi về thôi mà cũng không được sao?

Tô Tiểu Bảo nhìn Tạ Dân Hiên với ánh mắt lạnh lùng.

“Bóng rổ, biết chơi không?” Tạ Dân Hiên hỏi.

Tô Tiểu Bảo: “Biết.”

Tạ Dân Hiên: “Làm một trận?”



Tô Bối vừa hay ngồi ngay bên cạnh.

Cô không hề nhìn thấy sự kèn cựa ngấm ngấm trong ánh mắt của hai người, chỉ nghe thấy có người hẹn chơi bóng rổ với Tô Tiểu Bảo, trong lòng Tô Bối hơi ngạc nhiên mừng rỡ.

Lúc còn ở dưới quê, bởi vì nguyên nhân xuất thân của hai người họ mà chẳng có ai chịu chơi với họ cả, có rất nhiều lúc Tô Tiểu Bảo chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem người khác chơi bóng rổ, đợi đến khi người ta dời đi rồi thì mới chơi dắt bóng, ném rổ cùng không khí.

Điều này vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng của Tô Bối.

Không ngờ bọn họ vừa mới đến trường này thì đã có người tìm Tô Tiểu Bảo để cùng chơi rồi, trong lòng Tô Bối có chút vui mừng.

Hơn nữa, bởi vì những gì mà Trần Đức đã kể về cậu hai nhà họ Tạ nên ấn tượng của Tô Bối đối với Tạ Dân Hiên cũng rất tốt.

“Tô Tiểu Bảo, em đi đi.” Tô Bối túm lấy cánh tay của Tô Tiểu Bảo dưới gầm bàn rồi lắc lư nói: “Em đi đi, chị ở bên cạnh xem.”

Nghe thấy Tô Bối nói vậy, Tô Tiểu Bảo gật đầu rồi quay ra nhìn Tạ Dân Hiên hỏi: “Chơi kiểu gì đây?”

“Ba chọi ba, cậu có thể tùy ý chọn lấy hai người trong bốn người bọn họ.” Tạ Dân Hiên đưa Tô Tiểu Bảo đến sân đánh bóng rổ rồi chỉ mấy người Đỗ Nhất Minh ở bên cạnh nói.

Tạ Dân Hiên nói xong, mấy người Đỗ Nhất Minh bất giác bước lùi ra phía sau một bước.

Tô Tiểu Bảo: “…”

Có chắc là sẽ không chọn phải hai thằng hại bạn đấy chứ?

Thấy Tô Tiểu Bảo không nói gì, Tạ Dân Hiên mất kiên nhẫn, chỉ vào hai người: “Từ Dương Dương, Lưu Khải, hai cậu sang bên cậu ta đi.”

Hai người Từ Dương Dương và Lưu Khải nghe thấy bị điểm danh thì vẻ mặt lập tức đầy tuyệt vọng.

Từ Dương Dương: Anh Hiên, em là hậu vệ ghi điểm tốt nhất của anh đấy, sao anh lại nỡ bỏ rơi em như vậy chứ?

Lưu Khải: Tại sao lại là em, em cũng muốn được cùng đội với anh Hiên, nằm thôi cũng thắng được rồi. Hơn nữa, cái cậu Tô Tiểu Bảo này có thật là biết chơi bóng rổ không vậy?

“Lề mề cái gì hả, bắt đầu đi.”



Tạ Dân Hiên ở trường thì có thể nói là một “tấm quảng cáo” di động. Nghe tin Tạ Dân Hiên đang chơi ở sân bóng rổ, chẳng bao lâu sau, vòng quanh sân bóng đã bị người đến vây kín.

Lúc ban đầu đám nữ sinh đó đều là đến xem Tạ Dân Hiên, kết quả phát hiện ra hôm nay, ở trên sân bóng rổ lại có một nam sinh mà bọn họ chưa nhìn thấy bao giờ.

“Cậu đó là ai vậy, đẹp trai quá!”

“Tớ nghe nói nữ sinh ở các nhóm khác bảo hình như là học sinh mới chuyển đến của lớp 8-7.”

“Tuy không đẹp trai bằng nam thần Tạ nhưng mà cũng rất đẹp trai đấy!”

“Làm gì có, tớ thấy không thua kém gì hết ấy! Nam thần Tạ thì là kiểu đẹp trai kiểu bad boy, còn cậu học sinh đó thì lại đẹp trai kiểu lạnh lùng, nếu mà so ra thì tớ vẫn thích cậu này hơn một chút.”

“Tớ thích nam thần Tạ hơn.”

“Nhìn kìa, cuộc thi đấu bắt đầu rồi!”



Cuộc thi đấu bắt đầu.

Ban đầu hai người Từ Dương Dương và Lưu Khải sau khi bị “bán đứng” thì vẫn còn đắn đo: Người mới này không gánh team được, bọn họ cứ chấp nhận thua cuộc luôn cho xong hay là nên dốc sức để có thua thì điểm số cũng không quá là khó coi.

Kết quả thì lại phát hiện ra Tô Tiểu Bảo lại chơi bóng rổ lợi hại đến như thế.

Hai người họ liền quẳng ngay suy nghĩ chán chường trước đó, bắt đầu nghiêm túc thi đấu.

Điểm số trên sân đấu theo nhau rất sát.

Đám nữ sinh ở bên ngoài hò hét “Nam thần Tạ cố lên” thì dần dần cũng bắt đầu bị trộn lẫn thêm “Cậu Tô cố lên”.

Lúc biết được tên Tô Tiểu Bảo là tên thật chứ không phải là nói đùa, các nữ sinh này tỏ thái độ không chấp nhận được, cái tên này không phù hợp với độ đẹp trai của nam thần mới bọn họ, thế nên là cái tên “Cậu Tô” cũng vì thế mà sinh ra.

Ban đầu Tô Bối không biết điều này, sau khi gào lên: “Tô Tiểu Bảo cẩn thận sau lưng” thì bị đám nữ sinh ở xung quanh lôi ra phổ biến kiến thức một hồi.

Nhờ một trận thi đấu bóng rổ mà Tô Tiểu Bảo đã thu hút một “nhóm fan” hùng hậu mà cậu ấy không hề hay biết.



Khi trận đấu kết thúc, đội Tạ Dân Hiên được sáu mươi tám điểm còn Tô Tiểu Bảo bên này được sáu mươi tư điểm.

“Tôi thắng rồi nhé.” Tạ Dân Hiên nói câu này với dáng vẻ thách thức rồi cầm đồng phục bỏ đi.

Phía sau lưng, Lưu Khải đi đến rồi vỗ vai Tô Tiểu Bảo: “Không sao, hôm nay chúng ta bị thua một cách đáng tiếc thôi, hơn nữa, nếu không phải thằng Từ Ngu kia làm lỡ hai quả phát thì chúng ta đã hòa với đội của anh Hiên rồi.”

“Ừm.” Tô Tiểu Bảo đáp lại, không bỏ đi đầy phong độ như Tạ Dân Hiên, cậu lại đi về phía Tô Bối ở bên ngoài sân bóng.

“Tô Tiểu Bảo lợi hại quá đi.” Tô Bối tươi cười nhìn Tô Tiểu Bảo ở trước mặt mình, cầm lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh, rót nước trong bình vào nắp đưa ra.

Đây đương nhiên không phải là cái bình giữ nhiệt có in dòng chữ “Dương Đại Hữu đại thọ tám mươi tuổi” ở nhà bọn họ trước đây, đây là bình bác Phúc đã mua cho họ, tiện thể còn đưa cho Tô Bối một gói kỳ tử.

“Cũng tàm tạm.” Tô Tiểu Bảo đón lấy cái cốc bằng nắp bình giữ nhiệt mà Tô Bối đưa, khiêm tốn trả lời.

Nhưng mà bị thua Tạ Dân Hiên khiến cậu có chút khó chịu.

Lúc này, cách đấy tầm nửa cái sân bóng, Hoàng Nhân Nhân và mấy cô bạn của lớp ba đang đứng ở đó.

Nhìn thấy Tô Tiểu Bảo ngay sau khi kết thúc thi đấu thì đi thẳng đến chỗ một nữ sinh ở bên ngoài sân bóng, hơn nữa còn nhận nước uống mà nữ sinh đó đưa cho nữa, ánh mắt của Hoàng Nhân Nhân lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Rồi lại nhìn vào chai nước coca cola trên tay mình, Hoàng Nhân Nhân tỏ ra rất phẫn nộ, vô cùng chán ghét vứt coca cola trong tay đi.

Không tặng được nước thì đưa khăn giấy cũng được chứ gì.

Kết quả là, không đợi đến lúc Hoàng Nhân Nhân có thời gian thực hiện thì đã nhìn thấy nữ sinh kia ở đó lấy giấy ăn từ trong túi của đồng phục ra.

Nữ sinh đó không chỉ đưa khăn giấy cho Tô Tiểu Bảo mà còn lấy khăn giấy vỗ vào sau gáy Tô Tiểu Bảo rồi bắt đầu lau mồ hôi, cuối cùng còn vô duyên đến mức cầm khăn giấy luồn tay vào trong áo phông của Tô Tiểu Bảo nữa chứ!

Đây không phải là trọng điểm, điểm quan trọng là từ đầu tới cuối Tô Tiểu Bảo lại vô cùng hợp tác: Cứ như thể sợ nữ sinh đó không với được vậy, không những quay người lại mà còn khom người xuống nữa.

Nhìn thấy cảnh này, mấy học sinh nữ đứng bên cạnh Hoàng Nhân Nhân bắt đầu bàn tán.

“Nhân Nhân, nữ sinh đó không phải là bạn gái của cậu Tô đấy chứ? Cảm giác hai người họ thân mật lắm.”

“Hôm nay cậu Tô không cho cậu số wechat, nói không chừng là vì có bạn gái rồi đấy, hay là cậu bỏ qua đi.”

“Thật ra tớ cảm thấy Lăng Vũ ở lớp 8-6 cũng ổn lắm mà…”

“Không giống nhau!” Hoàng Nhân Nhân bỏ chạy đi với đôi mắt đỏ hoe, cô ta thật sự rất thích Tô Tiểu Bảo!



Đương nhiên Tô Bối không hề hay biết chuyện này xảy ra, sau khi giúp Tô Tiểu Bảo lau khô mồ hôi ở sau lưng, liền vội vàng bắt Tô Tiểu Bảo mặc áo khoác vào.

“Nóng!”

“Chỉ nóng một lúc thôi, em không được cởi ra đâu đấy.” Tô Bối trừng mắt nhìn Tô Tiểu Bảo nói: “Lỡ như mà em bị cảm rồi lây cho chị thì phải làm sao?”

Tô Tiểu Bảo: “…”



Lúc tan học, Đỗ Nhất Minh chặn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại ở cổng trường học.

Đỗ Nhất Minh vừa cao vừa vạm vỡ, phía sau lưng còn có chục đàn em mà cậu ta gọi từ các lớp khác đến, trông dáng điệu cũng rất dọa được người.

Cảnh tượng như thế này trong trí nhớ của hai chị em đã xuất hiện quá nhiều lần rồi, thế nên khi thấy đám người Đỗ Nhất Minh vây đến, Tô Tiểu Bảo liền kéo Tô Bối ra sau lưng mình theo phản xạ nhằm bảo vệ cô.

“Đừng sợ.” Tô Tiểu Bảo nói với Tô Bối.

“Chị không sợ.”

“Vậy sao chị lại túm tay em chặt thế hả?”

“Vì chị sợ em sẽ kích động mà lao vào đánh nhau với bọn họ.”

Tô Tiểu Bảo: “…”

Tô Bối: “Thật mà.”

Có được những ký ức của bốn năm trong dị thế, Tô Bối của bây giờ đã không còn sợ hãi những chuyện như thế này nữa rồi, hơn nữa Tô Bối ngầm cảm thấy là Đỗ Nhất Minh và đám con gái lưu manh hay những học sinh có vấn đề mà trước đây cô gặp không giống nhau, tuy là có vẻ dữ tợn nhưng trong ánh mắt thì không có sự hung ác.

Chỉ là Tô Bối có chút khó hiểu, buổi sáng nay Đỗ Nhất Minh vẫn còn chơi bóng rổ với Tô Tiểu Bảo bình thường mà? Sao giờ lại xảy ra cảnh tượng này?

Tô Tiểu Bảo cũng không hiểu.

“Đỗ Nhất Minh, cậu muốn làm gì hả?” Tô Tiểu Bảo gằn giọng hỏi.

“Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn dạy cho cậu một bài học.”

“Có thể nói nguyên nhân là vì sao không?” Tô Bối tiếp lời hỏi lại.

“Chuyện này phải hỏi bản thân cậu ta!” Đỗ Nhất Minh có chút không quen khi phải nói chuyện với nữ sinh, cậu ta lẩn tránh ánh mắt của Tô Bối, chỉ về phía Tô Tiểu Bảo rồi hằn học nói.

“Tô Tiểu Bảo, cậu đã có bạn gái rồi thì cậu không nên đi gạ gẫm các bạn nữ sinh khác nữa!”

Tô Tiểu Bảo: … Tôi đã gạ gẫm ai?

Cảm thấy cách chọn từ của mình không đủ nghiêm trọng, Đỗ Nhất Minh nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Hoàng Nhân Nhân muốn lấy số wechat của cậu, cậu không muốn cho thì có thể nói thẳng với cô ấy, sao lại khiến một cô gái bị mất mặt như thế trước mặt bao nhiêu người như vậy được?”

Tô Tiểu Bảo: Hoàng Nhân Nhân lại là ai vậy?

“Hơn nữa, là một học sinh, sao có thể hiên ngang yêu đương ở trong trường như thế, cậu thấy thế là đúng à?” Nói xong, Đỗ Nhất Minh lại liếc nhìn Tô Bối đang đứng cạnh Tô Tiểu Bảo.

Ban đầu những lời nói của Đỗ Nhất Minh khiến Tô Bối chẳng hiểu gì, đến bây giờ thì càng nghe lại càng khó hiểu… Đỗ Nhất Minh xem cô là bạn gái của Tô Tiểu Bảo sao?

Thảo nào Tạ Dân Hiên lại nói Đỗ Nhất Minh là bại não, quả thật là không được thông minh chút nào.

Tô Bối suýt chút nữa bị Đỗ Nhất Minh làm cho tức đến bật cười.

“Thế nên, vì Tô Tiểu Bảo nhà tôi không thích cái bạn nữ sinh được gọi là Hoàng Nhân Nhân đó, thế nên cậu mới muốn giúp cậu ta lấy lại thể diện à ?” Tô Bối cố tình vừa quàng lấy cánh tay của Tô Tiểu Bảo vừa hỏi Đỗ Nhất Minh.

“Cũng có thể nói như thế.”

“Hình như tôi xinh hơn Hoàng Nhân Nhân mà?” Tô Bối cố tình trêu chọc đối phương nên hỏi.

Cô vừa hỏi xong câu này, đám người bên Đỗ Nhất Minh đều im lặng nhìn Tô Bối, mấy đàn em của Đỗ Nhất Minh rất muốn gật đầu khẳng định: Bạn nữ sinh này đúng là xinh hơn Hoàng Nhân Nhân thật.

“Thế nên, cái bạn Hoàng Nhân Nhân đó không xinh bằng tôi, lại không thân quen gì với Tô Tiểu Bảo, tại sao Tô Tiểu Bảo lại phải thích cậu ta chứ?”

Đám người Đỗ Nhất Minh: …

Hình như cũng có lý đấy.

Thấy Đỗ Nhất Minh bị nói cho không phản bác được lời nào, cuối cùng Tô Bối cũng không nhịn được cười.

“Đỗ Nhất Minh, cậu không phải là thằng ngốc đấy chứ.”

“Đm, cậu mới là thằng ngốc ấy!”

“Tôi tên là gì?”

“Tô Bối.”

“Cậu ấy thì sao?”

“Tô Tiểu Bảo.’

“Cho nên là?”

“Cho nên là cái gì?”

Thấy Đỗ Nhất Minh vẫn ngơ ngơ không hiểu gì, vẻ mặt Tô Bối trở nên ngán ngẩm, nói thẳng ra luôn: “Cho nên là, chúng tôi là chị em sinh đôi.”

“Chị em sinh đôi? Cậu nói hai người là anh chị em? Chính là hai chị em ruột á?”

“Không thế thì là gì?” Tô Tiểu Bảo mặt mày tối sầm hỏi vặn lại, trong lòng thì lại đang chửi bới: “Đúng là thằng ngu!”

“Vấn đề là trước đó hai người cũng chẳng ai nói gì cả.”

“Vấn đề là cả lớp đều biết chỉ có cậu là không biết thôi.” Tô Bối móc mỉa.

Gây ra hiểu nhầm lớn như thế, Đỗ Nhất Minh quả thật là không còn mặt mũi nào mà đứng trước cổng trường nữa rồi.

Còn ở đằng xa, vốn khi nghe thấy Đỗ Nhất Minh định gây phiền phức cho bọn Tô Bối nên Tạ Dân Hiên vội vàng chạy đến. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này, Tạ Dân Hiên cũng không muốn thừa nhận mình có quen biết gì với thằng ngốc kia nữa, cười khỉnh một tiếng rồi đút hai tay vào túi quần quay lưng dời đi.

Trên xe, Tô Bối đột nhiên quay ra nhìn Tô Tiểu Bảo với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Nhìn em là gì?”

“Tô Tiểu Bảo, em là em trai chị.”

Tô Tiểu Bảo: “…”

“Ngày hôm nay em đã rất vui đúng không?” Tô Bối hỏi Tô Tiểu Bảo.

Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo sững người ra một lúc, sau đó liền quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, mãi một lúc sau mới nói được một câu: “Cũng tàm tạm.”

Thấy vậy, Tô Bối mỉm cười.

Tuy là Tô Tiểu Bảo nói rất mơ hồ nhưng mà nụ cười nở trên khóe môi của cậu thì không giấu được ai hết.



Ở nơi khác, Tần Thị.

Trần Đức đang báo cáo tường tận chi tiết về tình hình hai chị em hôm nay ở trường cho anh Tần.

Trên điện thoại, Trần Đức nói hai chị em đã thích nghi ở trường rất tốt, nói hai người họ chơi với bạn học cũng khá hòa thuận, cũng kể lại chuyện Tô Tiểu Bảo và cậu thứ hai nhà họ Tạ đã thi đấu bóng rổ với nhau…

Ở đầu dây điện thoại bên đó, Tần Thiệu lắng nghe tình hình báo cáo của Trần Đức mà trong đâu không ngừng xuất hiện một câu nói: Sao hôm nay Trần Đức lại lắm mồm như vậy nhỉ?

“Còn có một chuyện nhỏ khác.” Trần Đức lại kể lại câu chuyện hai người Tô Bối lúc tan học bị đám người Đỗ Nhất Minh chặn đường cho Tần Thiệu nghe.

Nghe xong, Tần Thiệu không khỏi hơi cau mày lại.

“Tại sao lại không để vệ sĩ đi theo?” Chẳng phải lúc ở trước mặt anh hai đứa trẻ này rất to gan sao? Sao lại để cho một đứa trẻ ranh chặn đường được.

Anh Tần đột nghiên hỏi khiến Trần Đức ngớ người một lúc: “Vệ sĩ có đi theo ạ.”

Chuyện này chính là do vệ sĩ báo cáo lên đấy chứ, lúc đó vệ sĩ đứng ở cách đó không xa, chỉ là chưa kịp đợi bọn họ ra tay thì hai người Tô Bối đã giải quyết phiền phức xong rồi.

“Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều rất ngoan.” Trần Đức bùi ngùi nói: Thông minh, gặp biến cố thì rất bình tĩnh, về điểm này thì quả là giống với sếp.

“Vậy sao?” Anh Tần đáp lại một câu, cũng chẳng tỏ ý kiến gì.

Chỉ là, thông qua nụ cười trên khóe môi của anh Tần thì không khó nhận ra, tâm trạng lúc này của anh không hề tệ.

Cho dù vì chuyện của Tống Ngạn Thành và công ty chi nhánh đã khiến ngày hôm nay của anh vô cùng bận rộn.



Mẩu chuyện nhỏ:

Phóng viên: Anh Tần, xin hỏi tại sao hai đứa con của anh trước đây lại không cùng họ với anh?

Anh Tần: trước đây làm mất, bây giờ mới tìm được lại.

(Tự mình tìm lại được đấy - Tần Thị kiêu ngạo.jpg)
Chương kế tiếp