Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 32: Hét lên đi.
Cố Tích duỗi chân về phía trước mặt Doãn Lê Hân, cao ngạo nâng cằm lên.

Bộ dạng nếu anh không buộc lại dây giày cho em thì hôm nay em nhất định sẽ không rời đi.

Doãn Lê Hân không có cách nào, không nặng không nhẹ bóp cái má mềm mại của cô một cái rồi ngồi xổm xuống buộc dây giày thêm một lần nữa.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn cũng đã đi tới.

Nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Cố Tích, Tần Hoài Sơ khinh thường, nhàn nhạt đánh giá: “Già mồm.”

Hắn biết Cố Tích nhất định là muốn chửi lại, mà hắn cũng không định nghe nên đã lôi kéo Thẩm Băng Đàn đi trước.

Mặc dù hôm nay là ngày đi làm nhưng trong sân chơi vẫn như cũ có rất nhiều người, những trò chơi thú vị đã có rất nhiều người đứng xếp hàng.

Nhưng toàn bộ khu du lịch đang phát triển này đều là do nhà Cố Tích mở nên việc này cũng không làm khó được bọn họ.

Có Cố Tích dẫn đường, bọn họ muốn chơi cái gì đều có thể xếp lên đằng trước.

Cố Tích muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc, Thẩm Băng Đàn nhìn qua quỹ đạo mà tàu lượn di chuyển thì có chút sợ hãi.

Cho đến bây giờ cô chưa từng chơi qua cái này, nhưng lại không muốn dập tắt sự hào hứng của mọi người nên cũng không nói gì.

Tần Hoài Sơ phát hiện ra sự khác thường của cô thì lo lắng hỏi: “Nếu không anh với em đi chơi trò khác, mặc kệ bọn họ.”

Cô là một cô gái ngoan ngoãn toàn phần, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ khiêu vũ thì chính là học tập, cô không kết bạn cũng sẽ không chạy đi chơi khắp nơi. Tần Hoài Sơ sợ cô nhất thời không tiếp nhận được cái này.

Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn về phía tàu lượn.

Có không ít cặp đôi đều đang chơi trò này, lúc xuống khỏi tàu lượn thì khuôn mặt còn tràn đầy cảnh xuân, hình như cũng rất vui.

Cô hướng mắt nhìn sang phía Tần Hoài Sơ, nhỏ giọng nói: “Em muốn chơi thử một chút.”

Tần Hoài Sơ cười cầm lấy tay cô: “Vậy nếu lát nữa em sợ thì nhất định phải nắm chặt tay anh nha.”

Cố Tích và Doãn Lê Hân đi phía trước đang gọi hai người bọn họ, Tần Hoài Sơ dắt Thẳm Băng Đàn theo sau.

Trước khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Tần Hoài Sơ không yên tâm kiểm tra dây an toàn giúp Thẩm Băng Đàn nhiều lần, sợ sẽ có sơ xuất gì dù chỉ là một chút xíu.

Khác với mọi người đều đang khẩn trương hoặc sợ hãi, hay có tâm trạng hưng phấn thì Thẩm Băng Đàn ngồi ở phía sau lại phá lệ yên tĩnh, trên mặt cô dường như không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đôi môi xinh xắn của cô gần như mím lại thành một đường thẳng, cả người nhìn có chút lạnh nhạt, thậm chí còn có chút khí tràng lạnh lẽo khó gần, trông càng thêm xinh đẹp.

Xung quanh có không ít người liên tiếp nhìn về phía cô.

Tần Hoài Sơ vẫn còn nắm chặt lấy tay cô, hắn phát hiện lòng bàn tay cô sớm đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Có lẽ là vì quá khẩn trương nên mới có thể lộ ra vẻ bình tĩnh như thế.

Tần Hoài Sơ xoa xoa ngón tay cô: "Em đừng sợ, có anh ở đây. Nếu em quá khẩn trương thì có thể thử nhắm mắt lại."

Lông mi của Thẩm Băng Đàn rung rung, cô nghe lời nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Cô cảm giác được xe cáp treo dường như đang khởi động.

"A —"

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc không biết của ai, cơ hồ đã xuyên thủng màng nhĩ.

Thẩm Băng Đàn tò mò hơi hé mắt nhìn, thấy bản thân không biết lúc nào đã lên đến nơi cao nhất, sau một giây quay người, hai chân hướng lên trên, đầu thẳng tắp hướng xuống dưới.

Lưng cô đã đổ mồ hôi, dọa cô đến mức mau chóng nhắm tịt mắt lại, nắm chặt tay của Tần Hoài Sơ.

Móng tay cô ghim vào da thịt anh cũng chẳng phát hiện ra.

Xe vèo một cái rơi xuống dưới, cảm giác ly tâm mất trọng lượng khiến trái tim cô phanh phanh đập mạnh, đôi mắt cũng nhắm chặt hơn.

Thẩm Bằng Đàn cũng chỉ có thể cảm giác được gió đang gào thét bên tai, theo đó chính là những tiếng hét chói tai vang hết lần này đến lần khác.

Cô nghiến răng, khuôn mặt dường như đã biến dạng, trái tim giống như sắp nhảy ra từ trong lồng ngực.

Tần Hoài Sơ thấy được cô đang cắn chặt môi dưới, giống như muốn cắn nát luôn.

Anh tới gần bên tai cô, ấm giọng nói: "Hét ra đi."

Sự nhẫn nại của Thẩm Băng Đàn sớm đã đến cực hạn, lúc lời này truyền vào trong tai, cả người cô giống như được giải trừ phong ấn, cùng với những người xung quanh hét to.

Tất cả sự sợ hãi và lo lắng theo âm thanh được giải phóng, cũng không thấy khó chịu như lúc nãy.

Thậm chí cô dần dần còn hưởng thụ cảm giác lên xuống kích thích này.



Tốc độ của tàu lượn dần dần chậm lại, dừng tại vị trí lúc ban đầu.

Thẩm Băng Đàn cởi dây an toàn, khi được Tần Hoài Sơ dắt xuống cô cảm giác hai chân mình như nhũn ra.

Mọi thứ xung quanh đều đang lắc lư, giống như gặp phải động đất vậy.

Tần Hoài Sơ cười cười đỡ lấy cô: "Em thấy thế nào, có ổn không?"

Thẩm Băng Đàn vừa mới xuống còn đang cảm thấy mất hồn mất vía, vậy mà còn có chút chưa thoả mãn.

Cô kéo kéo cánh tay Tần Hoài Sơ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể chơi thêm một lần nữa không?"

Không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng như vậy, nhất thời Tần Hoài Sơ có chút mơ màng.

Lúc sau anh mới bất đắc dĩ cười: "Vừa mới xuống xong em lại muốn chơi tiếp?"

Thẩm Băng Đàn còn chưa tiếp lời thì Cố Tích đã đi tới kéo tay cô, nói: "Đừng nha, còn có rất nhiều trò khác vui đây nè, chúng ta đi chơi trò khác thôi."

Thẩm Băng Đàn hỏi: "Còn có trò khác kích thích hơn cái vừa rồi sao?"

"Có chứ." Cố Tích rất có kinh nghiệm với việc này, bẻ ngón tay cùng cô đếm đếm: "Tháo rơi tự do, con lắc khổng lồ, thuyền hải tặc…Còn có rất nhiều rất nhiều trò khác nha."

Thẩm Băng Đàn nghe vậy thì có chút mong chờ, nói với Tần Hoài Sơ: "Vậy chúng ta đi chơi trò khác đi."

Cố Tích và Doãn Lê Hân đi phía trước dẫn đường, Thẩm Băng Đàn đi ở phía sau cảm thán với Tần Hoài Sơ ở bên cạnh: "Em không nghĩ tới khu vui chơi lại vui như vậy, từ trước đến giờ em chưa từng chơi qua."

Tần Hoài Sơ nhướng mày cười ra tiếng: "Anh cũng không nghĩ tới…"

Anh dừng lại một chút, nghiêng người dựa về phía cô, ghé vào bên tai Nokia bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: "Hoá ra Kiều Kiều của chúng ta lại thích chơi trò kích thích."

Giọng điệu của anh khẽ nâng, mang theo vài phần lưu luyến không thể nói rõ.

Thẩm Băng Đàn cảm giác bên tai hơi ngứa, cô dừng chân một chút rồi nghiêng đầu nhìn sang.

Tần Hoài Sơ ý vị thâm trường nhìn nàng: "Trùng hợp là anh cũng thích chơi trò kích thích."

Thẩm Băng Đàn có chút hưng phấn nói: "Thật sao? Vậy về sau hai ta có thể đến thường xuyên đến đây chơi."

Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói nhỏ: "Ngoại trừ khu vui chơi, còn có chuyện khác rất kích thích có thể thử."

"Là cái gì?"

Đôi mắt cô trong suốt, sạch sẽ, bên trong đôi mắt đựng đầy ánh sáng chờ mong, sáng đến chói mắt.

Khóe môi Tần Hoài Sơ khẽ nhếch lên một đường cong, anh hững hờ đáp: “Không vội, về sau sẽ chậm rãi nói cho em biết chơi như thế nào.”



Buổi tối sau khi rời khỏi khu vui chơi, tạm biệt hai người Cố Tích xong Tần Hoài Sơ lái xe đưa cô về Tần gia.

Muốn gặp phụ huynh, lòng Thẩm Băng Đàn hoang mang rối loạn, cô ngồi bên ghế cạnh tài xế không ngừng hỏi Tần Hoài Sơ các loại vấn đề.

Ví dụ như bố mẹ thích cái gì, tính cách tính tình như thế nào, vân vân.

Những ngón tay thon dài đẹp mắt của Tần Hoài Sơ tiếp tục để lên tay lái lái xe, im lặng cười cười: “Không phải em đã từng thấy qua mẹ anh rồi sao, bà ấy vốn đã rất thích em rồi, em còn lo lắng gì chứ? Còn có em gái anh, em cũng gặp qua rồi, con bé còn là fan hâm mộ của em đó.”

“Vậy ba anh thì sao?” Thẩm Băng Đàn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Có phải bác ấy rất nghiêm khắc hay không?”

Tần Hoài Sơ nghĩ nghĩ: “Ba anh ông ấy ở ngoài đúng là tương đối nghiêm khắc, nhưng ở nhà vẫn rất tùy tính, tính tình cũng được.”

Anh hơi dừng một chút, bớt thời gian nhìn Thẩm Băng Đàn: “Để anh nói cho em nghe một bí mật.”

Thẩm Băng Đàn: “?”

Tần Hoài Sơ: “Trong nhà anh thì mẹ anh làm chủ, chỉ cần mẹ anh thích em thì ba anh không có khả năng không thích, trừ phi ông ấy muốn ngủ ở phòng làm việc. Cho nên em căn bản không cần lo lắng về ông ấy.”

Thẩm Băng Đàn bị Tần Hoài Sơ chọc cho bật cười, than thở một tiếng: “Ba mẹ anh tình cảm tốt thật đấy.”

Cô nghiêng đầu nhìn xem phong cảnh bên ngoài, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt cô toát ra vẻ phức tạp và thương cảm.

Lúc chờ đèn đỏ, Tần Hoài Sơ nắm chặt tay Thẩm Băng Đàn: “Về sau ba mẹ anh cũng sẽ là ba mẹ em. Em yên tâm đi, bọn họ đều rất thích em.”

Màn đêm dần buông xuống, đèn hai bên đường dần dần sáng lên.

Trên đường ngựa xe như nước, ráng chiều giao thoa.

Xe lái vào khu biệt thự, trong đây cảnh vật tĩnh mịch, tuy là tiết trời đã cuối mùa thu vào đầu đông nhưng màu trời vẫn như cũ xanh biếc dạt dào.

Lần trước khi Thẩm Băng Đàn đến nơi này là vì muốn tổ chức sinh nhật cho Sơ Niệm.

Không nghĩ tới hôm nay cô lại đến đây, tình huống cũng khác.

Nghe thấy động tĩnh, là Sơ Niệm chạy đến mở cửa, khi nhìn thấy Thẩm Băng Đàn thì kích động kéo tay nàng gọi cô Thẩm.

Tần Hoài Sơ vỗ vào trán cô một cái: “Nên gọi là gì còn không rõ à?”

Sơ Niệm xoa xoa trán hơi hơi đau, đột nhiên lấy lại tinh thần, đổi giọng gọi một tiếng chị dâu.

Thẩm Băng Đàn nghe thấy thì ngại ngùng, lỗ tai không tự giác đỏ ửng lên.

Sơ Nịnh và Tần Hi đều đang ở phòng khách, nhiệt tình chào hỏi hai người bọn họ.

Thẩm Băng Đàn bị hai mẹ con Sơ Nịnh và Sơ Niệm lôi kéo ngồi vào giữa.

Sơ Nịnh nói: “Tối hôm qua tên nhóc thối kia trở về lấy sổ hộ khẩu, nói hai đứa muốn đi lĩnh chứng, trong lòng dì cực kỳ vui vẻ. Về sau chúng ta đều là người một nhà, nơi này cũng là nhà của con, không cần phải câu thúc.”

Thấy Thẩm Băng Đàn vẫn hơi trầm mặc, nhìn có vẻ như tâm sự nặng nề, Sơ Nịnh nhẹ giọng nói: “Tiểu Băng Đường, tình huống trong nhà con, Hoài Sơ đều đã nói qua với chúng ta, nhà chúng ta không có nhiều quy tắc như thế, con cũng không cần để ý. Bây giờ hai đứa đã đi lĩnh chứng rồi, chuyện hôn lễ cứ để dì lo, đến lúc đó dì sẽ khiến con nở mày nở mặt gả vào nhà chúng ta.”

Lời Sơ Nịnh nói khiến trong lòng Thẩm Băng Đàn rất ấm áp, khóe mắt cô có chút nóng.

Sơ Niệm cũng nói: “Mẹ em nói đúng, chị dâu chị nhất định không được nghĩ lung tung, chị chính là nữ thần trong lòng em a, anh trai em có thể cưới được chị không biết đã đốt hướng cầu xin mấy đời, anh ấy chính là kiếm được món hời lớn!”

Nói xong cô còn muốn tìm sự tán thành từ Tần Hoài Sơ: “Anh, em nói đúng không?”

Tần Hoài Sơ ngồi tựa và ghế sofa, hai chân bắt chéo, không có kiên nhẫn hỏi cô: “Em không ngoan ngoãn ở trường tự học buổi tối mà trở về làm gì?”

Sơ Niệm lơ đãng đáp: “Tiết tự học buổi tối cũng không phải bắt buộc, lát nữa em về phòng làm một bộ bài thi là được rồi. Dù sao thành tích của em còn tốt hơn anh hồi đó, còn cần anh lo lắng sao?”

Tần Hoài Sơ khẽ xì một tiếng: “Mỗi ngày đều quấn lấy Khương Dĩ Tắc bắt hắn giảng đề cho, còn thân thiết với hắn hơn cả người anh ruột này, nếu vẫn không học giỏi được vậy em liền trở thành một con heo.”

Bình thường Tần Hoài Sơ mà nói cô thì Sơ Niệm chắc chắn sẽ cãi trở về, lần này lại không có lên tiếng mà đứng lên nói: “Chị dâu, em đi lấy hoa quả lạnh cho chị.”

Tần Hoài Sơ nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, cảm thấy thật hiếm lạ.

Thật khó có được nha, vậy mà không mạnh miệng với hắn.

Quả nhiên là đã trưởng thành rồi, đã biết tôn trọng anh cả.

Sơ Niệm cầm hoa quả đến, Thẩm Băng Đàn nhận lấy đặt ở trên bàn trà, đột nhiên hỏi cô: “Đúng rồi, năm nay em học cao tam đúng không, có định báo danh trường đại học nào chưa?”

Sơ Niệm cầm một quả nho cho vào miệng, quai hàm phồng lên: “Trường đại học C ạ.”

Tần Hoài Sơ cười a một tiếng: “Khương Dĩ Tắc đúng là anh ruột của em, hắn ở đó học nghiên cứu sinh, em cũng phải đến đại học đấy. Em dán lấy hắn như thế, không thì sau này đổi thành họ Khương đi.”

Sơ Niệm khó chịu nhìn hắn, giọng nói có chút tăng lên: “Chẳng qua chỉ là do e thấy đại học C ở ngay Trường Hoàn, cách nhà cũng gần, anh có thể đừng đoán bừa hay không? Ai lại vì anh ấy mà muốn báo danh đại học C chứ? Chính anh còn không phải tốt nghiệp từ đại học C à, chẳng lẽ là do lúc đó anh và Khương Dĩ Tắc đang làm gay, cùng với anh ấy bàn chuyện cùng đi C đại học? Vậy sao anh không gả cho ảnh đi?”

Đột nhiên bị dỗi, Tần Hoài Sơ có chút không hiểu nói: “Em ăn phải thuốc súng à? Nóng nảy như vậy?”

Sơ Nịnh cũng nhíu mày, quát nhỏ con gái: “Con nói linh tinh gì vậy, chị dâu con còn đang ở đây đấy.”

Sơ Niệm khẽ giật mình, tỉnh táo lại.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nhìn về phía Thẩm Băng Đàn nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi chị dâu, là em nói bừa, hai người họ không có chơi gay đâu.”

Thẩm Băng Đàn: “...”

Sơ Niệm đứng lên: “Con về phòng làm bài đây.”

Tần Hoài Sơ còn ngồi trên ghế sofa, vuốt vuốt điện thoại trong tay.

Trong giây lát hắn đã mở điện thoại, tìm wechat của Khương Dĩ Tắc rồi gửi tin nhắn: [Cậu chọc giận em gái tôi à?]

Khương Dĩ Tắc còn đang ở phòng thí nghiệm, nhìn thấy tin nhắn thì buồn bực một chút, ngay sau đó trả lời: [Không có a]

Tần Hoài Sơ: [Hôm nay tôi nhắc đến cậu, em ấy phản ứng không đúng.]

Tần Hoài Sơ: [Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút]

Khương Dĩ Tắc nghiêm túc nhớ lại, sau đó mở cuộc hội thoại của hắn và Sơ Niệm trước đó ra nhìn.

Hôm qua cô hỏi hắn về chuyện báo danh đại học, muốn hắn giúp cô suy nghĩ một chút.

Hắn giúp cô chọn mấy trường đại học và chuyên ngành.

Thành phố nào cũng có, nói những trường này cô đều có thể chọn.

Sơ Niệm hỏi một câu khó hiểu: [Anh giúp em chọn nhiều trường như vậy, mà nhất định lại không có C đại. Em chọn một trường cách Trường Hoàn rất xa, cho dù là một năm chỉ về có một hai lần thì anh cũng thấy không thành vấn đề sao?]

Khương Dĩ Tắc: [Đương nhiên là chuyên ngành và trường học quan trọng hơn, em đừng để ý mấy thứ râu ria không quan trọng.]

Sau đó Sơ Niệm cũng không trả lời lại.

Hôm nay hắn nhắn tin cho cô, cô cũng không để ý tới.

Khương Dĩ Tắc nhìn đi nhìn lại những tin nhắn trước đó, vẫn không thể hiểu bản thân chọc giận cô lúc nào.

Tần Hoài Sơ lại nhắn tới: [Con bé nó từ nhỏ đã thân thiện với cậu, ngay cả tôi cũng không sánh nổi.]

Tần Hoài Sơ: [Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cậu không bận thì dỗ dành nó một chút, đừng để nó phân tâm chuyện học hành.]

Khương Dĩ Tắc bất đắc dĩ lắc đầu: [Được rồi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với em ấy.]

Hắn tìm wechat của Sơ Niệm, gọi điện cho cô.

Đầu dây bên kia lại trực tiếp cúp máy.

Rất nhanh đã có tin nhắn tới: [Học bài.]

Khương Dĩ Tắc: [Vậy em học bài đi, có cái gì không hiểu thì hỏi anh.]

Sơ Niệm: [Không có.]

Sơ Niệm: [Cảm ơn.]

Bình thường Sơ Niệm nói chuyện phiếm với hắn thì nói rất nhiều, blah blah blah nói không ngừng.

Hiện tại lại cứ hai chữ một hai chữ nói nhắn lại.

Khương Dĩ Tắc xoa xoa trán.

Khả năng hắn thật sự đã chọc giận cô rồi.



Sau khi ăn bữa tối Sơ Nịnh đã lôi kéo Thẩm Băng Đàn ở phòng khách nói chuyện, Tần Hoài Sơ và Tần Hi thì đứng ở bên cửa sổ sát đất nói chuyện.

Tần Hoài Sơ lấy giấy kết hôn đưa cho Tần Hi, trong giọng đều là sự khoe khoang không cách nào giấu nổi: “Con cứ như vậy dễ như trở bàn tay mang con dâu về cho người, cha, hiện tại cha có cảm thấy con trai của người giỏi hơn cha rất nhiều không?”

Tần Hi cầm giấy kết hôn trả lại hắn, cũng không chịu thua: “Những cách ta dùng để theo đuổi mẹ con lúc trước, còn có những thiệt thòi ta đã trải qua tất cả đều kể cho con nghe, con đây chính là giẫm lên vai người khổng lồ mà lấy được chiến quả, có cái gì tốt?”

Tần Hoài Sơ: “...”

Thừa nhận con mạnh hơn cha thì rất khó sao?

Nhìn đồng hồ một chút, thời gian cũng chẳng còn sớm, Tần Hoài Sơ quay lại gọi Thẩm Băng Đàn bảo cô chuẩn bị về.

Sơ Nịnh lúc đầu muốn giữ hai người ở lại, những nghĩ đến đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài sẽ thoải mái hơn nên cũng không có ép buộc nữa.

Từ trong nhà đi ra, Thẩm Băng Đàn không yên tâm nhìn về một hướng: “Sơ Niệm không biết có sao không? Cơm tối cũng không xuống ăn.”

Tần Hoài Sơ lái xe rời khỏi biệt thự: “Thiếu nữ đang ở tuổi dậy thì mẫn cảm, em đừng để ý, con bé không yếu ớt như vậy đâu. Có Khương Dĩ Tắc dỗ dành, qua mấy ngày lại sẽ nhảy nhót tưng bừng lại thôi.”

Tần Hoài Sơ không đưa Thẩm Băng Đàn về vịnh Thủy Vân ngay mà lại ngoặt vào một con ngõ nhỏ.

Hai bên đường trồng cây ngân hạnh che rợp trời, mặc dù lá cây đã rụng hết nhưng mà những cành cây đan xen nhau ở giữa lại là một cảnh đẹp khác.

Đây là nhà cũ ở ngõ Hạnh Phúc.

Thẩm Băng Đàn kinh ngạc ngồi thẳng dậy, hạ cửa xe xuống nhìn ra bên ngoài: “Sao đột nhiên anh lại dẫn em đến đây?”

Tần Hoài Sơ không nói gì, đỗ xe ở trước cửa nhà cũ.

Thẩm Băng Đàn còn hơi choáng váng, anh đã đi tới mở cửa xe giúp cô.

Thẩm Băng Đàn đứng trước cổng sắt, lặng lẽ nhìn vào tòa nhà bên trong, trong lúc đó dường như đã đoán được gì đó.

Cô vô thức nhìn Tần Hoài Sơ, há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Ở bên trong nghe được động tĩnh, lão Tề đã đi ra mở cổng: “Tổng giám đốc Tần, cậu muốn lái xe vào không?”

“Không ạ, chỉ muốn vào nhìn một chút thôi.”

Tần Hoài Sơ nhìn qua Thẩm Băng Đàn sớm đã ngây ngốc tại chỗ, hắn chủ động nắm tay cô: “Đã rất lâu rồi anh không vào đây, bên trong vẫn như xưa, không có ai động đậy gì đâu.”

Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy dưới chân nặng tựa ngàn cân.

Cô bị Tần Hoài Sơ kéo vào, để cô đứng ở trong viện, trong phút chốc cô đã cảm thấy bà ngoại dường như vẫn còn ở đây.

Lão Tề bật điện trong nhà, Thẩm Băng Đàn chậm rãi đi vào phòng khách.

Bên trong vẫn là dáng vẻ ban đầu, trang trí bằng gỗ đơn giản mà tao nhã, ngay cả vị trí đặt bộ ghế sofa và bàn trà cũng không thay đổi.

Bên trong được quét dọn sạch sẽ, không chút bụi bẩn.

Dọc theo cầu thang vòng ở phía đông phòng khách đi lên lầu hai, bên tay trái là phòng ngủ của Thẩm Băng Đàn.

Lúc trước cô đi vội vàng nên có vài thứ quan trọng đều không mang đi, rất nhiều sách thời cao trung cũng để chồng chất ở đây.

Hiện tại những quyển sách kia và bài thi được đặt ngay ngắn trên giá sách.

Trên giường có một bộ đệm, trên bàn sách gần cửa sổ cũng bày biện một vài sổ sách tài chính, hiển nhiên là của Tần Hoài Sơ.

Còn có vài bộ quần áo để thay ở trong ngăn tủ.

“Hóa ra người lúc trước mua nhà cũ là anh à.”

Đôi mắt Tần Hoài Sơ nhìn về phía cô: “Lúc đó em nói bà ngoại em bệnh nặng không có tiền chữa trị, anh cho em tiền em lại không muốn lấy, nói trước tiên sẽ bán nhà. Khi ấy anh nghĩ trước cứ thay em mua lại, dù sao cũng tốt hơn là để những người khác chà đạp.”

Tần Hoài Sơ nhìn ngôi nhà một chút: “Mấy năm nay khi nhớ đến em, anh sẽ đến đây ở.”

Thẩm Băng Đàn nhìn về phía Tần Hoài Sơ : “Lúc ấy anh vừa mới thi đại học xong, sao đã có tiền mua nhà rồi?”

Ngôi nhà này có giá không hề rẻ, cho dù trong nhà Tần Hoài Sơ có tiền thì cha mẹ anh ấy cũng không có khả năng cho anh nhiều tiền như vậy.

“Anh tìm Doãn Lê Hân và Khương Dĩ Tắc mượn tiền góp vào, mọi người thi đại học đều khá tốt, bố mẹ cho không ít tiền thưởng, nói là để cho ba người bọn anh đi du lịch nước ngoài. Doãn Lê Hân cũng đưa cho anh mượn cả tiền cha hắn cho hắn mua xe thể thao nữa.”

Tần Hoài Sơ cười một tiếng: “Nhưng mà về sau việc này bị ba mẹ anh biết được, họ đã đưa tiền cho anh.”

Thẩm Băng Đàn nhẹ nhàng vuốt ve cạnh góc bàn đọc sách, cái mũi chua xót.

Lúc đó anh ấy muốn giúp cô giữ lại ngôi nhà này hẳn là cũng rất khó khăn.

Cô mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn: “Em sẽ trả tiền cho anh.”

Tần Hoài Sơ ôm lấy cô từ phía sau, nắm lấy tay cô và nghịch chiếc nhẫn kim cương được đeo trên ngón áp út của cô: “Anh không muốn em trả lại. Bây giờ tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh. Nhà cũ này coi như là sính lễ anh đưa cho em.”

“Vậy sao mà được chứ?”

“Sao lại không được? Sáng nay không phải em còn nói, anh trai Cố Tích tặng cho chị dâu của cô ấy sính lễ rất quý giá còn gì, vậy sính lễ của anh em thấy có được hay không?”

Nước mắt Thẩm Băng Đàn dọc theo gò má rơi xuống: “Cái này còn quý giá hơn.”

Phần tâm ý này, cô không biết nên nhận lấy như thế nào.

Tần Hoài Sơ cười cười lau đi nước mắt trên mặt cô, âm thanh nhẹ nhàng lại nhu thuận nói: “Trong lòng anh, không có gì có thể quý giá bằng em.”

Thẩm Băng Đàn xoay người lại, chủ động ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực anh mà khóc thút thít.

Tần Hoài Sơ an ủi cô, đợi chờ cảm xúc của cô ổn định lại thì cả hai cùng xuống lầu.

Tần Hoài Sơ nói: “Nơi này vẫn giống như trước kia, hàng ngày đều có người tới đến quét dọn, nếu em muốn chuyển tới đây thì cũng có thể.”

Thẩm Băng Đàn đứng ở trong sân nhìn mỗi cọng cây ngọn cỏ ở nơi này, bình tĩnh lắc lắc đầu.

Cô muốn mua lại căn nhà này, là bởi vì đây là nơi mà bà ngoại đã ở cả đời, cô không muốn để người ngoài chà đạp nó.

Có thể chính cô từ sớm đã không muốn ở lại nơi đây.

“Bà ngoại không có ở đây, nơi này đã sớm là cảnh còn người mất, mỗi ngày nhìn những vật này chỉ khiến ta thêm thương cảm, càng cảm làm rõ bản thân cực kỳ cô đơn mà thôi.”

Sự cô đơn nơi đáy mắt cô khiến Tần Hoài Sơ thấy đau lòng, anh đưa tay đặt lên bờ vai cô: “Em có muốn đi tìm cha em không? Có lẽ hiện tại anh có đủ năng lực để giúp em.”

Thẩm Băng Đàn có vẻ hơi sững sờ, sau đó cô lắc đầu quả quyết: “Ở lại trong ảo tưởng cũng tốt, ai có thể cam đoan rằng sau khi tìm được thì sẽ tốt hơn tình huống hiện tại chứ?”

Cô đã bị Thẩm Thu Lan ném đi một lần, không muốn bị vội vàng ném bỏ lần thứ hai.

Tần Hoài Sơ xoa xoa đầu cô, hắn nhẹ nhàng hôn trán cô: “Không tìm thì không tìm, về sau em có anh rồi, sẽ không cô đơn nữa.”

Những thứ mà hôm nay Tần Hoài Sơ đã tặng cho cô khiến Thẩm Băng Hàn bây giờ nghĩ lại vẫn cảm giác đẹp đến khó quên.

Nhất là bây giờ, nhìn thấy nhà cũ trở về một lần nữa, trong lòng cô phá lệ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Lúc trở về vịnh Thủy Vân, Thẩm Băng Hàn đột nhiên muốn ăn sầu riêng.

Trước kia vì muốn mua lại nhà cũ khiến cô luôn không nỡ tiêu tiền, hiện tại rốt cuộc cũng có thể phóng túng bản thân đi mua những gì mình thích.

Cô chọn quả to nhất rồi cũng Tần Hoài Sơ về nhà.

Thẩm Băng Đàn lấy dao tách vỏ, lộ ra thịt quả, màu vàng nhạt ngon ngọt bên trong, mềm mại dính mùi thơm ngát. (Editor: Tự nhiên thèm sầu riêng quá vậy…)

Rất nhiều người không thích mùi của sầu riêng nhưng đây là thứ mà Thẩm Băng Đàn thích nhất.

May mắn chính là Tần Hoài Sơ cũng thích.

Khi hai người ăn sầu riêng, Thẩm Băng Đàn nhân tiện mở ti vi, chọn một bộ phim rồi phát.

Cô đưa khối thịt quả to nhất cho Tần Hoài Sơ: “Cuối tuần thầy Lục sẽ về, thứ bảy và chủ nhật em sẽ đến nhà thầy Lục để thương lượng chuyện vũ đạo.”

Tần Hoài Sơ nhận lấy miếng thịt quả: “Vậy để lúc đó anh đưa em đi.”

“Vâng.”

Thẩm Băng Đàn gật đầu, cắn một miếng thịt quả sầu riêng, mềm mềm thơm thơm, vừa ngậm trong miệng là tan, giống như kẹo bông gòn vậy.

Ăn xong sầu riêng thì phim cũng chiếu gần hết.

Thu dọn rác rưởi một chút.

Không muốn để rác ướt qua đêm, Tần Hoài Sơ trực tiếp mang xuống lầu vứt đi.

Nghĩ đến Tần Hoài Sơ có lẽ sau khi vứt rác xong sẽ về thẳng nhà mình.

Thẩm Băng Đàn cũng thấy hơi mệt nên đã về phòng tẩy trang rồi trực tiếp đi tắm rửa.

Khi vừa lau tóc đi từ phòng tắm, ngoài ý muốn thấy được Tần Hoài Sơ còn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

Hắn vứt rác xong thì quay về đây.

Phim truyền hình sớm đã chiếu xong, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, thản nhiên ngồi đó, tùy ý lướt điện thoại.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu nói: “Em tắm xong rồi?”

Trên mặt Thẩm Băng Đàn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ 30 phút.

“Đã trễ thế rồi sao anh vẫn chưa về?”

Tần Hoài Sơ dường như cảm thấy khá khó hiểu với vấn đề của cô, hắn nhìn chằm chằm gương mặt cô.

Hắn đứng dậy lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi áo ra rồi lắc lắc trước mặt cô: “Vợ ơi, anh nên đi đâu đây?”

***

Tác giả có điều muốn nói: Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi đến hơi muộn.

Sẽ tặng ngẫu nhiên 50 lì xì trong chương này.

Editor: Xin lỗi, tôi không dừng cười được.

- Tháp rơi tự do

Tàu lượn siêu tốc (Bonus thêm khuôn mặt biến dạng khi chơi giống của Kiều Kiều)

- Thuyền hải tặc

Chương kế tiếp