[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 19
Du Hạo Nam không ra khỏi thang máy, chỉ ấn mở cửa, ý vị thâm trường nhìn Thu Dật Bạch bên ngoài: "Nếu không bảo hộ được cô ấy, vậy nên duy trì khoảng cách với cô ấy, đừng làm cho cha của cậu có được cơ hội đến bắt nạt cô ấy."

Cao Hạ vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị trở về phòng mình khi nghe những lời này trong nháy mắt cũng dừng lại.

Đồng tử Thu Dật Bạch hơi co lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu có ý gì?"

Du Hạo Nam không nói gì nữa, chỉ nhìn Thu Dật Bạch mà cười khiêu khích, chờ cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Sắc mặt Thu Dật Bạch càng thêm khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Tả Ninh: "Cha của anh... Tới tìm em?"

Tả Ninh gật đầu.

"Chuyện khi nào? Vì sao không nói với anh? Ông ấy tìm em nói cái gì?"

Tả Ninh cúi đầu nhìn mũi giày của mình, trầm mặc một lát mới nói: "Vốn nghĩ rằng nghiêm túc xác định quan hệ giữa chúng ta, nên quyết định không nói với anh, em cho rằng chúng ta ít nhất sẽ có thời gian từ từ nói chuyện, không nghĩ tới... Ông ấy chờ không kịp, thế cho nên mới xảy ra sự việc đêm đó."

Thu Dật Bạch chỉ cảm thấy cả người lạnh lão: "Đêm đó... Là ông ấy sắp xếp?"

"Phải."

Trong không khí im lặng, Tả Ninh thậm chí có thể nghe được tiếng Thu Dật Bạch cắn răng, loại phẫn nộ này hàn ý như thấm vào xương cốt.

"Như vậy, ông ấy tìm em nói chuyện gì?"

"Một vài chuyện... Em không muốn nhắc lại chuyện cũ, còn cả hôm khởi quay đó, em cùng... Anh trai anh, bị người ta chụp lén, ảnh chụp... Hiện tại ở trong tay cha anh."

Cao Hạ ở một bên im lặng rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tả Ninh.

Thu Dật Bạch nắm chặt tay đến mức gân xanh nổi lên: "Ai chụp?"

"Giang Thuần Tâm, chắc cũng là cô ta đưa cho cha anh."

Thấy Thu Dật Bạch xoay người đi hướng thang máy, Tả Ninh túm lấy anh: "Thu Dật Bạch, anh trở về nghỉ ngơi trước có được không? Anh nhìn bộ dáng hiện tại của anh đi, anh đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi?"

Hốc mắt Thu Dật Bạch nóng lên, ngơ ngác đứng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh, có phải anh... Làm em rất thất vọng?"

Tả Ninh dừng một chút, mới mỉm cười lắc đầu: "Không hề, anh rất tốt, em vẫn luôn cảm thấy trên đời này anh là người bạn trai hoàn mỹ nhất. Chẳng qua, giữa chúng ta tồn tại quá nhiều vấn đề, em biết anh có khúc mắc, kỳ thật... Em cũng có, hai ngày nay trong lòng em rất loạn, không biết đối mặt với anh thế nào, quan hệ giữa chúng ta... Hiện tại thật kỳ quái."

Cô thở dài, cười nhẹ nói tiếp: "Nói trắng ra, em có chút mệt mỏi, em nghĩ... Chúng ta nên cho nhau một chút thời gian, trước tiên anh nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ gì cả, tỉnh táo lại rồi nói chuyện, có được không?"

Trầm mặc một hồi lâu, Thu Dật Bạch mới miễn cưỡng tươi cười: "Được, nghe theo em."

"Vậy anh...." Tả Ninh vốn định nói trở về phòng nhưng nhớ đến sự việc xảy ra đêm hôm đó, cô lại lập tức sửa lại lời nói: "Anh có muốn trở về phòng không?"

"Đã an bài tốt, anh ở... Đối diện, nếu có việc, em cứ tìm anh."

"Thu Dật Bạch."

"Hả?"

"Em cùng Du Hạo Nam, không có chuyện gì, thế cho nên anh không cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt."

"Được."

Cao ốc tập đoàn Châu Nhĩ, phòng khách tầng cao nhất.

Thời điểm Du Hạo Nam tới, Giang Thuần Tâm đã sớm chờ ở đó. Nhìn ra được cô ta đã tỉ mỉ trang điểm, trên mặt lộ rõ sự chờ đợi.

Chỉ là đón nhận khuôn mặt âm trầm cùng ánh mắt lạnh băng của Du Hạo Nam, tươi cười trên mặt cô ta lập tức tiêu tán không thấy tăm hơi.

"Chủ tịch Du..."

Du Hạo Nam chậm rãi ngồi vào ghế da màu nâu, chân dài bắt chéo, ánh mắt thâm trầm, tỉ mỉ đánh giá cô gái trước mặt, sau đó chậm rãi mở miệng: "Em theo tôi bao lâu rồi?"

"Đã 2 năm."

"2 năm...." Du Hạo Nam nhàn nhạt lặp lại: "Thời gian 2 năm, đủ để tôi hiểu em nhưng đáng tiếc, em còn chưa đủ hiểu về tôi."

Giang Thuần Tâm vội vã giải thích: "Không, em rất hiểu anh."

"Phải không?" Du Hạo Nam cười nhẹ: "Vậy em nói cho tôi biết, cái loại dưới mí mắt tôi tự cho mình là thông minh, tôi sẽ xử trí thế nào?"

Giang Thuần Tâm cố sức mỉm cười: "Chủ tịch Du, anh... Đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu cũng không sao, em nghiêm túc nghe là được rồi. Lúc nào đó tôi sẽ chào hỏi bên phía truyền thông, làm cho bọn họ đưa tin em lên giường cùng Lâm tổng, Trương tổng, giám đốc Chu, và cả những người đàn ông khác. Đương nhiên, tin tức chắc chắn sẽ chú ý văn hay ảnh đẹp, đến lúc đó mọi chuyện như thế nào, em cũng biết rõ."

Mặt mày Giang Thuần Tâm xám như tro tàn: "Anh... Anh biết hết rồi sao?"

"Tôi đã nói, tôi rất hiểu em, chỉ có điều tôi và em, trước nay đều là mối quan hệ lợi dụng nhau, em muốn đi tìm người đàn ông nào, tôi cũng không quản được. Nhưng ánh mắt của em cũng quá kém, trong tay những người đàn ông đó đều có vài tấm ảnh chụp của em, chuyện này em không biết sao?"

Mặt Giang Thuần Tâm lúc đỏ lúc trắng, thanh âm run run: "Chủ tịch Du, tôi đến tột cùng... Đắc tội anh chỗ nào? Hơn nữa.... Hơn nữa, anh vẫn luôn không thích tôi... Nhưng tôi... Có phải bởi vì Tả Ninh hay không?"

Nói đến đây, ánh mắt Giang Thuần Tâm đột nhiên sắc bén lên: "Chỉ vì một cái vòng tay nát của cô ta, các người liền đổi người đóng vai diễn kia, còn muốn tôi nghỉ diễn nửa năm, như vậy còn chưa đủ sao?"

"Tôi vốn dĩ nghĩ như vậy là đã đủ rồi, nhưng chính em lại không muốn kết thúc chuyện này." Du Hạo Nam đứng lên, chậm rãi đến gần Giang Thuần Tâm, ánh mắt hung ác nham hiểm, giọng nói băng hàn: "Tôi bảo em xóa hết ảnh chụp, em nói với tôi là đã xóa, kết quả là gì? Tại sao bây giờ lại tới tay Thu Quốc Bình?"

Bị khí thế cường đại áp bách, Giang Thuần Tâm cảm thấy hô hấp rất khó khăn: "Tôi... Tôi..."

"Trong tay em không chỉ có ảnh chụp, chỉ sợ có cả video?" Du Hạo Nam vươn tay, bắt lấy cổ cô ta: "Em có biết không? Dù tôi có bóp chết em thì tôi vẫn có thể thoát được, em có muốn đánh cuộc với tôi một phen không?"

Trong mắt Giang Thuần Tâm đều là sự hoảng sợ, nước mắt chảy xuống, cô ta vừa cố gắng hô hấp vừa gật đầu lia lịa, lời người đàn ông này nói ra, cô ta nhất định tin tưởng.

Thấy phản ứng của cô ta, Du Hạo Nam rốt cuộc chậm rãi buông tay: "Đưa di động cho tôi."

Bàn tay Giang Thuần Tâm run rẩy lấy di động ra, mở mật khẩu, bên trong lập tức hiện lấy mấy chục tấm ảnh của Tả Ninh, cùng với đoạn video dài 1 phút.

Du Hạo Nam ném lại sim điện thoại cho cô ta, sau đó gõ gõ di động: "Cái này tôi giữ lại, cho cô thời gian 1 ngày, xóa tất cả ảnh chụp cô sao lưu ở trên các thiết bị khác tại nhà, nhớ kỹ, tôi nói chính là toàn bộ, nếu cô còn dám dùng thủ đoạn gì, thế thì không đơn giản chỉ kết thúc như vậy đâu, tôi sẽ làm cho cô, sống không được yên."

Giang Thuần Tâm định mở miệng nhưng rồi lại không dám, cô ta nhìn chằm chằm Du Hạo Nam mà nhỏ giọng nức nở.

Du Hạo Nam không tiếp tục liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, anh xoay người liền đi ra ngoài, tới cửa mới dừng lại: "Dùng thủ đoạn bỉ ổi lấy ảnh lõa thể uy hiếp một cô gái, nếu không phải cô dạy tôi thì tôi đúng là không biết. Tốt nhất cô nên cầu nguyện mỗi đêm, những tấm ảnh của Tả Ninh không bị truyền ra ngoài, nếu không thì ảnh chụp của cô, chỉ sợ còn đặc sắc hơn gấp 10 lần."

"Có phải cô bị bỏ thuốc hay không?"

"Giúp tôi... Cầu xin anh...."

Một lời rên rỉ yêu kiều, tuy âm thanh ở trong video rất nhỏ nhưng Du Hạo Nam vẫn nghe được rõ ràng.

Hai câu nói ngắn ngủi khiến cho anh hiểu rõ sự việc từ đầu đến cuối, cô lúc ấy bị người ta bỏ thuốc, thế cho nên mới phát sinh quan hệ với Thu Dật Mặc và có những tấm ảnh chụp lén kia.

Khó trách lúc trước Giang Thuần Tâm chỉ đưa ảnh chụp cho anh chứ không hề đề cập đến video.

Cô ta cố ý làm anh hiểu lầm, mà anh cư nhiên lại tin đó là sự thật, cho nên lúc ở nhà Văn Khải An, thấy cô cùng Thu Dật Bạch thân thiết, anh mới để tức giận lấn át lý trí mà nói ra những lời khó nghe đó.

Nếu không phải ngày hôm qua Tả Ninh tới đây cầu xin anh giúp đỡ thì anh căn bản sẽ không biết chuyện này, mà trong lòng Tả Ninh chỉ sợ vẫn luôn ghi hận anh.

Video trên di động vẫn còn bật, tiếng rên rỉ của cô gái không ngừng truyền vào tai, làm anh bực bội, lại nhịn không được mà hô hấp gấp gáp.

Hình ảnh cô gái không mặc gì, thân thể mềm mại run rẩy, da thịt trắng nõn, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ướt át, ánh mắt mê ly, tiếng ưm từ trong làn môi đỏ khẽ tràn ra, nhìn thật mê người.

Du Hạo Nam tắt video, ném di động lên bàn, kéo cà vạt xong bước vào phòng tắm.

Văn phòng có điều hòa, toàn thân anh lại khô nóng bất an, yết hầu như có lửa đốt, cấp bách tắm nước lạnh mới bình tĩnh được một chút.

Chờ anh từ phòng tắm đi ra thì mới phát hiện Dương Cảnh Diệu đã ngồi ở trên sô pha chờ anh. Mắt nhìn di động trên bàn, anh cảm thấy vô cùng may mắn khi Dương Cảnh Diệu không phải là người tùy tiện chạm vào đồ của người khác, nếu không thì tư thái mê người của cô gái kia, chỉ sợ sẽ bị tên sắc lang này nhìn thấy hết.

"Lúc này đi tắm rửa, thật không giống với thói quen của cậu." Dương Cảnh Diệu đột nhiên cười xấu xa xem xét Du Hạo Nam quấn khăn tắm nửa người: "Đừng nói với tôi là, cậu 'chào cờ', nên vừa rồi mới giải quyết? Cậu cũng thật lợi hại."

Du Hạo Nam không để ý đến Dương Cảnh Diệu, anh tiếp tục dùng khăn lông lau tóc: "Tìm tôi làm gì?"

"Này, cậu thật không có lương tâm? Tối hôm qua cậu ép tôi giao người đẹp, còn cho tôi leo cây mà không một lời xin lỗi?"

"Có khi nào cậu nghe tôi nhân đạo xin lỗi người khác chưa?"

Nhìn bộ dáng ưa ăn đập của Du Hạo Nam, Dương Cảnh Diệu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu đúng là không có lương tâm, nhưng tôi lại rất thiện lương, tối hôm qua không phải có việc thỉnh giáo tôi sao? Gặp chuyện liền biết cậu không giải quyết tốt, nói đi, xem tôi có thể phân ưu giúp cậu hay không."

Du Hạo Nam vừa mặc áo sơmi vừa chậm rãi nói: "Lúc trước, cảm xúc của tôi đối với một cô gái rất phức tạp, tôi muốn cậu phân tích giúp tôi."

Dương Cảnh Diệu vừa nghe liền có tinh thần, hai mắt tỏa sáng: "Là cô gái hôm qua tìm cậu đúng không? Cậu cư nhiên lại có lúc phiền não vì một cô gái?"

Du Hạo Nam không tỏ ý kiến: "Nhưng hiện tại tôi không cần thỉnh giáo cậu nữa, tối hôm qua gặp cô ấy, tôi đã tìm được đáp án."

"Đáp án gì?"

"Tôi muốn cô ấy làm người phụ nữ của tôi."

Dương Cảnh Diệu tỏ vẻ mặt khinh bỉ: "Vậy mà cũng gọi là đáp án? Trước đây cậu còn thiếu phụ nữ sao?"

"Không giống trước." Du Hạo Nam lắc đầu: "Tôi cảm thấy, không giống trước. Tôi cũng hi vọng, lần này sẽ không giống như lúc trước."

"A! Tôi ghét nhất bộ dáng ra vẻ thâm trầm của cậu!" Dương Cảnh Diệu đứng lên duỗi eo: "Hiện tại, chuyện này cậu không cần tôi làm quân sư? Nhưng tôi nói với cậu, kinh nghiệm đó, loại đàn ông như cậu cả đời cũng không lĩnh ngộ được."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Tặng hoa, mời ăn cơm, cùng xem phim điện ảnh, nói vài lời ngon ngọt xong sau đó lên giường? Cậu có muốn thử xem tổng tài tập đoàn Châu Nhĩ và công tử nhà họ Dương khi đi tìm người đẹp sẽ có kết quả gì không?"

"Được! Dù không có tiền tôi vẫn còn gương mặt đẹp trai này, nói cho cậu biết, chỉ cần tôi mặc đồ vỉa hè cũng sẽ thành công thu hút vạn cô gái chủ động tới tìm, cậu tin không?"

"Phải không?"

"Không tin? Được, đánh cuộc thử xem, hiện tại tôi bảo trợ lý đi mua một bộ quần áo, tan tầm mặc vào rồi tới quán bar, tôi đi xe đạp, nếu hết đêm phụ nữ đến tìm tôi dưới 30 người tôi liền thua, thế nào?"

Du Hạo Nam nhướng mày: "Nếu cậu thua...."

"Nếu tôi thua, tôi sẽ làm công cho cậu cả đời, chỉ cần cậu vẫn là chủ tịch tập đoàn Châu Nhĩ."

"Được, một lời đã định." Du Hạo Nam chỉnh lại cà vạt rồi cầm di động trên bàn xong đi ra cửa: "Bây giờ chủ tịch muốn ra ngoài, phiền Dương tổng tài thay tôi sắp xếp hội nghị."

"Mới sáng sớm cậu muốn đi đâu?"

"Tinh Thần Giải Trí."

Du Hạo Nam đi gặp Thu Dật Mặc, từ trước đến nay đều hẹn trước, chỉ có lần này lại đột nhiên tới, làm thư ký bên ngoài phòng trở tay không kịp.

"Chủ tịch Du, thật xin lỗi, Tổng giám đốc đang bàn chuyện quan trọng với đạo diễn Thu, nói là không để ai vào quấy rầy."

"Thu Dật Bạch?" Du Hạo Nam nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia rồi hứng thú nhướng mày: "Tôi ở lại đây chờ."

Anh khăng khăng muốn ngồi chờ ở ngoài, bí thư cũng không dám mời anh đi chỗ khác nên chỉ có thể đem trà tới tiếp đón.

Hiệu quả cách âm của văn phòng quả thực không tồi, bên trong nói gì đều không nghe được nhưng vẫn mơ hồ có âm thanh truyền ra, xem ra là bên trong đang cãi nhau kịch liệt.

Thời điểm chén trà thứ hai bị quét xuống đất, Thu Dật Mặc rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn đứa em trai trước mặt bởi vì phẫn nộ mà hô hấp không xong và hỏi: "Vẫn không đủ?"

"Không đủ!" Thu Dật Bạch một quyền đấm xuống bàn, gắt gao trừng mắt nhìn Thu Dật Mặc: "Anh biết rõ đó là người phụ nữ của em, là bạn gái em quang minh chính đại công khai, vì cái gì anh lại chạm vào cô ấy?"

Sắc mặt Thu Dật Mặc lạnh nhạt, ngữ khí bình tĩnh: "Anh cũng là một người đàn ông bình thường."

Thu Dật Bạch còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói ra được nên chỉ có thể gắt gao cắn răng, cả người phẫn nộ, so sánh với bộ dáng lịch thiệp ưu nhã hằng ngày là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Thu Dật Bạch." Thu Dật Mặc lạnh lùng nhìn Thu Dật Bạch: "Buổi tối ngày hôm đó, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần chờ em đến tìm anh, nhưng chỉ tiếc, bây giờ em mới chịu đến. Em mất tích suốt 2 ngày nay, trừ bỏ trốn tránh, trừ bỏ dày vò bản thân, em còn làm được gì?"

Thấy Thu Dật Bạch không nói được lời nào, Thu Dật Mặc nói tiếp: "Em nói tin tưởng Tả Ninh nhưng em lại không muốn đi điều tra rõ chân tướng, em nói em không phải không cần cô ấy nhưng lại chơi trò mất tích để cô ấy một mình ở khách sạn và đoàn làm phim. Lần trước anh đã nói với em, từ nhỏ đến lớn em vẫn không bỏ được cái tính cách không quyết đoán, làm việc gì cũng đều do dự, cho nên khiến nó vẫn luôn tồn tại đến tận bây giờ."

Ánh mắt Thu Dật Mặc thâm trầm, từ trên ghế đứng dậy, nhìn thẳng vào Thu Dật Bạch: "Em cứ như vậy thì lấy gì cho Tả Ninh một tương lai? Em biết không, nếu không phải ngày hôm đó em về nhà lỗ mãng nói với người mình hiện tại đang hận nhất là muốn kết hôn với Tả Ninh thì ông ta căn bản sẽ không tính kế anh cùng Tả Ninh. Ông ta vô tình đến mức nào, chẳng lẽ em còn không biết? Năm đó ông ta tính kế chính đứa con gái của mình như thế nào, em quên rồi sao?"

Du Hạo Nam ở bên ngoài đợi không đến 10 phút thì cửa văn phòng đã bị mở ra.

Thu Dật Bạch gục đầu thất bại đi ra ngoài, nhìn thấy người ngoài cửa thì sửng sốt một chút, mới vừa bình tĩnh lại bắt đầu tức giận: "Anh tới đây làm gì?"

"Văn phòng của Tổng giám đốc Thu, số lần tôi tới chưa chắc ít hơn cậu." Du Hạo Nam trực tiếp đi vào, thấy Thu Dật Bạch rời đi thì lại gọi lại: "Hôm nay đến là vì việc tư, đạo diễn Thu hẳn chắc có hứng thú nghe một chút."

Cửa văn phòng lại lần nữa khép lại, Du Hạo Nam đưa di động đến trên bàn Thu Dật Mặc.

Thu Dật Mặc vừa ngồi xuống, nhìn ảnh chụp cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhàn nhạt giương mắt: "Người chụp ảnh đâu?"

Du Hạo Nam không đáp, ngược lại dùng ngữ khí khẳng định nói: "Anh quả thực đã biết việc này."

Thu Dật Bạch bước nhanh đến nhìn ảnh chụp đủ khiến anh lại nổi trận lôi đình xong yên lặng nhìn chằm chằm Thu Dật Mặc: "Anh biết chuyện này từ khi nào?"

"Ngày hôm qua, anh cho người tra xét ngày cha của chúng ta gặp Tả Ninh ở nhà hàng, nhìn từ camera theo dõi thì không nghe được họ nói gì, chẳng qua camera lại đối diện với mặt bàn nên thấy được ảnh chụp." Thấy Thu Dật Bạch sắc mặt xanh mét, Thu Dật Mặc lại bổ sung: "Yên tâm, vẫn chưa có ai xem qua, lúc phát hiện anh đã xóa đi."

Dứt lời, Thu Dật Mặc lại ngẩng đầu nhìn Du Hạo Nam: "Chủ tịch Du cầm những ảnh chụp này tới tìm tôi là có ý gì?"

Du Hạo Nam khoanh tay ngồi ở đối diện Thu Dật Mặc: "Đột nhiên muốn đánh cuộc một chút mà thôi."

"Đánh cuộc gì?"

"Đánh cuộc Tổng giám đốc Thu liệu có quan tâm những tấm ảnh chụp này bị lọt ra ngoài hay không, dù sao anh cũng là nam chính."

"Chủ tịch Du cũng thấy đấy, nam chính trong ảnh chụp có hình tượng tốt đẹp, dù cho bị lọt ra ngoài thì cũng không tổn hại gì."

"Đúng không? Vậy tôi thua rồi à?" Du Hạo Nam đảo mắt về phía Thu Dật Bạch: "Chỉ có điều đạo diễn Thu liệu có để ý? Chỉ cần đạo diễn Thu để ý thì tôi nghĩ tôi sẽ không thua cuộc."

Thu Dật Bạch đón nhận ánh mắt của Du Hạo Nam: "Ninh Ninh nói, người chụp là Giang Thuần Tâm, cô ta là người phụ nữ của anh."

"Người phụ nữ kia tôi đã xử lý, ảnh chụp trên tay cô ta không thể lọt ra ngoài." Du Hạo Nam nhẹ nhàng cười: "Không cần phải nhìn tôi như vậy, cũng không phải là tôi đưa ảnh chụp cho cha của các người. Nếu một hai phải tìm người để tính sổ, vậy thì cả ba người chúng ta đều xem như là đầu sỏ, bởi vì chúng ta là người đồng ý đổi nữ chính nên mới chọc giận người phụ nữ kia."

Thu Dật Bạch suy sụp ngồi trên sô pha, nếu sớm biết có kết quả này thì lúc trước anh tình nguyện để Giang Thuần Tâm tiếp tục diễn.

"Xử trí người phụ nữ kia rất đơn giản nhưng hiện tại khó là ở cái này." Du Hạo Nam chỉ chỉ di động trên bàn: "Đó là ảnh chụp, trong tay Thu Quốc Bình cũng có, ông ta là dạng người gì, so với tôi thì hai người các anh rõ ràng nhất. Hôm nay tôi đến đây, chẳng qua là muốn nói cho hai người biết, còn hai người muốn giải quyết thế nào thì tôi không quản được."

Thu Dật Mặc thất thần nhìn sắc mặt ửng hồng của cô gái trong ảnh chụp, 2 giây sau mới nói: "Qua mấy ngày nữa em gái tôi sẽ tới tiếp quản Tinh Thần Giải Trí, tôi chuyển về tập đoàn bên kia."

Du Hạo Nam nhướng mày: "Cho nên?"

"Cho nên, tôi sẽ làm việc gần ông ấy, so với hiện tại thì càng có cơ hội tiếp cận, ở nhà cùng công ty, hai nơi đều đầy đủ. Chỉ cần ông ấy lưu ảnh chụp vào ổ cứng hay USB liền dễ xử lý. Bạn tôi có quen biết một hacker chuyên nghiệp, đến lúc đó, có thể để cậu ta lấy được hết thảy từ di động, máy tính cùng internet."

"Nghe không tồi, nhưng vị chủ tịch Thu kia, cũng không phải dễ đối phó."

"Cái này không cần chủ tịch Du lo lắng, tôi sẽ làm việc cẩn thận, dù không nắm chắc 10 phần thì cũng sẽ không kinh động đến ông ấy."

"Nhưng hiện tại điều quan trọng là hai người cách xa Tả Ninh một chút." Du Hạo Nam lười nhác quét mắt qua hai anh em họ: "Nếu lại chọc giận Thu Quốc Bình thì ông ta sẽ khai đao với Tả Ninh, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không ai nói trước được. Không có người phụ nữ nào không sợ ảnh chụp mình lõa thể lộ ra bên ngoài, huống chi sự việc vừa qua Tả Ninh đã không chịu được."

"Cho nên, đây mới là mục đích của anh?" Thu Dật Bạch cười lạnh một tiếng: "Anh đánh chủ ý với Tả Ninh đã bao lâu rồi?"

Du Hạo Nam đắc ý nhún vai: "Nếu cậu không có khả năng bảo vệ cô ấy, không có năng lực xử lý tốt chuyện này, vậy chỉ có thể... Nhường cho người khác."

"Chủ tịch Du đối với Tả Ninh, rốt cuộc suy nghĩ như thế nào?" Thu Dật Mặc ý vị thâm trường nhìn Du Hạo Nam: "Dù là nhất kiến chung tình thì cũng không đến mức vừa mới quen biết liền tra xét cô ấy chứ?"

Du Hạo Nam sửng sốt, ngay sau đó cười như không cười nhìn Thu Dật Mặc: "Nói như vậy, cậu cũng từng điều tra cô ấy rồi? Hơn nữa còn thực khéo léo giống như tôi dùng một con đường chết, nếu không cậu sẽ biết sao?"

Ánh mắt Thu Dật Bạch thâm trầm chuyển động qua lại giữa hai người kia: "Các người, tra xét cái gì?"
---
"CẮT!"

Thanh âm vừa phát ra, trợ lý của Cao Hạ liền rất nhanh bước tới đưa cho anh ly nước và hỏi: "Anh Hạ muốn nghỉ ngơi một chút không? Em thấy anh không được tốt lắm."

Vừa rời khỏi màn ảnh, trên người Cao Hạ liền có cảm giác mệt mỏi, uống hết nửa ly nước, anh mới gật gật đầu: "Nghỉ ngơi 10 phút là đủ rồi."

Ánh mắt theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh, lại thấy Tả Ninh ngơ ngác nhìn về phía anh. Người bên ngoài nhìn vào, cô chính là đang nhìn Cao Hạ nhưng Cao Hạ nhìn ánh mắt cô liền biết cô không phải nhìn anh.

Thừa dịp lúc nghỉ ngơi, anh một mình đến phòng sách ở tầng hai rồi lấy di động ra gọi: "Lão Bạch, cậu có quen người có danh hiệu hacker DECEASE không?

"Cậu cũng tìm cậu ta?" Bạch Tấn ở đầu bên kia ngáp ngắn ngáp dài, bộ dáng không tỉnh ngủ: "Sao các người đều tìm cậu ta vậy?"

"Các người?"

"Tối hôm qua Thu Dật Mặc vừa gọi điện cho tôi, sáng nay Tiểu Bạch cũng hỏi, nói cái gì mà xâm nhập di động và máy tính, tôi nói các người định mưu đồ bí mật làm chuyện lớn gì? Loại chuyện này nên cho tôi tham gia nha!"

Cao Hạ không để ý đến Bạch Tấn mà chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu bọn họ đã hỏi, vậy thì tôi không cần nữa."

"Này, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi sẽ chết sao?"

Cao Hạ không để ý Bạch Tấn ồn ào, đang chuẩn bị gác di động, bỗng nhớ tới cái gì, dừng một chút mới nói: "Lão Bạch, giúp tôi điều tra một người."

"Sẽ không phải lại là Tả Ninh chứ?"

"Lại?" Cao Hạ nhăn nhăn mày: "Còn có ai? Thu Dật Mặc hay là Thu Dật Bạch?"

"Tiểu Bạch kia sao có thể đi điều tra bạn gái của mình? Đương nhiên là khối băng kia muốn tôi điều tra, tôi nói các người làm sao thế, một đám người nhớ thương cô gái nhà người ta?"

Không nghe được Cao Hạ trả lời, Bạch Tấn lại nói tiếp: "Việc này nói đến có hơi chút phức tạp, bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tới gặp cậu."

"Còn có thể ở đâu? Hiện trường quay phim, đống biệt thự trước đó làm lễ khởi động máy quay ấy, cậu đến rồi thì gọi cho tôi, tôi xuống dưới tìm cậu, bên trong có quá nhiều người không tiện."
Chương kế tiếp