[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 2
Mấy năm gần đây, Tinh Thần Giải Trí là công ty điện ảnh phát triển nhất, mà đại cổ đông của Tinh Thần Giải Trí là tập đoàn Thu Viễn, kiêm ngành điện ảnh, địa ốc, du lịch, kinh doanh khách sạn, là xí nghiệp lớn nhất nhì trong nước.

Thế cho nên Tinh Thần Giải Trí phát triển như hiện tại chính là dựa vào tổng bộ tập đoàn Thu Viễn. Hai tòa nhà văn phòng một cao một thấp nằm cạnh nhau nổi bật hẳn lên, tỏa ra vẻ uy nghiêm.

Từ tàu điện ngầm đi ra, suốt dọc đường đi, Tả Ninh không nói gì mà người đàn ông mang kính râm kia cũng không mở miệng, vẫn duy trì khoảng cách sóng vai cùng cô mà đi.

Thẳng đến khi vào đại sảnh của Tinh Thần Giải Trí, người đàn ông mới nghiêng mình thấp giọng nói: "Biết không? Lúc trên tàu điện ngầm nhìn thấy cô, với tôi mà nói là sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, đáng tiếc cô và tôi lại cùng đến một nơi, đối với tôi mà nói càng lại là điều tiếc nuối lớn hơn."

Tả Ninh hoàn toàn không hiểu ý tứ của người đàn ông, cô ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh.

Anh cũng không giải thích, chỉ hơi gật đầu rồi sau đó liền quay đi, nhìn dáng vẻ là trực tiếp muốn đi vào thang máy.

Tả Ninh là lần đầu tiên đến đây nên tất nhiên muốn đi đến chỗ quầy tiếp tân phía trước dò hỏi một phen.

"Chị chính là biên kịch Tả Ninh?" Trong quầy tiếp tân là một cô gái nhỏ hơn vài tuổi so với Tả Ninh, trên mặt lại là biểu tình kích động không dám tin tưởng: "Chị Tả Ninh, em là người hâm mộ của chị, em đã sớm nghe mọi người trong group nói chị rất xinh đẹp, nhưng em không ngờ rằng chị cư nhiên lại xinh đẹp như vậy a!"

Tả Ninh có chút xấu hổ mà cười cười: "Cảm ơn em đã thích chị, chỉ có điều hôm nay đến đây cũng là vì làm biên kịch, chị muốn hỏi một chút, văn phòng của đạo diễn Thu ở tầng mấy vậy?"

"Tầng 29 chị ạ, lên thang máy xong rồi quẹo phải." Cô gái nhỏ vui vẻ trả lời, cũng mặc kệ đây là thời gian làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút xin chữ ký của Tả Ninh.

Chờ đến khi Tả Ninh lên đến tầng 29, thời gian đã là 12 giờ 03 phút.

Đến muộn ba phút.

Tả Ninh có chút ảo não,cô vội vàng vọt đến gõ cửa văn phòng: "Có ai không ạ?"

Văn phòng rất lớn, bên trong còn có một gian phòng khác, chắc hẳn là phòng nghỉ ngơi, nghe được tiếng vang, cửa phòng nghỉ bị kéo ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.

"Là anh?"

"Là cô?"

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu lam, kính râm đã bỏ đi để lộ ra gương mặt đào hoa cực kì đẹp mắt.

Tả Ninh cười cười: "Khó trách vẫn luôn cảm thấy quen mắt, tôi còn tưởng là đại minh tinh nào, thì ra là đạo diễn Thu."

Thu Dật Bạch là đạo diễn tài giỏi trong nước mấy năm gần đây, nếu lấy thân phận đạo diễn để nói thì tiếng tăm của anh còn chưa đủ lớn, nhưng anh lại là cậu con trai thứ hai của chủ tịch tập đoàn Thu Viễn. Với gia thế hiển hách như vậy, việc làm đạo diễn có lẽ chỉ là một điều khá nhẹ nhàng.

"Cô chính là tác giả tiểu thuyết 《 Nhà 》,đồng thời cũng là biên kịch của cuốn tiểu thuyết đó - Tả Ninh?"

Tươi cười trên mặt Thu Dật Bạch lại sâu thêm một chút, anh lẩm bẩm nói: "Xem ra tôi đã sai rồi, ngạc nhiên này qua đi, không phải là tiếc nuối mà là một điều ngạc nhiên khác."

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tả Ninh, Thu Dật Bạch cũng không nói gì mà chỉ hỏi: "Muốn cùng nhau đi ăn cơm trưa không?"

Tả Ninh gật gật đầu, không thể hiểu được loại thời gian hẹn gặp mặt ở đây, đương nhiên là chưa có ăn.

Nhìn ra được cô đang oán giận, Thu Dật Bạch cười: "Thực xin lỗi, thời gian hẹn gặp mặt đúng là không thích hợp. Tôi vừa về nước, nên thời gian có chút bị đảo lộn. Hai ngày nay lại cảm thấy không khỏe, buổi sáng cần phải nghỉ ngơi, vì vậy tôi sợ thời gian không đủ, thế cho nên thành thật xin lỗi cô."

Không thể không nói, người đàn ông trước mặt không chỉ có dáng người, dung mạo, khí chất xuất sắc, cách ăn nói và phong thái cũng bất phàm y như vậy. Anh đã nói xin lỗi với cô thì cô làm sao có thể từ chối được đây?

Tả Ninh cười nói: "Tôi hiểu, hơn nữa thời điểm này đi tàu điện ngầm cũng thuận lợi, khá tốt."

"Thời điểm này, mời được mỹ nữ cùng đi ăn cơm trưa, đối với tôi, khá tốt." Thu Dật Bạch hơi khom người làm tư thế "mời": "Cho tôi một cơ hội chuộc lỗi."

Tả Ninh cũng không có biểu hiện gì, cũng không nghĩ từ chối, đi theo Thu Dật Bạch vào thang máy rồi nhìn anh cười nói: "Tôi rất tò mò, không biết nếu người biên kịch đến gặp đạo diễn Thu là đàn ông, hoặc có tướng mạo giống phụ nữ thì đạo diễn Thu sẽ tiếp đãi như thế nào?"

Thu Dật Bạch kề sát vào người cô, sau đó thấp giọng nói: "Thật không dám giấu, tôi đã chuẩn bị sẵn một trợ lí tốt."

Tả Ninh cúi đầu cười cười: "Đạo diễn Thu đúng là người thành thật."

"Đương nhiên, tôi đối với mỹ nữ, không hề nói dối."

Thang máy xuống thẳng đến gara, trước mắt là một chiếc Lamborghini, Tả Ninh cười nói: "Đạo diễn Thu đúng thật là có nhã hứng, siêu xe ở đây lại không dùng đến mà muốn cùng con cháu bình dân chúng tôi đi tàu điện ngầm."

Thu Dật Bạch mở cửa xe, gương mặt vẫn tươi cười như cũ: "Nếu không phải muốn thể nghiệm một chút thì sao có thể chứng kiến được chuyện đáng ngạc nhiên kia ở trên tàu ddienj ngầm? Tôi cũng cảm thấy tò mò vì sao biên kịch Tả lại cũng đi tàu điện ngầm?"

Tả Ninh quay đầu nhìn anh: "Tôi không có xe, cũng không biết lái xe nên tất nhiên chỉ có thể đi tàu điện ngầm."

Thu Dật Bạch vốn tưởng rằng cô nói đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của cô thì có lẽ là thật.

Một tác giả tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng như vậy, không có tiền mua xe, xác thực là rất kì lạ.
________________

Thu Dật Bạch mang Tả Ninh đến một nhà hàng cao cấp, phong cảnh yên tĩnh, thực thích hợp để bàn chuyện công việc.

Tuy rằng người đàn ông này cho người ta cảm giác chính là một người phong lưu phóng khoáng, nhưng khi nói đến công việc thì anh lại rất nghiêm túc phụ trách.

Tiểu thuyết 《 Nhà 》viết ở trên mạng của Tả Ninh cũng không phải là độc nhất, đây cũng chẳng phải là bộ tiểu thuyết duy nhất của cô bị mua bản quyền và cải biên thành phim điện ảnh. Nhưng vốn dĩ khi đã bán bản quyền thì những bộ tiểu thuyết đó đã không còn liên quan đến cô nữa.

Nhưng lần này, cô lại được phía bên nhà đài mời đảm nhiệm vai trò biên kịch, hơn nữa lại còn yêu cầu làm việc cùng tổ.

Tả Ninh không viết kịch bản nhiều, đối phương cũng không yêu cầu cô viết kịch bản mà chỉ nói là trực tiếp làm theo tiểu thuyết và nếu có cô ở đó thì sẽ thuận tiện hơn cho việc chỉnh sửa.

Không thể không nói, quyết định này đúng thật là táo bạo.

"Kỳ thật tôi quyết định như vậy là vì tôi cảm thấy tiểu thuyết của cô căn bản đã hoàn hảo, cốt truyện cùng nhân vật cũng không cần phải chỉnh sửa quá nhiều. Đối với tôi mà nói trực tiếp làm theo bộ tiểu thuyết cũng không phải là việc khó khăn, chủ yếu là tôi cần cô giúp tôi đưa cảm xúc của nhân vật vào bộ phim. Dù sao thì cũng không ai có thể hiểu biết điều này hơn chính người làm ra nó." Thu Dật Bạch giải thích.

"Đương nhiên, 《 Nhà 》là cuốn tiểu thuyết của tôi, hơn nữa lại chỉ có một quyển duy nhất, có thể đảm nhiệm vai trò biên kịch cũng là vinh hạnh của tôi."

Hai người ở nhà hàng từ giữa trưa cho đến lúc chạng vạng, sau đó lại đến một nhà hàng khác dùng bữa tối, Thu Dật Bạch mới đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn."

Địa điểm quay thứ nhất của đoàn phim là ở thành phố S phía Đông Nam nơi mà tập đoàn Thu Viễn vừa triển khai khu nghỉ dưỡng. Tất cả nhân viên của đoàn phim đều ở khách sạn này. Tả Ninh sợ phiền toái nên buổi sáng ngày hôm qua, vừa xuống sân bay liền trực tiếp đến khu nghỉ dưỡng của khách sạn năm sao này rồi tự mình bỏ tiền ra để ở.

"Tôi nghe nói, nhân viên bình thường của đoàn làm phim thì không thể ở khách sạn này, tôi có phải nên thu xếp hành lý, chuyển đến nơi khác hay không?" Nhìn đến người đàn ông cao lớn phía trước, Tả Ninh cười như không cười hỏi.
Thu Dật Bạch dừng lại ở đại sảnh của khách sạn, đôi mắt đào hoa như muốn câu hồn đoạt phách, thanh âm cực kì dễ nghe: "Biên kịch không thể tính là nhân viên bình thường."

Dừng một chút, anh còn bổ sung thêm: "Hôm nay, nếu người tới là đàn ông, hoặc là có tướng mạo như phụ nữ, thì vẫn được hưởng thụ những đãi ngộ nên có tại khách sạn này."

"Biên kịch lại có chút địa vị như vậy". Nhìn Thu Dật Bạch cầm chứng minh thư của cô đến trước quầy tiếp tân, Tả Ninh bất giác lẩm bẩm nói, đồng thời trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Ánh mắt Thu Dật Bạch nhìn cô cùng với dáng vẻ trêu đùa, cô cũng không hề biết người đàn ông này đối với cô có tâm tư gì. Hơn nữa, lấy thân phận của anh ta, nếu muốn làm gì cô thì cô tựa hồ cũng rất khó kháng cự.

Cô chính là không thể, cũng không muốn khuất phục dễ dàng.

"Đi thôi, tôi giúp cô dọn hành lý."

Tiếp nhận thẻ phòng từ tay Thu Dật Bạch, Tả Ninh sửng sốt một chút: "Tầng 42?"

Tất cả các phòng ở tầng 42 đều là những căn phòng xa hoa cao cấp, điều này hôm qua cô đã biết, nhưng lấy thân phận biên kịch của cô thì hình như cũng không thể hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy.

"Ân." Thu Dật Bạch lên tiếng rồi đi hướng thang máy.

"Đạo diễn Thu, tôi chỉ là biên kịch, tôi chỉ muốn hưởng thụ đãi ngộ mà một biên kịch nên có, điểm này hi vọng đạo diễn Thu hiểu rõ."

Thu Dật Bạch tựa hồ cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy, anh chỉ cười: "Yên tâm, tôi không bao giờ cưỡng bách phụ nữ, càng không chơi trò quy tắc ngầm."
Anh nói trắng ra như thế, ngược lại làm cho Tả Ninh hai má ửng đỏ có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.

Nhìn khuôn mặt kiều mị của cô, yết hầu Thu Dật Bạch giật giật, anh ngừng một chút xong mới nói: "Biết vì sao sáng nay tôi lại tiếc nuối không?"

Thấy Tả Ninh lắc đầu, anh mới tiếp tục nói: " Tôi cho rằng cô là nghệ sĩ của công ty, tôi có nguyên tắc của tôi, tuyệt đối không chạm vào nghệ sĩ nữ."

Nói đến việc này, Tả Ninh không ngốc, cô tất nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh.

Dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, Thu Dật Bạch đột nhiên lại gần, sau đó thấp giọng nói ở bên tai cô: "Cô chỉ là kí hợp đồng cùng một bộ phận, không thể coi là nghệ sĩ nữ trong công ty."

Nhiệt khí từ trong hơi thở của anh làm cô có cảm giác mẫn cảm ở lỗ tai, cả người lui về sau một bước, cần cổ mảnh khảnh tự nhiên đỏ ửng một mảng.
Anh tựa hồ thực vừa lòng với phản ứng của cô nên thấp giọng cười một tiếng: "Yên tâm, cho dù không phải người ở trong công ty, tạm thời chỉ được coi như là người trong đoàn phim, tôi cũng sẽ không chạm vào."

Nhìn đến cô rốt cuộc á khẩu, anh lại cười xấu xa: "Còn đến khi quay xong thì rất là khó nói."

Tả Ninh nghĩ thầm, sau khi quay xong thì ai còn muốn nói chuyện với anh ta? Chỉ cần khi ở đoàn làm phim không bị quấy rầy thì thực sự đã là tốt lắm rồi.

"Cô cũng là người ở đây?" Tiến vào thang máy, anh lại đột nhiên hỏi cô, thấy Tả Ninh có vẻ không hiểu nên liền bổ sung: "Vừa rồi nhìn chứng minh thư của cô, địa chỉ là thành phố S, nhưng cô lại nói ngày hôm qua vừa rời sân bay thì liền trực tiếp đến khách sạn, thế cho nên tôi mới có chút tò mò."

"Không có gì đáng để tò mò." Tả Ninh cười cười: "Ngôi nhà trước kia tôi ở đã bán đi, chỗ ở mấy năm nay cũng không cố định, thế cho nên chỉ có thể tạm thời ở khách sạn."

"Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của cô?"

Tả Ninh ngạc nhiên nhìn anh: "Chỉ bằng một chứng minh thư mà lại có thể cho anh nhiều thông tin như vậy?"

"Đương nhiên, đối với mỹ nữ, tôi liền phá lệ mà chú ý." Thu Dật Bạch đắc ý: "Xem ra hôm nay là tôi chiếm dụng thời gian sinh nhật quý giá của cô rồi, vậy cô muốn tôi bồi thường như thế nào?"

Tả Ninh lắc đầu: "Nhiều năm rồi cũng không tổ chức sinh nhật, cứ như vậy cũng khá tốt."

Rõ ràng lúc nói chuyện cô đang mỉm cười, nhưng trong đáy mắt rõ ràng hiện vẻ chua xót.

Thu Dật Bạch nhìn thấy sự biến hóa trong ánh mắt cô, nhưng lại giả vờ như không thấy, anh ngẩng đầu chuyển tầm mắt sang hướng khác.

_________________
Chương kế tiếp