Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 8: Đây là cái gì vậy anh trai?
Rất nhanh, Giản Đào trong xe nhận được một tin nhắn.

Đến từ Tạ Hành Xuyên, nội dung rất đơn giản là một bức ảnh chụp màn hình.

Tấm hình còn bị cắt ra như thể cố ý nhấn mạnh trọng điểm, dưới thời gian hiển thị ở trên cùng là hình đại diện mặc định và một nickname gồm bốn ký tự.

Cô nhìn một phút cũng chưa nhìn ra anh đang muốn nói cái gì, bèn quay lại khung trò chuyện bắt đầu gõ chữ: Có vấn đề gì sao?

Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, ngay khi đặt dấu chấm hỏi thì cô chợt nhận ra một điều.

Chờ đã.

Phía sau tấm ảnh đại diện là bốn chữ Khải “Chó họ Tạ” in nghiêng đậm chói lọi rực rỡ chính giữa màn hình, diễu võ dương oai.

… Chẳng lẽ buổi tối ngày hôm đó khi đăng ký tài khoản cho Tạ Hành Xuyên, cô đã thuận tay đặt cho anh ID “Chó họ Tạ”?

Cô còn nghi hoặc vì sao trên cái phần mềm này tên của anh cũng là như vậy… Còn không ý thức được có chỗ nào không đúng…

Giống như bí mật nào đó bị phá vỡ, trong chớp mắt cảm giác xấu hổ lập tức trào ra, vành tai của cô hơi nóng lên.

Nhưng một diễn viên thành thục là phải học được cách ngụy trang.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra ngoài cửa sổ để xoa dịu cảm xúc một lúc, sau đó quay lại khung trò chuyện ngây thơ hỏi: 【 Đây là cái gì vậy anh trai? 】

Tên chó họ Tạ: 【 ? 】

Qua một dấu chấm hỏi ngắn gọn nhanh chóng, cô đã hiểu được ẩn ý của anh… ha ha.

Cô xoa xoa gáy, cảm thấy bạch tuộc viên nhỏ hôm nay hơi nguy hiểm.

Khi bọn họ trở lại nhà trọ, một giờ sau, Tạ Hành Xuyên và những người khác cũng quay về.

Giản Đào đang móc nỉ lông cừu trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn bàn tay của họ.

Đặng Nhĩ đi lên trước, tiếc nuối nói: “ Chị Tiểu Đào, bạch tuộc viên nhỏ hôm nay bán hết rồi.”

Tạ Hành Xuyên ở rất xa, dùng sức một chút, ném đồ vật xuống bàn theo quán tính.

Đặng Nhĩ: “Nhưng bọn em mua đồ làm viên nhỏ, đến lúc đó chúng ta tự làm!”

Giản Đào ước lượng thử lực đạo Tạ Hành Xuyên vừa mới ném đồ, trong lòng còn sợ hãi: “Phần của tôi sẽ không bị hạ độc đâu nhỉ?”

Đặng Nhĩ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới quan hệ của hai người không tốt, vội vàng giảng hòa: “Không đến mức đó không đến mức đó, Hành ca không phải loại người như vậy.”

Nói xong Đặng Nhĩ đột nhiên phản ứng được, cô chưa nói là ai hạ độc, bản thân mình nói như vậy, chẳng phải là ngầm cho rằng ý của cô là Tạ Hành Xuyên sao?

Tim cậu đột nhiên trùng xuống, sợ đây là chuyện không thể nói ra, nhưng Giản Đào đã tiếp tục cúi đầu làm việc, như thể không hề sợ bị Tạ Hành Xuyên nghe thấy.

Đặng Nhĩ: “……”

Mối quan hệ của hai người thật sự rất tệ.

Trong lúc mấy người tán gẫu, Ôn Hiểu Lâm nhắc tới nguyên liệu nấu ăn, rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị.

Giản Đào làm xong một mặt dây chuyền quả đào, sau đó ngẩng đầu lên, phòng khách chỉ còn lại Đặng Nhĩ đang xem TV.

Nhà bếp có một cửa kính mờ, cô quay đầu lại, thấy Tạ Hành Xuyên cũng đi vào.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trên quầy, đoán xem tối nay sẽ có món gì.

Một lúc sau, điện thoại rung lên, cô bấm vào, vậy mà lại là tin nhắn Tạ Hành Xuyên gửi tới.

Tên chó họ Tạ: 【 Tôm, chọn cách làm. 】

Ngón trỏ và Giản Đào di chuyển: 【 Kho tộ! 】

【 Không được. 】

Cô khó hiểu lục lại trí nhớ:【 Anh không phải rất giỏi làm món đó sao? 】

Rất nhanh, bên kia trả lời lại: 【 Chó còn biết làm tôm kho tộ à? 】

“…”

Mới nói sao hôm nay người đàn ông này lại tốt bụng như vậy, hóa ra là chờ cô ở chỗ này : )

Trong phòng bếp.

Tạ Hành Xuyên cất điện thoại đi, Ôn Hiểu Lâm liếc anh một cái: “Có chuyện gì sao?”

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh: “Ừ, tra công thức.”

“…”

*

Hơn một giờ sau, bữa tối đầu tiên chính thức được hé lộ.

Bởi vì là bữa đầu tiên nên vô cùng phong phú, gần như lấp đầy cả bàn.

Trong đó, món được hoan nghênh nhất chính là do Giản Đào lựa chọn, tôm kho tộ.

Tiêu Tiêu đeo găng tay, khen không dứt miệng: “Món tôm thầy Tạ kho ăn ngon quá.”

Ôn Hiểu Lâm cười nói: “Anh ấy rất nghiêm túc, trước khi làm, tôi thấy anh ấy dùng điện thoại di động, còn tưởng đang giải quyết công việc gì đó. Ai ngờ anh ấy đang tìm kiếm công thức nấu ăn."

Giản Đào:?

Cái rắm, anh đang châm chọc cô thì có.

Nghĩ đến câu hỏi “Chó còn biết làm tôm kho tộ à?” của Tạ Hành Xuyên, cô không khỏi cười lạnh trong lòng, ai ngờ lúc này người đàn ông kia sẽ trả lời với vẻ mặt bình tĩnh: "Ừm, đang học."

Tiêu Tiêu rất kinh ngạc: “Đang học mà có thể nấu ngon được vậy sao? Em đã ăn qua rất nhiều loại tôm, món hôm nay hoàn toàn có thể xếp vào top năm."

Thật ra lần đầu tiên Giản Đào ăn đồ ăn Tạ Hành Xuyên làm là vào năm lớp mười một.

Lúc đó có một người bạn phải nhập viện, bọn họ quyết định tổ đội đi thăm, người bạn đó ở trong bệnh viện nhịn đến không chịu nổi bèn đặc biệt nhờ anh mang một ít đồ ăn ngon đến.

Ngày hôm đấy Tạ Hành Xuyên mang theo năm món tới, nhận được lời khen ngợi nhất trí, lấp đầy khoảng trống trong dạ dày và linh hồn bốn người, mọi người liền vây quanh hỏi anh đây là nhà hàng nào.

Lúc đó, tiểu thiếu gia uể oải nâng mày, nói là đi ngang qua Túy Tiên Các thuận tay mua.

Rất lâu sau kỳ thi tuyển sinh đại học, một số ít người còn lại tiêu một khoản lớn, nhịn đau quyết định đến Túy Tiên Các đánh chén một bữa, lại nhận được thông báo rằng không có món ăn nào như vậy, dưới sự giận dữ, bọn họ gọi cho Tạ Hành Xuyên, cuối cùng cũng biết được sự thật từ sóng vô tuyến.

Đồ ăn ngày hôm đó là vị thiếu gia mắt cao hơn đầu này tự mình làm.

Nhưng tiểu thiếu gia sao có thể tự tay nấu ăn, cho nên liền thuận miệng tìm một nhà hàng tốt nhất để chụp nồi, không ngờ bọn họ lại nhớ kỹ như vậy.

Đối mặt với chất vấn, Tạ thiếu gia rất tự tin: “Bọn họ làm có ngon bằng của tôi không? Các cậu muốn ăn ngon nhất, vậy chẳng phải là tôi làm sao?”

Lúc ấy cũng có một người bạn tổng kết chính xác lại, nói rằng anh dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất, làm ra vẻ tàn nhẫn nhất.

Nghĩ đến đây, Giản Đào không khỏi lắc đầu muốn cười, xen lẫn với sự khinh bỉ trong lòng vừa rồi, theo sau câu nói của Tạ Hành Xuyên, không hiểu sao lại nghe ra ý mỉa mai.

Nếu mọi người không nghe thấy thì còn tốt, vừa lúc bàn ăn yên lặng vài giây, tiếng cười của cô càng trở nên rõ ràng.

Mọi người hoảng sợ nhìn cô, thấy cô cười đến không nói lên lời, sợ đại chiến chạm vào là nổ, liền vội vàng khuyên can, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, mà tổ đạo diễn ngồi xem cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Bữa Hồng Môn Yến đầy mùi thuốc súng trong mắt mọi người kết thúc, ký ức trong đầu Giản Đào cũng dừng ở đây.

Thật ra Tạ Hành Xuyên vẫn luôn là một người như vậy, không hề thay đổi kể từ năm cấp ba.

—— Mặc dù cô có thể cũng không hiểu rõ anh lắm.

Sau bữa tối, mọi người cùng nhau xem phim, Giản Đào tiếp tục móc nỉ lông cừu để bán vào ngày mai, làm được hơn hai mươi cái, nghĩ thầm chắc là đủ rồi, lúc này cô mới ngáp dài một cái rồi đi tắm rửa.

Tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ, trong phòng yên tĩnh, cô nhịn không được muốn đi dạo một chút.

Tản mạn từ cửa trước tới cửa sau, cô ngồi trên thềm đá, ngắm nhìn cảnh vật bên kia hồ và ánh đèn lúc mờ lúc tỏ.

Ngồi một lát không có việc gì làm, cô nhớ tới chuyện ID của Tạ Hành Xuyên, liền gửi cho anh một tin nhắn.

Nhặt được quả đào: 【 Nickname hẳn là có thể tự mình sửa, anh có đổi lại không? 】

Tên chó họ Tạ: 【 Không đổi được. 】

【 Sao có thể không đổi được, 】 Cô cảm thấy khó hiểu, 【 Không có phần mềm nào không đổi được ID, có phải anh không làm được không? 】

Tên chó họ Tạ: 【 ? 】

Nhặt được quả đào: 【 Anh cầm tới đây tôi đổi cho. 】

Cô phóng hỏa, cô tới dọn dẹp.

Mười phút sau, Tạ Hành Xuyên đi xuống bãi cỏ dưới lầu.

Có lẽ anh vừa mới tắm xong, từ đầu tóc đến cổ đều có mùi đàn hương, tóc mái trên trán còn ướt.

Anh ném điện thoại vào trong lòng cô, Giản Đào cầm lấy mở ra, đang muốn hướng dẫn anh cái này cài đặt ở đâu, lại phát hiện anh đứng cách mình đến mấy mét, còn đứng dưới tàng cây.

Cô đang ngồi, mặc dù có một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, uyển chuyển hỏi anh:

“Sao, anh đang triển lãm chiều cao khủng của mình à?”

“...”

Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn bậc thang bên cạnh cô: “Tôi có bệnh sạch sẽ, không ngồi.”

Cô vốn định nói có áo ngủ, trở về cởi ra giặt sạch không phải được rồi sao, nhưng nghĩ lại, có lẽ người có bệnh sạch sẽ sẽ có cảm giác nghi thức.

Thế là cô rút một chiếc lá đặt bên phải mình: “Lại đây, ngồi lên trên mặt cái này.”

Tạ Hành Xuyên nhìn cô như nhìn một người thiểu năng: “Cô dùng lá trên mặt đất lót với để tôi ngồi trên mặt đất có gì khác biệt?”

“…”

Lười nói với anh, Giản Đào cúi đầu định tự mình đổi lại, lúc này người đàn ông đã đi tới và đứng sau lưng cô.

Cô nhấp vào trang chủ cá nhân — sửa đổi thông tin — thay thế ID — sau đó một dòng nhắc nhở hiện lên: ID không thể sửa đổi trong vòng ba tháng, vui lòng thử lại lần sau.

Giản Đào: “Hả?”

Tạ Hành Xuyên không khỏi thở ra một hơi: “Nếu không phải không được, em cho rằng tôi sẽ không đổi sao?”

Dừng một chút, Tạ Hành Xuyên bắt chước giọng điệu vừa rồi của cô, nhẹ giọng phản bác, “Sao, chẳng lẽ trong lòng em, tôi là một người thiểu năng trí tuệ không thể sử dụng thành thạo điện thoại thông minh à?"

……

Luôn có nhiều cách giải quyết hơn là khó khăn, rất nhanh, Giản Đào đã nghĩ ra cách khác, cô lập một nhóm trở chuyện rồi đổi tên anh thành “Tạ Hành Xuyên”.

Cô chậc một tiếng, vừa lòng nói: “Như vậy nếu anh gửi tin nhắn cho tôi lần nữa, thì nó sẽ hiển thị là Tạ Hành Xuyên.”

Người đàn ông một lúc lâu không nói chuyện, cô quay lại nhìn, thấy Tạ Hành Xuyên đang khoanh tay cụp mắt xuống, nụ cười trên khóe môi không rõ ý vị, lông mày nhướng lên.

Anh nói, “Em làm tôi nhớ tới một câu thành ngữ.”

Diệu thủ hồi xuân*? Huệ chất lan tâm*?

(*) Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

(*) Huệ chất lan tâm: Chỉ người cao nhã, thanh khiết.

Tạ Hành Xuyên: “Bịt tai trộm chuông.”

“……”

*

Cuộc gặp gỡ đêm nay kết thúc trong thất bại, Giản Đào bịt tai trộm chuông trở về phòng ngủ, định ngày mai làm mười con chó cho hả giận.

Sáng hôm sau, cô và Tiêu Tiêu thức dậy từ sớm, đến chợ trước khi những người khác làm nhiệm vụ.

Buổi sáng không có quá nhiều người, dù sao cũng là ngày đầu tiên mở quầy hàng, Giản Đào ôm tâm lý chỉ cần bán được một cái thì cô sẽ không mất mặt, vừa làm vừa đợi.

Một buổi sáng dường như trôi qua rất nhanh, khi cô trở lại nhà trọ vào giữa trưa, đã mệt mỏi rã rời.

Mọi người đều đã về, ngồi trên sô pha, trông mong nhìn cô đẩy cửa bước vào, nhưng cô chỉ lễ phép chào mọi người rồi mệt mỏi trở về phòng ngủ.

Bầu không khí đông cứng lại một lúc, Đặng Nhĩ ngập ngừng nhìn Tiêu Tiêu phía sau cô, hỏi: “…… Sáng nay, thế nào?”

Tiêu Tiêu thở dài.

Đặng Nhĩ khẩn trương: “Hiệu quả không tốt?”

Tiêu Tiêu tiếp tục thở dài: “Hiệu quả quá tốt.”

“Hả?”

“Bán chạy quá nên mới mệt. Chị Tiểu Đào hầu như không nghỉ cả buổi sáng, mới vừa làm xong liền bán ra, còn có khách hàng đặt trước nói rõ họ muốn cái nào, vì vậy chị ấy phải làm cho kịp ngay tại chỗ.”

“Đừng nói với chị, chuyện này rất tốn thời gian và công sức, chị còn bận thu tiền và ghi sổ, chiều nay chị vẫn phải đi, có bao nhiêu khách hàng đang đợi đó."

Đặng Nhĩ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Tiêu lấy tiền ra: “Đúng rồi, chị Tiểu Đào nói là mời mọi người ăn kem, bữa tối hôm nay chị ấy mời khách.

“Tốt quá!”

Phòng khách náo nhiệt một hồi, nhớ tới Giản Đào đang ngủ, Đặng Nhĩ lại che miệng, nhỏ giọng nói: “Nếu như buổi chiều còn phải đi, không phải chị hẹn hái dâu tây trước với em rồi sao?”

“Đúng đấy, chị cũng đang sầu chỗ này.” Tiêu Tiêu nói, “Buổi chiều chị Tiểu Đào nhất định phải đi, nhưng một mình chị ấy không đảm đương hết được nhiều việc như vậy, mọi người đều có hẹn trước rồi à?”

Hái dâu tây buổi chiều vẫn là công việc để kiếm tiền mà tổ tiết mục bố trí cho mọi người.

Đặng Nhĩ: “Nông trại chỉ cho phép một nhóm tối đa bốn người vào, cho nên chúng ta…”

Còn có một người lúc ấy không hẹn trước.

Mọi người đồng loạt chuyển sự chú ý sang Tạ Hành Xuyên.

Người đàn ông đang dựa vào ghế sô pha uống nước, như không có chuyện gì xảy ra.

Đặng Nhĩ không dám nói, tổ đạo diễn cũng không dám nói.

Dù sao buổi chiều cũng cần người đi bán thay mình, Tiêu Tiêu cố gắng hết sức, nghĩ rằng thất bại cũng không sao: “Tạ lão sư, có phải anh không cần đi hái dâu hay không?”

“Ừ,” Anh nói, “Không phải chỉ cho bốn người vào sao?”

“Vậy việc bày hàng,” Tiêu Tiêu nắm chặt hai tay, căng da đầu mở miệng, “Nếu không anh…… ủy khuất một chút?”

Yên lặng.

Một khoảng lặng dài.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt thận trọng của tổ đạo diễn, cùng với bàn tay nắm chặt thiết bị đẫm mồ hôi của anh quay phim.

Không biết là ai nuốt nước miếng.

Dường như đang suy nghĩ, Tạ Hành Xuyên đặt cốc nước xuống.

Sau một hồi im lặng kéo dài, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Thôi được, tôi đành ủy khuất một chút.”

Hai chữ ủy khuất được anh kéo dài, giống như cần phải nhấn mạnh hai chữ này, mới thể hiện được hoàn cảnh khó khăn của bản thân.

Trong lòng Tiêu Tiêu thở dài, aiz, chị Tiểu Đào đáng thương.

Giản Đào hồn nhiên không hề hay biết mình đã được sắp xếp rõ ràng, khi cô thức dậy thì thấy phòng khách đã không còn ai cả.

Tạ Hành Xuyên đang mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày trên mạng, thấy cô bước đến, anh cũng không nói nhiều.

Giản Đào: “Mấy người Tiêu Tiêu đâu?”

“Đi hái dâu tây rồi.”

“Vậy buổi chiều……”

“Tôi đi với em.”

Lại là sự im lặng.

Lần này im lặng mãi cho đến khi tổ đạo diễn đưa mắt nhìn nhau, Giản Đào mới nói: “Cũng được.”

Chỉ là, rất không tình nguyện.

Tổ đạo diễn: “……”

Phản ứng của hai người với đối phương giống nhau thật đấy.

Sau khi thu dọn đồ đạc để dựng sạp vào buổi chiều, cả hai ra chợ.

Khi tổ tiết mục tổ lắp đặt máy móc, Giản Đào lấy ra hai chiếc gương từ một bên, rồi đặt chúng trước mặt cô và Tạ Hành Xuyên.

Gương thủ công rất tinh xảo, có hoa văn và đường viền bằng đồng, Tạ Hành Xuyên nhìn thoáng qua, tắt mic hỏi: “Em lấy nó ở đâu vậy?”

“Thì mua thôi.”

Cô nói xong liền dừng một chút, nâng mặt lên nói, “Bây giờ tôi, có tiền.”

“……”

“Quả thật,” Người đàn ông duỗi đôi chân dài ra, không biết là nói thật hay là châm chọc, "Suýt chút nữa thì quên mất, Giản lão sư bây giờ là bắp đùi của chúng ta."

Dù sao cô cũng nghiêm túc nói: “Anh biết là được rồi.”

Tác dụng của tấm gương này rất đơn giản, thông qua phản chiếu, để cho bọn họ tránh ống kính, nói chuyện dưới màn hình quay chụp.

Lúc cô nhìn vào gương, máy ảnh và nhân viên đều không biết, thật ra cô có thể nhìn thấy bọn họ.

Tạ Hành Xuyên liếc mắt nhìn tấm gương, cũng hiểu được ý đồ của cô.

Rất nhanh, Giản Đào nhìn thấy anh lấy điện thoại, cúi đầu gửi cho cô bảy chữ.

Tên chó họ Tạ: 【 Cô rất thích yêu đương vụng trộm 】

Giản Đào:?

Cô không rõ, cô chỉ là dưới sự giám sát của công ty, nghĩ ra cách hợp lý để tăng hiệu suất giao tiếp, sao lại biến thành yêu đương vụng trộm?

Còn có, tôi đã đặt cho anh thanh Tạ Hành Xuyên trong nhóm nhỏ, vì sao anh cứ nhất quyết phải dùng Tên chó họ Tạ nói chuyện với tôi?

Cô cong khóe môi, không mở miệng, rất nhanh đã có nhân viên tới giúp cô đeo mic, cuối cùng vị khách chờ đợi đã lâu cũng đi tới.

……

Công việc bận rộn này kéo dài đến hơn sáu giờ, đến giờ cơm tối, phía trước quầy hàng rốt cuộc cũng từ từ yên tĩnh.

Giản Đào ngửa đầu nghỉ ngơi trong chốc lát, trong lúc chờ tổ đạo diễn thu máy và mua thức ăn, cô lấy lông dê ra, tùy tiện móc một con chó Alaska.

Đỉnh đầu màu xám có hoa văn, lỗ tai, cái mũi, còn có nốt ruồi nhỏ trên mí mắt……

Giản Đào làm rất tận tâm, thầm nhủ nốt ruồi nhỏ này quả thực là linh hồn của Tạ Hành Xuyên, đang cẩn thận chạm khắc, đột nhiên ——

Chân bị người ta khó chịu móc lấy.

Trong lòng này lên, cô khẽ chớp mắt nhìn anh trong gương.

Khóe môi người đàn ông lạnh lùng mím lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc kim đang đâm xuống của cô.

Sao anh lại phát hiện ra.

Giản Đào đột nhiên không kịp đề phòng bị chọt trúng điểm cười, cô mím môi cúi đầu cười, cuối cùng không kiềm chế được bản thân, cả người tựa vào bả vai anh, run rẩy cố gắng nhịn lại, tuy không phát ra âm thanh nhưng tần suất run rẩy cũng có thể biểu lộ tâm trạng của cô.

Ngay cả tổ đạo diễn cũng bị tiếng cười của cô làm cho ngây người, ngơ ngác hỏi: "Tiểu đào sao vậy? Có chuyện gì buồn cười sao?"

Giản Đào cười đến nóng mặt, một lúc lâu sau mới ngừng nhiệt độ ở New Zealand khá cao, cô cầm chiếc quạt nhỏ mang theo bên người đặt sát vào, mái tóc tung bay đáp: “Không có gì, chỉ là nghĩ tới một truyện cười.”

Tạ Hành Xuyên đương nhiên không tin chuyện ma quỷ của cô, châm chọc nói: “Cái gì buồn cười, nói cho mọi người nghe một chút?”

“Liên quan tới chó,” Một chữ của cô trong tối ngoài sáng đều ám chỉ hai nghĩa, “Phải có chó ở đây mới có thể diễn cho anh xem.”

“……”

Thời tiết quá nóng, mọi người đều hơi không chịu được nữa, Giản Đào thấy máy móc sắp thu dọn xong, cũng bắt đầu dọn dẹp đồ nghề của mình, quấn lấy con chó Alaska họ Tạ, bỏ vào trong túi.

Cô đeo túi sau lưng, xoay quạt sang số 3 để đối diện với mặt mình, khi đang nhìn hoàng hôn đến xuất thần, đột nhiên cô cảm thấy có ánh mắt đang dán vào mặt mình, liền quay sang nhìn Tạ Hành Xuyên.

Cô đương nhiên biết anh đang nhìn cái gì.

Không có quạt, anh khẳng định là vô cùng hối hận đi.

Cô khẽ lắc chiếc quạt trong tay, tóc hai bên thái dương bay phấp phới.

Quả nhiên, giây tiếp theo, điện thoại của cô rung lên, có tin nhắn.

Tên chó họ Tạ: 【 Cái quạt lúc trước cho tôi, em để ở đâu rồi? 】
Chương kế tiếp