Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 14
《Cả thế giới chỉ thích mình em》

Khi Thẩm Băng Đàn trở lại văn phòng, rất nhiều người đang thảo luận về chủ đề gây sốc trên Weibo.

Khi cô đẩy cửa vào, không khí xung quanh như đóng băng trong ba giây, mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Sau đó, họ nặn ra một khuôn mặt cười gượng gạo chào cô: "Chào buổi sáng!"

Thẩm Băng Đàn sững sờ trong hai giây và trả lời: "Chào buổi sáng".

Sau đó cô đi đến chỗ ngồi của mình và bật máy tính lên.

Dương Hiên nghiêng người: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi còn tưởng cô giống đại minh tinh nào đó, không nghĩ tới trước kia cô chính là đại minh tinh. Mà nói sao thì tôi vẫn có thể làm bạn với một đại minh tinh, sống đến bây giờ cũng thấy đáng lắm."

Sự bồn chồn lại tiếp tục dâng lên trong văn phòng.

Những người khác cũng nói: "Được làm việc chung với đại minh tinh thời gian lâu như vậy, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng!"

Bọn họ bắt đầu trò chuyện, thấy Thẩm Băng Đàn cũng không có vẻ bài xích có người còn mạnh dạn hỏi: “Thẩm Băng Đàn, chúng tôi đã xem video khiêu vũ của cô trên Internet, cô thật sự nhảy rất tốt. Nhưng mà sao cô không còn nhảy nữa? Cô gặp khó khăn gì sao? Cô có cần chúng tôi giúp đỡ không?"

“Đúng vậy đó, có khó khăn gì cứ nói ra, mọi người có thể góp ý giúp cô."

Thẩm Băng Đàn cười đứng lên: “Đều đã là quá khứ rồi, bây giờ tôi đang rất tốt, đừng lo lắng mấy chuyện trên mạng.”

Một số người muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Tần Hoài Sơ lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc.

Sắc mặt anh vô cùng âm trầm, tràn đầy vẻ uy nghiêm: "Mới sáng vô mấy người rảnh rỗi quá nhỉ? Nửa giờ nữa tổ chức cuộc họp dự án, nếu ai lại phạm sai lầm, đừng trách tôi không nể tình."

Mọi người đều bị đe dọa bởi giọng nói đầy quyền uy của anh, tất cả họ đều nhanh chóng vào vị trí của mình và nhanh chóng tập trung vào công việc bận rộn của mình.

Thẩm Băng Đàn đăng nhập vào phần mềm làm việc, tiện tay đi uống trà và lấy một cốc nước thay thế.

Trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi của Mẫn Phong.

Cô mở cửa và bước vào cầu thang.

Bên trong thoang thoảng mùi thuốc lá, hình như có người từng hút ở đây.

Thẩm Băng Đàn mở cửa sổ trước khi trả lời điện thoại.

Mẫn Phong hét lên trong điện thoại: "Sao lâu như vậy mới chịu bắt máy, cậu không sao chứ? Đừng quan tâm đến mấy bình luận trên mạng, tất cả đã là dĩ vãng rồi, mấy đám người đó chỉ muốn hóng hớt trên mạng thôi. Chờ một thời gian tin tức sẽ hết hot thôi."

Gió bên ngoài phả vào má cô thật lạnh lẽo.

Thẩm Băng Đàn vén mấy sợi tóc đen, đuôi tóc xẹt qua làn da non nớt trên mặt, cảm giác có chút ngứa ngáy.

Vén tóc ra sau tai, cô thu lại chiếc áo khoác trên người: "Tôi còn không để bụng, ngược lại là cậu đấy, gọi thẳng cho tôi như vậy là có chuyện gì sao? Tôi không phải cái lọ thủy tinh dễ vỡ, rơi xuống sẽ vỡ tan tành đâu."

"Còn không phải là do tôi lo lắng cho cậu sao? Vừa nhìn thấy hot search liền gọi điện thoại cho cậu, chỉ sợ cậu nhớ tới quá khứ sẽ cảm thấy khó chịu thôi."

Nghe giọng điệu của Thẩm Băng Đàn, thật ra cũng không có gì to tát, Mẫn Phong vừa nói vừa làm ra vẻ ngu xuẩn: “Cậu thật không có lương tâm, trên đời này ngoài anh Phong của cậu ra, còn ai quan tâm đến cậu như vậy?”

Thẩm Băng Đàn bị anh làm cho buồn cười, lại nhìn đồng hồ: "Được, được, là cậu quan tâm tôi nhất, tôi không nói với cậu nữa, tôi còn phải đi làm đây."

"Cậu vội vàng cái gì chứ, tôi còn chưa nói xong mà."

Thẩm Băng Đàn kiên nhẫn nói: "Cậu còn muốn khuyên nhủ gì nữa?"

"Đương nhiên là chuyện chuyển nhà đi rồi. Cậu đã chuyển đi chưa? Trước đây cậu sống ở đó để tiết kiệm tiền, nhưng bây giờ địa chỉ đã bị đăng lên mạng, có lẽ cậu phải mau chóng chuyển nhà thôi."

"Tôi biết rồi, tôi vẫn đang tìm nhà, hai ngày nay tôi đã dọn ra ngoài rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Băng Đàn dựa vào cửa sổ ở cầu thang và suy nghĩ một lúc, tìm thấy danh sách Vịnh Thủy Vân được chụp lại màn hình tối qua.

Cô thầm nhớ số điện thoại chủ nhà để lại phía trên và bấm gọi điện.

Sau vài hồi chuông, đầu bên kia nhanh chóng được kết nối.

Đối phương là một người đàn ông, giọng nói vô cùng lười biếng, dường như cực kỳ mệt mỏi, hình như còn chưa tỉnh ngủ: "Là ai đó?"

Hình như còn mang theo giọng ngái ngủ tức giận, rõ ràng cái người này không dễ chọc chút nào.

Thẩm Băng Đàn liếm môi dưới: "Xin chào, tôi thấy có một căn nhà trọ ở Vịnh Thủy Vân cho thuê. Không biết còn cho thuê nữa không?"

Giọng nói mềm mại mang theo vẻ lạnh lùng tự nhiên, hơn nữa còn có chút quen thuộc.

Doãn Lê Hân nằm trên giường từ từ mở mắt ra.

Anh liếc nhìn dãy số mà mình đang kết nối, nhanh chóng nhặt một tờ giấy ghi chú bên cạnh giường để so sánh với con số được viết trên đó.

Không thiếu một con số nào, đây là số di động của Thẩm Băng Đàn.

Sau một thời gian dài không nhận được phản hồi, Thẩm Băng Đàn ngày càng trở nên lúng túng.

Một ngôi nhà rẻ như vậy không thể nào có được, đây là lừa đảo, phải không?

Cô thử hỏi lại: "Anh gì đó ơi, anh có đang nghe máy không? Xin chào?"

Doãn Lê Hân ngay lập tức lấy lại tinh thần, anh ta ngồi dậy nói: "Có phải là thuê nhà không? Giá thuê chính là giá niêm yết trên Internet. Nếu cô thực sự muốn thuê, khi nào cô đến xem nhà? Chúng ta gặp nhau trực tiếp để bàn chuyện nhé?"

Đúng là phải đi xem nhà tận nơi rồi mới nói chuyện được.

Tình cờ là Vịnh Thủy Vân cách công ty không quá xa, trong giờ nghỉ trưa chắc đi một vòng là đủ.

Thẩm Băng Đàn nói: "12:30 trưa, anh xem có được không?"

"Được, tôi sẽ đứng trước lối vào khu vịnh Thủy Vân chờ cô."

Sau đó anh nhanh chóng cúp máy.

Rút điện thoại di động ra khỏi tai, Thẩm Băng Đàn suy nghĩ về giọng nói của người đàn ông đối diện.

Cô luôn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.

Cô lắc đầu không suy nghĩ nữa, đẩy cửa thang bộ ra ngoài.

Ở góc phía trên cầu thang, Tần Hoài Sơ chậm rãi bước xuống cầu thang và dừng lại ở nơi Thẩm Băng Đàn vừa mới đứng.

Điện thoại di động quay số của Doãn Lê Hân.

"Ồ, thật trùng hợp, tôi đang định gọi cho anh." Doãn Lê Hân nghe có vẻ rất phấn khích: "Người anh em à, cá của anh đã cắn câu, cô ấy mời tôi đến nhà vào lúc 12:30 trưa hôm nay, anh có chỉ thị nào không? Không có tôi có thể tự do phát huy rồi?"

"Hãy để cô ấy ký hợp đồng cho thuê, chỉ cần không khoe khoang, phần còn lại cậu tự xem xét lấy."

"Yên tâm đi, hãy xem anh trai Lê sắp xếp yên ổn cho cô ấy đây."

——

Khi đang làm việc, trong đầu Thẩm Băng Đàn luôn nghĩ đến chuyện xem nhà trưa nay, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Đối phương là đàn ông, nếu cô tùy tiện vào nhà xem xét, lỡ gặp phải kẻ dối trá, kẻ xấu thì phải làm sao?

Giá nhà rẻ bèo như vậy, khả năng lừa đảo là rất cao.

Hay là cô nên tìm một căn nhà khác, không cần phải tốn thời gian lo lắng cho cái nhà này?

Nhưng làm như vậy lại có chút không nỡ.

Căn nhà này không chỉ phù hợp về mặt địa lý, mà còn rất hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nếu ngay cả xem qua còn chưa xem mà đã vội bỏ nó đi thì thật đáng tiếc.

Do dự một hồi, cô hỏi Dương Hiên: "Buổi trưa anh có thể giúp tôi một việc được không, tôi đãi anh bữa tối."

Dương Hiên nhiệt tình gật đầu: "Được, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Băng Đàn nói về việc xem nhà, Dương Hiên hết lòng đồng ý: "Cô là con gái, thực sự không an toàn khi đi xem nhà, vậy thì tôi sẽ đi với cô."

Có người đi cùng, Thẩm Băng Đàn can đảm hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn.”

----------------------------

Thời gian gặp mặt đã thỏa thuận là 12:30, sợ hết giờ, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể nói rằng cô sẽ đãi Dương Hiên ăn tối sau khi xem xong nhà.

Cả hai bắt xe buýt và đến cửa Vịnh Thủy Vân một cách suôn sẻ trước 12:30.

Thẩm Băng Đàn gọi điện cho chủ nhà, chủ nhà cho địa chỉ cụ thể của ngôi nhà và yêu cầu Thẩm Băng Đàn trực tiếp đến xem.

Nhà ở Phòng 701, Tầng 7, Căn 6.

Dương Hiên cùng cô đi vào tiểu khu, nhìn cây cối và toàn cảnh trong khu này, Dương Hiên liền thở dài: "Nghe nói nơi này nhà ở không rẻ, người này ra giá thấp như vậy, không phải là lỗ sao, rốt cuộc là tại sao chứ?"

"Tôi nghĩ chắc căn nhà này đã xảy ra chuyện gì, có thể là nhà ma, không ai dám thuê, cho nên mới rẻ như vậy, chỉ là không biết suy đoán của mình có chính xác hay không."

Dương Hiên trợn to hai mắt nhìn cô: "Cô dám tới xem căn nhà ma sao?"

Trên mặt Thẩm Băng Đàn không có bất kỳ cảm xúc gì: "Đã là thế kỷ 21 rồi, cậu còn tin có ma sao? Cho dù bên trong đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn cũng đã thu dọn sạch sẽ. Có gì phải sợ chứ?"

Cô thà ngôi nhà rẻ do bị ma ám, còn hơn là bị cái người kia lừa đảo.

Không ngờ Thẩm Băng Đàn lại can đảm như vậy, Dương Hiên thán phục vội giơ ngón tay cái lên.

Nhưng ám ảnh từ lời nói của cô, khi bước vào khu chung cư, Dương Hiên luôn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hơi người.

Đi thang máy lên lầu bảy, cách 701 càng ngày càng gần, Dương Hiên không khỏi nuốt nước miếng: "Sao lại yên tĩnh như vậy, thật đáng sợ, căn nhà này lẽ nào không bình thường thật sao?"

Thẩm Băng Đàn liếc nhìn anh một cái, trong chốc lát buồn cười nói: “Vừa rồi tôi nói chỉ là suy đoán, làm sao biết được có người chết hay không, anh nhát gan như vậy sao?”

Bị Thẩm Băng Đàn đánh giá thấp, Dương Hiên lập tức đứng thẳng người: "Ai nhát gan chứ, tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Vừa nói, anh vừa chủ động bấm chuông cửa.

Đợi một lúc thì cửa nhà mở ra.

Một người đàn ông cao gầy đứng thẫn thờ bên cửa.

Ngũ quan sắc bén cứng cỏi, đôi mắt đào hoa sâu thẳm, trên lông mày có chút địch ý, nhìn có chút dữ tợn.

Thẩm Băng Đàn nhận ra người này, ngay lập tức cô kinh ngạc chỉ tay vào mặt anh: "Doãn Lê Hân?"

Doãn Lê Hân cũng kinh ngạc nhìn cô từ trên xuống dưới, tiện tay đút túi dựa vào khung cửa: “Thật trùng hợp, hóa ra là cô đang thuê nhà, tôi nói sao cái giọng trong điện thoại lại nghe quen như vậy. "

Thẩm Băng Đàn cũng gật đầu tán thành: “Lúc đó tôi cũng cảm thấy cũng cảm thấy giọng nói có chút quen quen.”

Dương Hiên nhìn Doãn Lê Hân, sau đó nhìn sang Thẩm Băng Đường: "Vậy là hai người quen nhau?"

Thẩm Băng Đàn nói: "Chúng tôi là bạn học với nhau hồi còn ở trường trung học cơ sở."

Ban đầu, Thẩm Băng Đàn thắc mắc tại sao ngôi nhà lại rẻ như vậy, nhưng khi thấy người kia là Doãn Lê Hân, cô dường như nghĩ rằng mức giá đó không có gì đáng ngạc nhiên.

Danh tiếng của Tập đoàn Doãn thị vốn đã nổi tiếng, riêng cái Star Media của họ đã chiếm một nửa giang sơn trong ngành giải trí rồi.

Vị thiếu gia này có thể nói là ngậm thìa vàng lớn lên, thứ quan trọng nhất mà anh ta không thiếu chính là tiền.

Nếu anh ta thuê nhà, chắc chắn không phải vì kiếm tiền, giá cả anh ta thích cho như thế nào thì tùy anh ta, không phải vậy sao?

Nhưng tại sao anh ta phải cho thuê nhà?

Doãn Lê Hân nghiêng người để hai người họ vào: "Anh Lê này chỉ muốn trải nghiệm cảm giác làm chủ nhà và thu tiền thuê hàng tháng là như thế nào. Vừa vặn ở đây có một dãy phòng trống, nên tôi đã dùng nó để luyện tập thuê cho vui, không ngờ gặp được bạn học cũ, cũng coi như là có duyên.”

Thẩm Băng Đàn không nói nên lời.

Cách giải trí của người giàu thực sự độc đáo.

Cô nhìn vào trong phòng khách, thấy không gian khá rộng nên thuận miệng hỏi Doãn Lê Hân: "Nhà này có bao nhiêu phòng? Tiền điện trong khu là bao nhiêu? Tiêu chuẩn tính phí trong ngày và ban đêm có giống nhau không? Thu phí tiền nước như thế nào?"

Câu hỏi dồn dập kéo tới khiến Doãn Lê Hân chết đứng.

Mấy câu hỏi hóc búa lắc léo thế này làm sao anh ta biết câu trả lời được chứ?

Không biết Tần Hoài Sơ có biết hay không.

Nhưng bây giờ đã quá muộn để gọi điện cầu cứu Tần Hoài Sơ rồi.

Doãn Lê Hân đi quanh nhà, anh ta chỉ chỏ căn nhà cho cô xem một cách qua loa: "Đây là phòng ngủ chính, đây là phòng làm việc, đây là phòng tắm, và đây là nhà bếp."

Rồi nhanh chóng đưa ra kết luận: “Hai buồng”.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy nghi ngờ nhìn anh: “Ngay cả nhà của mình mà anh cũng không biết nữa sao?”

Doãn Lê Hân nhất thời cảm thấy áy náy, tránh đi ánh mắt dò xét của Thẩm Băng Đàn, anh ta quay người đi đến ghế sô pha ngồi xuống, ngồi khoanh chân: “Cậu chủ của tôi có quá nhiều nhà trong tay, tôi có thể ở trong loại nhà này không? "

Sau đó anh ta chán ghét nhìn xung quanh: "Tôi không thích ở một nơi nhỏ như vậy."

“Vậy tại sao anh lại mua ngôi nhà này ngay từ đầu?”

"Người bị ngu, nhiều tiền quá mà."

"..."

Thẩm Băng Đàn thực sự không ngờ rằng khi cô đến xem phòng, chủ nhà sẽ tiếp đón mình như thế này.

Bàn chuyện thế này cũng quá khó khăn rồi.

Nhưng dù sao anh ta cũng phải kẻ lừa đảo.

Cũng không phải là căn nhà ma gì đó.

Nếu cô thực sự có thể thuê ngôi nhà này, cô sẽ có thể yên tâm sống.

Thấy Thẩm Băng Đàn không nói gì, Doãn Lê Hân cũng không biết kế hoạch của cô là gì.

Ánh mắt khẽ chuyển động, anh ta liền đứng lên: "Mặc dù căn nhà là của tôi, nhưng tôi thực sự không biết gì về căn nhà này cả, về sau nếu có vấn đề gì thắc mắc, có thể trực tiếp đến chỗ dịch vụ quản lí nhà đất, thuê nhà phiền phức như vậy đấy, tôi cũng lười lòng vòng lắm. Hay là vậy đi, vì cô là bạn học cũ của tôi, tôi xóa đi một số lẻ đầu, 800 tệ một tháng, thấy thế nào?

Thẩm Băng Đàn & Dương Hiên: "???"

Một nghìn lẻ tám, xóa đi số lẻ đầu có phải là tám trăm không?

Doãn Lê Hân đã phát huy hết tinh thần "người ngu và có nhiều tiền": "Tôi không phải không cho cô sống miễn phí, nhưng tôi muốn trải nghiệm việc làm chủ nhà. Cô phải thưởng cho tôi một khoản tiền hàng tháng, được không? Tám trăm tính ra cũng khá rẻ, đi khắp thành phố chắc cũng không tìm được căn nhà rẻ như vậy đâu."

Đó thực sự là một thỏa thuận khá tốt.

Nó tiết kiệm đến mức Thẩm Băng Đàn cũng không nhẫn nhịn nổi.

Làm sao có thể có một chủ nhà ngây thơ như vậy trên thế giới chứ?

Nếu hôm nay cô không thuê, không biết anh có bị người thuê tiếp theo làm thịt hay không.

Thật là tội nghiệp quá!

Thẩm Băng Đàn thực sự không muốn lừa anh ta: “Được, tôi thuê căn nhà này, anh không cần giảm giá cho tôi, một nghìn tám trăm tệ một tháng, sau này tôi sẽ chuyển tiền hàng tháng vào tài khoản của anh. "

Nụ cười trong mắt Doãn Lê Hân vụt tắt, anh ta búng ngón tay: "Vậy chúng ta ký hợp đồng đi."

Anh ta mở ngăn kéo dưới bàn cà phê, lấy ra hai bản hợp đồng: "Tôi đã in hết rồi, cô chỉ cần ký là được."

Doãn Lê Hân đã ký sẵn tên trên đó.

Sau khi nhận được cây bút từ Doãn Lê Hân, Thẩm Băng Đàn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó khi chuẩn bị ký tên, cô trầm ngâm: “Không đúng…”

Doãn Lê Hân đỡ trán: "Cô Thẩm à, cô có câu hỏi nào không? Tôi đang vội đi ăn tối với tiểu tiên nữ của tôi đấy."

"Tôi chỉ tò mò thôi. Giá nhà của anh rẻ quá. Chẳng phải sẽ bị người ta tranh giành sao? Tại sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa cho thuê?"

Doãn Lê Hân dang tay: "Tôi chỉ lâu lâu mới lên mạng online một chút. Điện thoại di động cũng đâu phải bật 24 giờ, hơn nữa tôi chỉ thỉnh thoảng trả lời cuộc gọi. Sau đó tôi phải nghe xem giọng nói của bên kia có thuận tai hay không, rồi mới cân nhắc có nên dẫn người ta qua xem nhà không, nhà cho thuê bộ tưởng dễ dàng như vậy sao?"

"Đây không phải chỉ là trùng hợp thôi sao, bây giờ lại rất thuận tiện cho một người bạn học cũ là cô đây. Thẩm Băng Đàn, ở trường trung học cơ sở, có người vì cô đã cãi nhau to với tôi, tôi lực bứt tòng tâm rồi, cô biết thế là được. Được rồi, đừng hỏi tôi cái gì nữa, mau nhanh chóng ký hợp đồng đi, tôi có hẹn nên thật sự rất vội."

“……Được thôi.”

Ngay sau đó, Thẩm Băng Đàn cũng nhanh chóng ký tên của mình.

Doãn Lê Hân đưa cho cô thẻ chìa khóa, và chỉ vào Thẩm Băng Đàn trước khi rời đi để cảnh báo: "Nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, có một số việc thực sự không thể giải quyết được—"

Anh ta chỉ trỏ trên dưới, trái phải: "Cô nên tạo quan hệ tốt với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau, tóm lại, chủ nhà này rất bận rộn."

Sau đó anh ta nhanh chóng vẫy tay và rời đi.

Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên bị bỏ lại trong căn nhà cho thuê.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Dương Hiên có chút lo lắng hỏi: "Anh bạn học kia của cô cư xử quá kỳ quái, thuê nhà mà cũng cẩu thả như vậy, cô có thể yên tâm sao?"

Thẩm Băng Đàn rơi vào trầm tư, nói: "Chắc không sao đâu, anh ấy là một người như vậy. Tôi nhớ khi anh ấy tổ chức sinh nhật vào năm đầu tiên ở trường trung học cơ sở, tâm tình của anh ấy rất tốt, thậm chí còn gửi 100 nhân dân tệ cho mỗi người trong lớp đấy."

Dương Hiên nghe thấy vậy liền không tin nổi: "Mỗi người trong lớp luôn sao, sao mà hào phóng dữ vậy, này có khác gì ném tiền đâu."

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Cho nên, khi đó bạn học của tôi nói rằng anh ấy ngu ngốc và có rất nhiều tiền. Tôi chỉ không ngờ rằng bây giờ dù đã trưởng thành như vậy, nhưng anh ta dường như vẫn không thay đổi mấy."

Dương Hiên thích thú lắng nghe, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, vì để trả ơn anh ta, cả lớp đã thay phiên nhau làm bài tập cho anh ta. Cô giáo đã méc chuyện này cho phụ huynh biết, thế là anh ta đã bị mẹ cầm chổi lông gà đuổi đánh khắp sân trường."

Dương Hiên che bụng cười nói: "Không nghĩ tới cô lại có người bạn học thú vị như vậy."

Thẩm Băng Đàn khóa cửa lại, hai người cùng nhau đi về phía thang máy: “Cho nên, nếu là người khác, có thể tôi sẽ không yên tâm, nhưng nếu nhà của anh ấy thì chắc sẽ không sao.”

"Vậy cũng tốt, cô định khi nào chuyển đi?"

"Tôi muốn chuyển đi sớm nhất có thể."

"Nếu cô cần sự giúp đỡ của tôi, có thể nói với tôi một tiếng nhé."

Thẩm Băng Đàn cười lắc đầu: "Không sao, tôi tự làm được. Hôm nay tôi đưa anh đến đây, đi thôi, tôi đãi anh bữa tối nhé."

——

Doãn Lê Hân lái xe ra khỏi Vịnh Thủy Vân và gọi Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ vừa cầm lên, liền không kịp chờ đợi hỏi: "Thế nào? Đã ký hợp đồng chưa?"

Doãn Lê Hân vô cùng tự hào, gõ ngón tay lên vô lăng: "Anh Lê này một khi đã xuất chiến, không có gì mà không làm được. Tôi đã giúp cậu một chuyện lớn như vậy, cậu phải tôi ăn cơm một tháng đấy nhé."

"Không thành vấn đề."

Doãn Lê Hân nghĩ ra điều gì đó, và nói: "Cậu đã bảo tôi đứng ra thuê nhà cho cô ấy. Sau này, nếu Thẩm Băng Đàn phát hiện ra cậu sống ngay cạnh nhà cô ấy, liệu cô ấy có phát hiện ra bản thân đã bị lừa không nhỉ? Lúc đó cậu muốn vòng về thế nào?"

"Yên tâm đi, tôi tự mình có cách."

"Được, tôi đi đón Tích Tích của tôi đây, không nói chuyện với cậu nữa."

Doãn Lê Hân ngắt điện thoại và lái xe đến trường quay.

Ở cửa studio, Cố Tích cầm điện thoại và quấn chặt chiếc áo khoác len màu hồng quanh người.

Vừa định gọi điện thoại thúc giục, một chiếc ô tô quen thuộc phóng tới, dừng lại ngay trước mặt cô.

Doãn Lê Hân mở cửa đi về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: "Chờ một chút, có lạnh lắm không?"

Nắm lấy tay cô, nhiệt độ lạnh như băng.

Doãn Lê Hân vội vàng mở cửa phụ, để cô ngồi vào: "Trời lạnh như vậy, sao không đợi ở bên trong, sao lại đứng ở ngoài?"

Cố Tích không vui nói: "Anh còn dám hỏi em sao, anh đáp ứng sẽ cùng em ăn cơm trưa, bây giờ đã gần hai giờ."

Doãn Le Hân cúi người giúp cô thắt dây an toàn: "Không phải WeChat đã nói với em rằng anh sẽ đến muộn sao? Tôi làm công việc cho Tần Hoài Sơ, nên bị trễ một chút."

Cố Tích mím môi, quay mặt sang một bên, hiển nhiên không có hứng thú với chuyện của Tần Hoài Sơ.

Doãn Lê Hân liếc nhìn cô và cười: "Sao anh em họ hai người lúc nào cũng coi nhau như kẻ thù vậy? Được rồi, chúng ta đừng nói về cậu ấy nữa, em muốn ăn gì?"

Cố Tích dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên cằm, suy nghĩ một chút: "Sở Sở nói gần đây có một nhà hàng tây rất ngon, cô ấy và anh của em đã từng đến đó, hay là chúng ta cũng đi thử một chút?"

Doãn Lê Hân thắt dây an toàn, nhếch mép và nhìn qua cô một cách say mê: "Nghe em hết."

——

Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên trở lại công ty sau bữa trưa, lúc họ đến tầng bốn mươi bảy, họ đi ngang qua thang máy đặc biệt dành cho VIP cánh cửa đúng lúc mở ra.

Tần Hoài Sơ và trợ lý Tề vừa vặn bước ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên vội vàng chào hỏi nhau một cách lịch sự.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn hai người một cái, sau đó đi thẳng vào phòng tổng giám đốc, trợ lý Tề đi theo sau.

Dương Hiên bối rối gãi đầu, thấp giọng nói với Thẩm Băng Đàn: “Sao tôi cứ có cảm giác vừa rồi tổng giám đốc Tần nhìn tôi có chút đáng sợ, như thể anh ấy có thể nuốt sống tôi vậy. Cô có cảm giác giống tôi không? "

Thẩm Băng Đàn hơi ngạc nhiên trong giây lát, nhớ lại Tần Hoài Sơ vừa nãy, cô lắc đầu: "Làm gì có, là do anh sợ tổng giám đốc Tần quá nên mới sinh ra ảo giác thôi?"

Dương Hiên được an ủi liền thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ là vậy, từ trước tới nay tôi chưa từng đắc tội với tổng giám đốc Tần, anh ấy không thể nào có ác cảm với tôi được."

Anh lại thấp giọng lẩm bẩm nói: "Chắc do thời tiết buổi sáng quá nóng nên sinh ra ảo giác."

Trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Tề Tế làm xong báo cáo công việc, sau đó lại lảm nhảm sang chuyện khác: "Tin tức hot sáng sớm nay tôi đã điều tra ra rồi."

Thấy Tần Hoài Sơ ngẩng đầu, trợ lý Tề nói tiếp: "Là hai người bạn cùng phòng trong ký túc xá của Thẩm Băng Đàn. Hai người này đều là xã hội đen nhỏ, không có công việc nghiêm túc gì. Họ chỉ là những cô gái trẻ xuất thân từ gia đình bất hảo. Trong quá trình sống chung, họ luôn xảy ra mâu thuẫn với Thẩm Băng Đàn, không ít lần gây rắc rối cho cô ấy. Tổng giám đốc Tần, chúng ta nên làm gì với hai người này đây?"

Tần Hoài Sơ trầm tư một hồi, sau đó bưng tách cà phê trên bàn lên hớp một ngụm: “Nếu chỉ là mấy cô gái trẻ xuất thân từ xã hội không lành mạnh ra ngoài gây nguy hiểm cho xã hội, đương nhiên tôi nên báo cảnh sát. Anh tự mình đi xử lý đi, ngoài ra đừng nhắc chuyện này trước mặt Thẩm Băng Đàn."

"Được, tôi biết rồi."

Trước khi trợ lý Tề rời đi, anh đã xem xét lại đống tài liệu chất đống trên bàn cà phê và ghế sofa trong khu vực nghỉ ngơi.

Đó là dự án mua lại một công ty thực phẩm và các thông tin liên quan đã thu thập được.

Trợ lý Tề Tề hỏi: "Tổng giám đốc Tần, hay để nhờ người trong phòng thư ký phân loại những tài liệu này và lập bảng tổng kết nhé?"

“Sao cũng được.” Tần Hoài Sơ ngồi trước máy tính duyệt nội dung công việc, không muốn vướng vào mấy chuyện vặt vãnh như vậy.

Trợ lý Tề khẽ đảo mắt rồi bước ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Không lâu sau, Thẩm Băng Đàn đi vào: “Tổng giám đốc Tần, trợ lý Tề nhờ tôi sắp xếp thông tin.”

Không ngờ lại là cô, ngón tay Tần Hoài Sơ lướt trên con lăn chuột, ngẩng đầu nhìn lên cô.

Một lúc sau, anh chỉ vào núi tài liệu trên khu vực nghỉ ngơi: "Ở phía đằng kia."

Thẩm Băng Đàn yên lặng bước tới, nhìn các loại tài liệu bên trên, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.

Cô vẫn chưa tốt nghiệp, gần đây cô đang làm công việc phiên dịch, đây là lần đầu tiên cô làm công việc thư ký này.

Dường như Tần Hoài Sơ cũng nghĩ tới chuyện này, đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái: "Em biết làm không?"

Thẩm Băng Đàn thực sự chưa bao giờ nhìn qua nhiều qua tài liệu như thế này, cho nên cô thật sự không biết nên bắt đầu làm như thế nào.

Cô mím môi dưới, chậm rãi nói: "Tôi có thể học."

Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía Tần Hoài Sơ: “Tổng giám đốc Tần, tôi có thể tìm người chỉ tôi có được không?”

Tần Hoài Sơ đặt công việc xuống, đứng dậy đi về phía chỗ cô.

Anh ngồi xuống ghế sofa và chọn một vài tài liệu.

Thấy Thẩm Băng Đàn vẫn đứng thẳng bên cạnh mình, dường như cô rất xấu hổ.

Anh bất đắc dĩ thở dài: "Lại đây, tôi chỉ cho em."

Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn đi tới, khuỵu gối ngồi xổm xuống trước đống tài liệu, như thể đang chăm chú lắng nghe.

Tần Hoài Sơ chỉ vào thông tin trong tay và dạy cô cách làm từng chút một.

Thẩm Băng Đàn lắng nghe một cách cẩn thận, thỉnh thoảng nghĩ về điều gì đó và âm thầm ghi lại trong lòng.

Trong lúc vô tình, hai người ngày càng thân thiết hơn.

Tần Hoài Sơ ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào tao nhã, đó là mùi dầu gội đầu trên tóc cô.

Vẻ mặt anh hơi động, giọng nói đột ngột dừng lại, anh chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của cô, như thể thời gian như ngừng trôi trong tích tắc.

Ngoài cửa sổ thủy tinh có ánh sáng chiếu xiên vào, hai gò má của cô trắng nõn như ngọc, trên đó còn có một vệt hồng nhàn nhạt.

Khi cẩn thận nghe anh nói xong, hàng mi dài dày khẽ rũ xuống, thỉnh thoảng lại run rẩy vài cái, trái tim Tần Hoài Sơ như bị thứ gì đó cào xé.

Khi anh học trung học, Thẩm Băng Đàn luôn giảng bài cho anh.

Khi anh không chịu chăm chú lắng nghe cô, cô sẽ nổi giận đùng đùng với anh.

Tần Hoài Sơ chưa bao giờ biết rằng bản thân Thẩm Băng Đàn khi nghe giảng lại ngoan ngoãn như vậy.

Cho dù hiện tại anh không nói, nhưng cô vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, âm thầm ghi nhớ nội dung công việc sắp tới phải làm.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên nhìn anh: "Vậy thì thông tin được đánh dấu bằng bút sẽ phải làm lại..."

Cô xoay người quá nhanh, không ngờ khoảng cách giữa mình và Tần Hoài Sơ lại gần như vậy, khi cô quay đầu lại, trán của cô khẽ cọ vào cằm của Tần Hoài Sơ.

Làn da ấm áp mát lạnh bị cuốn đi, hơi thở của Tần Hoài Sơ không chút báo trước phả vào trán cô, vô cớ cảm thấy có chút nóng.

Đầu óc Thẩm Băng Đàn trống rỗng, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình định nói cái gì.

Cảm giác nóng rát trên trán cô từng chút một tăng lên, bên tai cũng nóng lên không rõ lý do, cô vội vàng lui về phía sau, khó chịu cúi đầu xuống.

Mái tóc dài buông xõa che nửa khuôn mặt, giọng yếu ớt nhỏ xíu như con muỗi lẩm bẩm: "Thực xin lỗi..."

Trong lòng Tần Hoài Sơ không tự chủ được rối loạn, ánh mắt như vực sâu, chỉ nhìn cô bất động.

Điện thoại di động trên bàn vang lên, âm thanh lanh lảnh phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

Yết hầu của anh chuyển động, giọng anh khàn khàn và trầm thấp: "Trước làm như vậy đi."

Anh đứng dậy quay trở lại bàn làm việc để trả lời điện thoại, anh lại phát ra giọng nói lạnh lùng và đều đều như thường lệ.

Thẩm Băng Đàn cũng để bản thân nhanh chóng quên đi tai nạn vừa rồi và cống hiến hết mình cho công việc.

Đến buổi chiều, Tiết Văn đến để báo cáo công việc, cô ngạc nhiên khi thấy Thẩm Băng Đàn đang phân loại tài liệu dự án mua lại.

Cô trở lại văn phòng thư ký và đi đến phòng làm việc của trợ lý Tề.

Cửa mở ra, Tiết Văn tùy ý đứng ở cửa gõ hai cái: "Lão Tề, anh kêu Thẩm Băng Đàn phân loại tài liệu sao?"

Trợ lý Tề đặt công việc trên tay xuống, nhìn sang cô: “Làm sao vậy?”

“Thẩm Băng Đàn vẫn còn là thực tập sinh, những chuyện này cô ấy cũng không biết gì, cứ tìm vài người có kinh nghiệm rồi nhanh chóng hoàn thành còn hơn. Anh để cô ấy lần mò như vậy không phải rất lãng phí thời gian sao? Công việc này chắc phải mất hơn nửa ngày đấy."

"Những người khác không phải rất bận rộn sao? Hơn nữa, vì là thực tập sinh không biết gì nên càng phải cố gắng học tập."

Tiết Văn nghĩ thế nào cũng cảm thấy sự sắp xếp này thật không hợp lý, tổng giám đốc Tần là người rất chú trọng đến hiệu quả công việc, lại cho phép trợ lý Tề sắp xếp như vậy sao?

Cô chống lòng bàn tay lên bàn, rướn người về phía trước, hướng về phía trợ lý Tề: "Ý của tổng giám đốc Tần không phải vậy sao?"

Trợ lý Tề ngơ ngác nhìn cô, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, ý của tổng giám đốc Tần chính là như vậy."

“Chẳng lẽ lời đồn đại là thật?” Tiết Văn nhẹ giọng lẩm bẩm, đi ra ngoài.

Trợ lý Tề bối rối, mí mắt giật giật, ngăn cô lại: "Tin đồn gì?"

Tiết Văn quay lại: "Tôi nghe Dương Hiên nói Thẩm Băng Đàn đã xúc phạm tổng giám đốc Tần vào ngày đầu tiên gia nhập công ty. Lúc đầu tôi không tin lắm, nhưng bây giờ tổng giám đốc Tần đã yêu cầu Thẩm Băng Đàn làm một công việc mà một thực tập sinh như cô ấy chưa bào giờ làm qua, đây không phải là làm khó cho cô ấy sao? Có lẽ những gì Dương Hiên nói đều là sự thật.

Cô tò mò quay lại: “Lão Tề này, anh thường xuyên đi theo tổng giám đốc Tần, anh có biết Thẩm Băng Đàn đã đắc tội với anh ấy như thế nào không? Cô ấy là thực tập sinh mới, cuộc sống có vẻ khá khó khăn không phải anh nên nói tốt vài câu cho cô ấy trước mặt tổng giám đốc Tần sao?"

"Tổng giám đốc Tần sắp xếp như vậy đều có lý do của riêng mình, cô để tâm chuyện đó làm gì? Tốt nhất cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau đi làm đi."

——

Khối lượng công việc hơi nặng, Thẩm Băng Đàn dành phần còn lại của buổi chiều trong văn phòng chủ tịch.

Tần Hoài Sơ cứ luôn ở đó, Thẩm Băng Đàn sẽ hỏi anh mấy thứ cô không hiểu, tính khí của anh cũng rất tốt, cũng không nói chuyện gì với cô.

Khi đến giờ tan sở, Tần Hoài Sơ nhìn Thẩm Băng Đàn vẫn đang làm việc chăm chỉ và nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Thẩm Băng Đàn tiếp tục sắp xếp tài liệu, thỉnh thoảng ghi lại điều gì đó trên giấy: "Tôi không mệt lắm."

Cô bận rộn hơn nửa ngày trời, ngay cả nước còn chưa kịp uống.

Tần Hoài Sơ khẽ nhíu mày: "Tôi nói, phải nghỉ ngơi một chút."

Thẩm Băng Đàn hồ nghi nhìn sang, Tần Hoài Sơ đem cái cốc đặt ở góc bàn: "Mau đi pha cho tôi một ly cà phê."

Thẩm Băng Đàn ngồi trên quầy hàng trước bàn cà phê, nghe thấy vậy cô liền đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy cô nhanh chóng nhận ra rằng hai chân mình đã tê liệt.

Cô ngã người ra phía sau, đập vào bắp chân vài cái rồi dùng sức đứng dậy.

Lúc nãy cô chỉ bận công việc nên không thấy khát nước lắm.

Nhưng bây giờ cô rất muốn uống thứ gì đó.

Từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, Thẩm Băng Đàn quay lại văn phòng thư ký, mang theo cốc của mình.

Dương Hiên nhìn thấy cô đi ra liền nhanh chóng hỏi: "Chị Văn nói, tổng giám đốc Tần đã yêu cầu cô sắp xếp các tài liệu của dự án mua lại trong văn phòng của anh ấy sao?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu.

Dương Hiên nhìn cô đầy vẻ cảm thông: "Ở một mình trong phòng với một người như tổng giám đốc Tần hẳn là rất khổ sở đúng không? Cô có sợ không?"

“Không sao.” Khuôn mặt Thẩm Băng Đàn vô cùng trấn tĩnh, nhưng Dương Hiên cảm thấy cô chỉ đang miễn cưỡng bản thân nên càng cảm thấy đồng cảm với cô.

Thẩm Băng Đàn cầm cốc nước rời đi, một đồng nghiệp bên cạnh nói: “Công việc này trước đây là của tôi, mỗi lần đến văn phòng của tổng giám đốc Tần để phân loại tài liệu, trong lòng tôi lúc nào cũng cảm thấy rất căng thẳng, ngay thơ thôi mà cũng không dám thở mạnh luôn đấy."

Anh ta lắc đầu thở dài ngao ngán: "Ôi, thật là một cơn ác mộng."

Có người hừ một tiếng: "Không đến mức như vậy chứ, tổng giám đốc Tần cũng đâu phải kiểu người hổ báo gì."

"Anh ấy còn đáng sợ hơn cả hổ đấy." Người đàn ông nói: "Cô có biết đôi mắt của anh ấy tinh tường đến mức nào không? Bàn làm việc của anh ấy cách ghế sô pha rất xa, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tài liệu nào tôi phân loại sai. Anh nói đi, một người làm lâu năm như tôi mà còn làm sai, Thẩm Băng Đàn là người mới, sao có thể không bị tổng giám đốc Tần bắt nạt được chứ?"

Nghe mọi người nói chuyện, Dương Hiên cảm thấy Thẩm Băng Đàn thật khốn khổ.

Không ngờ sếp Tần lại là con người khá thù dai, anh vẫn còn nhớ những gì mà Thẩm Băng Đàn đã nói về những quy tắc bất thành văn của cô đối với các đồng nghiệp nam vào ngày đầu tiên cô vào làm, thật quá đáng sợ!

May mắn thay, bản thân anh đã không nói bất cứ điều gì vào ngày hôm đó, nếu không anh sẽ khốn khổ giống hết như Thẩm Băng Đàn lúc này vậy.

Thẩm Băng Đàn không biết mọi người trong văn phòng đang thảo luận điều gì, cô đến phòng trà để pha hai tách cà phê.

Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ đang đứng trước cửa sổ kính suốt nhìn từ trong ra.

Ánh hoàng hôn buông xuống, làm nổi bật dáng người cao thẳng của anh, anh nghiêng người, để lộ nửa khuôn mặt nghiêm nghị cùng đôi lông mày rậm.

“Tổng giám đốc Tần, cà phê của anh đây.” Thẩm Băng Đàn đưa cốc của mình cho anh.

Tần Hoài Sơ nhận lấy, dựa vào lan can trước cửa sổ nhìn cô: "Có muốn trở về trường học không?"

Thẩm Băng Đàn đang định tiếp tục phân loại tài liệu, lại bị câu hỏi đầu tiên của Tần Hoài Sơ ngăn lại, cô có chút thất thần: “Cái gì?”

Tách cà phê bốc khói nghi ngút, Tần Hoài Sơ thổi thổi cà phê, nhấp một ngụm: “Không phải mới là sinh viên năm cuối thôi sao, trước khi tốt nghiệp có cần quay lại đại học A không?”

Thẩm Băng Đàn cầm chiếc cốc bằng cả hai tay, hơi ấm thấm vào tứ chi và xương dọc theo lòng bàn tay cô, cô cụp mi mắt: “Học kỳ sau tôi cần về mấy ngày để tham dự buổi khai mạc bảo vệ luận án, sau đó tôi sẽ quay lại dự lễ bảo vệ luận án và tốt nghiệp. Thời gian chính xác vẫn chưa được xác định".

Tần Hoài Sơ tùy ý "ừm" một tiếng, nói: "Nếu như đến lúc đó cần xin nghỉ phép, cứ nói cho tôi biết một tiếng là được."

"Được, tôi biết rồi."

Thẩm Băng Đàn đứng một lúc, thấy Tần Hoài Sơ không có mệnh lệnh gì khác, cô cầm chiếc cốc đi về phía khu nghỉ ngơi.

Lại ngồi xuống tấm thảm trải sàn trước bàn cà phê, cô nghe thấy Tần Hoài Sơ từ phía sau hỏi: “Đại học A có tốt hơn đại học C không?”

Thân thể Thẩm Băng Đàn cứng đờ trong chốc lát, vừa ngẩng đầu lên, Tần Hoài Sơ liền sải bước rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Dường như câu vừa rồi cô nghe được chỉ là ảo giác.

Thẩm Băng Đàn nhìn thông tin trước mặt, cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu.

Cô nhấp hai ngụm cà phê, cố gắng gạt bỏ những ký ức đang quay cuồng trong đầu, cố gắng tập trung vào công việc trước mặt.

Tần Hoài Sơ đi ra ngoài rất lâu, hơn hai giờ mới trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc.

Đẩy cửa vào, anh không ngờ Thẩm Băng Đàn vẫn ở đó.

Liếc nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, nhưng cô vẫn ở đây tiếp tục phân loại tài liệu.

“Muộn như vậy rồi, sao còn chưa về?” Anh đi về phía bên này: “Hôm nay tôi không bảo em tăng ca, về đi, sáng mai lại vào làm.”

Thẩm Băng Đàn sao chép nội dung trên giấy: "Tôi sẽ quay lại sau khi sắp xếp xong."

Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc, sau đó ngồi xuống đầu ghế sô pha bên kia: "Em không về, lẽ nào sợ trước cửa chung cư có phóng viên đứng chờ sao?"

Suy cho cùng thì Thẩm Băng Đàn cũng đã từng trong giới giải trí, đương nhiên Tần Hoài Sơ biết rõ mấy tay săn ảnh đó.

Cô từng là người nổi tiếng trong ngành, nhưng cô đã biến mất bốn năm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt công chúng, nơi ở bị tiết lộ, kiểu gì cũng sẽ có phóng viên chờ sẵn.

Thẩm Băng Đàn không ngạc nhiên mấy khi Thẩm Băng Đàn có thể đoán ra được

Cũng không có gì ngạc nhiên khi anh đoán được Thẩm Băng Đàn, gật đầu: “Tôi đã tìm được nhà rồi, đợi trời tối tôi sẽ về ký túc xá thu dọn hành lý chuyển đến nơi ở mới.”

“Ăn cơm chưa, đói bụng không?” Tần Hoài Sơ hỏi.

"Không đói lắm."

Cái bụng hình như rất không hài lòng với việc cô nói dối, Thẩm Băng Đàn vừa nói ra nó liền nhanh chóng phản đối.

Ục ục ục~

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, lại là giờ tan ca nên bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Âm thanh càu nhàu này được khuếch đại vài decibel một cách vô hình.

"..."

Tần Hoài Sơ nhìn cô, đột nhiên khẽ cười một tiếng, anh đứng thẳng người: "Đi thôi, dẫn em đi ăn tối, tối nay để tôi chở em."

Chương kế tiếp