Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 34 Ôm chặt lấy eo cô không cho cô động đậy.
Thứ bảy cuối tuần phải đến nhà Thầy Lục nói chuyện điệu múa, thời gian không còn nhiều nữa.

Thứ ba Thẩm Băng Đàn đặt báo thức lúc 6 giờ, định rằng trước khi đi làm thì tranh thủ nghe nhạc để tìm cảm hứng.

Lúc chuông báo thức vang lên, tay cô từ trong chăn thò ra, mò mẫm tìm điện thoại, tắt báo thức.

Nhắm mắt nằm trên giường thêm hai phút để cho tỉnh hẳn, mới tựa giường ngồi dậy.

Ném chăn ra, cô tìm dép nhưng nhìn quanh vẫn không thấy dép đâu.

Ơ, dép đâu rồi?

Đổi sang tìm ở phía bên kia giường, vẫn không có.

Thẩm Băng Đàn gãi gãi đám tóc có chút rối của mình, cố gắng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Sao cô lại đi chân không mà chạy lên giường được nhỉ?

Cô có bao giờ như vậy đâu.

Bên ngoài, vang lên hai tiếng gõ cửa, Thẩm Băng Đàn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị người đẩy ra.

Gõ cửa dường như chỉ là phép lịch sự, căn bản người đi vào không quan tâm đến ý kiến của cô.

Thẩm Băng Đàn cảnh giác nhanh chóng cầm lấy chăn bọc người lại, nhìn Tần Hoài Sơ cầm dép đi vào: “Dậy rồi hả?”.

Tần Hoài Sơ đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không đóng hai cúc trên cùng,làm lộ ra đường nét hầu kết rõ ràng, cùng với vùng da cổ trắng nõn.

Vai rộng chân dài, dáng người thẳng như thước kẻ.

Cuối cùng cô cũng nhớ ra việc kết hôn của mình.

Tối qua Tần Hoài Sơ ngủ lại ở phòng sách nhà cô.

Nhìn đôi dép, trong đầu cô lướt qua cái hôn đầy kích thích với anh tối qua, mặt không ngừng đỏ ửng lên.

Thẩm Băng Đàn không tự giác mím môi dưới.

“Tiệc mừng năm mới sắp đến, tối qua em nói với anh cuối tuần phải đến nhà chú Lục, anh biết thể nào hôm nay em cũng dậy sớm”.

Tần Hoài Sơ đặt dép của cô xuống, hai tay anh chống lên đệm thân trên dựa sát lại gần cô: “Tối qua ngủ ngon chứ?”.

Thanh âm lười biếng, ngữ điệu hơi nâng, mang theo vài phần hững hờ thu hút người khác.

Mặt Tần Hoài Sơ dựa quá gần, làm Thẩm Băng Đàn không tự giác nghiêng đầu, nhỏ giọng nói tiếp: “Cũng được”.

“Thế hử?”. Tần Hoài Sơ nâng chiếc cằm thon gọn của cô lên, xoay mặt cô lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ của cô, chậm rãi nói thêm một câu: “Nhưng anh ngủ không có ngon”.

Thẩm Băng Đàn ngước mắt, vốn là muốn hỏi anh làm sao thế.

Nhưng mà ngay khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô cảm thấy không nên hỏi thì tốt hơn.

Tần Hoài Sơ thấy sợi dây chuyền trên cổ cô đang lồng chiếc nhẫn anh tặng hồi tối hôm qua.

Chiếc nhẫn rơi dưới xuơng quai xanh của cô, làm cho làn da càng thêm trắng nõn.

Nhìn theo tầm mắt của Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn cầm lấy chiếc nhẫn, nói với anh: “Em sợ đeo vào tay khi đến công ty sẽ bị đồng nghiệp thấy, không biết giải thích thế nào, nên tối hôm qua làm thành dây chuyền”.

Cô lắc lắc trước mắt anh: “Đẹp không?”.

“Đẹp”. Tần Hoài Sơ giúp cô chỉnh lại đầu tóc, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng như bôi son của cô.

Bàn tay giữ lấy gáy cô, từ từ tiến lại gần.

“Không được!”

Thẩm Băng Đàn vội vàng tránh né, có chút xấu hổ: “Em mới ngủ dậy, còn chưa có đánh răng đâu”.

Cô không thể chịu được khi chưa đánh răng mà đã hôn anh.

Tần Hoài Sơ bật cười, không ép cô nữa: “Vậy em tự thay quần áo đi, có bữa sáng rồi”.

Sau khi Tần Hoài Sơ đi khỏi, Thẩm Băng Đàn vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói của anh.

Cô chưa từng nói cho anh về chuyện hôm nay phải dậy sớm, thế mà anh lại đi mua luôn cả bữa sáng rồi?

Đánh răng rửa mặt xong đi ra phòng khách, quả nhiên đã thấy đồ ăn được bày sẵn trên bàn ăn rồi.

Trong bát là cháo mới được đổ ra, vẫn còn bốc hơi nóng.

Tần Hoài Dương đang gọi điện thoại ở ngoài ban công, có lẽ là cuộc gọi từ nước ngoài, vì anh đang nói ngoại ngữ trôi chảy.

Đối với công việc, thái độ anh bình tĩnh vững vàng, âm sắc nội liễm lại vẫn lộ ra sự lạnh lùng quen thuộc, tràn đầy sức hấp dẫn.

Nghiêng đầu nhìn Thẩm Băng Đàn một cái, Tần Hoài Sơ chỉ vào bữa sáng trên bàn ăn, ý bảo cô cứ ăn trước đi.

Thẩm Băng Đàn nhìn nồi cháo trong bếp qua cánh cửa kính trong suốt rồi lại nhìn bát cháo trên bàn.

Kéo ghế ngồi xuống, cùng lúc Tần Hoài Sơ đã kết thúc cuộc gọi đi vào, ngồi đối diện cô.

Thẩm Băng Đàn có chút không tin, hỏi một câu: “Anh nấu bữa sáng hả?”.

“Cháo thì đúng, còn những thứ khác không phải”. Tần Hoài Sơ khuấy đều cháo trong bát: “Lần đầu tiên anh nấu đấy, em ăn thử xem như thế nào”.

Anh biểu hiện rất bình tĩnh, Thẩm Băng Đàn nhớ lại cái lần suýt nữa anh làm nổ phòng bếp, thở phào nhẹ nhõm.

Nấu cháo rất đơn giản, nhưng đối với người sống an nhàn sung sướng như Tần Hoài Sơ mà nói, chắc chắn là hành động nguy hiểm.

May mắn phòng bếp của cô vẫn bình an vô sự.

Tần Hoài Sơ đọc hiểu được biểu cảm trên mặt cô, mỉm cười nói: “Anh cũng đâu phải làm một bữa cơm liền phải nổ một cái nồi”.

“Vậy sao lần trước lại nổ thế?” Cô vẫn còn nhớ cái hôm đến nhà Tần Hoài Sơ, trong bếp là một đống lộn xộn.

“Đây gọi là trăm hay không bằng tay quen, do anh học nhanh thôi”.

Thẩm Băng Đàn bị anh chọc cười.

Cầm thìa lên múc một miếng cháo đặc, cho lên miệng thổi một chút, vẫn có thể gửi thấy mùi thơm của gạo nếp.

Bên trong cho thêm đậu đỏ và yến mạch, mùi vị cũng không tệ.

Khi cô thưởng thức, đôi mắt xinh đẹp cong lên, bên trong lấp lánh ánh sao.

Đột nhiên lại cảm thấy sự ấm áp của một gia đình trong căn hộ cho thuê lạnh lẽo này.

Cô nghĩ đến gì đó, thương lượng với Tần Hoài Sơ: “Nếu sau này anh ở đây, hay là trả lại căn phòng bên kia đi”.

Tần Hoài Sơ ngẩng đầu lên: “Hử?”

Thẩm Băng Đàn: :Không phải anh nói một tháng Doãn Lê Hân thu của anh một vạn tám sao, đắt quá trời, em bên này mới có một nghìn tám thôi. Anh trả phòng lại cho anh ta đi, khỏi thuê nữa, dù gì cũng có ở đâu”.

Cô biết Tần Hoài Sơ không thiếu tiền, nhưng cũng không nhất thiết phải lãng phí.

Tần Hoài Sơ không nói gì, ngược lại bật cười.

Thẩm Băng Đàn chẳng hiểu gì: “Anh cười cái gì? Em đang giúp anh tiết kiệm tiền đấy”.

Tần Hoài Sơ ăn hết cái quẩy trong tay, cầm lấy khăn giấy thong thả lau tay: “Doãn Lê Hân làm gì rảnh rỗi mà đi mua hai căn phòng ở đây chứ?”.

“? ?”.

Thẩm Băng Đàn suýt nữa bị sặc cháo, với lấy cốc nước uống hai ngụm, mới ngỡ ra điều gì.

Cô nhìn hoàn cảnh của nơi ở hiện tại, lại nhớ lại nhưng chuyện đã xảy ra: “Căn phòng này không phải của anh đấy chứ?”.

Tần Hoài Sơ không nói gì, nhưng biểu cảm đã nói rõ hết thảy.

Cho nên hai căn hộ này là do Tần Hoài Sơ mua, rồi thông qua Doãn Lê Hân cho cô thuê?

Không đúng, anh làm sao biết cô sẽ thuê ở đây?

Thẩm Băng Đàn nhớ lại, lần đầu tiên cô phát hiện tiểu khu này, chính là lúc Tần Hoài Sơ bảo cô đến quán cà phê KG đối diện lấy tài liệu gì đó.

Tần Hoài Sơ biết chỗ này gần nhà cũ, tới công ty sẽ đi qua nhà cũ.

Anh cũng biết ý nghĩa của nhà cũ với cô.

Chẳng trách tiền thuê lại rẻ vậy.

Thẩm Băng Đàn vẫn còn nhớ, lúc mới chuyển đến, là Tần Hoài Sơ xúi cô đi tặng quà cho hàng xóm.

Anh rõ ràng biết mình chính là vị hàng xóm kia.

Anh đã lên kế hoạch tất cả ngay từ đầu, cắn chặt cô không buông.

Mà cô như một con ngốc, nhảy một cái trúng bẫy của anh.

Trong chốc lát, Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình như đang bị chơi đùa.

Cảm giác bị lừa rất khó chịu.

Cô cầm thìa khuấy cháo trong bát, không nói gì.

Không khí trong phòng trong chốc lát trở nên yên tĩnh.

Ngoài mặt trông Thẩm Băng Đàn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực tế tính cách rất tốt.

Trừ phi vấn đề chạm phải nguyên tắc, rất ít khi tức giận trước mặt Tần Hoài Sơ.

Trong ấn tượng của Tần Hoài Sơ, lần duy nhất cô phát hỏa chính là chuyện hồi thi đại học anh không chịu điền nguyện vọng.

Tần Hoài Sơ quan sát phản ứng của cô, đột nhiên có chút lo lắng: “Em giận hả?”.

Anh mấp máy môi định nói gì đó, nhưng Thẩm Băng Đàn đã đứng dậy: “Em ăn xong rồi, về phòng nghe nhạc tìm cảm hứng đây, anh cứ đến công ty trước đi”.

Cô tỏ ra rất bình tĩnh, đến cả việc tức giận với anh cũng không nghĩ đến.

Xem ra, thật sự có vướng mắc trong lòng.

Buổi sáng Tần Hoài Sơ đến công ty, trợ lý Tề báo cáo tổng kết công việc nhưng lòng dạ anh cứ ở đâu đâu.

Nhìn đồng hồ trên tay đã sắp chín giờ, mọi người cũng lục tục tới công ty.

Anh đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra ngoài.

Trợ lý Tề ngay lập tức theo sát phía sau, chẳng hiểu ông chủ đang nghe bình thường lại chạy ra ngoài, có chút thắc mắc: “Tổng giám đốc, có chuyện gì thế?”.

Tần Hoài Sơ không thèm coi ai ra gì cứ thế đứng cạnh cửa phòng thư ký, trên khuôn mặt lạnh lùng tỏ ra vẻ điềm tĩnh.

Anh nhìn về hướng chỗ làm việc vẫn còn trống của Thẩm Băng Đàn, cúi đầu thản nhiên lướt điện thoại: “Trong kia bức bí quá, ra đây cho thoáng, cậu tiếp tục đi”.

Trợ lý Tề nhớ lại nội dung mình đang nói dở lúc nãy, nói: “Về việc Nhãn hiệu quảng cáo Lạc Nguyên xâm phạm bản quyền, đã dấy lên một làn sóng lớn trên mạng, các kênh truyền thông lớn...”.

Tần Hoài Sơ không ngừng nhìn vào giao diện nhắn tin Wechat của mình và Thẩm Băng Đàn, anh hỏi cô đã đi làm chưa, nhưng mãi vẫn không thấy có trả lời.

Thang máy ting một tiếng rồi mở ra.

Thẩm Băng Đàn đang cùng Dương Hiên cười nói rôm rả bước ra.

Vừa nhìn thấy Tần Hoài Sơ đứng cạnh cửa phòng thư ký, vẻ tươi cười của Thẩm Băng Đàn ngay lập tức biến mất.

Dương Hiên cũng không ngờ được ngay sáng sớm đã phải gặp sếp, nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Tổng giám đốc, trợ lý Tề buổi sáng tốt lành”.

“Chào buổi sáng”.

Không biết là đang trả lời Dương Hiên hay là nói với Thẩm Băng Đàn.

Trên mặt Thẩm Băng Đàn không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp cùng Dương Hiên đi vào phòng thư ký.

Vừa đóng cửa kính lại, Dương Hiên đã không chịu được nói với Thẩm Băng Đàn: “Tổng giám đốc hôm nay cứ là lạ thế nào ấy?”.

Thẩm Băng Tâm chậm rãi đi về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Trợ lý Tần ở bên cạnh quan sát, coi như cũng hiểu vì sao tự nhiên sếp lại chạy ra đứng ở cửa phòng thư ký rồi.

Chắc là hai người này cãi nhau.

Người lịch sự như Thẩm Băng Đàn, làm một thực tập sinh, thế mà lại dám ở trước mặt anh và Dương Hiên không thèm chào sếp.

Xem chừng cãi nhau cũng to đấy.

Trợ lý Tề dè dặt nhìn sang Tần Hoài Sơ.

Anh đứng bên ngoài cửa kính, nhìn vào bóng lưng mảnh mai của Thẩm Băng Đàn bên trong.

Đáng thương quá trời, cứ như cô vợ nhỏ mắc sai lầm rồi bị lạnh nhạt ấy.

Không ngờ người tiếng tăm lẫy lừng, sát phạt quyết đoán trên thương trường như Tổng giám đốc Tần mà cũng có ngày hôm nay.

Hiếm lạ ghê.

Nhưng mà hai người này không phải mới ở bên nhau được có mấy ngày thôi à, phải đang là lúc mặn nồng chứ, không nên cãi nhau to như này mới phải.

Trợ lý Tề còn đang nghĩ làm thế nào để giúp Tổng Giám Đốc, Tần Hoài Sơ đã trở lại vẻ lạnh lùng tự phụ thường ngày.

Anh nhìn đồng hồ: “Là ai đang đi theo dự án thu mua Lạc Nguyên, bảo người đó đến phòng làm việc của tôi”.

Sau đó đi về phòng tổng giám đốc.

“?”.

Trợ lý Tề hãy còn đứng nguyên tại vị trí cũ.

Sếp của anh quả thực không phải người phàm, đang từ chuyện tình cảm tự nhiên nhảy sang chuyện công việc luôn.

Tần Hoài Sơ bận thẳng đến bốn giờ chiều, không kịp cả ăn trưa.

Đến giờ này rồi, anh cũng chẳng có hứng đi ăn gì cả.

Sau khi cuộc họp cuối cùng kết thúc, các cấp cao trong công ty đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Trước khi đi, trợ lý Tề nói chút nữa sẽ bảo người mang trà chiều vào cho Tần Hoài Sơ.

Dạ dày lâm râm đau, Tần Hoài Sơ cau mày, theo bản năng đưa tay lên che.

Anh kéo ngăn kéo lấy thuốc dạ dày dự phòng, uống một liều.

Tiếng gõ cửa truyền tới, anh đặt cốc nước xuống, lạnh giọng nói: “Vào đi”.

Thẩm Băng Đàn mang trà chiều tiến vào: “Tổng giám đốc Tần, là trợ lý Tề bảo tôi mang vào”.

Cô không nhìn Tần Băng Sơ, để thẳng lên bàn làm việc: “Không có chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài”.

Thấy cô muốn đi, Tần Hoài Sơ vội vàng đứng dậy cản lại: “Đợi đã”.

Ạnh đứng dậy quá nhanh, làm cơn đau dạ dày lại tăng thêm, rên một tiếng rồi ngã trở lại ghế.

Thẩm Băng Tâm nghe thấy liền nhìn qua, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng: “Dạ dày anh không thoải mái hả? Có thuốc không?”.

Cô đi tới, tìm trên bàn làm việc.

Tần Hoài Sơ nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, Thẩm Băng Đàn theo quán tính ngồi lên đùi anh.

Đây là phòng làm việc, Thẩm Băng Đàn sợ sẽ có người đi vào rồi nhìn thấy, không được tự nhiên mà đẩy anh.

Tần Hoài Sơ bưng lấy mặt của cô, trán tựa trán, chóp mũi hai người chạm vào nhau: “Đừng giận nữa, có được không?”.

Thẩm Băng Đàn mím môi, im lặng.

Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng cọ trán cô, nhẹ nhàng thở dài: “Anh nghĩ như thế nào chẳng lẽ em còn không biết sao? Lúc đó không biết thái độ em ra sao, lại ích kỷ muốn gần em thêm một chút, cho nên mới mua phòng ở Vịnh Thủy Vân, rồi cho em thuê thông qua Doãn Lê Hân”.

“Kiều Kiều, anh không cố ý muốn lừa em, nếu không sáng sớm nay đã không chủ động nói cho em biết việc này”.

“Em nói gì đó với anh đi mà, đừng im lặng như thế, anh sợ lắm”.

Thẩm Băng Đàn khẽ khép lại mi mắt, im lặng thêm một lúc, hỏi: “Chuyện căn phòng đã lâu như thế rồi, lúc trước là không rõ thái độ của tôi, vậy sau này thì sao? Tỏ tình với anh em đã làm rồi, cũng đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh, nhưng anh đấy, giấu đến tận bây giờ mới nói cho em biết”.

Tần Hoài Sơ vội vàng giải thích: “Anh chưa từng để ý đến chuyện này, hôm nay khi em nhắc đến chuyện trả phòng cho Doãn Lê Hân anh mới nhớ tới, thật sự không phải cố ý giấu em”.

Thẩm Băng Đàn vô ý thức nắm lấy cà vạt trước ngực anh, từ từ ngẩng đầu lên: “Vậy sau này anh sẽ còn lừa em nữa không?”.

“Không đâu”. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn qua, chắc như đinh đóng cột, nói: “Nếu em không tin, anh có thể thề”.

Tay Tần Hoài Sơ mới vừa giơ lên, Thẩm Băng Đàn mắt đỏ hoe nhào vào lòng ngực anh, ôm lấy cổ anh: “Tần Hoài Sơ, trên thế giới này em chỉ có mình anh, sau này anh không được lừa em, không được trêu chọc em, em không thích bị người khác lừa gạt”.

“Sẽ không đâu”. Tần Hoài Sơ cảm thấy sự bất an và nhạy cảm của cô, đau lòng kéo vào lòng ngực vỗ về.

Anh hôn lên tóc mai cô, ấm áp nói: “Làm em không vui, phạt anh sau này nấu cơm cho em có được không?”.

Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu lên, hốc mắt vẫn còn ngấn nước, sụt sịt nói: “Anh có nấu được không?”.

Tần Hoài Sơ gạt đi nước mắt ở khóe mắt cô: “Anh sẽ học”.

Thẩm Băng Đàn nắm lấy hai tay anh nâng lên, tay anh thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng: “Dùng đôi tay hở ra là ký hợp đồng hàng trăm triệu này nấu cho em ăn, em sợ mình sẽ đau bụng mất”.

Tần Hoài Sơ phì cười, nhẹ nhàng bóp đầu mũi cô một chút.

Thẩm Băng Đàn nhớ tới chuyện anh đau dạ dày lúc nãy, có chút lo lắng: “Anh có thuốc dạ dày không? Hay là để em đi mua cho anh nhé?.

“Không cần đâu, anh uống rồi”.

Thẩm Băng Đàn đứng dậy từ đùi anh, mang trà chiều đến: “Chỉ uống thuốc cũng không được, anh ăn cái gì đi”.

Thẩm Băng Đàn chuẩn bị về phòng thư ký, Tần Hoài Sơ kéo tay cô lại, không nặng không nhẹ vuốt ngón tay cô, ý là không muốn cô đi.

Thẩm Băng Đàn có chút bất lực: “Hiện tại vẫn là giờ làm việc, công việc của em còn chưa xong đâu”.

“Ở lại thêm một chút thôi”. Anh lại kéo người ngồi lên đùi, siết chặt lấy eo nhỏ không cho cô động đậy.

Thẩm Băng Đàn hết cách, chỉ có thể nói: “Vậy anh ăn hết đồ ăn thì em mới đi”.

Vừa nói vừa cầm miếng điểm tâm đưa đến, ai ngờ anh không tiếp lấy, chỉ mở rộng miệng đưa qua muốn cô đút cho.

Thẩm Băng Đàn có chút cạn lời: “Là dạ dày của anh không ổn, tay anh đâu có làm sao”.

Tấn Hoài Sơ cắn một miếng điểm tâm trong tay cô: “Không phải em nói sẽ cưng chiều anh như công chúa sao, được đút cho bổn công chúa ăn mà còn không vui là thế nào?”.

Chưa từng thấy một tên đàn ông nào, lại tự xưng mình là công chúa như này.

Thẩm Băng Tâm chẳng buồn tranh cãi với anh, đưa điểm tâm đến bên miệng anh: “Há miệng nào, công chúa điện hạ”.

Tần Hoài Sơ vốn không thèm ăn, ăn xong một khối điểm tâm thực sự thấy no rồi.

Dưới sự giám sát của Thẩm Băng Tâm mà ngồi ăn hết phần trà chiều.

Thẩm Băng Tâm về tới phòng thư ký, Tần Hoài Sơ nghiêng người dựa vào ghế suy nghĩ gì đó.

Bà ngoại mất rồi, ngoài miệng cô ấy nói không muốn tìm tung tích của cha ruột, nhưng kỳ thật trong lòng chính là sợ cha ruột sẽ không nhận cô, đối xử tệ với cô.

Nhưng nếu thật sự từ bỏ không tìm, thì trong lòng cô chắc chắn sẽ thấy tiếc nuối.

Tần Hoài Sơ cảm thấy, người không tìm được tất cả đều là ẩn số.

Có lẽ anh nên thử giúp cô xem sao.

Nếu như đối phương là người cha tốt, đối với Kiều Kiều là chuyện tốt, có lẽ còn có thể giải được nút thắt trong lòng cô biết bao năm qua.

Nếu như đối phương từ lâu đã không còn nhớ đến đưa con gái này, vậy thì cứ coi như là chưa từng tìm.

Con gái của ông, có người chồng như anh là đủ rồi.

Anh trầm ngâm, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi trợ lý Tề vào.

Trông thấy Tề trợ lý, Tần Hoài Sơ nói: “Hai mươi lăm năm trước, ở Quận Bắc An, Ngõ Hạnh Phúc có một quán ba 0 giờ, nghe nói cũng khá có tiếng hồi đấy, sau này bị phá sản. Cậu tìm người giúp tôi điều tra một chút tư liệu về những ca sĩ đã từng hát ở quán bar đó”.

Trợ lý Tề có chút ngạc nhiên: “Sao lại điều tra chuyện từ lâu như thế?”.

“Chút chuyện riêng thôi”.

Trợ lý tề có gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nói: “Quận Bắc An hai mươi lăm năm trước so với bây giờ khác rất nhiều, chỉ sợ cũng không biết được chủ quán đã đi đâu, việc này khả năng sẽ khá mất thời gian”.

Tần Hoài Sơ uống một ngụm trà: “Cứ từ từ nghe ngóng, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại, cậu chú ý một chút là được”.

“Ngoài ra,...”. Anh ngừng một chút: “Chuyện này tạm thời đừng để bất cứ ai biết”.

Trợ lý Tề: “Tôi hiểu rồi, để tôi tìm mấy người bạn có quan hệ rộng xem sao”.

Chương kế tiếp