[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 17
Mùi máu tươi nồng đậm tràn ra trong khoang miệng, đồng tử sâu thẳm của Thu Dật Mặc hơi co rụt lại, ngược lại còn luồn đầu lưỡi đang chảy máu thâm nhập vào cổ họng của Tả Ninh mà liếm mút thật mạnh.

Kiểu hôn này Tả Ninh chưa từng tiếp xúc qua, nó khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhưng cô có thể cảm nhận được sự bá đạo không cho phép phản kháng của người đàn ông.

Thân hình cao lớn của Thu Dật Mặc gắt gao đè Tả Ninh ở trên tường, làm cô không thể nhúc nhích, bàn tay cách lớp váy hai dây mỏng mà đè ép ở trước ngực tuyết trắng của cô, ngón trỏ cùng ngón cái không ngừng vân vê xoa nắn đầu vú đang đứng thẳng, dùng sức lôi kéo.

Chất liệu may mặc cọ xát so với trực tiếp dùng tay còn kích thích hơn, sau một chút đau đớn là từng đợt khoái cảm ập đến, Tả Ninh không nghĩ có phản ứng với anh nhưng hạ thân bị nhiệt thiết nóng rực của anh chọc vào đang có mật dịch không tự giác mà chảy xuống.

Anh tựa hồ cảm nhận được, tay phải thâm nhập giữa hai chân cô, chậm rãi cắm hai ngón tay vào, đẩy đưa trong tiểu huyệt ướt át.

“Ưm… Nga a….” Miệng vừa mới được thả, Tả Ninh liền than nhẹ ra tiếng.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cô thẹn đến mức muốn chui xuống đất, đang muốn mở miệng giải thích với anh thì cánh môi lại bị anh ngậm lấy.



Đầu lưỡi của anh thâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô mấy vòng, tùy ý liếm mút. Hai ngón tay đưa đẩy ở trong hoa huyệt cô càng lúc càng nhanh, còn cố ý cọ cọ hạt châu mẫn cảm.

Nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, cô cảm thấy thẹn, cô kháng cự nhưng rồi không nhịn được mà dựng thẳng eo hiến dâng nơi tư mật.

Mật dịch ào ạt tuôn ra, cảm thụ được hô hấp cô nặng nề, Thu Dật Mặc đột nhiên dùng ngón tay phải ấn lên âm hạch của cô mà không ngừng đùa bỡn.

“Ngô….” Cô đột nhiên cong người lên, đôi tay gắt gao nắm lấy quấn áo anh, từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra từ trong cổ họng nhưng lại bị nụ hôn bá đạo của anh nuốt hết.

Thu Dật Mặc hô hấp nặng nề, đưa tay xuống hạ thân cởi bỏ khóa kéo, phóng thích nhiệt thiết cực đại đã bị gân xanh che kín.

Không cần….

Nhiệt thiết vừa cứng vừa nóng đứng thẳng đặt trước hoa huyệt ướt át, Tả Ninh gào khóc ở trong lòng nhưng ngay sau đó nhiệt thiết thô to liền hung hăng xỏ xuyên mà cắm vào, làm cô trong nháy mắt bị khoái cảm lấp đầy.

Thu Dật Mặc buông môi cô ra, thấy cô rơi lệ đầy mặt và thở gấp, khóe môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.



Một tay phủ lên mông nhỏ, một tay nắm chặt eo cô, anh nhẹ nhàng rút nhiệt thiết ra một đoạn, tiện đà lại đột nhiên cắm vào, cô còn chưa kịp phản ứng thì liền bị nhiệt thiết cắm sâu vào bên trong.

“Ưm… Không… Không cần….” Cực lực áp chế tiếng rên rỉ, cô nói lời cự tuyệt nhưng nghe ra lại mềm mại như bông, không hề có lực độ.



“Em muốn.” Thanh âm anh nghẹn ngào, nặng nề thở ra ở bên tai cô: “Em cũng muốn tôi, thân thể của em rõ ràng rất muốn tôi.”

Anh đeo một khung mắt kính tròn thời xưa, cả người nhìn qua vẫn lạnh nhạt và xa cách nhưng những lời được nói ra lại nóng cháy.

Chỉ có điều lời nói này, giống như là đùa bỡn cô, lại càng giống như là cường điệu gì đó đối với chính bản thân anh.

“Tôi không… Ưm a….” Lời cự tuyệt còn chưa nói ra, Tả Ninh pại lần nữa run rẩy yêu kiều mà rên rỉ thành tiếng.

Bởi vì anh bỗng cúi đầu dùng hàm răng kéo ra một bên dây áo trong suốt rồi ngậm lấy đầu vú đang run rẩy mà dùng sức hút cắn, đồng thời còn cắm nhiệt thiết đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, đôi tay thì bóp mông nhỏ của cô thành đủ hình dạng.

“Thu… Dật Mặc….” Cô gian nan mà gọi tên anh, lại không biết ở sâu trong nội tâm mình là muốn anh rời đi hay là muốn anh nhanh một chút.

“Em gọi tên của tôi, là em muốn tôi.” Anh lại một lần nữa nhấn mạnh ở trên bộ ngực phập phồng của Tả Ninh xong sau đó dùng một chút lực hung hăng mà cắn đầu vú cô.

“Đau…. A….” Lúc này đây, cô thật sự cảm thấy đau, nước mắt theo cần cổ chảy xuống ngực, lướt qua khóe môi anh.

Anh nặng nề mút những giọt nước mắt này vào, sau đó ngồi dậy hôn cô, dùng đầu lưỡi hàm chứa nước mắt xen lẫn nước bọt cho vào trong miệng cô xong lại chậm rãi hút trở về.

Mật dịch như nước chảy ra từ hoa huyệt, nhiệt thiết mãnh liệt cắm vào rút ra, tinh hoàn run lắc mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ hòa lẫn vào nhau, giống như một khúc tấu nhạc.

“Ưm… Chậm một chút….” Tả Ninh gắt gao bám vào vai anh, ngửa đầu thở dốc.

Nhưng cũng trong nháy mắt, khóe mắt liếc thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Tả Ninh không biết Thu Dật Bạch đã đứng ở cửa từ lúc nào, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở cửa, gương mặt Thu Dật Bạch trắng bệch, ánh mắt phẫn nộ tuyệt vọng, tựa như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào ngực cô.



“Thu… A a a…” Thu Dật Mặc mãnh liệt ra vào, trong nháy mắt làm cô cao trào.

Trên mặt cô còn đọng nước mắt, sắc mặt ửng hồng, đôi môi anh đào khẽ run, nhìn không ra một chút vui thích mà là thống khổ.

Thu Dật Mặc vẫn còn mãnh liệt va chạm, cô dùng sức đẩy anh nhưng lại không có nửa phần tác dụng, ngược lại bởi vì cô khẩn trương mà hoa huyệt co rút kẹp chặt nhiệt thiết kích thích Thu Dật Mặc kêu ra tiếng.

“Ngô… Hương vị của em…Vẫn giống như lần trước, bảo bối….Tôi yêu em….” Sau khi bắn tinh dịch nóng bỏng vào trong cơ thể cô, Thu Dật Mặc đang thở gấp đột nhiên nói như vậy.

Chính vì một câu nói làm Tả Ninh có thể xác định Thu Dật Mặc phát hiện Thu Dật Bạch, là anh cố ý.

Ngơ ngác mà nhìn Thu Dật Bạch, Tả Ninh há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy giọng nói như bị ngẹn, một chữ cũng không nói được mà chỉ có nước mắt tiếp tục rơi xuống.

Cô tin tưởng, cảnh tượng như vậy trên đời không có một người đàn ông nào tiếp thu được.

Huống chi hiện tại hạ thể của cô và Thu Dật Mặc còn đang dính vào nhau, người đàn ông ôm cô thở dốc là anh trai của Thu Dật Bạch, từ trong miệng của Thu Quốc Bình, quan hệ của Thu Dật Bạch và anh trai cực kỳ khăng khít.

Sau khi khôi phục tinh thần, Thu Dật Mặc bình tĩnh mà quay đầu, đón nhận ánh mắt phức tạp ở cửa, không có giật mình, cũng chẳng né tránh mà chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.

Thu Dật Bạch cũng lẳng lặng nhìn Thu Dật Mặc, sau một hồi mới đưa mắt dời sang Tả Ninh xong thấp giọng nói: “Em mặc loại đồ này, xác thực rất đẹp.”

Giọng nói của Thu Dật Bạch có chút nấc lên, không phải tràn ngập dục vọng mà là trống rỗng ngẹn ngào.

Tả Ninh cắn môi, hai chân run rẩy lui về sau, cùng Thu Dật Mặc cách một khoảng nhưng động tác của cô làm hoa huyệt tràn ra một dòng chất lỏng mật dịch, hình ảnh dâm mĩ không nói nên lời.

“Em không biết anh ta đến, em không muốn.” Tả Ninh yên lặng nhìn Thu Dật Bạch: “Anh có tin không?”

“Không phải em gửi tin nhắn cho tôi sao?” Thu Dật Mặc sửa lại quần áo, lấy di động ra click mở đưa tới trước mặt Tả Ninh.

Tả Ninh chỉ liếc một cái, toàn thân tức khắc đã bị một tầng hàn ý bao phủ.

Phòng 4211 khách sạn Hoa Nghi, tới đây đi, tôi chờ anh.

Đây là nội dung tin nhắn trên di động của Thu Dật Mặc, tin nhắn đến từ “Tả Ninh”, thời gian là 10 giờ 40 phút đêm nay, Tả Ninh đoạt lấy di động click mở cẩn thẩn xem xét hai lần, chính xác là dãy số của cô.

Trong đầu không ngừng tìm tòi trong trí nhớ, cô đột nhiên nhớ ra lúc vào đại sảnh khách sạn, có một cô gái tươi cười nói với cô muốn mượn di động.

Cô gái đó nói muốn gửi tin nhắn cho người nhà, cô lại không quan sát hơn nữa cô gái đó sau khi gửi thì liền xóa đi, cô cho rằng đó là điều đương nhiên.

Chỉ trong nháy mắt cô liền đoán được có người gài bẫy.

Thu Dật Bạch cũng thấy tin nhắn nhưng anh không có gì quá kích động, chỉ là lẳng lặng nhìn Tả Ninh rồi phun ra hai chữ: “Anh tin.”

Tả Ninh không vì vậy mà kinh hỉ, bởi vì trong ánh mắt của Thu Dật Bạch, cô nhìn ra được sự mê mang cùng bất lực của anh.

Bất đồng với phẫn nộ cùng tuyệt vọng vừa rồi, anh bây giờ càng giống như là đứa trẻ mất đi phương hướng, không biết nên đi nơi nào.

“Thu Dật Bạch….”

“Ninh Ninh….” Thu Dật Bạch nhẹ nhàng cười cười: “Đi tắm rửa đi, mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh, tắm rồi sẽ ngủ ngon hơn. À còn nữa, hôm nay là kỳ an toàn, đừng uống thuốc tránh thai, tháng trước đã bị anh ấy bắt uống một lần rồi, sẽ có hại cho thân thể.”

Tả Ninh rốt cuộc không nhịn được mà nghẹn ngào: “Thu Dật Bạch…”



Giờ phút này, cô không muốn tìm hiểu anh có thật sự tin cô hay không, cũng không hề ủy khuất thương tâm bởi vì bản thân bị người ta gài bẫy, cô chỉ đơn giản là đau lòng, đau lòng người đàn ông thoạt nhìn yếu ớt đứng trước mặt cô này.

“Xin lỗi, anh… Cần thời gian suy nghĩ, đêm nay không thể ở cùng em, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Anh xoay người mở cửa rồi lại dừng bước xong nhẹ nhàng bổ sung nói: “Đừng sợ, anh không trách em, cũng không phải không cần em.”

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ người đối diện im lặng, Thu Dật Bạch không hề liếc nhìn Thu Dật Mặc một cái.

Đến khi thân ảnh Thu Dật Bạch biến mất, Tả Ninh mới lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Dật Mặc: “Anh cố ý, anh sớm đã biết Thu Dật Bạch tới có đúng không?”

“Biết sớm cùng với biết trễ, có gì khác nhau sao?” Thu Dật Mặc nhìn lại cô, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm.

“Cũng đúng, không có gì khác nhau.” Tả Ninh tự giễu mà cười cười rồi chỉ vào cửa: “Thu tổng mời về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Thu Dật Mặc không nhúc nhích mà tiếp tục nhìn chằm chằm cô: “Lần đầu tiên, em đứng trước mặt tôi, cầu tôi muốn em, lần thứ hai, em gửi tin nhắn cho tôi rồi ăn mặc như vậy chờ tôi. Lần thứ ba sẽ không cho em cơ hội chủ động nữa, bởi vì em đã thành công trêu chọc tôi, về sau trò chơi này tôi sẽ là người khống chế.”

Tả Ninh cười lạnh một tiếng: “Thu tổng là người nhạy bén như vậy, anh thật sự không hoài nghi chuyện xảy ra đêm nay?”

“Tôi chỉ xem kết quả, không để ý quá trình.”

Cửa phòng nặng nề khép lại, Thu Dật Mặc tây trang phẳng phiu đứng ở hành lang, đôi mắt trước nay sắc bén lạnh nhạt lần đầu tiên không còn sáng rọi mà trở nên ảm đạm mờ mịt.

“Xin lỗi.”

Hai chữ tràn ra từ cổ họng anh, lại không biết lời này anh nói với Tả Ninh hay là nói với Thu Dật Bạch.

Tả Ninh còn chưa kịp đi vào phòng tắm thì di động của cô liền vang lên, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

“Cô Tả, thế nào?”

Âm thanh này, Tả Ninh không có nửa điểm giật mình: “Chủ tịch Thu tung hoành thương trường nhiều năm lại dùng thủ đoạn như vậy sao? Trăm phương ngàn kế, không sợ bôi nhọ một đời anh danh của ông sao?”

“Quá trình không quan trọng, kết quả mới là mấu chốt.” Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, lời nói đều giống nhau: “Tôi căn bản không để ý bị Thu Dật Bạch phát hiện, bởi vì tôi chỉ muốn nó nhìn thấy kết quả này. Không ai bắt buộc, không bị ai bỏ thuốc nhưng cô và Thu Dật Mặc cũng không ai trụ vững, điều này đã đủ thuyết minh một vấn đề.”

“Cho nên ông thiết lập một cái bẫy, tính kế cả hai đứa con của mình? Tin nhắn WeChat mà Thu Dật Bạch gửi cho tôi hẳn cũng là xuất phát từ chủ tịch Thu đi? Lúc đó anh ấy đang ở nhà, ông muốn lấy di động của anh ấy dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên là ông còn cố ý sắp xếp quần áo, chủ tịch Thu quả thật cao thâm.”

“Đại cục làm trọng, chi nhiều tiền cũng đáng.”

“Cũng phải, ngay cả con mình cũng tính kế thì còn có cái gì mà ông không dám làm? Tôi chỉ tò mò, vì muốn bức Thu Dật Bạch giống như Thu Dật Mặc, ông không sợ, vớt một người lên, rồi lại bồi một người khác sao?”

“Vẫn là câu nói đó, con của tôi tôi hiểu, Thu Dật Bạch sẽ không tiếp tục cần cô, mà Thu Dật Mặc sẽ lại càng không cưới cô.”

Cúp điện thoại, Tả Ninh ngồi ở sô pha quần áo không ngay ngắn, nắm di động thất thần.

Ngược lại cô không lo lắng Thu Dật Bạch xảy ra chuyện, Thu Quốc Bình có thể thiết lập ra cái bẫy như vậy thì khẳng định có thể đảm bảo an toàn cho con của ông ta.

Tả Ninh đột nhiên nhớ tới một người.

Hình như thời điểm lúc cô lên lớp 5, ngày nọ sau khi tan học, cô lặng lẽ đi khắp nơi hỏi thăm, mất hơn nửa năm mới tìm được căn biệt thự đó và thành công gặp được chủ nhân của căn biệt thự.

Cô đã dùng ngữ khí phẫn nộ chất vấn người đàn ông kia vì sao không nhận cô, vì cái gì không cần cô.

Người đàn ông không tức giận, cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Đi theo tôi thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi, nếu cô ta đã dám gạt tôi sinh hạ một đứa con thì phải tiếp nhận trừng phạt.”

Khi đó Tả Ninh với thân hình còn chưa cao đến 1m5 đã thập phần khí thế nói một câu với người đàn ông: “Không tuân thủ quy tắc là bà ấy chứ không phải con.”

Người đàn ông mặt không đổi sắc mà chỉ gằn từng chữ một: “Dựa theo quy tắc, con căn bản không được sinh ra.”

Sau đó cô lại nghe được giọng nói người đàn ông truyền đến: "So với con thì mẹ con ngoan ngoãn hơn nhiều, cho nên mẹ con bây giờ mới vẫn còn sống, còn con nếu lại không hiểu chuyện thì hậu quả như thế nào ta không dám đảm bảo. Cho nên ngoan ngoãn trở về nơi ở của con đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở đây, quên đi quan hệ giữa chúng ta, giữa ta và con vốn dĩ không có quan hệ."

Người đàn ông trong trí nhớ kia, cùng Thu Quốc Bình hiện tại thật là giống nhau.

Đều cao cao tại thượng như vậy, đều tự cho mình có thể khống chế tất cả, sinh mệnh con người trong tay bọn họ chỉ là quân cờ có thể tùy ý uy hiếp, tính kế và đùa bỡn.

Thu Dật Bạch một đêm không về, như thể đoán trước được sự việc, chỉ sợ sau khi anh trở về cũng không muốn bước vào căn phòng này, thậm chí là toàn bộ khách sạn.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Tả Ninh đến phim trường cũng không nhìn thấy Thu Dật Bạch.

Ngược lại mọi người ở đoàn phim giật mình khi thấy cô xuất hiện, lúc này cô mới chợt nhớ, theo kế hoạch ban đầu hôm nay Thu Dật Bạch muốn đưa cô đi mộ viên viếng người nhà, hai người còn muốn nghiêm túc mở lòng để nói chuyện.

Chuyện đó, Thu Dật Bạch đã sớm sắp xếp, thậm chí lúc trước trong đoàn phim còn có người trêu chọc bọn họ, hỏi có phải muốn đi lãnh chứng hay không.

Tả Ninh chỉ xấu hổ mà cười cười: "Nhà anh ấy có việc phải xử lý, tôi không giúp được cho nên đến đây."

Cao Hạ nhìn cô, không nói gì, cả buổi sáng đi theo đạo diễn quay phim, thời điểm giữa trưa ăn cơm mới ngồi đối diện Tả Ninh hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Tả Ninh lắc đầu, trừ bỏ cảm giác mệt mỏi, ngược lại không có cảm giác gì kịch liệt, đau cùng hận cũng tốt, tựa hồ giờ phút này cô nên có nhưng cô không có tinh thần để nghĩ đến điều đó.

Cô nghĩ gọi cho Thu Dật Bạch, hỏi tình hình hiện tại của anh nhưng cầm di động lên lại do dự. Cuối cùng phó đạo diễn nói Thu Dật Bạch vẫn luôn tắt máy, mới không làm cô thêm rối rắm nữa.

Đần độn cả một ngày, ngày hôm sau khi đến phim trường, Thu Dật Bạch vẫn không xuất hiện, di động vẫn tắt máy. Mọi người cho rằng nhà của anh thật sự có chuyện lớn, liền nghe theo đạo diễn dẫn dắt tiếp tục quay.

Đến buổi chiều, Cao Hạ rốt cuộc không nhịn được hỏi cô: "Cô và Tiểu Bạch, có phải xảy ra vấn đề gì không? Nếu nhà họ Thu có việc, tôi sẽ biết, cậu ta cũng không tắt máy lâu như vậy."

Tả Ninh vô lực nhìn anh cười cười, còn chưa kịp nói gì thì di động đã vang lên.

Cô trố mắt nghĩ nếu là Thu Dật Bạch, cô nên nói gì? Anh sẽ nói gì?

Sau khi mở ra thì thấy trên màn hình người gọi là Lạc Tiểu Đồng. Các cô là bạn tốt cơ hồ mỗi ngày đều ở trên WeChat hàn huyên vài câu nhưng thật ra rất ít khi gọi điện.

"Tiểu Đồng?"



"Ninh Ninh...."

Bên kia đột nhiên khóc rống lên, Tả Ninh lập tức bối rối: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Không phải tớ kéo dài...Ninh Ninh tớ thật sự không biết phải làm sao, bây giờ trừ bỏ cậu, tớ không biết tìm ai, Ninh Ninh...."



Tả Ninh lập tức đến bệnh viện, đã là một giờ sau, trừ bỏ Lạc Tiểu Đồng và Tiền Nhã, cha mẹ của Tần Miên Miên cũng ở đó.

Nhưng nằm trong phòng bệnh, không phải là Tần Miên Miên, mà là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Bành Phi là vị hôn phu của Tần Miên Miên sau khi tốt nghiệp tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một công ty nhỏ, mấy năm nay công ty phát triển tốt và lợi ích cũng không tồi, quy mô ngày càng lớn, không ai nghĩ bởi vì thị trường biến động công ty liên tiếp xảy ra chuyện, cũng may gần đây bị công ty lớn tên là "Minh Khải" nhìn trúng, hai bên vẫn đang bàn về việc thu mua.

Sáng nay khi thương nghị, lại đột nhiên nổi lên tranh chấp, Bành Phi tính tình nóng nảy hướng đối phương mà đánh, Tần Miên Miên sốt ruột bảo vệ chồng, hoảng sợ cầm dao gọt trái cây hù dọa họ, kết quả là làm bị thương giám đốc bên kia.

"Người thì cứu được rồi nhưng Tần Miên Miên cùng Bành Phi đều bị cảnh sát đưa đi, bọn họ không chịu bỏ qua, dượng và dì đã cầu xin rất lâu, bọn họ nói nhất định phải ngồi tù." So với Lạc Tiểu Đồng khóc không thành tiếng, Tiền Nhã có vẻ bình tĩnh hơn, đem tình huống kỹ càng nói cho Tả Ninh.

"Lồng ngực vỡ mạch máu, vết thương đó chỉ tính là ngộ thương mà cũng bị phạt tù..." Tả Ninh cắn môi, nỗ lực nghĩ đủ loại biện pháp nhưng nghĩ thế nào cũng không ra biện pháp giải quyết.

"Bạn trai cậu..." Tiền Nhã có chút khó xử, "Ninh Ninh tớ biết không nên nói với cậu chuyện này, chúng tớ không quen biết nhân vật gì lớn, khả năng bạn trai cậu..."

Cô còn chưa dứt lời, Tả Ninh đã lấy ra di động gọi cho Thu Dật Bạch.

Cô tin tưởng mặc kệ tình trạng giữa bọn họ thế nào, chỉ cần cô mở miệng, anh nhất định sẽ giúp cô, lấy tài lực cùng địa vị của tập đoàn Thu Viễn, có lẽ sẽ giúp được.

Hơn nữa, Thu Dật Bạch là duy nhất, cô nguyện ý xin giúp đỡ, muốn ỷ lại anh.

Chỉ là trong di động truyền đến một giọng nữ lạnh băng, anh vẫn tắt máy.



Dừng một chút, cô gọi cho Cao Hạ, bên kia nhanh chóng bắt máy: "Vừa rồi đi gấp như vậy, không có việc gì chứ?"

"Thu Dật Bạch...Về phim trường chưa?"

"Không có, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Cao Hạ...Có thể giúp cô sao? Nghe ngữ khí của anh, rõ ràng là đang quan tâm cô.

Ý niệm này lóe lên trong đầu Tả Ninh một chút, lập tức bị cô phủ định. Chính cô nói giữa họ không thiếu nợ nhau, huống chi Cao Hạ đã giúp cô rất nhiều, anh lại bận rộn như vậy, cô không nên làm phiền anh.

Cô có thể tìm ai đây? Thu Dật Mặc? Người đàn ông mặt lạnh kia, giữa bọn họ là một trò chơi, sao cô có thể đi cầu xin anh? Còn anh sao có thể đồng ý giúp cô?

"Ninh Ninh..." Lạc Tiểu Đồng muốn nói rồi lại thôi, "Bệnh viện này....Là của nhà họ Phương, cậu cùng Phương Kinh Luân không phải....Tớ không biết bệnh viện này có giúp được hay không, chỉ là..."

Tả Ninh sửng sốt một chút sau đó cười khổ. Bệnh viện khẳng định sẽ tận lực cứu người, người của bệnh viện cũng giúp được ngược lại đại nghiệp nhà họ Phương khả năng có thể giúp được.

Nhưng như vậy thì sao? Trước kia cô đã thiếu Phương Kinh Luân rất nhiều ân tình, hiện tại nhiều năm không gặp, ngày thường còn không liên hệ, cô lại đột nhiên cầu xin anh giúp đỡ? Huống chi người ta còn đang ở nước ngoài.

"Tớ vào nói chuyện với bọn họ." Tả Ninh sửa sang quần áo, đi vào phòng bệnh, nhìn chaa mẹ Tần vẫn cầu xin người đàn ông kia, chậm rãi nói, "Ông chính là Tôn tổng của Minh Khải?"

Người đàn ông trên mặt đều không kiên nhẫn: "Cầu tình thì không cần, người đã bị bắt, kế tiếp đều giao cho cảnh sát."

Tả Ninh định thần: "Tôi biết, chuyện này là bạn tôi sai nhưng cô ấy trong tình thế cấp bách mới ngộ thương người, tiền thuốc men của quý viên chức công ty, phí hộ lý hậu kì, hoặc là những phí yêu cầu khác, tôi sẽ trả, tôi chỉ có một thỉnh cầu, chúng ta hai bên nên giải hòa đi, việc ra tòa án, khoan hãy quyết định."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Người đàn ông khinh miệt mà cười cười, "Thực ra, chút tiền đó, công ty căn bản không để bụng, việc hai người bạn của cô ở công ty nháo loạn, luật sư của chúng tôi sẽ làm cho họ trả giá đắc. Nếu không người ngoài sẽ nghĩ tập đoàn Châu Nhĩ dễ bị bắt nạt!"

Tả Ninh sửng sốt: "Tập đoàn...Châu Nhĩ? Minh Khải....Là công ty con của tập đoàn Châu Nhĩ?"
Chương kế tiếp