Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 38: Tiếp theo


“Các cậu cho con bé uống rượu à?” Anh Tần thấp giọng hỏi.

Con gái rượu của mình thế nào, Tần Thiệu hiểu rất rõ. Tuy thỉnh thoảng Tô Bối cũng khiến anh đau đầu, nhưng ở ngoài cô không ăn chơi như vậy, càng không phải kiểu không biết chừng mực.

Đối mặt với cơn giận của anh Tần, vẻ mặt Lận Thiếu Trì hơi hơi cứng lại, hiển nhiên cũng đã hiểu chuyện này không đơn giản như những gì anh thấy.

Lận Thiếu Trì nhanh chóng tìm mấy phục vụ làm việc trong vườn đến, còn tìm camera quay chỗ vừa nãy anh nhìn thấy Tô Bối.

Trong camera, Tô Bối đi ra vườn, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó chưa từng rời đi, giữa chừng cũng không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Phục vụ để ý thấy có khách trong vườn hoa, mà cái ly trong tay Tô Bối đã trống không nên chủ động đến đổi cho cô ly khác.

Chỉ là, vì ánh đèn trong vườn hoa khá mờ, phục vụ không nhận ra ly nước trước của cô là nước táo, nên mới đổi cho Tô Bối một ly sâm panh.

Sau đó Lận Thiếu Trì nhìn thấy, Tô Bối rất “phóng khoáng” uống cạn ly sâm panh.

Lận Thiếu Trì cúi đầu, sắc mặt nghiêm trọng xin lỗi Tần Thiệu: “Chủ tịch Tần, chuyện này đúng là lỗi của nhà họ Lận.”

Nghe vậy, vẻ mặt anh Tần không hề hòa hoãn lại, chỉ lạnh lùng lườm Lận Thiếu Trì một cái, nói: “Phải nói là lỗi của cậu, Lận thiếu đổng ạ.”

Vì tôn trọng chủ nhà, Tần Thiệu không để vệ sĩ ngoài sáng đi theo Tô Bối, chỉ sắp xếp hai vệ sĩ đặc thù quan sát từ xa, trừ khi Tô Bối thật sự rơi vào nguy hiểm, nếu không hai người sẽ không dễ dàng xuất hiện.

Lễ mừng thọ của ông cụ nhà họ Lận là do Lận thiếu đổng tự sắp xếp, nếu khách mời đến buổi tiệc gặp vấn đề gì, Lận Thiếu Trì sẽ phải chịu trách nhiệm.

Anh Tần vốn rất tán thưởng người trẻ tuổi như này, nhưng bây giờ nhìn thấy Lận Thiếu Trì, Tần Thiệu không còn thấy vừa ý nữa.

Đúng là cần phải cảm ơn Lận thiểu đổng đưa con gái mình qua đây, nhưng cứ nghĩ đến vừa nãy Tô Bối được Lận Thiếu Trì đưa qua đây, anh Tần lại thấy đối phương không còn vừa mắt.



Trong khi chờ phòng bếp nấu canh giải rượu, Tô Bối vẫn luôn yên tĩnh ngồi bên anh Tần, bàn tay cầm chặt ống tay áo của anh, không nói lời nào.

Trông rất ngoan ngoãn.

Lận Thiếu Trì lặng lẽ nhìn Tô Bối.

Lúc này, khuôn mặt Tô Bối vẫn đỏ bừng, đôi mắt linh động cũng đỏ như mắt thỏ, mà lúc cô ngồi sống lưng vẫn thẳng tắp, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn chỗ nào đó.

Bộ dạng này rõ ràng là đã say rượu nhưng vẫn mở to mắt giả vờ bình thường, rất giống như người mất ngủ hai ngày giả vờ tỉnh táo, trông rất buồn cười.

Thế nhưng Lận thiếu đổng không dám cười, dù sao anh cũng không biết anh Tần có tính sổ với mình vì chuyện này không.



Lúc này, Tô Tiểu Bảo được phục vụ của nhà họ Lận đưa tới.

Nghe thấy tiếng Tô Tiểu Bảo, Tô Bối vẫn đang diễn một màn “giương mắt ếch” trên sofa cuối cùng cũng cử động.

Sau khi Tô Tiểu Bảo ngồi xuống, Tô Bối quả quyết buông cổ tay áo của anh Tần ra, chuyển sang bên Tô Tiểu Bảo.

Tần Thiệu: “...”

Lúc này Tô Tiểu Bảo cũng thấy Tô Bối bất thường, mở miệng hỏi Tần Thiệu: “Chị ấy uống rượu ư? Có chuyện gì vậy?”

Vẻ căng thẳng và nghiêm nghị trên mặt Tô Tiểu Bảo giống y chang anh Tần vừa nãy.

“Uống nhầm sâm panh.” Tần Thiệu nói, sau đó cũng không giải thích kỹ thêm.

Tần Thiệu nhìn ông cụ nhà họ Lận ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, nói: “Chào hỏi đi.”

Tô Tiểu Bảo ngây người: Chào gì đây?

Như nhìn thấy sự nghi hoặc của thiếu niên, ông cụ nhà họ Lận ở bên kia mỉm cười dịu dàng, nói với Tô Tiểu Bảo: “Gọi ông Lận là được rồi.”

Nói rồi, ông cụ lại chỉ Lận thiếu đổng ở bên cạnh: “Đây là cháu trai ông, Lận Thiếu Trì, lớn hơn cháu với Tần Nguyệt 7 tuổi, các cháu có thể gọi nó là anh.”

Nghe vậy, anh Tần hơi nhíu mày lại: Lời ông cụ Lận nói không sai, nhưng nghe cứ thấy không thoải mái.

Nhưng mà, bảo Tiểu Bối Tiểu Bảo gọi Lận Thiếu Trì là chú ư? Thế thì đối phương thành bằng vai phải lứa với mình à?

Thế lại càng không được!

Tần Thiệu lạnh mặt, không nói thêm lời nào.



Tới khi Tô Bối uống xong canh giải rượu thì cũng đã đỡ say hơn một chút, Tần Thiệu đưa hai đứa nhỏ rời khỏi nhà họ Lận.

Trên xe, Tần Thiệu đột nhiên mở miệng hỏi Tô Tiểu Bảo: “Từng uống rượu chưa?”

Nghe Tần Thiệu hỏi vậy, Tô Tiểu Bảo ngây người, do dự một lát rồi mới nhỏ giọng nói: “Uống rồi.”

Hồi còn làm bốc vác ở khu phân phối hàng hóa, có ngày làm việc đến khuya, quản đốc mời mọi người ăn cơm hộp, còn cho Tô Tiểu Bảo một ly rượu.

Tô Tiểu Bảo nhận lấy chiếc ly rồi mới biết trong đó là rượu trắng.

Lúc ấy đã nhận ly rượu, muốn đẩy về thì quản đốc sẽ không vui, mà những người xung quanh cũng cổ vũ, cuối cùng Tô Tiểu Bảo chỉ đành căng da đầu uống cạn.

Tới giờ Tô Tiểu Bảo vẫn nhớ rõ vị đắng nghét cay nồng trong cổ họng và cảm giác đầu óc choáng váng.

Nghe vậy, Tần Thiệu nhìn Tô Tiểu Bảo, ánh mắt nghiêm nghị dừng trên mặt cậu vài giây, mới nói: “Uống được bao nhiêu?”

Trông Tiểu Bối đã thấy, rõ ràng là tửu lượng uống một ly đã gục, còn hơi có triệu chứng dị ứng cồn. Tô Tiểu Bảo với Tô Bối là chị em sinh đôi, không biết về mặt này hai chị em có giống nhau không.

Tô Tiểu Bảo lắc đầu: “Không biết.”

Anh Tần vốn định nói “Thế thì thử xem”, nhưng nghĩ nhóc này mới 14 tuổi, vẫn chưa đến tuổi được uống rượu, đành từ bỏ.

Lúc này, Tần Thiệu nghe thấy Tô Tiểu Bảo chỉ Tô Bối rồi nói một câu: “Dù sao cũng không yếu như chị ấy.”

Anh Tần: “...” Hơi ngứa tay rồi đấy, muốn tẩn nó ghê.

“Con đi so với con bé?” Anh Tần lạnh lùng liếc Tô Tiểu Bảo, nhìn về phía Tô Bối, như thầm thở dài trong lòng một hơi, nói: “Sau này ra ngoài thì để ý con bé một tí, đừng để nó uống rượu.”

“Còn cần ông nói?” Tô Tiểu Bảo không hề khách sáo liếc lại Tần Thiệu, nếu không phải hôm nay Tần Thiệu không cho cậu qua đó, cậu đã trông cô thật kỹ rồi.

Tô Bối không hề biết chuyện hai ba con thỏa thuận với nhau, bởi vì vừa lên xe chưa được bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.

Về đến Cảnh Viên, anh Tần định bế Tô Bối vào tận trong nhà thì lại bị Tô Tiểu Bảo chặn lại: “Không cần ông, để tôi.”

“Không phù hợp.” Anh Tần lạnh lùng nói với Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: “Không phù hợp là sao?”

Tần Thiệu: “Con bao nhiêu tuổi rồi?”

Tô Tiểu Bảo: “14, thì sao.”

Tần Thiệu: “14 đã không còn nhỏ rồi, con trai với con gái không giống nhau, dù hai con là chị em thì cũng phải giữ khoảng cách.”

Về chuyện này, anh Tần cảm thấy lần nào nói chuyện với thằng nhóc này cũng rất khó giải thích, có nên đề xuất với nhà trường mở một lớp học liên quan không?

Nghe vậy, sắc mặt Tô Tiểu Bảo trầm xuống, hai mắt trực tiếp liếc qua Tần Thiệu: “Tôi không phù hợp thì chẳng lẽ ông phù hợp chắc?”

Lời Tô Tiểu Bảo nói như một chiếc xương cá, thành công chặn ngang cổ họng anh Tần.

Đúng là không phù hợp, rất không phù hợp, nhưng giờ nhà này chỉ có một người phụ nữ: bà Dương Quế Chi, mà giờ chắc bà ta đang nằm đắp mặt nạ trong phòng ngủ, xem súp gà làm đẹp dưỡng sinh rồi.



Cuối cùng vẫn là Tô Tiểu Bảo cõng Tô Bối vào nhà.

“Đừng để ngã.” Tần Thiệu nhắc nhở.

Tô Tiểu Bảo: “Không ngã được.”

Cậu cũng không phải không cõng nổi Tô Bối!

Nhưng mà, hình như bây giờ Tô Bối đã nặng hơn hồi xưa một chút.

Hồi còn ở quê cô nhẹ như bông, thật sự như thể một cơn gió cũng có thể thổi ngã cô. Như bây giờ tốt hơn nhiều rồi.

Tô Tiểu Bảo cụp mắt thầm nghĩ, trong mắt hiện lên chút ý cười.

Bên kia, nghe thấy động tĩnh, bà Dương bước ra khỏi phòng ngủ.

Thấy Tô Tiểu Bảo cõng Tô Bối lên lầu, lại nghe thấy lời Tần Thiệu dặn dò bác Phúc, sắc mặt bà Dương trở nên khó coi lạ thường.

“Con gái con đứa, ra ngoài xuất đầu lộ diện thì thôi đi, lại còn học hư, tí cái tuổi đầu đã uống thành cái dạng này, ăn nói thế nào được nữa? Không biết giữ ý tứ con gái gì cả.” Trong lời bà Dương tràn ngập sự khinh thường và chán ghét.

Không thấy sắc mặt Tần Thiệu lúc này đã lạnh lùng, bà Dương lại tiếp tục oán trách: “Cũng không biết đứa nhỏ này ở quê học mấy thứ vớ va vớ vẩn gì nữa, không sửa không được, đến lúc đó đừng ra ngoài làm mất mặt nhà họ Tần…”

Bà Dương còn chưa dứt lời, Tần Thiệu hừ một tiếng, cơn giận đột nhiên bộc phát khiến bà lão sợ hết hồn.

Tần Thiệu: “Nói đủ chưa?”

Bà Dương vô thức hạ giọng, không cam tâm nói: “Mẹ là bà nó, nói nó một tí thì làm sao, mẹ nói là vì tốt cho nó chứ có gì đâu.”

Nghe vậy, Tần Thiệu cười lạnh một tiếng: “Con của tôi, dạy như nào là việc của tôi, không phiền bà quan tâm.”

“Nói đi cũng phải nói lại, bà Dương thấy về chuyện làm trưởng bối trong nhà, bà có tư cách dạy dỗ tôi sao?”

“Con…” Bà Dương sao có thể không hiểu, Tần Thiệu đang lấy chuyện trước đây bà không để ý anh ra chặn miệng bà.

Không đợi bà Dương tìm được cách phản bác hoặc nói vài câu hòa hoãn, Tần Thiệu đã nói tiếp: “Tôi cho người thu dọn biệt thự Nam Sơn rồi, ngày mai sẽ có người đến giúp bà thu dọn đồ đạc, bà dọn qua đó ở đi.”

“Con!” Bà Dương lập tức trợn tròn hai mắt: “Tần Thiệu, con muốn đuổi mẹ đi? Mẹ là mẹ con đấy!”

Tần Thiệu bật cười: “Chỉ đổi cho bà một nơi tốt hơn thôi, hoàn cảnh bên biệt thự Nam Sơn rất tốt, không khí trong lành, cuộc sống thuận tiện, đầy đủ người hầu, rất thích hợp cho bà nghỉ dưỡng.”

“Hơn nữa.” Ngừng một lát, Tần Thiệu lại nói: “Tôi đã cho người sắp xếp cho Dương Chí Viễn vào đó ở, nếu bà muốn thì không đi cũng được thôi. Để tiết kiệm chi phí ở biệt thự bên đó, tôi sẽ tìm cho cậu ta một nơi thích hợp hơn.”



Sau khi Tần Thiệu xoay người bỏ đi, Dương Quế Chi xanh mặt tựa vào tường, liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Thằng bất hiếu.”

Thằng bất hiếu này đang uy hiếp bà, lấy sự an toàn của con trai bà ra để uy hiếp bà!



Tối hôm đó, Tô Tiểu Bảo chơi game với bọn Lưu Khải ở trong phòng, kết quả lại bị bên kia hành ra bã.

Sau đó, nhóm wechat cũng bùng nổ:

[Lưu Khải]: Đm, lại thua được á! Đội hình của đối thủ cũng đâu sang lắm nhỉ?

[Trần Tử An]: Không, rõ ràng là rác rưởi! Đội hình rác rưởi thế kia mà bọn mình cũng thua, tao không thể chấp nhận được hiện thực này.

[Đỗ Nhất Minh]: Chính ra hôm nay anh Bảo hơi phân tâm, vừa mới ra đã bị giết ngay rồi.

Bạn học Đỗ Nhất Minh tìm ra ngay được chìa khóa của vấn đề.

[Lưu Khải]: Đúng vậy! Anh Bảo làm sao thế?

[Lưu Khải]: Chẳng lẽ tài khoản của anh Bảo bị hack rồi! Bình thường anh Bảo chơi bằng ngón chân cũng không tệ như hôm nay.

[Tô Tiểu Bảo]: Không hack, đang bận việc.

Lúc nào cũng vậy, Tô Bối không thoải mái là trong lòng cậu cũng sẽ thấy bất an.

Thế nên, vừa nãy lúc chơi game, trong đầu Tô Tiểu Bảo cứ vòng vòng mấy câu hỏi liệu Tô Bối có tỉnh giấc không, có đau đầu không, có đói không, có nôn không.

Tô Tiểu Bảo nói trả lời mấy người Lưu Khải trong nhóm wechat là hôm nay không chơi nữa, sau đó cậu vứt điện thoại, sang phòng Tô Bối ở bên cạnh.

Lúc Tô Tiểu Bảo đi sang, quả nhiên Tô Bối đã tỉnh giấc, mở to hai mắt, nhìn chằm chẳm thẳng lên trần nhà.

Tô Tiểu Bảo: “Chị buồn nôn à?”

Tô Bối lắc đầu.

Tô Tiểu Bảo: “Hay là chị vẫn chưa tỉnh rượu?”

Tô Bối lại lắc đầu: “Chị không say.”

Tô Tiểu Bảo: “... Thế chị đói chưa, có muốn ăn gì không?”

Lần này, Tô Bối gật đầu.

Tô Tiểu Bảo: “Chị muốn ăn gì?” Cậu xuống bếp xem có gì không.

“Trà sữa trân châu.” Nói xong, Tô Bối lại bổ sung thêm, “Phải cho thêm một trăm phần oreo, một trăm phần kem cheese, một trăm phần đậu đỏ.”

Nghe vậy, khóe môi Tô Tiểu Bảo giật giật hai cái bằng mắt thường có thể nhìn thấy: Topping nào cũng muốn một trăm phần, còn dám nói mình không say?

Cuối cùng, Tô Tiểu Bảo xuống lầu nấu cho Tô Bối một cốc sữa đậu nành, sau khi lọc thì lại cho thêm hai chiếc kẹo thỏ trắng vào.

Sau đó ở cạnh giường cô, đọc “SpongeBob” cả đêm cho Tô Bối nghe.



Hôm sau, lúc Tô Bối tỉnh lại, cổ họng đã hết đau, đầu cũng đã hết choáng.

Đối với chuyện hôm qua, Tô Bối chỉ nhớ hình như ở vườn hoa mình uống nhầm rượu, sau đó thì không có sau đó nữa.

Trong lúc bàng hoàng, hình như cô tìm thấy Tần Thiệu và cả Tô Tiểu Bảo.

Còn những chuyện sau đó, Tô Bối nhớ mãi không ra, đương nhiên, những chuyện sau khi về nhà tối qua, bao gồm cái yêu cầu kỳ lạ táng tận lương tâm của mình, cô cũng không biết gì hết.

Xoa xoa đôi mắt hơi khô của mình xong, Tô Bối lục cái túi bên cạnh, lấy điện thoại của mình ra.

Đập vào mắt là một đống tin nhắn chồng lên nhau như một tòa nhà cao tầng.

Tô Bối bị “cảnh tượng tráng lệ” trước mắt dọa hết hồn: Hơn một trăm sáu mươi tin nhắn chưa đọc, đều là [vvvv] gửi đến!



Lời tác giả:

Tiểu Bối uống say hoàn toàn là lỗi của nhân viên phục vụ ha ha, nhà họ Lận vẫn rất an toàn, không có âm mưu dương mưu gì đâu.
Chương kế tiếp