Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 91: Niệm Tắc
Khi Sơ Niệm học đại học năm thứ ba, Khương Dĩ Tắc đã kết thúc chương trình học tiến sĩ trước một năm, cũng thuận lợi vào viện nghiên cứu khoa học dưới sự tiến cử của thầy hướng dẫn.

Có đôi khi anh vì làm dự án, bận rộn mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, anh chỉ có thể gọi video nói chuyện với Sơ Niệm.

Trường Hoàn là một thành phố dễ dàng có tuyết rơi vào mùa đông.

Kỳ thi cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc, lúc bước ra khỏi phòng thi đã năm giờ, những bông tuyết đã rơi đầy bên ngoài, phủ trắng hàng cây.

Sơ Niệm trùm mũ áo lông lên đầu, hai tay đút vào túi.

Bạn trai Trình Duyệt Ninh tới đón cô ấy, chào Sơ Niệm và Tịch Nhất Đan rồi đi.

Chiều nay là kỳ thi cuối cùng, nghĩ đến kỳ nghỉ đông sắp tới, Tịch Nhất Đan rất hưng phấn: "Niệm Niệm, khi nào cậu về?"

Sơ Niệm nghĩ: "Tớ vừa nhận công việc thiết kế quảng cáo, làm xong tớ sẽ về nhà."

"Vậy cũng được, nhà cậu ở thành phố về lúc nào cũng tiện. Mấy chuyên ngành khác còn chưa kết thúc, ký túc xá chắc một tuần nữa mới khóa cửa."

"Còn cậu thì sao?" Sơ Niệm quay đầu hỏi cô.

"Sáng mai tớ đi tàu cao tốc."

"Ừm, vậy cậu đi đường bình an."

Hai người đi ngang qua phòng ăn, thuận tiện mua cơm mang về ký túc xá.

Tịch Nhất Đan chắc do thi xong nên tâm tình rất tốt, mua rất nhiều đồ ăn, Sơ Niệm thì chỉ mua một bắp ngô.

"Cậu ăn ít vậy thôi à?" Tịch Nhất Đan nhìn đồ trên tay mình, rồi lại nhìn qua tay cô.

Sơ Niệm thuận miệng nói: "Tớ đang giảm cân."

Tịch Nhất Đan nhìn đôi chân mảnh khảnh của cô dù đã mặc nhiều lớp, có chút không nói nên lời: "Cậu như vậy mà còn giảm cân, vậy những người như tớ phải sống làm sao?"

Sơ Niệm cười: "Cậu cũng không mập, chỉ là tớ vẫn chưa đói."

Tịch Nhất Đan cảm giác được tâm tình của cô không tốt, xem xét hai giây liền thận trọng hỏi: "Mấy ngày nay không thấy cậu với vị đại khoa học kia gọi video, hai người cãi nhau à?"

Kể từ khi Khương Dĩ Tắc vào viện nghiên cứu, những người xung quanh đã thay đổi cách gọi từ đại tài tử đổi thành nhà đại khoa học.

Sơ Niệm hơi giật mình, rồi mỉm cười lắc đầu: "Không có, gần đây anh ấy đang làm nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm, liên quan đến cơ mật học thuật nên không thể gọi video."

"À, ra là vậy."

Trở về ký túc xá, Tịch Nhất Đan liền đóng cửa lại.

Thấy không có người bên ngoài, cô liền trêu chọc Sơ Niệm: "Hai người làm như đang ở nơi đất khách vậy, lâu lắm mới gặp nhau một lần, cứ theo tần suất này, vị đại khoa học mỗi lần nhìn cậu chẳng phải như sói đói chụp mồi sao? Cậu chịu được không?"

Sơ Niệm bị hỏi sững sờ hai giây, sau đó cô ý thức được ý trong lời nói của Tịch Nhất Đan, sắc mặt liền đỏ bừng: "Cậu nói cái gì vậy, hai bọn tớ không phải vậy nha."

Tịch Nhất Đan vốn chỉ muốn đùa một chút, không ngờ những lời đó sẽ lọt ra khỏi miệng Sơ Niệm.

Cô có chút khó tin: "Hai người không làm gì hết sao? Không phải chứ, cậu thường xuyên đi chơi đêm, thường xuyên đi dạo bên bờ sông làm sao lại không ướt giày?"

Kể từ khi ở lại căn hộ của Khương Dĩ Tắc một đêm, Sơ Niệm thường hay qua đêm ở đó.

Nhưng mỗi khi cô ở đó, Khương Dĩ Tắc sẽ ngủ trên chiếc giường gấp trong phòng làm việc.

“Dù sao cũng không có.” Sở Niệm cầm bắp ngô kéo ghế trước bàn rồi ngồi xuống lướt điện thoại.

Tịch Nhất Đan cũng kéo ghế của mình tới: "Tại sao vậy? Cô nam quả nữ vào đêm hôm khuya khoắt, vị đại khoa học đối mặt với tiểu tiên nữ như cậu, có thể kiên quyết đến vậy sao? Hai người đã ở bên nhau hơn hai năm, sự tiến triển này thật đúng là đáng kinh ngạc."

Sơ Niệm bóc một hạt bắp ngô đưa vào miệng, suy nghĩ nói: "Có thể anh ấy thấy mình còn nhỏ."

Tịch Nhất Đan thở dài: "Cậu cũng hai mươi mốt tuổi rồi, cũng không tính là nhỏ được, hai mươi tuổi đã được kết hôn theo pháp luật rồi."

Cô lặng lẽ tiến đến bên tai Sơ Niệm: "Duyệt Ninh và bạn trai mới quen nhau nửa đầu năm nay, tiến triển còn nhanh hơn hai người."

Sơ Niệm thiếu chút nữa bị cô làm nghẹn, mở to mắt: "Sao cậu biết?"

“... Dĩ nhiên là Trình Duyệt Ninh nói cho tớ biết."

Hai người đang nói chuyện, Trình Duyệt Ninh trong nhóm gửi một tin nhắn wechat, nói tối nay sẽ không ở ký túc xá, bảo hai người nhớ khóa cửa trước khi đi ngủ.

Tịch Nhất Đan nhìn tin nhắn, rồi cô giơ cuộc nói chuyện lắc lư trước mặt Sơ Niệm: "Xem đi, tớ biết ngay mà."

Cô thần bí ghé vào tai Sơ Niệm: "Tớ nghe nói đàn ông trong chuyện này một khi phá cấm chế, sẽ dễ bị nghiện."

Sơ Niệm không nói lên lời cười nhìn cô: "Cậu chưa yêu đương bao giờ, sao biết được chứ?"

Tịch Nhất Đan nhún vai: "Trên mạng đều nói như vậy."

Cô lại nghĩ đến trạng thái của Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc, chậc hai tiếng nói: "Sự cấm dục của nhà khoa học Khương quả nhiên không phải giả vờ, đàn ông bình thường không thể so sánh được."

Sơ Niệm: "..."

Buổi tối Sơ Niệm tắm rửa xong, liền ngồi vào bàn sách suy nghĩ thiết kế bản thảo.

Thỉnh thoảng cô lại sờ vào điện thoại nhìn một chút, Khương Dĩ Tắc vẫn chưa trả lời wechat của cô.

Gần đây anh ấy quá bận rộn nên thỉnh thoảng mới gửi tin nhắn cho cô.

Cô thở dài chán nản, đặt điện thoại lên bàn rồi tiếp tục thiết kế.

Gần mười một giờ, Tịch Nhất Đan ngày mai phải dậy sớm đón tàu cao tốc nên đã ngủ.

Sơ Niệm ngáp một cái, cô vươn vai rồi đi khóa cửa ký túc xá, chuẩn bị lên giường ngủ.

Bỗng điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô sợ đánh thức Tịch Nhất Đan, liền vội vàng cầm lên rồi tắt tiếng.

Vừa thấy Khương Dĩ Tắc gọi tới, hai mắt cô sáng như sao, vội vàng chạy ra ban công: "A lô?"

"Đã ngủ chưa?" Giọng nói ôn nhuận lưu luyến của Khương Dĩ Tắc truyền vào bên tai.

"Đang chuẩn bị ngủ, anh xong việc rồi à?"

"Ừm." Khương Dĩ Tắc nhẹ nhàng đáp, anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng trên ban công, mỉm cười nói: "Em nhìn xuống dưới đi."

Nghe thấy giọng nói của anh, Sơ Niệm vô thức nhìn xuống lan can.

Khương Dĩ Tắc đứng dưới đèn đường, mặc một chiếc áo len cổ đứng màu trắng và một chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình thẳng tắp và thon dài.

Bông tuyết bay lượn dưới ánh đèn mờ ảo, rơi xuống mái tóc của anh, phủ đầy vai áo anh.

Thấy cô nhìn sang, anh vẫy tay, nói vào điện thoại hỏi cô: "Ký túc xá sắp khóa cửa rồi, em có muốn ra ngoài không?"

"Muốn!" Sơ Niệm gần như không chút do dự liền đồng ý, bóng người trên ban công biến mất trong nháy mắt.

Khương Dĩ Tắc nói thêm vào điện thoại: "Nhớ mặc quần áo dày vào."

Sơ Niệm khoác chiếc áo lông ngoài vội vã chạy xuống sảnh tầng một, đúng lúc gặp dì quản lý đang cầm chìa khóa từ phòng trực ban đi ra.

Dì ấy nhìn thấy cô liền hét lên: "Em kia, khóa cửa rồi còn muốn đi đâu? Mau về ký túc xá đi."

Sơ Niệm dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Khương Dĩ Tắc hình như cũng nhận ra động tĩnh bên này, liền đi về phía này.

Sơ Niệm cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười với dì quản lý: "Dì à, con thi xong hôm nay sẽ về nhà."

Cô chỉ ra phía bên ngoài: "Dì xem, người nhà con tới đón con kìa."

Cô không cho dì ấy cơ hội hỏi thêm, liền nhanh chân chạy ra bên ngoài: "Dì ơi, trong nhà con còn việc, con đi trước."

Cô lao ra kéo Khương Dĩ Tắc chạy đi, nghe phía sau dì ấy gọi hai tiếng, cô cũng không quay đầu lại mà chạy nhanh hơn.

Chạy xa khỏi ký túc xá, Sơ Niệm thở hổn hển, dần dần đi chậm lại, oán trách anh: "Sao anh lại chọn giờ này tới tìm em, chậm thêm chút nữa là em không ra được rồi."

Khương Dĩ Tắc nắm tay cô đút vào túi, quay đầu nhìn cô: "Đúng là có hơi muộn, anh cũng chỉ thử vận may, xem có thể đuổi kịp không."

"Em thi cử sao rồi?" Khương Dĩ Tắc lại hỏi.

Sơ Niệm bĩu môi, không hài lòng lắm với câu hỏi này: “Cuối cùng chúng ta mới có cơ hội gặp nhau, anh ngoài thành tích ra không thể hỏi gì khác sao?"

Khương Dĩ Tắc cười: "Vừa rồi em nói với dì quản lý ký túc xá anh là phụ huynh của em, vậy anh không được có chút dáng vẻ của phụ huynh, quan tâm tình hình của em chút được sao?"

Sơ Niệm: "..."

Trên đường về căn hộ, tay Sơ Niệm vẫn luôn bị anh nắm chặt, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Không biết sao, cô lại nhớ tới lời Tịch Nhất Đan nói lúc trước.

Cô và Khương Dĩ Tắc tiến triển thật sự rất chậm.

Với Khương Dĩ Tắc được coi là cấm dục, hay là lãnh đạm?

Lãnh đạm?

Lúc Sơ Niệm nghĩ trong lòng, vô thức lẩm bẩm suy đoán cuối cùng của mình.

Dưới dãy lầu, Khương Dĩ Tắc dừng bước, nhìn về phía cô: "Cái gì?"

Sơ Niệm bị hỏi đến thần sắc hơi ngưng trệ, sau khi phản ứng lại vội vàng nói: "À, em đang nghĩ đến một bài viết xem trên mạng gần đây, hồ ngôn loạn ngữ."

Dẫn đầu bước vào tòa nhà.

Cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Khương Dĩ Tắc nhìn mình, cô giả vờ bình tĩnh đi vào thang máy rồi ấn tầng.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn dãy số nhảy nhót phía trên.

Hai giây sau, Khương Dĩ Tắc đột nhiên khẽ mỉm cười: "Trên mạng có bài nào liên quan đến lãnh đạm, nói cho anh biết đi?"

"..."

Sơ Niệm nghĩ nếu bây giờ còn có cơ hội trở về ký túc xá thì tốt biết mấy.

Cũng may, ngay lúc đó cửa thang máy 'ting' một cái rồi mở ra, cô bước ra ngoài như thể không nghe thấy gì.

Cô đã ghi lại dấu vân tay của mình trên căn hộ này và đặt tay lên đó để mở khóa.

Cửa mở ra, Sơ Niệm bước vào, đưa tay chạm vào công tắc trên tường.

Không ngờ đèn còn chưa kịp bật, giây tiếp theo Khương Dĩ Tắc đã đẩy người vào tường.

Cửa đã được anh đóng lại, trong phòng ánh đèn lờ mờ, tối không nhìn rõ gì cả.

Anh áp sát lại, khắp người toát ra nội tiết tố nam, mang theo khí chất có phần nguy hiểm, khiến trái tim Sơ Niệm nhảy dựng lên.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn, hai cổ tay cô đã bị anh dùng một tay giữ chặt, giơ lên qua đỉnh đầu.

Khuôn mặt đẹp trai trong sáng đó tiến lại gần, hơi thở phả ra luồng khí nóng bỏnh khiến má cô ửng hồng.

"Lãnh đạm." Anh áp môi vào tai cô: “Em đang nói anh đấy à?”

Cô giật mình, vừa tính mở miệng định phủ nhận, liền bị anh dùng miệng phong bế.

Nụ hôn này chất chứa nỗi nhớ và khát vọng đã lâu, cuồng nhiệt và hoang dã hơn bao giờ hết.

Nó rất khác với hình ảnh ôn hòa và khiêm tốn thường ngày của anh ấy, đầy dục vọng.

Không biết có phải do ba chữ vừa rồi của cô kích thích hay không mà mỗi nụ hôn của anh đều quá điêu luyện, trêu chọc khiến cô mặt đỏ tới mang tai, triệt để vây hãm.

Không biết qua bao lâu, lưng Sơ Niệm vô tình dựa vào công tắc phía sau.

Một ánh sáng chói lòa đột nhiên sáng bừng lên.

Hai người đều sững sờ, tất cả tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt liền dừng lại.

Lúc này Sơ Niệm mới để ý, không biết từ lúc nào cô đã leo lên vai anh, hai chân vắt qua eo anh, bị anh ôm trong lòng, tư thế rất mập mờ.

"?"

Tình huống gì đây?

Đây không phải là cô chủ động chứ?

Sơ Niệm giật mình nhảy khỏi người anh, hai tai cô đỏ bừng.

Khương Dĩ Tắc thì lại rất bình tĩnh, anh mở điều hòa điều chỉnh nhiệt độ một chút, rồi cởi áo khoác ngoài treo trên giá áo, lại tự nhiên cúi người giúp cô lấy dép lê.

Giống như lúc này hai người vừa mới vào cửa, nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi hoàn toàn không tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác.

Nếu không phải hiện tại môi Sơ Niệm vẫn còn cảm giác, thì cô sẽ tin cái gọi là ảo giác.

Mấy ngày không về, Khương Dĩ Tắc liền lấy mấy tấm vải phủ đồ đạc xuống.

Sơ Niệm vuốt lại mái tóc rối bù của mình, rồi đi tới giúp anh gấp lại.

Cánh môi cô đỏ thắm, còn lưu lại vết vừa bị tàn phá.

Khương Dĩ Tắc khẽ nhìn, ánh mắt hơi trầm xuống, anh bình tĩnh dời tầm mắt: "Sắp nghỉ đông rồi, em định khi nào thì về nhà?"

"Lúc nào cũng được." Cô lơ đãng đáp.

Khương Dĩ Tắc nhận lấy tấm vải che bụi trên tay cô, gấp lại đặt sang một bên: "Gần đây anh đang nghỉ phép, không vội thì về muộn một chút?"

Sơ Niệm cúi đầu: "Ò."

Hai người dọn dẹp phòng khách đơn giản một chút, Sơ Niệm lại giúp anh dọn dẹp phòng làm việc

Khương Dĩ Tắc đem cái giường gấp kia mở ra, lại phát hiện có một chân giường hình như có chút lỏng lẻo.

Anh vốn muốn sửa một chút, kết quả lực đạo trên tay quá mạnh khiến nó bị gãy.

Sơ Niệm đứng trước bàn đọc sách, nhìn chiếc giường bỏ hoang kia, châm chọc nói: "Chắc lúc anh mua là hàng giá rẻ, cũng quá mỏng manh rồi, còn chẳng nằm được mấy lần."

Khương Dĩ Tắc ngồi xổm ở đó nhìn đống hỗn độn trước mặt, im lặng một lúc, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

Sơ Niệm chưa bao giờ thấy ai có thể cười khi giường bị hỏng: "Anh là... Cười trong đau khổ sao?"

Nhưng cô cảm thấy không giống lắm.

Khương Dĩ Tắc ném chiếc chân giường mà anh vẫn đang cầm, và kim loại chạm xuống đất vang lên một tiếng keng.

Anh đứng dậy, nhướng mày nhìn cô: "Gãy không phải rất tốt sao? Cũng không phải chỉ có một chiếc giường trong nhà."

Sơ Niệm: "?"

Khương Dĩ Tắc đi lên phía trước, ánh đèn chiếu xuống, phác họa rõ ràng khuôn mặt tuấn dật của anh.

Mí mắt anh cụp xuống, khóe môi cong lên như có như không, thần sắc lộ vẻ đắc ý sâu xa: "Niệm Niệm của chúng ta, trưởng thành rồi."

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp