Cái Quỳ Này Tôi Nhận

Chương 100
Gì cơ? Tống Sư Yểu ngơ ngác, dưới sự thôi thúc của nữ cai ngục, cô nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi thay đồ.

“Cô sắp được gặp Quốc vương rồi, trời ơi, cô có cơ hội nói chuyện với Quốc vương bệ hạ, có cơ hội không cần tham gia chương trình này nữa, để đoàn điều tra của Quốc vương đến điều tra lại án tình của cô…” Nữ cai ngục còn kích động hơn cả cô, hiển nhiên cũng đã hoàn toàn tin chuyện Tống Sư Yểu bị hàm oan.

Bộ đồ này rõ ràng không phải nữ cai ngục chuẩn bị cho cô, chất liệu sờ vào thấy rất mềm mại thoải mái, dáng đồ ưu tú, kiểu đồ nho nhã khiêm tốn, ẩn trong đó là sự hoa lệ, vừa nhìn đã biết giá tiền không hề rẻ. Nếu không phải nữ cai ngục, vậy thì là do người từ vương cung mang đến.

Cũng đúng, không thể nào để cô mặc áo tù nhân để đi diện kiến chủ nhân của vùng nước này được, người nắm quyền tôn quý nhất của quốc gia.

Nhưng tại sao Quốc vương lại muốn gặp cô? Biểu hiện xuất sắc của cô trong vài tập của chương trình đã làm dấy lên sự theo dõi từ trong vương cung từ trước, từ đó khiến Quốc vương quan tâm đến vụ án của cô, phái đoàn điều tra tra ra chân tướng thật sự. Đây là một khả năng mà cô đã nghĩ ra lâu rồi, với cô mà nói chỉ có lợi không có hại.

Nhưng tại sao khi ngày này tới thật, cô không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn bỗng dưng có cảm giác bất an?

Lúc này, các đại cổ đông của chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” sau khi nhận được tin người trong vương cung đến nhà giam cũng bắt đầu lo lắng. Người của vương cung đến tìm Tống Sư Yểu? Tại sao lại như vậy? Chả nhẽ vì biểu hiện quá đỗi ưu tú của Tống Sư Yểu đã thu hút sự chú ý của Quốc vương? Có cần phải đến mức này không! Có ưu tú hơn nữa thì cũng chỉ là một chương trình giải trí thôi mà? Sao có thể làm Quốc vương chú ý tới chứ?

Quan nội vụ đến đón Tống Sư Yểu là một người đàn ông trẻ tuổi, trông rất sáng sủa, khi cười lên cảm tưởng như xuân về hoa nở.

“Chào cô, cô Tống, tôi là quan nội vụ của ngài Công tước Murphy, đến đây để mời cô vào vương cung, tham gia dạ tiệc của ngài.”

Quan nội vụ của Công tước, chứ không phải của Quốc vương.

Quả cân treo trong lòng ngực của Tống Sư Yểu bỗng nhẹ hẳn, sau đó cô không khỏi bật cười. Chắc là cô điên rồi, sao lại nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy chứ?

Nếu Giang Bạch Kỳ của thế giới thực tế ảo là Quốc vương, và cô là người định mệnh của anh thì sao anh đã biết rõ khổ nạn cô đã trải qua mà vẫn nỡ xem như không thấy, không hề có chút hành động nào?

Cô là người định mệnh của anh, anh muốn tìm chả nhẽ lại không tìm thấy? Nếu anh là Hạt Bụi Nhỏ của cô thì dù cô có ở địa ngục, anh cũng sẽ chắc chắn mở tung cổng địa ngục đi tìm cô.

Bởi vì như vậy nên cô mới không thể chấp nhận đúng không?

Vậy nên, A Kỳ không thể nào là Quốc vương được.

Các đại cổ đông sau khi biết đáp án cũng thở phào một hơi, hoá ra không phải là quan nội vụ của Quốc vương, Quốc vương vốn không thích chương trình này, vả lại những năm trở lại đây tính tình ngài cũng không tốt mấy, sao lại đi xem chương trình ngài đang ghét chứ, nhân viên công tác trong vương cung cũng sẽ không lấy chuyện này ra tự chuốc xui vào người.

May thay may thay, còn sợ cây rụng tiền sắp bị chặt rồi cơ.

Xe không có biển số xe, bên trên chỉ có dấu hiệu của chủ nhân vùng đất này, ai nhìn cũng biết đây là xe của vương cung. Xe đi đường chuyên dụng đặc biệt, nếu gặp đèn giao thông thì thiết bị cảm ứng thông minh trên đèn giao thông sẽ lập tức cảnh báo, thay đổi quy tắc, đảm bảo cho xe không cần dừng lại, có thể đi một mạch.

Tống Sư Yểu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong đầu lại bắt đầu nghĩ ngợi.

Trong vương cung có rất nhiều người ở, nhưng người có thể vừa mở dạ tiệc trong vương cung vừa mời một tội phạm đến tham gia chỉ có một người duy nhất, đó chính là Công tước Murphy.

Công tước Murphy không phải dòng dõi chủ nhân lãnh thổ, anh ta là một nhà khoa học thiên tài xuất chúng, từng là trợ thủ của Quốc vương, giúp đỡ Quốc vương để cùng tạo ra hệ thống thế giới thực tế ảo, cống hiến nhiều vô số kể, vì vậy mà được ban tước hiệu này, đồng thời cũng nhận được đặc quyền mà người khác không có.

Tống Sư Yểu không hề biết gì về vị công tước này, chỉ mơ hồ nhớ rằng đã từng thấy trên báo viết anh ta là một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, trầm lặng kín tiếng… Hửm?

Tống Sư Yểu khựng lại, bỗng bật ra một suy nghĩ trong đầu, liệu có thể nào là Giang Bạch Kỳ không?

Một người đang ở vương cung, có thể tiếp xúc với hệ thống chủ của thế giới thực tế ảo, vẻ ngoài không nổi bật, trí thông minh hiếm thấy, có được thanh danh địa vị nhờ trí tuệ của mình. Những điều trên hoàn toàn khớp với những đặc điểm mà cô tưởng tượng ra ở Giang Bạch Kỳ trong hiện thực. Còn về việc tại sao anh không đưa tay ra giúp cô ở hiện thực, có lẽ là có điều gì khó nói?

Tóm lại, nếu cô gặp được Giang Bạch Kỳ, cô chắc chắn sẽ cảm nhận được, cô nhất định có thể nhận ra anh từ ánh nhìn đầu tiên.

Cô bắt đầu mong chờ cho chuyến đi đến vương cung này rồi đấy.



Vương cung.

Quốc vương hít thở một cách yếu ớt, đưa tay đặt lên trán thì thấy trán mình nóng hổi.

Tâm trạng của hắn đang rất tồi tệ, sau khi đuổi đám trưởng lão nội các và quan nội vụ cố gắng khuyên mình hãy chấp nhận số phận đi, hắn bắt đầu sốt cao.

Cảm giác khó chịu đã thay đổi, trước kia chỉ là lúc nóng lúc lạnh, ít ra hắn có thể tống khứ nhiệt lượng và hàn khí ra khỏi cơ thể, có khó chịu thì cũng chỉ ở một lớp bên ngoài, nhưng bây giờ không giống vậy nữa, hắn bị bệnh như một con người bình thường.

Giống một con người…

Hắn choàng mở to hai mắt, trong mắt là sát khí lạnh lẽo.

Vui vì người ta thấy vui, đau vì người ta thấy đau, hỉ nộ ái ố hoàn toàn bị người khác khống chế, đây mà là lời chúc phúc ư? Rõ ràng là lời nguyền, chắc chắn là một con người xảo trá nào đó đã dụ dỗ vị chủ nhân đầu tiên của lãnh thổ, để tạo ra thứ định mệnh không hề có ích lợi gì với họ như thế này.

Hắn đã luôn chẳng cảm nhận được gì, cho đến một ngày nào đó của 22 năm trước, thời khắc Tống Sư Yểu được sinh ra trên thế giới này, giống như có thứ gì đó rơi xuống thế giới bình lặng, ổn định và có trật tự của mình, tạo ra phản ứng hoá học quái lạ khiến người ta khó mà thích ứng.

Hắn ghét những thứ nằm ngoài tầm tay, cũng không thích bị cảm xúc lạ kỳ làm ảnh hưởng trong lúc thí nghiệm, bản thân hắn cũng biết rõ những Quốc vương trong lịch sử trước kia đã thất bại thế nào. Vậy nên không lâu sau, hắn không hề do dự gì mà vứt bỏ đi trái tim đang thôi thúc hắn đi tìm cô. Chỉ là hắn không ngờ rằng cho dù đã bỏ đi trái tim đó, thì hắn vẫn bị Tống Sư Yểu ảnh hưởng.

Điều này càng làm hắn phẫn nộ hơn nữa, giống như đang chịu phải sự đe doạ ép buộc nào đó vậy. Thế nên hắn không hề có ý định tìm người đó, hắn không muốn cúi đầu trước số mệnh, giao mình cho một con người sáng nắng chiều mưa.

Nhưng rồi, hắn không được ngờ rằng trái tim bị hắn vứt bỏ ấy lại không chịu từ bỏ mà đã tìm thấy cô.

Giang Bạch Kỳ không tin cô sẽ yêu anh, bởi vì anh biết mình chẳng qua chỉ là một trái tim, là một thứ phụ thuộc vào người ta, một trái tim có thể làm được gì? Con người đó một khi biết mình là người định mệnh của Quốc vương thì sẽ chọn Quốc vương hay chọn một trái tim, điều này không phải rất dễ đoán ư?

Đáng tiếc rằng Giang Bạch Kỳ nghĩ nhiều quá rồi, Quốc vương sẽ không bao giờ khuất phục trước số mệnh, chấp nhận người định mệnh gì gì đấy.



Các trưởng lão nội các dài cổ trông ngóng ở trong vương cung.

Tối qua sau khi thức đêm xem hết video hai tập trước, và cả tập ba mới lên sóng thì họ đã bớt đi thành kiến ban đầu với Tống Sư Yểu. Định mệnh quả nhiên không sỉ nhục Quốc vương, biểu hiện của Tống Sư Yểu ở thế giới thực tế ảo rất xuất chúng, phẩm chất thanh cao sạch sẽ, thông minh lương thiện, dũng cảm lanh lợi, chắc chắn là cô bị oan.

Đáng tiếc rằng Quốc vương bệ hạ ngoan cố của họ vẫn không chịu chấp nhận người định mệnh của mình, họ cũng không dám tự làm chủ ra lệnh đoàn điều tra đi giúp Tống Sư Yểu, làm vậy không khác gì khiêu khích uy quyền và tính khí khó ở của Quốc vương bệ hạ.

Chỉ còn nước tìm cơ hội mời Tống Sư Yểu vào cung thôi, xem thử định mệnh liệu có chỉ dẫn cho họ gặp nhau không. Ngoài ra còn một điều nữa là chuyện Tống Sư Yểu được mời vào vương cung chắc chắn khó mà giấu được, rất nhiều người sẽ biết tin, những kẻ giở trò mèo hãm hại sau lưng Tống Sư Yểu sẽ phải tính toán lại xem trọng lượng của mình là bao nhiêu, có dám mạo hiểm nước cờ này không.

Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy xe đón Tống Sư Yểu trở về.

“Nhanh lên nhanh lên…”

“Đợi đã! Chúng ta lên nghênh đón như thế liệu có nhiệt tình quá không?”

“Ồ, hình như là vậy…”

Những ông bà cụ đã chạy xộc ra trước vội vàng chạy nhanh về lại, trốn vào chỗ khuất rồi ló đầu nhìn ra ngoài.

“… Xinh thật đấy, nhưng mà gầy quá.”

“Gầy thật ấy chứ…”

“Cơm nước trong tù chắc chắn không ngon lành gì, chịu khổ nhiều quá, bảo sao Bệ hạ lại khó chịu đến mức đó.”

“…”

Tống Sư Yểu dừng bước, quay đầu lại, mấy cái đầu ló ra lập tức thụt về, Tống Sư Yểu không nhìn thấy được gì cả.

Cô cũng không suy đoán gì nhiều, không thiếu người nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, đến từ khắp bốn phương tám hướng. Người đến tham gia dạ tiệc này có lẽ cũng biết cô từ chương trình, họ thấy ngạc nhiên, tại sao khi không một tội phạm như cô lại xuất hiện trong vương cung.

Bầu trời bắt đầu tối đi, gió thổi ù ù, không có chút ánh sáng mặt trời nào, như đã bước vào màn đêm.

Cho dù có u ám đến đâu đi nữa thì bây giờ vẫn là thời gian buổi sáng, không phải thời gian tổ chức tiệc thông thường. Ngay từ đầu Tống Sư Yểu đã luôn thấy khó hiểu, sau khi theo quan nội vụ vào hội trường thì càng thấy buổi tiệc này không khác gì vừa được quyết định tổ chức, tổng thể không thấy có vấn đề gì nhưng rất nhiều chi tiết đã tiết lộ điều ấy.

Ví dụ như hoa trang trí có vài cánh hoa đã héo úa.

Công tước Murphy gấp gáp chuẩn bị buổi yến tiệc này, rồi mời cô đến có phải là vì muốn gặp cô không?

Tống Sư Yểu càng mong chờ đến lúc được gặp Công tước Murphy.

“Cô Tống, không ngờ sẽ gặp được cô ở đây.” Một giọng nam vang lên, Tống Sư Yểu quay đầu nhìn thấy một người đàn ông trẻ mặc một bộ vest bằng vải nhung có màu đỏ thẫm, mái tóc đen hơi xoăn hơi dài, nét cười nhẹ mang theo chút khiêu khích, nhưng cũng vì vậy mà thu hút người khác, mang vẻ hoang dại bất cần.

“Anh là?”

“Tôi là Vân Dương, có lẽ cô không biết, tôi từng giúp cô ở tập 2. Là tôi bảo ekip chương trình phát sóng trước video thời thơ ấu của cô và Tưởng Mật đó nhé.” Vân Dương cười híp mắt, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Tống Sư Yểu như thể sắp làm người khác đắm chìm vào.

Vậy chính là một trong những đại cổ đông của chương trình rồi. Tống Sư Yểu: “Chào anh.”

“Nào, hiếm khi nào được ra ngoài hít thở không khí trong lành, đừng lãng phí thì giờ tốt thế này, uống rượu thôi.” Vân Dương cười híp mắt cụng ly với cô.

“Cảm ơn, nhưng tôi là người có thân phận nhạy cảm, uống say mơ hồ rồi đến lúc trở về e là không phù hợp với quy định.” Tống Sư Yểu cười nói.

Rất nhiều người không hiểu sao Tống Sư Yểu lại được mời, nhưng không tỏ rõ ra mặt, chỉ nghe ngóng sau lưng.

Tống Sư Yếu vẫn đợi Công tước Murphy, đợi gần một tiếng, chân mang giày cao gót đi tới đi lui cũng thấm mệt rồi mà cũng không thấy người đâu.

“Công tước Murphy vẫn chưa đến ư?” Tống Sư Yểu hỏi Vân Dương.

Vân Dương nói: “Ừm… Tôi nghĩ là vậy. Tính cách của anh ta khá kỳ lạ, nói đông là tây, muốn mở tiệc thì mở liền, nhưng công việc lại rất bận, đột nhiên có việc không đến nữa cũng không phải chuyện gì lạ.”

“Vậy tôi làm thế nào mới có thể gặp được anh ấy?”

Vân Dương nhướn mày, giống như không hiểu tại sao Tống Sư Yểu lại muốn xem Murphy làm việc? Không phải cô muốn ôm cái đùi vàng này đấy chứ? Anh ta bất giác nhìn xuống hai chân mình.

“Nếu như cô muốn gặp anh ta thì có lẽ phải đến viện khoa học đấy? Ra khỏi cửa điện rồi quẹo trái đi thẳng, ở sau viện Thương Ngô ấy.” Nhưng rồi Vân Dương vẫn nói thêm.

Tống Sư Yểu không biết với thân phận tội phạm này của mình thì có thể đi lại lung tung không, muốn tìm một người để hỏi nhưng không biết hỏi ai, thế là cô thử đi ra ngoài xem sao, binh sĩ canh gác bên ngoài cửa điện cũng không ngăn cô lại.

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp