Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 19: Tần Hoài Sơ thế mà đỏ mặt
《Cả thế giới chỉ thích mình em》

Giọng nói của Tần Hoài Sơ truyền vào tai, trong lòng Thẩm Băng Đàn cảm thấy một cỗ ấm áp khó hiểu.

Tâm trạng tồi tệ vừa rồi dường như đã tiêu tan trong vô thức.

Tần Hoài Sơ nhìn mưa càng ngày càng nặng hạt, nói: “Về thôi, tôi đoán mọi người ăn thịt nướng gần xong rồi.”

Anh đang định đứng dậy, chỗ đầu gối truyền đến một trận đau nhói.

Kêu lên một tiếng đau đớn, anh lại ngồi xuống.

Thẩm Băng Đàn hồ nghi nhìn anh: “Anh sao vậy?”

"Chân tê hả?"

Thẩm Băng Đàn không biết làm thế nào mà anh có thể bị tê chân khi chỉ ngồi đó một lúc.

Nghĩ đến vừa rồi anh cố gắng làm cô vui vẻ, do dự một chút, chủ động vươn tay giữ chặt cánh tay anh: “Để tôi đỡ anh dậy.”

Tần Hoài Sơ cong cong môi, bị Thẩm Băng Đàn kéo lên.

Mọi người bên kia đều đã thu dọn đồ đạc, trợ lý Tề đang cầm ô lo lắng tìm Tần Hoài Sơ khắp nơi.

Thấy anh và Thẩm Băng Đàn đến gần, anh ta tiến lên đón, cầm ô che trên đầu Tần Hoài Sơ: “Tổng giám đốc Tần, chân của anh…”

Còn chưa nói xong, Tần Hoài Sơ quăng cho anh ta ánh mắt cảnh cáo, trợ lý Tề chú ý tới Thẩm Băng Đàn bên cạnh, lập tức im lặng.

Thẩm Băng Đàn quan sát biểu tình nôn nóng của trợ lý Tề, rồi lại nhìn chân của Tần Hoài Sơ.

Còn chưa lên tiếng, trợ lý Tề đã đưa chiếc ô trong tay cho cô: “Cô dìu tổng giám đốc Tần về trước đi, bên đây để tụi tôi thu dọn cho.”

Biệt thự nghỉ mát cách đó không xa, Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ đi bộ về phía trước.

Cô một mực cúi đầu quan sát cái chân hơi cứng đơ của Tần Hoài Sơ khi bước đi.

Thẩm Băng Đàn nhớ rõ lần cuối cô và Tần Hoài Sơ gặp nhau là bốn năm trước.

Lúc đó Tần Hoài Sơ đang chống nạng, chân phải cũng bị thương.

Cô hỏi chuyện gì xảy ra, Tần Hoài Sơ nói chơi bóng rổ bí té.

Sẽ không phải là vết thương lần đó tái phát chứ?

Nhưng mà chơi bóng rổ làm sao lại bị thương nặng như vậy?

“Bệnh cũ sao?” Thẩm Băng Đàn hỏi dò.

Sống lưng Tần Hoài Sơ nhất thời cứng đờ, thuận miệng ừ một tiếng.

Thẩm Băng Đàn mở miệng còn muốn gì khác, nhưng Tần Hoài Sơ nói: “Chút bệnh vặt thôi, không nghiêm trọng.”

Vào biệt thự, anh nhìn bộ quần áo ướt sũng của Thẩm Băng Đàn: “Cô cũng về phòng đi, tôi tự đi được.”

Sau đó một mình đi lên tầng bốn.

Thẩm Băng Đàn đứng đó một lúc, sau đó về phòng tắm rửa một cái.

Lau khô tóc rồi ra khỏi phòng tắm, nhìn tin nhắn WeChat Tiết Văn gửi cho cô: [Thu xếp xong xuống tầng một, mọi người đang chơi trò chơi.]

Thẩm Băng Đàn đi xuống cầu thang, thấy mọi người đang ngồi xung quanh khoảng trống ở giữa phòng khách, phía dưới trải đệm mềm, trò chơi đã sớm bắt đầu.

Tần Hoài Sơ cũng ở đó, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, có lẽ chân đã bôi thuốc.

Thấy Thẩm Băng Đàn đi xuống, Tiết Văn vẫy tay với cô: “Mau lại đây, mọi người đang chơi thật hay thách.”

Ngồi xuống bên cạnh Tiết Văn, Thẩm Băng Đàn nhìn thấy chai bia lúc này đang chĩa về phía Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ thản nhiên cười cười, tùy ý nói: “Thật.”

Không ở công ty, nhìn anh có vẻ bình dị dễ gần hơn không ít.

Vất vả lắm cũng bắt được ông chủ một lần, mọi người đều sôi nổi thảo luận nên hỏi anh cái gì.

Cuối cùng Phạm Dương đại diện lên tiếng, hắng hắng giọng trước, sau đó chậm rãi đặt câu hỏi: “Tổng giám đốc Tần, chúng tôi đều muốn biết anh đã từng yêu chưa, mối tình đầu của anh là người thế nào?”

Sau câu hỏi, mọi người bất giác nín thở, các nữ đồng nghiệp còn ngại ngùng cúi đầu, tràn đầy chờ mong.

Trái tim của Thẩm Băng Đàn lộp bộp, cảm thấy đây không phải thời điểm thích hợp mình đi xuống.

Cô nhìn Tần Hoài Sơ, ánh mắt đối phương cũng trùng hợp nhìn qua đây.

Thẩm Băng Đàn hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, cầm chiếc cốc giấy trên tay, và uống một miếng nước trái cây.

Tay phải Tần Hoài Sơ chống ở sau đệm, tay trái tùy ý đặt ở đầu gối, tựa hồ có chút nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Rất xinh đẹp, học lực rất giỏi, cũng rất ngoan. Chính là khi giở tính tình lại làm người khác không có cách nào.”

Trong lòng mọi người không nhịn thổn thức.

Tổng giám đốc Tần nhìn không gần nữ sắc, hóa ra thật sự có mối tình đầu.

“Tổng giám đốc Tần, theo miêu tả của anh, anh còn thích cô ấy không?” Có người lại bạo dạn hỏi.

Tần Hoài Sơ ngẩng đầu uống một hớp rượu, nhếch môi cười: “Đây là câu hỏi thứ hai.”

“Nào nào nào, chúng ta tiếp tục.”

Mọi người nói, bắt đầu vòng tiếp theo của trò chơi.

Thẩm Băng Đàn liên tục bưng nước trái cây uống từng ngụm nhỏ, có chút lơ đễnh.

Cũng may cô vận khí không tệ, cái chai không bao giờ quay về phía cô nên cô chỉ xem nó như một trò vui.

Dương Hiên đột nhiên nói điện thoại hết pin, tìm tìm bốn phía.

Quanh đó không có ổ điện, liền đi đến một góc kéo ổ dây điện qua đây.

Thẩm Băng Đàn nhìn một lượt, nhắc nhở anh ta: “Cái này hình như lúc tối chúng ta đem ra ngoài để nướng BBQ, trời có mưa nhỏ, bây giờ bật nguồn rất dễ bắt lửa.”

Dương Hiên nhìn ổ cắm điện: “Chất lượng của cái này rất tốt, chắc là không đến mức đó đâu, tôi chỉ sạc một lúc, nửa tiếng là được.”

Thẩm Băng Đàn kiên trì nói: “Vẫn nên cẩn thận hơn, gây hỏa hoạn thực sự rất nguy hiểm, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.”

Thẩm Băng Đàn bình thường không phải là người thích lo chuyện bao đồng, tối nay có hơi bất thường.

Tiết Văn hỏi cô: “Có vẻ em rất bài xích việc này?”

Thẩm Băng Đàn cho biết: "Bốn năm trước, có một lần người hàng xóm cạnh nhà lấy cục sạc xe điện đem vào phòng ngủ sạc, kết quả cục sạc bị ẩm, phát nổ trong phòng. Ngọn lửa lan nhanh đến nỗi cháy sang nhà em.”

Các đồng nghiệp nghe vậy có chút khiếp sợ: “Nghiêm trọng vậy sao, lúc đó không có ai thiệt mạng chứ?”

“Người hàng xóm bị bỏng nhẹ, hình như có một thanh niên cũng bị thương, bởi vì thang máy lúc ấy không hoạt động, anh ta cuống quá nên lăn xuống cầu thang, bị gãy xương, khá nặng.” Sắc mặt Thẩm Băng Đàn dần trầm xuống, đặt tay lên đầu gối: “Tôi cũng bị mất chiếc cúp hoa sen mà tôi giành được khi thi đấu vì trận hỏa hoạn đó.”

Đó là thứ yêu thích nhất của bà ngoại khi bà còn sống.

Bà ngoại nói mỗi lần nhìn thấy chiếc cúp, bà đều rất tự hào về Thẩm Băng Đàn.

“Quên đi, vậy tôi không cần cái này.” Dương Hiên rút dây cắm điện thoại ra, đem nó đến một góc để sạc.

Khúc nhạc đệm này nhanh chóng trôi qua, mọi người tiếp tục trò chơi.

Tần Hoài Sơ nhìn Thẩm Băng Đàn qua khóe mắt, lặng lẽ uống rượu.

——

Mặc dù teambuilding xảy ra trời mưa, nhưng Tần Hoài Sơ đưa mọi người đi chơi rất nhiều tiết mục, nói tóm lại vẫn cực kỳ thỏa thích.

Buổi tối chơi trò chơi trễ quá, hôm sau ai cũng ngủ nướng.

Dậy ăn chút gì đó, đến giờ về với Trường Hoàn rồi.

Thẩm Băng Đàn thu dọn hành lý xong từ trên lầu đi xuống, Lý Uyển Uyển của phòng hành chính gọi cô: “Hi, Thẩm Băng Đàn!”

Thẩm Băng Đàn chưa từng nói chuyện với cô ấy lần nào, không biết sao cổ lại đột nhiên tìm mình, cô lễ phép cười một cái, tiếp tục đi ra ngoài.

Lý uyển Uyển đi theo cô: “Lúc trở về cô còn ngồi với tổng giám đốc không?”

Thẩm Băng Đàn dừng một chút, theo bản năng lắc đầu.

Lý Uyển Uyển hai mắt sáng lên, đối với đáp án này tựa hồ rất hài lòng, thấp giọng hỏi: “Vậy lúc cô tới ngồi cùng một đường với tổng giám đốc Tần, anh ấy có nói chuyện với cô không, còn tán gẫu gì nữa? Có phải anh ấy dễ hòa đồng hơn so với lúc ở công ty không?”

Tần Hoài Sơ chưa bao giờ thiếu các cô gái yêu thích.

Ý đồ đối phương quá rõ ràng, Thẩm Băng Đàn không biết nên trả lời thế nào, vừa vặn đi tới cửa, cô chỉ chỉ chiếc xe phía trước: “Tôi lên trước đây.”

Thẩm Băng Đàn lên xe sớm, mọi người vẫn đang thu dọn hành lý.

Tiết Văn đang ngồi ở hàng thứ ba bên phải gần hành lang, nhìn cô liền vẫy tay: “Tiểu Thẩm, lần này ngồi đây với chị đi, hàng thứ ba hẳn là không say xe.”

Đứng dậy nhường chỗ cho cô: “Em vào trong đi, chị thích ngồi ngoài hơn.”

Trong xe lục tục có người đi lên, Thẩm Băng Đàn nhìn thấy Lý Uyển Uyển vẫn do dự bên ngoài không lên xe.

Lát sau, nhìn thấy Tần Hoài Sơ và trợ lý Tề hai người đi tới, cô ấy lên xe trước, đứng ở hàng đầu tiên, đặt túi xách của mình xuống ghế.

Sau khi Tần Hoài Sơ và trợ lý Tề lên xe nhìn qua phía này, Lý Uyển Uyển trở nên căng thẳng, nũng nịu mở miệng: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay dạ dày tôi hơi khó chịu, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Tần Hoài Sơ liếc nhìn Thẩm Băng Đàn ở hàng thứ ba, bình tĩnh nói: “Có thể.”

Lý Uyển Uyển cúi đầu, trên mặt không dấu được tia vui sướng.

Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, cô ấy liền nhìn thấy Tần Hoài Sơ đi thẳng ra phía sau.

Đằng sau Thẩm Băng Đàn và Tiết Văn có một cô gái đang ngồi, Tần Hoài Sơ đi tới.

Cô gái vừa khẩn trương vừa ngại ngùng đứng lên, cuống quít dịch vào trong: “Tổng giám đốc Tần…”

Ánh mắt của cả chiếc xe đều tập trung ở góc này.

Thẩm Băng Đàn cũng nhịn không được quay đầu lại.

Tần Hoài Sơ nói: “Đồng nghiệp phía trước thân thể không khỏe, cô ngồi cùng cô ấy đi, trên đường dễ chăm sóc cô ấy hơn.”

Nụ cười của cô gái cứng đờ, nhỏ giọng đáp lại rồi ngoan ngoãn xách túi đi lên hàng ghế đầu.

Cứ vậy mà để trống hàng thứ tư.

Tần Hoài Sơ thong dong ngồi xuống vị trí ngay sau Thẩm Băng Đàn.

Trợ lý Tề nhìn Thẩm Băng Đàn, rồi lại nhìn nhìn ông chủ nhà mình.

Yên lặng ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Trên đường trở về, Tiết Văn thì thầm cảm thán với Thẩm Băng Đàn: “Mấy cô gái bị tổng giám Tần chúng ta từ chối nhiều không đếm xuể, bốn chữ không gần nữ sắc đều dán thẳng trên mặt, thế mà còn có người cố tình không từ bỏ ý định vẫn muốn dán vào.”

Cô ấy lại nghĩ tới gì đó, nhìn Thẩm Băng Đàn: “Không đúng, thế sao anh ấy lại cho phép em ngồi cạnh mình nhỉ?”

Thẩm Băng Đàn chưa kịp mở miệng, Tiết Văn đã tiếp tục tự biện minh: “Cũng đúng, lúc đó lão Tề ngồi phía sau với chị, anh ấy cũng không còn chỗ nào để ngồi. Hơn nữa lúc đó đã muộn, em lại là thư ký phụ trách, xem như người một nhà, khẳng định anh ấy thấy gấp rút nên không so đo với em.”

Thẩm Băng Đàn: "..."

“Trên đường em có nói chuyện với anh ấy không, có cố gắng bồi dưỡng mối quan hệ với anh ấy không?” Tiết Văn lại hỏi.

Thẩm Băng Đàn nhấp môi không biết đáp như nào.

Tiết Văn tưởng là không có gì xảy ra, thở dài một hơi: “Em nói tổng giám đốc Tần chúng ta, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, cũng không thèm tỏ ra thương hương tiếc ngọc với những cô gái ngưỡng mộ mình, trong văn phòng thì toàn là nam thư ký, thật ra rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều. Thời điểm em nhậm chức cảm giác anh ấy có gian tình với thư ký nam, kỳ thật chị cũng hiểu. Ngày nào trợ lý Tề cũng kè kè anh ấy, có đôi khi chị cũng nghi ngờ hai người bọn họ không thuần khiết.”

Thẩm Băng Đàn: “....”

Tiết Văn: “Nhưng tối hôm qua chơi nói thật hay thách, không ngờ tổng giám đốc Tần từng có mối tình đầu, em nói là cô gái thế nào mới làm một người có tiêu chuẩn cao như anh ấy để mắt tới? Quả thực muốn thử mở mang tầm mắt một lần.”

Thẩm Băng Đàn toàn bộ quá trình không bày tỏ gì cả, cố gắng biến mình thành không khí.

Tiết Văn lúc ở riêng có hơi không sợ Tần Hoài Sơ.

Cô ấy xoay người, đặt hai tay lên thành ghế sau, nhìn Tần Hoài Sơ: “Tổng giám đốc Tần, anh có tấm ảnh nào của mối tình đầu không, cho chúng tôi xem một chút đi?”

Tần Hoài Sơ nhấc mí mắt nhìn cô ấy: “Có hứng thú sao?”

Ánh nhìn của Tần Hoài Sơ luôn luôn sắc bén, bị anh nhìn chằm chằm một hồi Tiết Văn liền chột dạ trong lòng: “Chắc chắn không phải có mình tôi cảm thấy hứng thú đâu, trợ lý Tề cũng cảm thấy hứng thú, còn có tiểu Thẩm…”

Cô ấy nắm lấy tay Thẩm Băng Đàn giơ lên: “Tiểu Thẩm cũng thấy hứng thú đúng không?”

Tự nhiên kéo cô vào vấn đề này vậy trời,

Thẩm Băng Đàn cảm giác ánh mắt nóng bỏng của Tần Hoài Sơ cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Cô cúi đầu, rụt rụt vai: “Em không có hứng thú.”

Sau đó nhanh chóng ngồi thẳng người.

Trợ lý Tề: “Tôi cũng không có hứng thú.”

Tiết–đột nhiên bị cô lập–Văn: “...”

Được thôi, tôi đây cũng không có hứng thú.

——

Chuyến đi này với mọi người khá hao tâm tổn sức, Tần Hoài Sơ buổi chiều sau khi về nhà liền đánh một giấc.

Tỉnh lại trời đã tối rồi.

Bụng hơi đó, anh đi lục lọi tủ lạnh một lượt, nhưng bên trong trống không chẳng có gì để ăn.

Kiểm tra thời gian, anh dứt khoát lái xe trở về nhà họ Tần.

Biệt thự nhà họ Tần.

Thím Trần đang dọn những dĩa thức ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn, hai mẹ con Sơ Nịnh và Sơ Niệm đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ trở về, Sơ Niệm vô cùng kinh ngạc: “Ủa, không phải anh dọn ra ngoài ở rồi sao? Trở về làm gì?”

Tần Hoài Sơ sớm đã đói meo, ngửi mùi thức ăn làm dạ dày sôi lên sùng sục.

Anh vênh váo đi đến trước bàn ngồi xuống: “Anh nhớ đồ ăn thím Trần nấu. không được sao? Một con nhóc như em cũng muốn quản anh?”

Sơ Niệm nóng nảy, muốn đứng lên nói lại anh.

Sơ Nịnh vội vàng kéo cô lại, chỉ chỉ trên lầu: “Đi gọi ba con xuống ăn cơm.”

Sơ Niệm quay mặt về phía Tần Hoài Sơ làm mặt quỷ, chạy vội lên lầu.

Sơ Nịnh đi tới trước bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống: “Một đứa từ nhỏ đến lớn chưa từng lấy cơm muỗng như con, hai ngày nay ở bên ngoài cơm nước thế nào?”

Tần Hoài Sơ gắp một miếng sườn xào chua ngọt, gấp không chờ nổi cắn một miếng: “Có tiền sao có thể đói được? Con đến tiệm cơm ăn, nhưng đồ nóng lắm, đang lo có nên thuê một dì nấu cơm hay không.”

Sơ Niệm và Tần Hi từ trên lầu đi xuống.

Cô nàng vừa ngồi xuống liền cáo trạng với Tần Hi: “Ba, anh con vừa về đã cãi nhau với con rồi.”

Tần Hoài Sơ dừng động tác ăn cơm, trừng mắt nhìn cô ấy.

Sơ niệm mếu máo, bỏ một miếng thịt bò vào miệng nhai, không nói nữa.

Sau bữa tối, cả bốn người họ quây quần trong phòng khách.

Tần Hi kéo Tần Hoài Sơ chơi cờ vây, Sơ Nịnh và Sơ Niệm ở cạnh ngồi xem.

Sơ Niệm thưởng thức một chùm nho, thỉnh thoảng lại bóc một quả bỏ vào miệng, lâu lâu nhìn trộm Tần Hoài Sơ mấy lần.

Tần Hoài Sơ cau mày, khóe mắt liếc cô ấy một cái: “Làm sao?”

Sơ Niệm chột dạ mà ngồi thẳng lưng, chậm rãi hỏi: “Anh, bây giờ không phải đang nghỉ lễ Quốc khánh sao, anh cũng không có việc để làm, anh Lê Hân với anh Dĩ Tắc chắc cũng nghỉ, sao các anh không hẹn chỗ nào cùng đi chơi ạ?”

Tần Hoài Sơ hạ một con cờ xuống, nhìn cô một cái cũng lười: “Muốn gì nói nhanh?”

“Vậy các anh có chỗ nào vui có thể dẫn em đi được không, em cũng được nghỉ.”

“Anh không rảnh, không đi đâu cả.”

“Nghỉ lễ anh bận rộn gì chứ, chẳng qua là không muốn dẫn em đi chơi mà thôi.” Sơ Niệm bĩu môi có chút không hài lòng.

Sơ Nịnh lôi kéo con gái, thì thầm vào tai cô: “Anh trai con có thể đang bận tìm chị dâu cho con đấy.”

Thanh âm của bà không lớn, nhưng Tần Hoài Sơ vẫn nghe thấy, quay đầu nhìn sang: “?”

Sơ Nịnh không xấu hổ vì bị bắt được, không để bụng nhún vai: “Mẹ nói sai sao, hơn nửa đêm còn thu xếp chuyển nhà, không phải theo đuổi con gái người ta thì là gì?”

“Ai nói con theo đuổi người ta?” Tần Hoài Sơ không được tự nhiên sờ mũi: “Con chuyển nhà chỉ vì…”

“Đừng giải thích, mẹ hỏi Doãn Lê Hân rồi.” Sơ Nịnh ngắt lời anh: “Con mua hai căn hộ đối diện ở Thủy Vân Loan, một cái cho cô gái kia thuê, cái còn lại tự con ở.”

Tần Hoài Sơ: "..."

Thằng nhãi Doãn Lê Hân đó, xem tôi có đánh chết cậu hay không.

Hiện tại bị bại lộ, Tần Hoài Sơ cũng không có gì giấu diếm: “Được rồi, con theo đuổi một người có vấn đề gì sao?”

Con trai có thể thông suốt, thâm tâm Sơ Nịnh cực kỳ vui vẻ, hỏi thăm anh: “Bây giờ thế nào, có tiến triển gì không? Cô bé kia có cảm giác gì với con không?”

Nghĩ đến phản ứng vừa nãy của Thẩm Băng Đàn, Tần Hoài Sơ lắc đầu: “Không biết.”

Sơ Nịnh đáng giá anh: “Sao nghe như tiến độ không như ý của con thế?”

Tần Hi cũng dừng chơi cờ, nói với con trai: “Theo đuổi người ta thì ba con kinh nghiệm đầy mình, sao không hỏi ba?”

Tần Hoài Sơ buồn cười nói: “Ba có kinh nghiệm gì? Nói cho con một chút đi.”

Tần Hi: “Con có biết theo đuổi một cô gái thì điều quan trọng nhất là gì không?”

Tần Hoài Sơ lắc đầu.

Sơ Nịnh và Sơ Niệm cũng nhìn sang: “Là cái gì?”

Tần Hi nhấp một ngụm trà, đem ly đặt ở trên bàn: “Đương nhiên là da mặt phải dày!”

Cả nhà: "……"

“Nói năng tuy bỗ bã, nhưng đây chính là chân lý mà ta đúc kết được, không tin hỏi mẹ con xem.”

Tần Hi càng nói càng hăng say: “Con trai, ba sẽ nói cho con biết năm đó ba theo đuổi mẹ con thế nào.”

Đột nhiên bị điểm danh, Sơ Nịnh xoa xoa mi tâm, đứng dậy nói: “Mẹ hơi buồn ngủ, mấy ba con nói chuyện đi.”

Bà đang định lên lầu, khóe mắt liếc sang nhìn cô con gái bên cạnh, kéo người đứng dậy: “Con ngồi đây chăm chú nghe như vậy làm chi? Đi lên lầu với mẹ.”

Sơ Niệm không muốn đi: “Con muốn nghe thử ba có thể ‘chém’ ra được gì, nhỡ đâu mốt con trưởng thành cũng có đất dụng võ.”

“...”

Điển hình cho *dột từ trên nóc dột xuống.

(*)Câu gốc Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy.

Sơ Nịnh dùng sức kéo con gái đi: “Con thì học gì chứ!”

Đêm đó, Tần Hi và Tần Hoài Sơ hai ba con trò chuyện rất lâu, nhưng không ai biết đến cùng bọn họ mưu tính cái gì.

——

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Băng Đàn toàn ở trong phòng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Hôm trước bạn cùng phòng đại học gửi tin nhắn cho cô, nói đợt bảo vệ chủ đề mở đầu luận án của khoa họ năm nay đã được chuyển sang học kỳ cuối, thời gian được ấn định vào đầu tháng 11.

Thẩm Băng Đàn cũng nhận được tin nhắn thông báo từ cố vấn học tập trong nhóm.

Trường học tạm thời thay đổi, có thể cô phải quay lại trường vào cuối tháng mười.

Thời gian tương đối eo hẹp, còn phải gấp rút lựa chọn chủ đề của luận văn.

Hôm nay đúng lúc là Tết Trung thu.

Đến gần trưa, Thẩm Băng Đàn mới ra khỏi phòng sau khi hoàn thành báo cáo chủ đề mở đầu.

Cảm thấy hơi đói bụng, cô mở tủ lạnh quét mắt một lượt, phát hiện nguyên liệu mua lúc trước đều đã ăn hết.

Cô lập một danh sách trên bản ghi nhớ trong điện thoại của mình, xách túi định đi siêu thị mua sắm.

Vừa mở cửa rồi đi tới thang máy, cửa nhà Tần Hoài Sơ ở đối diện cũng mở ra.

Anh nghênh ngang xốc túi đi tới, tâm tình không tệ chào hỏi: “Thật khéo.”

“....” Một chút cũng không khéo.

Thẩm Băng Đàn cảm giác gần đây như dính tà ma.

Liên tiếp mấy ngày nay, mỗi lần cô ra ngoài, nhất định sẽ đều nhìn thấy Tần Hoài Sơ cũng đi ra.

Xuống lầu đổ rác cũng gặp được anh, ra cửa lấy chuyển phát nhanh cũng gặp được anh, thậm chí sáng sớm ngẫu nhiên dậy đi chạy bộ trong hoa viên, cũng có thể gặp được anh.

Không có lúc nào anh không lắc lư trước mặt cô.

Thẩm Băng Đàn thậm chí có điểm hoài nghi, ngày nào Tần Hoài Sơ cũng ghé vào cửa ôm cây đợi thỏ.

Cô vừa bước ra, anh liền ra theo.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy một người có địa vị như Tần Hoài Sơ sẽ không đến mức làm ra chuyện như này.

Thêm nữa, không lẽ anh rảnh rỗi đến nỗi không có gì để làm nên đi chọc cô hả.

Chỉ để nói một câu “Thật khéo” với cô?

Thẩm Băng Đàn lẩm bẩm trong lòng, tự mình ra khỏi tiểu khu.

Rẽ qua phải băng qua con đường lớn, đối diện chính là một siêu thị rất lớn.

Cô đi được nửa đường thì phát hiện Tần Hoài Sơ vẫn đang đi theo mình.

Số lần gặp anh hai ngày nay quá nhiều, lần này Thẩm Băng Đàn không nhịn nổi nữa, dừng lại: “Sao dạo này anh cứ bám theo tôi vậy?”

Tần Hoài Sơ cười cười, cà lơ phất phơ nói: “Đường này là do nhà cô mở sao? Phía trước có siêu thị, cô đi được còn tôi thì không?”

Thẩm Băng Đàn bị hỏi không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này Tần Hoài Sơ dứt khoát không đi sau cô, bước nhanh hai bước cùng cô sóng vai: “Nếu cùng chung mục tiêu thì chúng ta đi cùng đi.”

Thẩm Băng Đàn: “...”

Đến siêu thị, Thẩm Băng Đàn đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ về phía khu thực phẩm.

Dựa theo danh sách đã lập trước trên điện thoại, chọn ra từng thứ cần mua, bỏ vào xe đẩy.

Mỗi lần cô lấy một cái, Tần Hoài Sơ cũng lấy cái y chang.

Nhìn thấy nhiều loại bánh trung thu được siêu thị đẩy mạnh giảm giá, Thẩm Băng Đàn lại tâm huyết dâng trào mua một số nguyên liệu để làm bánh trung thu, muốn trở về tự mình động thủ thử xem.

Tần Hoài Sơ lại cầm theo nguyên liệu nấu ăn giống như đúc.

Anh đang có cuộc gọi công việc, một tay giơ điện thoại nói cái gì, tay còn lại không cần biết là bóc cái gì, cứ thế mà làm.

Căn bản chính là cố ý học cô.

Thẩm Băng Đàn vô cớ tức giận, thấy suy nghĩ của anh vẫn hướng về điện thoại, bỗng nhiên cực kỳ muốn trả thù anh một trận.

Đảo mắt, cô quay người đi về phía khu nhu yếu phẩm hàng ngày.

Tần Hoài Sơ vừa đi theo vừa gọi điện thoại.

Thẩm Băng Đàn lấy một món đồ bỏ vào xe đẩy.

Tần Hoài Sơ cũng đưa tay ra, cầm lấy.

Không đợi anh bỏ vào xe đẩy, Thẩm Băng Đàn vờ như kinh ngạc nhìn anh: “Oa, hóa ra anh cũng dùng cái này á?”

Tần Hoài Sơ ngẩn ra, tầm mắt chậm rãi dời qua, nhìn gói hàng trong tay mình.

Bao bì màu hồng nhạt đáng yêu, một túi băng vệ sinh.

Không khí như đóng băng trong giây lát.

Chỉ có âm thanh phát ra từ điện thoại: “Tổng giám đốc Tần, ngài đang nghe sao?”

Tần Hoài Sơ nhìn Thẩm Băng Đàn người hiếm khi lộ ra chút ít đắc chí, hầu kết di chuyển, chậm rãi nói: “Cứ vậy trước đi, lát nữa tôi gọi lại cho anh.”

Anh cất điện thoại trở lại vào túi.

Nhìn đồ vật trên tay, anh ném vào xe đẩy nhỏ của Thẩm Băng Đàn: “Cho cô.”

Anh đẩy xe đi về phía trước.

Ánh mắt Thẩm Băng Đàn đuổi theo.

Cô nhìn Tần Hoài Sơ trước giờ không biết sợ trời sợ đất, thế mà đỏ mặt!

Thẩm Băng Đàn tâm tình vô cùng dễ chịu, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Hoài Sơ mà cười.

Cười cười, khóe miệng cô cứng đờ hạ xuống.

Có vẻ như rất lâu rồi cô không làm càn như vậy trước mặt Tần Hoài Sơ.

Từng có khung cảnh tương tự một lần, nhưng không nhớ rõ là khi nào.

Cảm giác ấy, như quay lại khoảng thời gian cả hai trước khi chia tay.

Gần đây sao thế này.

Cô ngày càng quên mất bố trí phòng vệ đối với anh.

Sống cạnh gần anh, tâm thế cũng bất tri bất giác hướng về bên ấy.

*

Thẩm Băng Đàn xách theo một túi lớn nguyên liệu từ siêu thị đi ra, đi được hai bước, cảm thấy tay mình đột nhiên nhẹ bẫng.

Cô quay đầu, thấy Tần Hoài Sơ trực tiếp cầm đồ cô đang xách trên tay lên.

“Tôi tự…” Cô định lấy lại, nhưng Tần Hoài Sơ lại tránh đi: “Thân là đàn ông, gặp nữ đồng nghiệp chân yếu tay mềm giúp cô ấy xách đồ, phô bày một chút phong độ của phái mạnh thì tôi vẫn có thể làm được.”

Thẩm Băng Đàn không có biện pháp, chỉ có thể nói với anh: "Cảm ơn."

Tần Hoài Sơ cười hừ một tiếng: “Hiện tại biết lễ phép rồi sao?”

Thẩm Băng Đàn đột nhiên nhớ tới chuyện băng vệ sinh.

Vừa rồi một lòng nghĩ trả thù anh, căn bản không suy xét nhiều như vậy.

Lúc này nhớ lại hành vi ban nãy, mặt cô bị thiêu đến bỏng rát.

Nếu cho cô thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không lấy băng vệ sinh đi trêu ngươi Tần Hoài Sơ.

Thật quá xấu hổ.

Chắc chắn lúc đó đầu óc cô bị mất trí.

Thẩm Băng Đàn vô thức bước nhanh hơn đi về phía tiểu khu, muốn nhanh nhanh phá vỡ sự khó xử này.

Tần Hoài Sơ nhìn theo bóng lưng của cô cười cười, cũng theo sát sao.

Đến tầng bảy, Thẩm Băng Đàn nhận lấy đồ của mình.

Về đến nhà, cô mới cảm giác như mình được sống lại.

Thở phào một hơi, cô lấy ra những nguyên liệu cần thiết cho ngày hôm nay, phần còn lại bỏ vào tủ lạnh.

Cầm điện thoại tìm tòi video làm bánh trung thu, có thế nướng bằng lò nướng, trùng hợp thiết bị nấu ăn ở đây đều có đủ mọi thứ.

Sau khi xem liên tiếp vài video, cô ưỡn ngực thành thạo đi vào nhà bếp.

Trước đây, năm nào cô cũng đón Tết Trung thu với bà ngoại.

Bà ngoại sẽ đích thân làm bánh trung thu với nhiều vị khác nhau, sau đó còn nấu một bàn các món ăn ngon.

Tối đến, bà cháu cô sẽ ra ngoài sân ngồi ngắm trăng, nghe bà ngoại kể chuyện cho cổ tích cho cô nghe.

Thẩm Băng Đàn đặt bột bánh đã nhào lên thớt, đầu óc dần dần trống rỗng, suy nghĩ rơi vào hư không.

Ở trường đại học, mỗi năm vào Tết Trung thu, bạn cùng phòng đều sẽ về nhà đón Tết với gia đình.

Không biết trung thu ở nhà người khác như thế nào, nếu có cha mẹ ở bên, hẳn là hoà thuận vui vẻ, náo nhiệt đoàn viên đi.

Cô quay đầu nhìn phòng khách trống trải.

Nếu bà ngoại cô còn sống thì tốt rồi, lúc này vẫn có thể trò chuyện với bà.

Thẩm Băng Đàn lắc đầu, gạt những suy nghĩ ngổn ngang đó sang một bên.

Lấy một ít đậu phộng, hạt vừng và nho khô, trộn chúng với nhân bánh trung thu và nghiền nhuyễn chúng trong một cái bát.

Đột nhiên có tiếng “uỳnh” bên ngoài.

Âm thanh lớn đến nỗi nhịp tim của Thẩm Băng Đàn run lên.

Thẩm Băng Đàn nhìn hướng bên ngoài, mới đầu cũng không để ý lắm, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Chợt nhớ ra một chuyện, nhớ lại phương hướng phát ra âm thanh lúc nãy.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, vội cởi tạp dề, mở cửa chạy ra ngoài.

Trong hành lang lan tràn một cỗ mùi khét, hiển nhiên là từ trong nhà Tần Hoài Sơ phát ra.

Vị thiếu gia này sẽ không làm nổ tung căn bếp chứ?

Thẩm Băng Đàn khẩn trương gõ cửa nhà Tần Hoài Sơ: “Tần Hoài Sơ, anh có ở nhà không?”

Không lâu sau, cửa mở ra.

Tần Hoài Sơ vẻ mặt ủ rũ đứng ở cửa, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Thẩm Băng Đàn nhìn vào trong xem một cái, chỉ ngón trỏ lên trên để báo hiệu mùi hương lan tỏa trong không khí, rất khéo léo hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Tần Hoài Sơ ầm ờ một chút: “Tôi vừa mới tiếp một cú điện thoại, nồi liền nổ.”

“...”

Thẩm Băng Đàn có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: "Có cần tôi vào giúp không?"

Tần Hoài Sơ nghiêng người ra hiệu bảo cô đi vào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Băng Đàn bước chân vào nhà Tần Hoài Sơ.

Có lẽ là bởi vì hai dãy phòng là của cùng một chủ nhà, nên cách bài trí và trang trí nội thất giống hệt như của Thẩm Băng Đàn.

Thẩm Băng Đàn đi thẳng vào bếp.

Bên trong nồng nặc mùi gas, cô nhanh chóng lao tới tắt công tắc.

Nhìn đống lộn xộn trong bếp, thật ra không nghiêm trọng như tưởng tượng.

Một cái nồi đã tan nát, cơm chưa chín trộn với dòng nước chảy trên mặt đất, mặt khác mọi thứ đều ổn.

Thẩm Băng Đàn: “Tổn thất không lớn lắm, anh đi lấy cây chổi quét sạch đi, nhưng cái nồi này chắc là hỏng rồi.”

Tần Hoài Sơ yên lặng đi vào phòng tắm lấy chổi với cái ki, quét sạch rác rớm trên mặt đất, lại dùng cây lau nhà lau sạch sẽ.

Thẩm Băng Đàn mở tất cả các cửa sổ thông gió trong phòng khách và nhà bếp, nhìn Tần Hoài Sơ trong nhà bếp, có điểm buồn bực: "Bây giờ là kỳ nghỉ, sao anh không trở về nhà? Một mình ở đây, anh cũng chẳng biết nấu ăn.”

Tần Hoài Sơ cúi người lau sàn nhà, tùy ý nói: “Bảo mẫu trong nhà xin nghỉ phép, ba mẹ và em gái ra ngoài du lịch, về đến nhà cũng phải tự mình làm, ở chỗ nào cũng có khác nhau đâu?”

“...”

Nghe qua sao cũng thấy có hơi đáng thương.

Mặc dù Thẩm Băng Đàn cũng ở một mình, nhưng dù sao cô cũng có thể tự nấu ăn, không để bị đói.

Tần Hoài Sơ là đại thiếu gia mười ngón tay không chạm đến nước, thế mà Tết trung thu cũng không ai quan tâm, quả thực so với cô còn thảm hơn.

Nhưng có thảm hay không, hình như không đến lượt cô quan tâm.

Thẩm Băng Đàn nghĩ đến cái bánh trung thu đang làm một nửa: “Nếu không có việc gì lớn thì tôi về trước, anh từ từ thu dọn đi.”

“Khoan đã!”

Tần Hoài Sơ buông cây lau nhà ra đi tới, Thẩm Băng Đàn khó hiểu ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì sao?”

Tần Hoài Sơ chỉ vào đồng hồ treo tường: “Giữa trưa rồi.”

Thẩm Băng Đàn: “?”

Tần Hoài Sơ: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

Thẩm Băng Đàn: “??”

Tần Hoài Sơ: “Tôi có thể đến nhà cô ăn chực được không?”

Thẩm Băng Đàn: “???”

Thấy Thẩm Băng Đàn ngơ ngác nhìn mình, một chữ không nói, cũng không nói có cho hay không.

Tần Hoài Sơ nói: “Hai chúng ta tốt xấu gì quan hệ cũng là thư ký ông chủ, cô hẳn là không đến mức muốn nhìn ông chủ chết đói đúng không? Nếu tôi chết đói, sau này ai phát tiền lương cho cô?”

“...”

Thẩm Băng Đàn trầm mặc chốc lát, nói với anh: “Anh muốn ăn chực không phải không thể, chỉ là tôi chưa nấu xong, hoặc là anh đợi trước đã, hồi nữa nấu xong tôi sẽ đem qua cho anh.”

"Như vậy không được." Tần Hoài Sơ nói: “*Cật nhân chủy nhuyễn, tôi bị cái là da mặt mỏng, nếu không phụ một tay sẽ thấy rất ngại. Bằng không…..”

(*)Cật nhân chủy nhuyễn có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn. Nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta

Anh nghĩ ngợi, tràn đầy chờ mong nhìn sang: “Tôi có thể tới nhà giúp cô một tay được chứ?”

Không ngờ Tần Hoài Sơ lại đưa ra yêu cầu như vậy, Thẩm Băng Đàn hơi giật mình.

Hôm nay là Tết Trung thu, nhiều thêm một người có lẽ sẽ náo nhiệt hơn.

Cô trầm ngâm gật đầu: “Vậy cũng được, anh đi theo tôi.”

Về đến nhà, Thẩm Băng Đàn rửa tay một lần nữa, giao cho anh một số nhiệm vụ đơn giản dễ làm: “Tôi tính làm bánh trung thu, anh hỗ trợ nghiền mấy hạt quả này đi, lát nữa sẽ cần dùng.”

Tần Hoài Sơ cầm lấy bát cùng chùy đá nhỏ, cười nhìn cô, trong mắt nhiễm vài phần hài hước: “Cô còn nhớ rõ tôi thích ăn bánh trung thu 5 nhân sao?”

Thẩm Băng Đàn câm nín, nhỏ giọng phản bác: “Vốn dĩ tôi không phải làm cho anh.”

Tần Hoài Sơ không tranh luận với cô, tâm tình lúc này không tệ lắm, hỏi: “Muốn nghiền như thế nào?”

"Đại khái là được rồi, không cần quá nhuyễn, hạt lớn xíu mùi vị càng ngon.”

Tần Hoài Sơ ngoan ngoãn xắn tay áo, đứng ở trước bàn bắt đầu lao động.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy chỉ ăn đồ ngọt thì quá ngấy, vì vậy cô định xào thêm một ít món nên đem nguyên liệu để dưới vòi nước rửa sạch trước.

Không gian phòng bếp không lớn, hơn nữa Tần Hoài Sơ lại cao, Thẩm Băng Đàn đi tới đi lui ở đây càng thấy chật chội hơn.

Cô nói: “Anh có thể mang cái này ra phòng khách từ từ mà nghiền.”

Tần Hoài Sơ vẫn đứng im bất động: “Tôi cảm thấy ở đây có không khí nấu nướng hơn.”

“...” Không nấu ăn mà ý kiến ý cò nhiều ghê.

Thẩm Băng Đàn không để ý đến anh nữa, bận rộn với công việc của mình.

Trong bếp, hai người ai làm việc nấy mà không nói chuyện.

Ánh mắt trời đua nhau chiếu vào căn phòng, một nửa ánh sáng rực rỡ rải rác rơi trên bàn ăn.

Tần Hoài Sơ thỉnh thoảng liếc qua Thẩm Băng Đàn, khóe môi bất giác kéo lên một độ cung nhợt nhạt.

Hóa ra chỉ cần lặng lặng ở bên cạnh cô thế này thôi cũng đã khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Khi Thẩm Băng Đàn đổ dầu vào nồi chuẩn bị nấu nướng, mới nhớ ra quên đeo tạp dề.

Cô đang mặc một chiếc áo len trắng, rất dễ bị bẩn.

Cô đặt cái xuổng, hành lá và gừng xuống, tắt lửa, đeo tạp dề vào trước.

Trên tay cô dính mỡ, sợ dính dầu vào áo trong khi thắt dây phía sau nên càng thêm thận trọng trong mỗi bước đi.

Đại khái là vì băn khoăn quá nhiều, động tác của cô có chút buồn cười.

Tần Hoài Sơ nhìn thấy nâng bước đi lại, cầm lấy cái dây trên tay cô: “Để tôi.”

Sống lưng Thẩm Băng Đàn cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay anh truyền đến tay mình, như thể bị bỏng, cô buông tay ra.

Động tác anh rất nhanh gọn, chéo phải chéo trái thành một nút thắt.

Lại thấy nút thắt trên cổ cô cũng sắp tuột ra, cũng định tháo ra rồi thắt lại.

Làn da sau gáy của Thẩm Băng Đàn non mịn, khi bị đầu ngón tay hơi thô ráp của anh lướt qua, toàn thân bất giác run rẩy, theo bản năng tránh đi: “Để vậy đi, không cần buộc lại, sẽ không tuột ra đâu.”

Nhìn phản ứng mất tự nhiên của cô, Tần Hoài Sơ nhướng mày, cúi người ghé sát vào tai cô: “Sợ tôi ăn cô à?”

Hai má Thẩm Băng Đàn đỏ bừng, cô giả vờ như không nghe thấy anh nói.

Xoay người sang chỗ khác, bật lửa lần nữa, bắt đầu nấu ăn.

Buổi trưa Thẩm Băng Đàn xào hai món, cùng Tần Hoài Sơ đơn giản đối phó qua loa.

Sau bữa trưa, cả hai bắt đầu đóng bánh trung thu.

Mang tất cả vật liệu để lên bàn trà trong phòng khách, bật TV chọn ngẫu nhiên một chương trình giải trí.

Ngồi trên chiếc đệm êm ái trước bàn trà, lúc chuẩn bị đóng bánh thì Thẩm Băng Đàn mới nhớ ra cô đã quên chuẩn bị khuôn đúc.

Cô thở dài: “Dù sao cũng chỉ để mình ăn, không cần hoa hòe lòe loẹt cũng được.”

Tần Hoài Sơ nhìn cách cô làm, sau đó cũng lấy một nắm bột vo thành viên nhỏ, bắt chước bộ dáng của Thẩm Băng Đàn.

Nhưng nhìn thì có vẻ đơn giản.

Thẩm Băng Đàn bọc nhân bánh lại, đè đè nó thành hình dạng của một chiếc bánh trung thu, đến lúc anh đè xuống liền nát, bột còn dính vào lòng bàn tay.

“Chẳng lẽ cục bột sợ người lạ hả ta?” Anh lẩm bẩm trong miệng.

Thẩm Băng Đàn nhìn một lượt, nghiêng qua kiên nhẫn dạy anh: “Bột nên dày ở giữa và mỏng ở rìa, nếu dính tay thì anh có thể bôi một ít dầu lên trên.”

Vừa nói vừa tự mình làm mẫu một lần cho anh xem: “Như vậy này. . .”

Tần Hoài Sơ lại nghĩ đến thời đi học, nhớ tới dáng vẻ cô giảng bài cho mình.

Một ánh sao lóe lên trong mắt anh, không tiếng động mà cười một cái.

Thẩm Băng Đàn nghi hoặc nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

Tần Hoài Sơ tựa lưng vào ghế sô pha như người không xương, lười biếng mở miệng: “Buổi trưa được ăn chực, trong lòng phấn khởi không được sao?”

“...”

Tần Hoài Sơ cũng làm theo rồi gói lại lần nữa, vẫn xấu không nỡ nhìn, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Anh gọi Thẩm Băng Đàn xin giúp đỡ.

Thẩm Băng Đàn nhìn ngó, thò qua chỉ vào cục bột trong tay anh: “Nơi này anh gói không chặt, cả nhân đều lộ ra ngoài. Còn chỗ này, bột quá mỏng…”

Nói nói, cô lại nhịn không được tự ra tay sửa chữa.

Tần Hoài Sơ rũ mắt nhìn cô.

Cả hai vô thức tiến lại gần nhau, Thẩm Băng Đàn một lòng một dạ muốn sửa lại bánh trung thu hình không hình dạng không ra dạng, không ý thức được mình đang gần như dựa vào lồng ngực của Tần Hoài Sơ.

“Chỗ này thì lại dày quá.” Lúc Thẩm Băng Đàn nói chuyện, hơi nóng phun lên nơi cổ tay Tần Hoài Sơ.

Ấm áp, hơi ngứa.

Tần Hoài Sơ cảm giác trái tim mình phảng phất như bị thứ gì đó cào vào, dậy nên những gợn sóng nhè nhẹ.

Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh nhìn chăm chú sườn mặt của cô, nhìn đôi môi anh đào nhỏ nhắn tinh tế kia lúc đóng lúc mở.

“Học được chưa?” Thẩm Băng Đàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người tức thì giao nhau giữa không trung.

Đôi mắt cô lúng liếng trong suốt, tràn đầy linh động, lúc chăm chú nhìn một người sẽ làm đáy lòng người đó đều phải tan thành nước.

Thấy Tần Hoài Sơ không hé răng, còn tưởng anh vẫn không biết, không khỏi khẽ nhíu mày: “Chuyện đơn giản như vậy anh còn học không xong?”

“Vậy cô dạy lại một lần đi.” Thanh âm Tần Hoài Sơ khàn khàn trầm thấp, mang theo một mảnh lưu luyến ôn nhu.

Thẩm Băng Đàn thinh lặng một lát mới nhận ra mình đang ở gần Tần Hoài Sơ đến nhường nào.

Mà ánh mắt anh nhìn cô, mãnh liệt nóng bỏng cỡ nào.

Thẩm Băng Đàn tức tốc ngồi trở lại: “Anh, anh tự thử lại đi, rất đơn giản.”

Cô không dám nhìn Tần Hoài Sơ, cầm lấy một viên nhỏ khác máy móc gói bánh trung thu.

Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc, môi mỏng mấp máy như có lời muốn nói.

Nhưng nhiều lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở về.

Chung quy không đành lòng phá vỡ khung cảnh tốt đẹp hiếm có này.

Anh thản nhiên cười cười, ngồi thẳng người: “Thực ra học gần hết rồi, tôi lại thử xem.”

Thẩm Băng Đàn gói liên tiếp vài cái, Tần Hoài Sơ bên kia cuối cùng mới làm được một cái từa tựa bánh trung thu.

Lúc sau lại lấy một cây tăm khắc khắc cái gì trên đó.

Thẩm Băng Đàn tò mò nhìn sang: “Anh làm gì thế?”

Tần Hoài Sơ giơ tay che khuất tầm mắt của cô: “Đừng nhìn, chưa phải lúc cô nhìn.”

Thẩm Băng Đàn bĩu môi, cũng không thèm hứng thú, yên lặng gói xong mấy cái bánh trung thu cuối cùng.

Tần Hoài Sơ bên kia cũng khắc xong rồi, dùng tay che kín mít, không cho Thẩm Băng Đàn cơ hội nhìn xem, cũng không biết anh đang giở trò gì.

Thẩm Băng Đàn lười để ý đến anh, cầm những chiếc bánh trung thu đã gói xong cho vào lò nướng đã được làm nóng sẵn.

Đợi cô bỏ hết bánh trung thu vào, Tần Hoài Sơ mới đi lại ném cái kia của anh vào.

Thẩm Băng Đàn ngồi trở lại sô pha, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng trái tim dường như được lấp đầy bởi thứ gì đó, tinh thần phấn chấn không tệ lắm.

Cô dùng điều khiển từ xa tùy ý chuyển kênh, chợt nhớ ra gì đó, liền nói với Tần Hoài Sơ ở bên kia ghế sô pha: “Đúng rồi, lúc trước tôi có nói với anh là học kỳ sau sẽ báo cáo chủ đề mở đầu, nhưng trường đột nhiên đổi thời gian, cuối tháng có khả năng tôi phải xin nghỉ để về trường học.”

“Nghỉ bao lâu?”

Thẩm Băng Đàn lắc đầu: “Không biết nữa, nhưng chắc khoảng một tuần đấy.”

Tần Hoài Sơ đáp: “Biết rồi.”

Giữa hai người lại không có gì để nói.

Tần Hoài Sơ đang chơi điện thoai, trong khi Thẩm Băng Đàn tập trung xem TV.

Hai mươi phút sau, đồng hồ hẹn giờ reo lên.

Thẩm Băng Đàn tràn đầy mong đợi đứng lên: “Bánh trung thu xong rồi, để tôi đi xem.”

Tần Hoài Sơ đứng dậy, ấn cô lại: “Ngồi đi, tôi lấy cho.”

Sợ anh không biết cách dùng, Thẩm Băng Đàn nhắc nhở: “Đừng trực tiếp cầm bằng tay, cẩn thận bị bỏng, dụng cụ chuyên dụng ở ngay cạnh đó.”

Không lâu sau, Tần Hoài Sơ bưng hết bánh trung thu ra, một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm lan tỏa trong phòng khách.

Trong đó có một chiếc bánh được đựng trong chén, hẳn là chiếc bánh vừa rồi anh xem như bảo bối kia.

Sau khi ngồi xuống, Tần Hoài Sơ chỉ chỉ cái chén: “Mở ra nhìn xem.”

“?”

Thì ra cho cô sao?

Thẩm Băng Đàn có điểm ngoài ý muốn, tò mò duỗi tay lấy cái chén.

“Thẩm Băng Đàn.”

Tần Hoài Sơ tự nhiên gọi tên cô.

Thẩm Băng Đàn quay đầu, nhìn anh như người không xương tựa lưng vào sô pha, cặp chân dài bắt chéo tự nhiên, thản nhiên cười nói với cô: “Không có gì, Trung thu vui vẻ!”

Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng Thẩm Băng Đàn.

Cô mím môi, cúi đầu vén tóc qua tai, tầm mắt chậm rãi dời về phía cái bánh trung thu kia.

Tôi nhìn thấy vài dòng chữ được khắc quanh co trên đó: Jojo Chúc Tết Trung Thu vui vẻ!

Chỉ thấy trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo khắc mấy chữ: Kiều Kiều Trung thu vui vẻ!

Ngoài ra phía cuối còn vẽ một cô bé đang làm mặt hề.

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Tần:

Đồng chí “Bố” nói muốn theo đuổi con gái người ta thì phải biết mặt dày giả vờ đáng thương.

Cho nên, cái nồi phải nổ, để bà xã mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm eheee ~

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp