Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 58: Vợ ơi, muốn em bé sao?
Sơ Nịnh và trợ lý Tề rời đi, Thẩm Băng Đàn đứng ở cửa một lúc rồi quay trở lại.

Nhiệt độ trong phòng hơi cao, cô cởi áo khoác đặt trên sô pha, lại ngồi xuống, ánh mắt từ đầu chí cuối chẳng nhìn Tần Hoài Sơ, giống như anh không tồn tại.

Sau đó, cô liếc mắt nhìn thấy chiếc xe lăn ngoài ban công, cô khựng lại, mới nhìn về phía chân của Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ đang lo lắng không biết bắt đầu chủ đề như thế nào, nhân cơ hội nói một câu: “Anh mới qua đây không thích ứng được khí hậu ở Đức, chân có hơi đau, mẹ chuyện bé xé ra to chuẩn bị xe lăn cho anh, đáng ra không nghiêm trọng như thế."

Vừa nói, anh vừa vén chăn lên, dường như muốn xuống giường đi tìm cô.

Thẩm Băng Đàn cau mày, nói với giọng nhàn nhạt: "Ngồi lại đi."

Chân Tần Hoài Sơ vừa chạm đất, nghe thấy lời cô liền ngây ra vài giây, một lần nữa ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường.

Ghế sô pha cách bên này hơi xa, Tần Hoài Sơ nhìn cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên giường, ôn nhu thương lượng: "Vậy em qua đây ngồi đi, lại gần anh một chút, anh muốn ôm em."

Thấy Thẩm Băng Đàn không nhúc nhích, Tần Hoài Sơ lại vén chăn lên: "Em không qua thì anh đi.”

Thẩm Băng Đàn còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhảy bằng một chân bay qua, ngồi xuống cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng, trầm giọng lưu luyến nói: "Vợ, anh rất nhớ em."

Thân người Thẩm Băng Đàn có chút cứng đờ, quanh chóp mũi tất cả đều là hơi thở thuộc về riêng anh, trái tim không hiểu sao mềm nhũn ra, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Cô vẫn căng mặt, đem người đẩy ra: “Em không có thấy anh nhớ em, em chỉ biết là anh không muốn cho em sang Đức cùng anh, tìm cách nói dối em.”

"Không phải, trong lòng anh tất nhiên hy vọng em đi cùng anh, nhưng lại không muốn em bởi vì anh mà lo lắng sợ hãi, càng sợ trong lòng em áy náy."

Nếu là bệnh khác, Tần Hoài Sơ ước gì cô có thể luôn ở bên cạnh anh.

Nhưng cái chân này thì khác, anh không muốn nhìn thấy cô áy náy tự trách, nó còn làm anh đau hơn cả nỗi đau về thể xác.

Tần Hoài Sơ hai tay ôm mặt cô, thận trọng nói: “Kiều Kiều, anh biết sai rồi."

"Mẹ nói rất đúng, là anh quá ích kỷ coi đó là hiển nhiên, không đặt mình vào vị trí của đối phương để suy xét tình cảnh của em. Có lẽ trong lòng em, càng nguyện ý cùng anh đối mặt hết thảy, anh không nên giấu em.”

"Anh đã nói rồi, sau khi em đến, em muốn mắng muốn đánh thế nào anh đều không phản kháng, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em có thể hả giận, anh liền ngoan ngoãn chịu đựng.”

“Thật sao?” Thẩm Băng Đàn rốt cuộc cũng nhướng mi nhìn anh.

Tần Hoài Sơ gật đầu, còn chưa tiếp lời, Thẩm Băng Đàn đã duỗi tay véo đùi anh.

Đồ bệnh nhân trên người anh rất mỏng, chỉ là một lớp vải, Tần Hoài Sơ ăn đau điếng đến suýt chút nữa kêu lên.

Vì dỗ cho vợ vui vẻ, anh không kêu gào mà trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Hả giận chứ, chưa hết giận thì em lại véo thêm mấy cái, anh chịu được.”

"..."

Kỳ thật lý do Tần Hoài Sơ gạt cô, trong lòng Thẩm Băng Đàn quá rõ ràng.

Hôm nay vào bệnh viện, nhìn bộ dạng của anh giờ phút này, lại nhớ tới anh sắp phải phẫu thuật, cô căn bản không nỡ cãi nhau với anh chút nào.

Nhưng người này luôn lý do lý trấu lừa dối cô đủ kiểu, thật sự rất phiền.

Liên tục nói sẽ không lừa dối cô nữa, ngoài mặt thì hứa suông nhưng lần sau lại tái phạm.

Thẩm Băng Đàn nghĩ ngợi, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: "Em đã nói em không thích bị người khác lừa, lần nào anh cũng nghe như gió thoảng bên tai, có biết lần sau lại lừa em là kết cục gì không?”

Cô cố ý nhấn mạnh câu nói: "Em có thể sẽ ly hôn với anh."

Ý cười trên mặt Tần Hoài Sơ nhạt đi, cuối cùng trên mặt lộ ra một ít khẩn trương và nghiêm túc.

Một hồi lâu, anh dùng sức ôm chặt người vào lòng, thoạt nhìn rất uất ức: “Không được nói với anh hai từ đó.”

“Nếu sau này anh không gạt em nữa, em sẽ không nói.”

Tần Hoài Sơ ôm cô, càng siết chặt: "Anh không lừa em, anh sẽ không bao giờ lừa em nữa, anh thề."

Cô bị siết đến nỗi thở không ra hơi, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh ra: “Anh buông em ra đã.”

“Không buông.” Tần Hoài Sơ hai mắt hằn tia máu, thanh âm trầm khàn đau đớn nói.

Lần đầu tiên anh ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự lừa dối, đáy mắt tràn đầy hoảng loạn và bất an.

Biểu tình của Thẩm Băng Đàn dịu lại, chủ động vòng tay qua eo anh: “Nếu anh đã nhận lỗi, em sẽ thu hồi những gì mình vừa nói, như vậy có thể buông em ra không? Anh siết mạnh như vậy, em sẽ bị anh siết chết mất.”

Lúc này Tần Hoài Sơ mới nhận ra mình hớ hênh, vội buông cô ra, dè dặt đầy đáng thương nhìn cô, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Thật lâu sau, anh kiên quyết nắm tay cô: “Sau này không cho nói ly hôn.”

Thẩm Băng Đàn không ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy, bất quá anh cứ luôn thích tự làm theo ý mình, lần này cho anh ăn chút giáo huấn cũng tốt.

Cuối cùng, cảm giác ngột ngạt cũng dần dần tiêu tán, cô khẽ gật đầu, chủ động kéo anh lại: “Ừm, không nói.”

Cô chỉ chỉ chiếc bánh nhỏ trên bàn thủy tinh: “Em đói bụng, muốn ăn cái đó."

Tần Hoài Sơ trong lòng dần thả lỏng, trên mặt rốt cục nở nụ cười: "Vậy anh lập công chuộc tội, đút cho em ăn nhé."

Anh cúi xuống cắt chiếc bánh kem, múc ra một miếng nhỏ.

Thẩm Băng Đàn thò lại gần bỏ vào miệng, bánh mì mềm xốp thơm mùi bơ sữa, bên trong còn cả thịt sầu riêng ưa thích của cô, tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

“Ăn ngon không?” Tần Hoài Sơ lại múc một miếng đưa qua.

Thẩm Băng Đàn trên máy bay không ăn gì, cảm giác thèm ăn phút chốc dâng lên, ăn sạch cả chiếc bánh nhỏ.

Tần Hoài Sơ nhìn khóe miệng cô còn sót lại một ít kem, đầu ngón tay mới vừa với qua định giúp cô lau, Thẩm Băng Đàn đã dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm đi, trực tiếp cuốn vào trong miệng.

Bàn tay đang dang ra của Tần Hoài Sơ khựng lại giữa không trung, lẳng lặng nhìn cô.

Cánh môi anh đào bị đầu lưỡi quét qua, dưới ánh đèn lưu lại những vệt nước lấp lánh, càng thêm quyến rũ động lòng người.

Hầu kết của anh khẽ động: "Em ở trên máy bay ngủ không ngon, đi nghỉ sớm thôi."

"Được, em đi rửa mặt đã." Cô mở vali lấy đồ vệ sinh cá nhân ra.

Lục soát bên trong một hồi, cô mới quay đầu nhìn Tần Hoài Sơ: "Em đi gấp quá nên chỉ mang theo một bộ quần áo để thay thôi, không mang đồ ngủ.”

Tần Hoài Sơ dựa vào lưng ghế sô pha, lười nhác cười cười, ngứa đòn nói: "Sao còn phải mặc đồ ngủ, buổi tối sẽ không có ai lại đây, em không mặc gì cũng không sao cả."

Thẩm Băng Đàn: "..."

Lười nói nhảm với anh, Thẩm Băng Đàn nhìn lướt qua căn phòng, nhìn thấy tủ quần áo bên cạnh, liền đi tới mở ra.

Bên trong treo các loại quần áo của Tần Hoài Sơ.

Quần áo của Tần Hoài Sơ đều có tông màu trầm.

Cô nhìn một vòng bên trong, cuối cùng lấy ra một chiếc áo sơ mi màu đen, ướm lên người mình thử: "Em lấy cái này của anh làm đồ ngủ được không?”

Tần Hoài Sơ tùy ý nhịp nhịp ngón tay trên ghế sô pha, không thèm để ý: "Vậy em thay đi."

Vali của Thẩm Băng Đàn vẫn đang mở, anh liếc nhìn thấy visa và hộ chiếu bên trong, có chút ngoài ý muốn: “Em xin visa khi nào, sao anh không biết?”

Anh cũng không nghĩ cô thật sự có thể đến.

Thẩm Băng Đàn cầm áo sơ mi đi đến bên giường: “Là lúc em bảo anh dẫn em sang Đức đó, em nhờ bố làm giúp, trước khi anh đi Đức thì đã xong rồi, cuối cùng anh vẫn không đưa em theo.”

Cô ném chiếc áo lên giường, cuộn mép áo định cởi ra thì chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại.

Tần Hoài Sơ khoanh tay dựa vào ghế sô pha, không né không tránh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng quắc.

Thấy cô dừng lại, anh nhíu mày: "Nhìn anh làm gì, sao không cởi đi? Chẳng lẽ còn muốn anh bịt mắt không được nhìn nữa à.”

Anh lấy tay che mắt: "Thôi được, giờ anh che rồi đó, em thay đi.”

Hai giây sau, ngón tay mở ra khe hở nho nhỏ.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Thẩm Băng Đàn cạn lời nhìn anh, cuối cùng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Tần Hoài Sơ nhìn phản ứng của cô, không khỏi bật cười.

Mới mấy ngày không gặp đã thẹn thùng.

Thẩm Băng Đàn rửa mặt tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, Tần Hoài Sơ đã ở trên giường.

Anh thả lỏng dựa vào đầu giường, chân trái gập lại, cánh tay tùy ý buông thõng ở trên, tay phải lướt lướt điện thoại.

Nghe thấy động tĩnh, khóe mắt anh liếc sang.

Thẩm Băng Đàn đi tắm, trên người mặc áo sơ mi đen của Tần Hoài Sơ.

Quần áo của anh khiến cô trông khá nhỏ nhắn, hai chân lộ ra bên dưới trắng nõn mềm mại, vừa thẳng tắp lại xinh đẹp.

Hai nút áo trên cùng không cài, lộ ra xương quai xanh một đường tinh xảo, trên cổ vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương, lộng lẫy chói mắt.

Cô vừa bước tới thì điện thoại trên sô pha reo lên.

Thẩm Băng Đàn bước tới liếc nhìn, là Lục Kế Thần gọi cho cô.

Cô đi sang Đức, quên mất báo bình an cho bố mình.

Thẩm Băng Đàn nhanh chóng nhặt lên, quay người đi đến ban công: “Bố, con tới nơi rồi.”

Mở rèm cửa ra, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một mảnh.

Nhiệt độ trong phòng cao, trên kính nổi lên tầng tầng sương mù, ngón trỏ cô tùy ý viết viết vẽ vẽ lên đó, trò chuyện với Lục Kế Thần.

Tần Hoài Sơ ở trên giường nghiêng đầu nhìn chăm chăm bóng lưng của cô.

Cái áo sơ mi này mặc trên người cô tựa hồ cực kỳ xinh đẹp, chiều dài khó khăn lắm mới che phủ qua mông.

Theo động tác cô giơ cánh tay lên để viết trên cửa sổ, nó bị kéo lên chút ít, như có như không lay động lòng người.

Cúp máy, cô vẫn đứng ở đó.

Tần Hoài Sơ phụng phịu gọi cô: "Còn không tới đi ngủ?”

Thẩm Băng Đàn lần đầu tiên đến Đức, chỉ là tò mò nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ.

Nghe thấy âm thanh, cô lại kéo rèm lại, đi tới.

Vừa bước đến mép giường, cổ tay liền bị anh nắm lấy, dùng sức kéo mạnh, cô thuận thế ngã xuống giường, bị anh đắp chăn kín mít.

Bốn mắt chạm nhau, Thẩm Băng Đàn cảm giác ánh mắt anh nóng bỏng lạ thường, toàn thân tỏa ra hormone mãnh liệt.

Đầu ngón tay anh đặt trên cúc áo của cô, cởi một cái ra: "Đã sớm nói với em không cần bận áo ngủ làm gì, sao giờ còn chưa cởi?”

Trái tim Thẩm Băng Đàn kịch liệt phập phồng, đưa tay ngăn cản động tác của anh: “Anh sắp phẫu thuật rồi, có thể thế này không?”

Tần Hoài Sơ cười cười, hôn lên vành tai cô, giọng nói mê người: "Thế em chủ động đi, đừng liên lụy anh là được rồi, lần trước không phải dạy em rồi à, có thể hay không?”

"..."

Thẩm Băng Đàn nhìn anh thật sâu trong giây lát, sau đó nhắm mắt lại chủ động hôn anh.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, yên tĩnh lại quyến luyến.

Đúng thời khắc mấu chốt, Tần Hoài Sơ mới muộn màng nhớ ra nơi đây là bệnh viện, không có cái gọi là vật tư kế hoạch hóa gia đình.

Giữa ranh giới sinh tử, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Hơi thở anh hổn hển, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên những gợn sóng đen tối.

“Vợ ơi.” Anh trìu mến hôn một bên cổ cô, hô hấp phả vào bên tai cô thật nóng, giọng nói gợi cảm khó tả: “Muốn em bé sao?”

Chương kế tiếp