[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 13
Edit: Tiểu Sa

Beta: Hazjk

Tả Ninh suýt chút nữa liền làm chuyện đó với Thu Dật Bạch.

Thật cũng không phải cô không muốn, chỉ là ban ngày ban mặt, xe của anh lại dừng ở trước cửa nhà Văn Khải An, hơn nữa trong lúc cô hôn môi vô tình liếc mắt một cái, thậm chí cô còn nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông trên cửa sổ tầng hai.

Dưới loại tình huống này muốn cô cùng Thu Dật Bạch củi khô bốc lửa, cô thật sự là không làm được.

Cho nên Thu Dật Bạch chỉ có thể khởi động xe đưa cô về khách sạn. Tên này động tình cũng thật đáng sợ, vừa tiến vào thang máy đã đem cô ôm vào ngực dùng sức hôn xuống.

"Có...Có theo dõi...."

Tả Ninh bị anh hôn đến mềm nhũn, cả người giống như gấu koala bám trên người hắn, không biết bởi vì kỳ sinh lý sắp tới hay bởi vì mấy ngày không có làm, chỉ mấy cái hôn sâu, cô liền cảm thấy thân dưới ướt át.

"Không có việc gì, không cởi quần áo." Thu Dật Bạch hô hấp nặng nề, một tay giữ đầu cô, một tay gắt gao ôm eo cô làm cho thân dưới và bụng nhỏ của cô tiếp xúc, cảm nhận được vật cứng của anh.

"Em có biết mấy ngày nay anh đều nghẹn sắp điên rồi?" Anh dùng sức hút cắn lưỡi mềm mại của cô, chỉ có bọn họ trong thang máy, thậm chí có thể nghe rõ được tiếng nước bọt.

"Đinh!" Thang máy đến tầng bốn mươi hai, cửa tự động mở ra, bên trong hai người lại như khó mà tách ra, thẳng đến khi tiếng ho nhẹ truyền đến.

Thu Dật Bạch không để ý đến người ngoài nhưng vẫn bị Tả Ninh đẩy ra.

Phát ra tiếng ho khan là một thiếu nữ mặc một chiếc váy dài, nhìn qua mười bảy mười tám tuổi, có thể bởi vì vừa rồi đột nhiên nhìn thấy cảnh hôn mãnh liệt vừa rồi mà khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ lên.
Tả Ninh ảo não, bọn họ đã dạy hư cô gái nhỏ đơn thuần này rồi, tập trung nhìn vào mới phát hiện đứng phía sau cô gái là Cao Hạ.

Anh mặc chiếc áo sơmi lam nhạt, nhìn qua sạch sẽ thoải mái trong sáng rất giống sinh viên, cùng cô gái kia đứng chung một chỗ ngược lại thực xứng đôi.

"Đã trở lại?" Cao Hạ liền như bình thường chào hỏi với bọn họ, dừng một chút lại bổ sung một câu, "Tôi đưa Văn tiểu thư xuống lầu."

"Không cần không cần." Cô gái liên tục xua tay, "Anh Cao Hạ bằng lòng gặp em em đã rất vui vẻ, phía dưới khả năng sẽ có paparazzi, anh đừng đi nữa. Yên tâm đi, tài xế ở dưới chờ em rồi."

Tả Ninh lúc này mới có phản ứng, cô gái hẳn chính là Văn Niệm Tình em gái của Văn Khải An. Nhìn kỹ lại, cảm thấy anh em họ có chút giống nhau.
Văn Niệm Tình tự mình rời khỏi thang máy, Thu Dật Bạch ôm Tả Ninh đi vào phòng.

Nhìn về người đàn ông đi hướng ngược lại, Tả Ninh đột nhiên kêu lên: "Cao Hạ."

Hai người đàn ông bước chân đồng thời dừng lại, Tả Ninh thấp giọng: "Tôi có thể cùng anh nói chuyện một chút không?"

Lời là nói với Cao Hạ nhưng cô cũng dùng ánh mắt dò hỏi Thu Dật Bạch.

Thu Dật Bạch cắn môi cười cười, buông tay đang ôm cô ra, "Anh trở về phòng đợi em" sau đó liền rời đi.

"Đi thôi, đi vào phòng rồi nói." Cao Hạ xoay người đi ở phía trước, mở cửa phòng ra.

Trong phòng bày biện như lúc ban đầu, lại lần nữa vào căn phòng này, Tả Ninh không nhịn được nhẹ nhàng co rúm lại một chút.

Cao Hạ thấy phản ứng của cô, chỉ cảm thấy trong ngực một trận buồn đau, trầm giọng nói: "Xin lỗi."
Đợi một lát, anh lại nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em."

Tả Ninh gật đầu, ngồi xuống sofa, Cao Hạ không dám ngồi quá gần cô, liền ngồi đối diện cô một góc, hỏi: "Muốn uống gì không?"

"Không cần." Tả Ninh hơi mỉm cười, "Chuyện Văn Khải An, tôi đều đã biết, cảm ơn."

"Không có gì, Thực ra cũng chỉ là chuyện nhỏ." Đôi tay của Cao Hạ để trên đùi, thần thái nhìn qua có chút mất tự nhiên, "Cô đừng hiểu lầm, Văn tiểu thư chỉ đến đây chốc lát, nói là đưa cho tôi món quà, tôi cùng cô ấy cái gì cũng chưa xảy ra."

"Chuyện đó, anh không cần nói với tôi."

"Tôi biết." Cao Hạ cười khổ một tiếng, "Tôi chỉ muốn nói cho cô, tôi sẽ không thương tổn một người nào nữa, sẽ không tái phạm loại sai lầm kia. Hơn nữa tôi chỉ xem cô ấy như em gái, cô ấy thực đơn thuần, đối với tôi cũng không có tâm tư gì, cho nên cô không cần phải áp lực tâm lý, tôi giúp cô, cũng không cần trả giá thứ gì."
Trước giờ Cao Hạ trong ấn tượng của Tả Ninh, trên người dường như sinh ra đã có sẵn loại khí chất cao quý, cho dù là đàn ông đẹp trai của giới giải trí hội tụ lại chỉ cần anh đứng trong đám đông đó sẽ lập tức trở thành tiêu điểm.

Anh ở trong mắt mọi người, vẫn luôn ôn hòa nho nhã, truyền thông thường xuyên đánh giá anh bằng những từ: "Lễ phép, tu dưỡng tốt, EQ cao, nhẹ nhàng ân cần, rộng rãi hoạt ngôn."

Còn lúc này thì sao?

Tả Ninh ngẩn ngơ mà nhìn người trước mặt cẩn thận, cả người co quắp bất an, dường như rất khó đem hình ảnh của anh trên màn ảnh so sánh với hiện tại.

"Cao Hạ." Cô thấp giọng gọi tên anh, "Chuyện phát sinh giữa chúng ta, hoàn toàn quên đi, tôi không hận anh, anh cũng không cần cảm thấy nợ tôi cái gì."
Cao Hạ nghiêm túc nhìn cô, khóe môi nhếch lên, cuối cùng lại không nói gì.

"Tôi cùng anh nói ra lời trong lòng một chút đi, Thực ra...Thời điểm phát sinh chuyện đó, tôi thật sự rất khó chịu, đối với anh thực thất vọng, cũng hận anh, tôi đi đồn công an, cũng đã thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ cá chết lưới rách cũng muốn anh trả giá."

Con ngươi Cao Hạ dần dần rũ xuống, hạ giọng nói: "Tôi biết, thực sự xin lỗi."

"Lúc ấy tôi không có dũng khí đi vào, bởi vì tôi biết đi vào cũng vô dụng. Thật ra khi đó người tôi hận nhất không phải anh mà là Thu Dật Bạch, tôi tưởng anh ấy lừa gạt tôi.

Nhưng từ khi biết được chân tướng, tôi hiểu rõ, về chuyện đó, không hoàn toàn là anh sai. Nếu anh thật là tùy tiện kéo một cô gái liền đối với cô ấy dùng sức mạnh, tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ xem thường anh.
Nhưng chuyện đó, tôi cũng có trách nhiệm, tuy rằng tôi là mơ màng hồ đồ mở cửa phòng anh đi vào, lại bởi vì hành vi này của tôi làm anh cho rằng tôi là loại phụ nữ chủ động đưa tới cửa để đùa bỡn.

Tôi quan niệm không giống với những người truyền thống, tôi cũng không để ý trinh tiết kia, tổn thương thân thể của anh đối với tôi đã khỏi hẳn, thương tổn tâm hồn ...Vì có Thu Dật Bạch bên cạnh cũng đã khỏi hẳn. Cho nên, giống như lúc trước tôi đã nói, xem như chưa từng phát sinh.

Lần trước, tôi đi đến nghĩa trang thăm mẹ, cảm ơn anh đã quan tâm, còn chuyện lần này, còn có lúc trước anh nhiều lần quan tâm tôi, tôi đều biết, tôi coi như anh đã bồi thường tất cả cho tôi và mọi chuyện nên dừng ở đây, anh không cần phải cảm thấy nợ tôi điều gì, chúng ta thanh toán xong đi."

Cao Hạ cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt nhìn cô bình tĩnh, nhìn cô bị người đàn ông khác hôn đến đôi môi sưng đỏ, nhìn cô ngồi cách anh rất xa.

Hôm nay lời cô nói, so với trước đây còn nhiều hơn, anh biết cô đều nói ra lời ở trong lòng.

Chính là cô nói, Cao Hạ, chúng ta thanh toán xong đi.

Thanh toán xong...

Con ngươi của anh bất tri bất giác đã mờ mịt một tầng hơi nước, tiếng nói như cũ có chút khàn khàn.

Anh nói: "Được, đều nghe em."

Sau đó, anh nhìn cô xoay người ra cửa, nhìn bóng dáng cô khuất dần.

Thẳng đến khi cửa phòngkhép lại, anh mới suy sụp nằm ngửa trên sô pha, nhìn trần nhà lẩm bẩm nói: "Cho nên, quan hệ gì chúng ta cũng không có, cho dù để tôi nợ em, em cũng không chịu sao?"

Tả Ninh vừa mở cửa phòng bước vào, đã bị thân hình cao lớn của Thu Dật Bạch ép ở trên tường, hai người môi lưỡi giao hòa một lúc lâu anh mới thở hổn hển buông cô ra: "Nói cái gì với Cao Hạ?"

"Còn không phải cảm ơn anh ta đã giúp em chuyện lớn như vậy?"

"Còn gì nữa."

Hơi thở ấm áp thổi bên tai, cô chỉ cảm thấy thân tê dại: "Còn có nói với anh ta...A Thu Dật Bạch..."

Tay phải anh trực tiếp luồn vào trong váy cô, cách lớp quần lót mỏng chơi đùa hoa huyệt.

"Bảo bối, em sao lại ướt thế này?" Anh đem tay phải vươn lên giơ giơ trước mặt cô, "Em xem cách lớp quần lót mà vẫn chảy ra tay anh, em có phải rất muốn anh hay không?"

Nhìn chất lỏng trong suốt trên tay của anh, Tả Ninh sắc mặt ửng hồng, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt với anh: "Anh không biết xấu hổ."

"Anh xấu hổ để làm gì? Muốn em là đủ rồi." Tay của anh một lần nữa chen vào giữa hai chân cô, chậm rãi kéo ra quần lót ren, không ngừng xoa bóp hoa hạch mẫn cảm.

"Nói cho anh biết, có phải ở trong thang máy liền ướt không?"

Tả Ninh cắn môi gật gật đầu lập tức thấy anh cười khẽ một tiếng: "Vậy em còn dám đem bộ dáng này vào phòng người đàn ông khác?"

"Ưm...Nhẹ chút..." Thân dưới ngứa ngáy làm cô có chút run rẩy, tay nhỏ không tự giác mà duỗi đến thân dưới của anh sờ soạng.

"Xem ra bảo bối thật là đói bụng." Giọng của anh trầm thấp, nghe ra quả thực gợi cảm đến chết người,"Đừng nóng vội, ai kêu em vừa rồi bảo anh trở về? Anh chỉ có thể tự giải quyết một lần, hiện tại xem em."

Tả Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm thân dưới của anh, duỗi tay kéo dây kéo xuống, cách quần lót chậm rãi vuốt ve côn thịt.



Thu Dật Bạch rên lên một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cần cổ non mịn của cô, một bàn tay duỗi đến phía sau lưng cô cởi bỏ váy áo và áo lót, không ngừng xoa nắn lên hai bầu ngực tuyết trắng.

Tả Ninh thở gấp liên tục, dựa lưng vào tường, lấy côn thịt từ trong quần lót ra, tiếp tục vỗ về chơi đùa.

Tay nhỏ mềm mại tinh tế của cô mang theo một chút lạnh lẽo, côn thịt đỏ tím bị cô gắt gao cầm lấy, thực mau liền to thêm một vòng.

"Bảo bối...Nhanh nữa lên..." Thu Dật Bạch hít hà một hơi cúi đầu ngậm lấy một bên đầu ti của cô, một tay xoa nắn bầu ngực bên kia, tay còn lại chậm rãi thọc vào rút ra ở hoa huyệt của cô.

"Ưm a...Thu Dật Bạch..." Cô ngửa đầu thở dốc, giữa trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi.

Thu Dật Bạch rút tay ra, đứng thẳng lên, giọng nói khàn khàn: "Bảo bối, tự mình bỏ vào đi."

Tả Ninh nắm côn thịt trong tay đặt giữa hai chân, hoa huyệt quá ướt át, cô lại cảm thấy sốt ruột, rất nhiều lần chưa thể cắm vào được làm cho cô bất mãn mà ưm một tiếng.

Thu Dật Bạch cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ mê người của cô đồng thời duỗi tay nắm lấy côn thịt của mình, eo khẽ động liền cắm vào bên trong tiểu huyệt ướt nhẹp.

Hai người đồng thời thỏa mãn mà than nhẹ một tiếng, Thu Dật Bạch gắt gao nắm eo cô mãnh liệt đưa đẩy.

"Mới ba ngày không muốn em, anh cảm thấy anh sắp nghẹn đến chết, em nói em có phải là yêu tinh hay không?"

"Ừm...Chỉ ăn anh...A...Đừng...Đừng sâu như vậy..."

"Sâu như vậy mới làm em thoải mái..." Thu Dật Bạch dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Nhớ kỹ lời em nói, chỉ ăn anh...chỉ cho anh làm..."

"Ưm...Thu...Thu Dật Bạch...Anh không mang bao..."

truyện ngôn tình full


"Kỳ an toàn không sao....Không mang mới thoải mái..." Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt tuấn tú của anh chậm rãi rơi xuống, đôi mắt sớm đã bị tình dục bao phủ, "Bảo bối, xoay người đi."

Thấy anh rút ra côn thịt, cô nghe lời mà xoay người, hai tay chống lên tường, tự giác nhếch mông lên.

Nhìn hoa huyệt của cô lúc khép lúc mở, mật dịch chảy ra không ngừng, yết hầu của anh không ngừng kích thích, thân dưới trướng đến phát đau nhưng anh vẫn thực mau từ trong ngăn kéo lấy ra áo mưa, mang lên rồi sau đó đột nhiên cắm vào.

Anh thật không thích mang bao tiến vào hoa huyệt của cô, nhưng mà cô lo lắng sẽ mang thai, anh chỉ có thể làm như vậy để cho cô cảm giác an toàn.

Đôi tay duỗi ra phía trước xoa vú cô, anh ra vào nhanh chóng, tinh hoàn đánh vào trên mông của cô phát ra tiếng làm người ta cảm thấy thẹn thùng, cùng với tiếng rên rỉ của cô, cả căn phòng đều là hơi thở dâm mĩ.

"Ưm a a...Thu Dật Bạch...Thật thoải mái...Thật nóng..."

Như được cổ vũ, anh càng dùng sức cắm vào rút ra, một bàn tay luồn ra trước xoa nắn hoa huyệt, dùng sức ấn lên hoa hạch.

"A a a a...." Toàn thân như có luồng điện chạy qua, khoái cảm lên đỉnh làm đầu óc cô trống rỗng, thân dưới co rút, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

"Bảo bối, anh còn chưa tới đâu." Anh gắt gao đỡ lấy eo cô, tiếp tục cắm vào mấy chục cái, lúc sau mới đem chất lỏng màu trắng bắn ra ngoài.

"Eo thật mỏi." Cô vặn vẹo cái mông, ấm ức mà làm nũng.

"Thể lực của em không chịu được, còn phải tăng mạnh." Anh nghỉ một lúc, rút ra côn thịt chưa hoàn toàn mềm nhũn, bỏ áo mưa, bế cô lên, "Chúng ta lên giường."

Mật dịch lầy lội từ hoa huyệt chảy ra rơi xuống đất, cô gắt gao ôm lấy cổ anh: "Lần này em muốn nằm, anh tự mình vận động đi."

Anh cười xấu xa: "Bảo bối đây là đang chủ động? Nhưng anh chưa nói là sẽ đồng ý."


"Không muốn thì thôi." Tả Ninh lười nhác mà liếc mắt nhìn anh, kề sát người vào anh thổi khí vào tai, "Thu Dật Bạch, em muốn anh, muốn anh hung hăng làm em, anh có cho hay không?"

Trước giờ cô luôn thẹn thùng, chưa bao giờ nói những lời không có chừng mực như thế, thân dưới Thu Dật Bạch dường như nóng lên lập tức đứng thẳng.

Hung hăng trừng mắt với cô, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm: "Hôm nay không làm em đến không xuống giường được, anh không phải là Thu Dật Bạch."

Buổi tối, tại câu lạc bộ tư nhân "Hoa Đăng Sơ Thượng", Cao Hạ và Bạch Tấn ngồi trong một căn phòng, từng người uống rượu.

Bạch Tấn cả người không tỉnh táo, chậm rãi nói: "Tôi sẽ đi Anh."

Cao Hạ ngược lại không có say, chỉ nhàn nhạt nói: "Người ta sắp tốt nghiệp về nước, cậu liền chờ không kịp rồi?"

"Đột nhiên cảm thấy nhớ cô ấy, kết quả...Vừa vặn nhìn thấy cô ấy cùng người đàn ông khác vào khách sạn."

Cao Hạ sửng sốt, ngay sau đó lại cười ra tiếng: "Thì sao? Giữa cậu và cô ấy trước giờ vẫn chính là quan hệ bạn giường."

Bạch Tấn yên lặng nhìn anh, biểu tình có chút cô đơn: "Cậu biết không? Tôi đã hai tháng không chạm qua phụ nữ."

"Phải không?" Cao Hạ vẫn cười như cũ, bưng chén rượu lên uống một hơi, lúc này mới lẩm bẩm nói, "Vừa vặn, tôi cũng vậy."

"Trừ bỏ cô ấy, tôi đối với ai đều không có hứng thú, có lẽ... Thực sự đã yêu cô ấy rồi."

Hai người lại uống rất nhiều, nhìn Bạch Tấn đối diện đã nhắm mắt, Cao Hạ tiếp tục lẩm bẩm tự nói: "Lão Bạch, cậu hại tôi thật thê thảm, thì ra tổn thương người khác lại đau khổ như vậy, so với hận thù mấy năm nay của tôi, còn đau hơn."

Nói rồi, anh lại cười khổ: "Không, cũng không phải cậu hại mà là tôi tự làm tự chịu. Cậu so với tôi còn tốt hơn, cậu chỉ là yêu, còn có cơ hội không giống tôi không có tư cách yêu cũng không thể quên được, mang theo một loại tội nghiệt, cái gì cũng không có hi vọng."
Chương kế tiếp