Cá Sẽ Bên Người
3/4
9.
Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa không vang lên nữa.
Thật ra cũng bình thường, Thẩm Noãn đã biết cách nuôi cá, anh không cần phải liên lạc với tôi nữa.
Sau đó tôi còn nhìn thấy người thân của Thẩm Noãn qua mắt mèo, tay xách theo túi lớn túi nhỏ đến thăm anh .
Có vẻ như anh sẽ đoàn tụ với gia đình.
Chút xúc động muốn bước đến gần anh lại bị dập tắt.
Một người cô đơn u ám tự ti như tôi, quả thật không nên tiếp cận anh làm gì.
Cũng thấy xấu hổ, không nên vì thấy Thẩm Noãn bị câm mà sinh ra chút cảm giác ưu việt hơn.
Thẩm Noãn cao ráo, có sắc có tài, còn biết nấu cơm.
Là một người bạn trai hiếm có khó tìm, sao mà tôi có được.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được nỗi đau của mình, gọi cho bạn thân thích cosplay để trút nỗi lòng.
Cô ấy an ủi tôi.
"Không liên lạc nữa có khi cũng tốt."
Bạn tôi nói lúc cô ấy trang điểm cho Thẩm Noãn thì phát hiện, Thẩm Noãn không chỉ có vết sẹo ở khóe mắt, trán cũng có hai vết sẹo.
“Hắn tám phần là dân anh chị trong truyền thuyết, cầm bình rượu đập đầu ăn vạ, tôi thấy bà đi theo hắn không an toàn chút nào."
Điểm ấy thì tôi hoàn toàn không nghĩ tới, không thể nào liên hệ anh với một nhân vật phản diện độc ác được.
Nhưng nó đã khơi dậy sự tò mò của tôi.
Thừa dịp người thân của Thẩm Noãn đã vào cửa, tôi ngồi xổm trong góc lắng nghe động tĩnh.
Vì Thẩm Noãn muốn nuôi cá nhiệt đới nên tạm thời đặt con cá mỏ hỗn trở lại vị trí ban đầu.
Nhờ thói nói nhiều của con cá mồm thối, tôi cũng coi như được xem truyền hình trực tiếp.
- Cá nhỏ ông đây lại được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên thấy có người cướp nhà người ta trắng trợn đến vậy.
- Con trai ông sắp kết hôn, không có phòng cưới, liên quan vẹo gì đến cháu trai nhà ông, đây chính là nhà của ông, ông từ chối chuyển nhà.
- Ha, nhà gái còn là bạn gái cũ của cháu trai, cưỡng ép đạo đức kiểu éo gì vậy, cháu trai ông đã có bạn gái ăn ngon biếng làm, nhỏ còn biết nuôi cá, biết dọn bể, đám cá chúng ta đều chấm nhỏ rồi.
- Cái gì, chờ cháu trai ông ch.ết để các người thừa kế di sản hả, cho các người chờ đến…
- Hả, Thẩm Noãn bị mắc bệnh Moyamoya*, còn nửa tháng nữa sẽ ch.ết?
(*) Thuật ngữ “Moyamoya” trong tiếng Nhật, dùng để chỉ một làn khói hoặc đám mây mờ ảo. Bệnh được đặt tên như vậy là do các mạch máu não bị tổn thương và thu hẹp dần, dẫn đến lưu lượng máu não ngày càng không đủ để cung cấp máu cho não. Cơ thể sẽ bù đắp lại bằng phát triển một mạng lưới mạch máu thứ cấp, bao gồm các mạch tân tạo nhỏ để cố gắng bù đắp cho thiếu máu não – Theo TTND.PGS.TS.BS Trần Duy Anh – Giám đốc Khối Nội, BVĐK Tâm Anh Hà Nội.
- Không sao đâu. Tiện đây thì quý ngài có thích cá không? Tôi là con cá ăn giỏi lắm.
Tôi: "..."
Thẩm Noãn sắp ch.ết?
Tôi không thể tin vào tai mình, nghĩ chắc là cá mồm thối nhầm.
Một người tốt như thế, sao có thể có gì được.
Bên cạnh truyền sang tiếng mở cửa, họ hàng của Thẩm Noãn đã ra khỏi cửa.
"Thẩm Noãn, mày nói mày sắp ch.ết rồi, trước khi đem nhà cửa cho bác cho anh mày thì có làm sao đâu."
Thẩm Noãn không nói được, yên lặng đứng ở cửa.
"Mày đúng là đồ vô ơn, mày quên mất mày đã ăn bao nhiêu cơm nhà tao rồi. Dì của mày đối với mày tốt như vậy, sao mày lại nhẫn tâm nhìn anh họ mày sống lang thang ngoài đường xó chợ như vậy?"
Bác Thẩm Noãn thậm chí còn phẫn nộ xô đẩy Thẩm Noãn.
Thẩm Noãn cúi đầu, tựa như đứa nhỏ bị người lớn khiển trách, không dám phản kháng.
"Cha, con đã sớm nói với cha rồi, Thẩm Noãn nó tính nhỏ mọn còn thù hận, lúc trước con chỉ mới không cẩn thận rạch một đường lên mặt nó, nó đã dám bỏ nhà trốn đi rồi..."
Tôi không thể nghe nổi nữa.
Thẩm Noãn từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, trở thành người câm, bị nhà bác mình ngược đãi, cuối cùng thoát khỏi khốn cảnh thì lại bị bệnh tật quấn thân, người thân duy nhất còn muốn vắt cạn giọt máu cuối cùng của anh.
Thật sự là khinh người quá đáng!
Tôi liều lĩnh mở cửa xông ra ngoài, mặc kệ Thẩm Noãn có đồng ý hay không.
"Phòng Thẩm Noãn phải giữ lại cho bản thân anh ấy ở, dựa vào cái gì cho các người?"
"Anh là cái chó má gì?"
Anh họ Thẩm Noãn là Thẩm Băng rất sốt ruột.
"Nó sắp ch.ết thì bọn tao nhận xác cho nó, nên nhà của nó tự nhiên cũng là của bọn tao."
Vừa nghĩ đến Thẩm Noãn có thể sắp ch.ết, trái tim tôi đau xót, nhưng vẫn cố gắng đáp trả.
"Không thể nào, " Ít nhất tôi cũng từng đọc qua luật: "Bác cả và anh họ không nằm trong danh sách người thừa kế hợp pháp, Thẩm Noãn muốn đem phòng ốc cho ai thì cho người đó."
"Rốt cuộc anh là cái khỉ khô gì, sao, cảm thấy bản thân làm bộ làm tịch diễn vai người tốt, Thẩm Noãn sẽ đem nhà giao cho anh?"
Thẩm Băng thấy tôi tay không tấc sắt, không chút khách khí giơ tay lên.
Theo bản năng sợ hãi nhắm mắt lại.
Đồng thời hối hận, vì sao mình luôn đâm đầu vào chỗ ch.ết.
Tại sao ai cũng nhìn thấu được vỏ bọc gai tôi dựng lên rồi dễ dàng bắt nạt tôi?
Một bàn tay to chạm vào vai tôi.
Thẩm Noãn chắn trước mặt tôi, nhận cú đánh từ anh họ.
Thẩm Băng oán giận mắng anh.
"Thẩm Noãn, sao mày lại cõng rắn cắn gà nhà, nhỏ này là bạn gái mày?"
Tôi ngẩng đầu, thấy Thẩm Noãn khẽ gật đầu.
Thẩm Băng lại bày ra vẻ nhân danh công lý.
"Mày quên Tiểu Nhã rồi sao, trước kia cô ấy đối với mày tốt bao nhiêu, tuy rằng hiện tại cô ấy muốn gả cho tao, mày tuyệt tình cắt đứt không muốn đưa một xu đúng không?"
Anh họ Thẩm Noãn lại lấy đạo đức để trói buộc anh, chuyện nhà cửa lớn như vậy lại nói thành chuyện nhỏ tí teo như cho vài đồng, còn không biết xấu hổ đem bạn gái cũ ra để nói.
Thẩm Noãn lấy điện thoại di động ra, đánh chữ.
"Nhà tôi thì tôi tự trông coi."
Cả nhà bác Thẩm Noãn thấy Thẩm Noãn kiên định, đều dùng ánh mắt vô cùng oán hận trừng tôi, để lại một câu "Mày chờ đó!", rồi xoay người bỏ đi.
Trong hành lang chỉ còn lại tôi và Thẩm Noãn.
Vừa nghe Thẩm Noãn "thổ lộ", tôi vừa kích động vừa thẹn thùng.
Thẩm Noãn nhập chữ đưa tôi xem.
"Cảm ơn em mỗi lần vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất đều xuất hiện."
"Không cần cảm ơn, " Tôi ngượng ngùng nói: "Anh vừa nói..."
Thẩm Noãn ngắt lời tôi.
"Tôi nói em là bạn gái của tôi chẳng qua là để đuổi bọn họ đi thôi, thật xin lỗi."
Tôi: "..."
Giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, dập tắt ảo tưởng cuối cùng của tôi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Nước mắt chảy dài ngay trước mặt Thẩm Noãn.
“Tôi… tôi không khóc vì bị từ chối, tôi… tôi khóc vì xấu hổ.”
Thẩm Noãn đưa tay áo đến trước mặt tôi.
Tôi lấy tay áo anh lau khô nước mắt nước mũi mình.
Không ngừng khóc lóc nói với anh.
"Anh không được từ bỏ trị liệu, bệnh Moyamoya không phải là bệnh nan y."
Thẩm Noãn gật đầu.
"Không đủ tiền tôi có thể cho anh mượn, không đủ nữa thì cùng lắm bán nhà, sẽ luôn có cách."
Tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi có thể giúp được ít nhiều.
"Em là một người tốt."
Thẩm Noãn đánh máy đưa tôi xem.
Tôi bị anh phát cho thẻ người tốt nhưng không nhận nổi, cũng không còn mặt mũi đối diện với Thẩm Noãn nữa, tôi vội vàng nói lời tạm biệt cuối cùng với anh, vọt về phòng mình.
12.
Nói thế nào đi nữa thì tôi không thể ở lại chỗ này nữa, tôi thực sự cần phải tìm một nơi khác để giữ giá cho mình.
Đêm cuối cùng, tôi không có tâm trạng ăn, chưa được sáu giờ đã nằm trong căn phòng mình tốn công bày trí.
Nghe lại tiếng cá mỏ hỗn ở nhà bên.
- Cháu trai sao không mua thêm cá nữa, ông cần cá cái, nòi giống cá của ông cần được duy trì.
- Này, cháu trai có nghe ông nói không, đừng chỉ nằm bất động, chuyển ông vào bể lớn đi, ông thấy mấy con cá nhỏ bên đó trông cũng đẹp mắt.
Con cá đen béo hèn hạ lại khủng bố lỗ tai mình, tôi muốn ăn con quỷ cá đó.
May mắn thay, tôi sẽ không còn phải nghe nó cằn nhằn nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt của tôi bắt đầu sụp xuống.
Khi tôi tỉnh lại, đã là hơn chín giờ tối.
Buổi tối không ăn cơm, bụng cũng không đói.
Tôi đang cố bật dậy khỏi giường lại nghe thấy tiếng con cá mồm thối.
- Cho ăn đi nào, cháu trai ơi sao cháu còn chưa tỉnh, qua thời gian cho ăn rồi.
- Không ai nằm thẳng cẳng mà nằm như cháu đâu, mau dậy cho ông cá của cháu ăn này!
Tôi giật mình.
Những người mắc Moyamoya rất dễ bị xuất huyết não và hôn mê, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi lập tức chạy ra gõ cửa phòng Thẩm Noãn.
Đập nửa ngày không ai trả lời.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho cấp cứu, đứng trước cửa nhà anh mà như đứng trên đống lửa.
Tôi nghĩ, dù xe cấp cứu có đến cũng phải mất thời gian để tìm cách mở cửa, thời gian là mạng sống bây giờ, tôi cũng nên đi xem có lối thoát nào khác không.
Tôi chạy trở lại ban công của mình và nhìn sang cửa sổ của ban công bên cạnh. Ban ngày Thẩm Noãn mở cửa sổ cho thoáng khí, bây giờ cửa sổ đó cũng mở.
Chỉ cần tôi theo đường máy điều hòa leo đến bên ban công Thẩm Noãn, tôi có thể vào nhà anh và mở cửa.
13.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tôi nghĩ.
Tất thảy đều bình an vô sự, tôi như được uống thuốc tăng lực, nhảy đến phòng Thẩm Noãn, kịp thời mở cửa phòng, đưa Thẩm Noãn đang hôn mê sâu đến bệnh viện.
Thẩm Noãn được cấp cứu, tôi cũng nghe được bệnh tình của anh từ miệng bác sĩ.
Lần trước, mạch máu bên phải não của Thẩm Noãn bị thu hẹp, đã phẫu thuật thành công.
Nhưng bây giờ đến phiên các mạch máu bên trái, có khả năng chúng sẽ gây tái phát cho mạch máu bên phải.
Một khi hai bên đều bị thu hẹp, kỹ thuật phẫu thuật có cao siêu hơn nữa cũng không cứu chữa được.
"Bệnh nhân cần giữ cho tâm trạng bình tĩnh để có thể làm giảm khả năng tái phát một cách hiệu quả."
Bác sĩ khuyên Thẩm Noãn không nên từ bỏ việc trị liệu, Thẩm Noãn quay đầu nhìn về phía tôi, tôi làm ra tư thế cổ vũ cho anh.
Khóe miệng anh lộ ra nụ cười, cuối cùng cũng gật đầu.
Lần hôn mê này đã thay đổi suy nghĩ của Thẩm Noãn rất nhiều, anh không chỉ tích cực tham gia điều trị, mà còn chủ động lấy lòng tôi.
Hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh không.
Tôi chớp chớp mắt, tôi không thể tin vào tai mình.
Những ngày sau đó quả là những ngày hạnh phúc.
Thẩm Noãn không yêu cầu tôi ngủ sớm dậy sớm nữa, anh chờ tôi ngủ đến khi tự tỉnh.
Mỗi ngày tôi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tươi cười của Thẩm Noãn.
Anh sẽ mang thức ăn cho tôi, giúp tôi dọn dẹp trong khi tôi ăn.
Mỗi ngày đều ôm tôi vào lòng, lắng nghe tôi kể đủ thứ chuyện.
Bởi vì anh tập trung quá nhiều vào tôi dẫn đến quên mất chuyện dọn bể cá.
Hoặc phải đợi tôi giục, anh mới cho cá ăn.
Tôi trở lại nhà của anh, nhìn thấy bể cá vốn xinh đẹp đã ngập trong tảo, cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
- Còn biết đường trở về, có biết ông cá của các người bao lâu rồi không ăn không… Oa… anh anh em em sắp mù mắt cá rồi!
Tôi tự hào về chính bản thân mình.
Lúc trước cá mồm thối ghét mùi chua thối của tình yêu, bây giờ nó nhìn thấy Thẩm Noãn tay trong tay với tôi, chọc mù mắt nó luôn.
Tôi bước vào nhìn bể cá và cố tình chọc tức nó.
- Đồ xấu xí! Dọa chớt ông rồi! Đừng đến gần ông, ông sẽ gặp ác mộng.
Tôi đắc ý làm mặt quỷ trêu nó.
Sau khi dọn dẹp bể cá, tôi muốn ra ngoài đi dạo, ở trong phòng ngột ngạt quá.
Thẩm Noãn hiện tại rất cưng tôi, tôi nói gì anh cũng đồng ý.
Chúng tôi quấn quýt bước ra khỏi nhà, chủ nhà nhìn thấy chúng tôi từ xa, quay người bỏ đi.
Tôi mới nhớ ra, chủ nhà gần đây sao không thúc giục tôi dọn ra ngoài nữa.
Con trai bà ta đã đổi chỗ ở?
Thẩm Noãn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nữa, mặc dù không trang điểm nhưng vẫn để lộ vết sẹo trên trán và khóe mắt, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Trông càng đẹp trai hơn.
"Thẩm Noãn, " Tôi ngăn anh lại.
Dùng thủ ngữ để khen anh đẹp như nào.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Noãn chợt lấp lánh nước.
Má ơi, tôi thực sự đã khiến một anh chàng đẹp trai phải khóc vì nịnh đầm ảnh.
Không uổng công tôi len lén học thêm thủ ngữ.
Tôi ngẩng đầu kiêu ngạo, cư dân ở dưới nhà chỉ trỏ sang tòa nhà tôi ở.
Không biết đang bàn tán về tin đồn gì.
Nhưng tôi ở nhà miết mà, sao chẳng nghe thấy tin gì nhỉ?
Tôi và Thẩm Noãn đi ngang qua một ao cá ngoài trời.
Mấy con cá Koi cũng đang tám chuyện.
- Nghe phong thanh có huyết án đó, dọa chớt cá rồi.
- Chậc chậc, mới trẻ như vậy, thôi không nói không nói nữa.
Tôi nghe chả hiểu gì, từ xa đã nhìn thấy hai anh chàng điển trai trong bộ đồng phục cảnh sát.
"Sao mà cảnh sát lại tới khu phố mình thế, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi hỏi Thẩm Noãn, Thẩm Noãn nhìn về phía hai người họ.
Đợi hai người đến gần, một người mở miệng nói:
"Thẩm Noãn đúng không, anh bị nghi ngờ s.á.t h.ạ.i Thẩm Băng, mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Tôi: "Thẩm Noãn làm sao có thể gi.ết người, các anh có nhầm lẫn gì hay không?”
Tôi: "..."