Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 87: Nằm trên giường không đứng dậy nổi
Đôi môi mỏng như có như không lướt qua vành tai nhạy cảm, Sơ Niệm vô thức siết chặt góc chăn.

Khi giọng nói trầm ấm gợi cảm khuếch tán vào đáy tai cô, làn da trắng nõn mềm mại của cô nổi lên một lớp da gà.

Vội vàng đẩy người ra, Sở Niệm xuống giường: “Không phải muốn đi siêu thị à, đợi lát nữa cua lông của em bị người ta bán hết mất.”

Không dám nhìn vào mắt anh, cô chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ của anh.

Khương Dĩ Tắc mở cửa bước ra, cô đã đến cửa thay giày.

Siêu thị gần trường không có cua lông, hai người phải lái xe đến trung tâm mua sắm ở xa hơn một chút.

Sau khi mua một túi lớn nguyên liệu đi ra khỏi trung tâm thương mại, Sơ Niệm cầm một túi khoai tây chiên trên tay, đã quên mất nụ hôn trong phòng ngủ trước đó.

Ngồi ở vị trí phụ lái, cô quay đầu hỏi Khương Dĩ Tắc: “Chiều nay chúng ta đi đâu?”

Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi xem phim đi?”

Sở Niệm nghĩ lời đề nghị này khá hay, gật gật đầu, tiếp tục ăn khoai tây chiên: “Lúc nữa ăn xong em sẽ tìm xem có phim gì hay không.”

Cô chỉ lo chuyện ăn uống, Khương Dĩ Tắc giúp cô thắt dây an toàn, nhìn thấy trên miệng cô còn có vụn khoai tay, anh dung ngón tay nhẹ nhàng lau chúng đi.

Sơ Niệm vừa mới bốc một miếng khác trong tay, cảm giác được động tác của anh liền có chút choáng váng.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Khương Dĩ Tắc đã cúi đầu ngậm miếng khoai tây chiên trong tay cô vào miệng.

Đôi môi ấm áp mềm mại lướt qua đầu ngón tay, Sở Niệm cảm giác như bị thứ gì đó đốt cháy, vội vàng rụt tay ra sau lưng, trách mắng: “Sao anh lại làm thế!”

Khương Dĩ Tắc nhướng mày cười với cô: “Thấy em ăn hăng say như vậy, anh nếm một miếng cũng không được sao?”

Cầm khoai tây chiên trong lòng cô đặt sang một bên: “Trong này có chất phụ gia, ăn ít một chút nếm thử mùi vị là được rồi. Chất làm phồng thực phẩm là dầu hydro hóa, được chế biến ở nhiệt độ cao sẽ sinh ra axit béo chuyển hóa, ăn nhiều có thể gây béo phì, tiểu đường, các bệnh tim mạch, xuất huyết não…”

Sơ Niệm đau cả đầu, vươn tay vỗ vỗ mặt anh, che lại cái miệng phiền phức khiến người ta ghét kia.

Cô cau mày bất mãn: “Mấy người học hóa học như anh thật là đáng ghét, nói mấy lời này với người khác nhất định sẽ bị đánh cho nằm ếp trên giường không đứng dậy nổi!”

Khương Dĩ Tắc nắm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay cô, cẩn thận thưởng thức lời nói của cô: “Nằm trên giường không đứng dậy nổi… Trên giường?”

“???”

“!!!!!!”

Bị anh hỏi, Sơ Niệm liền thấy nghi ngờ những lời mình vừa nói, cuống quít sưa lại: “Em nói là trên mặt đất, anh nghe nhầm rồi!”

“Ồ, là trên mặt đất à.” Khương Dĩ Tắc cười như không cười: “Anh còn đang nghĩ, nếu là bị bắt nạt không thể xuống giường, không phải là em à?”

“...” Sơ Niệm giật giật khóe miệng, vừa thẹn vừa giận, vỗ vai anh hai cái.

Nụ cười của Khương Dĩ Tắc càng đậm, anh nắm lấy tay cô không nặng không nhẹ thưởng thức, lướt qua chủ đề vừa rồi: “Giảng đạo lý với em thì em không chịu nghe, sao còn rủa anh bị người ta đánh? Anh bị đánh, em không đau lòng sao?”

Màu đỏ hồng trên vành tai Sơ Niệm còn chưa tiêu tan, không được tự nhiên rút tay về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không thèm đau lòng, ăn khoai tây chiên còn bị anh lải nhải.”

Khương Dĩ Tắc nhàn nhã nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Anh cũng đâu có cấm em ăn, hơn nữa nếu em ăn no khoai tây chiên rồi, em còn ăn cua lông được nữa không?”

“Sao lại không ăn được? Em còn sợ anh mua không đủ ăn đấy.”

“Khẩu khí không nhỏ.” Khương Dĩ Tắc nhéo nhéo mặt cô, ngồi thẳng lên, thắt dây an toàn khởi động động cơ.

Lúc lái xe rời ga ra, anh thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Để xem em ăn được bao nhiêu.”

Để xứng đáng với câu nói này, lúc ăn cơm trưa quả thật Sơ Niệm ăn không ít.

Cuối cùng thành công làm bản thân ăn quá no.

Cô nhai một cái kẹo cao su, ngã người xuống ghế sô pha không muốn động đậy.

Khương Dĩ Tắc thu dọn xong đồ đạc đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý kéo cô vào lòng: “Có khó chịu không?”

Sở Niệm ngoan ngoãn dựa vào vai anh lắc đầu.

Thạt ra không cảm thấy khó chịu, nhưng thực sự không muốn nhúc nhích.

Khương Dĩ Tắc nhìn cô, không khỏi thở dài: “Còn không phải muốn phân cao thấp với anh à, ăn không nổi nữa còn cố ăn cho bằng được?”

“Mới không có đâu.” Sở Niệm đột nhiên nhướng mày, cười với anh: “Thật ra là bởi vì cua lông anh làm quá ngon, em không nhịn được.”

Cô vừa nói vừa thở ra hương vị ngọt ngào của dâu tây, còn có mùi trái cây thoang thoảng dễ ngửi.

Khương Dĩ Tắc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng đang mấp máy vì nhai kẹo cao su của cô, ánh mắt tối sầm lại: “Ngon như vậy thì thưởng cho anh một chút đi?”

Môi anh chậm rãi di chuyển tới.

Đồng tử của Sơ Niệm đột nhiên giãn ra, trong đầu nhớ lại những gì anh đã nói khi hôn cô trước đó.

—— “Anh đã rất kiềm chế, chỉ sợ không khống chế được, muốn làm chuyện khác.”

Cô cảm thấy Khương Dĩ Tắc thật sự là người thanh tâm quả dục.

Hôm nay mới phát hiện thì ra tất cả đều là giả mạo.

Nếu anh hôn cô lần nữa, anh sẽ muốn làm chuyện khác với cô sao?

Loại không thể xuống giường làm cô sượng mặt kia?

Một cảnh tượng gì đó lóe lên trong đầu Sơ Niệm, cả kinh dứt khoát đẩy người ra.

Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, suýt chút nữa nuốt luôn kẹo cao su, vội vàng nhổ vào thùng rác bên cạnh, vừa xoa tim vừa ho hai tiếng.

Khương Dĩ Tắc nhìn bộ dáng né tránh của cô, dựa vào trên ghế sa lon lồng ngực khẽ rung động phát ra tiếng cười khẽ: “Vội vàng trốn như vậy làm gì, thật sự sợ anh ăn em sao?”

Mặt Sơ Niệm hơi đỏ, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh: “Nếu chúng ta làm chuyện đó, quả thật là hơi sớm, em cũng chưa chuẩn bị tinh thần, cho nên nếu như anh thật sự khó có thể tự kiềm chế, vậy thì chúng ta không hôn nữa cũng được.”

Khương Dĩ Tắc từ ghế sô pha đứng dậy, đứng ở trước mặt cô, cúi người tiến mặt lại gần, xem xét khuôn mặt thanh tú thẹn thùng của cô.

Nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, sau đó cực kỳ chân thành hỏi: “Ý “chuyện đó” là chuyện gì?”

Sơ Niệm: “...”

Hiện tại cô thật sự rất muốn đánh chết Khương Dĩ Tắc.

“Không phải nói buổi chiều chúng ta cùng nhau đi xem phim sao? Có đi nữa hay không!”

Nếu còn đùa nữa, chắc cô sẽ tắc đến dậm chân mất.

Khương Dĩ Tắc đứng thẳng dậy, trở lại vẻ dịu dàng thường ngày: “ Đi lấy áo khoác mặc vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“…”

Tốc độ trở mặt này khiến cô phải tự hỏi kẻ không đứng đắn vừa rồi có phải là Khương Dĩ Tắc hay không?

——

Đông đi xuân đến, thời gian nháy mắt trôi qua.

Doãn Lê thi đỗ khoa diễn xuất của trường đại học P.

Cô ấy rất may mắn, khi còn là sinh viên năm nhất, cô ấy đã được một đạo diễn nổi tiếng đến trường mời đóng phim, được trực tiếp chọn làm nữ chính của bộ phim “Mị ảnh”.

Bối cảnh quay của phim là là một thị trấn nhỏ cổ kính ở Giang Nam, Hòe An Cổ Trấn.

Trước đó khi Sơ Niệm gọi video với cô ấy nói muốn đến thăm đoàn làm phim, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Lần này, nhân dịp nghỉ lễ mồng một tháng Năm, liền đến Hòe An Cổ Trấn.

Đây là một bộ phim tình báo chiến tranh.

Một nữ sinh đại học ngây thơ và phóng khoáng xuất thân từ một gia đình giàu có bị phản bội tình cảm, cô uống rượu để giải tỏa nỗi buồn sau khi bị tổn thương, tình cờ gia nhập đội tình báo, bắt đầu cuộc sống đầy khói lửa và cuối cùng cống hiến cả sinh mệnh và nhiệt huyết cho thời đại đó.

Hầu hết trang phục của Doãn Lê đều là sườn xám.

Cô ấy có ngoại hình xinh đẹp, dáng người yêu kiều, mặc sườn xám càng toát lên vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại, rất có khí chất.

Khi Sơ Niệm đến, Doãn Lê đang quay một cảnh đánh nhau, thành thạo điêu luyện, ánh mắt sắc bén, khiến người khác phải ngạc nhiên.

Buổi tối hai người cùng nhau ăn tối, Sở Niệm không khỏi cảm khái: “Từ nhỏ cậu đã thích nghĩ đến diễn xuất, không ngờ giờ đã thật sự bước vào giới giải trí.”

Doãn Lê đắc thắng nói: “Diễn xuất của tớ thế nào?”

Sơ Niệm gật đầu: “Rất tốt, nhưng mà…”

Cô nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Cậu mới vào nghề sao lại có được vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn lớn hay vậy? Thanh mai trúc mã đỉnh lưu Mộ Thần Phàm tìm quan hệ cho cậu à?”

Doãn Lê khẽ xì một tiếng: “Với cái tính khí xấu xa đấy, sẽ tìm quan hệ cho tớ à?”

Sơ Niệm nghĩ nghĩ: “Vậy thì, bộ phim này được Tinh Đồ truyền thông đầu tư, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến cậu?”

Tinh Đồ truyền thông là một công ty con của tập đoàn Doãn thị, đóng vai trò vô cùng quan trọng trong ngành giải trí. Hơn một nửa số phim phát hành hàng năm đều do gia đình anh ta đầu tư sản xuất.

Mà giám đốc hiện tại của Tinh Đồ truyền thông trùng hợp lại là Doãn Lê Hân, anh trai của Doãn Lê.

Doãn Lễ trừng mắt nhìn cô: “Cậu không thể cho rằng do tớ xuất sắc nên mới được đạo diễn coi trọng sao? Anh trai tớ sẽ không cấp tài nguyên cho tớ đâu, anh ấy còn ước tớ không thể lăn lộn trong làng giải trí ấy chứ.”

Sơ Niệm cười cười: “Cậu mới là sinh viên năm nhất lại được đóng một vai tốt như vậy, tớ cũng không hiểu giới của cô lắm nên chỉ tùy tiện hỏi thôi. Ai bảo sau lưng cậu bối cảnh vững chắc, rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.”

“Cậu nói vậy, ngược lại cũng nhắc nhở tớ.” Doãn Lê như có điều suy nghĩ: “Tớ phải giữ chặt cái áo giáp nhỏ này của mình. Nếu mọi người biết tớ là thiên kim của Doãn thị, sẽ khó tránh khỏi mấy lời đồn đại không hay. Trong tương lai nếu tớ ký hợp đồng với công ty quản lý, tớ nhất định sẽ không ký với người nhà của mình, nếu muốn ký thì nhất định phải ký với đối thủ truyền kiếp của nhà tớ, như vậy mới có thể tránh được hiềm nghi!”

Sở Niệm: “...”

Kỳ nghỉ mồng một tháng năm chỉ còn vài ngày nữa, Sơ Niệm muốn dành thời gian cho Khương Dĩ Tắc, vì vậy ngày thứ hai liền rời khỏi Hòe An Cổ Trấn.

Không có xe buýt đi thẳng đến Trường Hoàn, cô phải đi xe buýt ở thị trấn nhỏ đến An Cầm, sau đó đi máy bay trở lại Trường Hoàn.

Nhưng vào buổi chiều khi đến sân bay An Cầm, gặp thời tiết xấu, máy bay bị hoãn vài giờ.

Trước khi lên máy bay, Sơ Niệm kiểm tra thời gian đã là bảy giờ tối.

Quay về vào thời điểm này, lúc đến được trường học đoán trừng ký túc xá đã đóng cửa.

Cô đã gửi một tin nhắn WeChat kể khổ cho Khương Dĩ Tắc, Khương Dĩ Tắc nói sẽ đến sân bay đón cô, ở tạm căn hộ của anh một đêm.

Khi máy bay cất cánh, Sơ Niệm càng nghĩ lại càng thấy hối hận.

Nếu không thể về ký túc xá, cô có thể nhờ tài xế ở nhà đến đón, về nhà ngủ một đêm.

Tại sao lại phải ở chỗ Khương Dĩ Tắc?

Mặc dù cô thường đến căn hộ của Khương Dĩ Tắc, nhưng mỗi đêm Khương Dĩ Tắc đều đưa cô trở lại ký túc xá.

Cô chưa từng qua đêm ở đó.

Hơn nữa, căn hộ của Khương Dĩ Tắc chỉ có một phòng ngủ, một cái giường.

Nếu tối nay cô ở đó thì hai người họ phải ngủ như thế nào?

Sơ Niệm xuống máy bay lúc mười giờ, còn một tiếng nữa ký túc xá mới đóng cửa.

Tuy nhiên Trường Quan lại là một thành phố lớn, sân bay và Đại học C không ở cùng một phía, nên hành trình nhanh nhất cũng mất một tiếng rưỡi.

Chắc chắn không thể về kịp được.

Sơ Niệm nghĩ, cảm thấy vẫn là để Khương Dĩ Tắc đưa cô về nhà đi.

Đi ra cửa, cô nhìn thấy Khương Dĩ Tắc đang đứng thẳng trong đám đông, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng nhạt, dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài, khuôn mặt dịu dàng khí chất tao nhã, thu hút ánh nhìn của mấy cô gái xung quanh.

Đôi mắt của Khương Dĩ Tắc rơi trên người cô, đáy mắt nhuốm màu dịu dàng.

Anh sải bước đi tới, cầm lấy vali trong tay cô, trong lòng long mắt chỉ có mình cô: “Ăn gì chưa?”

Sở Niên lắc đầu: “Đồ ăn trên máy bay không ngon.”

Khương Dĩ Tắc cười cười: “Chiều nay anh có làm hoành thánh, về nhà nấu cho em ăn.”

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay to ôn nhu phóng khoáng, bao chặt lấy tay cô.

Tự dưng lại làm hoành thánh vào buổi chiều, chắc chắn là biết chuyến bay của cô bị hoãn.

Sơ Niệm nhìn chằm chằm vào bàn tay bị anh nắm chặt, chạy theo bước chân anh, hơi cong khóe môi: “Vâng.”

Cô đột nhiên không muốn quay lại nhà họ Tần.

Khi trở về căn hộ đã là 11:30, Khương Dĩ Tắc nói với cô: “Tối nay em ngủ trong phòng ngủ.”

“Còn anh thì sao?” Sơ Niệm vô thức thốt lên: “Chúng ta ngủ cùng nhau?”

Dù sao cũng chỉ có một phòng ngủ.

Khương Dĩ Tắc trầm ngâm một lúc: “Nếu em đã nói như vậy, cũng được?”

Sơ Niệm: “?”

Tác giả có lời muốn nói: Công chúa Sở Sở sắp ra chiến trường ~

Chú thích một chút, chất làm phồng thực phẩm mời mọi người lên mạng tìm hiểu nha.

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp