Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 40: Bỏ tiền


Hôm nay Lận Thiếu Trì đến thăm nhà họ Tần là để xin lỗi Tô Bối và anh Tần vì chuyện trong bữa tiệc tối qua.

Trong phòng khách, Tô Bối ngồi bên tay phải anh Tần, nhìn người ngồi trước mặt, khuôn mặt Tô Bối lộ vẻ nghi hoặc: Lạ ghê, sao cứ thấy người này trông hơi quen quen.

Lúc này, anh Tần nói cho cô thân phận của người tới: “Đây là Lận Thiếu Trì, Lận thiếu đổng tập đoàn Lận Thị.”

Hôm qua Tô Tiểu Bảo đã gặp Lận thiếu đổng rồi, thế nên lúc này nghe anh Tần giới thiệu, Tô Tiểu Bảo chỉ gật đầu với đối phương, nói: “Xin chào.”

Còn Tô Bối nghe thấy thân phận của đối phương thì lại hơi sửng sốt.

… Lận Thị chẳng phải là cái tập đoàn Lận Thị đã liên hệ với cô đó sao?

Trước đó theo lời đề nghị của [vvvv], Tô Bối lại gửi một email khác cho Lận Thị, ý bảo mình không thể đến công ty của đối phương làm việc, nhưng có thể hỗ trợ kỹ thuật từ xa cho Lận Thị với tư cách là cố vấn cho dự án.

Lận Thị đã đồng ý. Tô Bối vốn chỉ định đòi 30% lương, nhưng Lận Thị vô cùng hào phóng bảo: Bọn họ vẫn sẽ trả cho Tô Bối theo mức lương đã đề ra.

Nói chính ra thì Lận thiếu đổng trước mặt này cũng coi như một nửa sếp của cô.

Tô Bối không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần.

Tuy chưa từng gặp, nhưng Tô Bối với thân phận [T] đã trò chuyện với Lận Thiếu Trì qua mạng vài lần, toàn nói mấy vấn đề liên quan đến dự án an ninh mạng và công nghệ internet.

Lận Thiếu Trì trên mạng cho Tô Bối cảm giác là một thanh niên trẻ mới khởi nghiệp, dù tính cách hay phong cách làm việc cũng đều nghiêm túc, chăm chỉ.

Tô Bối không ngờ khi gặp được Lận Thiếu Trì mới thấy anh lại là người thế này: Mọi lời nói và hành động đều lộ ra sự trưởng thành, điềm tĩnh và thông minh, rất giống một doanh nhân thành đạt và điêu luyện trên thương trường.

Dáng vẻ này trông lại khá giống phần miêu tả anh Tần trong tiểu thuyết.

Cảm nhận được ánh nhìn của Tô Bối, Lận Thiếu Trì cũng nhìn cô.

Là một cô gái vô cùng xinh đẹp… Ngay từ lần đầu tiên nhìn Tô Bối, Lận Thiếu Trì đã có cảm giác này.

Chỉ là cô rất khác bộ dạng ngốc nghếch vì say rượu tối qua, hiện giờ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tràn ngập vẻ linh động, còn cười nhẹ, khiến người ta có hảo cảm.

Lận Thiếu Trì quay mặt về phía Tần Thiệu, nói một cách chân thành: “Chủ tịch Tần, chuyện tối qua là lỗi của tôi, tình huống như tối qua không tiện nói chuyện, hôm nay tôi đặc biệt đến thăm để xin lỗi.”

Nói rồi, Lận Thiếu Trì lại nhìn sang Tô Bối: “Rất xin lỗi, hôm qua đã khiến cô Tần uống nhầm rượu rồi.”

“Ngoài ra, đây cũng là chút tấm lòng của nhà họ Lận, hi vọng cô sẽ thích.”

Lận Thiếu Trì vừa nói vừa rút ra một hộp quà, đặt lên mặt bàn trước mặt Tô Bối.

Trong chiếc hộp là một chiếc vòng tay kim cương xanh rất tinh xảo, kiểu dáng đơn giản nhưng thiết kế rất độc đáo.

Ngoại trừ những món quà mang đến thăm hỏi trước đó, món này là Lận Thiếu Trì đặc biệt chuẩn bị cho Tô Bối.

Chiếc vòng tay này không phải anh chuẩn bị tạm thời, mà là một món trong két bảo hiểm của nhà họ Lận. Chiếc vòng tay này là bà Lận, cũng là mẹ của Lận Thiếu Trì sưu tầm được.

Hồi còn sống, mẹ Lận Thiếu Trì rất thích sưu tầm các loại trang sức và châu báu, những món bà sưu tầm sau khi kết hôn đều khá trưởng thành và sang trọng, chỉ có những món đồ sưu tập trước khi kết hôn mới có kiểu dáng đơn giản trong sáng mà lại không kém phần tinh tế, rất thích hợp với các cô gái trẻ. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Nghĩ đến thiếu nữ trong vườn hoa tối qua, phản ứng đầu tiên của Lận Thiếu Trì là nghĩ tới chiếc vòng tay này.

Nhìn chiếc vòng tay nằm im lìm trong cái hộp, ánh mắt Tô Bối khẽ lay động: Chiếc vòng tay này rất đẹp, nhưng chắc cũng rất quý giá.

Tô Bối vô thức nhìn sang Tần Thiệu.

Tần Thiệu: “Thích thì cứ nhận đi.”

Nói rồi, anh Tần lạnh nhạt nhìn Lận Thiếu Trì một cái.

Chuyện tối qua, cái cậu Lận Thiếu Trì này xử lý cũng ổn, thái độ và hình thức đến thăm hỏi nhận lỗi cũng đúng đắn, cho nên anh cũng không muốn truy cứu quá nhiều.

Đồng thời, anh Tần lại thầm cảm thán trong lòng: Sau khi chủ nhà họ Lận và vợ qua đời, tính ông cụ nhà họ Lận lại mạnh mẽ, không muốn nộp đơn xin phá sản, cuối cùng Lận Thiếu Trì bị đẩy ra ngoài xã hội sớm. Bây giờ có vẻ cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.

Người trẻ tuổi có kinh nghiệm khác bọn ăn chơi đàn đúm kia, hiểu đại cục, biết tiến lùi, đủ trưởng thành, đủ thông minh, cũng khá đấy.

Anh Tần lại liếc nhìn con trai mình một cái.

Đứa nhỏ này cũng thông minh, chỉ là so với Lận Thiếu Trì thì kém một chút bình tĩnh, nhiều thêm một chút nóng nảy.

Anh Tần thở dài một hơi trong lòng, nghĩ thầm: Thôi thì dù sao cũng còn nhỏ, chắc cũng không thể nuôi thành đồ bỏ được.

Thấy thái độ của anh Tần, Tô Bối cũng hiểu phần nào. Chiếc vòng tay Lận Thiếu Trì tặng chỉ là một món quà xã giao, không có ý gì khác. Thế nên cô cũng thoải mái nhận lấy.

“Cảm ơn anh, vòng tay rất đẹp. Với cả chuyện tối qua cũng là do tôi không cẩn thận, hi vọng không gây phiền phức gì cho nhà anh.” Tô Bối mỉm cười với Lận Thiếu Trì, thoải mái nói.

Cái anh Lận Thiếu Trì này trông khá nghiêm túc, thế nhưng, chắc là vì đã từng trò chuyện vài lần với đối phương trên mạng, Tô Bối đã có ấn tượng ban đầu về người này. Thế nên, lúc này khi đối mặt với Lận Thiếu Trì, Tô Bối lại chẳng cảm thấy gì cả.

Dáng vẻ hào phóng của cô gái khiến người nhìn cảm thấy vô cùng thoải mái, Lận Thiếu Trì cũng bất giác mỉm cười, nói với Tô Bối: “Cô thích thì tốt rồi.”

Anh Tần ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn cái cậu Lận Thiếu Trì này lại thấy không vừa mắt như trước nữa rồi.



Tô Tiểu Bảo đi học đấm bốc, còn Tô Bối lại vội tranh thủ thời gian đấu một ván với Từ Dương Dương và [vvvv].

Anh Tần đưa Lận Thiếu Trì vào thư phòng.

Lúc Tô Bối ra ngoài uống nước và đi ngang qua thư phòng, trùng hợp hai người trong đó đang bàn đến chủ đề “Kiểu an ninh mạng mới”.

Giờ đây, với tư cách là tổng cố vấn kỹ thuật của bộ phận an ninh mạng trong Lận Thị, sợ là không ai hiểu dự án này hơn Tô Bối.

Tô Bối dừng bước ở cửa thư phòng anh Tần, lúc này, anh Tần ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tô Bối hai mắt sáng như sao đứng ở cửa.

Lúc nhìn thấy Tô Bối, ánh mắt Tần Thiệu dịu dàng hơn vài phần: “Làm sao thế? Có việc gì à?”

Tô Bối: “Không có việc gì ạ…” Chỉ là muốn nghe xem hai người đang nói gì thôi.

Anh Tần dời mắt định tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Lận Thiếu Trì, hai giây sau ngẩng đầu lại vẫn thấy Tô Bối đứng cạnh cửa, chỉ là đang làm dáng dựa nửa người lên tường.

Anh Tần bất lực, nói với Tô Bối: “Vào đây đi.”

Tô Bối: “Không cần, con ở đây nghe là được rồi.”

Anh Tần: …

“Vào đi.”

Anh Tần vừa dứt lời đã thấy con nhóc này chạy hai ba bước vào, chạy đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống.

Anh Tần khiến thế giới bên ngoài nghe tên đã sợ, không ngờ lúc ở bên con gái rượu lại như này.

Thấy tương tác giữa ba con hai người, trong lòng Lận Thiếu Trì rất bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu: Đối mặt với cô con gái rượu tinh nghịch đáng yêu như này, sợ là trái tim có lạnh lùng đến đâu cũng phải tan chảy.

Vừa ngồi xuống, Tô Bối thẳng thắn liếc nhìn tài liệu trên bàn.

Phần tài liệu này là phiên bản sau khi có thêm những đề nghị nho nhỏ của cô.

Hôm trước Lận Thiếu Trì đã nói trong điện thoại, với thực lực của Lận Thị bây giờ, muốn hoàn thành dự án này sẽ hơi khó, nên anh muốn tìm thêm đối tác hoặc nhà đầu tư.

Thế là, Lận Thiếu Trì tìm đến Tần Thị?

Tô Bối nhướng mày, đôi mắt hơi sáng lên, nghiêng đầu nhìn Tần Thiệu ở bên cạnh.

“Đây là dự án mới ba định tham gia ạ?”

“Vẫn chưa phải.” Nói rồi, anh Tần nhìn Lận Thiếu Trì một cái, ý là muốn đối phương lấy ra được thứ gì đó có thể thuyết phục anh.

Anh làm ăn chứ không phải làm từ thiện.

Anh Tần thật sự nhìn ra được cơ hội kinh doanh trong dự án này, nhưng với những tài liệu bây giờ mà Lận Thiếu Trì lấy ra, anh thấy tỉ lệ thành công không quá cao.

Lận Thiếu Trì yên lặng vài giây, định nói ra thêm vài lý do khiến Tần Thị đầu tư.

Đúng lúc này, Tô Bối mở miệng nói trước.

“Dự án này con thấy khá hay đó, hay ba đầu tư một ít đi, đầu tư 20% được không?”

Ánh mắt Tô Bối lấp lánh nhìn anh Tần, giơ hai ngón tay thành hình chữ V trước mặt anh Tần, nghĩ một lát rồi lại giơ thêm một ngón tay: “Hay là ba mươi phần trăm nhỉ…”

“Năm mươi đi.” Tô Bối lại duỗi ra cả bàn tay.

Mặc dù bây giờ dự án an ninh mạng này còn chưa được coi là một ngành công nghiệp mới nổi, nhưng vài năm nữa, nếu không có gì bất ngờ, dự án này chắc chắn sẽ trở thành “ngành hot”.

Nếu Tần Thị đầu tư vào đó, chắc chắn có thể kiếm bộn tiền!

Hơn nữa, Tô Bối còn có lòng riêng:

Trong tiểu thuyết, cuối cùng anh Tần sẽ bị nam chính hủy hoại đến táng gia bại sản, đây là chuyện Tô Bối sợ nhất bây giờ.

Nếu bây giờ Tần Thiệu có thể đầu tư vào dự án này của Lận Thị, dù sau này Tần Thị có sụp đổ thật, với 30% cổ phần này, chắc là bọn họ sẽ không quá thảm đâu nhỉ?

Nghe vậy, Tần Thiệu nhướng mày, cúi đầu nhìn Tô Bối.

Bây giờ nhóc con này bắt đầu báo hại nhà mình rồi đấy à?

Anh Tần nghĩ thầm.

Nhưng mà, báo tí cũng không sao, trước đây Tần Thiệu từng đọc được trên mạng: Con trai phải nuôi khổ, con gái thì phải nuôi sướng, anh Tần thấy rất hợp lý.

Tần Thiệu nhìn Lận Thiếu Trì rồi nói: “Dự án này Tần Thị có thể đầu tư, nhưng tôi sẽ đầu tư 51%. Về việc vận hành và quyết định dự án, Lận Thị nhà cậu tự quyết định, Tần Thị sẽ không can thiệp, nhưng tôi muốn biết tình trạng tiến độ và lợi nhuận của dự án bất cứ lúc nào.”

Ý tứ của anh Tần rất rõ ràng, dự án này, Tần Thị của anh chỉ đứng sau làm phú hộ, chỉ phụ trách đầu tư rồi thu tiền.

Điều này khá giống những người ở phố Wall, thế nhưng, so ra thì như vậy ngược lại sẽ cho Lận Thị nhiều quyền tự chủ hơn, cũng coi như đại diện cho sự tin tưởng anh Tần dành cho cậu chủ Lận.

Tô Bối: “!”

51%! Nhiều quá rồi đấy?

Tô Bối lén lút nhìn Lận Thiếu Trì một cái.

Lúc này Lận Thiếu Trì rất bất ngờ: Bất ngờ vì anh Tần lại quyết định đầu tư chỉ vì một câu nói của con gái.

Lận Thiếu Trì không hề nghĩ chữ “tốt” trong lời Tô Bối là cô thật sự hiểu giá trị của dự án này, anh nghĩ thầm, có lẽ Tô Bối chỉ nói vậy cho vui thôi.

Nhưng dù thế nào, Tần Thị đồng ý đầu tư vẫn là một việc tốt.

Ân huệ này của cô gái nhỏ, Lận Thiếu Trì anh đã ghi nhớ.



Nhờ sự “quấy rầy” của Tô Bối, dự án này giữa Tần Thị và Lận Thị diễn ra rất suôn sẻ.

Một nửa dự án đã thuộc về nhà mình, Tô Bối càng có động lực làm việc hơn.

Người của bộ phận kỹ thuật mạng còn chưa tìm đến cô, Tô Bối đã trình bày chi tiết lại phương án trước đó một lượt.

Sau đó, điện thoại của Tô Bối nhận được tin nhắn Lận Thiếu Trì gửi tới.

Lận Thiếu Trì nói cho cô chuyện kêu gọi được đầu tư, trong từng con chữ đều nhìn thấy sự vui vẻ.

[T]: Lận Thị chỉ chiếm 49%, như vậy chẳng phải không tốt với Lận Thị lắm à?

[Lận Thiếu Trì]: Không đâu, lợi ích chung của cả hai bên mà…

Lận Thiếu Trì phổ cập cho Tô Bối một đoạn dài về kiến thức “đôi bên cùng có lợi” trong kinh tế học qua điện thoại, và cả những vấn đề về quyền quyết định.

Tô Bối: “...”

Đọc không hiểu. Lúc nào rảnh cô đi thỉnh giáo anh Tần là được.

[Lận Thiếu Trì]: Bây giờ vẫn còn một vấn đề.

[T]: Gì thế?

[Lận Thiếu Trì]: Tôi hi vọng có thể mở rộng dự án này, nhưng tình huống trước mắt là, phần lớn cấp cao trong công ty và nhân viên của bộ phận kỹ thuật đều không đồng ý.

Dù sao đây cũng là một dự án mới, cũng là một phạm vi mới với Lận Thiếu Trì, người trong công ty càng hy vọng anh phải đảm bảo thử nghiệm.

[Lận Thiếu Trì]: Tôi muốn nghe thử ý kiến của cô

Đối với [T] đào ra từ “Giải đấu Honker”, thậm chí Lận Thiếu Trì còn không biết tên tuổi hay thân phận của đối phương, nhưng anh vẫn tin tưởng người này một cách kỳ lạ.

Thế nên, khi gặp những vấn đề khó quyết định nằm ngoài chuyện kỹ thuật, thỉnh thoảng Lận Thiếu Trì cũng nói vài câu với [T]

[T]: Đương nhiên là phải mở rộng rồi.

Dự án này là để kiếm tiền mà.

[T]: Giờ mình không thiếu tiền nữa rồi còn gì?

Nhìn thấy câu này, ở bên kia, trong phòng làm việc, Lận Thiếu Trì đang cầm điện thoại bỗng bật cười: Câu này, nói nghe cũng có lý.

[T]: Với cả nếu có điều kiện thích hợp, tôi nghĩ có thể cho dự án này độc lập, thành lập cái gì mà công ty riêng ấy…

Tô Bối đã quên lời Tần Thiệu từng nói rốt cuộc chi nhánh và công ty con có gì khác nhau.

[Lận Thiếu Trì]: Công ty con?

[T]: Đúng rồi! Là công ty con.



Lời tác giả:

Ba Tần:

Con gái rượu bắt đầu báo hại nhà mình rồi đấy à?

Chuyện tốt!

Khỏi lo bị đám nhóc con nghèo kiết xác lừa mất!
Chương kế tiếp