[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 16
Thời điểm Văn Khải An trở lại lần nữa, trên tay đã cầm thêm chiếc áo khoác, một bình nước ấm, cùng một hộp thuốc. Đem áo khoác lên người cô, anh lại lấy thuốc đưa cho cô, mở bình nước ra: “Nhiệt độ bình thường, uống thuốc đi.”

Tả Ninh ngoan ngoãn uống thuốc xong mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Tả Ninh vốn định cự tuyệt nhưng lại không có sức lực, đem vị trí khách sạn nói cho anh, nghĩ lại nợ anh thêm một ân tình, sau đó cùng nhau trở về.

Đưa cô đến bãi đỗ xe, Văn Khải An đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ, áo khoác bị trễ xuống, anh duỗi tay muốn kéo lên lại trong lúc đó vừa vặn cổ áo cô mở rộng, nhìn thấy phía dưới xương quai xanh đầy những vết hôn, có mới có cũ.

Yên lặng khởi động xe, do dự một lát, anh vẫn là mở miệng nói: “Tả tiểu thư, tôi biết có một số việc tôi không nên lắm lời nhưng vì sức khỏe của cô, cô vẫn nên khuyên nhủ bạn trai, có một số việc…Nên tùy thời điểm thích hợp mà làm.”

Tả Ninh chốc lát mới hiểu ý của anh, mặt lập tức có chút đỏ ửng: “Anh hiểu lầm rồi, sáng nay mới tôi bắt đầu bị, bạn trai tôi đối với tôi rất tốt, sẽ không…Sẽ không như vậy.”

Khuôn mặt của Văn Khải An liền đỏ, thậm chí so với cô còn khoa trương hơn.

Anh chỉ ho khan một tiếng che dấu xấu hổ, thấp giọng nói: “Cô nghỉ ngơi một chút đi, tới nơi tôi sẽ kêu cô.” Tả Ninh gật đầu, nhắm mắt lại vẫn không ngủ được, trong đầu hiện ra những lời nói của Thu Quốc Bình để lại trước khi rời đi.



Ông ta nói: “Tôi không biết Tả tiểu thư có để bụng thanh danh hay không nhưng tôi muốn đánh cược một phen. Rốt cuộc tư liệu về thân thế của cô trong tay tôi, có cả ảnh chụp tôi cũng không phải chỉ có bằng này, đây chỉ là một ít, chỉ là ảnh chụp có cảm xúc nhất mà thôi.”

Thanh danh? Cô còn thanh danh sao?

Lúc trước chỉ là tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên internet thôi, nếu không phải bởi vì nhận làm biên kịch 《 Nhà》 , chỉ sợ hình ảnh chụp cô trên mạng còn không có.

Cô thật sự không để bụng sao? Dám không để bụng sao?

Nếu có một ngày, ảnh chụp cô trần truồng quấn lấy Thu Dật Mặc bị tung ra ngoài mọi người đều biết thì sẽ sao?

Người xa lạ cô tự nhiên sẽ không để ý bởi vì họ không quen cô, không để ý đến cô vậy cô để ý họ làm gì?



Cô thật sự có thể vứt bỏ hết cảm giác thẹn trong lòng, bình tĩnh mà đối mặt với sự việc sao?

“Đương nhiên, cô có thể đem việc hôm nay tôi gặp cô hoàn toàn nói hết cho Thu Dật Bạch, xem nó có năng lực vì cô mà làm chủ hay không. Nhưng mà tôi nghĩ, tôi so với cô còn hiểu biết con trai mình hơn, từ nhỏ nó không quyết đoán bằng anh trai của nó, làm việc do dự không quyết đoán, còn thích trốn tránh sự thật.



Cô cho rằng nó không vào tập đoàn Thu Viễn là bởi vì nó thật sự không hứng thú với tiền tài quyền lực, chỉ nguyện ý theo đuổi lý tưởng của mình sao? Cô sai rồi, nó sợ hãi, sợ hãi không bằng anh trai của nó, sợ hãi nó vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người khác, cho nên nó lựa chọn con đường khác.

Nhưng dù như thế thì có làm sao? Đến giờ nó cũng không có biện pháp thoát khỏi sự che chở của gia đình và anh trai của nó. Không có anh trai nó và danh nghĩa của tập đoàn Thu Viễn sắp xếp, chỉ dựa vào tiền tài và nhân lực trên tay của nó, cô cảm thấy nó có thể xử lý thoả đáng?

Đừng nhìn ngày thường nó thuận buồm xuôi gió, trong giới mỗi người gọi nó một tiếng đạo diễn Thu, nhưng nó được tôn trọng bởi vì nó là con trai thứ hai nhà họ Thu, nếu không chỉ bằng một đạo diễn nhỏ bé, cũng dám hô mưa gọi gió?

Lại nói, anh trai của nó ở trong lòng nó là một cây đại thụ không ai có thể nhổ đi. Mà cô, không kể trong lòng nó có quan trọng bao nhiêu, kể từ khi cô và anh trai của nó phát sinh quan hệ, cô cũng chỉ là tùy thời sẽ biến thành một cây châm trong lòng nó.

Loại quan hệ nam nữ này, không có thì không sao, một khi đã có chỉ có thể cuồn cuộn không ngừng. Tưởng tượng một chút, nếu cô gả vào nhà họ Thu thường xuyên chạm mặt với anh trai của nó, nhìn thấy các người ở bên nhau, nó sẽ nghĩ gì?

Có thể phỏng đoán, vợ của nó lại cùng anh trai nó nối lại tình xưa? Hoặc là, có thể nghĩ rằng, cô cùng anh trai nó đã từng ở bên nhau? Tin tưởng tôi, người đàn ông đó có thể là người khác nhưng nhất định không phải là anh trai của nó Thu Dật Mặc.”

Thời điểm Thu Quốc Bình nói ra những lời này, biểu hiện và ngữ khí không có một chút gợn sóng nhưng ông ta vô hình nói cho Tả Ninh biết rằng, mọi việc đều nằm trong sự khống chế của ông ta.

Ở trước mặt ông ta, Tả Ninh xác thực không có một chút tự tin.

Không chỉ vì khí thế của ông ta quá mức cường đại, càng bởi vì cô đối với Thu Dật Mặc không hiểu biết, với chính mình lại càng không.

Tả Ninh quen biết Thu Dật Bạch, tuy rằng tính cách có chút trẻ con, hay ghen, còn thường cho người ta cảm giác phong lưu lại đào hoa. Nhưng cô biết anh có tài hoa, hiểu được lãng mạn, lịch sự nhẹ nhàng, tính tình lại cực kỳ tốt sẽ có thể bao dung người khác.

Không chỉ đối với cô mà còn đối với cả nhân viên công tác ở đoàn phim anh cũng như vậy. Trừ bỏ việc anh đặc biệt chán ghét Du Hạo Nam, Tả Ninh không thấy anh nói tới ai, trên người của anh luôn tồn tại một loại ưu nhã kiêu ngạo.

Nhưng Thu Dật Bạch trong miệng Thu Quốc Bình lại làm cho Tả Ninh cảm thấy xa lạ. Giữa anh cùng Thu Dật Mặc, thật sự có quan hệ chặt chẽ như vậy?



Nếu như vậy lúc cô cùng Thu Dật Bạch ở bên nhau hẳn là không có hoàn toàn mở rộng nội tâm đi?

Vậy còn cô thì sao? Không phải cũng chưa nói gì cho anh biết sao?

Cô mẫn cảm, cô mâu thuẫn, cô lo được lo mất, tự tra tấn bản thân, cô giả vờ tự tin rồi lại yếu đuối không bỏ xuống được, cô khát vọng ấm áp rồi lại sợ hãi mất đi mà dừng bước…

“Thu Dật Bạch, chúng ta tâm sự đi.”

Lúc Thu Dật Bạch đêm khuya chui vào trong chăn ôm cô chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cô đã mở miệng.

“Em muốn nói cái gì?” Anh từ phía sau vùi đầu vào cổ cô, cảm thụ mùi hương thanh mát trên người cô.

“Thực ra em cũng không biết, tùy tiện nói một chút đi, ví dụ như em vừa rồi suy nghĩ hai chúng ta quen nhau có phải vì quá xúc động, quá qua loa?”

Bàn tay bên hông cô cứng đờ, Thu Dật Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì? Em hối hận sao?”

Tả Ninh lắc đầu: “Em chỉ là suy nghĩ, nếu về sau anh muốn kết hôn, như vậy em và anh quen nhau nhất định cũng vì mục đích kết hôn, nếu không chỉ là tự mình hại mình, đúng không?

“Cho nên em trước giờ, quả thực không nghĩ đến việc kết hôn.”

“Người thân của em cũng đã không còn trên đời, về sau muốn kết hôn hay không đều tự mình làm chủ nhưng anh thì không. Em nói em chưa muốn cùng anh kết hôn, không phải vì không muốn mà là không dám nghĩ. Nhưng hiện tại không nghĩ cũng không được.”

Lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đem cô ôm chặt: “Cho nên cả đêm em suy nghĩ chuyện này? Chuyện này có gì phải suy nghĩ? Nếu em muốn kết hôn, anh liền cho em một hôn lễ nhưng nếu em không muốn, anh cũng không ép em, chúng ta từ từ tính.”

“Thu Dật Bạch.” Tả Ninh xoay người, nghiêm túc nhìn anh, “Vấn đề này thực sự quan trọng, chúng ta cẩn thận suy xét rõ ràng được không? Ngẫm lại tình cảm của chúng ta có phải quá nhanh hay không, không đủ vững chắc, chúng ta đều không hiểu rõ đối phương, về sau có thể hối hận. Em và anh, đều phải suy nghĩ thật kỹ.”

Nghĩ kỹ, cô mới đưa ra quyết định: Cùng Thu Dật Bạch đối mặt hay một mình cô thỏa hiệp?

Tả Ninh vẫn luôn hoài nghi, ảnh chụp do Du Hạo Nam đưa cho Thu Quốc Bình, vì ngày đó ở nhà Văn Khải An, anh đã nói vậy.

Chờ đau bụng kinh đỡ hơn, cô liền cùng Thu Dật Bạch đến phim trường.

Việc đổi nữ chính, công ty đề cập đến suất diễn của bộ phim, chuẩn bị một phương hướng quay tòa nhà văn phòng ở khu nghỉ dưỡng, nhưng hiện tại thời gian của Cao Hạ sắp xếp gấp gáp, muốn xen kẽ nhiều cảnh quay ở biệt thự, đoàn phim đem phòng tập thể thao ở tầng năm bố trí thành nội cảnh công ty.

Hành lang mỗi tầng lầu của biệt thự đều có camera theo dõi, Tả Ninh nhân tiện nhìn tất cả mọi người đóng phim, lặng lẽ theo dõi mọi hành động trên tầng năm.

Cô cần phải xác định, những tấm ảnh của cô và Thu Dật Mặc là do ai chụp.

Ngày hôm đó, Du Hạo Nam không có tới biệt thự hơn nữa hôm sau anh còn chất vấn dấu hôn trên người Tả Ninh là do ai làm vì vậy có thể thấy được sau lúc chụp anh mới biết được sự việc.

Đi xuống tầng ba phòng máy tính, Tả Ninh nhanh chóng tìm kiếm đoạn video giám sát, hình ảnh rõ ràng cho thấy hôm đó sau khi Cao Hạ rời đi, người đầu tiên đứng ở cửa phòng là Thu Dật Mặc.



Bước chân của anh không nhanh không chậm, hữu lực mà trầm ổn. Nhưng mà anh mới vào phòng không bao lâu, liền có một dáng người xuất hiện.

Giang Thuần Tâm vẫn ở dưới lầu tiếp nhận phỏng vấn.

Ngày đó cô ta mặc đồ nhân vật trong kịch bản yêu cầu là váy đồng phục và giày thể thao, đi đường hẳn không phát ra âm thanh, nhìn bộ dáng của cô ta, khả năng chỉ là bị phóng viên vây quanh đến phiền muốn đi lên nghỉ ngơi.

Nhưng rõ ràng tới cửa phòng nghỉ cô ta liền dừng lại, sửng sốt hai giây sau, lặng lẽ từ trong túi lấy di động ra, xuyên qua khe cửa chụp ảnh, đương nhiên có khả năng còn ghi hình.

Tả Ninh nỗ lực hồi tưởng, lúc đó cô hẳn là đã bị thuốc kích dục lấn át tâm trí, chỉ tập trung cầu xin Thu Dật Mặc giúp cô, mà Thu Dật Mặc là bởi vì cũng động tình, cho nên mới không phát hiện có người chụp lén?

Giang Thuần Tâm đứng ở cửa chụp chừng hai phút, thậm chí trước khi rời đi còn nhẹ nhàng kéo cửa phòng lại nhưng người bên trong lại không hề phát hiện.



“A! Lại là cô ta….Cô ta cùng Du Hạo Nam, thật đúng là xứng đôi…”

Cắt đoạn video Giang Thuần Tâm chụp lén chuyển về di động của mình, Tả Ninh tiếp tục đem mọi thứ để lại chỗ cũ.

Bên cạnh bố trí thêm một cảnh văn phòng mới, những cảnh quay khác đều tiếp tục như cũ. Cao Hạ mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc, ngồi trên ghế nghiêm túc cùng ba nhân viên đối diện nói chuyện với nhau.

Cảnh này lời thoại đặc biệt nhiều, đề cập đến rất nhiều thuật ngữ tiếng Anh chuyên nghiệp nhưng anh vẫn nói lưu loát, mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều rất tinh anh.

“Thực ra anh vẫn luôn tò mò, một người con gái như em sao lại không viết tiểu thuyết ngôn tình ngược lại đều viết nam chủ lịch sử, huyền nghi, thương chiến gì đó?” Nghỉ ngơi một lúc, Thu Dật Bạch không nhịn được khoác vai Tả Ninh.

“Em nhớ đã nói với anh nha! Nói không với yêu đương, viết tình yêu khô cằn, không thú vị.”

“Vậy hiên tại chúng ta ở bên nhau, sao em không viết? Anh không ngại cung cấp tư liệu sống cho em đâu, đem chuyện tình của chúng ta viết thành tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nhất hoặc là viết truyện người lớn cũng được, anh mỗi ngày đều dạy em một loại tư thế.”

“Không biết xấu hổ!”

“Nhưng em lại thích anh không biết xấu hổ.” Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, “Em muốn anh suy xét vấn đề, anh liền nghiêm túc suy xét.”

“Cho nên?”

“Em không cần phải vội hai ngày sau xong việc anh sẽ đưa em đến nghĩa trang, em không phải muốn nói với anh chuyện của em sao? Đúng lúc anh cũng có việc muốn nói với em, hôm đó chúng ta đã hẹn, cuối tuần này thế nào? Ngày đó cảnh diễn không quan trọng, giao cho phó đạo diễn là được, ngày đó hai ta sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.”

“Được.”

Thu Dật Bạch nói ngày đó, chính là ngày 29 tháng 8, hôm đó cũng là tròn một tháng hai người quen nhau.



Thời gian có vẻ rất ngắn nhưng Tả Ninh cảm thấy đã xảy ra quá nhiều chuyện, có một loại cảm giác không chân thực.

Buổi chiều ngày 28, Thu Dật Bạch nói phải về nhà ăn cơm, đem công việc phim trường giao phó xong liền rời đi.

Kết thúc công việc đã là sau 10 giờ tối, Tả Ninh còn chưa về khách sạn liền nhận được tin nhắn WeChat của Thu Dật Bạch: Anh sẽ mau trở về, ở trong phòng đợi anh, anh chuẩn bị quà cho em.

Cô đã sớm quen việc Thu Dật Bạch tặng quà cho cô, chỉ là không ngờ lúc nhìn đến vẫn có chút kinh ngạc.

Tên kia thế mà lại đưa cho cô nội y tình thú.

Tuy rằng lúc trước anh có yêu cầu, cô cũng đáp ứng rồi nhưng bọn họ chưa thực sự thử qua, hiện tại nhìn đồ vật trên sô pha, Tả Ninh trong lòng lại có chút chờ mong.

Tiến vào phòng tắm tắm rửa một chút, đứng trước gương mặc quần áo vào người, Tả Ninh lập tức đỏ mặt, cái này mặc so với không mặc còn làm người ta thấy thẹn hơn.

Nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Thu Dật Bạch nhìn thấy cô huyết mạch dâng trào, cô bất giác đắc ý, thậm chí cố ít phun nước hoa sau đó cầm di động tìm tư thế mê người, ở trước gương làm theo.

Còn không kịp chọn tư thế vừa lòng, bên ngoài lại nghe âm thanh mở cửa, Tả Ninh không nghĩ nhiều từ phòng tắm chạy ra, dựa ở cửa, mị thanh nói: “Rốt cuộc cũng về để ăn em, người ta chờ anh lâu lắm rồi.”

Chỉ ngay sau đó ý cười trên mặt cô hoàn toàn cứng đờ.

Người vào không phải là Thu Dật Bạch, mà là Thu Dật Mặc.

Thu Dật Mặc cũng dừng lại.



Tả Ninh dựa trên tường, môi đỏ khẽ mở, đôi mắt lấp lánh, toàn thân chỉ mặc một cái váy hai dây trong suốt màu trắng nhưng váy lại không có cái gì che khuất, ngược lại so với cả người trần trụi còn mê người hơn.

Không biết nguyên nhân có phải do vật liệu may mặc không, trước ngực cô hai đầu ti đã đứng thẳng, theo hô hấp của cô không ngường run rẩy mà rừng rậm thần bí màu đen thân dưới hoàn toàn bại lộ trước mắt anh.

Thu Dật Mặc hô hấp dồn dập, yết hầu nóng ran, trong mắt đã sớm bị tình dục che kín.

Sự việc phát sinh quá đột ngột Tả Ninh nhất thời đã quên phản ứng, thẳng đến khi thấy anh bước tới, cô mới vội vàng lui về sau, giận dữ nói: “Anh đến đây làm gì?”

Thu Dật Mặc thanh âm khàn khàn: “Không phải em gọi tôi đến?”

“Tôi…”

Tả Ninh còn chưa dứt lời, cả người đã bị anh ôm vào trong ngực, cô sợ tới mức thét chói tai: “Anh buông tôi ra Thu Dật Mặc, tôi…Ưm....”

Người đàn ông hôn một cách gấp gáp tàn nhẫn, nhanh chóng che lấp cánh môi của cô, tùy ý anh cắn mút, đem những lời nói của cô nuốt vào trong bụng.

Tả Ninh một bên phản kháng, một bên nỗ lực nhớ lại lời anh vừa nói, trong đó nhất định có chỗ nào đó sai rồi nhưng cô sao cũng không nhớ rõ.

Bụng nhỏ bị côn thịt cứng rắn nóng như lửa chọc vào, cô cảm thụ được dục vọng bừng bừng của anh, chính là cô không thể!

Nhớ đến chuyện cô cùng người đàn ông này đã từng phát sinh quan hệ nhưng hiện tại cô là bạn gái Thu Dật Bạch.

Thân thể bị anh gắt gao ôm chặt, không thể động đậy, đôi môi bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi cũng bị anh dây dưa, cô nói cái gì cũng không nên lời.

Dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể hung hăng cắn xuống đầu lưỡi của anh.
Chương kế tiếp