[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 18
Tập đoàn Châu Nhĩ và tập đoàn Thu Viễn cùng ở trong một khu thương nghiệp, chỉ cách nhau giữa hai con phố.

Đứng ở con phố đối diện nhìn đám người từ trong office building đi ra, Tả Ninh nắm chặt di động, gọi cho Thu Dật Bạch thêm một lần nữa.

Anh vẫn tắt máy.

Cắn chặt răng, cô bấm vào WeChat của Thu Dật Bạch ghi mấy chữ: Chúng ta chia tay đi.

Chỉ có như vậy, cô mới không lấy thân phận là bạn gái Thu Dật Bạch đi làm việc kế tiếp.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể an ủi chính mình, đã giảm thương tổn của Thu Dật Bạch đến mức thấp nhất.

Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, lầu 1 đại sảnh mọi người đều ra về, chỉ có Tả Ninh nhanh chóng bước xuyên qua đám người đi thẳng vào bên trong.

Cô sợ Du Hạo Nam đã trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cô cũng sợ hôm nay Du Hạo Nam căn bản không tới công ty.

Vừa rồi ở bệnh viện, cô nói với Tôn tổng muốn nói chuyện với Du Hạo Nam, Tôn tổng còn cười trào phúng cô, nhưng loại trào phúng này xác thực cũng không sai.

Đáng tiếc Tôn tổng kia không chịu gọi cho Du Hạo Nam, cô nhất thời không biết hỏi ai nên chỉ có thể một mình đến đây thử vận may.

Người ở quầy lễ tân cũng vội vàng tan tầm, Tả Ninh bước tới lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là biên kịch Tả Ninh của bộ phim 《 Nhà 》 muốn tìm chủ tịch Du…"

Cô còn chưa nói xong thì một nữ nhân viên đã không kiên nhẫn nói với cô: "Ai cũng đều muốn gặp chủ tịch, tôi nói phụ nữ các cô nhiều không đếm hết? Chủ tịch rất bận, không rảnh để gặp các cô! Cũng không tự xem lại bản thân, biên kịch? Đầu năm nay có quá nhiều biên kịch, dưa vẹo táo mứt đều có thể trở thành biên kịch."

Đại sảnh lúc này vốn dĩ có nhiều người, giọng của nữ nhân viên rất lớn, trong nháy mắt rất nhiều người quay lại nhìn. Nhưng trong ánh mắt của những người đó đều là sự châm chọc, nhìn là biết ngày thường có không ít phụ nữ đến tìm Du Hạo Nam.

Tả Ninh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, đang muốn căng da đầu tiếp tục nói thì liền nghe một giọng nói nam tính vang dội truyền đến từ bên phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho lãnh đạo cấp cao: "Sao? Quầy lễ tân của công ty chúng ta từ khi nào có bản lĩnh nói chuyện không khách khí như vậy?"

Thanh âm của người đàn ông có lực xuyên thấu rất mạnh, cho dù là ở đại sảnh nhiều người ồn ào thì cũng khiến cho đám người đang sôi nổi phải im lặng.

Tả Ninh quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông anh tuấn mặc áo sơ mi hồng nhạt đi tới chỗ đám người kia, liếc mắt nhìn Tả Ninh một cái rồi tiếp tục trêu chọc: "Hơn nữa là đối với mỹ nữ, như vậy có phải không lễ phép hay không?"

Mấy nhân viên thuộc quầy lễ tân đều bị dọa sợ, đứng dậy gật đầu chào hỏi: "Dương tổng."

Ánh mắt của cái người gọi là Dương tổng vẫn đặt ở trên người Tả Ninh: "Cô là biên kịch? Biên kịch tốt a, rất tài hoa, tôi thích phụ nữ thông minh."

"Anh ta là người mới nhậm chức - Tổng tài Dương Cảnh Diệu." Du Hạo Nam một thân tây trang đen cũng chậm rãi bước ra từ trong thang máy chuyên dụng xong cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Tới tìm tôi?"

Tả Ninh cảm thấy có chút sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh định thần: "Phải."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Thật không nghĩ tới, có một ngày em lại đến tìm tôi."

"Người phụ nữ của cậu?" Dương Cảnh Diệu tiếc nuối lắc đầu: "Không thú vị, Đêm nay không đi ăn cơm với cậu nữa, chính cậu tự tăng ca giải quyết việc của mình đi."

Du Hạo Nam không để ý đến Dương Cảnh Diệu mà chỉ tiếp tục nhìn Tả Ninh: "Có chuyện gì?"

"Chuyện nhân viên thuộc công ty con Minh Khải của các người bị thương, tôi muốn nói chuyện với anh."

Du Hạo Nam nhăn nhăn mày rồi nhìn về phía Dương Cảnh Diệu, người đằng sau vô tội nhún nhún vai: "Loại việc nhỏ này, tôi làm sao biết được?"



Tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu chỉ có thể bất đắc dĩ lấy di động ra: "Được rồi, tôi sẽ hỏi thử xem."

Du Hạo Nam quay đầu lại nhìn nữ nhân viên lúc nãy nói chuyện với Tả Ninh: "Ai tuyển cô vào? Không ai nói với cô, chức trách của nhân viên thuộc quầy lễ tân là gì?"

Dứt lời liền dời ánh mắt về phía mấy người khác thuộc quầy lễ tân: "Có thể gặp hay không thể gặp thì người tới cũng đều là khách, nếu yếu tố cơ bản này mà cũng không làm được, bôi xấu hình tượng công ty, thì có thể giống như cô ta, hiện tại rời khỏi công ty."

Tả Ninh lần đầu tiên thấy Du Hạo Nam thịnh khí lăng nhân* như vậy, không giống như ngày thường khiến cho người ta chán ghét, cũng không ngẫu nhiên âm dương quái khí, mà làm cho người ta kính phục nể sợ, một loại khí thế vương giả chói mắt.

(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi.

Nghe Dương Cảnh Diệu nói đại khái tình huống, Du Hạo Nam lại đụng ánh mắt cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Em tới tìm tôi, là thay bạn em cầu tình?"

"Phải."

"Vậy em dựa vào cái gì mà kết luận tôi sẽ giúp em?"

"Không dựa vào cái gì, tôi chỉ là... Đến đây thử xem mà thôi." Tả Ninh vốn có chút khẩn trương, nhìn xung quanh không ngừng có ánh mắt tò mò nhìn cô, cảm giác lưng cô như bị kim chích: "Chúng ta... Có thể nói chuyện riêng được không?"

Nhìn bộ dáng co quắp của cô, Du Hạo Nam nhướng mày: "Được, tới văn phòng của tôi, chỉ riêng hai người chúng ta, không ai quấy rầy."

Thanh âm anh lớn lên, cố ý nhấn mạnh chữ "Hai người", ngữ khí này ai nghe cũng thấy mờ ám đến cực điểm.

Hai má Tả Ninh nóng lên nhưng thấy anh đã xoay người đi đến thang máy, cô chỉ có thể đi theo.

Đằng sau truyền đến giọng nói khoa trương của Dương Cảnh Diệu: "Này, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn? Tôi muốn cùng người đẹp mời cậu đi ăn cơm, con mẹ nó cậu lại mang người đẹp đi rồi!"



Văn phòng của Du Hạo Nam ở tầng cao nhất, không gian rộng mở, tổng thể thanh thiển sắc điệu, thoạt nhìn đơn giản nhưng rất có khí thế.

Mới vừa vào cửa, anh liền cởi áo khoác ném sang một bên rồi ngồi trên ghế sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn Tả Ninh: "Nói đi, em muốn làm gì?"

Tả Ninh yên lặng đứng ở trước mặt anh xong chậm rãi nói: "Ở bệnh viện, tôi đã nói qua với Tôn tổng của Minh Khải, tôi sẽ gánh toàn bộ tiền thuốc men và phí bồi thường, hai bên giải hòa, tranh thủ thời gian khi bạn tôi lên tòa án bị thẩm vấn, giảm hình phạt xuống mức thấp nhất."

"Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại…" Tả Ninh lặng lẽ siết chặt góc áo, hít một hơi, sau đó nhìn thẳng vào anh: "Hiện tại tôi muốn nhiều một chút, phía cảnh sát chưa có quyết định, nếu chủ tịch Du chịu chịu giúp, có lẽ bạn tôi…. sẽ không cần chịu phạt."

"Vẫn là câu hỏi kia, em dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ giúp em?"

Tả Ninh vẫn nhìn chằm chằm anh, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên ngực, run rẩy cởi một chiếc nút áo.

Cô còn nhớ lúc trước Du Hạo Nam dùng sức mạnh với cô, cũng vì thân thể này, hẳn là anh sẽ hứng thú.

Mà thứ hiện tại cô có, chỉ là thân thể này.

Rõ ràng như thế, Du Hạo Nam sao có thể không hiểu? Nhưng anh lại không có biểu tình gì, ánh mắt sâu thẳm, Tả Ninh căn bản không biết trong lòng anh nghĩ gì.

Dừng một chút, cô bắt đầu cởi chiếc nút thứ hai.

"Em liền cam tâm hạ tiện như vậy sao?" Trên mặt anh vẫn không có biểu tình như cũ nhưng trong ánh mắt tựa hồ chứa đựng tức giận, ngữ khí hết sức trào phúng, "Rất thích lên giường với đàn ông? Em đã ngủ qua bao nhiêu người rồi?"

Lời Du Hạo Nam nói, mỗi một câu một chữ đều như con dao nhọn đâm vào lòng cô, làm bàn tay đang nắm cúc áo của cô càng thêm túm chặt, cả hai vai đều không nhịn được mà run rẩy.

Cô còn nhớ rõ lúc trước ở biệt thự của Văn Khải An, cô tỏ vẻ mặt lãnh ngạo nói với Du Hạo Nam: Tả Ninh tôi mặc kệ ngủ cùng đàn ông nào thì đời này vĩnh viễn sẽ không ngủ với anh.

Nhưng hôm nay chỉ mới qua 10 ngày, cô liền chủ động đưa tới cửa, đúng là không còn cái gì gọi là tôn nghiêm.

Du Hạo Nam đột nhiên đứng dậy xong nhanh chóng tiến lên, giơ tay phải nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của cô.

Tả Ninh theo bản năng lùi về sau một bước, khẩn trương che cổ áo trước ngực lại, nhìn thấy cô phản ứng như vậy, anh ngược lại bỏ tay xuống cười nhẹ một tiếng: “Xem ra, em chưa từng có kinh nghiệm chủ động đưa tới cửa.”

Tả Ninh không nói lời nào như cũ mà chỉ nhìn chằm chằm anh, anh lại hỏi: “Tôi rất tò mò, dạng bạn bè gì mà khiến em có thể hy sinh nhiều như vậy, rõ ràng không muốn, rõ ràng cảm thấy nhục nhã, nhưng lại còn cố chống chịu?”

Tả Ninh không đáp, anh một phen giữ bàn tay trên cổ áo cô lại rồi trầm giọng nói: “Không trả lời vấn đề của tôi, tôi có thể làm em lập tức cút đi.”

Cô cúi đầu, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng: “Cô ấy đã cứu tôi một mạng.”

“Tại sao lại cứu em một mạng?”

Xem anh như muốn hỏi bằng hết mọi thứ, Tả Ninh khẽ cắn môi xong lại lần nữa ngẩng đầu nhìn anh: “Thời điểm vào đại học tôi từng tự sát, là 3 người họ đã cứu mạng tôi, khiến cho tôi thức tỉnh, câu trả lời này chủ tịch Du có vừa lòng không?”

Cả người anh sửng sốt, đồng tử hơi co rút, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đã bị phủ một tầng hơi nước của cô.



Bàn tay to lại lần nữa buông xuống, ngữ khí của anh có chút hòa hoãn: “Em không phải bạn gái Thu Dật Bạch sao? Tôi cho em một cơ hội, đi tìm bạn trai của em, với thân phận của anh ta, giúp đỡ em không có gì khó, không cần phải chạy tới tìm tôi bán mình.”

Anh không nói đến Thu Dật Bạch còn tốt, vừa nhắc đến thì tức giận chồng chất trong suốt mấy ngày qua của Tả Ninh liền nháy mắt phun trào: “Hà tất phải giả mù sa mưa như vậy? Nếu không phải anh cùng Giang Thuần Tâm, tôi và Thu Dật Bạch có thể đi đến bước này sao?”

Du Hạo Nam tinh tường thấy được hận ý trong mắt cô, anh trầm giọng hỏi: “Có ý gì?”

Nghe ngữ khí của anh, ngược lại dường như có vẻ không hiểu, trong đầu Tả Ninh hiện lên một tia nghi hoặc: “Trong tay anh, có phải có ảnh tôi cùng Thu Dật Mặc lên giường?”

Vừa nghe đến việc cô cùng người đàn ông kia, sắc mặt Du Hạo Nam không tự giác mà tối sầm lại: “Phải.”



Tả Ninh cười lạnh: “Ảnh chụp là Giang Thuần Tâm đưa cho anh?”

“Phải.”

“Cũng là anh đưa cho Thu Quốc Bình?”

Du Hạo Nam ngẩn người, thực mau liền hiểu được: “Thu Quốc Bình lấy ảnh chụp ép em chia tay với Thu Dật Bạch?”

Thấy Tả Ninh không đáp lời, chỉ là hận ý trong mắt vẫn như cũ, anh thở dài một tiếng: “Mặc kệ em có tin hay không, tôi xác thực không làm chuyện đó. Ngày đó ở nhà Văn Khải An, tôi nhất thời tức giận nên mới nói với em những lời khó nghe, nhưng tôi còn chưa bỉ ổi đến mức làm như vậy, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ.”



Không biết vì sao, nghe anh nói với ngữ khí ôn hòa, Tả Ninh đột nhiên cảm thấy sự nhục nhã cùng ủy khuất trong mấy ngày qua như lập tức được phát tiết, như thế nào cũng không khống chế được.

Nhìn cô gắt gao cắt môi, nước mắt ào ạt chảy xuống, Du Hạo Nam nhất thời hoảng sợ: “Em… Không có việc gì chứ? Khóc cái gì?”

Anh vừa hỏi, cô ngược lại càng khóc dữ dội hơn, toàn bộ thân thể bởi vì cô cố gắng chịu đựng mà nghẹn đến mức run rẩy.

Du Hạo Nam đi đến bàn làm việc lấy khăn giấy đưa cho cô: “Muốn khóc thì khóc hết ra đi, nghẹn như vậy không khó chịu sao?”

Dừng một chút, anh chỉ vào một cánh cửa: “Nơi đó có toilet, cách âm rất tốt.”

Tả Ninh bất chấp, một phen nhận lấy khăn giấy rồi chạy vào toilet, mới vừa khóa cửa lại thì liền không nhịn được mà khóc lớn.

Từ khi Thu Quốc Bình tới tìm cô bắt đầu vũ nhục, cô luôn tìm một cơ hội để phát tiết nhưng cô vẫn im lặng chịu đựng, nghẹn đến hôm nay đã là cực hạn.

Toilet cách âm không tồi nhưng cũng không đến mức không nghe được gì, ít nhất Du Hạo Nam rất rõ ràng, cô gái bên trong đang chật vật khóc thút thít.

Anh đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng, lấy di động ra gọi điện, giọng điệu phẫn nội: “Bảo Giang Thuần Tâm sáng mai 9 giờ, đến phòng khách chờ tôi.”

Cúp máy, anh ngồi trên sô pha hút điếu thuốc, nghĩ cô gái trong kia vẫn còn khóc, anh dừng một chút rồi lại lấy di động ra, gọi cho Ngô tổng của công ty Minh Khải: “Việc đánh người bị thương sáng nay không cần truy cứu nữa, phí dụng công ty sẽ phụ trách, cục cảnh sát còn chưa kết án, nghĩ cách đưa người ra.”



Thời điểm Tả Ninh từ toilet đi ra, cả người đã bình tĩnh trở lại, đón nhận ánh mắt của Du Hạo Nam, cô ngược lại không biết nên làm thế nào.

Cô vốn là thấy chết phải cứu mà tới đây giao dịch với anh nhưng hiện tại sự việc lại rẽ sang hướng khác, bây giờ cô cũng không biết nên nói gì, nên làm gì.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Du Hạo Nam khẽ cười một tiếng: “Khóc xong rồi? Không sao chứ?”

Gương mặt cô bất giác đỏ ửng, Tả Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Nhìn bộ dáng của cô hiện tại, căn bản không giống cô gái hai mươi mấy tuổi, ngược lại càng giống đứa trẻ bị ủy khuất, đáng thương, rồi lại có chút dễ xúc động.

Tưởng tượng đến mục đích cô đến đây, ánh mắt nhu hòa của Du Hạo Nam lập tức trở nên tàn khốc, nếu người cô yêu cầu không phải anh, có phải hiện tại cô đang nằm dưới thân người đàn ông khác?

“Đây là cách em giải quyết vấn đề sao? Động một chút liền bán mình? Vậy em về sau có phải mỗi lần gặp chuyện đều sẽ chủ động cởi quần áo bất kể người đàn ông kia là ai?”

Tả Ninh cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Sẽ không làm vậy với người khác, chỉ riêng mỗi anh.”

Tâm tình Du Hạo Nam đột nhiên sung sướng, anh nhướng mày: “Phải không? Vì sao? Là vì em đã sớm coi trọng tôi nên muốn ngủ với tôi?”

“Bởi vì anh đã từng dùng sức mạnh đối với tôi.” Tả Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Thời điểm tôi không có việc cầu xin anh, anh vẫn làm loại chuyện đó, hiện tại tôi tới cầu xin anh, anh sẽ chịu bỏ qua cho tôi? Với người khác, tôi có thể nỗ lực tìm cách thức khác nhưng với anh - một người đã từng sử dụng thủ đoạn một lần, thì chẳng bằng tôi tự chủ động, nếu làm anh vui vẻ, khả năng thành công của tôi sẽ nhiều hơn một chút.”

Vui mừng trong mắt anh dần dần lắng xuống, sau đó một hồi mới thấp giọng nói: “Xin lỗi, ngày đó tôi… Ngày đó tôi bị mất kiểm soát, về sau sẽ không như vậy.”

Không nghĩ tới người đàn ông cao ngạo thế nhưng lại nói lời xin lỗi, Tả Ninh hơi giật mình, hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Chủ tịch Du, chuyện của bạn tôi, xác thật là cô ấy không đúng, bất luận các người yêu cầu bồi thường như thế nào thì tôi cũng đều sẽ đồng ý, nhưng đừng bắt cô ấy ngồi tù có được không?”

“Em cảm thấy, tôi sẽ để ý chút tiền đó sao?” Du Hạo Nam một lần nữa bật lửa châm điếu thuốc, hít vào mấy hơi xong lại ngẩng đầu nhìn cô: “Em và Thu Dật Bạch, chia tay?”

Chia tay sao? Hẳn là như vậy, tin nhắn WeChat cô cũng đã gửi đi, nếu như không gửi đi thì có thể như thế nào? Bọn họ còn đến mức đó hay sao?

“Phải, đã chia tay.”

“Như vậy…. Cùng tôi thử xem, thế nào?

Trong văn phòng ánh đèn sáng tỏ, Tả Ninh xuyên qua làn khói thuốc nhìn ánh mắt không có biểu tình gì của anh, không biết trong lòng anh đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng cô nhớ tới buổi tối hôm tổ chức yến tiệc khởi động máy quay, cũng cảnh tượng này, Du Hạo Nam hút thuốc, nói với cô một câu: “Về sau đi theo tôi, muốn dạng biệt thự nào, tôi đều có thể cho em.”

Tả Ninh tự giễu cười cười: “Vẫn muốn bao nuôi tôi, phải không? Bán mình một lần không đủ, còn muốn nhiều lần?”

“Đêm đó, tôi không có ý đó, hiện tại cũng không phải.”

Dừng một chút, Du Hạo Nam nói tiếp: “Tôi không chạm vào em, là vì không xem chuyện này là một cuộc giao dịch. Vừa rồi, tôi đã gọi cho Ngô tổng của Minh Khải, nếu chính xác thì đêm nay bạn của em có thể ra về nhưng cuộc điện thoại không được đầy đủ, là bởi vì em.

Công ty Minh Khải thu mua công ty kia, lúc trước họp cổ đông bàn giao quyền hành, cho dù xảy ra việc náo loạn khiến cho không thoải mái, nhưng chung quy cũng là chuyện lớn, công ty vẫn phải bàn công việc thu mua với chồng của bạn em, dưới loại tình huống này nếu bắt bạn em vào tù không phải là cử chỉ sáng suốt, đối với chuyện này, tập đoàn đặt ích lợi lớn hơn thù riêng.”

Tả Ninh không hiểu tại sao anh lại giải thích nhiều như vậy với cô, nhưng nghe được Tần Miên Miên không có việc gì, cô cũng thật cao hứng.



“Cho nên, lời nói vừa rồi của tôi, không phải là giao dịch, tôi nói chính là giống như lúc trước em và Thu Dật Bạch vậy, chúng ta, thử xem.”

Lần này Tả Ninh nghe hiểu nhưng lại càng không biết làm sao: “Tôi… Tôi…”

Trước đây, cô đối với người đàn ông này đừng nói là ác cảm, quả thực có thể nói là cực kỳ chán ghét.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, câu “Tôi không thích anh” kia chung quy vẫn không phát ra được từ trong cổ họng. Dù sao việc này không tính là giao dịch, cũng là cô thiếu người ta ân tình.

“Em không cần khẩn trương, tôi nói… Chỉ là thử xem.” Du Hạo Nam cười nhẹ: “Không phải muốn nhanh chóng xác định quan hệ, chỉ là thử tìm hiểu một chút, vô luận là tôi đối với em hay là em đối với tôi.”

Tả Ninh thật sự không hiểu được Du Hạo Nam đối với cô có ý gì. Có khi cô cảm thấy, anh có hứng thú với thân thể của cô, có khi lại cảm thấy anh thực chán ghét cô, có khi còn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô, tựa hồ là có chút không giống với người khác.

Tựa như hiện tại, Du Hạo Nam đưa cô tới nhà hàng gần công ty ăn cơm, hai người một đường sóng vai mà đi, không có tiếp xúc nhưng anh lại thường sẽ giúp cô ngăn trở đám đông chen chúc, tránh cho cô bị đụng vào, thoạt nhìn cũng rất ga lăng.

Ga lăng?

Cái từ này, nếu là trước kia, Tả Ninh không thể nào dùng ở trên người người đàn ông đối diện, rõ ràng trước đây anh vẫn luôn có bộ dáng cuồng vọng, không dễ thân cận.



“Em nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không? Mấy món này vốn được chuẩn bị sẵn, vốn là hẹn Dương Cảnh Diệu bàn chuyện công việc, thế cho nên tôi đều gọi món theo khẩu vị của cậu ta.”

Tả Ninh lắc đầu: “Không cần, những món này tôi có thể ăn được.”


Sau đó hai người liền an tĩnh cùng nhau ăn xong bữa cơm nhưng không khí luôn có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức Tả Ninh cảm thấy người đối diện thà rằng vẫn như trước kia, là cái bộ dáng mà cô chán ghét thì ít nhất như vậy cô còn có thể châm chọc vài câu, mà không giống như hiện tại, không biết nên nói cái gì.

Cơm nước xong, Tả Ninh tranh đi tính tiền, muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ nhưng Du Hạo Nam không chịu, suýt chút nữa anh đã dùng khí thế lúc chiều dạy dỗ nữ nhân viên kia đối với cô, Tả Ninh sợ tới mức chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cô phát hiện, vô luận là trước đây hay hiện tại, cô vẫn có chút sợ người đàn ông này. Cho nên thời điểm anh nói muốn đưa cô về khách sạn, cô cũng không dám mở miệng cự tuyệt.

“Em cùng Thu Dật Bạch ở cùng nhau?” Khi xe vững vàng dừng ở tầng hầm bãi đỗ xe, Du Hạo Nam vốn luôn trầm mặc lại đột nhiên hỏi một câu.

Tả Ninh xấu hổ cười cười: “Anh ấy ở cạnh phòng tôi, những người khác trong đoàn làm phim cũng ở đây.”

Trên thực tế từ lúc cô cùng Thu Dật Bạch chính thức yêu nhau tới nay, hai người bọn họ mỗi đêm đều cùng giường triền miên, chẳng qua là để hai căn phòng cho có vậy thôi.

Cửa thang máy mở ra, Tả Ninh đang muốn phất tay tạm biệt anh thì ai ngờ anh lại bước vào thang máy trước cả cô: “Quá muộn, một mình em đi thang máy không an toàn, tôi đưa em lên.”

Đều đã vào trong, cô cũng không thể đuổi anh đi, trong lòng có chút lo lắng, ở khách sạn có không ít người của đoàn làm phim, nếu bị nhìn thấy, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

“Tinh!”

Thang máy báo hiệu, lại dừng ở một tầng khác, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài.

Gương mặt vốn không có biểu tình của Tả Ninh giờ phút này hoàn toàn cứng đờ, hai người ở ngoài kia cũng sửng sốt một chút, lại vẫn lần lượt bước vào.

Đây là lần đầu tiên Tả Ninh thấy bộ dáng Thu Dật Bạch chật vật như vậy.

Đầu tóc lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt che kín tơ máu, hốc mắt biến thành màu đen, thoạt nhìn rất mệt mỏi tiều tụy.



Anh thậm chí còn mặc bộ quần áo đêm hôm trước, cả người đầy là mùi rượu, chỉ sợ hai ngày nay không hề nghỉ ngơi.

Anh đứng ở trước mặt Tả Ninh, lẳng lặng nhìn cô xong nhìn Du Hạo Nam, sau đó lại đem ánh mắt đặt lên trên người Tả Ninh.

Cao Hạ mở miệng nói: “Đã trở lại? Buổi chiều cô gấp gáp đi ra ngoài, tôi gửi tin nhắn cô không trả lời, không có việc gì chứ?”

Tả Ninh lắc đầu: “Không có việc gì, Chủ tịch Du… Đã giúp tôi giải quyết.”

Vừa mới dứt lời, cô cảm giác có một bàn tay gắt gao cầm lấy tay mình, cô ra sức muốn né tránh nhưng ngược lại bị giữ chặt.

Thu Dật Bạch nhìn động tác trên tay bọn họ, ánh mắt lạnh băng bắn về phía Du Hạo Nam: “Buông cô ấy ra!”

Du Hạo Nam khinh miệt cười: “Cậu dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này? Đạo diễn sao? Việc riêng của biên kịch không cần anh phải quản.”

“Tôi là bạn trai cô ấy.”

“Đạo diễn Thu dùng từ không thỏa đáng, hiện tại phải nói là bạn trai cũ.”

“Tôi không đồng ý chia tay, cô ấy vẫn là bạn gái của tôi.”

Nghe Thu Dật Bạch nói như vậy, Tả Ninh liền biết anh đã xem tin nhắn WeChat. Từ lúc gặp Du Hạo Nam, cô vẫn chưa xem qua di động nên không biết Thu Dật Bạch đã trả lời cô như thế nào, hơn nữa, di động của cô luôn để chế độ im lặng, cũng không biết anh có gọi cho cô hay không.

“Đạo diễn Thu vẫn là đi hỏi thái độ của chủ tịch Thu một chút rồi hãy đến nói những lời này đi.” Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của mình còn không bảo hộ được, cậu còn là đàn ông sao?”

“Còn không tới lượt cậu dạy dỗ tôi.”

Thu Dật Bạch tiến lên một bước, lôi kéo tay Tả Ninh về phía mình, Du Hạo Nam cũng cố tình không chịu buông tay, vì thế ba người cứ như vậy mà giằng co.

Tả Ninh nỗ lực giãy giụa nhưng hai người đàn ông đều nắm chặt tay cô, muốn thoát cũng không được, cô chỉ có thể nhìn cửa thang máy đang mở rộng, bất đắc dĩ nói: “Tới nơi rồi, hai người mau buông tôi ra.”

Hai người đàn ông hăng hái, không ai chịu buông tay, cuối cùng vẫn là Cao Hạ nói một câu “Các người làm cô ấy đau”, Thu Dật Bạch cùng Du Hạo Nam mới lần lượt buông tay.
Chương kế tiếp