Cận Kề Cùng Sói

Chương 4
Chiếu Dã tự nhiên tiếp nhận hai cái túi trong tay Di Di, chân dài bước đi, một bước lên hai bậc thang.

Di Di nhìn hai tay trống rỗng, trong lòng hỗn loạn: "Chúng ta đã thân thiết đến như vậy sao…"

Hai người đến nhà Di Di, cô bất tri bất giác cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn lắm.

Không ngờ cô lại muốn ăn tối với một người đàn ông không hề quen biết, mà còn là ở tại nhà cô!

Đây không phải là vô tình, dẫn, sói, vào, nhà chứ.

Di Di vô cùng buồn bã, nhưng chính miệng cô đã đồng ý, lúc này bất luận như thế nào cũng không đuổi Chiếu Dã đi được.

Chấp nhận di chuyển ra khỏi bếp từ rồi đi nấu một nồi nước.

Chiếu Dã đứng sau lưng cô, nói: "Tôi đi thay quần áo rồi sẽ quay lại."

"Ồ, được." Di Di ủ rũ.

Sau khi Chiến Dã đi, Di Di lén lút tìm một con dao gấp bỏ vào túi, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ dễ dàng lấy ra phòng thân.

Sau đó là rửa rau, thái rau, bày ra đĩa...

Khoảng năm hay sáu phút sau đó, Chiếu Dã quay lại.

Thay từ một bộ màu đen sang một bộ màu đen khác, Di Di không nhận ra khác nhau ở chỗ nào, nhưng lại ngửi được mùi hương sạch sẽ và tươi mát trên người anh, khác với lúc đó, giống như mùi xà phòng.

"Anh có thể ăn cay không?" Di Di hỏi.

Chiếu Dã gật đầu.

Di Di bỏ nửa gói nguyên liệu vào đáy nồi lẩu, mỡ bò đỏ rực tan ra, hương vị cay phả vào mặt. Đồ ăn ngon hóa giải buồn phiền, Di Di mời Chiếu Dã, "Anh ngồi đi.”

"Được."

Nước sôi, Di Di cho đồ ăn vào trong nồi. Vào đầu thu, ăn lẩu là thích hợp nhất, khói nóng tỏa ra, khung cảnh ấm áp.

"Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi xách đồ lên." Di Di giọng điệu chân thành, nâng chén nước đun sôi trong tay lên, cô tinh nghịch nói một câu "Cụng chén một cái nhé? "

Thật ra Di Di vốn mua bia cho mình, nhưng Chiếu Dã vẫn còn đang ở đây, cô cũng không tiện lấy ra.

"Nâng chén." Chiếu Dã cũng uống nước trắng, nhẹ nhàng cùng cô chạm chén.

Hai người ăn cơm cũng không nói gì, Di Di bị món cay của mình làm sặc, Chiếu Dã chủ động rót nước cho cô. Bữa cơm này không phát sinh bất kỳ chuyện xấu nào, hài hòa đến không được.

Ăn được một lúc, Di Di đã no đến tám chín phần, vui vẻ cười một cái. Mà Chiếu Dã nhìn cái nồi trống rỗng, lại quay sang nhìn Di Di.

Di Di khô khan nói: "hết mất rồi..."

Cô chuẩn bị khẩu phần ăn cho hai ngày, còn Chiếu Dã ăn chẳng đủ no.

"Lấy thêm một miếng bánh mì nhé?" Di Di hỏi Chiếu Dã, "Chỉ có cái này thôi..."

Chiêu Dã nói: "Được rồi. ”

Trong vòng vài phút, nó đã bị ăn hết. Di Di một tay chống cằm, nhìn đến ngây người.

Chiếu Dã lau miệng, hắn chăm chú nhìn Di Di, bỗng nhiên nói: "Hôm nay cô..."

"Hả?" Di Di không nghe rõ.

Lẩu vẫn còn đang sôi sục, hơi nước bốc lên, gió thu ngoài cửa sổ quét lá rụng, lặng nghe sự im lặng của căn phòng này.

"Hôm nay trên người cô..." giọng nói Chiếu Dã nặng nề: "Có mùi hồ ly. ”

"Hả?" Di Di tự ngửi chính mình, cả người toàn là mùi lẩu thối.

Chiếu Dã híp mắt, khuôn mặt góc cạnh của anh dưới ánh đèn sợi đốt, là một kiểu tuấn tú ưa nhìn.

"Là con hồ ly ở tầng trên kia." Chiếu Dã nói một cách hời hợt.

Tầng trên?

"Anh nói Triết Triết hả?" Di Di gãi gãi đầu, "Thì ra cậu ấy là hồ ly à."

"Triết Triết?" Chiếu Dã nhấn mạnh.

"Cậu, cậu ấy không phải gọi là Triết Triết sao?" Bầu không khí rõ ràng không ổn, Di Di liền chuyển chủ đề, "Ai nha, quên tắt nước, thiếu chút nữa là bị đun cạn rồi. ”

Cô rút phích cắm bếp từ, chủ động thu dọn bát đũa, lẩm bẩm nói: "Lẩu thật ngon, nhưng rửa chén lại quá phiền phức, khi nào mới có thể mua được máy rửa chén tự động đây..."

Ánh mắt Chiếu Dã vẫn còn đang nhìn theo cô, Di Di sợ muốn khóc, rốt cuộc cô đã chọc phải khối sấm sét nào của người này, vừa rồi còn cười nói vui vẻ, mà hiện tại anh giống như là muốn ăn cô luôn rồi.

Chiếu Dã đè bàn tay của cô đang muốn cầm bát đũa xuống, Di Di không thể nhúc nhích, con dao nhỏ trong túi giống như tàn hình.

Nhận thức của động vật về nguy hiểm là một kỹ năng tự nhiên. Di Di cẩn thận cảm nhận thấy được sự không vui của anh, mặc dù cô không biết từ đâu mà đến, nhưng có bất kỳ tín hiệu tiêu cực nào đối với cô mà nói cũng không phải là tin tức tốt.

Hơi thở càng lúc càng gần, Chiếu Dã nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh vào mắt.

Anh che đi đại bộ phận nguồn sáng trên đỉnh đầu, Di Di hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, thị giác mơ hồ, những giác quan khác càng lúc càng nhạy cảm.

Cô có thể nghe thấy hơi thở ổn định của anh, gió thổi cửa ra vào và cửa sổ, cả nhịp tim đập mạnh mẽ của cô.

Anh giữ chặt tay cô, ấm áp và mạnh mẽ. Còn có dư vị của nồi lẩu mỡ bò tràn ngập trong không khí, xà phòng ẩn sâu trong cổ áo anh.

Chiếu Dã hơi cúi người, ở bên tai cô nói một câu.

"Di Di, tránh xa Hồ Úc Triết một chút."

Giống như là uy hiếp, lại giống như thầm thì với người yêu.

Dứt lời, Chiếu Dã buông Di Di ra, bưng bát đĩa trên bàn lên, "Đưa đây cho tôi, cô nghỉ ngơi đi." Nói xong đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên bắt đầu rửa chén.

Nghe thấy tiếng vòi nước xả ào ào, Di Di mới cảm thấy tất cả đều chân thật. Hơi nóng bên tai vẫn còn phảng phất, nổi lên sự ngứa ngáy nhàn nhạt.

Hai chân Di Di nhũn ra, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông ấy còn trong tâm trí cô.

Ý của anh là sao?
Chương kế tiếp