Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 89: Xóa khỏi danh sách bạn tốt, kéo vào danh sách đen
Tần Hoài Sơ gần đây dự định đầu tư vào một công ty đang sản xuất một số nguyên liệu hóa học thô, anh đã tổng hợp một số nguyên liệu và muốn tham khảo ý kiến của Khương Dĩ Tắc để xem triển vọng phát triển của những nguyên liệu này.

Cảm thấy nói qua điện thoại cũng không được chi tiết rõ ràng lắm, vì vậy mới đích thân cầm tài liệu tới đây.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Sơ Niệm mặc bộ đồ ngủ và dép lê mở cửa cho anh, lông mày của Tần Hoài Sơ giật giật hai cái, đồng tử siết chặt lại.

Bước vào phòng khách, anh dò xét quanh bốn phía.

Trên ghế sô pha có búp bê đồ chơi Pikachu, còn có vài gói đồ ăn vặt mà Sơ Niệm ưa thích.

Mở tủ lạnh ra, trái cây và nguyên liệu bên trong cũng là những thứ mà Sơ Niên yêu thích.

Cuối cùng, ánh mắt anh phóng ra ban công, quần áo của Sơ Niệm.

Từ khi Sơ Niệm bước vào tuổi dậy thì, đồ lót của cô ngay cả anh trai ruột là mình cũng biết đường tránh.

Bây giờ lại được treo công khai trong nhà của Khương Dĩ Tắc.

Vậy là đã nảy sinh quan hệ thân mật đến mức nào với cậu ta?

Sắc mặt Tần Hoài Sơ càng ngày càng âm trầm.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Sở Niệm đang đứng bất động, giọng nói bình thản một cách bất thường: “Bắt đầu từ khi nào?”

Sở Niệm cảm nhận được bình yên trước cơn bão.

Cho rằng anh hỏi cô hẹn hò với Khương Dĩ Tắc từ khi nào, cô thận trọng trả lời: “Đợt huấn luyện quân sự của tân sinh viên.”

“Em có thường ở đây với cậu ta không?”

“Không thường xuyên, em chỉ đến vào thứ bảy và cuối tuần.”

Thảo nào ngày nghỉ không thấy về nhà, thì ra là sống với Khương Dĩ Tắc ở đây.

Từ năm mười tám tuổi, đã sống với cậu ta.

Tần Hoài Sơ cố nén lửa giận: “Ai đề xuất?”

Anh hỏi cô chuyện tỏ tình sao?

Sơ Niệm nghĩ đến Khương Dĩ Tắc nói thích cô trong rừng long não, cô mím môi dưới: “Anh, anh ấy nói trước.”

Giọng nói của Tần Hoài Sơ càng lạnh hơn: “Cậu ta đề xuất, vậy là em đồng ý?”

“Em cũng thích anh ấy, tại sao lại không thể đồng ý? Bọn em yêu nhau, vả lại em cũng lớn rồi!”

Sơ Niệm dần dần có can đảm, chỉ là chuyện yêu đương thôi mà, cô cũng trưởng thành rồi, không đến mức cả chuyện này mà anh cô cũng muốn can thiệp chứ?

Tui đã là người lớn rồi nha.

Đến tai Tần Hoài Sơ mà nói, mấy chữ này lại có ý khác.

Cô đã trưởng thành nên anh không liên quan gì đến việc cô có quan hệ với những người đàn ông khác.

Tần Hoài Sơ mặt tối sầm từ trên ghế sa lông đứng dậy, thấy cô gan to khí lớn cãi ngang với mình, bàn tay anh hơi giơ lên rồi lại buông xuống.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ đánh cô.

Anh dùng hết sự kiên nhẫn cuối cùng: “Đi thay quần áo, thu dọn đồ đạc về nhà cho anh.”

“Về nhà làm gì? Một lúc nữa em liền quay lại trường học, em vẫn còn bài tập chưa làm xong.”

“Em chắc chứ?”

“... Chắc.”

Cô cảm thấy với tình trạng hiện tại của Tần Hoài Sơ, nếu cùng anh về nhà, có thể sẽ bị ăn đòn.

Ở đây vẫn an toàn hơn.

Tần Hoài Sơ nhếch môi giễu cợt, không nói một lời, trực tiếp rời đi.

Cánh cửa bị anh đóng sầm lại, trái tim Sơ Niệm cũng run lên.

Cô vừa mới yêu Khương Dĩ Tắc, tại sao anh trai cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?

Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tần Hoài Sơ, Sơ Niệm vẫn còn lo lắng, liền cầm điện thoại nhắn WeChat cho Khương Dĩ Tắc.

Đang soạn thảo nửa chừng, cửa lại bị mở ra.

Lần này là Khương Dĩ Tắc bước vào.

Sơ Niệm lo lắng chạy tới, đang định kể cho anh nghe chuyện anh cô đến thăm, lại thấy môi Khương Dĩ Tắc có vết bầm.

Tối hôm qua không phải còn tốt sao?

“Anh ra ngoài chạy, sao lại bị thương vậy?” Sơ Niệm vòng tay qua cổ anh nhìn: “Có phải bị người ta đánh không? Ai đánh anh?”

Cô khí thế bừng bừng, như thể chuẩn bị xông ra ngoài đánh người xả giận cho anh.

Khương Dĩ Tắc cười: “Không sao, không cẩn thận bị trượt chân thôi.”

Sau khi đổi giày đi vào, anh đặt bữa sáng trong tay lên bàn.

Sơ Niệm đã vội vàng chạy đi tìm hộp thuốc, đích thân dùng tăm bông giúp anh lau vết thương: “Anh cố chịu một chút.”

Động tác tay của cô rất nhẹ nhàng, sắc mặt vẫn như cũ cực kỳ không vui: “Ngã kiểu gì mà khóe miệng lại bị thương được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có kẻ dám hiên ngang đánh người, chúng ta có nên báo cảnh sát không?

“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.”

“Sao lại không nghiêm trọng, còn chảy cả máu này.” Sơ Niệm ném chiếc tăm bông dính máu vào thùng rác, xé miếng băng cá nhân dán lên vết thương, xung quanh vẫn còn vết bầm tím.

Cô nhìn vẫn không yên lòng: “Sao anh không đến bệnh viện?”

Khương Dĩ Tắc liếc nhìn gương, như thể anh không quá để ý: “Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Sở Niệm quan sát biểu hiện của anh, bị đánh mà không tức giận.

Đến cùng là ai đánh?

Cô chợt nhận ra điều gì đó, Khương Dĩ Tắc lên lầu cùng lúc với lúc anh trai cô rời đi.

Hai người sẽ không động thủ chứ?

Sở Niệm giật mình, chỉ vào vết thương trên khóe miệng anh: “Anh trai em đánh!”

Khương Dĩ Tắc nhớ tới lúc ở dưới lầu đụng phải Tần Hoài Sơ.

Xương quai hàm của Tần Hoài Sơ vừa sắc vừa sâu, nắm lấy cổ áo anh hỏi: “Có dùng biện pháp tránh thai không?”

Lúc đó anh không kịp phản ứng, vô thức trả lời: “Biện pháp tránh thai gì?”

Sau đó anh bị đánh.

Trước khi Tần Hoài Sơ rời đi, còn tức giận nói: “Khương Dĩ Tắc, tôi nhìn lầm cậu rồi.”

Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một chút, nắm tay Sở Niệm, để cô ngồi lên đùi mình: “Nói cho anh biết, vừa rồi em và anh trai em đã xảy ra chuyện gì?”

Sơ Niệm nhớ lại vừa rồi, mô tả cảnh vừa rồi cho anh anh nghe.

Cô than thở: “Dù sao hôm nay anh em cũng rất lạ, không biết tại sao anh ấy lại tức giận như vậy, anh ấy nhìn chằm chằm đến nỗi em cảm thấy sởn cả tóc gáy.”

Khương Dĩ Tắc trầm ngâm, véo mặt Sơ Niệm, có chút bất đắc dĩ: “Đồ ngốc, vừa rồi anh trai em hỏi em ở cùng với anh từ lúc nào, em đã trả lời sai.”

Sơ Niệm: “?”

Khương Dĩ Tắc chỉ vào bộ đồ ngủ và dép lê của cô: “Em ăn mặc như vầy sáng sớm xuất hiện ở nhà anh.”

Lại chỉ vào quần lót trên ban công: “Anh trai em nhìn thấy những thứ đó, nhất định cho rằng chúng ta ở chung đã lâu, sao có hứng thú hỏi chúng ta yêu nhau từ lúc nào, tất nhiên là cậu ấy đang hỏi chúng ta sống cùng nhau từ khi nào.”

Sơ Niệm kinh hãi mở to mắt: “Anh trai em ý muốn hỏi chuyện này? Nhưng chúng ta đâu sống cùng nhau. Tối qua em mới ở lại đây lần đầu tiên, nguyên nhân là do chuyến bay bị hoãn. Hơn nữa, anh cũng ngủ trong phòng làm việc mà…”

“Đúng vậy, lúc nãy đáng lẽ em phải giải thích như vậy, sao lại đổ thêm dầu vào lửa nữa? Chưa đến mười chín tuổi, mới vừa vào đại học năm nhất đã bị anh bắt nạt, lại còn mỗi cuối tuần đều tới đây, em là sợ anh em không đánh chết anh à.”

Khương Dĩ Tắc nhắc nhở, Sơ Niệm nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Tần Hoài Sơ, mỗi lần cô trả lời đều, mặt anh đều u ám hơn một phần, cuối cùng mới được giác ngộ.

Cô lập tức tự trách mình: “Xin lỗi, là em hại anh, nhưng cũng tại anh ấy không nói rõ ràng, em không nghĩ tới những cái đó.”

“Còn vết thương nào nữa không? Để em xem.” Cô kéo quần áo Khương Dĩ Tắc ra kiểm tra, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng cùng khó chịu, nếu như anh trai cô hiểu lầm, rất có thể sẽ bị đánh cho tơi tả.

Khương Dĩ Tắc vòng tay qua eo cô, dịu dàng nói: “Không có, lúc sau anh kịp phản ứng lại, liền tránh đi.”

Anh chỉ vào miếng băng cá nhân ở khóe miệng an ủi cô: “Không phải em đã xử lý xong vết thương này rồi sao, sao anh lại trách em được chứ? Hơn nữa, lúc ấy em không nghĩ đến những điều đó cho thấy em đơn thuần, là do anh trai em suy nghĩ đen tối thôi, không phải lỗi của em.”

Sơ Niệm nhớ tới sắc mặt Tần Hoài Sơ lúc rời đi, có hơi lo lắng núi góc áo, cúi đầu nói: “Anh em rất tức giận, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hôm nay suýt chút nữa anh ấy đã đánh em, từ trước tới nay anh ấy chưa từng có hành động như vậy, nhất định là anh ấy cho rằng em đã làm anh ấy thất vọng.”

“Không sao đâu, để anh xử lý.” Khương Dĩ Tắc hôn má cô, giọng nói vẫn ấm áp ngọt ngào như mọi khi: “Nếu chúng ta đã biết đó chỉ là hiểu lầm, thì chỉ cần giải thích rõ ràng là được.”

Khương Dĩ Tắc lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số của Tần Hoài Sơ bấm gọi.

Không gọi được.

Sơ Niệm suy nghĩ một chút, đề nghị: “Sao không gửi tin nhắn WeChat cho anh ấy đi, đọc tin nhắn WeChat anh ấy sẽ hiểu thôi.”

Khương Dĩ Tắc gật đầu, mở hộp thoại WeChat nhắn cho Tần Hoài Sơ, soạn tin nhắn rồi gửi đi:【 Niệm Niệm hiểu lầm câu hỏi vừa rồi của cậu, hai chúng tôi không đi xa như cậu nghĩ đâu, đêm qua em ấy ở lại đây là ngoài ý muốn.】

Nhấp vào Gửi.

Lời nhắc của hệ thống: Tin nhắn của bạn đã được gửi đi, nhưng nó đã bị người nhận từ chối.

Khương Dĩ Tắc: “...”

Nhìn thông báo nhắc nhở bên trên, Khương Dĩ Tắc bật cười, trêu chọc Sơ Niệm: “Anh vốn luôn cảm thấy nhân duyên của mình khá tốt, không ngờ tới sinh thời, lại bị hai anh em nhà em lần lượt kéo vào danh sách đen.”

Sơ Niệm: “...”

Thế mà lại bị chặn, có vẻ như vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng.

Sơ Niệm nhìn thông báo WeChat của Khương Dĩ Tắc, đột nhiên lo lắng rằng mình cũng sẽ bị Tần Hoài Sơ chặn.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm WeChat.

Nhìn chằm chằm vào khung chat ghi dòng chữ “Anh trai”, cô do dự một lúc rồi lấy hết can đảm gửi một biểu tượng cảm xúc: [(/ngoan ngoãn)]

Khi bấm gửi, cô nhắm mắt lại thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng nhận được phản hồi của hệ thống giống Khương Dĩ Tắc.

Sau khi thầm cầu nguyện ba lần, cô mở mắt ra—

Quả nhiên, không nhận được thông báo bị cho vào danh sách đen!

Tuy nhiên, tin nhắn cô gửi đi cũng có dấu chấm than màu đỏ.

Hệ thống nhắc đối phương chưa phải là bạn tốt của cô, cần được add friend lại để xác minh trước khi trò chuyện.

Anh trai cô không chặn cô.

Mà hủy kết bạn với cô.

Sơ Niệm liếm môi dưới, cầm điện thoại của hai người so sánh, cau mày suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, cô liếc xéo hỏi Khương Dĩ Tắc: “Xóa bạn bè hay chặn bạn bè, hai hình phạt này hình phạt nào nặng hơn?”

Khương Dĩ Tắc: “…”

Không đợi Khương Dĩ Tắc trả lời, Sơ Niệm tiếp tục phân tích: “Anh hả? Em bị hủy kết bạn còn có thể kết bạn lại, coi như là có cơ hội hối cải làm lại từ đầu, còn anh bị cho vào danh sách đen coi như hết cơ hội.”

Cô rất hài lòng với phán đoán của mình, gật đầu: “Quả nhiên so với anh, anh trai vẫn quan tâm em nhiều hơn một chút, xem ra em đúng là em gái ruột của anh ấy.”

Khương Dĩ Tắc: “...”

Đang yên đang lành, sao lại ganh đua so sánh rồi?

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp