[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 20
Một tiếng đồng hồ sau, Bạch Tấn đến, Cao Hạ mới vừa ngồi vào trong xe của Bạch Tấn thì Bạch Tấn liền lấy một tập văn kiện ra: “Tất cả những thông tin cậu muốn đều ở bên trong, dù sao cũng đều có sẵn.”

“Thu Dật Mặc điều tra Tả Ninh khi nào?”

“Ngày 21 tháng này.” Bạch Tấn dựa vào tay lái, nghiêng đầu quan sát Cao Hạ kỹ lưỡng: “Tôi nói này, hai người bị làm sao vậy? Người ta là bạn gái chính thức của Thu Dật Bạch, muốn thọc gậy bánh xe sao? Tuy rằng cậu đã từng ngủ với cô ấy, nhưng…”

“Đừng nhắc lại sự việc đó!” Cao Hạ biểu tình nghiêm túc, Bạch Tấn liền lập tức im miệng.

Ở trong đầu nghiêm túc tính toán thời gian, Cao Hạ đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Quả thật ngày hôm ấy khi bảo Tả Ninh diễn thử, Thu Dật Mặc cũng đã phát hiện không thích hợp. Hôm ấy tôi vốn dĩ định gọi điện thoại cho cậu, nhưng sau đó lại... lại do dự một chút.”

“Kỳ thật trong chuyện này, còn có một điểm thú vị.” Bạch Tấn làm bộ dáng thần thần bí bí: “Cậu biết đấy, mỗi khi điều tra mấy cái tư liệu như này, tôi đều trực tiếp tìm lão Từ, dù sao thì bọn họ làm cái này cũng rất chuyên nghiệp, tốc độ nhanh chóng tin tức lại chuẩn, bớt đi nhiều phiền phức cho tôi.”

Cao Hạ híp mắt nhìn Bạch Tấn: “Ý cậu muốn nói là gì?”

“Tôi muốn nói, loại công việc này, lão Từ bọn họ ở trong ngành rất có tiếng tăm, mà có nhiều người lười như tôi, nếu muốn nhanh gọn thì sẽ trực tiếp tìm anh ta, chẳng qua là tôi với anh ta rất thân, thế cho nên chỉ tiết lộ thông tin khách hàng cho mỗi mình tôi.”

“Cho nên?”

“Cho nên, thực trùng hợp, ngày hôm ấy khi tôi mở miệng nói với anh ta muốn điều tra Tả Ninh thì anh ta lại nói với tôi là tư liệu đã có sẵn, một giây cũng không cần chờ.”

“Ý cậu là nói, trước tôi và Thu Dật Mặc thì đã có người điều tra Tả Ninh?” Nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Tả Ninh, Cao Hạ mơ hồ lập tức phản ứng: “Là Thu Quốc Bình!”



Bạch Tấn vẫn giữ dáng vẻ thần bí: “Có thể nói là đúng, nhưng cũng có điểm không đúng.”

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng làm bộ làm tịch.”

“Thu Quốc Bình cũng là vào ngày 21 mới tới tìm lão Từ, lúc lão Từ đưa cho ông ta, cũng là tư liệu có sẵn.”

Đồng tử Cao Hạ hơi co lại: “Trước Thu Quốc Bình là ai muốn điều tra Tả Ninh?”

“Du Hạo Nam.”

“Cư nhiên là anh ta? Chuyện từ khi nào?”

“Sau buổi tiệc khởi động máy quay 2 ngày.”

“Sớm như vậy sao? Lúc ấy hẳn là anh ta vừa mới quen biết Tả Ninh, Thu Quốc Bình vì muốn ép Tả Ninh chia tay với Thu Dật Bạch, còn Du Hạo Nam….”

“Hai người bọn họ chia tay?” Bạch Tấn đột nhiên trừng lớn đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Cao Hạ: “Không thể nào? Không thể a!”

Cao Hạ liếc Bạch Tấn: “Từ khi nào cậu lại quan tâm người khác như vậy?”

Bạch Tấn gục đầu bộ dáng ủ rũ: “Tôi đã đánh cuộc với bé con, nếu anh hai của cô ấy cùng Tả Ninh vẫn luôn ở bên nhau, cô ấy sẽ miễn cưỡng tin tưởng tình yêu, suy xét tới tôi, nếu không thì chỉ có thể tiếp tục làm bạn bè, đây là cơ hội duy nhất của tôi, ông trời phù hộ cho bọn họ răng long đầu bạc đi.”

Cao Hạ cảm thấy có điểm chói tai nên mở miệng đánh gãy lời Bạch Tấn: “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra Tả Ninh, đừng nói cho người khác biết, bao gồm cả bé con của cậu.”

“Tôi khẳng định sẽ không nói với người khác nhưng còn về Thu Dật Mặc, chuyện của cậu ta tôi đều nói cho cậu, nên chuyện của cậu tôi cũng sẽ nói cho cậu ta biết. Như vậy mới gọi là công bằng.”

“Tùy cậu.”

“Chẳng qua là nói đi thì cũng phải nói lại, những tư liệu tôi đưa cho cậu này đều là trên mặt giấy tờ, hộ khẩu, thành viên gia đình, điều tra rất đơn giản, nếu cậu muốn biết nhiều hơn, chi bằng trực tiếp làm hacker, bảo đảm có thể điều tra cô gái kia tận gốc rễ.”

“Tôi không phải người không biết điểm dừng, dùng loại phương pháp này xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”

“Sao? Hóa ra việc cậu nhờ tôi làm không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác?”

Cao Hạ không thể phản bác, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói: “Tôi chỉ là, muốn biết mỗi lần cô ấy nhìn tôi, bóng dáng người mà cô ấy thấy là ai.”

Bạch Tấn tỏ vẻ mặt khó hiểu: “Cậu đang nói cái gì vậy? Rõ ràng nói tiếng Trung Quốc, vậy mà nửa câu cậu nói tôi cũng nghe không hiểu?”

Cao Hạ xả ra một bộ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bọn họ đều nói ánh mắt Tả Ninh nhìn tôi rất khác, tôi cũng phát hiện nhưng tôi cảm thấy, cô ấy không phải đang nhìn tôi, mà là xuyên qua tôi… Nhìn một người đàn ông khác.”



“Cho nên, cậu muốn nói, cậu bị… Coi là thế thân?” Bạch Tấn tựa như phát hiện được đại lục mới: “Mẹ kiếp! Thật sao, ngay cả cậu cũng chỉ có thể là thế thân!”

Cao Hạ vô lực liếc Bạch Tấn một cái, chỉ mới mở ra trang đầu của tư liệu thì liền ngây ngẩn cả người: “Cha của cô ấy?”

“Không sai.” Bạch Tấn nhún nhún vai, ánh mắt ngược lại có chút hài hước: “Thế nào, cốt truyện cẩu huyết có phải rất quen thuộc?”

Cao Hạ hừ lạnh một tiếng: “Là rất quen thuộc.”

Tiếp tục nhìn tư liệu, anh lại hỏi: “Phần mẹ cô ấy viết không rõ tung tích là chuyện như thế nào?”

“Ý trên mặt chữ, trước đây bà ấy là tình nhân trong bóng tối, sau khi người đàn ông kia rơi vào cảnh khốn cùng thì hai mẹ con họ bị cho phơi bày ra ánh sáng nhưng sau này không biết bà ấy đi đâu, cũng không ai báo mất tích hay đã mất, thế cho nên vẫn còn trong hộ khẩu, Tả Ninh cùng họ với mẹ nên được viết trong hộ khẩu của bà ấy.”

“Hẳn là đã qua đời rồi, lúc trước cô ấy đến mộ viên, nói là đi viếng mẹ.”

Bạch Tấn có chút nghi hoặc: “Qua đời rồi hẳn là phải tới Cục Công An đăng ký xóa hộ khẩu chứ? Cô ấy không phải là… Vì tiền bảo hiểm gì đó nên mới làm như vậy chứ? Hệ thống công an vẫn luôn giữ hộ tịch của mẹ cô ấy.”

Cao Hạ cười cười chua xót: “Có thể là có nỗi khó xử riêng a, thân phận như vậy… Phải tiếp tục sống nói thì dễ hơn làm.”

“Ngược lại cũng không phải, cậu nhìn đi, cô ấy được học trung học ở trường quý tộc, nói không chừng trước khi cha của cô ấy bị bắt đã lo liệu xong, nghĩ cách để lại cho mẹ con cô ấy không ít tiền.”

Lật đến tờ cuối cùng, Cao Hạ nghi hoặc mà ngẩng đầu: “Không có?”

“Chỗ tư liệu này, Du Hạo Nam cùng Thu Quốc Bình cũng chỉ có vậy, không khác gì đâu, cậu còn muốn cái gì?”

“Muốn biết, bạn trai cũ của cô ấy, hoặc là mối tình đầu gì đó.” Nói xong Cao Hạ lại đột nhiên bật cười: “Thật ra tò mò mình là thế thân của ai.”

“Tôi nhớ rõ lúc trước có nghe Tiểu Bạch nói một câu, Tả Ninh hình như chưa từng yêu đương. Còn nữa, lần đầu tiên của người ta tiêu tan trên tay cậu, loại phụ nữ xinh đẹp giống cô ấy, nếu thật đã từng có bạn trai, liệu người đàn ông kia có thể nhịn xuống sao?”

“Dù không phải bạn trai cũ, nhưng cũng có thể là người cô ấy yêu thầm, dù sao thì đó cũng là người đàn ông rất quan trọng với cô ấy.”

“Cũng chưa chắc, người đàn ông rất quan trọng đối với cô ấy, nói không chừng là cha cô ấy.” Nói đến đây, Bạch Tấn đột nhiên nhìn Cao Hạ một cách hài hước: “Có khi ngày nào đó cô ấy nhất thời không kìm chế được liền mở miệng gọi cậu một tiếng cha, ha ha ha ha….”

Cao Hạ không có tâm tình để ý đến lời trêu đùa của Bạch Tấn nhưng nghe Bạch Tấn nói như vậy, nhớ tới lúc quay phim Tả Ninh đã hai lần không khống chế được cảm xúc.

Lần đầu tiên, khi diễn cùng Giang Thuần Tâm, anh mới vừa đọc xong lời thoại thì liền phát hiện Tả Ninh rơi nước mắt nhìn anh, sau đó vào toilet thật lâu rồi mới trở ra.

Lần thứ hai, chính là lần Tả Ninh diễn thử, cô trực tiếp nhìn anh đau khổ mà khóc thành tiếng, nói không muốn diễn, không muốn đọc lại những lời thoại, bị cuốn vào những cảm xúc đó.

Anh nhớ rõ, lần đầu tiên anh đọc lời thoại là: Nếu em chết, em bảo anh phải làm sao bây giờ? Bảo cả nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?

Lần thứ hai, anh nói là: Yên tâm đi, không chết được, anh trai còn muốn nhìn em lớn lên, nhìn em kết hôn.

Hai lần, đều là cảnh chết, hai lần đều cùng anh trai hoặc gia đình.

Cuốn tiểu thuyết của cô, tên gọi là 《 Nhà 》, cô nói tác phẩm đó đối với cô rất đặc biệt.

“Tôi nghĩ, hẳn là tôi đã biết xuyên thấu qua tôi người cô ấy nhìn thấy là ai, không phải bạn trai cũ mà chắc chắn là anh trai của cô ấy, hơn phân nữa là đã qua đời. Lúc trước tôi bớt chút thời gian đọc mấy bộ tiểu thuyết của cô ấy, cơ hồ trọng tâm của mỗi mỗi tác phẩm đều là tình thân, ít nói đến tình yêu, hơn nữa cô ấy rất thích viết tình cảm huynh đệ hoặc huynh muội.”

Bạch Tấn cười nói: “Cậu biết bộ dáng hiện tại của cậu giống cái gì không?”

“Muốn mắng tôi thì cứ nói thẳng.”

“Rõ ràng là khen cậu, danh trinh thám Cao Hạ. Có phải cậu diễn vai cảnh sát nhiều quá, đúng là rất ra dáng trinh thám. Chỉ có điều cậu đừng quên, cô ấy là con của vợ lẻ, hai người anh trai đều do vợ cả sinh, họ có thể đối tốt với cô ấy sao? Huống chi hiện tại còn ở trong tù chứ chưa chết đâu.”

“Cho nên tôi mới muốn nhờ cậu tìm tên họ Từ kia, kêu bọn họ điều tra lại cẩn thận chút, tôi muốn biết Tả Ninh đã từng trải qua chuyện gì.”

Bạch Tấn yên lặng nhìn Cao Hạ xong đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Cao Hạ, cậu cũng tài thật.”

“Không sao cả.” Cao Hạ cười khổ lắc đầu: “Là tôi nợ cô ấy.”

Dừng một chút anh lại nói: “Chuyện đưa tư liệu này cho tôi cậu có thể nói với Thu Dật Mặc, nhưng việc hôm nay tôi muốn cậu điều tra thì trước hết bảo mật đã, bởi vì tôi cũng không biết, tôi làm như vậy, là đúng hay sai.”

Tả Ninh chia tay với Thu Dật Bạch, việc này nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều biết.

Sở dĩ đưa ra kết luận này, chủ yếu là bởi vì lúc trước hai người họ quá mức thân mật, mỗi ngày đều rải cẩu lương. Mà hiện tại bọn họ, tuy rằng lúc ở chung chỉ coi như hòa bình có lễ nhưng rõ ràng đã không còn thân mật như trước nữa.

Mọi người trước mặt không dám nói gì, nhưng sau lưng lại nghị luận sôi nổi, Tả Ninh vô tình nghe được không dưới năm lần.

Tình trạng của cô cùng Thu Dật Bạch hiện tại cũng không tính là chia tay, kỳ thật cô có đôi chút buồn bực.

Cô còn nhớ rõ phản ứng của Thu Dật Bạch lúc chiều hôm đó, cô bị anh kéo đến tầng năm hung hăng hôn rất nhiều lần, anh nói xin lỗi cô, muốn cô cho anh thời gian giải quyết vấn đề ngăn trở giữa bọn họ, nói với cô vì không muốn chọc giận Thu Quốc Bình nên anh chỉ có thể duy trì khoảng cách với cô.

Anh cũng hứa hẹn với cô, nhất định sẽ nỗ lực làm tốt, tuyệt đối không bại bởi Thu Dật Mặc.

Rồi sau đó mấy ngày, anh một lòng tập trung vào công việc quay phim, không giống như trước, có cơ hội liền cùng cô anh anh em em.

Tả Ninh nghĩ, có lẽ đây là kết quả tốt, cô cùng Thu Dật Bạch, mỗi người đều cần có thời gian để bình tĩnh lại.

“Biên kịch Tả, có thể thảo luận với cô một chút về cảnh diễn tiếp theo không?” Nữ chính mới Trần Thiến kéo theo làn váy ngồi ở trước mặt Tả Ninh.

Không biết đây là lần thứ mấy cô ấy tìm Tả Ninh thảo luận cốt truyện cùng nhân vật. Cô ấy rất có chính kiến, nếu có bất đồng ý kiến liền sẽ lập tức lớn mật góp ý, cũng không sợ đắc tội với ai.

Tả Ninh thực thích tính tình nghiêm túc lại thẳng thắn như vậy của cô ấy, mỗi lần đều rất vui vẻ thảo luận với cô ấy, thậm chí còn thường xuyên cùng cô ấy tán gẫu mà quên trời quên đất.

Trần Thiến xuất thân từ trường diễn viên chính quy, lớn hơn 2 tuổi so với Tả Ninh nhưng cô ấy trời sinh có gương mặt giống như trẻ con, dáng người nhỏ nhắn, kỹ thuật diễn tự nhiên, diễn vai cô bé 16 - 17 tuổi rất ổn.

Tả Ninh cũng từng xem không ít bộ phim cô ấy đóng, tuy rằng đều là vai phụ nhưng làm người ta rất ấn tượng, lần này bị Thu Dật Bạch tìm ra được, không thể không nói ánh mắt của anh rất tốt.

5 vai chính ngoại trừ Đồng Ninh có chút yếu hơn thì những người khác kỹ thuật diễn đều rất ổn, số lần NG có thể đếm trên đầu ngón tay và hiệu suất công việc rất tốt.

“Chu Tử Manh vậy mà lại tuyên bố nghỉ diễn!” Nói xong công việc, Trần Thiến lại tự nhiên trò chuyện bát quái với Tả Ninh: “Cô nói xem cô ấy đang lúc thăng hoa, nghỉ diễn thì thật đáng tiếc a!”

Chu Tử Manh mà Trần Thiến nhắc đến, mấy năm gần đây nhanh chóng trở thành tiểu hoa đán, tuy diễn phim thần tượng kém một chút, kỹ thuật diễn cũng nhiều lần bị lên án nhưng vì có gương mặt thanh thuần đáng yêu nên ở trên mạng vẫn được nhiều người yêu thích.



“Chưa tới 2 tháng, vai diễn bị đổi, quảng cáo bị hủy, sau đó lại đột ngột tuyên bố nghỉ diễn, hiện tại tôi thật sự tin tưởng những lời đồn đại đó rồi.”

Tả Ninh cười cười: “Lời đồn gì vậy? Lại là bởi vì không tuân thủ quy tắc ngầm nên đắc tội với nhân vật lớn nào sao?”

“Lần này không giống a, nghe nói là cô ấy bởi vì dính tai tiếng với một nam diễn viên nổi tiếng, trộm bỏ thuốc người ta, sau đó bị vạch trần nên mới rơi vào kết cục như vậy.” Trần Thiến thọc thọc khuỷu tay của Tả Ninh rồi hất hất cằm hướng đối diện: “Rất nhiều người nói nam diễn viên đó chính là Cao Hạ.”

Tả Ninh ngay lập tức sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nhìn Cao Hạ đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía đối diện, trong đầu không tự giác nhớ lại sự việc hôm khởi động máy quay.

Hay người bỏ thuốc thật sự là Chu Tử Manh?

Trần Thiến tiếp tục nói: “Nếu đúng thật là Cao Hạ thì Chu Tử Manh cũng lớn mật quá đi? Cao Hạ là cổ đông của Tinh Thần Giải Trí, vị thế lại lớn, nếu Cao Hạ quyết tâm báo thù thì chẳng phải Tinh Thần Giải Trí nhất định là sẽ đứng về phía anh ta hay sao?”

Nhưng giờ phút này, hiện lên trong đầu Tả Ninh là một gương mặt khác lạnh lùng xa cách rồi lại uy nghiêm.

Thu Dật Bạch từng nói qua sẽ nghiêm túc xử lý sự việc đó, bởi vì không muốn nói thêm nên Tả Ninh cũng không hỏi kết quả, nhưng hôm nay nghe Trần Thiến nói như vậy, hẳn là bọn họ đã sớm động thủ với Chu Tử Manh?

Nhưng làm như vậy, đến tột cùng là Cao Hạ, Thu Dật Bạch, hay là Thu Dật Mặc? Chu Tử Manh là nghệ sĩ của Tinh Thần Giải Trí, ép cô ấy rút lui là chuyện lớn, vô luận là ai yêu cầu thì nhất định phải được Thu Dật Mặc đồng ý? Hơn nữa làm vậy với nghệ sĩ nhà mình thì tổn thất đều thuộc về công ty.

“Biên kịch Tả?” Trần Thiến lay lay Tả Ninh: “Cô có điện thoại kìa.”

Tả Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, màn hình hiển thị dãy số lạ.

“Xin chào.”

“Tới văn phòng của tôi.”

Lạnh băng, không mang theo bất kì cảm tình gì. Tả Ninh vừa nghe liền biết là ai.

Cô theo bản năng đứng lên, đi đến hành lang vắng người xong hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”

“Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta về sau tôi là người chủ động, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Tả Ninh hừ lạnh một tiếng: “Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả.”



“Phải không? Em không muốn lấy lại những tấm ảnh lõa thể?”

“Anh uy hiếp tôi?”

“Không phải uy hiếp, tôi chỉ muốn nói với em, tôi cùng Thu Dật Bạch đều nỗ lực giúp em, nếu em không muốn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng thì hãy ngoan ngoãn phối hợp.”

“Tôi đây nên cách xa anh một chút, nếu không thì khi cha của anh tức giận lên, người xui xẻo lại là tôi.”

“Ông ấy rất hiểu biết tôi, nếu sau đêm chạm vào em, tôi vẫn luôn không tìm em, ông ấy ngược lại sẽ nghi ngờ.”

“Anh cho rằng tôi sẽ tin những lời đó?”

“Tôi chỉ chờ em đến 6 giờ tan làm, tin hay không, tự mình lựa chọn.”

Người đàn ông kia, tựa hồ chắc chắn Tả Ninh sẽ nghe theo anh.

Tả Ninh nắm chặt di động ngây ngốc đứng ở hành lang nửa buổi, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Thu Dật Bạch, nói là có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ trở về khách sạn.

Cô thậm chí không dám đứng trước mặt nói chuyện với Thu Dật Bạch, bởi vì anh sẽ phát hiện cô nói dối, mà nếu nói với anh người đàn ông cô đi gặp là Thu Dật Mặc thì chỉ sợ Thu Dật Bạch càng không thể chấp nhận được.

Nhưng cô vừa mới đến cửa phòng khách chuẩn bị xuống lầu thì lại phát hiện Du Hạo Nam chẳng biết đã tới từ khi nào, thấy cô anh liền tự nhiên chào đón: “Tôi tới đưa em đi ăn cơm.”

Không có động tác thân mật, ngữ khí cũng bình thường nhưng nội dung lại thật mờ ám.

Tả Ninh rõ ràng cảm giác trên người hội tụ rất nhiều ánh mắt, không khí trở nên có chút lúng túng.

Cô nghĩ Thu Dật Bạch sẽ khó lòng mà chịu đựng được nên liền lùi về sau hai bước và nói lớn: “Lần trước chủ tịch Du giúp tôi, hẳn là tôi nên mời anh đi ăn cơm, chẳng qua là thời gian quay phim chưa kết thúc nên tạm thời không thể rời đi, thật xin lỗi.”

Du Hạo Nam tự nhiên hiểu rõ ý tứ của cô nhưng anh cười nhẹ một tiếng, ngay sau đó xoay người nhìn Thu Dật Bạch ở cách đó không xa: “Nếu đạo diễn Thu đã sớm chia tay với cô Tả, vậy thì tôi đây hẳn là có quyền theo đuổi cô ấy đi? Hôm nay lần đầu tiên mời người đẹp đi ăn cơm tối, đạo diễn Thu cũng không chịu thả người sao?”

Thu Dật Bạch không có biểu tình gì nhìn chằm chằm Du Hạo Nam vài giây, sau đó đột nhiên nhếch môi: “Đương nhiên, chủ tịch Du cứ tùy ý"

Đi theo Du Hạo Nam ra khỏi cổng biệt thự, Tả Ninh dừng bước rồi do dự nói: “Chủ tịch Du, tôi có thể… Hôm khác mới mời ngài đi ăn cơm được không?”

“Ngài?” Du Hạo Nam nhăn nhăn mày: “Em nhất quyết phải gọi tôi như vậy sao?”

“Chủ tịch Du, hôm nay tôi… Có việc.”

Liếc liếc mắt vào tầng hai biệt thự, Du Hạo Nam nói: “Thu Dật Bạch đã thả người, em còn có chuyện gì?”

Thấy Tả Ninh quật cường không chịu mở miệng, Du Hạo Nam nhướng mày: “Không phải Thu Dật Bạch, vậy là…Người đàn ông khác? Em bên ngoài còn có người đàn ông khác? Thu Dật Bạch không biết?”

“Tôi chỉ là… Đi nói chuyện công việc.” Lời này vừa nói ra, Tả Ninh cũng cảm thấy chột dạ.

Trong mắt Du Hạo Nam chợt lóe sự giận dữ, anh xoay người mở cửa xe ghế lái phụ ra rồi nói: “Lên xe!”

Tả Ninh bất đắc dĩ ngồi vào trong xe, do dự mãi mới mở miệng: “Chủ tịch Du….”

Du Hạo Nam kéo đai an toàn xong ngước mắt nhìn cô chằm chằm: “Như thế nào? Hiện tại không sợ tôi sao? Là do việc lần trước tôi làm khiến em tưởng rằng có thể không cần kiêng nể gì ở trước mặt tôi?”



Trên người anh có một loại hơi thở hiếp bức người nguy hiểm tản ra lần hai, Tả Ninh không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng thắt đai an toàn, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Thời điểm cầu xin người khác thì rất khó, nợ người khác ân tình còn khó hơn. Cô từng vô số lần nói với chính mình rằng, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng không thể đi cầu xin người khác nhưng đến lúc xảy ra lại lực bất tòng tâm.

Xe chậm rãi khởi động, trầm mặc một hồi, Du Hạo Nam mới trầm giọng nói: “Người em muốn đi gặp, có phải là Thu Dật Mặc?”

Tả Ninh gật gật đầu.



“Em cùng anh ta, trừ lần bị chụp ảnh đó ra thì còn có quan hệ gì?”

“Không có.” Tả Ninh đáp thập phần dứt khoát, giống như là tẩy não chính mình: “Tôi cùng anh ta không có bất cứ quan hệ gì cả.”

“Vậy hôm nay em còn muốn đi gặp anh ta?”

Tả Ninh cắn cắn môi: “Ảnh chụp của tôi, còn ở trong tay cha của anh ta, anh ta nói… Tôi phải phối hợp cùng anh ta, đừng làm cho cha của anh ta hoài nghi.”

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: “Loại chuyện ma quỷ này em cũng tin?”

Tả Ninh không nói nữa, chỉ gắt gao nắm chặt góc áo, hai mắt vô thần nhìn chăm chú phía trước.

Quay đầu nhìn cô rất nhiều lần, đều thấy dáng vẻ này của cô, Du Hạo Nam nắm chặt tay lái, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Anh ta hẹn em ở nơi nào?”

“Văn phòng của anh ta.”

Chờ xe vào đến bãi đỗ xe ở cao ốc Tinh Thần, Tả Ninh mới dám xác định, Du Hạo Nam thật sự đưa cô tới đây.

Nhìn anh có chút trầm mặc, Tả Ninh thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, hôm nào….”

“Không cần hôm nào khác, ngay hôm nay luôn đi.” Anh quay đầu nhìn cô: “Tôi gọi nhà hàng đem bữa tối đến văn phòng Thu Dật Mặc, em trực tiếp mời tôi ăn.”

Tả Ninh cả kinh trừng lớn đôi mắt: “Nhưng… Nhưng...”

“Nhưng cái gì?” Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng: “Thu Dật Mặc chưa hề nói tôi không được đi cùng em đến đây, chẳng phải sao?”



Thời điểm 5 giờ 50 phút, Tả Ninh đẩy cửa văn phòng Tổng giám đốc đi vào, thấy cô, trong con ngươi lạnh băng của Thu Dật Mặc rốt cuộc xuất hiện ý cười: “Em vẫn tới đây.”

Nhưng ngay sau đó, ý cười trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Bởi vì Du Hạo Nam mang vẻ mặt đắc ý đi theo Tả Ninh vào cửa rồi cười chào hỏi Thu Dật Mặc: “Tổng giám đốc Thu, lại gặp mặt rồi.”

Thu Dật Mặc giương mắt nhìn Tả Ninh: “Em tới gặp tôi mà còn muốn mang theo tài xế?”

Du Hạo Nam tự mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Không chỉ có tài xế, bữa tối đều đã chuẩn bị xong, một lát nữa liền được đưa lên đây, dù sao thì Tổng giám đốc Thu bận rộn như vậy, thấy Tả Ninh cũng phải ở văn phòng, tôi liền tỏ chút thành ý, Tổng giám đốc Thu không cần cảm ơn tôi.”

Thu Dật Mặc bỏ văn kiện xuống, đứng lên sửa sang cà vạt một chút: “Tôi không có thói quen ăn ở văn phòng.”

Thấy Thu Dật Mặc muốn mang Tả Ninh rời đi, Du Hạo Nam cũng đứng lên: “Vậy ăn ở bên ngoài, dù sao địa điểm Tổng giám đốc Thu chọn, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của tôi.”

Xem hai người này bày tư thế giương cung bạt kiếm, Tả Ninh chỉ ho khan một tiếng sau đó giả cười nói: “Hay là, cứ ăn ở đây đi? Đều đã chuẩn bị tốt, đừng lãng phí, hơn nữa hiện tới mới đi nhà hàng, khả năng phải đợi rất lâu.”

Hai người đàn ông cô sợ nhất chạm mặt nhau, quả thực chính là thần tiên đánh nhau, nếu có thể lựa chọn, cô thật muốn biến mất ngay lập tức. Có sự đối lập như vậy mới thấy Thu Dật Bạch quả thực ôn nhu săn sóc gấp 100 lần.

Thu Dật Mặc nhìn cô một cái rồi trầm mặc ngồi lại ghế dựa tiếp tục công việc.

Du Hạo Nam ngồi vào ghế sô pha bên kia xong phất phất tay với Tả Ninh: “Lại đây, cùng tôi tâm sự.”

Tả Ninh liếc liếc Thu Dật Mặc, thấy Thu Dật Mặc không phản ứng gì, lúc này mới đi đến chỗ Du Hạo Nam, kết quả còn chưa ngồi xuống thì đã bị Du Hạo Nam một phen túm vào trong ngực, ngay sau đó liền bị một cánh môi ấm áp dán lên.

Tả Ninh kinh hô còn trong cổ họng không kịp phát ra, đôi tay thậm chí quên cả kháng cự, chỉ giống như con rối gỗ, không nhúc nhích mà trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc.

Tựa như lời Du Hạo Nam nói, ngày đó anh làm cô tưởng rằng người đàn ông này đã không còn nguy hiểm nữa sao? Cô cư nhiên cho rằng anh sẽ galang mà không làm gì cô.

Cô cắn chặt răng khiến Du Hạo Nam khó chịu, anh vươn đầu lưỡi cạy vài lần cũng không thành công, nhưng khoé mắt liếc thoáng qua tầm mắt của Thu Dật Mặc đang hướng về bên này, Du Hạo Nam không tiện bảo cô há miệng nên chỉ có thể tiếp tục mút vào cánh môi kiều nộn.

Nụ hôn giằng co đã lâu, mãi cho đến khi thư ký của Thu Dật Mặc gõ cửa, nói là bữa tối đã tới, Du Hạo Nam mới buông Tả Ninh đã sắp hô hấp không xong ra, nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng lên của cô mà đắc ý liếm liếm khóe môi.

Tả Ninh theo bản năng nghĩ muốn cho Du Hạo Nam một cái tát nhưng lại nghĩ bản thân đang nợ anh một ân tình cùng với sự đáng sợ của anh nên cô chỉ có thể nuốt sự phẫn nộ xuống rồi làm như không có chuyện gì xong nhỏ giọng nói: “Tôi đói bụng, chúng ta ăn cơm đi.””

Bữa tối thực phong phú, ước chừng chiếm toàn bộ bàn trà, ba người ngồi cùng nhau ăn, trừ bỏ Du Hạo Nam thường gắp đồ ăn cho Tả Ninh thì trong suốt bữa ăn cũng không ai nói chuyện.

Thật vất vả mới ăn xong bữa ăn với bầu không khí quái dị, Du Hạo Nam kéo tay Tả Ninh muốn rời đi thì Thu Dật Mặc không mặn không nhạt mà nói một câu: “Em xác định muốn đi cùng anh ta?”

Tả Ninh dừng lại, dùng sức muốn thoát ra, đang muốn để Du Hạo Nam đi trước nhưng khi đón nhận ánh mắt tối tăm của anh, một câu cô cũng nói không nên lời.

Du Hạo Nam nhìn cô xong đột nhiên nhếch môi cười cười, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Thu Dật Mặc: “Nếu đã tới, tôi đây liền bàn với Tổng giám đốc Thu về vấn đề đầu tư hạng mục điện ảnh lần trước, có được không?”

Hai người đàn ông liền nghiêm túc nói chuyện công việc, từ lúc bắt đầu phân cao thấp, đến cuối cùng lại nghiêm túc, chuyên chú vào công việc, ngược lại giống như Tả Ninh không tồn tại.

Cô rất muốn nhân cơ hội bỏ trốn nhưng lại không dám, chỉ có thể lấy di động ra rồi cúi đầu đọc sách ở một bên.

Bất tri bất giác đã đến 10 giờ đêm, hai người kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cô có chút sốt ruột, đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy tiếng chuông di động của Du Hạo Nam vang lên.

Nghe điện thoại, cả người của Du Hạo Nam bị phẫn nộ bao phủ, đón nhận ánh mắt hơi mang theo khiêu khích cùng tuyên bố thắng lợi của Thu Dật Mặc, Du Hạo Nam thầm mắng một tiếng xong đứng dậy nhìn Tả Ninh: “Tôi có việc gấp cần xử lý, anh ta sẽ đưa em trở về.”

Dừng một chút, Du Hạo Nam lại nói với Thu Dật Mặc như một lời cảnh cáo: “Đừng dùng lý do thoái thác kia để uy hiếp cô ấy, ép cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn làm, tôi tin anh là một người quân tử.”
Chương kế tiếp