Các Người Cứ Tiếp Tục, Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được

Chương 18: Hồng Quân là hồ Ly
Có thể nói Phạm Thiên là bộ mặt mạnh nhất của hệ chiến đấu, năm đó vừa mới sinh ra thì một mình y đã đối đầu gần hết cao thủ trong Hồng Hoang giới rồi, thực lực của đám người đó cũng xêm xêm đám tu sĩ vị diện khác này.

sau ngàn năm Phạm Thiên đã mạnh đến mức nào không ai biết rõ, cách thức tu luyện của Phạm Thiên không giống với bất kỳ một tu sĩ nào.

Phạm Thiên cũng thật hối hận vì đã đến đây " các ngươi thật đúng là muốn tìm chết "

Hồng Quân cười hề hề khuôn mặt thanh tú nhìn có chút tiện hề hề.

La Hầu thì trực tiếp hơn quay mặt đi chỗ khác như thể đang nói ' ta đang chột dạ '

La Hầu là một tên Ngụy mặt than nhưng khi ở cạnh Hồng Quân thì cứ như chỉ số IQ bị giảm sút lâu lâu rồi hai cãi nhau với Hồng Quân dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không bằng con muỗi hai người kia cũng có thể khiến cho cả thế giới đều biết.

Tu sĩ từ vị diện khác thấy điểm số có đồng bọn đều đồng loạt giương vũ khí bởi theo xuy nghĩ của bọn họ tên đồng bọn đến sau mới là kẻ mạnh, mà họ cũng đoán đúng.

Cửu Huyền huyết quang lóe lên biến thành một cây cổ cầm, mặt trên cổ cầm khác hoa văn tinh xảo hình một cái cây và một hồng y thiếu niên đang đứng.

" Đăng.... Đăng.... Đăng...." tiếng đàn trầm trầm không không một bản hoàn chỉnh, âm luật lan ra theo hình cánh quạt, tức khác máu tươi từ thất khiếu của một vài tên có tu vi yếu, người có tu vi cao hơn thì tâm thần hoảng hốt vội vàng điều khiển chân khí áp lại sóng âm.

Hồng Quân cười phớ lớ " Ma Quân lợi hại "

Phạm Thiên thật muốn một quyền đập chết Hồng Quân, đừng nhìn tên này không đáng tin nhưng thực chất là một kẻ chuyên ném nồi, một con hồ ly chính hiệu, còn hồ ly hơn cửu vĩ.

Thanh giáo trong tay La Hầu giống như một máy cắt cỏ, chỉ cần người nào bị Phạm Thiên đánh ngã hắn sẽ thu đầu người, đây có lẽ là một sự ăn ý của bọn họ khi đã quen biết nhau cùng nhau quậy tưng bừng Hồng Hoang giới.

Nếu nói những kẻ nào mà Hồng Hoang giới muốn chửi nhất chắc chắn là những kẻ mà chơi cùng Phạm Thiên, dù có ngoan hiền đến đâu cũng bi dạy hư, điển hình nhất chính là Âm Dương Tử, bọn họ gọi Phạm Thiên một tiếng " Ma Quân " bao hàm sự tin tưởng và sự sùng bái, bọn họ tin tưởng cách làm người của Phạm Thiên, cũng sùng bái thực lực của y, Phạm Thiên rất thích tiền, nhưng y lại rất quý trọng bạn bè dù đôi lúc hơi khó ưa.

Còn người khác gọi Phạm Thiên là Ma Quân bao hàm sự kiêng kỵ và sợ hãi, kiêng kị sức mạnh của Phạm Thiên sợ hãi một khi y không vui sẽ giết hết cả đám, chỉ cần Phạm Thiên muốn thế giới này y cũng có thể phá vỡ.

La Hầu càng giết người màu đỏ trên đầu càng đậm số điểm càng lớn dụ hoặc càng mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ hấp dẫn những kẻ mạnh hơn, nghĩ vậy Hồng Quân lập tức nhảy vào giúp đỡ La Hầu, thời gian kéo càng dài người của Hồng Hoang giới đến càng nhiều, áp lực của bộ ba cũng giảm đi không ít.

Một trận pháp âm dương bát quái đột nhiên xuất hiện dưới chân ba người Phạm Thiên La Hầu Hồng Quân, khi còn đang ngơ ngẩn thì đã biến mất ngay tại chỗ, đám tu sĩ kia đều mộng bức.

Ni ma khó khăn lắm mới đánh được ba kẻ này yếu đi, kết quả một cái trận pháp âm dương xuất hiện đã lập tức đem người rời đi.

Âm Dương Tử tỏ vẻ, ta không biết gì hết á.

Trận pháp của Âm Dương Tử có thể khiến cho một khoảng cách nhất định âm dương đảo điên có thể khiến cho kẻ ở trong trận lập tức được dịch chuyển đến bên cạnh người thi pháp.

Kỳ Lân thấy trên đầu ba người trước sau đều đỏ không khỏi nhìn thêm vài vòng " chậc chậc đỏ thế này các vị đạo hữu nên đi thử vận may đi "

Cậu ta là kỳ lân nhất tộc, mà tộc kỳ lân có khả năng mang lại may mắn cho người khác, cậu ra thường rất thích những thứ có liên quan đến vận may, mà trong những người cậu ta gặp Phạm Thiên là người có vận may nghịch thiên nhất, chỉ cần Phạm Thiên muốn một hòn đá bên đường bị y nhặt lên cũng có thể biến thành bảo bối đó, kỳ lân đi theo người như vậy rất hạnh phúc.

Dù có được trận pháp của Âm Dương Tử kéo chạy một đoạn nhưng ba cột sáng trên đỉnh đầu bộ ba quá mức chói mắt giống như tia laser vậy muốn kẻ khác không thấy cũng khó...

Thế là cả đám lại cùng nhau chạy như ma đuổi, chạy được một đoạn lại bị người trước mặt chặn lại, mười người của Hồng Hoang giới đều cười lạnh có người bẻ ngón tay vang lên âm thanh rắc rắc, có người lại xoa tay cười hằm hè giống như đám thú điên xổng chuồng.

" Ma Quân đại nhân, hi vọng lát nữa ngài sẽ ra tay ".

Phạm Thiên cười nhẹ, y hiểu lời bọn họ, thực lực y mạnh nhất nếu lúc đám người này đánh nhau đến mệt thì Phạm Thiên sẽ ra tay cứu giúp những con cừu non đáng thương sắp bị đám sói già bắt đi hầm canh.



Chương kế tiếp