[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 11
Từ ngày 11 tháng 7 bắt đầu quay, cho đến ngày 16 tháng 8, cách phân cảnh ở biệt thự cuối cùng cũng hoàn thành.

Việc này cũng thể hiện, lúc đầu biệt thự này vì quay phim nên mới cố ý thay đổi một số chỗ, bây giờ đã quay xong nên sẽ khôi phục trở lại hiện trạng ban đầu.

Tả Ninh chậm rãi đi ở ngoài hành lang, từ tầng năm xuống tầng hai, đều từ từ xem qua mỗi căn phòng.

Phòng khách, phòng sách, phòng đàn, phòng ngủ, phòng tập thể thao, phòng chiếu phim... Mỗi căn phòng cô đều dựa theo kịch bản để miêu tả từ hình ảnh tới bố cục, cho nên nhìn có chút quen thuộc cùng thân thiết.

Phòng đàn ở tầng hai có một cây piano màu đen cỡ trung, đây là cây đàn yêu thích của Phục Vân, tuy rằng cảnh đánh đàn đã quay xong từ sớm nhưng cây đàn vẫn chưa được dọn đi, thậm chí nắp đàn còn chưa khép lại.

Tả Ninh đi đến bên cây piano, vươn tay lướt nhẹ trên phím đàn, bất giác nhấn xuống vài phím.

Phím đàn phát ra âm thanh cao thấp không đồng nhất, trong căn phòng rộng lớn âm thanh cứ quanh quẩn, thật sự không dễ nghe.

"Em muốn học piano?"

Thanh âm Thu Dật Bạch từ cửa truyền đến, Tả Ninh theo bản năng rút tay lại: "Không đâu, chỉ là tùy tiện nhìn xem."

"Vừa rồi anh đã nhìn em rất lâu." Thu Dật Bạch như đang suy tư mà nhìn cô, "Mỗi căn phòng ở một tầng lầu em đi qua đều nghiêm túc nhìn ngắm, như thế nào? Luyến tiếc sao?"

Tả Ninh nhếch môi cười: "Cứ cho là vậy đi, dù sao cũng đã ở đây hơn một tháng."

"Cũng mới hơn một tháng, không đến mức làm em thương nhớ như vậy chứ?" Thu Dật Bạch đi lên phía trước ôm eo cô, "Bảo bối, em thích biệt thự này sao? Nếu em thích anh có thể gọi người giữ lại, về sau có thời gian liền đến đây ở."

Tả Ninh lắc đầu: "Không cần."

"Không cần lo lắng, đây là biệt thư của tập đoàn Thu Viễn mà một phần của tập đoàn Thu Viễn cũng là của anh. Anh nói với bọn họ một tiếng là được, không thành vấn đề.

"Nghe giọng của Thu nhị thiếu gia ngất trời như vậy nếu em muốn toàn bộ khu nghỉ dưỡng ở đây, anh cũng có thể cho em sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần em muốn!"

"Anh thôi đi!" Tả Ninh đẩy anh ra, cười khổ thở dài một tiếng, "Thật sự không cần, hầu hết những thứ này đều là dựng lên để đóng phim, giả thì chính là giả, cần gì phải tự lừa mình dối người?"

Thu Dật Bạch không rõ ý tứ của cô, đang muốn truy hỏi lại thấy cô cười cười: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tiếp theo đi lên núi ba ngày, đêm nay chúng ta cần phải ăn no nê một bữa, anh phụ trách chọn một nơi ăn ngon đi."

Bị cô nói như vậy, Thu Dật Bạch lập tức quên mất thắc mắc trong lòng, nắm tay cô ra ngoài: "Anh bảo đảm, nhà hàng anh ăn qua là ngon nhất trong tất cả các nhà hàng."

Hai người bọn họ chính thức quen nhau đến bây giờ mới hơn nửa tháng nhưng bởi vì mỗi ngày ở đoàn phim cho nên lần này là lần đầu tiên bọn họ giống như những cặp đôi khác, kéo tay cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Nhà hàng này tên là "Dục Tuyền", nằm ở gần hai tòa nhà lớn tập đoàn Thu Viễn và Tinh Thần Giải Trí.

Nơi này vốn là trung tâm thương mại cực kỳ phồn hoa, mà nhà hàng này lại ở giữa những cao ốc 50 tầng trọc trời, xem vị trí ở đây cũng không phải người bình thường có thể đến.

"Nhà hàng này lịch hẹn trước hình như là đã dài đến năm sau, nhưng mà không cần lo lắng, vừa hay ba anh có bạn ở đây, bên trong có giữ lại chỗ chỉ dành cho người quen, em là bạn gái của anh, không tính là người ngoài."

Thu Dật Bạch kéo tay Tả Ninh, đi theo người phục vụ vào đại sảnh bên cạnh, trên mặt vừa đắc ý vừa cưng chiều: "Bảo bối, về sau em không phải là người ngoài, nơi này em muốn tới thì tới, lúc nào cũng có thể hưởng thụ sự phục vụ cao quý nhất."

Nói xong, anh đột nhiên không đứng đắn, ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Khung cảnh ở nơi này không chỉ thích hợp để ăn cơm mà còn thích hợp để ăn em, em có muốn thử không?"

Hai tai Tả Ninh đỏ lên, thẹn quá hóa giận đẩy anh ra hung hăng mắng: "Không biết xấu hổ!"

Thu Dật Bạch tâm tình càng thêm sung sướng, tiếp tục nói nhỏ ở bên tai cô: "Bảo bối, chúng ta đã làm qua nhiều lần như vậy em còn thẹn thùng cái gì?"

Đôi khi, Tả Ninh có cảm giác vào nhầm hang sói, Thu Dật Bạch chính là con sói vĩnh viễn ăn không no, vẫn không biết xấu hổ.

Đại sảnh rộng lớn, tổng cộng có 4 gian lớn nhỏ, cách bày trí không giống nhau và không có người.

Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh ngồi xuống bàn ăn ở cạnh cửa số, liên tiếp mười mấy món ăn được người phục vụ dọn ra, Tả Ninh vẫn luôn trừng mắt với anh.

"Chúng ta chỉ có hai người, anh kêu nhiều món như vậy làm gì? Mười mấy món đủ cho hai mươi người ăn."

"Đương nhiên là muốn cho em nếm thử!"

Thu Dật Bạch dựa toàn bộ người trên người Tả Ninh, "Bảo bối, đừng vì anh mà tiếc tiền, anh có rất nhiều tiền. Thực ra anh tới đây ăn bọn họ đều miễn phí, nhưng mà người ta da mặt mỏng, mỗi lần đều phải ghi sổ."

"A, em đã nói anh là Thu nhị thiếu gia, anh không có tiền thì ai có tiền?"


"Lại trêu chọc anh, xem ra ngày thường trừng phạt còn chưa đủ."

Thu Dật Bạch đè Tả Ninh trên ghế sô pha, "Đã nói với em bao nhiêu lần, tiền của anh là tiền làm đạo diễn kiếm được, còn có đầu tư, sau khi tốt nghiệp đại học anh không hề ngửa tay xin tiền gia đình, em không được nghĩ oan cho anh."

"Trời ơi, né đầu ra, ngứa!"

"Ngứa ở đâu? Phía dưới sao? Muốn anh giúp em hết ngứa không?"

"Thu Dật Bạch!" Tả Ninh lại thẹn quá hóa giận đẩy người đàn ông đang vùi đầu trên cổ ra, "Anh có thể đứng đắn một chút không? Đây là ở bên ngoài!"

"Bởi vì ở bên ngoài nên mới kích thích, bảo bối đừng trốn, anh ôm một chút, không làm gì khác."

"Không được, sẽ có người tiến vào."

"Ở đâu ra người? Nơi này sẽ không có người ngoài vào, đồ ăn dọn cũng đã lâu."

Vừa dứt lời, môi anh liền hôn xuống, đầu tiên là tham lam mút môi cô, sau đó lại nhẹ nhàng cạy ra hàm răng, hút cắn đầu lưỡi mềm mại.

Tả Ninh vô thức duỗi tay vòng qua cổ anh nhiệt tình đáp lại.

Anh cũng không hút thuốc, trên người lại thoáng mùi nước hoa dễ chịu làm cô mỗi lần bất tri bất giác đều say mê.

"Lạch cạch!"

Cửa đại sảnh bị người ta mở ra, ngay sau đó truyền đến tiếng người phục vụ: "Nơi này vừa rồi đã có người, hai vị có thể..."

Sau đó, thanh âm người phục vụ đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cô ấy nhìn thấy hai vị khách quý lúc nảy đang ở trên sô pha kịch liệt mà ôm hôn.

Loại tình huống này cô đã gặp nhiều nhưng là trong giây lát nhìn thấy vẫn không phản ứng kịp.

Mơ hồ nghe được có người tới, Tả Ninh dùng sức đẩy Thu Dật Bạch ra.

Hai người thật vất vả mới tách ra, thở dốc nhìn về phía cửa, đập vào mắt là hai gương mặt tuấn tú, hơn nữa trong ánh mắt lại cực kỳ lạnh nhạt.

Thu Dật Mặc.

Du Hạo Nam.

Tả Ninh làm thế nào cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được hai người đàn ông mà cả đời này cô không muốn gặp lại nhất.

Hơn nữa lại ở trong tình huống xấu hổ như thế này. Hai má cô nóng lên, ngồi trên sô pha, mà lúc này Thu Dật Bạch hai chân thon dài để trên người cô thậm chí tay phải còn đang xoa ngực cô.

Tả Ninh có thể khẳng định, hai người đàn ông kia nhìn cô và Thu Dật Bạch ôm hôn hẳn là đã lâu rồi.

Thu Dật Bạch không nghĩ tới lại khéo như vậy, đặc biệt người tiến vào lại là anh trai của anh - người bình thường luôn dùng cơm ở công ty, còn có người anh ghét nhất Du Hạo Nam.

Nghĩ đến lần trước Du Hạo Nam làm với Tả Ninh, hắn nhanh chóng giúp cô sửa lại quần áo, tựa như gà mẹ che gà con, che trước Tả Ninh, hỏi "Sao anh lại đến đây? Còn đi cùng...Du tổng?"

Thu Dật Mặc vẫn bộ dáng lạnh lùng trả lời: "Tới bàn về hạng mục, nơi này gần công ty nên đến đây."

Tập đoàn Thu Viễn lập nghiệp từ ngành điện ảnh truyền thông, sau đó mới từng bước mở rộng đến văn hóa du lịch, lĩnh vực bất động sản.

Còn tập đoàn Châu Nhĩ lập nghiệp bằng việc kinh doanh trang sức đá quý, mấy năm gần đây mới đặt chân sang điện ảnh, đầu tư các hạng mục du lịch.

Hai tập đoàn đã hợp tác từ lâu cho nên việc hai người đàn ông này cùng nhau bàn chuyện công việc cũng là bình thường nhưng chỉ là trong trường hợp này không thể nói là không xấu hổ.

Tả Ninh cảm thấy, ánh mắt của Thu Dật Mặc vẫn luôn đặt trên người mình mà cô căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Lần trước bởi vì thuốc kích dục mà dẫn tới phát sinh chuyện kia cảm thấy đã rất xấu hổ, lúc này có cảm giác như cởi hết đứng trước mặt anh, huống chi anh còn là anh trai của Thu Dật Bạch.

"Đạo diễn Thu và biên kịch Tả thật có nhã hứng, xem ra là chúng tôi quấy rầy hai người rồi."

Giọng điệu Du Hạo Nam nghe thật kỳ quái, dường như vừa trêu chọc lại vừa mỉa mai.

Tả Ninh không nhịn được ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh, con ngươi đen kia sớm đã giẩu đi một mảnh sát khí, nhìn đến cô run run trong lòng.

Cô đang muốn dời tầm mắt đi rồi lại thấy trong mắt anh ta tràn đầy ý cười, càng lúc ý cười càng rõ ràng, ánh mắt anh ta lại chuyển sang Thu Dật Mặc.

Không biết vì sao nháy mắt Tả Ninh có cảm giác chột dạ, cô cảm thấy Du Hạo Nam đang ám chỉ điều gì.

Cô vẫn luôn cho rằng, so với Du Hạo Nam cô càng sợ nhìn thấy Thu Dật Mặc hơn nhưng lúc gặp Du Hạo Nam cô lại cảm thấy đáng sợ hơn Thu Dật Mặc gấp mười lần.

Tả Ninh không biết Thu Dật Mặc có cảm nhận được ánh mắt không bình thường của Du Hạo Nam hay không nhưng sắc mặt anh thoạt nhìn bình tĩnh, chỉ là nhàn nhạt mở miệng: "Du đổng, chúng ta qua bên kia nói."

Tả Ninh nghe rất rõ ràng, anh gọi là Du đổng, không phải Du tổng.

Lúc trước Du Hạo Nam, là tổng tài của tập đoàn Châu Nhĩ, trên anh còn có ba của anh là Du Nhĩ Dương – chủ tịch kiêm nhiệm CEO.

Hiện tại Thu Dật Mặc gọi anh là Du đổng, hẳn là nói Du Hạo Nam đã tiếp nhận vị trí chủ tịch. Trước đây Tả Ninh cũng có chút hiểu biết, ba của anh đã gần bảy mươi cũng đúng là nên nghỉ ngơi.

Tả Ninh lại nghĩ lần tới những lời Du Hạo Nam nói với cô lúc trước ở biệt thự.

Anh nói cô đã không có cơ hội để cự tuyệt anh nữa.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt của anh lúc đó, ánh mắt hung ác nham hiểm quyết đoán tựa như không thể không bỏ qua con mồi quan trọng nào.

Tuy rằng từ đó về sau Du Hạo Nam không xuất hiện nữa nhưng mỗi lần tưởng tượng đến ánh mắt của anh ta cô lại trở nên căng thẳng.

Mà vừa rồi nhìn thấy anh, nghe được hai chữ "Du đổng", cô lại đột nhiên toát ra một suy nghĩ đáng sợ: Có phải thời gian trước anh vì kế nhiệm chức chủ tịch, bận nhiều việc nên mới không tới quấy rầy cô? Về sau có phải anh vẫn giống như lần trước, muốn cưỡng ép cô?

Tả Ninh lần đầu phát hiện cô lại có thể sợ hãi một người đàn ông như vậy.

"Làm sao vậy?" Thu Dật Bạch thấy Tả Ninh thất thần, cầm chặt tay cô, nhẹ nhàng an ủi, "Đừng sợ, anh đã tuyên bố em là bạn gái anh, tập đoàn Châu Nhĩ và Thu Viễn hiện tại có hợp tác lớn, hơn nữa, Du Hạo Nam cũng sẽ không dám như lần trước làm vậy với em."

Chuyện này Tả Ninh biết, buổi tối hôm đó cô đã đồng ý với Thu Dật Bạch, hắn liền đi tuyên bố với bạn bè xung quanh tình cảm của bọn họ.

Ngoại trừ người nhà của anh còn có mấy người bạn thân đương nhiên bao gồm cả Du Hạo Nam.

Ngẫm lại, người đàn ông kia chỉ mới ba mươi tuổi đã đảm nhiệm chức chủ tịch của một tập đoàn lớn, tin tưởng sẽ đặt sự nghiệp lên đầu, không có khả năng vì một người phụ nữ mà căng thẳng với nhà họ Thu, ảnh hưởng đến việc hợp tác.


Nghĩ vậy, Tả Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có bạn trai thân phận hiển hách như vậy cũng không phải là chuyện xấu.

"Ngại quá quấy rầy một chút, đồ ăn của hai vị đã chuẩn bị xong, mời dùng."

Người phục vụ dẫn đầu bày ra đồ ăn, Thu Dật Bạch gắp một ít, thổi thổi lại đút cho Tả Ninh: "Nếm thử món này, em nhất định sẽ thích."

Cõ lẽ bởi vì cách đó không xa có người, Tả Ninh cảm thấy ngượng ngùng, ai ngờ hắn thật giống như cố ý lớn tiếng: "Bảo bối, nếm thử đi, biết em không thích ăn cơm Tây mới đưa em đến đây, anh đối với em hiểu rất rõ em nhất định thích món này."

Tả Ninh có thể khẳng định, tên này chắc chắn đang cố ý, nhưng mà nhìn ánh mắt của anh tràn đầy tình yêu, cô lại cự tuyệt không được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

"Cái này rất khó lột, để anh."

"Thật sự ăn rất ngon sao? Bảo bối, nhìn em như vậy, chắc chắn đồ ăn anh gọi rất ngon, anh rất hài lòng."

"Ăn nhiều một chút, em xem em gầy quá rồi, sờ lên không có tí thịt."

"Yên tâm, anh sẽ không chê em béo, em có bộ dáng gì anh cũng đều thích."

Thực ra Thu Dật Bạch vẫn luôn là người bạn trai dịu dàng biết chăm sóc, chỉ là đêm nay anh săn sóc hơi quá. Từ một bữa cơm tốt đẹp lại bị anh biến thành show yêu đương, thể hiện tình cảm thắm thiết 360 độ không góc chết giữa bọn họ.

Lúc đầu Tả Ninh còn ỡm ờ, sau đó lại nghĩ, nói không chừng nhìn bọn họ anh anh em em, Du Hạo Nam lại từ bỏ tâm tư đối với cô?

Cho nên đến cuối cùng, cô vẫn mặc kệ mọi người và thể hiện cử chỉ thân mật với Thu Dật Bạch.

"Em nhìn em xem, ăn dính hết lên mặt, cô bé ngốc này."

Giọng điệu Thu Dật Bạch đầy cưng chiều, đem mặt kề sát vào cô khẽ liếm mảnh vụn thức ăn trên mặt cô, nhân lúc liếm xong chuyển sang môi cô dùng sức hôn hơn nửa ngày mới chịu buông ra.

Du Hạo Nam đột nhiên dùng sức nắm chiếc đũa, ngón tay thon dài trắng bệch, một khối cá hoàn chỉnh bị anh chọc ra làm hai.

Thu Dật Mặc bất động mà quan sát ánh mắt của người đàn ông đang nảy lửa trước mặt, dường như nghĩ cái gì đó mà quay lại liếc liếc sang chỗ Tả Ninh.

"Đúng rồi bảo bối, ngày mai là Thất Tịch, chúng ta lên núi đóng phim chắc là không có cách nào đi chơi Lễ Tình Nhân, hay là đêm hôm nay đi trước?"

Tả Ninh nhai đồ ăn trong miệng, nói không rõ: "Bây giờ không phải rất trễ rồi sao?"

"Làm sao đây? Anh có bao giờ để em chịu ấm ức đâu? Nếu không ăn cơm xong, em cùng anh về nhà gặp ba mẹ của anh? Bọn họ vẫn luôn nhắc mãi về con dâu tương lai."

"Khụ khụ..."

"Sh*t!"

Hai âm thanh đồng thời vang lên, một bên Tả Ninh bị dọa đến nghẹn mà ho khan, một bên chính là cái muỗng trong tay Thu Dật Mặc đập xuống bàn.

Bên này Thu Dật Bạch sốt ruột vuốt lưng Tả Ninh, thấp giọng quan tâm cô.

Bên kia Du Hạo Nam chậm rãi buông tay trái nắm chặt phía dưới bàn ra, nhìn người đàn ông đối diện đã khôi phục trạng thái bình thường, trong mắt tràn đầy sự trào phúng.

Từ trước đến nay Thu Dật Mặc tự cho mình là lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng mà cũng chỉ đến vậy, so với Du Hạo Nam cũng chẳng có gì tốt hơn.

Cuối cùng Tả Ninh vẫn không đi gặp cha mẹ của Thu Dật Bạch, bọn họ chưa suy nghĩ đến mức đó.

Hơn nữa sáng sớm ngày hôm sau, đoàn phim ngồi xe đi vào trong núi ở tỉnh bên cạnh, chuẩn bị cho ba ngày quay phim.

Phân đoạn này chủ yếu là sau khi nhà họ Phục miễn cưỡng vượt qua khủng hoảng kinh tế, công ty không thể chuyển mình, chuyện xưa người nhà họ Phục đến nông thôn khảo sát đất đai.

Cốt truyện rất đơn giản, chỉ là phải thật chân thực, đoàn phim đến một làng quê hoàn cảnh không tốt lắm, điều kiện sinh hoạt có chút cực khổ.

Đến nơi đã là giữa trưa, mọi người đều được sắp xếp ở tại một cái viện lớn, trong viện có hai tầng lầu nhỏ, mỗi tầng có ba phòng, vừa đủ cho cả nam lẫn nữ.

Mỗi gian phòng bị ngăn cách hai gian trong ngoài có hai chiếc giường, mỗi gian nhỏ có hai chiếc giường, Tả Ninh ở căn phòng tầng hai, bên ngoài là cô và Tiểu Lâm, bên trong là Giang Thuần Tâm và trợ lý của cô ấy.

Người ở bên trong muốn ra ngoài đều phải đi qua gian này, thật sự không có cảm giác riêng tư.

Tả Ninh mở túi hành lý ra lấy vài vật dụng, Tiểu Lâm nhìn đến cái hộp gỗ màu đỏ, không nhịn được cười nói: "Chị Tả Ninh chị cũng yêu cái đẹp quá đi, đến nông thôn đóng phim còn mang theo trang sức? Nhưng em cũng không thấy chị đeo nha!"

Tả Ninh cười cười: "Mang theo bên người đã thành thói quen, không có nó chị không thể ngủ được."

Ảnh chụp và vòng ngọc, cô đi đến đâu cũng mang theo, ảnh chụp vẫn còn tốt, đôi khi không tiện mang theo khung ảnh, còn có thể xem ở trên di động. Còn vòng ngọc, cô luôn giữ bên mình.

Đáng tiếc chiếc vòng rất dễ vỡ, cô vẫn là không thể mỗi ngày mang trên tay, sợ làm vỡ.

"Chiếc vòng này nhất định là quà đạo diễn Thu tặng chị?" Tiểu Lâm cười cười mờ ám, "Có khi nào là bảo vật gia truyền nhà họ không? Anh ấy dẫn chị đi gặp người nhà sao? Hai người sẽ kết hôn sao?"

Tả Ninh còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mỉa mai: "Chị Tả Ninh vô cùng hấp dẫn của chúng ta sao có thể bỏ được mà kết hôn? Nếu gả vào nhà họ Thu, người nhà họ Thu sao có thể cho phép chị ấy câu dẫn người đàn ông khác? Loại này không thể ăn được, đúng không chị Tả Ninh?"

Giọng nói truyền từ gian phòng bên cạnh là của Giang Thuần Tâm, hôm nay sáng sớm thấy cô ấy, Tả Ninh liền cảm thấy không thích hợp, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt thì trắng bệch như là đã khóc rất lâu.

Từ sự việc hot search lần trước, cô ta đối với Tả Ninh không còn nhiệt tình như hôm tiệc khởi quay nữa, thậm chí thường xuyên mang theo địch ý, nhưng quan hệ lạnh nhạt cũng không sao còn chưa đến mức châm chọc ra mặt như hôm nay.

Tiểu Lâm trước giờ luôn che chở cho Tả Ninh, hiện tại nghe Giang Thuần Tâm nói vậy, tự nhiên khó chịu nhưng đối phương là người phụ nữ của Du tổng cho nên cô không dám nhiều lời, chỉ có thể tức giận mà nhìn cô ta.

Tả Ninh cười khẽ một tiếng, không để ý mà kéo Tiểu Lâm đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Ở một góc sân là lò lửa, có chiếc bàn gỗ ở giữa, trên bàn lúc nãy dân làng đã bày đồ ăn và trái cây ra, thoạt nhìn rất phong phú.

Thấy Tả Ninh ăn rất ngon miệng, Thu Dật Bạch rốt cuộc cũng yên lòng: "Anh còn lo lắng em ăn không quen."

"Em không kén ăn như vậy, rất dễ nuôi."

"Em là đang ám chỉ anh phải nhanh chóng cưới em?"

Tả Ninh không nói gì trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục ăn cơm, lại nghe anh nói: "Nơi này sao có thể ở được? Anh chuẩn bị cho em khăn trải giường và đệm chăn để ở trong xe, lát nữa em lấy đi."

"Thu Dật Bạch, đừng nuông chiều em như vậy được không? Em thích ứng hoàn cảnh rất tốt, dù nơi này có gian khổ hơn mười lần em vẫn có thể chịu được."

Cô nói vậy chỉ muốn làm Thu Dật Bạch yên lòng, ai ngờ tên này lại hiểu sai ý của cô, bộ dáng đau lòng nhìn cô: "Em phải chịu khổ như vậy sao? Đều do anh đến quá muộn, anh hứa, về sau sẽ không để em phải chịu khổ nữa."

Loại tình huống này, Tả Ninh cảm thấy chính mình hẳn là cảm động sắp khóc mới đúng nhưng nhìn bộ mặt nghiêm túc của Thu Dật Bạch cô lại không nhịn được cười ra tiếng: "Thu Dật Bạch anh không cần làm vậy, em sẽ bị chiều hư mất."

"Chiều hư thì càng tốt, chiều em đến mức người khác chịu không nổi, lúc đó sẽ không ai có thể tranh giành em với anh, đời này em chỉ có thể là của anh."

Đối diện mấy người trong đoàn phim lập tức làm ra dáng vẻ buồn nôn, phó đạo diện Trương đỡ trán thở dài: "Đạo diễn Thu tôi thật sự thua cậu, chưa bao giờ thấy cậu buồn nôn như vậy."

Ở một bên tiếng cười vang lên, Tả Ninh lại đỏ mặt, hung hăng liếc Thu Dật Bạch sau đó cầm di động xoay người lên lầu: "Tôi đi sạc pin, mọi người cứ tiếp tục."

Loại tình huống này ngày thường cũng không phải chưa từng có nhưng da mặt của cô mỏng, mỗi lần đều thẹn thùng đến muốn chui xuống đất, người trong đoàn phim cố tình không ngừng trêu chọc cô, ngay cả Thu Dật Bạch cũng thích chọc cô, anh nói thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô.


Tìm đồ sạc trong túi hành lý, Tả Ninh không cẩn thận đụng vào hộp gỗ màu đỏ, lập tức thấy có gì đó không đúng.

Cô một tay cầm chiếc hộp lên mới phát hiện chiếc hộp rất nhẹ, cẩn thận mở ra quả thực bên trong không có gì.

Thu Dật Bạch chính là vui vẻ nghe mọi người trêu đùa, thấy Tả Ninh khó chịu từ trên lầu đi xuống, anh cho rằng cô tức giận, còn nghĩ nên trêu chọc cô thế nào ai ngờ cô đi thẳng đến chỗ Giang Thuần Tâm vươn tay ra lạnh lùng nói: "Trả lại đây!"

Mọi người căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tất cả đều khó hiểu mà nhìn về phía cô.

Giang Thuần Tâm bộ dáng mờ mịt: "Chị Tả Ninh, chị nói gì vậy?"

"Đem đồ trả cho tôi!"

"Chị Tả Ninh chị nói gì? Em không hiểu."

Nhìn thấy người đối diện vẫn bày ra bộ dạng tội nghiệp, Tả Ninh đột nhiên bắt lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đưa lên cổ Giang Thuần Tâm, làm mọi người đều hoảng sợ.

Con dao cách cổ Giang Thuần Tâm rất gần, Tả Ninh ánh mắt rét lạnh: "Trả đồ cho tôi!"



Giang Thuần Tâm hiển nhiên bị sự tức giận của cô dọa sợ nhưng nhìn đến mọi người đều muốn ngăn Tả Ninh, cô ta liền không sợ: "Chị muốn làm gì? Giết người sao?"

"Giết người thì thế nào? Cùng lắm tôi trả mạng cho cô nhưng ít ra cô sẽ tắt thở trước tôi!"

"Ninh Ninh..." Thu Dật Bạch hoàn toàn bị Tả Ninh dọa tới ngốc, muốn tới gần nhưng sợ cô kích động chỉ có thể nhẹ nhàng nói, "Cô ấy lấy thứ gì của em? Ninh Ninh em đừng kích động, buông dao xuống trước, có vấn đề gì anh sẽ giải quyết giúp em."

Nhưng lúc này Tả Ninh căn bản nghe không vào cái gì hết, nắm con dao chặt thêm vài phần, gằn giọng từng chữ: "Tôi nói lại một lần nữa, trả lại cho tôi!"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, Giang Thuần Tâm rùng mình: "Trả thì trả, cũng chẳng phải thứ gì tốt, vừa thấy liền không đáng tiền, ai cần chứ?"

Dứt lời Giang Thuần Tâm lấy ra chiếc vòng từ trong túi, tức giận ném lên bàn: "Tôi chỉ lấy xem một chút, chẳng thèm lấy đi thứ tôi còn coi thường!"

Cô ta vốn ngồi gần cạnh bàn, ném lên bàn nhưng chiếc vòng lại rơi xuống đất.

Chỉ nghe "Bang" một tiếng, chiếc vòng phỉ thúy ở trên nền đất xi măng vỡ ra thành năm mảnh.

Chính lúc này Thu Dật Bạch cùng Cao Hạ mới hiểu ra vì sao Tả Ninh lại phản ứng kịch liệt như vậy.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm dưới đất vài giây, Tả Ninh mới hoảng sợ ngồi xổm xuống nhặt chiếc vòng, xác thực mà nói, những mảnh vỡ đó đã không thể trở lại chiếc vòng hoàn chỉnh.

Mỗi một mảnh vỡ Tả Ninh nắm trong tay như con dao nhỏ đâm vào da thịt yếu ớt của cô, càng đâm vào ngực cô càng nhói đau.

Giang Thuần Tâm không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa, cả người đều choáng váng, chờ cô ta hồi phục tinh thần mới phát hiện Tả Ninh đã nhặt chiếc vòng đứng lên, dùng ánh mắt lãnh đạm vô tình nhìn cô.

Đó là...Ánh mắt muốn giết người.

Hôm nay là ngày Thất Tịch, ngày lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc.

Tuy rằng sớm biết là vào núi đóng phim nhưng ngày hôm qua Thu Dật Bạch đã tưởng tượng ra vài điều tốt đẹp.

Nếu như nói, tìm một nơi đẹp đẽ đưa Tả Ninh đi ngắm sao hoặc là xem mặt trời mọc, tâm sự về tương lai của bọn họ, sau một hồi ngắm bầu trời đêm xuống, hoặc là ôm hôn dưới ánh hoàn hôn đẹp nhất.

Lại nói nếu như, trải nghiệm một lần làm dã chiến theo kiểu mà bọn họ chưa từng làm qua, đương nhiên xe rung cũng đúng, dù sao tình yêu về lâu dài cũng phải tiếp xúc thân mật.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, anh không thể tưởng tượng được Tả Ninh nhìn anh như người xa lạ làm anh vô cùng đau lòng.

Tả Ninh dùng ánh mắt kia nhìn về Giang Thuần Tâm, phẫn nộ, oán hận, rét lạnh đến xương tủy cũng là ánh mắt tuyệt vọng, thật sự làm anh sinh ra một loại ảo giác, giống như ngay sau đó cô sẽ lập tức cầm con dao gọt hoa quả đâm thẳng vào ngực Giang Thuần Tâm.

Theo bản năng anh tiến lên ôm chặt Tả Ninh, vừa là an ủi cô cũng là ngăn cản cô làm điều ngu ngốc.

Cao Hạ so với anh còn nhanh hơn, trong nháy mắt anh đứng dậy tiến lên giành trước con dao gọt hoa quả trên bàn.

Bọn họ đương nhiên không quan tâm sống chết của Giang Thuần Tâm, chỉ sợ Tả Ninh nhất thời xúc động làm ra việc hối hận cả đời.

Nhưng Tả Ninh cuối cùng không làm gì cả.

Cô chỉ đứng yên lặng nhìn Giang Thuần Tâm hồi lâu sau đó nắm những mảnh vỡ kia xoay người đi lên tầng hai, mãi đến buổi tối đoàn phim quay xong trở về cũng không thấy cô bước ra.

Thu Dật Bạch hận không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô nhưng đoàn phim nhiều người như vậy anh không thể vì tư quên công, cho nên chỉ có thể phân công Tiểu Lâm ở bên cạnh cô một tấc cũng không được bỏ đi.

Cũng may thời điểm anh trở về, Tiểu Lâm nói với anh, trạng thái Tả Ninh không tệ lắm, đã ngủ rồi.

Giang Thuần Tâm tự nhiên đã bị chuyển sang phòng khác, nhìn thấy Thu Dật Bạch, Tiểu Lâm chủ động đi qua vách bên cạnh ngủ cùng người khác.

Lúc Thu Dật Bạch đi vào, trong khi ngủ mơ cô gắt gao cau mày, đôi tay nắm vạt áo trước ngực co rúm lại như đang sợ hãi điều gì.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, trên trán mồ hôi toát ra thậm chí khóe mắt cô ướt đẫm nước mắt.

Thu Dật Bạch nhìn thấy mà trong ngực khó chịu, cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó nắm chặt, đau đớn mà co rút từng đợt.

Mấy ngày trước cho tới bây giờ, mỗi đêm anh đều ôm cô đi vào giấc ngủ, khi ngủ cô chính là con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu lại mê người.

Cô còn chưa bao giờ ở trước mặt anh, lộ ra bộ dáng yếu ớt như bây giờ.

Hiện tại cô tựa như búp bê sứ sắp vỡ đi, làm anh lo lắng muốn nhẹ nhàng chạm vào nhưng không dám.

"Mẹ..."Tả Ninh kêu lên một tiếng, giọng nói ngẹn ngào, lông mày nhíu chặt.

"Ninh Ninh!" Thu Dật Bạch ngồi ở mép giường, gắt gao nắm chặt tay cô, thanh âm ôn nhu, "Ninh Ninh đừng sợ, anh ở đây."

Trong lúc ngủ mơ màng cô như đột nhiên bắt được cây cỏ cứu mạng, đôi tay càng thêm dùng sức, móng tay đều bấu chặt lên da thịt của anh nhưng cô vẫn có chút run rẩy.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt theo những sợi tóc của cô chậm rãi rơi xuống khăn trải giường màu lam, một lát sau dần dần khô đi.

"Ninh Ninh đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, Ninh Ninh, Ninh Ninh!"

Thân mình run rẩy đột nhiên chấn động, Tả Ninh mở mắt ra, xuyên qua dòng nước nhìn thấy đèn dây tóc trên trần nhà, sửng sốt hồi lâu mới lẩm bẩm: "Em tỉnh rồi sao?"

Thu Dật Bạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt cô: "Không có việc gì, chỉ là ác mộng thôi, hiện tại không sao rồi, đừng sợ, anh ở đây."

"Thu Dật Bạch...." Cô vươn tay gắt gao ôm lấy cổ anh, đem khuôn mặt vùi trong ngực của anh, "Thu Dật Bạch, Thu Dật Bạch..."

"Anh ở đây, đừng sợ."



"Thu Dật Bạch, anh trò chuyện cùng em được không? Em không dám ngủ, em không muốn lại nhìn thấy cảnh tượng kia."

"Được, em muốn nghe cái gì, anh kể cho em nghe."

"Cái gì cũng được, chỉ cần không ngủ, nghe cái gì cũng được."

Đêm nay, Thu Dật Bạch cả đêm không nhắm mắt, còn Tả Ninh nghe anh nói một hồi lâu lại nặng nề ngủ đi.

Cô vẫn luôn ngủ không yên giấc, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ làm cô thức giấc nhưng có một điều đáng mừng là cô dường như không gặp ác mộng nữa.


Thu Dật Bạch không ngủ được, một là sợ cô lại xảy ra chuyện, hai là anh đột nhiên ý thức được bản thân hiểu về cô quá ít.

Thật ra tính lại thời gian, bọn họ mới quen nhau hơn một tháng, mặc dù đã phát sinh quan hệ thân mật nhưng anh đối với cô dường như hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nếu không phải ngày đó cô đến nghĩa trang, anh cũng sẽ không biết mẹ cô đã qua đời, cũng sẽ không biết chiếc vòng đó quan trọng với cô như thế.

Nếu không phải đêm đó ngoài ý muốn nhắc đến, anh cũng sẽ không biết cô không còn người nhà.

Anh chỉ biết cô là người địa phương nhưng hiện tại cô lại không có nhà ở.

Anh chỉ biết cô viết rất nhiều tiểu thuyết nhưng ngoại trừ bộ tiểu thuyết《 gia 》đang quay ra, anh chưa đọc qua bộ nào khác.

Anh chỉ biết lúc trước cô nói chưa bao giờ yêu, lại không biết cô gái xinh đẹp như cô, vì sao vẫn luôn không có bạn trai.

Thậm chí anh cảm thấy, hiện giờ ngay cả làm bạn trai, thực ra anh cũng không đủ tư cách hoặc là nên nói không thể nào làm bạn trai thành công, bởi vì cô không muốn đem những gì cất giấu trong lòng nói ra với anh.

Dù cho tình hình đêm nay như vậy, cô cũng không giống những người con gái khác, nhào vào lòng bạn trai khóc lóc tận tình nói hết.



Thu Dật Bạch nhìn cô mà đau lòng, lại cảm thấy chính mình có chút thất bại.

Nhưng mà tương lai còn dài, bọn họ lại yêu đương quá vội vàng, có một số việc phải đi từng bước một.

Đương nhiên, còn có một chuyện, cũng phải lập tức giải quyết.

Chân trời đã bắt đầu ló vài tia sáng, Thu Dật Bạch lặng yên không tiếng động mà xuống giường, đi ra ngoài sân, gọi điện cho Thu Dật Mặc: "Em muốn đổi Giang Thuần Tâm."

Bên kia Thu Dật Mặc dường như chưa ngủ dậy, giọng có chút nghẹn ngào: "Uống nhiều quá chưa tỉnh à?"

"Em đang rất tỉnh táo, việc làm của cô ta luôn làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim, việc muốn đổi người em đã nghĩ tới từ lâu, chỉ là không thể hạ quyết tâm..."

"Vậy sao bây giờ lại hạ quyết tâm? Em đừng quên, em đã quay hơn một tháng."

"Cô ta khi dễ bạn gái em, lý do này đã đủ chưa?"

Thu Dật Mặc tựa hồ sửng sốt một chút: "Tả Ninh làm sao vậy?"

"Không có gì, tóm lại em nghĩ người nhất định phải đổi, vừa vì Tả Ninh lại càng vì bộ phim. Từ lúc bắt đầu chọn Giang Thuần Tâm, em không thể trốn tránh trách nhiệm, hiện tại anh chỉ cần dùng thân phận của anh, cùng em tận lực phối hợp, còn hậu quả sẽ do em gánh vác, tổn thất kinh phí em sẽ chịu hết tuyệt không liên lụy đến công ty."

Thu Dật Mặc suy tư một lúc, nhàn nhạt nói: "Chờ em trở về rồi nói."

Dừng một chút, anh lại nói: "Thu Dật Bạch, em có biết từ nhỏ đến lớn em luôn có một khuyết điểm không thể sửa đổi hay không?"

"Anh muốn nói gì?"

"Em vẫn luôn có chính kiến của mình, gặp khó khăn chưa bao giờ nhận thua, nhưng có lúc em lại quyết định do dự không quyết đoán. Tự em cảm thấy Giang Thuần Tâm không thích hợp, từng có ý định đổi người thì nên nỗ lực tranh thủ khả năng nhưng em lại cố tình chưa từng nói qua với anh, cho nên bây giờ sự việc phát triển như thế, cũng chính là một bài học lớn cho em."
Chương kế tiếp