Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 30: Anh chỉ muốn em
Thẩm Băng Đàn nhìn vị trí của mình bây giờ, rồi liếc nhìn tờ giấy chứng nhận trong tay Tần Hoài Sơ, dường như nhận ra điều gì đó.

Cô vẫn đang dùng hai tay giữ chặt dây an toàn phía trước, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại đưa em tới đây? Không phải chúng ta đang đi hẹn hò sao?”

"Đương nhiên là đi hẹn hò, nhưng trước đó phải thực hiện mong ước của em đã."

"?"

Cô thì có mong ước gì chứ?

Thẩm Băng Đàm cẩn thận suy nghĩ một chút, không phải cô lỡ miệng nói mình muốn cưới Tần Hoài Sơ đâu nhỉ?

Tần Hoài Sơ nghiêng đầu về phía cô, nhắc nhở cô: “Ghi chú trên WeChat của em không phải là nguyện vọng của em sao?”

“??”

Thẩm Băng Đàm nhất thời ngây người vì câu hỏi này.

Ghi chú đó thì có liên quan gì đến việc cô ấy muốn kết hôn?

Bây giờ rất nhiều cặp đôi khi yêu đương đều gọi người yêu là vợ chồng, nên cũng đâu cần phải suy nghĩ gì nhiều…

"Chỉ là ghi chú thôi mà, anh… có phải đã nghĩ nhiều quá rồi không?”

"Hôm nay rất thích hợp, lại là ngày tốt nên anh muốn đưa em đến đây để lấy giấy chứng nhận kết hôn."

Anh nhìn Thẩm Băng Đàm: "Không phải chúng ta đã đồng ý là sẽ không bao giờ chia tay rồi sao. Nếu đã không chia tay thì lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đi. Sao thế, em không muốn lấy anh à?"

Thẩm Băng Đàm bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Không phải em không muốn, chỉ là quá đột ngột, em còn chưa kịp chuẩn bị. "

"Em không đồng ý lấy anh là vì anh chưa cầu hôn em sao?"

Tần Hoài Sơ vừa nói, đột nhiên từ sau ghế lấy ra một bó hoa, giống như có phép thuật rồi đưa cho Thẩm Băng Đàm.

Thẩm Băng Đàn giật mình, đôi mắt cô nhìn vào bó hoa trước mặt.

Đó là một đóa hoa loa kèn được đóng gói rất đẹp, màu trắng tinh khiết, thánh thiện, tươi tắn và trang nhã, trên đóa hoa có một tấm thiệp nhỏ, kèm theo đó là một chiếc nhẫn kim cương được chế tác tinh xảo.

Trên tấm thiệp chỉ viết một dòng chữ.

“Cô Thẩm, cô có bằng lòng lấy anh Tần và không bao giờ rời xa anh ấy không?” —— Tần Hoài Sơ nói

Tần Hoài Sơ đưa cô đến Cục dân chính, Thẩm Băng Đàn đã cảm thấy rất choáng ngợp.

Thật bất ngờ, anh đã chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương và cầu hôn cô.

Thẩm Băng Đàm tự giác thẳng lưng, đưa lưỡi liếm liếm môi dưới.

Chiếc nhẫn kim cương được cắt một cách tinh xảo và đẹp mắt, tỏa sáng rực rỡ và chói lọi dưới ánh mặt trời.

“Kiều Kiều, từ khi ở bên em, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình lấy người khác, anh chỉ muốn cưới em.”

Tần Hoài Sơ kéo tay cô đặt trên đùi, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, “Chúng ta đã bỏ lỡ nhau bốn năm vì nhiều lý do, bây giờ chúng ta cuối cùng đã ở bên nhau, anh rất sợ mất đi em một lần nữa và anh không thể chờ đợi được. Có phải em không muốn giao tương lai của mình cho anh không?”

Thẩm Băng Đàm cảm thấy trong lòng nhói lên, hai tai nóng bừng.

Cô khó chịu cúi đầu thấp giọng oán trách: “Sao anh không bàn trước với em.”

Vốn định hôm nay là hẹn hò, nhưng lại gặp phải trận chiến căng thẳng như vậy, cảm giác thật không chân thực. .

“Anh nói trước với em rồi, liệu em có bất ngờ không?”

Thấy cô không chịu nhận hoa của mình, Tần Hoài Sơ thông qua cửa sổ nhìn xung quanh, “Muốn anh xuống xe rồi quỳ xuống cầu hôn sao? Cũng không phải là không được.”

Anh vừa nói vừa tháo dây an toàn làm bộ chuẩn bị mở cửa.

Thẩm Băng Đàm kinh ngạc vội vàng nắm lấy cánh tay anh, cô có chút lo lắng nói: “Đừng mà!”

Tần Hoài Sơ xoay người, khẽ nhướng mày: “Sao, em ngại rồi?”

“…”

Đây là cửa Cục Dân Chính, ở đây nhất định sẽ có đông người qua lại.

Nếu như bị chụp ảnh thì chắc chắn cô sẽ lên hotsearch mất, rồi sẽ có người nhận ra cô như vậy thì không biết sẽ gây nên náo động gì.

Tốt nhất là không nên làm vậy.

Suy nghĩ của cô đều viết hết trên mặt, Tần Hoài Sơ vẫn ngồi trong xe, lại đưa bó hoa: “Lần trước anh tỏ tình đã chọn hoa hướng dương, vì nó giống em. Còn em nghĩ hoa loa kèn rất hợp với anh."

“Ừm, rất hợp.”

“Hoa loa kèn còn mang ý nghĩa là trăm năm hòa hợp, em nghĩ sao, em có thích không?"

Thẩm Băng Đàm cụp mi có chút ngượng ngùng, chậm rãi cầm lấy, nhỏ giọng đáp: "Em thích lắm."

Lông mày và mắt Tần Hoài Sơ đầy vẻ dịu dàng, tháo chiếc nhẫn trong hộp ra, đưa tay về phía cô, dịu dàng nói: "Vậy để anh đeo cho em."

Hôm nay là thứ hai, trong cục dân chính có khá nhiều người.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn lấy phiếu khám sức khỏe, sau đó đến lấy giấy đăng ký kết hôn.

Khi các nhân viên hỏi họ trình độ học vấn của họ là gì, Thẩm Băng Đàn vô thức nhớ về trường đại học.

Dường như nhớ tới điều gì, cô nhìn Tần Hoài Sơ: “Em còn chưa tốt nghiệp, năm nay em mới là sinh viên năm cuối.”

Cô còn chưa lấy bằng tốt nghiệp, làm sao đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi?

Các nhân viên ở cục dân chính sau khi nghe điều này đã cười và nói đùa: "Chưa tốt nghiệp đã vội kết hôn rồi, có vẻ như quan hệ giữa hai người rất tốt. "

Tần Hoài nắm lấy tay cô, cùng nhân viên nói chuyện phiếm: "Đúng vậy, bạn gái của tôi rất đẹp, đương nhiên nên sớm kết hôn, tránh bị người khác cướp mất."

Thẩm Băng Đàm bị anh nắm chặt, nghe vậy liền dùng móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Tần Hoài Sơ quay đầu lại nhìn cô, nói với thái độ bất mãn: "Tại sao em lại véo anh? Chưa lấy được giấy chứng nhận anh đã bị bạo lực gia đình rồi sao?"

Thẩm Băng Đàn: "..."

Nhân viên đóng dấu lên giấy chứng nhận và đưa cho hai người hai cuốn sổ đỏ: "Tôi làm việc ở đây lâu như vậy, hiếm thấy ai có ngoại hình đẹp như hai người, chúc hai người bên nhau vui vẻ hạnh phúc nha!"

"Cảm ơn." Tần Hoài Sơ nhận lấy những lời chúc, khuôn mặt lộ rõ niềm vui.

—— Lúc ra khỏi cục dân chính thì đã gần trưa, Thẩm Băng Đàm nhìn cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay, vẫn có cảm giác như mình đang mơ.

Cô nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn mà hai người họ cầm, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao cuộc hẹn này có vẻ kỳ lạ vậy?”

Tần Hoài Sơ tâm trạng rất tốt, nhét giấy chứng nhận vào túi áo khoác sát bên người, rồi ưỡn ngực nói: “Bởi vì chúng ta khác!”

Thẩm Băng Đàm ngồi trong xe nhìn Tần Hoài Sơ: “Nhưng em còn chưa có nhận bằng tốt nghiệp đâu.”

Tần Hoài Sơ cúi người giúp cô thắt dây an toàn, môi anh như lướt nhẹ qua má cô, nhẹ nhàng nói: "Có quan trọng không? Hơn nữa, luật nào quy định sinh viên đại học không được đăng ký kết hôn ?”

Băng Đàn quyết định không tranh cãi với anh ấy về điều này.

Dù sao giấy chứng nhận kết hôn cũng đã cầm rồi, cô cũng không hối hận.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lấy ai khác ngoài Tần Hoài Sơ.

“Vậy tiếp theo chúng mình làm gì đây?”

Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ: “Đi ăn cơm trước đi, em muốn ăn cái gì nào?”

Thẩm Băng Đàm nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Em không biết, anh quyết định đi."

"Hừm. Anh biết có một nhà hàng ngon. Em có thể sẽ thích không gian ở đó, gần đó còn có một công viên giải trí. Chúng mình hãy đến đó ăn rồi buổi chiều đi công viên giải trí, em thấy sao?”

"Được ạ "

Xe chạy xuyên qua trung tâm thành phố, chạy một mạch ra ngoại ô.

Dưới bầu trời xanh, những đám mây mềm mại bồng bềnh, hoặc quấn quanh sườn núi, hoặc treo lơ lửng trên bầu trời, với những hình thù khác nhau, đẹp như một bức tranh.

Rất nhanh xe rẽ vào con đường hai bên trái phải đều là rừng trúc xanh tươi, một lúc sau dừng lại trước một trang viên mang phong cách kiến trúc cổ kính.

Trước cửa có hòn non bộ, nước chảy róc rách len lỏi của các khe đá, vô cùng trang nhã.

Trên hòn non bộ có chữ viết bằng bút lông rất đẹp: “Hoa Nhài”

Có lẽ Tần Hoài Sơ thường xuyên đến đây, nhân viên tiếp tân ở đây đã nhận ra xe của anh.

Xe vừa dừng ở cửa, đã có quản lý đích thân đi tới, cung kính mở cửa.

Tần Hoài Sơ xuống xe, ném chìa khóa xe cho người đàn ông, nắm tay Thẩm Băng Đàn bước vào trong.

Thẩm Băng Đàn thích múa cổ điển Trung Quốc, cô cũng rất thích kiến trúc trang viên cổ xưa của Trung Quốc.

Có hòn non bộ còn có cả những hòn đá kỳ lạ trong vườn, những cây cầu nhỏ bắc trên mặt hồ. Nước hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn mỗi khi có gió thổi qua.

Đi trên hành lang chín khúc cong, những bức tranh thủy mặc treo hai bên vẫn còn lưu lại hương mực tao nhã.

Đây thực sự là một nơi rất đẹp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và hạnh phúc, giống như đang ở trên thiên đường.

Họ được nhân viên đưa lên phòng riêng ở tầng hai, Thẩm Băng Đàm vừa bước vào đã nhìn thấy một chậu nhài trên bàn trước cửa sổ.

Hoa nhài thanh tao tĩnh lặng, hương hoa dường như phảng phất đâu đây.

Vào mùa này, mà vẫn giữ được một khóm nhài trong nhà thì hẳn là chủ nhân của trang viên phải là một người chu đáo và tỉ mỉ.

Và thật sự đúng với hai chữ “Hoa Nhài” mà họ thấy ở trước cổng vào.

Tần Hoài Sơ đã gọi rất nhiều món ăn đặc biệt để Thẩm Băng Đàn ăn thử.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Băng Đàm nhấp một ngụm trà vẫn còn lưu hương nhài thoang thoảng.

Cô xúc động nói: "Em không ngờ ở Trường Hoàn lại có một nơi như vậy, em chưa từng đến đây bao giờ."

Tần Hoài Sơ cười đáp: "Đây là một điểm thu hút khách du lịch mà Đằng Thụy mới đầu tư và phát triển trong mấy năm gần đây."

Dừng một chút, anh lại giải thích: "Thật ra là để củng cố tài sản của gia đình họ thôi."

Trên bàn có một chiếc bánh ngọt rất đẹp, Thẩm Băng Đàn xắt một miếng và nếm thử, Bánh có hương ngọt dịu nhưng không béo, vị rất ngon.

Sau khi nghe Tần Hoài Sơ giới thiệu, cô lại chỉ khóm hoa đặt gần cửa sổ: “Đây là lý do mà nhà hàng có tên là Hoa Nhài sao?”

“Cái này hả?” Tần Hoài Sơ nhìn ấm trà, “Nghe nói là quà đính hôn của anh trai Cố Hi tặng cho chị dâu của Cố Hi. Chị dâu của cô ấy thích hoa nhài."

Thẩm Băng Đàn ồ lên một tiếng, và thầm nghĩ: người giàu thực sự biết cách tiêu tiền.

Sính lễ độc đáo thật đấy.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Sơ: “Chúng ta chưa đính hôn mà đã cầm chứng nhận kết hôn rồi.”

Nói xong, cô dừng một chút, sau đó thở dài nói: “Dù sao cũng không có sính lễ, xem ra cũng không cần phải đính hôn."

Tần Hoài Sơ cười một tiếng: "Sính lễ sẽ đưa cho em, em yên tâm, sẽ không ít đâu. "

Thẩm Băng Đàn uống một ngụm trà, cảm thấy mình thật tội lỗi.

Vừa rồi cô chỉ tùy tiện nói vài câu, cũng không có ý đòi sính lễ của anh.

Hơn nữa, cô thực sự không có của hồi môn.

Bà ngoại mất rồi, giờ cô chẳng còn gì, ngay cả căn nhà cũng phải đi thuê.

Cô rũ mi xuống, dùng đầu ngón tay xoa xoa thành cốc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, như vậy là được rồi.”

Tần Hoài Sơ nhìn vẻ mặt của cô, đang định nói thêm gì đó, nhưng điện thoại di động của anh lại đột ngột reo lên.

Sau khi nhìn lướt qua tên người gọi, anh nói với Thẩm Băng Đàn: "Anh đi nghe điện thoại một chút."

Tần Hoài Sơ mở cửa đi ra, đứng ở lan can bên ngoài để trả lời điện thoại.

Là mẹ anh gọi đến.

Tối qua anh về nhà, cha anh đến phòng làm việc để kiểm tra sổ kế toán thì phát hiện ra giấy đăng ký kết hôn trong hộc bàn, cuối cùng thì anh đã bị gia đình phát hiện ra rồi.

Sau đó, anh đành thú nhận về việc đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Thẩm Băng Đàn vào ngày hôm nay.

Sở Ninh hỏi anh đã nhận được giấy chứng nhận chưa, bà yêu cầu anh đưa Thẩm Băng Đàn về nhà ăn tối và phải dành thời gian đến thăm ông bà.

Tần Hoài Sơ nói: “Tối nay con sẽ đưa cô ấy về nhà, sáng mai sẽ đi thăm ông bà.”

Sở Ninh định nói thêm vài câu, nhưng ở đài truyền hình rất bận nên bà đành vội vàng cúp máy.

Tần Hoài Sơ cất điện thoại vào túi, đang định trở lại thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc từ trên lầu đi xuống.

Hai người một nam một nữ, tay nắm chặt như dính keo, dính đến nỗi tưởng như không thể tách ra được.

Đó là Doãn Lê Hân và Cố Hi.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, Doãn Lê Hân kéo Cố Hi lại, kinh ngạc hỏi: “Hôm nay là thứ hai cậu không đến công ty sao?”

Tần Hoài Sơ liếc anh một cái: “Cậu cũng đâu có đi?”

Cố Hi không nói chuyện với Tần Hoài Sơ, thấy anh không mặc trang phục công sở, cô đoán chắc là Thẩm Băng Đàm ở bên trong.

Cô đẩy cửa đi vào, tươi cười chào hỏi Thẩm Băng Đàm: “Thẩm Băng Đàm, thật trùng hợp!”

Thẩm Băng Đàm kinh ngạc đặt điện thoại xuống, vội vàng đứng dậy cười nói: “Thật trùng hợp. "

Doãn Lê Hân và Tần Hoài Sơ cũng đi vào theo.

Thật là một cơ hội hiếm có để có thể ngồi cùng nhau, Doãn Lê Hân muốn ghép bàn để cùng nhau trò chuyện, vì thế nên anh yêu cầu phục vụ chuẩn bị thêm một vài món.

Cố Hi ngồi cạnh Thẩm Băng Đàn và hỏi: "Sau khi ăn xong em có muốn đi chơi ở đâu không?"

Thẩm Băng Đàn ngượng ngùng đáp: "Hoài Sơ nói có một công viên giải trí gần đây, anh ấy định đưa em đi xem sau khi dùng bữa xong."

Cố Hi và Doãn Lê Hân ban đầu không biết nên đi đâu, vì vậy họ nghe thấy điều này, cô ấy quay đầu lại và hỏi Doãn Lê Hân: "Vậy… chúng ta cũng đến đó chứ?"

Doãn Lê Hân gắp đồ ăn cho cô với vẻ mặt yêu chiều: "Nghe em cả đấy."

Tần Hoài Sơ không nói gì nhìn hai người bọn họ, giận dỗi nói: "Các người không hỏi ý kiến của tôi sao? Tôi không đồng ý đem theo hai cái bóng đèn đâu."

Cố Hi bĩu môi: "Không biết ai mới làm bóng đèn cho ai."

"Đúng vậy, haha."

Doãn Lê Hân đồng ý với lời nói của Cố Hi, và khoác tay lên vai cô một cách tự nhiên, ôm cô vô cùng thân mật

"Hai chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi, còn có thể đi làm bóng đèn cho hai người đang yêu chắc?"

"Chính xác."

Doãn Lê Hân nhìn về phía Tần Hoài Sơ, rất là đắc ý.

"Hai chúng ta là anh em tốt, Hi Hi lại là chị họ cậu, lúc đó phong bì nhất định phải dày vào, tuyệt đối đừng có hẹp hòi."

Tần Hoài Sơ cười lạnh , lập tức lấy trong túi ra tờ giấy đăng ký kết hôn vẫn còn hơi ấm, nhanh chóng đặt lên bàn.

Anh rất tự nhiên dựa vào lưng ghế, hếch cằm tức giận:

"Hai người bây giờ còn chưa kết hôn, vẫn chưa phải người một nhà, chị họ một cái, anh em tốt một cái, tổng cộng có hai phong bì, nhanh lên đi."

Doãn Lê Hân sửng sốt hồi lâu, Tần Hoài Sơ lặp lại lần nữa: "Là hai cái đó, cậu và Cố Hi thiếu một cái cũng không được!"

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp