[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 1
Edit: Miu
Beta: Ami

Bóng đêm thâm trầm, gió đêm thổi quét.

Tả Ninh vươn tay vén những sợi tóc đang bay ra sau tai, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn một màn đen nhánh trên tầng năm của một căn biệt thự.

Biệt thự ở tiểu khu này có tên là "Hoa sen khê bạn", hiện tại xem ra đã rất cũ, nhưng trong lòng Tả Ninh rất rõ ràng, chỉ với năng lực hiện tại của cô thì vẫn như cũ không thể mua nổi căn biệt thự trước mặt này.

Cho dù có bao nhiêu cũ nát thì nơi này cũng vẫn là tiểu khu gần Nguyệt Minh Hồ nhất, mà Nguyệt Minh Hồ là hồ nhân tạo lớn nhất đô thị cấp 1 ở thành phố S này.

Ở địa phương này, vốn dĩ là dành cho những người giàu có.

"Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn luôn không thấy có người ở bên trong, chẳng lẽ người mua đống biệt thự này chỉ là vì đầu tư?"
Tả Ninh lẩm bẩm tự nói ở trong bóng đêm, suy nghĩ lại bị kéo đi rất xa, chờ cô phục hồi tinh thần lại thì mới ý thức được bây giờ đã là hơn 11 giờ.

Nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, cô âm thầm thở dài một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đông!" Cách vườn hoa gần đó không xa đột nhiên truyền đến một âm thanh lạ, như là có thứ gì nện ở trên mặt đất.

Tả Ninh theo bản năng nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, mượn ánh đèn đường, có thể nhìn thấy sâu trong vườn hoa có một thân ảnh màu đen, mà ở trên sàn nhà bên ngoài là một chai rượu nằm ở đó.

Là một tên ma men uống say sao?

Nghĩ đến việc trị an ở tiểu khu này từ trước đến nay đều không tồi, Tả Ninh liền tráng lá gan tiến vài bước tới gần rồi thử hỏi:

"Này...Có khỏe không?"

Không nghe được tiếng đáp lại, cô liền tiến lên thêm vài bước, lần này rốt cuộc cũng đã có thể nhìn rõ là một người đàn ông khoảng tầm 30 tuổi.

Người đàn ông một thân âu phục màu đen, cho dù là ngồi dưới đất cũng không khó để tưởng tượng ra dáng người của anh thực hoàn hảo, hơn nữa, tướng mạo cũng cực kỳ tuấn lãng.

Tại thời điểm Tả Ninh đang quan sát kĩ người đàn ông này, anh cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Hai tròng mắt của anh như bị bịt kín bởi một tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cũng có chút hỗn độn, nhưng khi nhìn về phía Tả Ninh lại tựa hồ trở nên nóng rực.

Tả Ninh bị anh nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Anh uống say? Có cần tôi giúp anh gọi người nhà đến đón hay không?"

Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này thì cô liền biết anh là người giàu có, lại nói đến vị trí hiện tại của họ, Tả Ninh suy đoán, gia đình của người đàn ông này chắc hẳn là ở gần đây.

Nhưng anh lại không trả lời vấn đề Tả Ninh hỏi mà vẫn thẳng tắp nhìn cô như cũ, sau một hồi mới lẩm bẩm nói: "Em rốt cuộc cũng đã trở lại."

Tả Ninh sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh thì một thân ảnh đen mang theo mùi rượu nồng đậm ôm lấy cô, anh gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực.

Tả Ninh hoảng sợ, dùng sức muốn đẩy người đàn ông đang ôm cô ra, nhưng cô càng dùng sức thì anh lại càng ôm chặt hơn, cuối cùng, cô bị ạm ôm đến mức hô hấp hỗn loạn, mềm nhũn cả người.

"Biết không? Anh vẫn luôn đi tìm em, anh đã đợi em rất nhiều năm, rất nhiều năm..." Đôi tay anh vẫn không ngừng dùng sức ôm chặt cô, dường như hận không thể đem người trong lòng ngực và mình nhập lại làm một.

"Anh...Anh uống say, tôi không...Không quen biết anh...Anh mau buông tay..."

Tại thời điểm Tả Ninh sắp hô hấp không thông, anh rốt cuộc cũng buông cô ra, nhưng cô mới vừa há mồm thở dốc hai cái thì liền bị một cái hôn đè ép.

Tim của Tả Ninh liền đập nhanh hơn, thậm chí quên mất phải kháng cự, cô chỉ biết trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Gần đến mức, cô có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của anh rất là xinh đẹp, mà trong đôi mắt khép hờ của anh cư nhiên lại chảy nước mắt.

Nước mắt theo gương mặt anh chảy xuống, dừng ở trên môi hai người đang kề sát nhau.

Nước mắt vốn dĩ nóng cháy, nhưng trong đôi môi nóng bỏng của anh, nước mắt lại trở nên lạnh lẽo kích thích Tả Ninh phục hồi lại tinh thần, dùng sức hung hăng đẩy người đàn ông này ra.

Chắc có lẽ là bởi vì người đàn ông này đã uống quá nhiều rượu, thế cho nên bước đi hơi có chút loạn choạng, giống như có trọng lực đẩy anh về phía sau làm bước chân lùi về sau vài bước, sau đó đột nhiên ngã xuống đất.

Mắt thấy người đàn ông ngã về phía hàng rào chắn cao, trong nháy mắt vẫn không nhúc nhích, Tả Ninh sợ tới mức hô hấp cứng lại, chạy nhanh đến nâng anh dậy.

"Này! Anh không sao chứ? Này! Này! Anh mau tỉnh lại đi!"

Tả Ninh lúc này mới phát hiện, không chỉ riêng đôi môi anh nóng bỏng, mà ngay cả nhiệt độ ở hai má cùng trán cũng không phải là ấm bình thường, rõ ràng là đang sốt cao.

"Trên đầu còn có vết thương, hẳn là không quá nặng đi? Con người này cũng thật là, sinh bệnh mà còn uống nhiều rượu như vậy, lại còn...Còn giở trò lưu manh, chết cũng là đáng!"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô vẫn không dám có cái ý nghĩ đó nên chỉ có thể lấy di động ra gọi một chiếc taxi, sau đó thấp thỏm đợi tài xế đến đây.

Sự phẫn nộ bởi vì bị cướp mất nụ hôn đầu tiên sớm đã không còn, cô chỉ có thể liên tục âm thầm cầu xin người đàn ông này đừng chết, nếu không thì rất có khả năng cô sẽ thật sự phải đền mạng, dù sao thì cô cũng không thể chọc vào người ở nơi này a!

Rõ ràng bản thân không làm sai, nhưng tại sao cô lại rơi vào kết cục này?

Ước chừng qua 5 phút đồng hồ, tài xế xe taxi liền gọi lại, nói rằng bảo vệ cửa không cho xe đi vào, làm phiền Tả Ninh đi đến cổng của tiểu khu.

Tả Ninh âm thầm trợn trắng mắt, nhìn sơ qua thì người đàn ông này ít nhất cũng cao khoảng 1m8, cô cắn chặt răng rồi đỡ anh lên trên lưng mình, sau đó gian nan cõng anh bước đi ra ngoài.

"Thật đúng là xui xẻo, tại sao lại gặp phải anh ta cơ chứ? Anh đừng chết a, nếu như anh chết thì người nhà anh liền sẽ bắt tôi phải đền mạng, đến lúc đó tôi biết tìm ai để nói lí lẽ đây?"

Dừng một chút, cô lại thở dài rồi tiếp tục nói: "Nhưng tôi cũng chỉ sống cô độc một mình, sinh mệnh này, nếu anh muốn đòi thì tôi liền sẽ trả lại cho anh."

Một lúc sau, Tả Ninh rốt cuộc cũng ném được người đàn ông lạ lên xe, một thân váy trắng của cô đã bị mồ hôi thấm ướt, dính nhớp trên người, nói không nên lời.

Làm lơ ánh mắt nghi hoặc cùng cảnh giác của bảo an tiểu khu này với tài xế taxi, cô trấn định nói: "Tới bệnh viện, bệnh viện gần đây nhất."
____________

Di động ở đầu giường vang lên không ngừng, Tả Ninh gian nan mở mắt ra, nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ rưỡi.

Vậy cho nên Tả Ninh nhanh chóng rời giường rửa mặt, tùy tiện ăn chút gì đó xong chọn cho mình một chiếc váy liền áo màu đen rồi lại nhanh chóng trang điểm, cô cười cười nhìn trong gương, sau đó mới xoay người ra khỏi nhà.

Nhưng đến khi ở trên tàu điện ngầm, cô vẫn không màng đến hình tượng mà ngáp vài cái, xác thực là buồn ngủ quá a!

Nếu không phải đêm qua bận đưa con ma men kia đến bệnh viện thì khẳng định trạng thái tinh thần hôm nay của cô sẽ rất tốt.

Tên xấu xa! Cho rằng say rượu thì liền có thể khi dễ người khác! Chỉ mong cả đời này sẽ không phải gặp lại anh ta.

"Chị gì đó ơi, chị mang giày cao gót đứng khẳng định là rất mệt, chỗ ngồi này nhường cho chị."

Đón nhận ánh mắt của một gương mặt trời sinh tuấn lãng, Tả Ninh mỉm cười lắc đầu: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi đã sắp đến chỗ mình muốn xuống rồi."

Sáng hôm nay ở trên tàu điện ngầm, cô đã nhận được năm lời mời nhường chỗ ngồi, loại chuyện này cô sớm đã thành thói quen, bạn cùng phòng Tiền Nhã ở đại học đã nói, mỹ nữ đến chỗ nào cũng đều được chào đón, mà Tả Ninh không giống đại mỹ nữ tầm thường, thế cho nên cách chào đón cũng đều là cao cấp.

Cũng không phải là Tả Ninh không muốn nhận ý tốt của người khác, dù sao thì việc mang đôi giày cao gót 8cm dưới chân lâu cũng xác thực rất mệt, nhưng cô không biết đã có bao nhiêu người ngồi quá lâu ở trên ghế kia, về điểm này, thói quen sạch sẽ của cô vẫn không thể tiếp thu được.

Cho nên mỗi lần đi tàu điện ngầm, cô gần như đều sẽ tận lực quan sát, tìm một chỗ ít người mà đứng, thậm chí không cần tay vịn, như vậy mới có thể không làm bản thân phải tiếp xúc với vật mà những người khác đã đυ.ng chạm.

Đi giày cao gót không cần tay vịn vẫn có thể vững vàng đứng ở trên tàu điện ngầm, nhiều năm qua cô đã luyện tập nó thành một loại kĩ năng.

Chỉ là đôi khi người khác cũng sẽ dùng ánh mắt kì quái nhìn cô, tỷ như hiện tại, cách vách thùng xe có vài vị trí trống nhưng cô lại không ngồi mà nhất định cứ phải đứng.

Liếc mắt nhìn xung quanh, hình như cũng chỉ có một mình cô đứng.

Nga, không đúng, còn có thêm một người nữa.

Tả Ninh phóng ánh mắt tới nơi xa, nhìn người đàn ông cũng giống cô tìm một chỗ ít người để đứng, nhìn đôi tay anh để trong túi, không có dựa vào bất kì thứ gì mà vẫn có thể đứng thẳng tắp.

Chẳng lẽ anh ta cũng giống cô, cũng có thói quen thích sạch sẽ, rồi lại "Làm ra vẻ một kẻ kì lạ?"

Tả Ninh cảm thấy thú vị, ánh mắt liền không tự giác dừng lại trên người đàn ông trong chốc lát.

Người đàn ông tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn anh, thế cho nên anh chậm rãi xoay người đối diện với Tả Ninh.

Kì thực là anh đeo kính râm lớn, cơ hồ che khuất hơn nửa khuôn mặt, Tả Ninh không thể nhìn thấy rõ đôi mắt anh đang nhìn về hướng nào, nhưng cô cứ có cảm giác, người đàn ông kia cũng đang nhìn về phía cô.

Nửa khuôn mặt dưới là một đường cong, sóng mũi cao, đôi môi mỏng...Tả Ninh có thể kết luận, người đàn ông này trời sinh tuấn tú, hơn nữa còn cảm thấy có chút quen mắt.

Là đã từng gặp ở nơi nào rồi sao?

Tả Ninh không chút nào che dấu ánh mắt đánh giá của mình, cô liếc mắt thấy có rất nhiều cô gái trộm lấy di động ra chụp ảnh người đàn ông kia thì liền âm thầm phỏng đoán ở trong lòng: Nói không chừng anh ta là một minh tinh, hơn nữa độ nổi tiếng cũng không ít, thoạt nhìn là người giàu có?.

Đại minh tinh mà còn phải lên tàu điện ngầm, đây là muốn thể nghiệm cuộc sống hay sao?

Tả Ninh bĩu môi nhưng vẫn chưa thu hồi ánh mắt, bất chợt cô cảm giác có một bàn tay đang dán lên mông mình.

Ra ngoài gặp sắc lang vô số lần, cô tất nhiên biết phải xử lý như thế nào. Nhưng cô vẫn chưa lập tức thoát ra, ngược lại duỗi chân chen vào phía sau, không cảm xúc mà tàn nhẫn dẫm xuống.

Đôi giày cao gót 8cm cũng không phải chỉ để nhìn.

Tả Ninh nghe rõ được tiếng của người ở phía sau, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết, chân tiếp tục tăng thêm lực đạo cho đến khi người nọ hét lên thảm thiết.

Tả Ninh thu chân xoay người lại rồi cách xa người đó vài bước, lúc này cô mới tỏ vẻ xin lỗi mà lớn tiếng nói: "Thật sự xin lỗi a, tôi không biết phía sau có người, vốn nghĩ rằng sẽ không có ai đứng cùng, thật sự có lỗi quá, anh không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?"

Hành khách xung quanh nhìn tình hình này sớm đã biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều dùng vẻ mặt khinh bỉ lại tựa như xem kịch vui mà liếc nhìn tên đàn ông kia.

Tên đàn ông vừa bị dẫm kia lại không thể biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Tả Ninh, có thể nhìn thấy được dục vọng trần trụi ở trong đôi mắt đó, tựa hồ càng lúc càng mãnh liệt.

Tả Ninh quá quen thuộc với loại ánh mắt này, cô chỉ giả vờ như không biết rồi trưng ra vẻ mặt vô tội nói: "Thật sự rất đau sao? Tôi thấy anh không nói gì, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra?"

Mới vừa nói xong cô liền làm bộ muốn thử xem chân của hắn ta. Lúc cô khom lưng xuống, viền áo trong nháy mắt liền lộ ra cảnh xuân, đôi mắt tên đàn ông kia cứ nhìn đăm đăm vào chỗ đó của cô.

Đặc biệt là giờ phút này, một cô gái xinh đẹp với dáng người cực kì hoàn hảo đã duỗi tay kéo ống quần hắn lên, loại cảm giác này thực làm cho hắn dục hỏa đốt người, hận không thể ôm cô gái trước mặt vào trong lòng.

Nhưng trong nháy mắt, hắn cảm thấy chân phải bị người khác dùng lực lôi kéo, cả người té ngã trên mặt đất, tư thế cực kì chật vật.
"Ai nha, thực xin lỗi, là do tôi quá dùng sức, anh không sao chứ?" Thanh âm của Tả Ninh rất lớn, nghe chói tai nhưng lại có chút mềm mại tràn đầy sự vô tội.

Cô bước nhanh lên phía trước nhưng không có ý định đỡ hắn dậy, thoạt nhìn là muốn dìu hắn, nhưng kì thực lại âm thầm dùng sức dẫm lên chân hắn.

Tên đàn ông đau đớn giãy giụa, nhưng cô vẫn cứ dẫm lên chân hắn không chịu buông tha.

Mắt thấy đã sắp đến trạm cần xuống, cảm thấy bản thân đã làm quá mức, Tả Ninh lùi về sau hai bước, chỉ vào cánh cửa đã mở của tàu điện ngầm rồi cười nói: "Tôi đến nơi rồi, không có cách nào đưa anh đi bệnh viện được, anh nên tự mình đi thôi, tạm biệt!"

Chờ cô xuống tàu điện ngầm, cửa tàu lại một lần nữa đóng lại, xuyên qua cánh cửa, cô thấy tên đàn ông kia bò dậy rồi oán hận mà trừng mắt nhìn mình.

Vừa vào đến trung tâm thương nghiệp, trên tàu điện ngầm rõ ràng có rất nhiều người mà cô lại bị khi dễ những hai lần, nhìn xuống tay phải của mình rồi thầm mắng: "Mẹ nó! Vì muốn cho sắc lang một bài học mà đã phải đụng tới chiếc quần dơ của hắn ta, đúng thật là không đáng giá."

"Thế cho nên đây gọi là làm địch tổn hại 1 vạn nhưng cũng tự làm cho mình tổn hại đến 8 ngàn?"

Giọng nam trầm thấp lại êm tai truyền đến, Tả Ninh vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy người đàn ông mang kính râm đứng ngay trước mặt, anh ta thế nhưng cũng xuống tàu cùng lúc với cô.

"Tôi đây cũng chẳng lời được 2 ngàn đâu!" Tả Ninh vươn tay lập tức đi vào toilet.

Rửa tay thật sạch sẽ xong cô mới từ từ đi ra ngoài nhưng lại phát hiện người đàn ông kia vẫn đứng ở cửa toilet đưa lưng về phía cô.
"Tại sao anh vẫn chưa đi?Chẳng lẽ là...Chờ tôi?"

Người đàn ông xoay người rồi quỳ xuống đất gật đầu: "Đó là tất nhiên, dù sao thì bên cạnh cô vẫn còn thiếu một người bảo vệ mà."

Một người đàn ông chủ động như vậy, dùng những ngôn từ cũ rích, Tả Ninh không biết đã nghe qua bao nhiêu lần. Nhưng ngoài ý muốn, cô lúc này lại không cảm thấy phản cảm.

Tả Ninh nghiêng đầu nhìn anh xong cười cười, sau đó lại nói tiếp: "Đáng tiếc, anh không thể bảo vệ tôi được rồi, bởi vì tôi đã đến nơi mà mình cần đến rồi."

Người đàn ông nhếch khóe môi: "Thật trùng hợp, nơi tôi cần đến cũng đã tới rồi, có lẽ nơi chúng ta muốn đến lại là cùng một chỗ."

Nhìn dung mạo bất phàm của người đàn ông trước mặt, Tả Ninh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Nơi cô muốn đến là Tinh Thần Giải Trí ngoài tàu điện ngầm, mà người đàn ông thoạt nhìn như đại minh tinh này không phải là cũng đang cùng cô đi đến đó sao?
__________
Chương kế tiếp