[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 29
Chương 80: Đầu Bếp Ngôi Sao

Xung quanh chung cư của Cao Hạ đều là tấc đất tấc vàng, diện tích chừng 300 mét vuông, nhưng ấn tượng đầu tiên của Tả Ninh không phải là sự xa hoa, cũng không phải là sự rộng rãi, mà là… Sự hiu quạnh.

Rõ ràng là nằm trong tiểu khu cao cấp, rõ ràng là phong cách trang trí rất xa xỉ, mọi thứ bên trong rất sang trọng nhưng Tả Ninh chỉ cảm thấy, có cái gì đó quái quái.

Đại khái là, nơi này không giống như một ngôi nhà, hoàn toàn không có không khí gia đình, nó giống như căn nhà mẫu của thương nhân bất động sản.

“Nơi này mới mua được mấy năm, cách trang trí cùng đồ vật bên trong đều là giao cho người khác làm, tôi thường xuyên đóng phim ở bên ngoài, một năm không về đây được nhiều, nên nhìn có vẻ rất hiu quạnh.”

Lúc Cao Hạ nói ra lời này, ngữ khí thờ ơ như cũ nhưng Tả Ninh cảm thấy cô có thể ít nhiều hiểu rõ tâm tình của anh.

Rất nhiều người trẻ tuổi mỗi ngày ở cùng người nhà đều chờ mong có thể ở một mình tự do tự tại, mà những người không thân không thích giống như cô và Cao Hạ lại chán ghét cái cảnh một mình tịch mịch và cực kỳ hâm mộ những người có gia đình.

Tủ lạnh trống không, phòng bếp cũng sạch sẽ, Tả Ninh nghĩ, lần Cao Hạ nấu ăn ở chỗ này gần đây nhất, nói không chừng đã là chuyện của năm trước.

Chỉ có điều thấy anh buộc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, động tác thuần thục lưu loát, xem ra đúng là người thường xuyên tự nấu cơm.

“Giữa trưa tùy tiện ăn chút gì đó, tới tối lại làm cho em một bữa tiệc lớn, có được không?” Anh xoay người cười dò hỏi.

“Có thể, nấu cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

Bọn họ mua sắm xong nguyên liệu nấu ăn ở trong siêu thị đã là 11 giờ, vốn muốn tìm nơi gần đó ăn cơm trưa nhưng xung quanh đều đông đúc, Cao Hạ lại là người của công chúng, Tả Ninh liền đề nghị dứt khoát trở về.

Thấy cô cũng vào phòng bếp, Cao Hạ nhanh chóng ngăn cản: “Chân của em còn bị thương, ra ngoài nghỉ ngơi đi, tôi làm là được rồi.”

“Không sao, tôi có thể đi được, ngồi một chỗ cũng nhàm chán, vừa vặn có thể giúp anh một chút, thuận tiện học hỏi, xem anh chọn lựa những nguyên liệu nấu ăn liền biết, tài nấu ăn của anh tuyệt đối tốt hơn tôi rất nhiều.”

“Vậy chờ đến buổi tối đi, bây giờ tôi tùy tiện làm ít đồ ăn, không cần em giúp, em ra ngoài nghỉ ngơi đi, nếu đói bụng thì có thể ăn đỡ bánh trung thu.”

Tả Ninh cũng không kiên trì, một mình ngồi ở phòng khách một lúc, nhìn cửa phòng sách đang mở, cô hỏi: “Tôi có thể tham quan phòng sách của anh một chút không? Thoạt nhìn thật đẹp.”

“Đương nhiên, tham quan chỗ nào cũng được, em cứ tự nhiên.”

Phòng sách theo phong cách phục cổ Châu Âu ngày xưa nhìn qua đại khí uyển chuyển, chiếc tủ màu đen kề sát tường để rất nhiều loại sách, Tả Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy ngăn giữa, tất cả đều là tiểu thuyết của cô.

Từ năm 2 đại học cho đến nay, trong suốt 6 năm, cô đã hoàn thành hơn 10 tác phẩm dài ngắn không đồng nhất, tuy rằng đều viết ở trêи internet nhưng cũng có không ít bộ được xuất bản.

Giờ phút này nhìn giá sách trước mặt, đó đều là tiểu thuyết được xuất bản của cô, trong đó lại thiếu mất một bộ, phỏng chừng chính là cuốn sách bị Văn Niệm Tình nhìn thấy ở phòng khách sạn.

Còn những cuốn sách khác, trừ bỏ những tiểu thuyết nguyên tác mà Cao Hạ đã diễn ra thì còn có các loại sách tài chính, lịch sử, pháp luật, mỹ thực, thiên văn, địa lý, khoa học kỹ thuật.

Hiện tại trong vòng giải trí không ít minh tinh đều thích được gắn mắc “Bằng văn hóa cao cấp”, luôn miệng nói mình rất thường hay đọc sách, hở một chút liền giảng đạo lý cao siêu, thích làm thầy người khác nhưng thực sự trong đầu căn bản không biết gì cả, nói chuyện sâu một chút liền lộ tẩy.

Tả Ninh đã xem qua các cuộc phỏng vấn của Cao Hạ, biết anh không thường chủ động khoe khoang những thứ đó, có đôi khi không thể không đề cập đến một ít vấn đề cao siêu nào đó, lúc ấy anh đều sẽ khiêm tốn mà tỏ vẻ giống như trùng hợp xem qua một loại sách và có hiểu biết một chút.

Nhưng hôm nay nhìn mấy trăm quyển sách trêи ngăn tủ cô liền biết, nếu không có học, thì sẽ không có khả năng thản nhiên trả lời ở trước màn ảnh như thế.

Giá sách đầu tiên phía dưới có một giá đĩa CD cũ, trong đó có nhiều DVD đã nhiều năm, thậm chí là VCD, Tả Ninh cẩn thận xem xét, cư nhiên đều là phim điện ảnh của thập niên 90, hơn nữa phần lớn đều không phổ biến, đến tên cô cũng chưa từng nghe qua.

Cũng không biết là Cao Hạ thích phim điện ảnh thời kì đó, hay là thông qua đó mà nghiên cứu kĩ thuật diễn.

Trong phòng bếp liên tục có mùi hương truyền ra, không bao lâu, Cao Hạ bưng đồ ăn ra sau đó bày biện trêи bàn xong gọi Tả Ninh ra rửa tay ăn cơm.

Anh làm 4 món đồ ăn 1 món canh: Thịt bằm vị cá, thịt bò xào, bắp cải xắt nhỏ, đậu hủ chiên, canh cà chua trứng gà.

Xác thật đều là đồ ăn nhà làm, nhưng anh nói tùy tiện ăn chút gì đó, bàn ăn này sao có thể nói là tùy tiện được cơ chứ?

Trình độ tùy tiện nấu nhanh một bữa cơm, đồ ăn cũng đều rất ngon, vô luận là tốc độ hay hương vị món ăn, cũng đều là trình độ siêu việt.



Cao Hạ lấy cơm cho Tả Ninh rồi để một đôi đũa lên bát: “Nếm thử xem, ngày thường thấy em ở đoàn phim thích ăn loại đồ ăn này, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của em.”

“Nhìn qua liền biết ăn rất ngon.” Tả Ninh gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong miệng, bên ngoài giòn giòn, vị tươi ngon, quả thực làm cô khen không dứt lời: “Anh không phải là cố ý học nấu ăn đấy chứ?”

Cao Hạ cười cười: “Đúng là đã học qua.”

Bất giác nhớ tới Thu Dật Mặc bởi vì quá kén chọn mà học nấu ăn, Tả Ninh liền hỏi: “Là đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, thế cho nên mới cố ý học?”

“Không phải. Em còn nhớ 4 - 5 năm trước có một chương trình mỹ thực rất bổi không? Lúc ấy tôi muốn tham gia chương trình đó, vì vậy nên người đại diện đã cho tôi học tập nấu ăn, lặng lẽ đăng kí rất nhiều lớp học, chính vì muốn ở chương trình đó thi triển tài năng, khiến cho mọi người bất ngờ. Kết quả là tài năng nấu ăn tiến bộ vượt bậc nhưng bởi vì tôi đóng phim bị ngã ngựa, nằm ở bệnh viện suốt một tháng, chương trình cũng không thể không đổi người.”

Sau khi ăn xong bữa cơm, Tả Ninh chỉ cảm thấy tiết mục đó không có Cao Hạ, khẳng định là tổn thất của bọn họ. Nhưng tài nấu nướng của Cao Hạ, cũng không chỉ dừng ở đó.

Cách thời gian bữa cơm tối còn dài, không cần chuẩn bị sớm, Cao Hạ lấy bột mì mua lúc sáng ra khuấy nhào, tự mình làm bánh trung thu.

Nhìn anh đánh bột, sau đó trộn, khuấy, động tác đều thành thạo, giơ tay nhấc chân tất cả đều là phong phạm của đầu bếp, Tả Ninh thật muốn quay một đoạn video cho anh xong đăng lên mạng, tuyệt đối sẽ làm fans kinh ngạc thét chói tai.

“Bánh trung thu tuyết này, thật ra là làm rất dễ, nếu em muốn học thì hiện tại tôi có thể dạy, bảo đảm có thể mau chóng làm được.”

Lẳng lặng đứng phía sau Cao Hạ nhìn bóng dáng bận rộn của anh, Tả Ninh bỗng nhiên cười khẽ lắc đầu.

Thật sự không giống, trừ bỏ khuôn mặt thì người đàn ông này, không có nửa điểm giống anh trai của cô.

Cao Hạ trêи màn ảnh ôn hòa nho nhã, rộng rãi hay nói, khi ở đoàn phim thì ít nói, bình tĩnh trầm ổn nhưng đối với mọi người đều chu đáo lễ phép.

Còn anh trai thì sao? Anh ấy thông minh, không trầm mặc, anh ấy linh hoạt khéo léo, động tác giơ tay nhấc chân đều cường thế, anh ôn nhu nhưng không dễ dàng biểu lộ ra, trừ phi là người thân quen, nếu không đều sẽ cảm thấy sợ anh, anh còn chưa từng vào phòng bếp.

Hai người như vậy, hoàn toàn không giống nhau.

Chương 81: Thất Tình

"Để tôi rửa củ từ được rồi, tôi sợ em sẽ bị dị ứng."

"Hành tây cũng để tôi, kẻo làm cay mắt em."

"Ớt xanh chờ tôi làm nốt, cái này rất cay, da của em non mềm, tay sẽ đau."

Tả Ninh nhìn thân ảnh cao lớn vội vàng loay hoay trong bếp thì bất giác có chút buồn cười. Rõ ràng đồng ý để cô giúp đỡ, nhưng cái này không cho động vào, cái kia cũng không cho chạm vào, ngược lại là cô từ giúp đỡ biến thành tham quan học tập.

"Tôi phải cắt tỏi và gừng như thế nào? Đều cắt thành miếng nhỏ hết sao?"

"Ừm, không cần quá nhỏ, em dùng dao cẩn thận, đừng để bị cắt vào tay."

Tả Ninh cảm giác cô bị anh đối đãi như học sinh tiểu học. Không phải chỉ là cắt đồ ăn thôi sao? Có cái gì khó?

Phòng bếp rộng rãi, vì không ngại Cao Hạ, Tả Ninh cố ý dịch sang bên cạnh một chút, ai ngờ dưới chân dính nước có chút trơn, cô liền lảo đảo lui về sau hai bước, khuỷu tay vừa vặn đè trúng chiếc nồi, nồi canh hầm từ lúc chiều bị trào ra, trực tiếp đổ lên người cô.

Sắc mặt Cao Hạ ngay lập tức thay đổi, bỏ con dao trong tay xuống xong liền chạy tới, sau đó vội vàng lấy khăn giấy lau trêи váy của cô: "Bị bỏng rồi phải không? Có đau không? Hay là đi bệnh viện?"



Trêи đùi vẫn có cảm giác ấm áp, Tả Ninh sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng, cô lắc đầu: "Không bị bỏng, canh đã nguội nhiều rồi."

Cô thật sự là không bị bỏng, độ nóng này khẳng định không gây thương tổn, nhưng lại cảm thấy có chút mất mặt, vừa rồi ở trong lòng tự nhủ mình không phải là học sinh tiểu học, hiện tại cô mới vừa động tay động chân một tí lại làm phòng bếp trở nên bừa bộn.

Nghe cô trả lời, Cao Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó nhìn xuống mắt cá chân của cô: "Còn bọc thuốc, chỉ sợ đã bị dơ rồi."

"Không sao, dù sao ngày mai cũng phải đến bệnh viện thay thuốc, hôm nay gỡ ra cũng được." Tả Ninh cúi đầu nhìn váy cùng giày xong không khỏi nhíu mày: "Tôi có thể mượn phòng tắm của anh một chút không?"

Cao Hạ đỡ cô ra khỏi phòng bếp, say đó đi lấy áo ngủ sạch cùng khăn lông rồi đưa cho cô: "Tắm rửa xong thì mặc cái này đi, tôi chưa mặc qua, đã giặt rồi, quần áo của em giặt sạch đem phơi một lát chắc có thể khô, dầu mỡ vừa mới dính chắc cũng có thể giặt được."



Tả Ninh gật đầu, mặt có chút hồng, đột nhiên cô cảm giác mình giống như học sinh nhỏ phạm sai lầm.

Cao Hạ khẽ cười một tiếng: "Không có gì đâu, phòng bếp có thể dọn dẹp, không bị phỏng là tốt rồi."

Sau khi lau sạch phòng bếp, Cao Hạ rửa tay chuẩn bị tiếp tục xắt rau, phòng khách truyền đến tiếng chuông vang dội.

Tiếng chuông từ di động của Tả Ninh, anh không biết xử lý như thế nào nên liền đi tới trước cửa phòng tắm dò hỏi: "Em có điện thoại, người gọi đến là chị Dĩ Nhu, có muốn tôi nghe giúp em không?"

Sau khi xuất viện Tả Ninh cũng thường liên lạc với Phương Dĩ Nhu bằng di động, đối phương thường thăm hỏi tình trạng mắt cá chân của cô, cô cũng không nghĩ nhiều: "Anh nghe máy giúp tôi đi, nói là ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện thay thuốc."

Cao Hạ ấn nghe, anh lễ phép chào hỏi: "Xin chào."

Phương Dĩ Nhu ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, nhưng cũng mỉm cười và nói: "Xin chào, tôi tìm Tả Ninh."

"Ngại quá, cô ấy đang tắm..." Một chữ "Tắm" còn chưa nói hết, Cao Hạ liền ý thức được cách nói như vậy tựa hồ quá mức mờ ám, thế là anh nhanh chóng sửa lại: "Hiện tại cô ấy không tiện nghe điện thoại, cô ấy nói là ngày mai sẽ đến bệnh viện thay thuốc, cô có chuyện gì cần tôi truyền lời cho cô ấy không? Hoặc là lát nữa tôi sẽ nói cô ấy gọi lại cho cô?"

"Không có việc gì, không cần, tôi định chúc em ấy trung thu vui vẻ, nếu em ấy không tiện nghe điện thoại thì tôi nói với em ấy trêи WeChat cũng được, cảm ơn."

Kết thúc cuộc gọi, Phương Dĩ Nhu dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Kinh Luân ở bên cạnh.

Vừa rồi Phương Dĩ Nhu cố ý mở loa, giọng nam bên kia hiển nhiên đều bị em trai cô nghe thấy, đặc biệt là câu "Cô ấy đang tắm rửa", thật sự là để lộ quá nhiều tin tức.

Dừng một chút, Phương Dĩ Nhu mới mở miệng nói: "Chị chỉ có thể xác định, giọng nói này, không phải là của người đàn ông lạnh như băng kia."

Phương Kinh Luân gật đầu: "Em biết."



Bỏ di động xuống, Cao Hạ liền trở lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn, nhưng không quá vài phút sau, di động của Tả Ninh lại vang lên.

Lần này là dãy số lạ, anh lại đến cửa phòng tắm dò hỏi, Tả Ninh nói có thể là gọi đến quảng cáo, nhưng không dám tắt đi, vẫn là nhờ Cao Hạ nghe.

"Xin chào."

"A? Sao giọng nói này quen tai vậy cơ chứ?" Bên kia truyền đến giọng nghi hoặc của một cô gái trẻ: "Tôi gọi lộn số sao? Đây có phải là di động của chị Tả Ninh không?"

Cao Hạ cũng cảm thấy giọng nói của đối phương có chút quen tai, rồi lại không nghĩ ra là ai: "Là di động của cô ấy, hiện tại cô ấy không tiện nghe điện thoại, xin hỏi có việc gì sao? Tôi có thể giúp cô nói lại cho cô ấy?"

"Trời ạ!" Bên kia kinh hô một tiếng: "Anh là Cao Hạ! Anh Cao Hạ, sao lại là anh a?"

"Cô là...." Cao Hạ sửng sốt một chút rồi mới dò hỏi: "Văn Niệm Tình?"

"Là em a anh Cao Hạ! Em kết bạn WeChat với chị Tả Ninh, chị ấy vẫn chưa đồng ý, em không chờ kịp nên muốn gọi cho chị ấy nói một tiếng, sao lại là anh tiếp điện thoại? Anh... Anh hiện tại đang ở cùng chị ấy sao?"

"Ừm, chờ một lát tôi nói lại với cô ấy."

"Được, cảm ơn anh Cao Hạ."

Kết thúc cuộc gọi, Cao Hạ cố ý giúp Tả Ninh điền tên lên dãy số đó.

Mà bên kia tâm tình của Văn Niệm lại có chút trầm trọng, cả người buồn bực không vui.

Văn Khải An quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh, em thất tình." Văn Niệm Tình ủy khuất mà bĩu môi: "Anh Cao Hạ có bạn gái."



Văn Khải An nghe xong ngược lại khẽ cười ra tiếng: "Em đó, còn chưa trưởng thành đâu, yêu đương thất tình cái gì? Tuổi của em còn quá nhỏ, không phân biệt được giữa cảm giác thần tượng và tình yêu."

Văn Niệm Tình không phục mà tức giận nhìn anh: "Em sắp 18 tuổi rồi, không nhỏ nữa!"

"Nhưng anh Cao Hạ kia của em, anh ta đã 26 tuổi rồi, em kém anh ta tận 8 tuổi, lại không phải chung một vòng tròn, em cảm thấy sẽ có kết quả sao? Giới giải trí lộn xộn bao nhiêu không phải em không biết. Hiện tại anh để em tùy ý đi gặp anh ta, chính là muốn em thấy rõ thế giới của anh ta, nhanh chóng cắt đứt tâm tư của mình, còn chưa hiểu sao? Hơn nữa hiện giờ người ta còn có bạn gái, em càng nên chấm dứt, có lẽ bọn họ rất xứng đôi, rất ân ái, có khi sẽ nhanh chóng kết hôn?"

Văn Niệm Tình nghiêm túc suy tư hồi lâu rồi mới lẩm bẩm nói: "Anh ấy cùng chị Tả Ninh, xác thật rất xứng đôi."

Văn Khải An ngồi trêи ghế có chút khẩn trương: "Em nói ai?"

"Là chị Tả Ninh a, em vừa gọi cho chị ấy, là anh Cao Hạ nghe máy, bọn họ cùng nhau ăn Tết Trung Thu." Văn Niệm Tình tay chống cằm, vẻ mặt phiền não: "Anh, hiện tại tâm tình của em rất phức tạp, một bên cảm thấy hai người em thích có thể ở bên nhau, em hẳn là nên vui vẻ, nhưng một bên em lại cảm thấy, có chút ghen tị với chị Tả Ninh, em có phải rất xấu không?"

Văn Khải An vẫn ngồi ngay ngắn trêи ghế, căn bản là không nghe rõ em gái mình nói gì. Trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng hôm trước đi thăm phim trường, trêи cần cổ trắng nõn tinh tế của Tả Ninh có những vết hôn sâu cạn không đồng nhất.

Cho nên người kia là Cao Hạ sao? Phản ứng ngày đó của Tả Ninh, rất giống quan tâm anh ta, bọn họ thật sự ở bên nhau sao?

Mẹ Văn bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, nhìn đôi trai gái đang giống như hóa đá.

"Mẹ nói sao hai con lại ngồi bất động như thế kia? Mẹ khó khăn lắm mới về nhà làm bữa cơm, vậy mà hai đứa cũng không nể mặt? Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Văn Niệm Tình uể oải ỉu xìu nhìn mẹ Văn một cái: "Con thất tình, không muốn ăn."

Mẹ Văn một chút cũng không để ý đến chuyện của con gái nói, dù sao cũng chỉ là theo đuổi thần tượng, sau đó lại kêu thất tình, ngược lại bà càng quan tâm thái độ khác thường của con trai: "Còn An An, con làm sao vậy? Không phải cũng thất tình đấy chứ?"

Văn Khải An đang ngây người thoáng chốc bừng tỉnh, liếc mắt nhìn em gái bên cạnh rồi nhàn nhạt nói: "Em ấy thất tình, con khổ sở cùng em ấy."

Chương 82: Cảm Giác Gia Đình

Khi Tả Ninh tắm rửa xong rồi bước ra, Cao Hạ đã làm xong vài món đồ ăn.

Đồ ngủ của anh vừa dài vừa rộng, tay áo cùng ống quần phải cuốn lên một đoạn dài, mặc trêи người cô giống như đứa trẻ trộm đồ của cha mẹ mặc.

Thấy Cao Hạ không nhịn được bật cười, cô cũng cúi đầu ngây ngô cười, nhanh chóng đem quần áo bỏ vào máy giặt. Vốn định tiếp tục vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng lần này dù có nói gì Cao Hạ cũng không cho cô vào.

"Vừa rồi cuộc điện thoại thứ hai tôi nghe là của Văn Niệm Tình, tôi đã giúp em lưu tên lại, cô ấy nói có thêm bạn WeChat với em."

Lúc này Tả Ninh mới chợt nhớ lúc đi vào phòng bếp giúp đỡ từ chiều, mãi vẫn chưa xem qua di động.

Cô mở WeChat ra thì thấy khoảng mấy chục tin nhắn chúc phúc, là bạn tốt trêи WeChat của cô, tất cả là mấy chục tin nhắn cá nhân, rất nhiều tin nhắn hẳn là từ trong nhóm.

Đồng ý lời kết bạn của Văn Niệm Tình, thuận tiện gửi tin nhắn cho cô ấy: "Xin lỗi a, vừa mới tắm rửa, không thấy tin tức, chúc em trung thu vui vẻ.

Chờ cô gửi tin nhắn cho những người khác một lúc, Văn Niệm Tình cũng trả lời: Cũng chúc chị Tả Ninh trung thu vui vẻ.



Trêи thực tế, di động của Văn Niệm Tình còn có một tin nhắn chưa gửi đi: Chúc chị Tả Ninh và anh Cao Hạ hạnh phúc mãi mãi.

Tâm tư của một cô gái mới lớn ít nhiều cũng có chút trẻ con, một bên thuyết phục mình phải ôn nhu hiểu chuyện, muốn lòng dạ bao dung, nhưng một bên lại không nhịn được mà trong lòng phiền muộn.

Văn Khải An ngồi đối diện thấy bộ dáng của cô, thở dài một tiếng nói: "Mau ăn cơm đi."

Văn Niệm Tình buông di động, ngẩn ngơ một lát rồi lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Khải An: "Anh, chị Tả Ninh nói chị ấy vừa tắm rửa, có phải hiện tại bọn họ....Có phải là đang làm chuyện đó hay không?"

Cả người Văn Khải An đều sửng sốt một chút, tay cầm chiếc đũa không tự giác nắm chặt, thanh âm cũng trở nên lạnh một chút: "Làm sao anh biết được?"

Vẻ mặt nghiêm túc của cha Văn có chút không vui: "Đứa nhỏ này đang suy nghĩ miên man cái gì? Mau ăn cơm đi."



Văn Niệm Tình ủy khuất mà cắn môi, bưng chén cơm lên một câu cũng không nói, chỉ đưa lên bắt đầu lùa cơm vào miệng.

Nhìn bàn thức ăn phong phú, Văn Khải An lại cảm thấy không thể ăn vào nữa.

"Lại đây ăn cơm." Cao Hạ bưng món ăn cuối cùng lên bàn ăn, rất vừa lòng gật đầu, lúc này mới mở miệng gọi cô.

Tuuy rằng vừa rồi đi vào phòng bếp đã nhìn thấy vài món ăn, buổi chiều hầm hai nồi nước, đã bị cô làm hỏng một nồi, nhưng một bàn ăn phong phú như vậy, vẫn làm cô trực tiếp há hốc mồm.

"Chúng ta chỉ có hai người, nhiều đồ ăn như vậy làm sao ăn hết? Thật ra có khi ăn từ trưa đến tối cũng không phải không thể."

"Chung quy là ăn tết, cũng phải có chút không khí chứ đúng không?" Cao Hạ đưa nước bí đỏ cho cô, "Em không thể uống lạnh, nên tôi làm món này, em nếm thử xem sao?"

Tả Ninh sửng sốt mới nhớ ra mình đang dính mùa dâu rụng, cũng ngại hỏi anh làm sao biết được, chỉ có thể nhận cái ly và nói cảm ơn.

Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa, nhìn ba chữ "Du Hạo Nam" trêи màn hình, Tả Ninh có chút do dự.

Giờ phút này Cao Hạ vẫn đang đứng, cúi đầu một cái liền thấy tên trêи màn hình di động của cô, nhưng anh chỉ mỉm cười nói: "Nếu em nguyện ý, có thể để anh ta đến đây, dù sao nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta cũng không ăn hết. Còn nếu em muốn đi thì cũng không cần khó xử, dù gì em cũng đã đi cùng tôi cả ngày, như vậy là đủ rồi."

Tả Ninh cười lắc đầu, ấn nghe điện thoại: "Có việc gì sao?"

"Em đang ở đâu?"

Giọng Du Hạo Nam lúc nói có chút khó chịu, Tả Ninh phán đoán bằng trực giác, anh hẳn là đã uống rượu say: "Anh uống say?"

"Ở đâu?" Anh lại trầm giọng hỏi lần nữa.

"Khu biệt thự phương Đông." Tả Ninh thản nhiên nói: "Ở nhà của Cao Hạ, hôm nay tôi cùng anh ấy gặp nhau ở bên ngoài, liền cùng nhau ăn tết."

Du Hạo Nam không nói gì, thậm chí hừ lạnh một tiếng cũng không, Tả Ninh cảm thấy giống như không phải anh, bất giác có chút nghi hoặc: "Anh không sao chứ? Đã ăn cơm chưa? Cao Hạ làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta cũng mới vừa bắt đầu ăn, anh ấy hỏi anh có muốn đến đây không?"

Bên kia trầm mặc thật lâu mới nhàn nhạt nói "Không cần", sau đó liền cúp máy.

Tả Ninh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Cao Hạ ăn bữa tối.



Ước chừng anh làm chín món đồ ăn, mỗi món đều ăn rất ngon, cô bắt đầu hoài nghi, gameshow lần trước biên kịch kêu Cao Hạ nói chưa bao giờ vào bếp, có phải là cố ý hắt hủi anh hay không? Nếu tài nấu nướng này của anh, bộc lộ ở trong gameshow đó, không phải có thể hấp dẫn tròng mắt người khác sao?

Trong nhà có máy rửa chén, sau khi ăn xong chỉ cần dọn dẹp không phải phiền toái nhiều, Tả Ninh ngượng ngùng lại tiếp tục ngồi, hai người liền phân công dọn dẹp, phòng bếp nhanh chóng được dọn sạch sẽ.

Nhìn đồ ăn thừa đầy thùng rác, cô thật sự đau lòng, vốn định đóng gói ngày mai đem đến đoàn phim ăn, Cao Hạ lại nói đồ ăn thừa không khỏe mạnh, một hai đòi bỏ, quả thực là phí phạm của trời.

"Nếu em thích ăn, về sau có thời gian tôi lại làm cho em ăn. Em biết không, đầu bếp thích nhất chính là nhìn người ta thưởng thức mỹ thực do mình làm."

Thời điểm Cao Hạ nói những lời này, là anh đang thuần thục cởi tạp dề ra, cho dù anh mang dép lê mặc quần áo ở nhà, nhưng trêи người anh sinh ra đã có sẵn phong thái, dù thế nào cũng không che khuất được.

Người này tựa hồ nên giống trêи màn ảnh, cao quý, ưu nhã, hoàn toàn không dính vào việc vặt trong nhà, nhưng anh lại đứng trong phòng bếp, nhìn lại cũng tự nhiên mà hài hòa.

Trong TV đang chiếu tiệc tối trung thu, trước mặt bọn họ bày đầy trái cây, quả hạch, điểm tâm, đương nhiên cũng bao gồm đủ loại bánh trung thu.

Tình cảnh như vậy, làm Tả Ninh có chút hoảng hốt.

Mấy năm trước, Tết Trung Thu cô đều đón một mình, hoặc là ăn cơm hộp, hoặc là trực tiếp uống rượu ở cửa hàng cung cấp phần ăn, thậm chí đã nhiều năm, bánh trung thu cô còn chưa từng mua.

Cô không muốn ăn cơm bên ngoài, bởi vì thời điểm ăn ở bên ngoài, tất cả mọi người đều có gia đình, sẽ làm cho cô càng thêm thê lương.

Con người luôn là như vậy, không chiếm được mới có cảm giác trân quý. Những người lễ tết mỗi năm đều có thể đoàn tụ cùng người nhà, khả năng sẽ không cảm thấy ngày lễ này có gì khác biệt, nhưng đối với cô, đừng nói là Tết Trung Thu, ngay cả Tết Trung Nguyên, cô cũng sẽ cảm thấy cô độc.

Bất quá hôm nay, giống như không hề cô độc. Có người cùng cô nấu cơm, chỉ cô làm bánh trung thu, dùng nước bí đỏ thay rượu cùng cô cụng ly, chúc cô ngày lễ vui vẻ, cùng cô ngồi ở ban công ngắm trăng, thậm chí hai người còn nghiêm túc thảo luận về tiệc tối trung thu nhàm chán kia.

Những điều vụn vặt này, giống như đã từng có....Cảm giác gia đình.

"Cao Hạ." Yên lặng nhìn người ngồi bên cạnh, Tả Ninh trêи mặt tươi cười, "Cảm ơn anh, kỳ thật không chỉ là tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi, nhiều năm qua tôi đều đón Tết Trung Thu một mình, hôm nay rất vui vẻ."

Cao Hạ nghĩ, trêи đời này chắc sẽ không có người thứ hai nói như vậy, lại ngẫu nhiên gặp được ở trung tâm mua sắm. Cũng sẽ không ai biết, nếu không có Tả Ninh, kế hoạch hôm nay của anh, bất quả chỉ là ngủ một giấc mà thôi.

Nhưng hiện tại, nhìn cô ngồi bên cạnh, anh cảm thấy tất cả đều thật đáng giá.
Chương kế tiếp